Minh Hôn Bất Đắc Dĩ
-
11: Tim Đập Loạn
Tôi cùng những người khác nhanh chóng thu dọn đồ, sau đó đeo ba lô lên vai.
Vào một ngôi mộ cổ đã khó, vào một lăng mộ cổ rộng lớn lại càng khó hơn.
Không chỉ khó mà còn cực kỳ nguy hiểm, vì vậy tất cả mọi người đều phải tự trang bị riêng cho mình những vật dụng cần thiết phòng khi bất trắc xảy ra dẫn đến mọi người bị tách ra vẫn có thể sống sót được.
Trong lăng mộ cổ cơ quan trùng trùng, không những vậy nó còn nằm sau bên dưới lòng đất trải qua biết bao nhiêu thời gian, những thứ có hại đối với bọn họ không chỉ là cơ quan mà còn là những loại côn trùng hoặc con vật mang trong người kịch độc.
Lý Khanh Ly khẽ cúi người nhỏ giọng nhắc nhở: "Giáo sư, Hoài An hai người phải đi theo sát cháu nhé."
"Cậu không cần lo cho ta." Giáo sư mỉm cười rồi nói tiếp: "Hãy cố gắng giúp đỡ thằng bé nhé."
"Vâng, cháu sẽ cố gắng."
Tôi không nói gì mà gật nhẹ đầu, nói thật tôi không quá lo lắng, có vẻ tôi đã quen với việc này rồi, bị nhìn chằm chằm trong mỗi giấc mơ khiến tôi cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Hiện tại khi sắp đến gần với với sự thật tôi lại chẳng có chút cảm giác gì.
Không hiểu sao ngày hôm qua tôi vẫn còn run rẩy vì sợ hãi vậy mà.
"Đi thôi." Trần Quân dẫn đầu đi trước, chín người quân nhân khác thì bao quanh bọn họ.
Theo như thông tin của người phát hiện ra cửa mộ thì anh ta từ nơi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi đi thẳng về hướng tây nam khoảng 5km.
Xung quanh không bị bao bọc bởi cây cối hay có bất kỳ tản đá nào xung quanh cả, nó hoàn toàn là một mảnh đất trống cực kỳ dễ thấy.
Thình thịch, thình thịch...
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, đoàn người đã sắp đến nơi được nói đến.
Cánh cổng của lăng mộ cổ.
Trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh, tôi đưa tay đặt lên ngực cảm nhận tiếng tim đập thình thịch một cách không chút quy luật nào, nó giống như sợ hãi hay là đang cực kỳ hưng phấn mà đập một cách loạn xạ.
Tôi khó hiểu, rốt cuộc nó đang bị làm sao thế này.
"Hoài An...!Hoài An."
Nghe tiếng gọi tôi mới giật mình mà tỉnh táo lại nhìn sang người vừa gọi tôi.
Lý Khanh Ly thấy tôi bỗng nhiên ngẩn người, tay ôm chặt lòng ngực liền lo lắng gọi.
Thấy tôi cuối cùng cũng nhìn sang liền thở phào hỏi: "Không thoải mái à."
Tôi lắc đầu sau đó xoay đầu tiếp tục nhìn về phía trước: "Không ạ."
"Nếu không thoải mái hãy nói với tôi."
"Vâng.
Cảm ơn anh." Tôi gật đầu, trái tim trong lòng ngực vẫn đập loạn không ngừng nghỉ khiến tôi không hiểu vì vậy tôi khẽ nói: "Chỉ là không hiểu sao tim em đập nhanh quá."
[Nó vì ta mà đập].
Bên tai tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng thì thầm.
Tôi kinh ngạc mà nhanh chóng xoay đầu nhìn sang anh ta hỏi: "Anh Ly vừa nói gì ạ."
"Hử." Lý Khanh Ly nghi hoặc nhưng vẫn nhắc lại một lần câu nói vừa rồi của mình: "Có lẽ gần đến lăng mộ nên khế ước trong người em phát động.
Tuy chưa thành thân nhưng có lẽ thứ đó đã hạ dấu cho em, chỉ cần một trong hai ở gần nhau thì liền cảm nhận được."
"Thứ đó đang nhìn em."
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong lòng nghi hoặc.
Rõ ràng giọng nói khi nãy không phải của anh Ly, tôi có thể chắc chắn như vậy.
"Thật sự có lối vào."
Trong lúc tôi suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nói hưng phấn vang lên.
Tôi ngơ ngác ngước đầu lên nhìn thì thấy cách nhóm bọn họ mấy chục bước chân là một cánh cổng cũ kỹ, vết dơ cùng mạng nhện cùng đất cát theo năm tháng bám chặt ở bên trên.
"Thật sự có cổng vào."
"Nhìn vết tích bên trên chắc chắn đã rất nhiều thập kỷ."
"Không...!Không thể tin được, lối vào thật sự ở trước mặt."
"Lần đầu tiên cái cửa lộ rõ ra như thế, tuy phân nửa vẫn bị chôn dưới đất nhưng nó thật sự là một cái cổng lớn."
"Mau...Mau lại gần nhìn xem."
Một vài người kích động liền chạy trước, bọn họ chạy đến gần cánh cửa mà không ngừng dò xét.
"Giáo sư." Ba người học trò đi cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng dò hỏi.
"Các em đi xem đi." Giáo sư hiền lành gật đầu, ông hiểu rất rõ cảm giác của học sinh mình bởi vì khi còn trẻ ông cũng như thế.
Tôi nhìn ba người kia chạy đi, nhưng tôi không chạy theo.
Không phải tôi không hứng thú với cái cổng cổ xưa kia mà bởi vì từ lúc nhìn thấy cánh cổng kia cả người tôi đều tràn ngập sự bất an.
Không chỉ vậy tôi cảm thấy giống như có ai đang kêu gọi tôi vậy, cơ thể tôi run rẩy một cách không thể tự chủ được.
"Cháu không đi sao." Giáo sư nhìn tôi hỏi.
Tôi mỉm cười lắc đầu: "Không cần ạ, cháu cùng thầy chậm rãi đến sau."
"Vậy cũng được." Giáo sư gật đầu cười.
Chúng tôi cùng nhau từ từ đi đến gần cổng lớn đang bị đoàn người vây quanh.
Nhóm binh sĩ cũng không vội vàng làm việc mà cũng tụ lại nhìn.
____________________________________________
Trong căn phòng tràn đầy sự cổ xưa, ánh đèn dầu nho nhỏ sáng lên.
Một người đàn ông ngồi trên thư án tay cầm một cuốn sách ánh mắt đầy chăm chú.
Cốc, cốc, cốc.
"Chuyện gì."
"Lối vào đã xuất hiện, rất nhanh thôi bọn họ sẽ chui đầu vào rọ."
Người đàn ông buông sách ra, sau đó phất nhẹ tay, tất cả những thứ bên trong căn phòng liền biến mất trở lại hình dáng rách nát cũ kỹ.
"Ta đang chờ em.
Phu nhân của ta.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook