Triển Chiêu lại rơi vào bóng tối vô tận một lần nữa.

Bốn phía, là một màn sương mù dày đặc đến mức không sao tan được, tựa như có một loại sức mạnh không tên nào đó, hấp dẫn chính mình, nhảy vào.

Nhảy vào, liền nhảy vào địa ngục lạnh lẽo.

Lần này, Triển Chiêu nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên cười lại.

Bởi vì, lần này, có một đôi tay ấm áp, vẫn lôi kéo mình, để cho mình không còn lảo đảo nữa, chậm rãi, tìm kiếm lối thoát trong bóng tối.

Lần này, có một thanh âm, nhẹ nhàng, gọi tên mình, “Mèo con” “Mèo con”, kéo mình, thoát khỏi màn sương kia…

Đôi tay này, kiên định như vậy, chưa từng thả ra; thanh âm này, rõ ràng như vậy, chưa từng dừng lại.

Mãi đến khi mình, nhìn thấy ánh sáng…

Mở mắt ra, Triển Chiêu liền nhìn thấy một đôi con ngươi vằn vện tơ máu mang theo mừng rỡ, nhìn thấy khuôn mặt phong lưu tiêu sái kia, nhìn thấy vạt áo màu trắng kia…

“Ngọc Đường!”

Bạch Ngọc Đường trong lòng nóng lên, viền mắt ướt lệ, khe khẽ cười nói: “Mèo Con. Ngươi có biết, ngươi đã ngủ thật nhiều ngày rồi.”

“Triển mỗ hơi mệt chút, để Bạch huynh đợi lâu.”

Ngọc Đường, ta thật sợ mình vẫn chưa tỉnh lại.

“Ngươi con mèo thối này, hiện tại còn gọi Bạch huynh, muốn ăn đòn!”

Mèo Con, Ngọc Đường đã nói, có ta ở bên, thì không cho ngươi có chuyện.

“Bạch Ngọc Đường, đừng bắt nạt bệnh nhân… …”

Một bờ môi ấn xuống, làm rối loạn hô hấp…

Vĩ thanh

Đêm, hạo nguyệt giữa trời, nơi nơi sáng tỏ.

Trong viện, lá rụng như tàn, tung bay vờn trong gió.

Lá này rụng, không phải là bị gió thổi rơi, mà là bị kiếm khí rung động làm rơi xuống.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cầm kiếm đối mặt, trong mắt thoáng hiện sát khí, thân chưa động, nhưng đã lưu ý niệm đại chiến mấy trăm hiệp.

“Mèo Con, nội lực của ngươi khôi phục không tồi.” Bạch Ngọc Đường cất cao giọng nói.

“Nhờ có đại tẩu cùng Công Tôn tiên sinh.” Triển Chiêu cười khẽ, giơ kiếm khẽ vái, “Bạch huynh, mời xuất kiếm.”

“Không xuất.” Bạch Ngọc Đường khó chịu, thu kiếm, đi vào nhà.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu thở dài, bước nhanh tới bên người Bạch Ngọc Đường, không hiểu nói, “Ngươi lại làm sao? Ngươi đã đáp ứng, theo ta luyện kiếm.”

“Ngươi vừa nãy gọi ta là gì?” Bạch Ngọc Đường càu nhàu, hài tử đã sinh, còn mỗ với chả huynh.

“Luyện kiếm đương nhiên phải chăm chú mới được,” Triển Chiêu than thở, “Ta chỉ muốn nhanh về Khai Phong một chút.”

Lại nói Triển Chiêu tỉnh lại không lâu, Tứ Thử Hãm Không đảo liền hộ tống Bao đại nhân cùng Bát vương gia về kinh phục mệnh.

Bát vương gia vì bị cổ khống chế, nên Đại Lý vương miễn tội cho ngài, còn gọi Đoàn Nguyên Tư hộ tống bọn họ ra khỏi Đại Lý.

Đoàn Nguyên Tư kia, hóa ra là hộ vệ Đại Lý quốc, ngay từ đầu, cũng là Đại Lý vương bày mưu đặt kế để hắn phối hợp với nhóm người Bao Chửng.

Tính toán một chút, bọn họ đã đi được một tháng, trước khi đi, Bao Chửng dặn dò, muốn Triển Chiêu dưỡng cho tốt thân thể rồi cùng Công Tôn tiên sinh đồng thời về Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu một mặt không vui, trong lòng mềm nhũn, song ngoài miệng vẫn không chịu mềm mỏng, trầm mặc không nói.

“U, lại làm sao?” Một thanh âm sang sảng vang lên, Lư phu nhân ôm hài tử nằm trong tã từ trong nhà đi ra, “Thụy Nhi buổi tối ngủ không được, ta dẫn nó đến xem hai người cha giận dỗi.”

Triển Chiêu ôn hòa cười, đón lấy.

Bạch Ngọc Đường nhếch miệng nở nụ cười, cũng đi lên phía trước.

Đứa trẻ mới sinh trong tã lót mở thật to hai mắt, vừa trông thấy Triển Chiêu, liền bật cười. Triển Chiêu trong lòng ấm áp, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt bé.

“Nhìn khuôn mặt Thụy Nhi này, giống Triển huynh đệ như đúc ra từ một khuôn, thanh tú vô cùng.” Lư phu nhân thẳng thắn thoải mái.

“Đại tẩu! Sao tẩu chỉ khen y!” Bạch Ngọc Đường cuống lên, đi tới bên người Lư phu nhân, “Đệ lại cảm thấy Thụy Nhi giống đệ.”

“Đúng, giống đệ!” Lư phu nhân lườm Bạch Ngọc Đường một cái, “Cái sức hoạt bát hiếu động, nghịch ngợm gây sự cực kỳ giống đệ.”

“Đại tẩu!” Bạch Ngọc Đường nghẹn lời, lại nghe Triển Chiêu đứng bên bật cười.

“Mèo Con, ngươi nói Thụy Nhi có cô đơn không?” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, tiến đến bên tai Triển Chiêu nói.

“Có nhiều người thương nó như vậy, Thụy Nhi sao cô đơn được?” Triển Chiêu không rõ ý.

“Ta là nói, đệ đệ muội muội gì gì đó.” Bạch Ngọc Đường chạy vài bước, cười trộm.

“Ngọc Đường!” Sau lưng, truyền đến âm thanh thân thiết của Triển Chiêu.

“A?” Bạch Ngọc Đường ngoảnh đầu lại, phát hiện mũi kiếm Cự Khuyết đã chĩa vào mũi mình.

“Ấy, ấy, Mèo Con, Mèo Con, đừng, ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta nói, Mèo Con!… Này, Triển Chiêu, mèo thối, Ngũ gia trở mặt a!… Này… Mèo Con, ta sai rồi còn không được sao?”



Trăng, đã tròn.

Người, cũng vẹn.

HOÀN.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương