Thiên Tầm tháp, cao ngàn thước.

Bạch Ngọc Đường chạy đi không ngừng không nghỉ, đến nơi thì, nơi này đã trống không không còn một bóng người.

Nơi này, ngay ở nơi này, lần trước, hắn thiếu chút nữa đã mất đi Mèo Con, lần này, hắn thật sự đã mất Mèo Con rồi.

Tìm kiếm khắp nơi, Bạch Ngọc Đường gần như muốn lật tung tất cả lên, nhưng mà, thậm chí ngay cả một dấu vết có người từng đi qua cũng đều không có. Bạch Ngọc Đường không nhịn được chán nản, tặc nhân này, lại có thể biến mất sạch sẽ như vậy.

Bay lên đỉnh tháp, xa xa Điểm Thương sơn đứng sừng sững, đẹp đẽ mê người, nhưng trong lòng Bạch Ngọc Đường lại giống như gió tuyết trên đỉnh núi kia, bợt bạt lạnh lẽo. Đột nhiên một cơn đau đớn vì lực bất tòng tâm lan tràn ra khắp toàn thân, Bạch Ngọc Đường có chút đứng không vững, Mèo Con, vì sao lúc nào ngươi cũng tự chủ trương? Ngươi đối với người nào cũng tốt, nhưng một mực trừ chính ngươi ra.

“Mèo Con, Triển Chiêu!”

Tháp tự vô ngôn, chỉ có một tiếng gọi kia vang vọng tha thiết.

Sau khi bị bắt Triển Chiêu liền bị bịt hai mắt lại, hai người hai bên trái phải giải y đi, không biết đi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Cởi dải vải bịt mắt ra, Triển Chiêu nhìn khắp bốn phía, không khỏi run lên trong lòng.

Nơi này là một sơn động thiên nhiên, ước chừng có thể chứa được 500 người, trong động âm lãnh khô ráo, bốn phía có vô số dạ minh châu tô điểm chiếu sáng. Sâu trong động, là một thần đàn tứ phương, bốn cây cột đứng vững bốn góc, trên thần đàn, không hề có thứ gì, rồi lại giống như đang đợi thứ gì được đặt lên đó.

“Nhìn thấy rồi sao?”

Triển Chiêu xoay người, Dương Thành Khánh đang cười đứng trước mặt y.

“Ngươi muốn ta đến đây, đến tột cùng là muốn làm gì?” Triển Chiêu cao giọng trách hỏi, mắt sáng như đuốc.

“Không phải ta muốn ngươi đến.” Dương Thành Khánh cười lạnh, “Là thần chủ của chúng ta muốn ngươi đến.”

“Thần chủ?” Triển Chiêu sững sờ, đã thấy Dương Thành Khánh đi thẳng tới trước thần đàn.

“Mười năm, chúng ta nỗ lực đã mười năm, thần chủ cuối cùng cũng đưa ngươi đến trước mặt chúng ta, chúng ta đã đợi ngày thành công này quá lâu rồi.” Dương Thành Khánh tự nhủ, nhưng trong mắt lại ngập vẻ hồi tưởng, “Càn Khôn đảo nghịch, trần lý bất tồn. Ngay từ khi bắt đầu thần chủ đã viết hết tất cả, chờ chúng ta thực hiện từng thứ một.” Dương Thành Khánh đột nhiên xoay người nhìn chòng chọc Triển Chiêu, trong mắt là tham lam cùng hưng phấn, “Ngươi, chính là minh chứng tốt nhất cho Càn Khôn đảo nghịch. Chỉ cần ngươi xuất hiện, tín đồ của chúng ta sẽ biết, thần chủ đã đến, đại ngôn của thần chủ đã ứng nghiệm. Diệt Đại Lý, con trai của ngươi, chính là Thần quân của tân quốc chúng ta. Ha ha ha ha!!” Dương Thành Khánh cuồng loạn cười to, giống như đã mất đi lý trí.

Triển Chiêu choáng váng, mặc dù mình thân kinh bách chiến, nhưng chưa từng trải qua qua chuyện như thế này.

“Hiện tại, đại ngôn của thần chủ đã lan truyền, thời gian sắp đến, Triển Chiêu, thời gian sắp đến.” Nụ cười của Dương Thành Khánh đã kinh biến đến mức vặn vẹo.

“Thời gian sắp đến gì cơ?” Triển Chiêu hơi bước lên trước một bước, tay bất giác bảo vệ bụng.

“Biết thần đàn kia tại sao lại để trống không?” Dương Thành Khánh nhìn chằm chằm Triển Chiêu, Triển Chiêu chưa bao giờ từng thấy một ánh mắt mờ mịt mà khát vọng đến như vậy, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người, “Nơi đó, là chuẩn bị cho ngươi, khi thời gian đến, Thần quân của chúng ta, sẽ ở nơi đó, hiện ra trước mắt chúng ta.”

“Vì sao lại là ta?”

“Bởi vì ngươi là sự lựa chọn của thần chủ.” Sắc thái trong mắt Dương Thành Khánh biến ảo, cuối cùng nuốt chửng tất cả hắc ám, như thể muốn nuốt chửng luôn cả Triển Chiêu vậy, “Chúng ta đưa lên nhiều người như vậy, nhưng những nam nhân vô dụng đó không thể thai nghén được Thần quân của chúng ta, chỉ có ngươi, ngươi sống sót, Người cũng sống sót. Ha ha ha ha, Triển Chiêu, tất cả những thứ này, đều là thần chủ hoàn hảo viết ra, ngươi, còn có thể phản kháng sao?”

Triển Chiêu cảm thấy lòng nặng nề, nghĩ đến những nam nhân vì thế mà chết đi, trong lòng trào lên một cảm giác bi thương không nói được thành lời. Cắn chặt răng, cúi đầu, hài tử trong bụng như cảm nhận được sự đau lòng của y, nhẹ nhàng đá y một cước.

Ngẩng đầu, Triển Chiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị: “Dương Thành Khánh, ngươi quá khinh thường Triển mỗ, tuy rằng hôm nay bị bắt, nhưng Triển mỗ tuyệt đối không phải người sợ chết, để người khác bài bố.”

Lời nói chưa dứt, Triển Chiêu đột nhiên di chuyển thân hình đến bên người một bạch y nhân, trượt theo cánh tay của gã vuốt một cái, liền đoạt đao trong tay gã.

Tất cả những thứ này, chỉ xảy ra trong chớp mắt, đợi đến lúc tên kia phản ứng lại, Triển Chiêu đã vọt xa mấy thước, y khẽ mỉm cười, nâng đao đâm về phía bụng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương