Mình Làm Bạn Thân Nhé!
-
Chương 1: Ốc sên nhỏ
Chị Hoa dắt tay con gái đi mãi đi mãi cuối cùng mới đến phòng giáo viên, đang định gõ cửa thì chị chợt nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong.
– Không cần mời phụ huynh đâu. Ở nhà em, em được tự quyết định những chuyện thế này ạ.
– Bạn Chu Viên, em là một đứa trẻ thông minh, em biết cư xử như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cô giáo mà.
Và sau đó một giọng nói trong trẻo cực kì nghiêm túc của đứa bé vang lên:
– Là một giáo viên giỏi, cô ấy cũng biết rất rõ là không thể lấy một bạn nói lắp ra làm trò cười đúng không ạ! Ấy đâu phải một câu chuyện cười. Nếu việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng thì em càng tin rằng một giáo viên giỏi như cô còn hiểu hơn. Em chỉ chỉ ra vấn đề của cô ấy thôi.
Chị Hoa nghĩ đoạn đối thoại này rất thú vị nên quyết định đợi thêm một lúc nữa.
– Cô Tạ không có ý đó. Cô ấy rất tốt, chỉ là cách dạy của cô chưa phù hợp thôi. Thôi vậy, cô sẽ nói chuyện lại với cô Tạ. Em về lớp trước đi.
Đúng lúc đó cửa được mở ra, một bé trai mặc vest thắt cà-vạt bước ra, cậu nhóc vừa thấy có người lập tức ngước lên nhìn theo bản năng.
Bấy giờ chị Hoa mới trông thấy rõ gương mặt cậu nhóc, đúng là đẹp trai thật!
Bé Miêu Miêu nhà chị sợ sệt trốn đằng sau.
Cậu nhóc đi rồi, chị Hoa mới ngồi xuống cười nói với con gái mình:
– Bạn ấy lợi hại lắm phải không nào?
Bé cúi đầu và nắm bàn tay nhỏ nhắn lại, dường như đang băn khoăn gì đó nên không trả lời chị. Không hề thất vọng chỉ vì không nhận được câu đáp trả của con gái, chị liền dắt tay con vào phòng. Trông thấy chị, cô Lý lập tức đứng lên đón:
– Ôi chị Hoa, em còn đang nghĩ bao giờ chị đến đây cơ.
Giáo viên chủ nhiệm này là bạn cùng phòng thời đại học với chị, thân thiết bốn năm trời, và sau khi tốt nghiệp hai người vẫn giữ liên lạc. Nghe nói chị Hoa có con gái vào học lớp 1 mà mình cũng đang dạy lớp 1, cô giáo bèn bảo chị Hoa đưa con gái đến, vừa hay mình có thể chăm sóc cho con bé.
– Đây chắc là Miêu Miêu rồi, đáng yêu quá! – Cô chủ nhiệm lại gần, bé Miêu Miêu trốn biệt đằng sau chị Hoa.
Thấy phản ứng của bé, cô giáo chợt nhớ đến lời dặn của chị Hoa nên không dám ép buộc, quay sang nói với chị:
– Lát nữa vào lớp chị em mình dẫn con bé đến lớp.
Chị Hoa gật đầu rồi dắt Miêu Miêu đi. Khi đến cửa lớp, chị Hoa ngồi xổm xuống:
– Miêu Miêu đừng sợ nha, con cứ mạnh dạn làm quen và chơi thân với các bạn. Trong cặp sách có thịt khô đó, con chia cho các bạn khác cùng ăn được không? Chiều bác sẽ đến đón con nhé?
Mắt bé hơi đỏ, tuy Miêu Miêu đỗ vào lớp 1 nhưng đây lại là lần đầu tiên chị đưa trẻ con đến trường. Bé Miêu Miêu nắm chặt tay, bé rất muốn duỗi ra song hơi lưỡng lự, cuối cùng bé đành bước vào trong lớp.
Đi chầm chậm và ngồi vào chỗ cô giáo xếp.
Ngồi xuống rồi, bé đưa mắt ra phía cửa lớp và thấy bác Hoa đang nhìn mình, khóe mi rưng rưng. Bé chuyển ánh mắt, nỗi lo lắng vẫn thường trực trong lòng, bé duỗi tay ra và một cái kẹo ở trong tay xuất hiện.
Sáng nay bác không được vui, buồn có thể ăn kẹo mà. Hồi trước, mỗi khi khó chịu bé đều ăn một cái kẹo… nhưng mà đến trường rồi, bé vẫn không có can đảm đưa cho bác. Miêu Miêu mếu máo, cảm giác mình thật vô dụng.
Chu Viên quan sát cô bé bên cạnh mình, đối phương hoàn toàn không giống những đứa con trai con gái xung quanh. Cô bé này rất trầm tính và ít nói, vẻ mặt đượm buồn như đang làm chuyện lớn vậy.
Cậu nhóc nghĩ cô bạn này cũng được lắm đấy, có thể chiêu mộ thành đồng bọn của mình. Và thế là bé doanh nhân tương lai Chu Viên chìa tay ra, tươi cười và chủ động mở lời:
– Chào bạn, mình là Chu Viên, sau này chúng mình là bạn cùng bàn đó. Bạn tên gì vậy?
Miêu Miêu bất ngờ, nhỏ giọng đáp:
– Miêu Miêu…
Miêu Miêu ư? Chu Viên thấy là lạ, mình hỏi tên mà cô bé này lại đáp lại bằng tiếng mèo kêu.
Sao lại mèo kêu nhỉ?
Chuông báo vào học reo lên, chị Hoa đứng ở ngoài thấy con gái vừa nói chuyện với bạn cùng bàn thì phải. Chị như được an ủi, có lẽ bạn bè đồng trang lứa sẽ có chung chủ đề để nói chuyện hơn là với người lớn. Chẳng thể đứng chờ ở đây được, chị Hoa bèn ra về.
Thấy chị cất bước đi, bé Miêu Miêu buồn bã cất cái kẹo kia đi.
Bé chưa từng học mẫu giáo, mặc dù ở nhà bác Hoa đã dạy cho bé rất nhiều nhưng bé vẫn sợ sệt, vì vậy bé lấy vở mới ra và cẩn thận ghi chép từng chữ một.
Chu Viên quan sát đám bạn cùng lớp đang học chưa thoát khỏi trạng thái trẻ mẫu giáo rồi lại nhìn về phía người cùng bạn đang vùi đầu viết chữ, trong mắt cậu nhóc tràn ngập tràn sự tán thưởng.
Quả là mầm non tốt, tập trung bồi dưỡng thì tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân tài đáng tin cậy.
Đối tác làm ăn là một đứa trẻ con đang lớn!
Vì vậy Chu Viên quan sát kĩ người bạn mới ngồi cùng bàn, nhưng mà cô bạn cùng bàn không hề nói một câu nào cho tận đến lúc hết tiết, đúng là đồ mọt sách.
Chu Viên hài lòng gật gù, thích một cô gái ham đọc sách hay đấy chứ.
Có điều, có đôi chỗ cậu nhóc không hài lòng lắm, động tác cô bạn này hơi chậm, làm gì cũng chậm chạp y như con ốc sên nhỏ vậy.
Ốc sên nhỏ làm việc chậm chạp song rất gọn gàng ngăn nắp. Bàn ghế trong trường liền với nhau, không cao không thấp, nhưng ốc sên nhỏ thấp hơn các bạn đồng trang lứa nên khi cô bé ngồi học bài hơi quá sức.
Tuy nhiên gương mặt nhỏ nhắn không nhăn nhó chút nào, chầm chậm đệm một lớp lên ghế ngồi và rồi ngồi lên.
Khi tiết thứ hai kết thúc, các bạn trong lớp đều chơi đùa cười nói với nhau, liên tục có bạn rủ Chu Viên ra ngoài chơi nhưng cậu nhóc đều từ chối.
Cậu nhóc hệt như cây củ cải đỏ ngước cao đầu giữa đồng ruộng.
Bé Miêu Miêu ngồi tại chỗ len lén đưa mắt nhìn sang cậu bạn bên cạnh, đó chính là người bác khen rất lợi hại. Bé muốn nói chuyện với cậu ấy và thế là bé thò tay vào cặp lấy ra mấy miếng thịt khô bác làm, ngon quá!
Bác dặn kĩ nhớ chia cho các bạn khác, nghĩa là có thể cho bạn ấy rồi.
Bé Miêu Miêu cầm thịt khô trong tay, cầm mãi, muốn cho cậu bạn cùng bàn.
Nhưng mà…nhưng mà… bé không dám mở lời.
Chuông vào học reo lên rất nhanh, bé Miêu Miêu nhìn miếng thịt khô trong tay, chán nản bỏ lại vào trong cặp.
Theo thời khóa biểu tiết tiếp theo là môn Tập đọc, nhưng do cô Tạ phụ trách môn bị Chu Viên làm cho tức sắp khóc nên tiết này cô ấy không lên lớp mà chính là cô Lý chủ nhiệm lớp tới thay.
Cô Lý nhìn hai củ cải đỏ ngồi ở hàng đầu tiên, nhất là Miêu Miêu, thấy cô bé ngoan ngoãn làm bài tập, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Xưa nay cậu nhóc Chu Viên rất thông minh lại hiểu chuyện sớm, chắc sẽ không gây khó dễ cho cô bé đâu.
Hết chương 1
– Không cần mời phụ huynh đâu. Ở nhà em, em được tự quyết định những chuyện thế này ạ.
– Bạn Chu Viên, em là một đứa trẻ thông minh, em biết cư xử như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cô giáo mà.
Và sau đó một giọng nói trong trẻo cực kì nghiêm túc của đứa bé vang lên:
– Là một giáo viên giỏi, cô ấy cũng biết rất rõ là không thể lấy một bạn nói lắp ra làm trò cười đúng không ạ! Ấy đâu phải một câu chuyện cười. Nếu việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng thì em càng tin rằng một giáo viên giỏi như cô còn hiểu hơn. Em chỉ chỉ ra vấn đề của cô ấy thôi.
Chị Hoa nghĩ đoạn đối thoại này rất thú vị nên quyết định đợi thêm một lúc nữa.
– Cô Tạ không có ý đó. Cô ấy rất tốt, chỉ là cách dạy của cô chưa phù hợp thôi. Thôi vậy, cô sẽ nói chuyện lại với cô Tạ. Em về lớp trước đi.
Đúng lúc đó cửa được mở ra, một bé trai mặc vest thắt cà-vạt bước ra, cậu nhóc vừa thấy có người lập tức ngước lên nhìn theo bản năng.
Bấy giờ chị Hoa mới trông thấy rõ gương mặt cậu nhóc, đúng là đẹp trai thật!
Bé Miêu Miêu nhà chị sợ sệt trốn đằng sau.
Cậu nhóc đi rồi, chị Hoa mới ngồi xuống cười nói với con gái mình:
– Bạn ấy lợi hại lắm phải không nào?
Bé cúi đầu và nắm bàn tay nhỏ nhắn lại, dường như đang băn khoăn gì đó nên không trả lời chị. Không hề thất vọng chỉ vì không nhận được câu đáp trả của con gái, chị liền dắt tay con vào phòng. Trông thấy chị, cô Lý lập tức đứng lên đón:
– Ôi chị Hoa, em còn đang nghĩ bao giờ chị đến đây cơ.
Giáo viên chủ nhiệm này là bạn cùng phòng thời đại học với chị, thân thiết bốn năm trời, và sau khi tốt nghiệp hai người vẫn giữ liên lạc. Nghe nói chị Hoa có con gái vào học lớp 1 mà mình cũng đang dạy lớp 1, cô giáo bèn bảo chị Hoa đưa con gái đến, vừa hay mình có thể chăm sóc cho con bé.
– Đây chắc là Miêu Miêu rồi, đáng yêu quá! – Cô chủ nhiệm lại gần, bé Miêu Miêu trốn biệt đằng sau chị Hoa.
Thấy phản ứng của bé, cô giáo chợt nhớ đến lời dặn của chị Hoa nên không dám ép buộc, quay sang nói với chị:
– Lát nữa vào lớp chị em mình dẫn con bé đến lớp.
Chị Hoa gật đầu rồi dắt Miêu Miêu đi. Khi đến cửa lớp, chị Hoa ngồi xổm xuống:
– Miêu Miêu đừng sợ nha, con cứ mạnh dạn làm quen và chơi thân với các bạn. Trong cặp sách có thịt khô đó, con chia cho các bạn khác cùng ăn được không? Chiều bác sẽ đến đón con nhé?
Mắt bé hơi đỏ, tuy Miêu Miêu đỗ vào lớp 1 nhưng đây lại là lần đầu tiên chị đưa trẻ con đến trường. Bé Miêu Miêu nắm chặt tay, bé rất muốn duỗi ra song hơi lưỡng lự, cuối cùng bé đành bước vào trong lớp.
Đi chầm chậm và ngồi vào chỗ cô giáo xếp.
Ngồi xuống rồi, bé đưa mắt ra phía cửa lớp và thấy bác Hoa đang nhìn mình, khóe mi rưng rưng. Bé chuyển ánh mắt, nỗi lo lắng vẫn thường trực trong lòng, bé duỗi tay ra và một cái kẹo ở trong tay xuất hiện.
Sáng nay bác không được vui, buồn có thể ăn kẹo mà. Hồi trước, mỗi khi khó chịu bé đều ăn một cái kẹo… nhưng mà đến trường rồi, bé vẫn không có can đảm đưa cho bác. Miêu Miêu mếu máo, cảm giác mình thật vô dụng.
Chu Viên quan sát cô bé bên cạnh mình, đối phương hoàn toàn không giống những đứa con trai con gái xung quanh. Cô bé này rất trầm tính và ít nói, vẻ mặt đượm buồn như đang làm chuyện lớn vậy.
Cậu nhóc nghĩ cô bạn này cũng được lắm đấy, có thể chiêu mộ thành đồng bọn của mình. Và thế là bé doanh nhân tương lai Chu Viên chìa tay ra, tươi cười và chủ động mở lời:
– Chào bạn, mình là Chu Viên, sau này chúng mình là bạn cùng bàn đó. Bạn tên gì vậy?
Miêu Miêu bất ngờ, nhỏ giọng đáp:
– Miêu Miêu…
Miêu Miêu ư? Chu Viên thấy là lạ, mình hỏi tên mà cô bé này lại đáp lại bằng tiếng mèo kêu.
Sao lại mèo kêu nhỉ?
Chuông báo vào học reo lên, chị Hoa đứng ở ngoài thấy con gái vừa nói chuyện với bạn cùng bàn thì phải. Chị như được an ủi, có lẽ bạn bè đồng trang lứa sẽ có chung chủ đề để nói chuyện hơn là với người lớn. Chẳng thể đứng chờ ở đây được, chị Hoa bèn ra về.
Thấy chị cất bước đi, bé Miêu Miêu buồn bã cất cái kẹo kia đi.
Bé chưa từng học mẫu giáo, mặc dù ở nhà bác Hoa đã dạy cho bé rất nhiều nhưng bé vẫn sợ sệt, vì vậy bé lấy vở mới ra và cẩn thận ghi chép từng chữ một.
Chu Viên quan sát đám bạn cùng lớp đang học chưa thoát khỏi trạng thái trẻ mẫu giáo rồi lại nhìn về phía người cùng bạn đang vùi đầu viết chữ, trong mắt cậu nhóc tràn ngập tràn sự tán thưởng.
Quả là mầm non tốt, tập trung bồi dưỡng thì tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân tài đáng tin cậy.
Đối tác làm ăn là một đứa trẻ con đang lớn!
Vì vậy Chu Viên quan sát kĩ người bạn mới ngồi cùng bàn, nhưng mà cô bạn cùng bàn không hề nói một câu nào cho tận đến lúc hết tiết, đúng là đồ mọt sách.
Chu Viên hài lòng gật gù, thích một cô gái ham đọc sách hay đấy chứ.
Có điều, có đôi chỗ cậu nhóc không hài lòng lắm, động tác cô bạn này hơi chậm, làm gì cũng chậm chạp y như con ốc sên nhỏ vậy.
Ốc sên nhỏ làm việc chậm chạp song rất gọn gàng ngăn nắp. Bàn ghế trong trường liền với nhau, không cao không thấp, nhưng ốc sên nhỏ thấp hơn các bạn đồng trang lứa nên khi cô bé ngồi học bài hơi quá sức.
Tuy nhiên gương mặt nhỏ nhắn không nhăn nhó chút nào, chầm chậm đệm một lớp lên ghế ngồi và rồi ngồi lên.
Khi tiết thứ hai kết thúc, các bạn trong lớp đều chơi đùa cười nói với nhau, liên tục có bạn rủ Chu Viên ra ngoài chơi nhưng cậu nhóc đều từ chối.
Cậu nhóc hệt như cây củ cải đỏ ngước cao đầu giữa đồng ruộng.
Bé Miêu Miêu ngồi tại chỗ len lén đưa mắt nhìn sang cậu bạn bên cạnh, đó chính là người bác khen rất lợi hại. Bé muốn nói chuyện với cậu ấy và thế là bé thò tay vào cặp lấy ra mấy miếng thịt khô bác làm, ngon quá!
Bác dặn kĩ nhớ chia cho các bạn khác, nghĩa là có thể cho bạn ấy rồi.
Bé Miêu Miêu cầm thịt khô trong tay, cầm mãi, muốn cho cậu bạn cùng bàn.
Nhưng mà…nhưng mà… bé không dám mở lời.
Chuông vào học reo lên rất nhanh, bé Miêu Miêu nhìn miếng thịt khô trong tay, chán nản bỏ lại vào trong cặp.
Theo thời khóa biểu tiết tiếp theo là môn Tập đọc, nhưng do cô Tạ phụ trách môn bị Chu Viên làm cho tức sắp khóc nên tiết này cô ấy không lên lớp mà chính là cô Lý chủ nhiệm lớp tới thay.
Cô Lý nhìn hai củ cải đỏ ngồi ở hàng đầu tiên, nhất là Miêu Miêu, thấy cô bé ngoan ngoãn làm bài tập, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Xưa nay cậu nhóc Chu Viên rất thông minh lại hiểu chuyện sớm, chắc sẽ không gây khó dễ cho cô bé đâu.
Hết chương 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook