Minh Nguyệt Thiên Lý
-
Chương 2
Qua hơn nửa tháng, trời cao khí sảng, càng đi về phía Nam, nhiệt độ cũng ngày càng cao.
Cây cối cũng không còn cành cao lá nhỏ như ở Khai Phong phủ, mà chuyển thành thân to lá rộng bản.
Một tiếng ngựa hí vang lên, người đi đường dừng xe xuống ngựa.
“Lão gia, đã đến Đại Lý quốc.” Một nam tử mặc áo lam đứng trang nghiêm bên cạnh xe, cung kính cất tiếng nói.
Người này chẳng phải ai khác, chính là Khai Phong phủ Triển hộ vệ.
Bao Chửng vén rèm xe lên, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy sơn thanh thủy tú, phong cảnh hài hòa.
Suốt dọc đường đi, vì để che giấu tai mắt, ba người cải trang vi hành. Bao Chửng hiển nhiên giả trang làm một thương nhân lão gia, Công Tôn Sách là trướng phòng tiên sinh (người ghi chép sổ sách kế toán), còn Triển Chiêu chính là hộ vệ kia.
“Người nói phong cảnh Đại Lý rất đẹp, quả nhiên không sai.” Bao Chửng mỉm cười gật đầu, nhiều năm nhậm chức ở Khai Phong phủ, cúc cung tận tụy, đã rất lâu rồi chưa có tâm tình vui vẻ thư thái đi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng lần này cũng mang theo trọng trách, nhưng mà, non nước nơi đây lại có sức cuốn hút động lòng người đến nhường này, cũng nên hảo hảo hưởng thụ một phen.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nhiều năm qua như vậy, thật sự rất hiếm khi có thể nhìn thấy đại nhân nở một nụ cười nhẹ nhõm như lúc này, trông thấy, lại không kìm được cũng mỉm cười theo.
“Lão gia, phía trước có một khách điếm, chúng ta có thể nghỉ trọ ở đây, sau đó bàn bạc kỹ càng.” Công Tôn Sách nhìn hai người mỉm cười, trong lòng khe khẽ thở dài, vừa nãy nhân lúc Bao Chửng chợp mắt trên xe ông đã tính một quẻ, nhưng lại là quẻ lành ít dữ nhiều. Chỉ mong, đây chỉ là mình lo xa mà thôi.
“Được, Triển hộ… Không, Hùng Phi, chúng ta đến khách điếm phía trước nghỉ lại đi.” Bao Chửng cúi đầu, vừa rồi, mình suýt chút nữa lại gọi sai, Nam hiệp Triển Chiêu đại danh trên giang hồ quá lớn, nên đành lấy tên tự.
“Vâng!” Triển Chiêu cúi đầu khẽ vái.
Xe ngựa lại tiếp tục tiến lên.
Điền Hồ khách điếm.
Một ấm trà xanh đặt trên bàn, hương thơm lan tỏa.
“Trà ngon, trà ngon!” Bao Chửng cười khẽ, khách điếm này tuy nhỏ, nhưng điếm thô trà không thô, cẩn thận thưởng thức, không ngờ rằng lại là Phổ Nhị thượng hạng.
“Khà khà, khách quan quả là hiểu biết, đã đến Đại Lý chúng ta, đương nhiên phải uống trà Phổ Nhị, có điều tiểu điếm cũng không phải tự nhiên mà dâng lên thứ trà thượng hạng này, đây là do vị đại gia ở đằng kia mời ba vị khách quan uống đó.” Tiểu nhị cười theo.
Vẻ mặt Triển Chiêu trầm đi, thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, nhìn theo ngón tay của tiểu nhị, nhưng không khỏi sững người: Là hắn!
Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng quay đầu lại nở nụ cười, mặt đầy vẻ giảo hoạt. Người kia không phải ai khác, chính là oan gia chuyên đối đầu với Triển Chiêu, “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhấc theo ấm trà, đi tới bên bàn Bao Chửng, hắn hơi chắp tay chào hỏi Bao Chửng, nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên mặt Triển Chiêu: “Vị khách quan kia thật hung ác, mặt lộ đầy vẻ sát khí.” Ngôn từ của hắn sắc bén, thế nhưng giọng điệu rõ ràng là đang bỡn cợt.
“Bạch Ngọc Đường, tại sao ngươi lại ở đây?” Căng thẳng trong lòng Triển Chiêu hơi giãn ra, rồi lại trở nên lo lắng, sợ rằng Bạch Ngọc Đường kia lại tiết lộ thân phận của ba người họ.
“Ha ha, vị khách quan kia nói chuyện quả là buồn cười, nơi này là khách điếm, ta muốn ăn cơm ở trọ, đương nhiên phải ở lại chỗ này.” Bạch Ngọc Đường cố ý xuyên tạc ý của Triển Chiêu.
“Ngươi!” Triển Chiêu bị giọng điệu trơn tru đốp lại, càng thêm phần ảo não, “Ta là nói, ngươi tại sao lại ở Đại Lý.”
“Ha ha, vị khách quan kia lại càng buồn cười hơn, Đại Lý lại không phải hậu viện nhà ngươi, ngươi có thể tới, sao ta không thể tới?” Bạch Ngọc Đường vung tay lên, mở quạt giấy, nhàn nhã phe phẩy tạo gió.
Lần này Triển Chiêu bị chặn họng nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn đành im lặng không lên tiếng nữa.
Bao Chửng nhẹ nhàng cười, hai đứa bé này, cứ vừa gặp mặt nhau là lại cãi vã, có lúc còn dùng cả đao kiếm mà nghênh đón nhau. Thế nhưng đôi khi nhìn lại, cũng có thể xem là một loại lạc thú.
Công Tôn Sách vuốt râu, cười nói: “Bạch thiếu hiệp, lão gia nhà chúng ta cũng muốn biết, là nguyên nhân gì có thể khiến chúng ta gặp mặt ở Đại Lý.” Một câu nói, không chút biến sắc, cũng đã ám chỉ, lần này ba người Khai Phong phủ cải trang xuất hành, không có Bao đại nhân, không có Triển hộ vệ.
Bạch Ngọc Đường không phải kẻ ngốc, vừa nghe là biết ý tứ trong lời nói. Đùa giỡn với Mèo con là một chuyện, nhưng quay sang Công Tôn Sách vẫn là cung kính: “A, chỉ vì sắp đến sinh nhật đại ca, mấy huynh đệ chúng ta muốn đi tìm lễ vật, gần đây đại ca rất ưa thích Đại Lý Phổ Nhị, Bạch mỗ thấy dạo này nhàn rỗi, nên tự mình đến nơi này tìm mua chút Phổ Nhị cho đại ca, thuận tiện bái phỏng mấy người bằng hữu.” Khóe mắt hắn liếc qua Triển Chiêu một chút, giống như đang nói, Bạch gia gia ngươi cũng không phải người không hiểu lễ nghi, đã thấy Triển Chiêu đang uống trà cũng không thèm ngẩng đầu lên, không khỏi giận dỗi trong lòng, “Không biết lão gia cùng tiên sinh tới đây làm gì?”
Lời vừa hỏi ra, Triển Chiêu vội ngẩng đầu lên, đang định ngăn cản, lại nghe Công Tôn Sách nói: “Chúng ta lần này tới thăm một vị cố hữu. Chỉ tiếc vân thâm bất tri xử, vị cố hữu này cũng không biết đã đi nơi nào.”
Một câu nói, thoại ngoại hữu thoại, Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn tiên sinh quả nhiên là Công Tôn tiên sinh.
“Bạch đại hiệp đến sớm hơn chúng ta mấy chục ngày, mong rằng Bạch đại hiệp có thể chỉ điểm một chút cho chúng ta.” Công Tôn tiên sinh lại bỏ thêm một câu.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ: “Nếu có chuyện Bạch mỗ có thể dốc sức, tiên sinh xin cứ nói.”
Lần này, ngay cả Bao Chửng cũng liếc nhìn Công Tôn Sách, tiên sinh này, sao bỗng dưng lại chủ động như vậy, hơn nữa, lại còn có thể không chút biến sắc đã lôi kéo được Bạch Ngọc Đường tương trợ.
“Vậy học sinh trước hết đa tạ Bạch đại hiệp.” Công Tôn Sách cười nói, lần này nhiều nguy hiểm, thêm một người, cũng tức là thêm một phần an toàn, huống chi, lại thêm “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường.
Cây cối cũng không còn cành cao lá nhỏ như ở Khai Phong phủ, mà chuyển thành thân to lá rộng bản.
Một tiếng ngựa hí vang lên, người đi đường dừng xe xuống ngựa.
“Lão gia, đã đến Đại Lý quốc.” Một nam tử mặc áo lam đứng trang nghiêm bên cạnh xe, cung kính cất tiếng nói.
Người này chẳng phải ai khác, chính là Khai Phong phủ Triển hộ vệ.
Bao Chửng vén rèm xe lên, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy sơn thanh thủy tú, phong cảnh hài hòa.
Suốt dọc đường đi, vì để che giấu tai mắt, ba người cải trang vi hành. Bao Chửng hiển nhiên giả trang làm một thương nhân lão gia, Công Tôn Sách là trướng phòng tiên sinh (người ghi chép sổ sách kế toán), còn Triển Chiêu chính là hộ vệ kia.
“Người nói phong cảnh Đại Lý rất đẹp, quả nhiên không sai.” Bao Chửng mỉm cười gật đầu, nhiều năm nhậm chức ở Khai Phong phủ, cúc cung tận tụy, đã rất lâu rồi chưa có tâm tình vui vẻ thư thái đi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng lần này cũng mang theo trọng trách, nhưng mà, non nước nơi đây lại có sức cuốn hút động lòng người đến nhường này, cũng nên hảo hảo hưởng thụ một phen.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nhiều năm qua như vậy, thật sự rất hiếm khi có thể nhìn thấy đại nhân nở một nụ cười nhẹ nhõm như lúc này, trông thấy, lại không kìm được cũng mỉm cười theo.
“Lão gia, phía trước có một khách điếm, chúng ta có thể nghỉ trọ ở đây, sau đó bàn bạc kỹ càng.” Công Tôn Sách nhìn hai người mỉm cười, trong lòng khe khẽ thở dài, vừa nãy nhân lúc Bao Chửng chợp mắt trên xe ông đã tính một quẻ, nhưng lại là quẻ lành ít dữ nhiều. Chỉ mong, đây chỉ là mình lo xa mà thôi.
“Được, Triển hộ… Không, Hùng Phi, chúng ta đến khách điếm phía trước nghỉ lại đi.” Bao Chửng cúi đầu, vừa rồi, mình suýt chút nữa lại gọi sai, Nam hiệp Triển Chiêu đại danh trên giang hồ quá lớn, nên đành lấy tên tự.
“Vâng!” Triển Chiêu cúi đầu khẽ vái.
Xe ngựa lại tiếp tục tiến lên.
Điền Hồ khách điếm.
Một ấm trà xanh đặt trên bàn, hương thơm lan tỏa.
“Trà ngon, trà ngon!” Bao Chửng cười khẽ, khách điếm này tuy nhỏ, nhưng điếm thô trà không thô, cẩn thận thưởng thức, không ngờ rằng lại là Phổ Nhị thượng hạng.
“Khà khà, khách quan quả là hiểu biết, đã đến Đại Lý chúng ta, đương nhiên phải uống trà Phổ Nhị, có điều tiểu điếm cũng không phải tự nhiên mà dâng lên thứ trà thượng hạng này, đây là do vị đại gia ở đằng kia mời ba vị khách quan uống đó.” Tiểu nhị cười theo.
Vẻ mặt Triển Chiêu trầm đi, thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, nhìn theo ngón tay của tiểu nhị, nhưng không khỏi sững người: Là hắn!
Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng quay đầu lại nở nụ cười, mặt đầy vẻ giảo hoạt. Người kia không phải ai khác, chính là oan gia chuyên đối đầu với Triển Chiêu, “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhấc theo ấm trà, đi tới bên bàn Bao Chửng, hắn hơi chắp tay chào hỏi Bao Chửng, nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên mặt Triển Chiêu: “Vị khách quan kia thật hung ác, mặt lộ đầy vẻ sát khí.” Ngôn từ của hắn sắc bén, thế nhưng giọng điệu rõ ràng là đang bỡn cợt.
“Bạch Ngọc Đường, tại sao ngươi lại ở đây?” Căng thẳng trong lòng Triển Chiêu hơi giãn ra, rồi lại trở nên lo lắng, sợ rằng Bạch Ngọc Đường kia lại tiết lộ thân phận của ba người họ.
“Ha ha, vị khách quan kia nói chuyện quả là buồn cười, nơi này là khách điếm, ta muốn ăn cơm ở trọ, đương nhiên phải ở lại chỗ này.” Bạch Ngọc Đường cố ý xuyên tạc ý của Triển Chiêu.
“Ngươi!” Triển Chiêu bị giọng điệu trơn tru đốp lại, càng thêm phần ảo não, “Ta là nói, ngươi tại sao lại ở Đại Lý.”
“Ha ha, vị khách quan kia lại càng buồn cười hơn, Đại Lý lại không phải hậu viện nhà ngươi, ngươi có thể tới, sao ta không thể tới?” Bạch Ngọc Đường vung tay lên, mở quạt giấy, nhàn nhã phe phẩy tạo gió.
Lần này Triển Chiêu bị chặn họng nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn đành im lặng không lên tiếng nữa.
Bao Chửng nhẹ nhàng cười, hai đứa bé này, cứ vừa gặp mặt nhau là lại cãi vã, có lúc còn dùng cả đao kiếm mà nghênh đón nhau. Thế nhưng đôi khi nhìn lại, cũng có thể xem là một loại lạc thú.
Công Tôn Sách vuốt râu, cười nói: “Bạch thiếu hiệp, lão gia nhà chúng ta cũng muốn biết, là nguyên nhân gì có thể khiến chúng ta gặp mặt ở Đại Lý.” Một câu nói, không chút biến sắc, cũng đã ám chỉ, lần này ba người Khai Phong phủ cải trang xuất hành, không có Bao đại nhân, không có Triển hộ vệ.
Bạch Ngọc Đường không phải kẻ ngốc, vừa nghe là biết ý tứ trong lời nói. Đùa giỡn với Mèo con là một chuyện, nhưng quay sang Công Tôn Sách vẫn là cung kính: “A, chỉ vì sắp đến sinh nhật đại ca, mấy huynh đệ chúng ta muốn đi tìm lễ vật, gần đây đại ca rất ưa thích Đại Lý Phổ Nhị, Bạch mỗ thấy dạo này nhàn rỗi, nên tự mình đến nơi này tìm mua chút Phổ Nhị cho đại ca, thuận tiện bái phỏng mấy người bằng hữu.” Khóe mắt hắn liếc qua Triển Chiêu một chút, giống như đang nói, Bạch gia gia ngươi cũng không phải người không hiểu lễ nghi, đã thấy Triển Chiêu đang uống trà cũng không thèm ngẩng đầu lên, không khỏi giận dỗi trong lòng, “Không biết lão gia cùng tiên sinh tới đây làm gì?”
Lời vừa hỏi ra, Triển Chiêu vội ngẩng đầu lên, đang định ngăn cản, lại nghe Công Tôn Sách nói: “Chúng ta lần này tới thăm một vị cố hữu. Chỉ tiếc vân thâm bất tri xử, vị cố hữu này cũng không biết đã đi nơi nào.”
Một câu nói, thoại ngoại hữu thoại, Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn tiên sinh quả nhiên là Công Tôn tiên sinh.
“Bạch đại hiệp đến sớm hơn chúng ta mấy chục ngày, mong rằng Bạch đại hiệp có thể chỉ điểm một chút cho chúng ta.” Công Tôn tiên sinh lại bỏ thêm một câu.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ: “Nếu có chuyện Bạch mỗ có thể dốc sức, tiên sinh xin cứ nói.”
Lần này, ngay cả Bao Chửng cũng liếc nhìn Công Tôn Sách, tiên sinh này, sao bỗng dưng lại chủ động như vậy, hơn nữa, lại còn có thể không chút biến sắc đã lôi kéo được Bạch Ngọc Đường tương trợ.
“Vậy học sinh trước hết đa tạ Bạch đại hiệp.” Công Tôn Sách cười nói, lần này nhiều nguy hiểm, thêm một người, cũng tức là thêm một phần an toàn, huống chi, lại thêm “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook