Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 83: Tĩnh nan tục…

*

Chu Cao Hú  đứng ở trong Tùng Trúc viện, nhìn cửa phòng đóng chặt .

Lẳng lặng đứng, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ cái gì.

Hiểu Cầm  vẻ mặt tươi cười bưng bàn nhỏ vội vàng lại đây, gặp Chu Cao Hú , hơi hơi kinh ngạc một chút, lập tức liền đi qua “Nhị thiếu gia!”

Cung kính hành lễ, Hiểu Cầm  ngẩng đầu cười , mở miệng“Nhị thiếu gia muốn gặp Vương gia?”

Chu Cao Hú  chậm rãi gật đầu, quay đầu hỏi “Phụ vương đâu?”

“Vương gia còn đang ngủ .” Hiểu Cầm  cung kính trả lời .

Chu Cao Hú  khẽ nhíu mày, há mồm theo bản năng muốn hỏi, nhưng lại gắt gao ngậm lại, trầm mặc một hồi, liền xoay người rời đi.

Hiểu Cầm  sửng sốt, di, nhị thiếu gia sao lại đi ?

Hiểu Cầm  nghĩ xong , liền khẽ lắc đầu, khi đang muốn xoay người, phía sau lại truyền đến thanh âm Chu Cao Hú  “Đúng rồi!”

“Ân?” Hiểu Cầm  theo bản năng đáp lời, xoay người.

“Cám ơn khăn tay của ngươi, ta đã quên mang, lần sau trả lại cho ngươi.”

Hiểu Cầm  ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Chu Cao Hú  bình thản , sau khi nói  lại xoay người rời đi.

Khăn tay??

Hiểu Cầm  giật mình nhớ ra , nàng đã quên rồi .

*********

Chu Cao Hú  đi ra Tùng Trúc viện sau, ngây người một hồi, mới chậm rãi hướng Phương Hoa viện.

Trong Phương Hoa viện bày ra bài vị Từ thị  .

Đi vào Phương Hoa viện, đột nhiên cảm thấy rất lạnh , nhìn xung quanh một chút, Chu Cao Hú  nhíu mày, nha hoàn người hầu canh giữ linh vị đâu ?! Tuy rằng lúc này còn đang bảo vệ thành , vương phủ lại bởi vì thế tử cùng Vương phi gặp chuyện một nên rất lơ lỏng , nhưng trong Phương Hoa viện vẫn an bài người hầu nha hoàn canh bên linh cữu.

Lười biếng đi sao? Chu Cao Hú  nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Vốn rất là tâm tình hậm hực , giờ càng thêm phiền muộn.

Mà vào Phương Hoa viện, đi vào chủ ốc, vừa muốn bước qua bậc cửa , vô ý thoáng nhìn sau, cước bộ liền dừng lại .

Trong phòng , Chu Cao Sí  quỳ gối trước bài vị Từ thị , lặng im .

Nhìn chằm chằm bóng dáng quỳ gầy yếu, trong lòng Chu Cao Hú rất là phức tạp.

Nghe thấy đại ca hắn tỉnh lại, trong lòng hắn rất kinh hỉ, kích động chạy tới Tùng Trúc viện, mà khi hắn rảo bước tiến vào phòng, đứng ở cửa  thấy phụ vương hắn ôm lấy đại ca hắn mà rơi lệ, khi đó…… Tâm tràn ngập kinh hỉ bị trút bỏ , như bị rót nước lạnh vào , hắn đã quên…… Phụ vương đối đại ca hắn có niệm tưởng không bình thường ……

Hắn không biết Chu Cao Toại  nghĩ thế nào , nhưng, khi hắn xoay người là lúc gặp Chu Cao Toại vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm phụ vương ôm lấy đại ca trong phòng……

Sau, Chu Cao Toại  liền xoay người ra vương phủ, tiếp tục thủ thành.

Nhưng hiện tại, đều chưa có hồi phủ.

Hắn cũng ra phủ để thủ thành, nhưng hôm nay cũng không chịu nổi mà trở về vương phủ.

Hắn muốn gặp đại ca, hắn muốn hỏi đại ca.

Nhưng khi hắn đi Tùng Trúc viện, nhìn cửa phòng đóng chặt , hắn lại không thể nhấc nổi chân , nói, cũng không thể hỏi ra miệng .

Kinh ngạc nhìn bóng dáng lặng im quỳ.

Cho đến khi một tiếng thanh âm ôn hòa vang lên “Ngươi đã đến rồi?”

Chu Cao Hú  lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chu Cao Sí chậm rãi đứng lên tựa hồ có chút gian nan, thấy Chu Cao Sí  đứng lên khó khăn mới vội đi qua nâng lên , lúc này mới nhớ tới, đại ca…… là đã đi qua quỷ môn quan, lại thật vất vả mới trở về nhân thế , thân thể hắn sợ là chưa hảo đâu ?

Liền có chút nhịn không được mở miệng trách cứ , nói“Đại ca! Thân thể của ngươi còn không có hảo? Sao lại đi ra ?” Lại chung quanh nhìn nhìn, nhíu mày “Ngươi đến một mình sao? Tam Bảo đâu?”

Chu Cao Sí  nhìn bộ dáng Chu Cao Hú  nhíu mày tức giận nhìn xung quanh, không khỏi cười, tươi cười ôn hòa, chỉ là sắc mặt lại quá mức trắng bệch “Ta tự mình đến, nếu để Tam Bảo  biết, hắn sẽ để ta tới sao?”

Hai hàng lông mày Chu Cao Hú  nhíu chặt, nhịn không được đề cao thanh âm “Đại ca sao có thể hồ nháo như vậy?! Phụ vương đâu?!”

Phụ vương cũng để cho đại ca hồ nháo như vậy? Đột nhiên nhớ tới thời điểm vừa mới đi Tùng Trúc viện, Hiểu Cầm  nói Vương gia đang ngủ?

Chu Cao Sí  xua tay, ánh mắt nhất loan, nhếch miệng cười, lộ ra vài phần đắc ý “Ta ở trong nước trà phụ vương hạ vài thứ . Để cho phụ vương hảo hảo nghỉ ngơi .”

Chu Cao Hú  trừng mắt, ở trong nước trà của phụ vương nước hạ này nọ?! Thực sự đại ca rất dũng cảm nha ! Nhưng nhớ tới niệm tưởng của phụ vương đối đại ca, trong lòng cười khổ, cho dù phụ vương biết được, phụ vương cũng không nỡ trách phạt đi.

“Ta muốn đến…… Bái tế mẫu phi.” Chu Cao Sí  thấp giọng nói, trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, mang theo đôi mắt hoài niệm nhìn về phía bài vị trên linh đường “Nói ra có lẽ ngươi không tin, Cao Hú , là mẫu phi đưa ta trở về ……”

Chu Cao Hú  sửng sốt.

“Ở trên đường hoàng tuyền, mẫu phi đưa ta trở về, còn nói cho ta biết, nàng thực vui vẻ, có thể có được ba đứa con là chúng ta …… Nàng……  không hối .” Chu Cao Sí  thấp giọng thì thào nói.

Chu Cao Hú  nghe, chậm rãi rũ mắt, nhưng tay lại nắm chặt thành quyền.

“Ngươi không tin đúng không?” Chu Cao Sí  ngẩng đầu nhìn hướng Chu Cao Hú trầm mặc đứng, cười cười, tươi cười có chút bất đắc dĩ “Ai, ta chỉ biết ngươi không tin.”

“Đại ca……”

“Ân?”

Chu Cao Hú  ngẩng đầu nhìn hướng Chu Cao Sí , mở miệng ra lại gắt gao ngậm lại , sau một lúc lâu, mới nột nột nói “Ngươi…… Vẫn nên trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi .”

Chu Cao Sí  vừa nghe, nhíu mày, chậm rãi vịn ghế đứng lên , nhìn về phía Chu Cao Hú , một hồi lâu, mới cười tủm tỉm hỏi “Ngươi có tâm sự?”

Chu Cao Hú  sửng sốt, đại ca…… Thực sâu sắc, nhanh như vậy liền phát hiện sao? Bề ngoài cũng lại lắc đầu “Không có!”

Chu Cao Sí  vẫn như cũ cười tủm tỉm “Ngươi khẳng định có tâm sự.”

Chu Cao Hú  có chút bất đắc dĩ “Đại ca, ta không có!”

Là có, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói !

Chu Cao Sí  nâng tay , vỗ vỗ bả vai Chu Cao Hú , cười ha ha nói “Không có việc gì, ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi.” Dừng một chút, vừa cười mị mị nói “Chỉ là, ngươi không cùng đại ca nói cũng thế nhưng chớ để buồn ở trong lòng. Cao Toại cũng tốt, lão sư cũng tốt, đúng rồi, ta nghe nói Chu Vương  cũng đến đây, mấy người này đều là không tồi , ngươi theo chân bọn họ tâm sự là được nha .”

Chu Cao Hú  trầm mặc một hồi, mới chậm rãi gật đầu “Ta sẽ .”

Chu Cao Sí  thế này mới gật đầu, nhẹ giọng nói “Đừng buồn ở trong lòng, ngươi xem lông mi của ngươi, đều nhanh nhăn nhó rồi đó .”

“Nào có?” Chu Cao Hú  nhịn không được biện giải .

Thấy Chu Cao Sí  hướng phía ngoài đi đến, liền vội nâng , một bên vẫn nhịn không được trách cứ “Đại ca! Ngươi thật sự nên yêu quý chính bản thân mình mới tốt .”

“Ta biết, ta sẽ .” Chu Cao Sí  ôn hòa đáp lời, quay đầu nhìn linh đường, thấp giọng nói “Chỉ là, không đến tế bái mẫu phi, lòng ta không thể an tâm.”

Chu Cao Hú  ân một tiếng.

Đi tới cửa Phương Hoa viện, liền thấy Tam Bảo cùng Hiểu Cầm  khẩn trương chạy lại đây.

Chu Cao Hú  lúc này đột ngột mở miệng “Đại ca.”

“Ân?”

“Ngươi…… Nhất định phải hảo hảo ……”

Chu Cao Sí  quay đầu, nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Chu Cao Hú , cười tủm tỉm gật đầu “Ngươi đừng lo lắng, ta không có việc gì .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương