Abbie đang nằm trong bồn tắm chờ mặt nạ se lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa dưới nhà.

Mà Tom thì vẫn đang đi làm.

Cô đợi cho người nào đó từ bỏ mà đi chỗ khác. Không đời nào cô mở cửa trong khi đang đắp miếng mặt nạ đất sét xanh lè. Còn nữa, cái gói chất lỏng màu xanh này giá những hai bảng rưỡi, cô chắc chắn không định rửa sạch nó đi trước khi nó có thể làm da mịn đẹp và hút hết chất bẩn.

Nhưng như con cún chẳng bao giờ chán việc đuổi theo cây gậy và gặm lấy mang về, người đứng ngoài cửa vẫn tiếp tục bấm chuông. Lần nữa.

Lại một lần nữa.

Và thêm một lần nữa…

“Được rồi, tôi ra đây, dừng lại đi.” Lội nước bì bõm, Abbie leo ra khỏi bồn tắm choàng khăn bông vào. Nếu đó là Tom và anh ấy làm mất chìa khóa, cô sẽ trát đống chất nhầy màu xanh này khắp mặt anh và như thế sẽ đáng lắm.

Cô lép nhép xuống tầng dưới và dừng ở hành lang trước khi nói, “Ai đó?” vọng ra ngoài cửa.

Rồi cô nghe tiếng “Xin chào, là cháu đây!” và cảm thấy bụng mình cứng lại như bê tông.

Ôi trời. Không hề báo trước. Hoàn toàn quên mất cái mặt nạ. Abbie mở cửa trước chăm chú nhìn Georgia, rám nắng và tóc vàng hơn bao giờ hết. Và mang theo một cái va li màu xám to đùng đang để dưới chân.

“Chào cô Abbie. Ôi trời, trông cô kìa! Bố cháu chưa đi làm về ạ?”

Cô không định để cho câu hỏi hờ hững của con bé làm đau lòng, nhưng cảm giác vẫn giống như cào móng tay lên bảng đen vậy. Thực ra thì cái mặt nạ cũng có ích, nó giúp cho nét mặt cô bất động và cảm xúc thực của cô được giấu kín. Trong khi đó tiếng hét ong ong trong đầu cô. Không, đi đi, để chúng tôi yên và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cái va li đó vào đây.

Abbie nói to, “Chưa về, bố cháu có biết cháu đến không?”

“Không, đó là điều bất ngờ! Cháu gọi cho bố chiều nay và bảo với bố là cháu đang tắm nắng trên bãi biển Praia de Rocha, rồi bố nói là chúc cháu may mắn. Nhưng cháu không ở đó, và khi bố về cháu sẽ nói a ha, con đã về!” Georgia cười hết cỡ với cô. “Sẽ rất tuyệt! Bố sẽ rất thích!”

“À, đúng là đáng ngạc nhiên.” Miếng đất sét khô khiến cô nghe như đang nói qua kẽ răng. Và tất nhiên cô không thể ngăn Georgia mang cái va li vào nhà. Abbie bước sang một bên khi con bé đẩy chiếc va li qua cô vào hành lang hẹp. “Cháu từ sân bay về thẳng đây à?”

“Không ạ, mấy ngày vừa rồi cháu ở London. Cháu để mẹ dọn dẹp căn hộ rồi gói ghém đồ đạc trước khi mẹ quay trở lại Bồ Đào Nha.”

Abbie theo chân nó vào phòng khách. “Tại sao thế?”

“Vì mẹ lại định chuyển nơi ở lần nữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Georgia cởi áo khoác để lộ ra áo kẻ sọc và quần soóc màu vàng chanh. “Cháu với mẹ cãi nhau về chuyện đó. Mẹ cháu đã bỏ Christian, rồi lại đi gặp một người khác tên là Ted. Theo cháu thì, mẹ cháu đã ở tuổi trung niên rồi, cô hiểu ý cháu không? Mẹ cháu không thể cứ theo đuổi bọn đàn ông cho đến cuối đời được. Chẳng đứng đắn gì cả.”

“Thế Ted cũng sống ở Bồ Đào Nha à?”

“Sống và uống rượu ở Bồ Đào Nha.” Nhăn mặt, Georgia nói, “Và chú ấy tỏ rõ thái độ không hề thích cháu. Cũng không sao, cả hai đều thế mà. Cháu chắn đường hai người đến với nhau nên chú ấy muốn cháu biến đi. Nên cháu nói không sao, cháu sẽ sống một mình ở căn hộ tại Paddington, nhưng rồi mẹ cháu bảo nếu mẹ không ở đó thì cũng không tiếp tục trả tiền thuê nữa… nên cháu với mẹ có cãi nhau một chút về chuyện đó.” Con bé dừng lại săm soi cái vòng tay da có gắn hạt trên cổ tay trái. “Thực ra là cãi nhau to.”

“Ôi trời.”

Georgia nhìn cô. “Cháu pha một tách trà nhé, có sao không ạ?”

“Được, được… xin lỗi cháu, đáng ra cô phải mời.”

“Không sao, cô biết không, thật lạ là cháu lại kể cho cô trong khi mặt cô vẫn lem nhem thế kia. Để cháu pha trà cho, cô lên nhà rửa sạch cái thứ màu xanh đó đi.”

Abbie không hỏi câu hỏi cô quan tâm nhất nên Georgia cũng không trả lời. Thay vào đó, giống như có một con voi lù lù trong phòng mà vẫn phải lơ đi, điều đó vẫn không được nhắc tới trong bảy mươi phút tiếp theo khi họ nói chuyện về Bồ Đào Nha, lễ Giáng sinh của từng người, cái kiểu khó chịu khi hai bên thân áo len cứ dúm lại, hay thật lạ là người ta chết khiếp khi nhìn thấy sữa chua bị mốc nhưng sẵn sàng ăn món pho mát mốc xanh, càng mốc càng thích.

Cơ bản là cô không cần phải hỏi câu đó vì cô đã biết câu trả lời. Đến con vượn cũng có thể đoán được.

Rồi Tom về và Abbie thấy mặt anh bừng sang khi gặp con gái. Georgia kêu lên, “Ngạc nhiên chưa!” và gần như làm cho anh bay lên, ôm chầm lấy anh. Những con dao nhỏ đang chĩa ra trong bụng Abbie, bụng cô quặn lên vì ghen tỵ và sợ hãi.

“Thế là mọi việc đều ổn đúng không ạ?” Georgia nói khi con bé kể xong câu chuyện tại sao nó lại ở đây. “Con ở lại đây với bố được không?”

Chính nó đó; chính là câu hỏi đó. Abbie cẩn thận giữ nét mặt bình thường, trong khi đầu cô cứ ong ong không không không không không.

“Chà…” Ngạc nhiên nhưng đầy hy vọng, Tom quay lại nhìn cô. “Nghe có vẻ… ừm, em nghĩ sao, Abbie?”

Tàn nhẫn. Tàn nhẫn và bất công. Đáng ra anh phải biết cô đang nghĩ gì.

Georgia cũng tỏ vẻ bất ngờ, có lẽ con bé không hề nghĩ là nó phải nài xin. “Ôi trời, rắc rối thế cơ ạ? Con xin lỗi.” Con bé thốt ra, “Con tưởng bố sẽ vui mừng cơ!”

“Con yêu, ngồi xuống, đừng lo lắng.” Tom thấy xấu hổ. “Tất nhiên, bố và cô rất vui… chỉ là hơi bất ngờ, mà con định ở đây bao lâu…?”

“Bố đừng lo, không sao đâu. Con sẽ quay lại London.” Đôi mắt xanh của Georgia đầy nước khi con bé lùi lại. “Con xin lỗi đã làm phiền… Con sẽ tìm ai đó chịu được con…”

“Đợi đã, con không được đi, tất nhiên con sẽ ở lại!” Tom quay lại với Abbie và bật ra những lời đó trong lo lắng. “Em đồng ý phải không em yêu?”

Cleo đang tô móng chân thì chuông điện thoại reo.

“A lô?” Úi, một giọt sơn móng tay màu hồng hoa anh thảo rỏ xuống cạnh chân khi cô kẹp điện thoại giữa vai và cằm.

“Chào, chị đây,” Giọng của Abbie. “Ra ngoài quán rượu đi.”

“Hừm. Không đâu. Em ở nhà nghỉ thôi. Thực ra em đang tô móng chân và chị vừa làm em…”

“Chị không định hỏi em,” Abbie ngắt lời. “Chị bảo em ra đây vì chị cần em.”

“Hả? Sao cơ?” Đậy nắp lọ sơn móng tay Rimmel, Cleo thẳng người dậy. “Sao giọng chị nghe lạ và vang thế?”

“Chị đang trong phòng vệ sinh. Đi trốn. Bao lâu nữa em ra được?”

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? “À, họ bảo thứ này khô trong vòng sáu mươi giây. Em chỉ cần mặc quần áo vào thôi. À, có điều em vừa tỉa lông mày. Ngay sau khi chúng bớt đỏ, em sẽ…”

“Đừng lo chuyện lông mày nữa.” Abbie buột ra. “Ra đây ngay bây giờ đi.”

Nói thế thì dễ, nhưng Cleo biết rất rõ là sau khi bị nhổ nhiệt tình, vùng da quanh lông mày của cô sẽ đỏ bừng lên như đèn nê ông và cứ thế đỏ rất lâu. Nhưng giọng Abbie nghe tuyệt vọng quá. Thật dũng cảm, cô mặc quần áo và sấy tạm mái tóc, dành hai phút trang điểm nhẹ nhàng rồi đánh một lớp phấn trắng dưới lông mày để giấu đi vụng da bị tổn thương nhất.

Cleo kiểm tra lại mặt mình trong gương. Trông cô vẫn thật nực cười nhưng không sao. Dù sao cũng vui khi có người cần mình. Và vì Abbie hiếm khi cần cô trong những tình huống kịch tính như thế, cô mạo muội đoán xem chuyện lần này là gì.

Dự đoán được khẳng định khi cô tới quán rượu và nhìn thấy cô bé tóc vàng có đôi mắt của Tom đứng bên cạnh Tom và Abbie. Cô không gặp con bé lần trước, nhưng rõ ràng là nó đã quay lại. Tội nghiệp Abbie; hy vọng đây chỉ là chuyến thăm ngắn thôi. Ngay cả bây giờ, trông chị ấy vẫn nhợt nhạt và như bị bỏ rơi; như người ngoài rìa không ai muốn nhảy cùng trong tiệc khiêu vũ.

“Ồ nhìn kìa, Cleo tới kìa.” Giả vờ ngạc nhiên, Abbie gọi cô tới. “Georgia, đây là em của cô. Cleo, đây là Georgia. Mà em không biết đâu, Georgia sẽ tới ở cùng vợ chồng chị! Có tuyệt không?”

Trời đất ơi. Thảo nào trông mắt Abbie hơi dại.

“Chào, hay quá.” Không biết phải chào con bé đáng ra là cháu của cô thế nào, Cleo giơ tay ra trước khi nhận ra Georgia định tiến tới hôn phớt, nên cả hai trông giống như người mới học điệu nhảy Morris, động tác nửa vời lúng ta lung túng. “Em định ở đây bao lâu?”

“Em cũng chưa biết. Em sẽ chuyển hẳn về đây!” Nghiêng về phía Tom - ôi trời, thật kỳ lạ khi nghĩ anh ấy là bố con bé - Georgia nói vui vẻ, “Có khi đến lúc bảy mươi tuổi em vẫn còn ở đây!”

Vậy đó là lý do giọng Abbie lại đau đớn thế trong điện thoại.

“Cleo uống gì không?” Tom lấy ví ra.

“Có ạ.”

“À, em hy vọng chị không phiền khi em nói điều này.” Georgia nhìn gần cô hơn. “Nhưng có phải chị bị dị ứng phấn kẻ mắt không? Chả là mắt chị trông cứ đỏ tấy lên ý.”

“Chị biết làm gì đây.” Nửa tiếng sau Abbie lầm bầm khi hai người đều đi vệ sinh. “Làm sao chị có thể nói không được. Con bé không còn nơi nào để đến cả.”

“Ôi trời, thật là bất công cho chị.” Cleo ôm lấy chị.

“Còn Tom thì rất xúc động; giống như một giấc mơ thành hiện thực. Anh ấy đang cố giấu, nhưng không thể. Và cứ mỗi lần nghĩ đến chị lại thấy buồn nôn.” Abbie lắc đầu. “Nhưng rồi chị tự nhủ đó không phải lỗi của con bé, và chị tự thấy ghét mình vì đã tỏ ra xấu xa như vậy. Chắc chị là quái vật quá…”

“Nghe này, chị đang bị sốc. Và chị chắc chắn không phải là quái vật. Rồi sẽ suôn sẻ hơn thôi. Mọi thứ sẽ ổn định lại và mọi người sẽ quen với việc sống chung với nhau.” Cleo biết có thể cô chỉ đang nói vớ vẩn, nhưng cô còn biết nói gì khác đây? “Mà đây là đồi Channings. Con bé đã quen sống ở London. Chỉ hai tuần thôi rồi con bé sẽ không chịu nổi vì buồn chán. Nó sẽ phải cầu xin được chuyển đi thôi.”

“Được như thế thì tốt quá,” Abbie thở dài.

Cánh cửa bật mở, Georgia vui vẻ nói, “Đang nói chuyện về cháu à?”

Con bé không nghe thấy họ nói gì. “Không,” Abbie gượng cười.

“Có nói một chút,” Cleo nói.

“Đúng là nói về cháu rồi. Cháu đâu có ngốc. Không sao, cháu không phiền đâu.”

“Thực ra Abbie đang bị đau đầu, nhưng chị ấy lo em sẽ cho là chị ấy lấy cớ bỏ về. Chị ấy không được khỏe,” Cleo nói tiếp, “nên chị ấy phải về nhà uống thuốc giảm đau.”

“Ôi khổ thân cô, đáng ra cô phải nói với cháu! Cô cứ về đi ạ,” Georgia kêu lên, tỏ ra thông cảm quá mức khi một người bình thường nhất trong đám đông nói rằng họ phải về. “Cháu và bố không sao đâu ạ.”

“Em cũng sẽ ở lại.” Cleo gật đầu với Abbie, cô rõ ràng không vui vẻ gì. “Đi đi, chị về nhà đi.”

Cảm động vì cái cớ đó, Abbie về nhà và Georgia cùng Cleo quay lại với Tom ở quầy rượu. Georgia nói giọng quan tâm, “Ai kia, ở đằng kia kìa?”

Lúc họ đi vệ sinh, Johnny và Ash cùng đến và họ đang chơi bi-a. Tối nay trông Johnny đẹp trai hơn bao giờ hết trong áo sơ mi trắng và quần jean, tóc rủ xuống đôi mắt đen. Ash, luôn xuềnh xoàng trong cách ăn mặc thì vẫn cái áo nỉ đỏ thùng thình trông giống như ông già Noel trong ngày nghỉ.

“Mấy người dân địa phương thôi.” Cleo thay đổi đề tài, “Thế em định làm gì? Có ý tưởng gì chưa?” Đây là con bé vừa dành vài tuần liền ăn không ngồi rồi bên hồ bơi ở Bồ Đào Nha; cô thực sự hy vọng Georgia không định chuyển về nhà Tom và Abbie, ăn tàn phá hại rồi sau đó bỏ họ đi như là… hàng triệu đứa tóc vàng vị thành niên lười nhác khác trên thế giới, nhưng đó không phải là vấn đề chính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương