Mỉm cười ngay lúc gặp người
-
Chương 5:
Đa số người tham gia xem mắt đều là người trưởng thành, mục đích cuối cùng đương nhiên là kết hôn, làm gì có ai hẹn hò.
Lâm Duật Xuyên muốn kết hôn cũng là chuyện thường. Nếu anh không muốn kết hôn mới là lãng phí thời gian của đôi bên.
Nhưng đúng như anh nói, quả thật là hơi nhanh quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, Ôn Tiếu Tiếu bình tĩnh lại. Cô ngước mắt nhìn Lâm Duật Xuyên, hiếu kỳ hỏi: “Anh Lâm, không biết vì sao anh lại vội vàng vậy?”
Lâm Duật Xuyên không né tránh: “Đúng là có nguyên nhân đặc biệt thật. Sức khỏe ông nội tôi không tốt, cần phải phẫu thuật. Nhưng đương nhiên phẫu thuật thì rất nguy hiểm cho nên ông ấy không chịu làm, tự bảo mình không sao hết, chỉ vì bị tôi chọc tức mà thôi.”
“Ầy…” Nhà Ôn Tiếu Tiếu cũng có người gia nên hiểu được phần nào tâm trạng của ông nội Lâm Duật Xuyên, “Chắc là ông ấy sợ làm phẫu thuật thôi, các anh có thể khuyên bảo nhiều hơn.”
“Ai cũng khuyên những vẫn không được, còn lấy tôi ra làm lá chắn.” Nói tới đây, giọng điệu Lâm Duật Xuyên lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, “Bởi vì tôi không có bạn gái, thỉnh thoảng còn đến chùa miếu nên họ lo rằng tôi có vấn đề, nói tôi còn hứng thú với gỗ hơn con gái.”
“Ừm…” Sau khi lướt hết vòng bạn bè của Lâm Duật Xuyên, tự dưng Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy nói vậy cũng không sai?
“Dạo này tôi bắt đầu đi xem mắt là vì bệnh tình của ông nội. Ông ấy bảo phải thấy tôi kết hôn thì mới đồng ý phẫu thuật.” Lâm Duật Xuyên vốn định tìm đại một người để lừa gạt cho qua là được, nhưng không ngờ ông nội già rồi nhưng còn khôn chán, cứ đòi phải thấy giấy chứng nhận kết hôn thì mới giữ lời.
Thật ra thì anh cũng hiểu, ông nội lớn tuổi nên sợ sau khi vào phòng phẫu thuật thì không ra được nữa, cho nên mới muốn thấy anh kết hôn trước. Nhưng kết hôn không phải chuyện đùa, anh đâu thể kéo đại một người trên đường về kết hôn được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ ngày anh bắt đầu xem mắt tới giờ đã được nửa tháng rồi. Trong số những cô gái anh từng gặp, Ôn Tiếu Tiếu là người phù hơp nhất, cũng là người duy nhất khiến anh nảy sinh suy nghĩ “có lẽ kết hôn với cô cũng không tệ lắm”.
“Cô Ôn, tôi không phải người coi hôn nhân của mình như trò đùa. Đúng là bây giờ tôi rất vội, nhưng tôi cũng đã quyết định rõ ràng sau khi nghĩ kỹ.” Lâm Duật Xuyên hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Ôn Tiếu Tiếu, “Có lẽ chúng ta vẫn chưa đủ hiểu rõ nhau, nhưng sau khi kết hôn, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, đó là tôn trọng cô, chăm sóc cô, chung thủy với cô.”
Gió nhẹ nhàng thổi thoảng qua gương mặt hai người, khiến vài lọn tóc đen nơi trán Lâm Duật Xuyên khẽ đung đưa toát ra vẻ dịu dàng.
Ôn Tiếu Tiếu không biết là do gió hay là do chính cô tự rung động.
“Tôi vẫn chưa chuyển sang căn hộ ở Kim Ngọc Mãn Đường, đúng lúc có thể dùng làm nhà cưới của chúng ta. Tiền đặt cọc mua căn hộ sẽ do tôi trả nên cô không cần lo chuyện trả nợ.” Lâm Duật Xuyên nhìn cô rồi nói tiếp, “Vì vậy, không biết cô Ôn có thể suy xét về đề nghị nhận giấy chứng nhận kết hôn của tôi không? Hoặc nếu cô còn câu hỏi nào thì có thể hỏi tôi.”
Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu còn nhanh hơn cả hôm qua. Cô biết mình không thể quyết định qua loa, nhưng miệng lại nhanh hơn não: “Có thể.”
Cô nghe mình trả lời như vậy.
Có vẻ Lâm Duật Xuyên thoáng ngạc nhiên một lúc, chắc là không ngờ cô sẽ trả l nhanh như vây: “Cô không định suy xét thêm ư?”
Ôn Tiếu Tiếu lại rất bình tĩnh: “Tôi cảm thấy kết hôn đều là xúc động nhất thời mà thôi, nếu càng suy xét thì sẽ càng không muốn kết hôn.”
Lâm Dưật Xuyên nhếch môi cười: “Vậy chúng ta hẹn giờ đến cục dân chính đăng ký nhé?”
Từ nhỏ Ôn Tiếu Tiếu đã là một người lý trí, sống trên đời hai mươi sáu năm nhưng cô chỉ mới xúc động nóng đầu đúng hai lần.
Lần đầu tiên là vào năm cô tốt nghiệp đại học, từ chối một công việc có lương hậu hĩnh để theo đuổi sự nghiệp lolita.
Năm đầu khởi nghiệp không thuận lợi lắm, lại thêm mọi người xung quanh chẳng ai hiểu cô. Nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh, quyết định năm của cô là đúng.
Ngành nghề tự do này thích hợp với cô hơn công tác xã hội.
Lần thứ hai chính là hôm nay, giờ khắc này, trớc khi đến cục dân chính.
Năm ngoái sau khi dọn tới căn hộ mới, để tiện hơn thì Ôn Tiếu Tiếu đã tách hộ khẩu ra. Lúc đó cô cũng không ngờ việc đầu tiên mình làm sau khi tách hộ khẩu sẽ là đăng ký kết hôn.
Nếu hộ khẩu của cô vẫn chung với hộ khẩu của ba mẹ thì hôm nay đã phải về nhà lấy rồi. Thế thì chắc chắn không qua mặt được mẹ cô, và hiển nhiên là bà sẽ không chấp nhận chuyện cô kết hôn chóng vánh như vậy.
Cô cảm thấy trời cao cũng đang ủng hộ quyết định của cô.
Sau khi Lâm Duật Xuyên lái xe đưa cô về căn hộ để lấy sổ hộ khẩu, cô mới phát hiện giấy tờ của anh đều được đặt trong xe sẵn rồi.
“Đây là căn cước công dân của tôi, còn có giấy tờ bất động sản, kết quả khám sức khỏe.” Lâm Duât Xuyên đưa một đống giấy tờ ngay ngắn cho Ôn Tiếu Tiếu, “Cô có thể xem qua trước.”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng ngồi đằng sau, tò mò dí sát cái đầu chó lại, cứ như cũng muốn đọc thử.
Lâm Duật Xuyên đẩy đầu nó về, cánh cáo nó nên ngoan ngoãn một chút.
Ôn Tiếu Tiếu lật vài tờ ra xem, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên: “Tôi không chuẩn bị kết quả khám sức khỏe, nhưng lần trước đi khám thì nhận được kết quả tất cả đều bình thường.”
Sau khi quyết định xem mắt, Lâm Duật Xuyên đã đặc biệt đến bệnh viện để khám sức khỏe trước kết hôn. Anh mỉm cười nhìn Ôn Tiếu Tiếu, nói với cô: “Không sao, dù sao cũng là tôi vội vàng muốn kết hôn.”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng lại muốn hóng hớt, làm Lâm Duật Xuyên đành phải tạm buộc nó trước cổng chính rồi mới đi vào cục dân chính với Ôn Tiếu Tiếu.
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nên không nhiều người đăng ký kết hôn. Quá trình đăng ký rất nhanh. Lúc hai người bước ra, trên tay đã có thêm hai cuốn sổ đỏ rực.
Bánh Rán Vừng ngoan ngoãn ngồi xổm trước cổng, vừa thấy bọn họ đi ra thì sủa “gâu gâu” hai tiếng. Lâm Duật Xuyên xoa đầu nó rồi dắt nó về xe.
Ôn Tiếu Tiếu cúi đầu lật xem giấy chứng nhận kết hôn, nhìn bức ảnh chụp hai người cạnh nhau, chợt thấy khó tin.
Vậy là cô kết hôn rồi? Kết hôn đơn giản vậy thôi á?
“Lên xe đi.” Lâm Duật Xuyên mở cửa xe giúp cô, đưa tay che chắn nơi đỉnh đầu của cô. Ôn Tiếu Tiếu ngồi vào xe xong thì Lâm Duật Xuyên lại giúp cô đóng cửa xe lại. Anh vòng qua xe đi tới bên ghế lái, giơ tay kéo dây an toàn ở phía sau rồi nghiêng người về phía Ôn Tiếu Tiếu: “Em có muốn qua xem nhà cưới của chúng ta không?”
Ôn Tiếu Tiếu ngẩn ra một lúc rồi vội gật đầu: “Cũng được.”
Cô nghe danh Kim Ngọc Mãn Đường lâu rồi nhưng chưa đến xem bao giờ, đúng là hơi tò mò thât.
Lâm Duật Xuyên châm rãi khởi động động cơ xe, lái xe chạy ra ngoài.
Kim Ngọc Mãn Đường ngay bên cạnh công viên Ánh Sao. Nếu chuyển đến đây ở thì sau này Ôn Tiếu Tiếu có thể chụp ảnh ngoại cảnh dễ dàng hơn nhiều.
Mà nuôi Bánh Rán Vừng cũng tiện hơn nữa.
Căn hộ mà Lâm Duật Xuyên mua là loại hai tầng, rộng hơn ba trăm mét vuông. Tuy đã có chính sách trợ cấp nhưng tiền đặt cọc giảm bớt cũng còn một con số không nhỏ.
Quả nhiên anh rất giàu có.
Đây cũng là lần đầu Bánh Rán Vừng tới nhà mới, nó phấn khích tới nổi vẫy đuôi không ngừng. Trong lúc sửa sang nội thất, Lâm Duật Xuyên đã làm một phòng cho chó dành riêng cho nó, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi. Sau khi vào trong, Bánh Rán Vừng chẳng buồn ra nữa.
Ôn Tiếu Tiếu đi theo Lâm Duật Xuyên tham quan từng tầng. Nhà cửa mấy năm nay đang lưu hành kiểu thiết kế tối giản, màu sắc và nội thất đều rất cao cấp. Ngoài ra ở tầng một còn có ban công rất rộng đủ cho mấy người trưởng thành. Cảnh quang ngoài cửa sổ rất thoáng, có thể nhìn thấy hơn nửa công viên Ánh Sao.
“Nơi này đẹp thật.” Ôn Tiếu Tiếu đứng bên cửa sổ sát đất, không kìm lòng được mà cảm thán.
Cô không phải người quá thích hưởng thụ vật chất, cho nên một căn hộ chín mươi mét vuông đã là đủ với cô rồi. Nhưng sau khi tham quan căn hộ này xong, cô bỗng hiểu ra vì sao mọi người ai cũng thích ở nhà rộng.
Lâm Duật Xuyên đứng bên cạnh cô, cùng ngắm nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ: “Em thích là tốt rồi. Nếu không thích chỗ nào thì cứ đổi.”
“Không cần, không cần. Em thấy ổn cả rồi.” Nội thất ở đây được trang trí cùng lúc, giờ đổi chỗ nào cũng thấy không ăn nhập.
Lâm Duật Xuyên mỉm cười nhìn cô nói: “Lúc trước khi trang trí, anh không ngờ sẽ kết hôn nhanh như vây nên trang trí theo tiêu chí nhu cầu của một người. Sau này em dọn vào, chắc cũng phải có chỗ để làm việc mà phải không?”
Anh có sắp xếp một phòng sách, nhưng Ôn Tiếu Tiếu không thể dùng được. Bình thường khi làm việc tại nhà, chắc chắn cô phải có một phòng riêng chuyên dành để làm việc mới phải.
Anh suy nghĩ rồi dẫn Ôn Tiếu Tiếu tới một phòng bên: “Để anh cho người lấy giường ra khỏi đây rồi bày trí phòng lại, đổi thành phòng làm việc cho em. Em thấy sao?”
Ôn Tiếu Tiếu vội nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, em dùng phòng ngủ luôn cũng được mà.”
Lâm Duật Xuyên nhìn cô, khẽ nhướn mày: “Em sẽ ở đây lâu dài, cứ vậy sao mà được. Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, em không cần khách sáo với anh như vậy.”
Khi nghe anh nói bốn chữ “vợ chồng hợp pháp”, lỗ tai Ôn Tiếu Tiếu nóng lên. Cô cần thêm chút thời gian để thích ứng với thân phận mới này.
“Em ở phòng ngủ chính đi. Còn có một phòng để quần áo rất lớn, anh cảm thấy chắc em sẽ cần.” Lâm Duật Xuyên chủ động nhường lại hai căn phòng lớn nhất.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn anh hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Anh ở phòng ngủ dưới lầu.” Tuy họ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng Lâm Dục Xuyên đã nói anh cấm dục. Hơn nữa anh nghĩ Ôn Tiếu Tiếu cũng không muốn tiếp xúc thân mật với anh đâu. Cho nên đương nhiên là cả hai sẽ chia phòng ngủ.
Lúc nghe anh bảo mình sẽ ngủ ở tầng dưới, Ôn Tiếu Tiếu không phản ứng gì nhiều, có vẻ cô cũng cảm thấy đây là chuyện thường tình.
“Lát nữa anh sẽ đưa số của nhà thiết kế cho em. Em muốn sửa phòng lại thế nào để tiện cho công việc thì cứ nói với họ.”
“Được, cảm ơn anh Lâm.”
Lâm Duật Xuyên bật cười, gương mặt vui vẻ nhìn cô: “Không cần khách sáo, cô Lâm.”
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Hình như cô vừa nói gì đó ngu ngốc rồi.
“Gâu gâu gâu!” Bánh Rán Vừng rời khỏi phòng dành cho chó, chắc là đã chơi chán rồi. Nó chạy lên lầu để tìm Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu, chạy vòng quanh chân hai người.
Lâm Duật Xuyên dùng mũi chân đùa nghịch với nó, ngẩng đầu nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Sau khi sắp xếp phòng làm việc cho em xong thì có thể chính thức dọn qua ở được rồi. Tới lúc đó em nhớ nói trước cho anh, để anh giúp em chuyển nhà.”
“Được.”
“Nếu chiều nay em rảnh thì có thể đi gặp ông nội cùng anh được không?” Lâm Duật Xuyên hỏi cô, “Phía bệnh viện cứ giục ông nội phẫu thuật mãi. Bây giờ anh đã kết hôn, ông nội không còn lý do để từ chối nữa.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe bảo đi gặp ông nội anh thì hơi căng thẳng, thế nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Hình như Lâm Duật Xuyên nhìn thấy lòng cô nên mỉm cười an ủi: “Yên tâm, chiều nay chỉ gặp ông nội anh thôi, không có người không liên quan đâu.”
“Ừm.” Ôn Tiếu Tiếu yên tâm hơn. Nhưng vừa bình tĩnh lại thì bụng lại kêu vang vài tiếng giòn tan.
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Xấu hổ. :)
Lâm Duật Xuyên nhìn thoáng qua bụng cô, chợt thấy buồn cười: “Đói bụng rồi à? Là lỗi của anh. Đã muộn vậy rồi, đáng lẽ phải dẫn em đi ăn trưa trước.”
“Ấy, không sao đâu. Ở đây có nguyên liệu không? Nếu có thì tự nấu luôn.”
Lâm Duật Xuyên suy nghĩ rồi trả lời cô: “Tạm thời chỉ có trứng và mì sợi thôi. Đành phải làm mì trứng.”
Ôn Tiếu Tiếu: “Vậy làm mì vậy. Để em làm là được.”
Lâm Duật Xuyên nhìn cô, nhếch môi cười: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, cũng là lần đầu chúng ta đến đây. Nấu cơm đồng nghĩa với việc chúc mừng tân gia, tính ra là một ngày ý nghĩa rất đáng kỷ niệm đấy chứ. Mà nếu đã là ngày đầu tân hôn thì sao có thể để em xuống bếp được, cứ để anh nấu cho.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Duật Xuyên: Tranh thủ thể hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook