Minh Hà Chi Cao Sí
-
Chương 85: Tĩnh nan tục [ tam ]…
Cùng thời gian này ở Nam Kinh, Từ phủ……
Từ Tăng Thọ mở ra tờ giấy trong tay:
Mở cửa. Bảy ngày nữa .
Từ Tăng Thọ chậm rãi đem tờ giấy khép lại, gắt gao nắm, thật sâu hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn kiều nguyệt ngoài cửa sổ, rốt cục, đã bắt đầu!
*********
Trong hoàng thànhNamKinh……
Chu Doãn Văn nhìn tấu trên tay, thấp giọng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói “Chu Cao Sí , đừng trách ta, nay ngươi cũng đi rồi , như vậy…… Coi như là một loại giải thoát đi.”
Hoàng Tử Trừng quỳ dưới đất cũng ha ha cười “Cái này mới thật tốt ! Nay Chu Cao Sí đã chết, Yên vương từ khi trở về Bắc Bình liền đóng cửa không ra, tựa hồ bị một phen đại đả kích! Hiện tại trấn thủ Bắc Bình là đám người Chu Vương cùng Chu Cao Hú và Chu Cao Toại ! Những kẻ này cũng không đáng để sợ nha !”
Chu Doãn Văn nghe thấy hai chữ Chu Vương , trầm mặc một chút, mới thản nhiên nói “Mau chóng giải quyết đi.”
“Dạ! Thần tuân chỉ!” Hoàng Tử Trừng tựa hồ tâm tình tốt lắm, chắp tay chỉ lễ, liền cung kính lui ra.
********
Phương Hiếu Nhụ đứng ở trong thư phòng, trầm mặc nhìn thư tín trên bàn :
Phương huynh:
Thỉnh huynh cần nhận làm lão sư của thế tử Yên vương – Chu Cao Sí !
Đạo Diễn chi bút
Một phong thơ thực ngắn , chỉ có một câu như vậy.
Nhưng một câu như vậy cũng để lộ ra rất nhiều tin tức .
Lão sư của thế tử Yên Vương ?
Vậy có nghĩa thế tử Yên vương không chết! Nghĩ tới hôm nay Hoàng Tử Trừng nhìn thấy mình liền rất hưng phấn nói rằng Yên vương thế tử đã chết , Phương Hiếu Nhụ liền gợi lên khóe miệng cười, rất là trào phúng.
Thỉnh làm lão sư sao ?
Chẳng lẽ …… Ít ngày nữa Yên vương sẽ công tiến Nam Kinh ? Phương Hiếu Nhụ có chút đăm chiêu, nay Bắc Bình bị vây công mấy ngày liền , lại đều không có đánh hạ, chiến cuộc đã đình trệ , nếu muốn phá được chiến cuộc trước mắt , cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là Bắc Bình bị đánh hạ! Một loại, đó là…… Nam Kinh bị đánh hạ.
Nếu thế tử Yên vương thật sự không chết, Yên vương giờ lại im lặng như thế, nhất định là có hậu chiêu!
NamKinh — nguy hiểm !
Thần sắc Phương Hiếu Nhụ ngưng trọng lên, theo bản năng mạnh mẽ đứng lên.
Nhưng liếc nhìn thư tín trên bàn , lại chậm rãi ngồi xuống .
Cuối thư còn một câu ……
Cái gì mới là tốt nhất với Đại Minh ?
Đó là một câu hỏi câu, một câu hỏi thực mạc danh kỳ diệu
Sau khi viết xong nội dung thư , lại đột ngột thêm vào một câu như vậy……
Cái gì mới là tốt nhất với Đại Mình ?
Phương Hiếu Nhụ nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài, hắn đã không còn lựa chọn đi .
Ánh mắt lại chậm rãi mở, nhìn chằm chằm hai chữ trên thư : Cần nhận
Là sợ mình ngoan cố không chịu rồi mang họa sao?
Phương Hiếu Nhụ bất đắc dĩ bứt lên khóe miệng tươi cười, thật không hổ là Đạo Diễn .
Chỉ là, biết rõ tính tình mình, còn viết một phong thơ như vậy, làm gì chứ ?
Cầm lấy lá thư trên bàn , phóng tới trên ánh nến , chậm rãi nhìn nó bị đốt thành tro tẫn.
Thần sắc Phương Hiếu Nhụ chậm rãi kiên định, hắn, trong lòng hắn đều có một phân công lý chính nghĩa! Đều có một phần kiên trì!
Cho nên, Đạo Diễn , sợ là yếu cô phụ của ngươi một phen hảo ý !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook