Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
-
Chương 22
“Phải rồi, là anh sắp xếp cho tôi ở phòng bệnh này sao?” Cố Hoài Dương hỏi ra vấn đề y thắc mắc.
Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc nói, “Đó là do bác sĩ quyết định.”
“Tôi không nghĩ đến đãi ngộ của bệnh viện lại tốt như vậy…” Cố Hoài Dương nhỏ giọng nói, bình thường vào nước biển đều chỉ ở phòng phổ thông, chưa kể đến lệ phí mà y phải trả ít đến kì lại, khó trách khỏi không nghĩ đến là do sắp xếp của Nhiếp Minh Viễn.
Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn khẽ lóe lên một tia trêu đùa, “Chẳng lẽ ở chỗ tốt một chút em lại cảm thấy không thoải mái sao?”
“Tôi chỉ là nhân viên bình thường, không cần thiết phải ở chỗ tốt.” Cố Hoài Dương thấp đầu, vài sợi tóc màu nâu rơi trên trán, không cách nào nhìn rõ được vẻ mặt của y lúc này.
Từ góc độ của Nhiếp Minh Viễn chỉ nhìn thấy được sống mũi cao thẳng hoàn hảo của y, áo sơ mi của y chất lượng không phải đặc biệt tốt nhưng mang trên người y lại không chút nào tầm thường, sơ mi màu xám tro thô ráp ôm lấy lồng ngực rắn chắc của y, nút áo đầu không gài để lộ ra xương quai xanh, trên đó còn vương lại vài sợi vải vụn, vết tích ấy không chỉ làm bật lên vẻ đẹp anh tuấn của y mà còn toát ra một chút ngây thơ, Nhiếp Minh Viễn không nhịn được vươn tay, dùng sức khẽ xoa đầu y, “Chúng ta là bạn bè, cứ coi như là tôi vì em mà làm đi.”
Cố Hoài Dương cả kinh, vì hành động của hắn rối loạn trong lòng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi con ngươi kim sắc, đôi mắt ấy chuyên chú nhìn khiến y không được tự nhiên mà cúi thấp đầu, nhớ đến bản thân khẩu trang cũng không đeo càng không có biện pháp nào dùng khuôn mặt xấu xí kia đối mặt với hắn, y không biết vì sao lại để ý ánh mắt Nhiếp Minh Viễn, có lẽ là do Nhiếp Minh Viễn quá mức ưu mỹ, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác tự ti.
Nhìn Cố Hoài Dương có xu hướng trầm mặc, khuôn mặt mỹ lệ của Nhiếp Minh Viễn nhẹ hiện lên một tia cười, có ý đánh vỡ sự trầm mặc, “Đói bụng không? Tôi lấy đồ ăn cho em.” Dứt lời tự mình đi về phía tủ lạnh.
Cố Hoài Dương quả nhiên bị hành động của hắn hấp dẫn, mắt thấy hắn muốn lấy nước trái cây và nước suối ra khỏi tủ lạnh, nhất thời gấp đến độ như vừa kéo chốt lựu đạn, “Tôi không đói bụng, anh không cần phải tìm đồ ăn đâu.”
“Em phải ở bệnh viện đợi nửa ngày, không đói bụng cũng phải dùng chút trái cây.” Nhiếp Minh Viễn quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt quan tâm khuyên nhủ.
Bên tai Cố Hoài Dương hỏi đỏ lên, “Những thứ này sẽ phải trả tiền…” Trong lòng y, tủ lạnh của bệnh viện cùng quán bar là cùng một dạng, là một loại mê hoặc, chờ khi ngươi sơ sót sẽ bị trúng bẫy, khi trả tiền sẽ là một con số rất lớn.
Nhiếp Minh Viễn lấy từ trong tủ lạnh ra nước trái cây, không quên nói với y, “Lệ phí em đã trả rồi.”
“Nhưng không nhiều…” Cố Hoài Dương trong lòng run sợ nhìn hắn.
Nhiếp Minh Viễn lại tiếp tục mỉm cười, “Em chỉ cần nhớ rõ như vậy là được.” Chính vì thế mà hắn mới không giúp y nộp tiền viện phí, biết rõ lấy tính cách của y chỉ sợ nhất quyết đem tiền trả lại cho hắn, cho nên để cho bác sĩ đem lệ phí đẩy xuống mức thấp nhất để chính y đi đóng. Thái độ của y thật sự làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhận ra được Cố Hoài Dương không giống những nghệ sĩ trong trí nhớ của hắn, sẽ không nắm chắc cơ hội này mà bò lên giường hắn, y luôn sợ hãi nhiều hơn vui mừng.
Cố Hoài Dương thành thật đáp, “Đột nhiên được đối xử quá tốt sẽ có cảm giác bất an.”
“Yên tâm đi, sẽ không có cái bẫy nào đâu.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn nhu hòa nhìn Cố Hoài Dương, mơ hồ đoán được vì sao y tiến vào giới giải trí mãi không có được tiếng tăm, dung mạo anh tuấn của y dễ dàng kiếm được nhiều cơ hội, nhưng đồng thời cũng sẽ bị mọi người chèn ép, với tính tình của y, khó có thể thuận lợi lấy được cơ hội tốt. Mà nếu đã như thế, dù có tài giỏi ra sao cũng sẽ bị chìm nghỉm ở một góc, sớm muộn sẽ phải rời khỏi vòng giải trí, đáng tiếc. Nhưng cũng nhờ vào tính cách này của y, hắn mới không khỏi muốn đến gần y hơn. Hắn cầm lấy cái mâm đặt trên bàn tròn, đưa cho Cố Hoài Dương một miếng quýt đã bóc vỏ. “Nếm thử xem.”
“Cám ơn.” Cố Hoài Dương theo bản năng nhận lấy, quên mất tay trái còn đang gắm kim tiêm, vừa động liền có máu chảy ra, nhất thời đụng phải mâm trái cây.
Động tác Nhiếp Minh Viễn so với y còn nhanh hơn, vội nhận lấy cái mâm đặt sang một bên, “Cẩn thận một chút.” Thấy bên gần chỗ kim tiêm đã xuất hiện vệt máu dài, chất lỏng màu đỏ đi ngược lên trên, chuyện khẩn cấp có gọi y tá đến giúp cũng không kịp, hắn trực tiếp rút kim tiêm ra, lau đi vết máu rồi mới đem kim tiêm điều chỉnh trở về đúng vị trí của tĩnh mạch, “Em động đến kim tiêm, trong lúc vô nước biển tay sẽ rất đau, chịu khó đổi sang tay khác đi.”
“Ừ…” Cố Hoài Dương bị động tác của Nhiếp Minh Viễn mà cả kinh, trợn mắt, hoàn toàn quên mới phải nói xin lỗi vì hành vi lỗ mãng vừa rồi, chăm chú nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh từng học y sao?”
“Mẹ của tôi là bác sĩ, theo bà nhiều năm tự nhiên cũng có thể thay nước biển, rút kim tiêm.” Nhiếp Minh Viễn vừa giải thích với y, vừa đem băng keo dán xuống, “Sau này em phải chú ý một chút, cứ như vậy thật làm người ta lo lắng.”
Nhiếp Minh Viễn là đang vì y mà lo lắng, cảm nhận được phần tâm ý này khiến Cố Hoài Dương choáng váng đầu óc, “Tôi sẽ chú ý.” Nếu như là bình thường y sẽ không vội vàng như thế, nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với hắn những tình huống tương tự lại liên tiếp xảy ra.
“Đừng quên lời hứa này của em.” Nhiếp Minh Viễn cười khanh khách nhìn y, nhượng Cố Hoài Dương cảm giác vô cùng dịu dàng, tựa hồ bất kể có phát sinh chuyện gì, bản thân y phạm phải sai lầm gì cũng sẽ được Nhiếp Minh Viễn bao dung tha thứ. Người xung quanh Cố Hoài Dương không có ai giống hắn, chỉ cần cùng hắn nói chuyện y luôn không biết phải làm sao, nhưng thái độ Nhiếp Minh Viễn thủy chung hòa nhã, dễ dàng cùng y trò chuyện, chẳng qua ánh mắt chuyên chú kia không ngừng dừng lại trên người khiến y không khỏi khẩn trương.
Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc nói, “Đó là do bác sĩ quyết định.”
“Tôi không nghĩ đến đãi ngộ của bệnh viện lại tốt như vậy…” Cố Hoài Dương nhỏ giọng nói, bình thường vào nước biển đều chỉ ở phòng phổ thông, chưa kể đến lệ phí mà y phải trả ít đến kì lại, khó trách khỏi không nghĩ đến là do sắp xếp của Nhiếp Minh Viễn.
Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn khẽ lóe lên một tia trêu đùa, “Chẳng lẽ ở chỗ tốt một chút em lại cảm thấy không thoải mái sao?”
“Tôi chỉ là nhân viên bình thường, không cần thiết phải ở chỗ tốt.” Cố Hoài Dương thấp đầu, vài sợi tóc màu nâu rơi trên trán, không cách nào nhìn rõ được vẻ mặt của y lúc này.
Từ góc độ của Nhiếp Minh Viễn chỉ nhìn thấy được sống mũi cao thẳng hoàn hảo của y, áo sơ mi của y chất lượng không phải đặc biệt tốt nhưng mang trên người y lại không chút nào tầm thường, sơ mi màu xám tro thô ráp ôm lấy lồng ngực rắn chắc của y, nút áo đầu không gài để lộ ra xương quai xanh, trên đó còn vương lại vài sợi vải vụn, vết tích ấy không chỉ làm bật lên vẻ đẹp anh tuấn của y mà còn toát ra một chút ngây thơ, Nhiếp Minh Viễn không nhịn được vươn tay, dùng sức khẽ xoa đầu y, “Chúng ta là bạn bè, cứ coi như là tôi vì em mà làm đi.”
Cố Hoài Dương cả kinh, vì hành động của hắn rối loạn trong lòng, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi con ngươi kim sắc, đôi mắt ấy chuyên chú nhìn khiến y không được tự nhiên mà cúi thấp đầu, nhớ đến bản thân khẩu trang cũng không đeo càng không có biện pháp nào dùng khuôn mặt xấu xí kia đối mặt với hắn, y không biết vì sao lại để ý ánh mắt Nhiếp Minh Viễn, có lẽ là do Nhiếp Minh Viễn quá mức ưu mỹ, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác tự ti.
Nhìn Cố Hoài Dương có xu hướng trầm mặc, khuôn mặt mỹ lệ của Nhiếp Minh Viễn nhẹ hiện lên một tia cười, có ý đánh vỡ sự trầm mặc, “Đói bụng không? Tôi lấy đồ ăn cho em.” Dứt lời tự mình đi về phía tủ lạnh.
Cố Hoài Dương quả nhiên bị hành động của hắn hấp dẫn, mắt thấy hắn muốn lấy nước trái cây và nước suối ra khỏi tủ lạnh, nhất thời gấp đến độ như vừa kéo chốt lựu đạn, “Tôi không đói bụng, anh không cần phải tìm đồ ăn đâu.”
“Em phải ở bệnh viện đợi nửa ngày, không đói bụng cũng phải dùng chút trái cây.” Nhiếp Minh Viễn quay đầu lại nhìn y, vẻ mặt quan tâm khuyên nhủ.
Bên tai Cố Hoài Dương hỏi đỏ lên, “Những thứ này sẽ phải trả tiền…” Trong lòng y, tủ lạnh của bệnh viện cùng quán bar là cùng một dạng, là một loại mê hoặc, chờ khi ngươi sơ sót sẽ bị trúng bẫy, khi trả tiền sẽ là một con số rất lớn.
Nhiếp Minh Viễn lấy từ trong tủ lạnh ra nước trái cây, không quên nói với y, “Lệ phí em đã trả rồi.”
“Nhưng không nhiều…” Cố Hoài Dương trong lòng run sợ nhìn hắn.
Nhiếp Minh Viễn lại tiếp tục mỉm cười, “Em chỉ cần nhớ rõ như vậy là được.” Chính vì thế mà hắn mới không giúp y nộp tiền viện phí, biết rõ lấy tính cách của y chỉ sợ nhất quyết đem tiền trả lại cho hắn, cho nên để cho bác sĩ đem lệ phí đẩy xuống mức thấp nhất để chính y đi đóng. Thái độ của y thật sự làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhận ra được Cố Hoài Dương không giống những nghệ sĩ trong trí nhớ của hắn, sẽ không nắm chắc cơ hội này mà bò lên giường hắn, y luôn sợ hãi nhiều hơn vui mừng.
Cố Hoài Dương thành thật đáp, “Đột nhiên được đối xử quá tốt sẽ có cảm giác bất an.”
“Yên tâm đi, sẽ không có cái bẫy nào đâu.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn nhu hòa nhìn Cố Hoài Dương, mơ hồ đoán được vì sao y tiến vào giới giải trí mãi không có được tiếng tăm, dung mạo anh tuấn của y dễ dàng kiếm được nhiều cơ hội, nhưng đồng thời cũng sẽ bị mọi người chèn ép, với tính tình của y, khó có thể thuận lợi lấy được cơ hội tốt. Mà nếu đã như thế, dù có tài giỏi ra sao cũng sẽ bị chìm nghỉm ở một góc, sớm muộn sẽ phải rời khỏi vòng giải trí, đáng tiếc. Nhưng cũng nhờ vào tính cách này của y, hắn mới không khỏi muốn đến gần y hơn. Hắn cầm lấy cái mâm đặt trên bàn tròn, đưa cho Cố Hoài Dương một miếng quýt đã bóc vỏ. “Nếm thử xem.”
“Cám ơn.” Cố Hoài Dương theo bản năng nhận lấy, quên mất tay trái còn đang gắm kim tiêm, vừa động liền có máu chảy ra, nhất thời đụng phải mâm trái cây.
Động tác Nhiếp Minh Viễn so với y còn nhanh hơn, vội nhận lấy cái mâm đặt sang một bên, “Cẩn thận một chút.” Thấy bên gần chỗ kim tiêm đã xuất hiện vệt máu dài, chất lỏng màu đỏ đi ngược lên trên, chuyện khẩn cấp có gọi y tá đến giúp cũng không kịp, hắn trực tiếp rút kim tiêm ra, lau đi vết máu rồi mới đem kim tiêm điều chỉnh trở về đúng vị trí của tĩnh mạch, “Em động đến kim tiêm, trong lúc vô nước biển tay sẽ rất đau, chịu khó đổi sang tay khác đi.”
“Ừ…” Cố Hoài Dương bị động tác của Nhiếp Minh Viễn mà cả kinh, trợn mắt, hoàn toàn quên mới phải nói xin lỗi vì hành vi lỗ mãng vừa rồi, chăm chú nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh từng học y sao?”
“Mẹ của tôi là bác sĩ, theo bà nhiều năm tự nhiên cũng có thể thay nước biển, rút kim tiêm.” Nhiếp Minh Viễn vừa giải thích với y, vừa đem băng keo dán xuống, “Sau này em phải chú ý một chút, cứ như vậy thật làm người ta lo lắng.”
Nhiếp Minh Viễn là đang vì y mà lo lắng, cảm nhận được phần tâm ý này khiến Cố Hoài Dương choáng váng đầu óc, “Tôi sẽ chú ý.” Nếu như là bình thường y sẽ không vội vàng như thế, nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với hắn những tình huống tương tự lại liên tiếp xảy ra.
“Đừng quên lời hứa này của em.” Nhiếp Minh Viễn cười khanh khách nhìn y, nhượng Cố Hoài Dương cảm giác vô cùng dịu dàng, tựa hồ bất kể có phát sinh chuyện gì, bản thân y phạm phải sai lầm gì cũng sẽ được Nhiếp Minh Viễn bao dung tha thứ. Người xung quanh Cố Hoài Dương không có ai giống hắn, chỉ cần cùng hắn nói chuyện y luôn không biết phải làm sao, nhưng thái độ Nhiếp Minh Viễn thủy chung hòa nhã, dễ dàng cùng y trò chuyện, chẳng qua ánh mắt chuyên chú kia không ngừng dừng lại trên người khiến y không khỏi khẩn trương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook