Minh Tinh PR
-
Chương 41
Câu nói “Hội trưởng Tuyên cũng ở đó” của Bạch Duy Minh, có vẻ hơi không đầu không đuôi. Sau khi Dung Quân Tiện nghe câu nói này, mấy giây sau mới phản ứng được, nói: “À! Thế anh gửi lời hỏi thăm giúp tôi nhá.”
Bạch Duy Minh gật đầu: “Được, tôi sẽ.”
Dung Quân Tiện ngồi ở cạnh cửa nhà xe, lẳng lặng nhìn bóng lưng Bạch Duy Minh rời đi.
Eo Bạch Duy Minh đẹp như thế, bả vai cũng vậy, toàn thân đều đẹp, lại biến mất trong tầm mắt của Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện không khỏi cảm thấy thẫn thờ.
Chẳng qua, Dung Quân Tiện nhanh chóng cần phải làm việc. Công việc đối với cậu mà nói, là một chuyện thú vị. Cho nên, cậu rất dễ dàng có thể ném cảm xúc vào, mà quên đi khoảnh khắc tiu nghỉu mất mát này.
Dung Quân Tiện diễn xong một cảnh, ngồi trong phim trường nghỉ ngơi. Mọi người cũng đang ngồi, trợ lý của Đỗ Mạn Hoài đang pha trà, Đỗ Mạn Hoài hỏi Dung Quân Tiện: “Hôm qua, Từ Ngưng Hoa tặng trà cậu nhận được chưa? Tôi thấy rất tốt, mẫu đơn tốt như thế cũng hiếm có.”
“Ừm.” Dung Quân Tiện gật đầu trả lời, “Đúng là rất tốt. Tôi cũng nhận được.”
Đỗ Mạn Hoài lại cầm một chén đưa cho Dung quân Tiện: “Này, cậu cũng thử đi, hương vị rất ngon.”
Dung Quân Tiện hơi do dự, không biết có nên nhận không. Trợ lý của Dung Quân Tiện lại lên tiếng trước, cười nói: “Ngại quá, anh Đỗ, ông chủ Dung nhà chúng tôi bị dị ứng với mẫu đơn.”
“Thật hả?” Đỗ Mạn Hoài có vẻ ngạc nhiên lắm, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói dị ứng mẫu đơn. Có nặng lắm không? Vậy mẫu đơn hôm qua Từ Ngưng Hoa tặng không có chuyện gì chứ?”
“Không sao.” Dung Quân Tiện cười nói, “Không sao. Làm phiền anh quan tâm.”
Đỗ Mạn Hoài gật đầu, bảo người thu cánh hoa mẫu đơn vào. Hai người trò chuyện đôi câu, Dung Quân Tiện lại phải ra đóng phim rồi.
Nam Lục và Thạch Gia Ý vừa tới, đang make up trong phòng trang điểm. Đỗ Mạn Hoài cũng dạo bước đến phòng trang điểm. Hai người thấy Đỗ Mạn Hoài, vội vàng đứng lên, nói: “Anh Đỗ, chào anh.”
“Các cậu đang trang điểm mà, đứng lên làm gì.” Đỗ Mạn Hoài từ từ nói, “Tôi cũng ngồi, tâm sự tí.”
Nam Lục và Thạch Gia Ý ngồi xuống, lại nói như đang tán gẫu: “Anh Đỗ đang đợi quay ạ?”
“Ừ, diễn viên mà, thật ra hơn phân nửa thời gian đều chờ đợi.” Đỗ Mạn Hoài vắt chéo chân, nhìn Thạch Gia Ý trong gương, nói, “Tốt đấy, mặt của cậu cũng khỏi, có thể lên hình rồi.”
Hôm trước Thạch Gia Ý bị Dung Quân Tiện đánh tổn thương mặt, bây giờ mới coi như khỏi. Thạch Gia Ý nghe Đỗ Mạn Hoài nhắc tới việc này, trong lòng lại không thoải mái, nhưng cậu ta không ưa Dung Quân Tiện hơn nữa cũng không có cách nào.
Nam Lục thấy Thạch Gia Ý không lên tiếng, lại cảm thấy lời nói của Đỗ Mạn Hoài rơi trên đất không có ai tiếp cũng không được, bèn chủ động tiếp lời: “Đúng đó, gần đây thoa nhiều kem dưỡng da. Người đại diễn mời được một bác sĩ đến khám, kê đơn thuốc bôi, rất hiệu nghiệm.”
“Thần kỳ vậy? Thuốc tự bào chế hả?” Đỗ Mạn Hoài hỏi.
Thạch Gia Ý nói: “Vâng, anh cũng muốn điều chế một cái à?”
“Dùng những dược liệu gì đấy?” Đỗ Mạn Hoài hỏi, “Chẳng lẽ phải cần dược liệu quý giá mới được.”
“Vậy em cũng không dùng nổi.” Thạch Gia Ý, “Chỉ là thuốc bột bình thường, loại bột ngọc trai gì đó, thật ra em cũng không biết.”
“Bột ngọc trai thì thôi.” Đỗ Mạn Hoài nghĩ ngợi, lại cười nói, “Nhưng cũng có loại dùng hoa mẫu đơn đấy.”
“À?” Thạch Gia Ý hơi tò mò, “Hoa mẫu đơn?”
“Đúng.” Đỗ Mạn Hoài không nhanh không chậm nói, “Dung Quân Tiện dị ứng hoa mẫu đơn, nếu các cậu sử dụng cái này ở phim trường, cậu ta bị dính một tí, cậu ta không thoải mái, nhưng sẽ phiền phức.”
Nam Lục và Thạch Gia Ý nhìn nhau một cái, Thạch Gia Ý chỉ nói: “Thì ra Dung Quân Tiện dị ứng hoa mẫu đơn à?”
Nam Lục lại ngẫm nghĩ, nói: “Lần đầu tiên em đối diễn với anh ta, anh ta bị gió thổi ở trên núi, da đã dị ứng. Em thấy anh ta dị ứng cũng dễ quá rồi, cho dù thật sự dính hoa mẫu đơn, nói không chừng cũng không nhìn ra được đâu.”
Đỗ Mạn Hoài gật đầu, nói: “Có lẽ vậy.”
Bên này họ nói chuyện, chỉ nói về Dung Quân Tiện hai ba ngày đầu đã dị ứng. Ngày hôm sau, khi Dung Quân Tiện quay phim, quả nhiên đã dị ứng. Ngày thường hóng gió lạnh nhiều da sẽ ửng hồng, nhưng dần dần sẽ đỡ. Hôm nay lại không giống, trên người Dung Quân Tiện nổi mẩn đỏ, không chỉ như thế, còn hắt xì chảy nước mắt, căn bản không quay được.
Triệu chứng không bình thường này cũng làm cho Dung Quân Tiện nhớ tới quá khứ bi thảm từng trải, vội vàng túm một người hỏi: “Tôi thấy hình như tôi bị dị ứng hoa mẫu đơn, có phải các anh mang hoa mẫu đơn ở đâu tới không?”
Nhân viên kinh hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Sao có thể? Anh Quân Tiện, anh đừng nói đùa. Tất cả người của đoàn phim chúng tôi đều biết không thể dùng hoa mẫu đơn, sao lại có hoa mẫu đơn chứ?”
Dung Quân Tiện bị ngứa khắp người, khá là khó chịu, hít một hơi lại muốn hỏi người, nhưng cảm thấy xoang mũi ngứa, không nhịn được lại hắt hơi mấy cái. Đạo diễn Mai Mân đến bên cạnh Dung Quân Tiện, cẩn thận chu đáo, nói: “Ui trời, Quân Tiện, cậu sao rồi? Hay nghỉ ngơi một lát đi!”
Dung Quân Tiện tự cảm thấy cũng không nhịn được để quay phim nên đi cùng trợ lý trở về nhà xe nghỉ ngơi trước.
Trợ lý ở bên cạnh bưng trà rót nước cho Dung Quân Tiện, lại chườm lạnh giúp cậu. Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy rất khó chịu, nằm ngửa ở đó, một lúc lâu mới dừng hắt hơi, nói: “Cậu về trước đi, tôi tự nghỉ ngơi là được.”
Trợ lý rời đi trước.
Dung Quân Tiện chống người lên, mở ngăn kéo ra, lấy thuốc chống dị ứng, bôi lên chỗ đau, lại nằm ở trên giường ngủ một lát, buổi chiều đã khỏi rồi, nói với đạo diễn có thể quay phim.
Đợi Dung Quân Tiện đếm trường quay, vừa make up xong, trên người lại nổi mẩn. Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại không ngừng chảy nước mắt, lớp trang điểm cũng bị trôi. Đạo diễn Mai Mân nhìn, rất không đành lòng, nói: “Nếu cậu ốm, cũng đừng ráng chống đỡ, hay là trở về nghỉ ngơi một ngày đi!”
Dung Quân Tiện lại nói: “Vừa nãy tôi ngủ một lát cảm thấy khỏi rồi, không biết sao, bây giờ lại không khỏi.”
Đạo diễn Mai Mân nói: “Nghỉ ngơi là khỏi, xem ra cậu nghỉ ngơi không đủ.”
“Không sao, không sao.” Dung Quân Tiện xua tay, “Tôi về nghỉ ngơi một lúc là khỏi.”
Nói xong, Dung Quân Tiện lại trở về nhà xe, trợ lý ở bên cạnh chăm sóc, thấy mặt Dung Quân Tiện đã sưng lên, trên người cũng nổi mẩn, nóng ruột lắm. Sau khi Dung Quân Tiện nằm xuống, trợ lý lại đi lấy thuốc chống dị ứng, kéo ngăn kéo ra phát hiện thuốc chống dị ứng hôm nay dùng đã bị nặn hết rồi. Trợ lý bận bịu tìm một hồi, quả nhiên thấy có một lọ mới, cần tuýp thuốc kia bôi lên người Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện ngửi được mùi không giống, bèn nói: “Thuốc này ở đâu ra? Trước kia hình như tôi chưa dùng bao giờ?”
“Trong ngăn kéo của anh.” Trợ lý vừa trả lời, vừa đưa thuốc bôi tới trước mặt Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện nhíu mày, nói: “Cái này hình như là trước kia Nam Lục đưa cho tôi.”
“Nam Lục đưa á?” Trợ lý kinh hãi, “Có độc không!”
“Cậu xem nhiều ‘Tăng Phàm Truyện’ quá rồi!” Dung Quân Tiện cười, “Nào có ai hạ độc như thế! Chẳng lẽ không sợ bị bắt à?”
Trợ lý quan sát thuốc bôi, nói: “Đây là thuốc mỡ Thư Mẫn đặc hiệu. Thương hiệu này tôi đã thấy trên TV, chắc không có vấn đề gì đâu!”
Trong lúc nói chuyện, đúng lúc lại có người đến gõ cửa, trợ lý đi mở cửa, lại thấy là một nhân viên công tác đến. Người của đoàn phim hỏi: “Anh Quân Tiện vẫn ổn chứ?”
“Đang nghỉ ngơi đây, vừa bôi thuốc.” Trợ lý trả lời.
Nhân viên lại nói: “Chỗ chúng tôi có thuốc chống dị ứng, xem các anh có cần dùng tới không.”
Trợ lý lại cảm ơn, lấy thuốc cho Dung Quân Tiện uống. Dung Quân Tiện uống thuốc, nằm nửa ngày, đột nhiên chống người lên, ọe một tiếng nôn ra.
Trợ lý cũng không lo làm bẩn quần áo, đỡ Dung Quân Tiện vào nhà vệ sinh. Dung Quân Tiện nôn không ngừng, yết hầu đau như bị bỏng, trong đầu toàn là âm thanh ù tai ong ong, rất cực nhọc.
Trợ lý cũng là người mới tới, không có kinh nghiệm gì, luống cuống tay chân, liên tục vỗ lưng cho Dung Quân Tiện, lại chạy đi lấy thuốc, nói: “Cần uống thêm viên nữa không?”
Dung Quân Tiện liếc nhìn cậu ta một cái, dường như muốn trả lời, lại nhắm mắt lại lập tức ngất xỉu.
Trợ lý bị dọa hoang mang lo sợ, gọi điện thoại kêu xe cứu thương ngay. Nhưng bên trung tâm cứu hộ lại nói: “Lên núi tốn rất nhiều thời gian, nếu có điều kiện thì nên cấp cứu cho bệnh nhân trước!”
Câu này phiên dịch một lần trong đầu trợ lý, vậy không phải tương đương với: Đợi xe cấp cứu đến, ông chủ Dung cũng ngỏm rồi!
Trợ lý sợ đến nỗi run cả chân, vội vàng gọi bác sĩ của đoàn phim tới cấp cứu.
Cũng may Thạch Gia Ý mang theo hai ông bác sĩ ở bên cạnh, hai bác sĩ mặc dù được Thạch Gia Ý mang tới, nhưng mạng người quan trọng, đương nhiên tận tâm tận lực cấp cứu cho bệnh nhân. Người khác cũng lo lắng đến độ đi vòng vòng bên ngoài nhà xe.
Thạch Gia Ý sợ sắc mặt như màu đất, nhìn chằm chằm Nam Lục, nhỏ giọng nói: “Sao lại nghiêm trọng vậy?”
Nam Lục cũng bị dọa mất hết hồn vía: “Ai biết? Chẳng lẽ không phải chỉ có nổi mẩn đỏ, khó chịu một lát thôi à?”
Trợ lý ở bên cạnh giúp một tay, lại nói: “Sao có thể như vậy? Ông chủ của chúng tôi chỉ dị ứng với mẫu đơn bì…”
“Mẫu đơn bì?” Bác sĩ đông ý trợn mắt, “Cậu ấy dị ứng với mẫu đơn bì sao cậu cho cậu ấy dùng những loại thuốc này?”
“Dạ?” Trợ lý ngây ngẩn cả người, “Đây, đây không phải thuốc chống dị ứng à?”
“Trong những thuốc chống dị ứng này có chứa paeonol[1]!” Bác sĩ đông ý bất đắc dĩ giải thích, “Paeonol là thứ chiết từ mẫu đơn bì, cũng là thành phần chống dị ứng thường gặp. Bình thường mà nói chống dị ứng dùng thuốc này không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ông chủ của các cậu dị ứng paeonol —— chỉ bôi còn chưa đủ, thế mà còn uống vào…”
[1] Paeonol là một hợp chất phenolic được tìm thấy trong các loài hoa mẫu đơn như Paeonia achrnomosa, trong Arisaema erubescens và trong Dioscorea japonica. Nó là một thành phần được tìm thấy trong một số phương thuốc y học cổ truyền Trung Quốc.
“Hả?” Trợ lý bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu, “Cho nên thuốc mỡ bôi kia cũng có paeonol?”
“Không sai.” Bác sĩ Đông ý nói, “Rốt cuộc xe cứu thương lúc nào mới đến?”
Mai Mân cũng sốt ruột: “Sợ là phải một lúc nữa. Lên núi không dễ!”
Trợ lý cũng lo sốt vó, vội vàng gọi điện cho Vu Tri Vụ.
Vụ Tri Vụ ở bên kia cũng lo: “Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Gọi cho Bạch tiên sinh ấy!”
Trợ lý lập tức gọi điện cho Bạch tiên sinh, nhưng thật ra đầu óc mơ màng: Bạch tiên sinh cũng không phải bác sĩ, có tác dụng gì?
Khi cậu ta đang suy nghĩ gọi cho Bạch tiên sinh có tác dụng gì, trên trời có một chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay tới.
Bạch Duy Minh gật đầu: “Được, tôi sẽ.”
Dung Quân Tiện ngồi ở cạnh cửa nhà xe, lẳng lặng nhìn bóng lưng Bạch Duy Minh rời đi.
Eo Bạch Duy Minh đẹp như thế, bả vai cũng vậy, toàn thân đều đẹp, lại biến mất trong tầm mắt của Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện không khỏi cảm thấy thẫn thờ.
Chẳng qua, Dung Quân Tiện nhanh chóng cần phải làm việc. Công việc đối với cậu mà nói, là một chuyện thú vị. Cho nên, cậu rất dễ dàng có thể ném cảm xúc vào, mà quên đi khoảnh khắc tiu nghỉu mất mát này.
Dung Quân Tiện diễn xong một cảnh, ngồi trong phim trường nghỉ ngơi. Mọi người cũng đang ngồi, trợ lý của Đỗ Mạn Hoài đang pha trà, Đỗ Mạn Hoài hỏi Dung Quân Tiện: “Hôm qua, Từ Ngưng Hoa tặng trà cậu nhận được chưa? Tôi thấy rất tốt, mẫu đơn tốt như thế cũng hiếm có.”
“Ừm.” Dung Quân Tiện gật đầu trả lời, “Đúng là rất tốt. Tôi cũng nhận được.”
Đỗ Mạn Hoài lại cầm một chén đưa cho Dung quân Tiện: “Này, cậu cũng thử đi, hương vị rất ngon.”
Dung Quân Tiện hơi do dự, không biết có nên nhận không. Trợ lý của Dung Quân Tiện lại lên tiếng trước, cười nói: “Ngại quá, anh Đỗ, ông chủ Dung nhà chúng tôi bị dị ứng với mẫu đơn.”
“Thật hả?” Đỗ Mạn Hoài có vẻ ngạc nhiên lắm, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói dị ứng mẫu đơn. Có nặng lắm không? Vậy mẫu đơn hôm qua Từ Ngưng Hoa tặng không có chuyện gì chứ?”
“Không sao.” Dung Quân Tiện cười nói, “Không sao. Làm phiền anh quan tâm.”
Đỗ Mạn Hoài gật đầu, bảo người thu cánh hoa mẫu đơn vào. Hai người trò chuyện đôi câu, Dung Quân Tiện lại phải ra đóng phim rồi.
Nam Lục và Thạch Gia Ý vừa tới, đang make up trong phòng trang điểm. Đỗ Mạn Hoài cũng dạo bước đến phòng trang điểm. Hai người thấy Đỗ Mạn Hoài, vội vàng đứng lên, nói: “Anh Đỗ, chào anh.”
“Các cậu đang trang điểm mà, đứng lên làm gì.” Đỗ Mạn Hoài từ từ nói, “Tôi cũng ngồi, tâm sự tí.”
Nam Lục và Thạch Gia Ý ngồi xuống, lại nói như đang tán gẫu: “Anh Đỗ đang đợi quay ạ?”
“Ừ, diễn viên mà, thật ra hơn phân nửa thời gian đều chờ đợi.” Đỗ Mạn Hoài vắt chéo chân, nhìn Thạch Gia Ý trong gương, nói, “Tốt đấy, mặt của cậu cũng khỏi, có thể lên hình rồi.”
Hôm trước Thạch Gia Ý bị Dung Quân Tiện đánh tổn thương mặt, bây giờ mới coi như khỏi. Thạch Gia Ý nghe Đỗ Mạn Hoài nhắc tới việc này, trong lòng lại không thoải mái, nhưng cậu ta không ưa Dung Quân Tiện hơn nữa cũng không có cách nào.
Nam Lục thấy Thạch Gia Ý không lên tiếng, lại cảm thấy lời nói của Đỗ Mạn Hoài rơi trên đất không có ai tiếp cũng không được, bèn chủ động tiếp lời: “Đúng đó, gần đây thoa nhiều kem dưỡng da. Người đại diễn mời được một bác sĩ đến khám, kê đơn thuốc bôi, rất hiệu nghiệm.”
“Thần kỳ vậy? Thuốc tự bào chế hả?” Đỗ Mạn Hoài hỏi.
Thạch Gia Ý nói: “Vâng, anh cũng muốn điều chế một cái à?”
“Dùng những dược liệu gì đấy?” Đỗ Mạn Hoài hỏi, “Chẳng lẽ phải cần dược liệu quý giá mới được.”
“Vậy em cũng không dùng nổi.” Thạch Gia Ý, “Chỉ là thuốc bột bình thường, loại bột ngọc trai gì đó, thật ra em cũng không biết.”
“Bột ngọc trai thì thôi.” Đỗ Mạn Hoài nghĩ ngợi, lại cười nói, “Nhưng cũng có loại dùng hoa mẫu đơn đấy.”
“À?” Thạch Gia Ý hơi tò mò, “Hoa mẫu đơn?”
“Đúng.” Đỗ Mạn Hoài không nhanh không chậm nói, “Dung Quân Tiện dị ứng hoa mẫu đơn, nếu các cậu sử dụng cái này ở phim trường, cậu ta bị dính một tí, cậu ta không thoải mái, nhưng sẽ phiền phức.”
Nam Lục và Thạch Gia Ý nhìn nhau một cái, Thạch Gia Ý chỉ nói: “Thì ra Dung Quân Tiện dị ứng hoa mẫu đơn à?”
Nam Lục lại ngẫm nghĩ, nói: “Lần đầu tiên em đối diễn với anh ta, anh ta bị gió thổi ở trên núi, da đã dị ứng. Em thấy anh ta dị ứng cũng dễ quá rồi, cho dù thật sự dính hoa mẫu đơn, nói không chừng cũng không nhìn ra được đâu.”
Đỗ Mạn Hoài gật đầu, nói: “Có lẽ vậy.”
Bên này họ nói chuyện, chỉ nói về Dung Quân Tiện hai ba ngày đầu đã dị ứng. Ngày hôm sau, khi Dung Quân Tiện quay phim, quả nhiên đã dị ứng. Ngày thường hóng gió lạnh nhiều da sẽ ửng hồng, nhưng dần dần sẽ đỡ. Hôm nay lại không giống, trên người Dung Quân Tiện nổi mẩn đỏ, không chỉ như thế, còn hắt xì chảy nước mắt, căn bản không quay được.
Triệu chứng không bình thường này cũng làm cho Dung Quân Tiện nhớ tới quá khứ bi thảm từng trải, vội vàng túm một người hỏi: “Tôi thấy hình như tôi bị dị ứng hoa mẫu đơn, có phải các anh mang hoa mẫu đơn ở đâu tới không?”
Nhân viên kinh hãi, vội vàng lắc đầu nói: “Sao có thể? Anh Quân Tiện, anh đừng nói đùa. Tất cả người của đoàn phim chúng tôi đều biết không thể dùng hoa mẫu đơn, sao lại có hoa mẫu đơn chứ?”
Dung Quân Tiện bị ngứa khắp người, khá là khó chịu, hít một hơi lại muốn hỏi người, nhưng cảm thấy xoang mũi ngứa, không nhịn được lại hắt hơi mấy cái. Đạo diễn Mai Mân đến bên cạnh Dung Quân Tiện, cẩn thận chu đáo, nói: “Ui trời, Quân Tiện, cậu sao rồi? Hay nghỉ ngơi một lát đi!”
Dung Quân Tiện tự cảm thấy cũng không nhịn được để quay phim nên đi cùng trợ lý trở về nhà xe nghỉ ngơi trước.
Trợ lý ở bên cạnh bưng trà rót nước cho Dung Quân Tiện, lại chườm lạnh giúp cậu. Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy rất khó chịu, nằm ngửa ở đó, một lúc lâu mới dừng hắt hơi, nói: “Cậu về trước đi, tôi tự nghỉ ngơi là được.”
Trợ lý rời đi trước.
Dung Quân Tiện chống người lên, mở ngăn kéo ra, lấy thuốc chống dị ứng, bôi lên chỗ đau, lại nằm ở trên giường ngủ một lát, buổi chiều đã khỏi rồi, nói với đạo diễn có thể quay phim.
Đợi Dung Quân Tiện đếm trường quay, vừa make up xong, trên người lại nổi mẩn. Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại không ngừng chảy nước mắt, lớp trang điểm cũng bị trôi. Đạo diễn Mai Mân nhìn, rất không đành lòng, nói: “Nếu cậu ốm, cũng đừng ráng chống đỡ, hay là trở về nghỉ ngơi một ngày đi!”
Dung Quân Tiện lại nói: “Vừa nãy tôi ngủ một lát cảm thấy khỏi rồi, không biết sao, bây giờ lại không khỏi.”
Đạo diễn Mai Mân nói: “Nghỉ ngơi là khỏi, xem ra cậu nghỉ ngơi không đủ.”
“Không sao, không sao.” Dung Quân Tiện xua tay, “Tôi về nghỉ ngơi một lúc là khỏi.”
Nói xong, Dung Quân Tiện lại trở về nhà xe, trợ lý ở bên cạnh chăm sóc, thấy mặt Dung Quân Tiện đã sưng lên, trên người cũng nổi mẩn, nóng ruột lắm. Sau khi Dung Quân Tiện nằm xuống, trợ lý lại đi lấy thuốc chống dị ứng, kéo ngăn kéo ra phát hiện thuốc chống dị ứng hôm nay dùng đã bị nặn hết rồi. Trợ lý bận bịu tìm một hồi, quả nhiên thấy có một lọ mới, cần tuýp thuốc kia bôi lên người Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện ngửi được mùi không giống, bèn nói: “Thuốc này ở đâu ra? Trước kia hình như tôi chưa dùng bao giờ?”
“Trong ngăn kéo của anh.” Trợ lý vừa trả lời, vừa đưa thuốc bôi tới trước mặt Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện nhíu mày, nói: “Cái này hình như là trước kia Nam Lục đưa cho tôi.”
“Nam Lục đưa á?” Trợ lý kinh hãi, “Có độc không!”
“Cậu xem nhiều ‘Tăng Phàm Truyện’ quá rồi!” Dung Quân Tiện cười, “Nào có ai hạ độc như thế! Chẳng lẽ không sợ bị bắt à?”
Trợ lý quan sát thuốc bôi, nói: “Đây là thuốc mỡ Thư Mẫn đặc hiệu. Thương hiệu này tôi đã thấy trên TV, chắc không có vấn đề gì đâu!”
Trong lúc nói chuyện, đúng lúc lại có người đến gõ cửa, trợ lý đi mở cửa, lại thấy là một nhân viên công tác đến. Người của đoàn phim hỏi: “Anh Quân Tiện vẫn ổn chứ?”
“Đang nghỉ ngơi đây, vừa bôi thuốc.” Trợ lý trả lời.
Nhân viên lại nói: “Chỗ chúng tôi có thuốc chống dị ứng, xem các anh có cần dùng tới không.”
Trợ lý lại cảm ơn, lấy thuốc cho Dung Quân Tiện uống. Dung Quân Tiện uống thuốc, nằm nửa ngày, đột nhiên chống người lên, ọe một tiếng nôn ra.
Trợ lý cũng không lo làm bẩn quần áo, đỡ Dung Quân Tiện vào nhà vệ sinh. Dung Quân Tiện nôn không ngừng, yết hầu đau như bị bỏng, trong đầu toàn là âm thanh ù tai ong ong, rất cực nhọc.
Trợ lý cũng là người mới tới, không có kinh nghiệm gì, luống cuống tay chân, liên tục vỗ lưng cho Dung Quân Tiện, lại chạy đi lấy thuốc, nói: “Cần uống thêm viên nữa không?”
Dung Quân Tiện liếc nhìn cậu ta một cái, dường như muốn trả lời, lại nhắm mắt lại lập tức ngất xỉu.
Trợ lý bị dọa hoang mang lo sợ, gọi điện thoại kêu xe cứu thương ngay. Nhưng bên trung tâm cứu hộ lại nói: “Lên núi tốn rất nhiều thời gian, nếu có điều kiện thì nên cấp cứu cho bệnh nhân trước!”
Câu này phiên dịch một lần trong đầu trợ lý, vậy không phải tương đương với: Đợi xe cấp cứu đến, ông chủ Dung cũng ngỏm rồi!
Trợ lý sợ đến nỗi run cả chân, vội vàng gọi bác sĩ của đoàn phim tới cấp cứu.
Cũng may Thạch Gia Ý mang theo hai ông bác sĩ ở bên cạnh, hai bác sĩ mặc dù được Thạch Gia Ý mang tới, nhưng mạng người quan trọng, đương nhiên tận tâm tận lực cấp cứu cho bệnh nhân. Người khác cũng lo lắng đến độ đi vòng vòng bên ngoài nhà xe.
Thạch Gia Ý sợ sắc mặt như màu đất, nhìn chằm chằm Nam Lục, nhỏ giọng nói: “Sao lại nghiêm trọng vậy?”
Nam Lục cũng bị dọa mất hết hồn vía: “Ai biết? Chẳng lẽ không phải chỉ có nổi mẩn đỏ, khó chịu một lát thôi à?”
Trợ lý ở bên cạnh giúp một tay, lại nói: “Sao có thể như vậy? Ông chủ của chúng tôi chỉ dị ứng với mẫu đơn bì…”
“Mẫu đơn bì?” Bác sĩ đông ý trợn mắt, “Cậu ấy dị ứng với mẫu đơn bì sao cậu cho cậu ấy dùng những loại thuốc này?”
“Dạ?” Trợ lý ngây ngẩn cả người, “Đây, đây không phải thuốc chống dị ứng à?”
“Trong những thuốc chống dị ứng này có chứa paeonol[1]!” Bác sĩ đông ý bất đắc dĩ giải thích, “Paeonol là thứ chiết từ mẫu đơn bì, cũng là thành phần chống dị ứng thường gặp. Bình thường mà nói chống dị ứng dùng thuốc này không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ông chủ của các cậu dị ứng paeonol —— chỉ bôi còn chưa đủ, thế mà còn uống vào…”
[1] Paeonol là một hợp chất phenolic được tìm thấy trong các loài hoa mẫu đơn như Paeonia achrnomosa, trong Arisaema erubescens và trong Dioscorea japonica. Nó là một thành phần được tìm thấy trong một số phương thuốc y học cổ truyền Trung Quốc.
“Hả?” Trợ lý bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu, “Cho nên thuốc mỡ bôi kia cũng có paeonol?”
“Không sai.” Bác sĩ Đông ý nói, “Rốt cuộc xe cứu thương lúc nào mới đến?”
Mai Mân cũng sốt ruột: “Sợ là phải một lúc nữa. Lên núi không dễ!”
Trợ lý cũng lo sốt vó, vội vàng gọi điện cho Vu Tri Vụ.
Vụ Tri Vụ ở bên kia cũng lo: “Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Gọi cho Bạch tiên sinh ấy!”
Trợ lý lập tức gọi điện cho Bạch tiên sinh, nhưng thật ra đầu óc mơ màng: Bạch tiên sinh cũng không phải bác sĩ, có tác dụng gì?
Khi cậu ta đang suy nghĩ gọi cho Bạch tiên sinh có tác dụng gì, trên trời có một chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook