Minh Hoa Thiên Tuệ
-
Chương 134: Tấn công hậu phương (1)
Hậu phương khí thế dồn dồn dập cũng không kém gì tiền tuyến, các binh sĩ liên tục được trưởng lão Long tộc dịch chuyển về đây để chữa thương, nhanh chóng lấy lại sức trở ra tiền tuyến. Trong các binh sĩ, quân y là vị trí hoạt động gần như hết công suất. Binh sĩ bị thương có quân y chữa, quân y bị thương chỉ có quân y chữa mà thôi.
Tuy thế nhưng không có binh sĩ nào hiện lên vẻ chán chường, mệt mỏi cả. Trái lại bọn họ vô cùng chú tâm trị liệu, hỏi han tiền tuyến, nói nói cười cười với nhau vô cùng hòa nhịp. Bên cạnh những binh sĩ chiến đấu, quân y thì còn có những chiến binh trẻ tuổi đứng ngoài, hâm mộ nhìn họ, cố gắng luyện tập để một ngày không xa có thể ra sức cống hiến cho tộc nhân mình.
Tư Mẫn công chúa cũng tranh thủ luyện tập, thuần thục nguyên hồn của mình. Trong đầu nàng luôn nhớ lại hình ảnh đại ca nàng suýt bỏ mạng chỉ vì sai lầm của mình, vì thế nàng càng muốn nhanh chóng làm chủ nó hơn nữa.
Dung nhan của hiên viên Tư Mẫn không được tính là tuyệt sắc nhưng lại vô cùng thanh tú, mái tóc dài buộc lên hai bên mang vẻ đẹp trong sáng hồn nhiên của thiếu nữ, và chính nét ngây thơ ngọt ngào ấy đã làm say lòng của những thanh thiếu niên trong quân ngũ. Tuy nhiên không có ai dám đứng ra nói lời với nàng vì họ cảm thấy nàng vô cùng hoàn mĩ, người hoàn mĩ như vậy chỉ nên xứng với người hoàn mĩ và cũng vì thân phận công chúa.
Nàng đang tập trung luyện tập, mồ hôi nhễ nhãi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ hút hồn, thậm chí rặn mây hồng trên đôi má to thêm nét tinh nghịch đáng yêu. Đột nhiên nàng dừng lại, lấy khăn lau đi hàng mồ hôi trên trán, dùng lời hỏi thâm ăn cần đánh thức thanh niên thủ vệ bên cạnh đang chìm trong cảnh đẹp: “Tình hình của Lạc Trần sao rồi, huynh ấy đã tỉnh chưa?”
Lời nói không nặng không nhẹ của Tư Mẫn rơi vào tai, đánh thức hắn về thực tại, hắn ho khụ một tiếng, như muốn che đi hành động càn rỡ của bản thân, bẩm báo: “Thưa điện hạ, hoàng trưởng tôn sức khỏe không có gì đáng lo, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại liền.”
“Vậy à, ngươi lui đi.” Tư Mẫn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho binh sĩ ấy lui xuống.
Sau khi toàn quân xuất phát tiến công Tiên thổ thì Lạc Trần bất ngờ ngất xỉu không rõ lí do, các trưởng lão ra sức tra xét nguyên nhân nhưng không thể tìm ra, đồng thời họ cũng phong tỏa tất cả tin tức, không cho nó truyền ra tiền tuyến, ảnh hướng tới cuộc hành quân.
Tư Mẫn thở ra một hơi, cầm chắc đao gỗ trên tay, định tiếp tục luyện tập thì giọng nói của binh sĩ trẻ với rời đi kia vọng lại: “Cứu cứu, cấp cứu...”
Mỗi giờ đều có binh sĩ được dịch chuyển về trại hậu phương để chữa trị, nên những tiếng cấp cứu này là rất bình thường, chỉ là do nó đến đứng lúc này làm Tư Mẫn cũng mất cảm giác luyện tập. Nàng buông thanh đao xuống, quay đầu sang thì chứng kiến cảnh người binh sĩ trẻ kia đang cõng lấy một bên của một người.
Nhìn thấy người ấy, Tư Mẫn hốt hoảng chạy tới kêu to lên: “Đại ca...”
Cả người Chấn Thiên nhiễm đầy máu, từ cổ, xuống bả vai, chảy xuống cơ thịt săn chắc, chảy xuống mái tóc dài của cậu, tuy thế nhưng ánh mắt Chấn Thiên vẫn rất thanh tỉnh, chỉ là cơ thể cạn sức nên cần binh sĩ dìu một tay.
Cậu ngẩn đầu lên khi nghe tiếng gọi quen thuộc, mái tóc vươn tơ máu hất qua để lộ ra khuôn mặt đỏ tươi làm cho Tư Mẫn sợ hãi, hoảng hốt mà khóc rống lên. Chấn Thiên khó khăn mở miệng, cười nhẹ an ủi: “Công chúa Tiên tộc mà mít ướt như thế còn ra thể thống gì.”
Tư Mẫn không nói gì, chỉ có khóc lặng vậy thôi. Mọi người ra chiến trường nàng chỉ có thể đứng nhìn họ, nội tâm nàng cũng như phần lớn người ở lại đây, đều cảm thấy tự hào vì họ mà còn sợ hãi những hung tin báo về từ tiền tuyến. Chỉ mới xuất quân hơn hai ngày thôi mà đã có bao nhiêu gia đình phải ôm hận khóc khi các tin báo tử gửi về, họ thậm chí còn không được nhìn mặt binh sĩ tử trận. Vì lẽ đó nên dù chiến tranh tàn khốc nhưng trong thâm tâm ai cũng mong cho các binh sĩ bình an, khải hoàn trở về.
Trong hai ngày này vụ Lạc Trần ngất xỉu đã làm nàng lo lên lo xuống, trong thâm tâm sinh ra sự sợ hãi bất an, lo lắng về mọi người ở tiền tuyến. Giờ đây Chấn Thiên trở về với thể trạng đầy thương tích như vậy làm nội tâm của nàng như bị đánh mạnh một nhịp, bộc lộ hết những cảm xúc yếu ớt đó ra. Nhưng nàng lại cảm thấy may mắn vì cậu đã trở về được rồi. Nàng ôm chầm lấy Chấn Thiên, mặc cho những vết thương, vết mau dơ bẩn trên người lem qua y phục.
Chấn Thiên được binh sĩ kia đỡ chống một tay, tay kia vì thương tích mà chậm chạp đưa lên xoa đầu Tư Mẫn, rất nâng niu như sợ làm nàng đau, an ủi: “Nha đầu ngốc, đại ca muội sao có thể dễ chết vậy được.”
Tên binh sĩ kia cũng kinh ngạc vì lần đầu chứng kiến Tư Mẫn rơi lệ như thế này, hắn không ngờ được vị công chúa thường ngày hoạt bát đáng yêu cũng có một mặt yếu đuối như vậy, hắn... thật may mắn vì có diễm phúc chứng kiến một màn độc nhất vô nhị này, nội tâm hắn đập liên hồi.
Khóc xong Tư Mẫn mới nhớ ra chuyện quan trọng, hai người họ cùng dìu Chấn Thiên vào trong, tên binh sĩ chạy đi gọi quân y tới. Nghe tin thái tử Tiên tộc trọng thương bọn họ liền phái một đoàn quân y nhiều kinh nghiệm tới, nhưng có một trưởng lão Long tộc cản lại, bảo bọn họ tập trung nhiệm vụ, ông ta đích thân chữa trị cho Chấn Thiên.
Vị trưởng lão bước vào căn lều, Tư Mẫn và Chấn Thiên vội kêu lên: “Bắc trưởng lão, sao ngài...” Vị trưởng lão này là người đã thuyết trình ở buổi đó, cũng là người dẫn đầu trong nghiên cứu phá nguyền rủa của Tiên thổ, khả năng trị liệu cực hữu hiệu.
Ông ta thấy Chấn Thiên cả cơ thể đầy vết thương, không giải thích gì nhiều liền lập tức tiến hành trị liệu, trong quá trình này bọn họ cũng không nói gì cho tới lúc kết thúc.
Ông ta vừa chữa trị vừa quan tâm hỏi: “Là kẻ nào, kẻ nào có thể làm cho ngài bị thương đến thế chứ?” Trong các thiên tướng tiên giới này, Chấn Thiên có tu vi thấp nhất, nhưng luận bàn kỹ năng một chọi một thì chưa có ai có thể đánh cậu xuống hạ phong được, thế mà hôm nay cậu lại bị thương nặng đến thế này, ông ta rất hiếu kỳ với đối thủ này.
Chấn Thiên như nghĩ gì đó, bèn trả lời thật lòng: “Là Ma Hậu.”
Lời vừa thốt ra khiến cho hai người đối diện kinh hãi, chưa kịp tiêu hóa thì Chấn Thiên nói tiếp: “Xét về kỹ thuật ta hơn hẳn nhưng tu vi cách biệt quá xa, ta đã bại trận.”
Bắc trưởng lão vuốt râu dài, hừ lạnh: “Đấu với Ma Hậu thiên ma hậu kỳ mà cậu còn nhặt được cái mạng này về là cậu đã sử dụng hết khí vận của mình rồi.”
“Phải đấy, huynh thật ngốc khi dám đối đầu với bà ta mà.” Tư Mẫn phồng má khó chịu, nàng không thể tưởng tượng nổi tràng cảnh đó, chỉ nghĩ rằng nếu mình là Chấn Thiên thì mình đã chết lâu rồi, sao mà có mặt tại đây được. Nghĩ thế làm nàng hơi rùng mình.
Chấn Thiên lắc đầu, nói một cách vô cùng tự tin: “Kiếm của ta có thể lấy được đầu bà ta, chỉ là bà ta có ma pháp vô cùng nguy hiểm. Đã lật ngược lại tình thế, làm ta rơi xuống hạ phong thôi.”
Bắc trưởng lão lắc đầu, nói: “Hây a, còn mạnh miệng nữa, lo dưỡng thương đi.” Ông chỉ cho rằng Chấn Thiên đang cứu vớt danh dự bản thân thôi, nhưng dù sao đó cũng là Ma Hậu, không thể trách cậu được. Kết thúc trị liệu ông liền trở lại quân ngũ.
Tư Mẫn nhìn cậu với anh mắt rất nghiêm túc hỏi: “Ma Hậu có mạnh thật không?”
Thấy ánh mắt chăm chú nghiêm trọng của muội muội mình, không hiểu sao nó làm Chấn Thiên cảm thấy thoải mái, cậu cười nhẹ không nghiêm túc nói: “Không.”
Tư Mẫn phồng má lên, đấm cậu mạnh một cái làm khuôn mặt Chấn Thiên vặn vẹo, đau đớn ôm vết thương, Tư Mẫn hừ một cái không quan tâm cậu nữa, bước ra khỏi lều, nói vọng: “Đến chết cũng sĩ diện.”
Chấn Thiên nằm xuống, cả người mỏi mệt nhũn ra giường, trong đầu nghĩ nghĩ. Đến giờ cậu vẫn cảm thấy rất may mắn, may mắn vì mình đã từng chiêm nghiệm qua ma pháp của Ma Hậu trước đó trong lễ trưởng thành kia, tuy nhiên lần đó chỉ là một phần ý thức linh hồn, nhưng lần này lại là cả cơ thể chịu tải ma pháp ấy khiến cậu phải mất một lúc mới phản kích được.
Bỗng dưng trong đầu cậu xuất hiện hư ảnh mờ ảo của ai đó, cậu lắc lắc đầu cố quên đi. Nhìn lên trên trần nhà, cười nhẹ lẩm bẩm: “Ma Hậu, bà không biết rằng lúc đó ta đã gặp đối thủ gì đâu. Thi Tổ Hậu Khanh, về ma pháp này nó hoàn toàn siêu việt bà...”
Bỗng nhiên có một luồng lãnh ý gì đó làm Chấn Thiên vụt dậy, không màn đến vết thương. Cậu vô thức nhìn về tiền tuyến, khuôn mặt trở nên nặng nề mà lẩm bẩm: “Giống Hậu Khanh sao... Nếu thật như vậy... Chỉ hi vọng bà ta không nắm trong tay ma pháp ấy.”
Tuy thế nhưng không có binh sĩ nào hiện lên vẻ chán chường, mệt mỏi cả. Trái lại bọn họ vô cùng chú tâm trị liệu, hỏi han tiền tuyến, nói nói cười cười với nhau vô cùng hòa nhịp. Bên cạnh những binh sĩ chiến đấu, quân y thì còn có những chiến binh trẻ tuổi đứng ngoài, hâm mộ nhìn họ, cố gắng luyện tập để một ngày không xa có thể ra sức cống hiến cho tộc nhân mình.
Tư Mẫn công chúa cũng tranh thủ luyện tập, thuần thục nguyên hồn của mình. Trong đầu nàng luôn nhớ lại hình ảnh đại ca nàng suýt bỏ mạng chỉ vì sai lầm của mình, vì thế nàng càng muốn nhanh chóng làm chủ nó hơn nữa.
Dung nhan của hiên viên Tư Mẫn không được tính là tuyệt sắc nhưng lại vô cùng thanh tú, mái tóc dài buộc lên hai bên mang vẻ đẹp trong sáng hồn nhiên của thiếu nữ, và chính nét ngây thơ ngọt ngào ấy đã làm say lòng của những thanh thiếu niên trong quân ngũ. Tuy nhiên không có ai dám đứng ra nói lời với nàng vì họ cảm thấy nàng vô cùng hoàn mĩ, người hoàn mĩ như vậy chỉ nên xứng với người hoàn mĩ và cũng vì thân phận công chúa.
Nàng đang tập trung luyện tập, mồ hôi nhễ nhãi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ hút hồn, thậm chí rặn mây hồng trên đôi má to thêm nét tinh nghịch đáng yêu. Đột nhiên nàng dừng lại, lấy khăn lau đi hàng mồ hôi trên trán, dùng lời hỏi thâm ăn cần đánh thức thanh niên thủ vệ bên cạnh đang chìm trong cảnh đẹp: “Tình hình của Lạc Trần sao rồi, huynh ấy đã tỉnh chưa?”
Lời nói không nặng không nhẹ của Tư Mẫn rơi vào tai, đánh thức hắn về thực tại, hắn ho khụ một tiếng, như muốn che đi hành động càn rỡ của bản thân, bẩm báo: “Thưa điện hạ, hoàng trưởng tôn sức khỏe không có gì đáng lo, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại liền.”
“Vậy à, ngươi lui đi.” Tư Mẫn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho binh sĩ ấy lui xuống.
Sau khi toàn quân xuất phát tiến công Tiên thổ thì Lạc Trần bất ngờ ngất xỉu không rõ lí do, các trưởng lão ra sức tra xét nguyên nhân nhưng không thể tìm ra, đồng thời họ cũng phong tỏa tất cả tin tức, không cho nó truyền ra tiền tuyến, ảnh hướng tới cuộc hành quân.
Tư Mẫn thở ra một hơi, cầm chắc đao gỗ trên tay, định tiếp tục luyện tập thì giọng nói của binh sĩ trẻ với rời đi kia vọng lại: “Cứu cứu, cấp cứu...”
Mỗi giờ đều có binh sĩ được dịch chuyển về trại hậu phương để chữa trị, nên những tiếng cấp cứu này là rất bình thường, chỉ là do nó đến đứng lúc này làm Tư Mẫn cũng mất cảm giác luyện tập. Nàng buông thanh đao xuống, quay đầu sang thì chứng kiến cảnh người binh sĩ trẻ kia đang cõng lấy một bên của một người.
Nhìn thấy người ấy, Tư Mẫn hốt hoảng chạy tới kêu to lên: “Đại ca...”
Cả người Chấn Thiên nhiễm đầy máu, từ cổ, xuống bả vai, chảy xuống cơ thịt săn chắc, chảy xuống mái tóc dài của cậu, tuy thế nhưng ánh mắt Chấn Thiên vẫn rất thanh tỉnh, chỉ là cơ thể cạn sức nên cần binh sĩ dìu một tay.
Cậu ngẩn đầu lên khi nghe tiếng gọi quen thuộc, mái tóc vươn tơ máu hất qua để lộ ra khuôn mặt đỏ tươi làm cho Tư Mẫn sợ hãi, hoảng hốt mà khóc rống lên. Chấn Thiên khó khăn mở miệng, cười nhẹ an ủi: “Công chúa Tiên tộc mà mít ướt như thế còn ra thể thống gì.”
Tư Mẫn không nói gì, chỉ có khóc lặng vậy thôi. Mọi người ra chiến trường nàng chỉ có thể đứng nhìn họ, nội tâm nàng cũng như phần lớn người ở lại đây, đều cảm thấy tự hào vì họ mà còn sợ hãi những hung tin báo về từ tiền tuyến. Chỉ mới xuất quân hơn hai ngày thôi mà đã có bao nhiêu gia đình phải ôm hận khóc khi các tin báo tử gửi về, họ thậm chí còn không được nhìn mặt binh sĩ tử trận. Vì lẽ đó nên dù chiến tranh tàn khốc nhưng trong thâm tâm ai cũng mong cho các binh sĩ bình an, khải hoàn trở về.
Trong hai ngày này vụ Lạc Trần ngất xỉu đã làm nàng lo lên lo xuống, trong thâm tâm sinh ra sự sợ hãi bất an, lo lắng về mọi người ở tiền tuyến. Giờ đây Chấn Thiên trở về với thể trạng đầy thương tích như vậy làm nội tâm của nàng như bị đánh mạnh một nhịp, bộc lộ hết những cảm xúc yếu ớt đó ra. Nhưng nàng lại cảm thấy may mắn vì cậu đã trở về được rồi. Nàng ôm chầm lấy Chấn Thiên, mặc cho những vết thương, vết mau dơ bẩn trên người lem qua y phục.
Chấn Thiên được binh sĩ kia đỡ chống một tay, tay kia vì thương tích mà chậm chạp đưa lên xoa đầu Tư Mẫn, rất nâng niu như sợ làm nàng đau, an ủi: “Nha đầu ngốc, đại ca muội sao có thể dễ chết vậy được.”
Tên binh sĩ kia cũng kinh ngạc vì lần đầu chứng kiến Tư Mẫn rơi lệ như thế này, hắn không ngờ được vị công chúa thường ngày hoạt bát đáng yêu cũng có một mặt yếu đuối như vậy, hắn... thật may mắn vì có diễm phúc chứng kiến một màn độc nhất vô nhị này, nội tâm hắn đập liên hồi.
Khóc xong Tư Mẫn mới nhớ ra chuyện quan trọng, hai người họ cùng dìu Chấn Thiên vào trong, tên binh sĩ chạy đi gọi quân y tới. Nghe tin thái tử Tiên tộc trọng thương bọn họ liền phái một đoàn quân y nhiều kinh nghiệm tới, nhưng có một trưởng lão Long tộc cản lại, bảo bọn họ tập trung nhiệm vụ, ông ta đích thân chữa trị cho Chấn Thiên.
Vị trưởng lão bước vào căn lều, Tư Mẫn và Chấn Thiên vội kêu lên: “Bắc trưởng lão, sao ngài...” Vị trưởng lão này là người đã thuyết trình ở buổi đó, cũng là người dẫn đầu trong nghiên cứu phá nguyền rủa của Tiên thổ, khả năng trị liệu cực hữu hiệu.
Ông ta thấy Chấn Thiên cả cơ thể đầy vết thương, không giải thích gì nhiều liền lập tức tiến hành trị liệu, trong quá trình này bọn họ cũng không nói gì cho tới lúc kết thúc.
Ông ta vừa chữa trị vừa quan tâm hỏi: “Là kẻ nào, kẻ nào có thể làm cho ngài bị thương đến thế chứ?” Trong các thiên tướng tiên giới này, Chấn Thiên có tu vi thấp nhất, nhưng luận bàn kỹ năng một chọi một thì chưa có ai có thể đánh cậu xuống hạ phong được, thế mà hôm nay cậu lại bị thương nặng đến thế này, ông ta rất hiếu kỳ với đối thủ này.
Chấn Thiên như nghĩ gì đó, bèn trả lời thật lòng: “Là Ma Hậu.”
Lời vừa thốt ra khiến cho hai người đối diện kinh hãi, chưa kịp tiêu hóa thì Chấn Thiên nói tiếp: “Xét về kỹ thuật ta hơn hẳn nhưng tu vi cách biệt quá xa, ta đã bại trận.”
Bắc trưởng lão vuốt râu dài, hừ lạnh: “Đấu với Ma Hậu thiên ma hậu kỳ mà cậu còn nhặt được cái mạng này về là cậu đã sử dụng hết khí vận của mình rồi.”
“Phải đấy, huynh thật ngốc khi dám đối đầu với bà ta mà.” Tư Mẫn phồng má khó chịu, nàng không thể tưởng tượng nổi tràng cảnh đó, chỉ nghĩ rằng nếu mình là Chấn Thiên thì mình đã chết lâu rồi, sao mà có mặt tại đây được. Nghĩ thế làm nàng hơi rùng mình.
Chấn Thiên lắc đầu, nói một cách vô cùng tự tin: “Kiếm của ta có thể lấy được đầu bà ta, chỉ là bà ta có ma pháp vô cùng nguy hiểm. Đã lật ngược lại tình thế, làm ta rơi xuống hạ phong thôi.”
Bắc trưởng lão lắc đầu, nói: “Hây a, còn mạnh miệng nữa, lo dưỡng thương đi.” Ông chỉ cho rằng Chấn Thiên đang cứu vớt danh dự bản thân thôi, nhưng dù sao đó cũng là Ma Hậu, không thể trách cậu được. Kết thúc trị liệu ông liền trở lại quân ngũ.
Tư Mẫn nhìn cậu với anh mắt rất nghiêm túc hỏi: “Ma Hậu có mạnh thật không?”
Thấy ánh mắt chăm chú nghiêm trọng của muội muội mình, không hiểu sao nó làm Chấn Thiên cảm thấy thoải mái, cậu cười nhẹ không nghiêm túc nói: “Không.”
Tư Mẫn phồng má lên, đấm cậu mạnh một cái làm khuôn mặt Chấn Thiên vặn vẹo, đau đớn ôm vết thương, Tư Mẫn hừ một cái không quan tâm cậu nữa, bước ra khỏi lều, nói vọng: “Đến chết cũng sĩ diện.”
Chấn Thiên nằm xuống, cả người mỏi mệt nhũn ra giường, trong đầu nghĩ nghĩ. Đến giờ cậu vẫn cảm thấy rất may mắn, may mắn vì mình đã từng chiêm nghiệm qua ma pháp của Ma Hậu trước đó trong lễ trưởng thành kia, tuy nhiên lần đó chỉ là một phần ý thức linh hồn, nhưng lần này lại là cả cơ thể chịu tải ma pháp ấy khiến cậu phải mất một lúc mới phản kích được.
Bỗng dưng trong đầu cậu xuất hiện hư ảnh mờ ảo của ai đó, cậu lắc lắc đầu cố quên đi. Nhìn lên trên trần nhà, cười nhẹ lẩm bẩm: “Ma Hậu, bà không biết rằng lúc đó ta đã gặp đối thủ gì đâu. Thi Tổ Hậu Khanh, về ma pháp này nó hoàn toàn siêu việt bà...”
Bỗng nhiên có một luồng lãnh ý gì đó làm Chấn Thiên vụt dậy, không màn đến vết thương. Cậu vô thức nhìn về tiền tuyến, khuôn mặt trở nên nặng nề mà lẩm bẩm: “Giống Hậu Khanh sao... Nếu thật như vậy... Chỉ hi vọng bà ta không nắm trong tay ma pháp ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook