Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
-
Chương 17
“Tôi không thích quán bar.” Y từng cùng bạn đến bar, trong ấn tượng đó là nơi ồn ào hỗn loạn, y không thích những nơi như thế.
Suy nghĩ của Cố Hoài Dương thật sự quá đơn giản, thoạt nhìn không giống như người trong giới giải trí, Nhiếp Minh Viễn ưu nhã cười một tiếng, lại hướng Cố Hoài Dương phát ra lời mời, “Bạn của tôi có tặng hai vé kịch, hiện tại cũng vừa lúc, cùng đi chứ?”
“Có thể sao?” Cố Hoài Dương kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nói, “Ừ, nếu tối nay không đi hai tấm vé này đều bỏ phí.” Dứt lời, kéo y lên xe chạy đi.
Tài xế rất nhanh đã đưa hai người họ đến cửa rạp hát, Cố Hoài Dương theo Nhiếp Minh Viễn vào bên trong khán phòng, rạp hát chuyên dùng để biểu diễn hí kịch, kịch nói, ca kịch, hòa tấu, tối nay rạp hát tổ chức chính là kịch nói. Lúc soát vé, Cố Hoài Dương chăm chú nhìn bảng giới thiệu vắn tắt của vở kịch, khi Nhiếp Minh Viễn trở về hắn còn mang theo một ly cafe, nhìn dáng vẻ hứng thú của y không khỏi hỏi, “Trước kia từng diễn qua kịch nói sao?”
Cố Hoài Dương cười cười, “Nếu như diễn trong trường học cũng được tính thì cũng có vài lần đi.” Những cuốn sách về thể loại này y từng xem qua, chủ yếu là để phục vụ cho việc học, đôi lúc cũng tham gia một số buổi buổi diễn trong trường, cũng từng đi qua một số rạp hát nhỏ, nhưng quy mô đều không có lớn như vậy.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, đại khái cũng đoán được lý do vì sao y muốn diễn xuất, thường mà nói, người bên kịch nói không giống diễn viên bên mảng truyền hình muốn diễn vai nào liền có thể diễn được, kịch nói có yêu cầu nghệ sĩ rất cao. Mà Cố Hoài Dương lại có kinh nghiệp biểu diễn bên kịch nói, vừa nhìn liền thấy được y rất có tài năng, có thể đem nhân vật trong trang giấy xuất thành người thật, nếu y thực sự từ bỏ nghiệp diễn thì thật là đáng tiếc.
Kịch nói trình diễn rất đặc sắc, Cố Hoài Dương xem vô cùng nhập tâm, đường viền xương hàm hoàn mỹ, đôi ngươi hắc châu như phát ra ánh sáng trong đêm, lóe lên vẻ đẹp diệu kỳ, sợi tóc màu caramel buông xõa tự nhiên rơi trên trán, sống mũi cao thẳng khiến người muốn vuốt ve, đặc biệt độ cong đôi môi duyên dáng càng làm cho tầm mắt Nhiếp Minh Viễn không thể nào rời khỏi, hiển nhiên so với vở kịch đáng trình diễn kia, Cố Hoài Dương bên cạnh càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.
Tầm mắt chuyên chú đặt lên người làm Cố Hoài Dương có chút không được tự nhiên, y quay đầu nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn, hắn đang nghiêm túc nhìn màn diễn xuất trên sân khấu, chẳng lẽ là y quá nhạy cảm? Ánh mắt Cố Hoài Dương lại quay trở về sân khấu.
Lúc kịch nói kết thúc, mọi người hướng cửa ra vào mà đi, thấp giọng nghị luận màn kịch nói vừa rồi, đột nhiên bị cúp điện khiến mọi người lâm vào hoảng loạn, chen chen đẩy đẩy, hò hét loạn cả lên, Cố Hoài Dương cùng Nhiếp Minh Viễn cũng bị chen trong đám người. “Thế nào lại bị cúp điện?”
“Ai mau tới xử lý đi!”
“Chết tiệt! Anh đạp chân tôi!”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Trong bóng tối không có cách nào thấy được lẫn nhau, trong lúc vô tình Cố Hoài Dương đạp phải chân một người, người nọ liền bất mãn mắng, Cố Hoài Dương cuống quít nói lời xin lỗi với đối phương, lại bị người phía sau đẩy tới, người phía trước lại bỗng nhiên lui xuống, Cố Hoài Dương tránh không kịp, va vào sống lưng cứng rắn của đối phương, trong nháy mắt xung quanh truyền đến cảm giác đau đớn, chưa kịp cho mình một cơ hội, đám người phía sau lại đẩy y tiến về phía trước, y bỗng có cảm giác sắp không còn cách nào hô hấp nữa, tựa như một tù nhân bị nhốt trong mật thất chật hẹp.
Một đôi tay gắt gao bắt lấy cánh tay y, giây kế tiếp y liền bị kéo ra khỏi đám người, lực đạo mạnh mẽ kia làm y không cách nào thu được chân, chật vật mà rơi vào một lồng ngực rộng rãi, mùi nước hoa Calvin Kevin trên người đối phương ngập tràn trong khoan mũi, Cố Hoài Dương muốn đẩy hắn ra, đỉnh đèn trên đầu lại phát sáng. Cố Hoài Dương lập tức bị thu hút, chậm chạp đánh giá xung quanh, nâng mắt lên thấy khuôn mặt không tỳ vết của Nhiếp Minh Viễn, phút chốc bị dọa sợ, hồn cũng muốn từ bỏ thân thể mà bay đi mất.
Tại sao lại là hắn? Còn cùng hắn đứng gần như vậy. Thoạt nhìn Nhiếp Minh Viễn luôn mang trên người loại thần thái khiến cho người khác không thể xâm phạm, vậy mà hiện tại lại cùng y ôm nhau đứng chung một chỗ, lỡ hắn tức giận thì phải làm sao? Cố Hoài Dương lo lắng đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, giữ một khoảng cách an toàn với hắn, Nhiếp Minh Viễn nhìn thẳng vào y, đôi con ngươi kim sắc xẹt qua một tia tình cảm khó có thể miêu tả, Cố Hoài Dương không hiểu, hắn hỏi, “Không có sao chứ?”
“Không sao.” Cố Hoài Dương vội vàng nói với Nhiếp Minh Viễn, nhanh chóng thả lỏng đầu óc suy nghĩ phải xin lỗi với hắn thế nào, lúc này một bàn tay ưu mỹ dừng lại trên mặt y, nhẹ chạm vào mũi y, giọng điệu lo lắng hỏi, “Có chút hồng, đau không?”
Kinh ngạc nhìn hành động của Nhiếp Minh Viễn, tâm tình Cố Hoài Dương suýt chút nữa bị nghẹn chết, cơ hồ không tìm được giọng nói của chính mình, “Không đau.”
“Có cần đi bệnh viên không? Mặt cậu rất đỏ.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn không chút nào rời đi khỏi khuôn mặt y một giây.
“Không cần đi bệnh viện, tôi rất khỏe.” Âm điệu Cố Hoài Dương nhất thời cất cao, tựa như bị nước nóng giội đến mà phát ra loại âm thanh lạ lùng này.
Nhiếp Minh Viễn nhìn khuôn mặt hồng hồng của y, rõ ràng không phải như không có chuyện gì. “Có thật không? Cậu hình như không tốt lắm.”
“Không cần lo lắng, tôi rất nhanh sẽ tốt thôi.” Dưới tầm mắt của hắn, Cố Hoài Dương dần trở nên lo lắng, trên mặt bất giác dâng lên một luồng khí nóng, không cần nhìn cũng biết mặt y đã đỏ lên, thiệt là, tỉnh táo chút đi!!
Thấy Cố Hoài Dương khách khí cự tuyệt lời đề nghị của mình, Nhiếp Minh Viễn không tiện nói thêm thứ gì khác, cùng Cố Hoài Dương hai người bước ra hướng cửa.
Nhân viên rạp hát cùng quản lý chậm rãi sơ tán mọi người, “Hiện tại điện đã trở lại bình thường, mọi người vui lòng không chen lấn, làm theo hướng dẫn trật tự ra khỏi khán phòng.”
“Xin lỗi vì đã tạo ra phiền phức cho các vị.” Quản lý đối với việc đột ngột mất điện đưa ra lời xin lỗi với mọi người, cũng may cúp điện không đến một phút, mọi người không có vì chen lấn xô đẩy mà bị thương, chẳng qua khó tránh khỏi có chút đụng chạm, quản lý vì để bồi thường cho mọi người, liền tặng cho mỗi người một phần điểm tâm ngọt cao cấp, cũng đưa ra lời hứa hẹn tình huống tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Khán phòng ồn ào rất nhanh đã ổn định, mọi người trật tự theo lối rời khỏi rạp hát.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, dịu dàng nói, “Tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Cố Hoài Dương tựa hồ bị kinh sợ, vội vàng từ chối, lại cảm thấy bản thân quá mức thẳng thắn liền bồi thêm một câu, “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Nhìn gương mặt anh tuấn đỏ bừng của y và dáng vẻ khéo léo mà khách khí, Nhiếp Minh Viễn nhịn không được mà tiến lại gần, thừa dịp y không chút đề phòng, hôn chụt lên gò má y, “Ngủ ngon.”
“…” Như một chú cá bị bắt lên bờ, co quắp mấy cái liền chết cứng, Cố Hoài Dương lấy lại tinh thần nhìn Nhiếp Minh Viễn cười cười nhìn y, không chút nào có cảm giác vì hành động vừa rồi mà xấu hổ, thoạt nhìn như đấy là chuyện hắn thường làm khi chào tạm biệt người khác, mặc dù y rất ngượng ngùng, nhưng lại không có cách nào chỉ trích hành vi của Nhiếp Minh Viễn. Dù sao thì hắn cũng là người ngoại quốc, từ nhỏ chịu sự giáo dục của phương Tây, mà người phương Tây dù nam hay nữ đều hôn nhẹ lên khuôn mặt người khác như một lễ nghi, y cũng yên tâm không để hành động của Nhiếp Minh Viễn vào lòng.
Buổi tối về đến nhà đã mười một giờ đêm, Cố Hoài Dương đi vào phòng tắm tắm, thấy khuôn mặt trong gương liền giật mình, những vệt đỏ trên mặt không hề tản đi, dí sát người vào mới nhận ra đó là mẫn đỏ khi bị dị ứng, khó trách Nhiếp Minh Viễn nói y không được khỏe. Trước kia y cũng từng bị dị ứng, phần lớn đều do quay phim xong không tẩy đi lớp hóa trang mà thành, nhưng chỉ cần dùng nước ấm lau sạch, thoa thuốc mỡ không lâu sau sẽ lặn đi. Cố Hoài Dương vừa rửa mặt vừa suy nghĩ, hôm nay lúc quay xong y đã tẩy trang, làm thế nào lại bị dị ứng?
Chẳng lẽ là do tối này ăn đồ Nhật? Sẽ không phải xui xẻo vậy đi, y là lần đầu tiên được ăn đồ cao cấp thế mà cơ thể lại không thể tiếp thu được nguồn dinh dưỡng thượng hạng này! Có lẽ này chỉ là triệu chứng tạm thời, ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ không có chuyện gì.
Suy nghĩ của Cố Hoài Dương thật sự quá đơn giản, thoạt nhìn không giống như người trong giới giải trí, Nhiếp Minh Viễn ưu nhã cười một tiếng, lại hướng Cố Hoài Dương phát ra lời mời, “Bạn của tôi có tặng hai vé kịch, hiện tại cũng vừa lúc, cùng đi chứ?”
“Có thể sao?” Cố Hoài Dương kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nói, “Ừ, nếu tối nay không đi hai tấm vé này đều bỏ phí.” Dứt lời, kéo y lên xe chạy đi.
Tài xế rất nhanh đã đưa hai người họ đến cửa rạp hát, Cố Hoài Dương theo Nhiếp Minh Viễn vào bên trong khán phòng, rạp hát chuyên dùng để biểu diễn hí kịch, kịch nói, ca kịch, hòa tấu, tối nay rạp hát tổ chức chính là kịch nói. Lúc soát vé, Cố Hoài Dương chăm chú nhìn bảng giới thiệu vắn tắt của vở kịch, khi Nhiếp Minh Viễn trở về hắn còn mang theo một ly cafe, nhìn dáng vẻ hứng thú của y không khỏi hỏi, “Trước kia từng diễn qua kịch nói sao?”
Cố Hoài Dương cười cười, “Nếu như diễn trong trường học cũng được tính thì cũng có vài lần đi.” Những cuốn sách về thể loại này y từng xem qua, chủ yếu là để phục vụ cho việc học, đôi lúc cũng tham gia một số buổi buổi diễn trong trường, cũng từng đi qua một số rạp hát nhỏ, nhưng quy mô đều không có lớn như vậy.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, đại khái cũng đoán được lý do vì sao y muốn diễn xuất, thường mà nói, người bên kịch nói không giống diễn viên bên mảng truyền hình muốn diễn vai nào liền có thể diễn được, kịch nói có yêu cầu nghệ sĩ rất cao. Mà Cố Hoài Dương lại có kinh nghiệp biểu diễn bên kịch nói, vừa nhìn liền thấy được y rất có tài năng, có thể đem nhân vật trong trang giấy xuất thành người thật, nếu y thực sự từ bỏ nghiệp diễn thì thật là đáng tiếc.
Kịch nói trình diễn rất đặc sắc, Cố Hoài Dương xem vô cùng nhập tâm, đường viền xương hàm hoàn mỹ, đôi ngươi hắc châu như phát ra ánh sáng trong đêm, lóe lên vẻ đẹp diệu kỳ, sợi tóc màu caramel buông xõa tự nhiên rơi trên trán, sống mũi cao thẳng khiến người muốn vuốt ve, đặc biệt độ cong đôi môi duyên dáng càng làm cho tầm mắt Nhiếp Minh Viễn không thể nào rời khỏi, hiển nhiên so với vở kịch đáng trình diễn kia, Cố Hoài Dương bên cạnh càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.
Tầm mắt chuyên chú đặt lên người làm Cố Hoài Dương có chút không được tự nhiên, y quay đầu nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn, hắn đang nghiêm túc nhìn màn diễn xuất trên sân khấu, chẳng lẽ là y quá nhạy cảm? Ánh mắt Cố Hoài Dương lại quay trở về sân khấu.
Lúc kịch nói kết thúc, mọi người hướng cửa ra vào mà đi, thấp giọng nghị luận màn kịch nói vừa rồi, đột nhiên bị cúp điện khiến mọi người lâm vào hoảng loạn, chen chen đẩy đẩy, hò hét loạn cả lên, Cố Hoài Dương cùng Nhiếp Minh Viễn cũng bị chen trong đám người. “Thế nào lại bị cúp điện?”
“Ai mau tới xử lý đi!”
“Chết tiệt! Anh đạp chân tôi!”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Trong bóng tối không có cách nào thấy được lẫn nhau, trong lúc vô tình Cố Hoài Dương đạp phải chân một người, người nọ liền bất mãn mắng, Cố Hoài Dương cuống quít nói lời xin lỗi với đối phương, lại bị người phía sau đẩy tới, người phía trước lại bỗng nhiên lui xuống, Cố Hoài Dương tránh không kịp, va vào sống lưng cứng rắn của đối phương, trong nháy mắt xung quanh truyền đến cảm giác đau đớn, chưa kịp cho mình một cơ hội, đám người phía sau lại đẩy y tiến về phía trước, y bỗng có cảm giác sắp không còn cách nào hô hấp nữa, tựa như một tù nhân bị nhốt trong mật thất chật hẹp.
Một đôi tay gắt gao bắt lấy cánh tay y, giây kế tiếp y liền bị kéo ra khỏi đám người, lực đạo mạnh mẽ kia làm y không cách nào thu được chân, chật vật mà rơi vào một lồng ngực rộng rãi, mùi nước hoa Calvin Kevin trên người đối phương ngập tràn trong khoan mũi, Cố Hoài Dương muốn đẩy hắn ra, đỉnh đèn trên đầu lại phát sáng. Cố Hoài Dương lập tức bị thu hút, chậm chạp đánh giá xung quanh, nâng mắt lên thấy khuôn mặt không tỳ vết của Nhiếp Minh Viễn, phút chốc bị dọa sợ, hồn cũng muốn từ bỏ thân thể mà bay đi mất.
Tại sao lại là hắn? Còn cùng hắn đứng gần như vậy. Thoạt nhìn Nhiếp Minh Viễn luôn mang trên người loại thần thái khiến cho người khác không thể xâm phạm, vậy mà hiện tại lại cùng y ôm nhau đứng chung một chỗ, lỡ hắn tức giận thì phải làm sao? Cố Hoài Dương lo lắng đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, giữ một khoảng cách an toàn với hắn, Nhiếp Minh Viễn nhìn thẳng vào y, đôi con ngươi kim sắc xẹt qua một tia tình cảm khó có thể miêu tả, Cố Hoài Dương không hiểu, hắn hỏi, “Không có sao chứ?”
“Không sao.” Cố Hoài Dương vội vàng nói với Nhiếp Minh Viễn, nhanh chóng thả lỏng đầu óc suy nghĩ phải xin lỗi với hắn thế nào, lúc này một bàn tay ưu mỹ dừng lại trên mặt y, nhẹ chạm vào mũi y, giọng điệu lo lắng hỏi, “Có chút hồng, đau không?”
Kinh ngạc nhìn hành động của Nhiếp Minh Viễn, tâm tình Cố Hoài Dương suýt chút nữa bị nghẹn chết, cơ hồ không tìm được giọng nói của chính mình, “Không đau.”
“Có cần đi bệnh viên không? Mặt cậu rất đỏ.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn không chút nào rời đi khỏi khuôn mặt y một giây.
“Không cần đi bệnh viện, tôi rất khỏe.” Âm điệu Cố Hoài Dương nhất thời cất cao, tựa như bị nước nóng giội đến mà phát ra loại âm thanh lạ lùng này.
Nhiếp Minh Viễn nhìn khuôn mặt hồng hồng của y, rõ ràng không phải như không có chuyện gì. “Có thật không? Cậu hình như không tốt lắm.”
“Không cần lo lắng, tôi rất nhanh sẽ tốt thôi.” Dưới tầm mắt của hắn, Cố Hoài Dương dần trở nên lo lắng, trên mặt bất giác dâng lên một luồng khí nóng, không cần nhìn cũng biết mặt y đã đỏ lên, thiệt là, tỉnh táo chút đi!!
Thấy Cố Hoài Dương khách khí cự tuyệt lời đề nghị của mình, Nhiếp Minh Viễn không tiện nói thêm thứ gì khác, cùng Cố Hoài Dương hai người bước ra hướng cửa.
Nhân viên rạp hát cùng quản lý chậm rãi sơ tán mọi người, “Hiện tại điện đã trở lại bình thường, mọi người vui lòng không chen lấn, làm theo hướng dẫn trật tự ra khỏi khán phòng.”
“Xin lỗi vì đã tạo ra phiền phức cho các vị.” Quản lý đối với việc đột ngột mất điện đưa ra lời xin lỗi với mọi người, cũng may cúp điện không đến một phút, mọi người không có vì chen lấn xô đẩy mà bị thương, chẳng qua khó tránh khỏi có chút đụng chạm, quản lý vì để bồi thường cho mọi người, liền tặng cho mỗi người một phần điểm tâm ngọt cao cấp, cũng đưa ra lời hứa hẹn tình huống tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Khán phòng ồn ào rất nhanh đã ổn định, mọi người trật tự theo lối rời khỏi rạp hát.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, dịu dàng nói, “Tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Cố Hoài Dương tựa hồ bị kinh sợ, vội vàng từ chối, lại cảm thấy bản thân quá mức thẳng thắn liền bồi thêm một câu, “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Nhìn gương mặt anh tuấn đỏ bừng của y và dáng vẻ khéo léo mà khách khí, Nhiếp Minh Viễn nhịn không được mà tiến lại gần, thừa dịp y không chút đề phòng, hôn chụt lên gò má y, “Ngủ ngon.”
“…” Như một chú cá bị bắt lên bờ, co quắp mấy cái liền chết cứng, Cố Hoài Dương lấy lại tinh thần nhìn Nhiếp Minh Viễn cười cười nhìn y, không chút nào có cảm giác vì hành động vừa rồi mà xấu hổ, thoạt nhìn như đấy là chuyện hắn thường làm khi chào tạm biệt người khác, mặc dù y rất ngượng ngùng, nhưng lại không có cách nào chỉ trích hành vi của Nhiếp Minh Viễn. Dù sao thì hắn cũng là người ngoại quốc, từ nhỏ chịu sự giáo dục của phương Tây, mà người phương Tây dù nam hay nữ đều hôn nhẹ lên khuôn mặt người khác như một lễ nghi, y cũng yên tâm không để hành động của Nhiếp Minh Viễn vào lòng.
Buổi tối về đến nhà đã mười một giờ đêm, Cố Hoài Dương đi vào phòng tắm tắm, thấy khuôn mặt trong gương liền giật mình, những vệt đỏ trên mặt không hề tản đi, dí sát người vào mới nhận ra đó là mẫn đỏ khi bị dị ứng, khó trách Nhiếp Minh Viễn nói y không được khỏe. Trước kia y cũng từng bị dị ứng, phần lớn đều do quay phim xong không tẩy đi lớp hóa trang mà thành, nhưng chỉ cần dùng nước ấm lau sạch, thoa thuốc mỡ không lâu sau sẽ lặn đi. Cố Hoài Dương vừa rửa mặt vừa suy nghĩ, hôm nay lúc quay xong y đã tẩy trang, làm thế nào lại bị dị ứng?
Chẳng lẽ là do tối này ăn đồ Nhật? Sẽ không phải xui xẻo vậy đi, y là lần đầu tiên được ăn đồ cao cấp thế mà cơ thể lại không thể tiếp thu được nguồn dinh dưỡng thượng hạng này! Có lẽ này chỉ là triệu chứng tạm thời, ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ không có chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook