Mỉm cười ngay lúc gặp người
-
Chương 21:
Giọng nói mẹ Lâm thật sự rất chói tai.
Sau khi cúp máy, câu “Làm Tiếu Tiếu hài lòng” vẫn còn vang vọng mãi trong đầu Lâm Duật Xuyên.
Anh ngồi trước cửa sổ, không yên tâm đọc danh sách khách mời do mẹ anh gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không ghét việc tiếp xúc thân mật với Ôn Tiếu Tiếu, thậm chí đôi khi còn cảm thấy khát khao như vậy. Nhưng trong chuyện nay, anh vẫn nên quan tâm cảm nhận thật sự của Ôn Tiếu Tiếu thì đúng hơn.
Tuy hai người họ là vợ chồng nhưng không hề có nền tảng tình cảm cơ bản nhất, liệu cô có đồng ý chấp nhận anh không?
Nghĩ đến đây, Lâm Duật Xuyên đột nhiên nhận ra mình đang nghiêm túc suy nghĩ về việc “làm theo nghĩa vụ” với Ôn Tiếu Tiếu.
Lâm Duật Xuyên giơ tay, rầu rĩ cào cào tóc.
Anh không nhắc tới chuyện mẹ mình vừa gọi trước mặt Ôn Tiếu Tiếu, hai người tiếp tục sống chung như trước. Hai ngày sau, sản phẩm mới của xây dựng Xuân Húc bắt đầu giao hàng, thần kinh căng thẳng nhiều ngày của Lâm Duật Xuyên cuối cũng cũng thả lỏng hơn chút.
Những người khác trong công ty đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này, bầu không khí bớt căng thẳng đi hẳn. Mọi người quyết định tổ chức đi chơi một bữa sau một khoảng thời gian cực khổ.
Đinh Dương đề nghị một tour du lịch với Lâm Duật Xuyên: “Ở thành phố C có một khu nghỉ dưỡng, mùa hè mà đi thì cực đã! Trên núi có nhiều biệt thự cho thuê lắm, đến hè có thể tổ chức đi nhiều người chút rồi vào đó ở tránh nắng! Ban ngày thì leo núi, tận hưởng sự yên tĩnh của thiên nhiên, đến tối thì mở tiệc nướng ngoài trời, thích ăn cái gì thì ăn cái đó!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Lâm Duật Xuyên vẫn đang do dự thì Đinh Dương lại bổ sung: “Không thì anh dẫn cả chị dâu theo đi! Hai người kết hôn lâu vậy mà chưa thấy anh dẫn chị dâu đi đâu chơi ha? Anh nghĩ gì đấy? Ít nhất cũng phải ra ngoài tuần trăng mật một tí, cùng lắm thì đến thành phố bên cạnh dẫn chị dâu đi chơi.”
Lâm Duật Xuyên liếc anh ấy, vẻ mặt như muốn nói “Cậu mà cũng đòi dạy tôi làm việc?”, nhưng rõ ràng là thái độ mềm mỏng hơn hẳn: “Để tôi về hỏi cô ấy xem sao. Nếu cô ấy muốn đi thì tôi tham gia.”
“Được! Vậy để tôi thống kê số người rồi chọn biệt thự mà thuê luôn!” Khu nghỉ dưỡng tránh nóng này là địa điểm du lịch rất hot trong mùa hè. Nếu anh ấy không nhanh tay thì có khi sẽ không thuê được chỗ nào mất. Mặc kệ Lâm Duật Xuyên có đi hay không thì anh ấy cũng chốt kèo đi chơi cuối tuần này rồi!
Sau khi về nhà, Lâm Duật Xuyên nói chuyện này cho Ôn Tiếu Tiếu nghe. Cô thấy được đi khu nghỉ dưỡng tránh nóng chơi thì đồng ý ngay: “Được đó. Trên núi mát mẻ mà còn được leo núi, ăn đồ nướng nữa.”
Lâm Duật Xuyên nhìn cô: “Em thích leo núi à?”
“Em thích ăn đồ nướng cơ.”
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nói với cô: “Nhưng sẽ có bạn bè và đồng nghiệp của anh đi cùng, em có để ý không?”
“Để ý gì chứ, nhiều người mới náo nhiệt mà, hơn nữa có anh ở đây rồi còn gì?”
Lâm Duật Xuyên không biết vì sao chỉ một câu “Hơn nữa có anh ở đây rồi còn gì” cực kỳ nghiêm túc của cô lại khiến tim anh đập nhanh hơn mấy nhịp.
Anh cúi đầu che đi ánh mắt mình: “Vậy quyết định thế đi. Tới lúc đó chúng ta tự lái xe.”
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu gật đầu, bắt đầu tính toán tăng lượng công việc hai ngày nay của mình để cuối tuần có thời gian rảnh đi chơi cùng Lâm Duật Xuyên.
Bởi vì chỉ đi du lịch đường ngắn hai ngày một đêm thôi nên Ôn Tiếu Tiếu không mang quá nhiều đồ, chỉ kéo theo một chiếc va ly khá nhỏ. Bánh Rán Vừng đã được gửi tạm bên nhà mẹ Lâm, có vẻ nó rất buồn nên Ôn Tiếu Tiếu phải an ủi mãi mới xong.
“Làm sao giờ, có khi nào chúng ta về nhà thì Bánh Rán Vừng không thèm để chúng ta luôn không?” Chiếc xe lăn bánh bắt đầu hành trình du lịch. Ôn Tiếu Tiếu ngồi trên ghế phụ, vẫn hoài lo lắng chuyện chú chó nhà mình.
Lâm Duật Xuyên an ủi cô: “Lúc trước khi gửi nó ở nhà mẹ thì nó toàn như vậy. Sau khi về, anh cho nó ăn ngon thì nó lại vui vẻ lại ngay.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên đang lái xe: “Sao cứ cảm giác mình tồi thế nhỉ?”
Khóe miệng Lâm Duật Xuyên hơi nhếch lên: “Em chưa thấy lúc Bánh Rán Vừng mới đi triệt sản về đâu, như hôm nay thì có là gì.”
“Ha ha ha ha ha em có thể tưởng tượng ra rồi.” Ôn Tiếu Tiếu ngồi trên ghế phụ bật cười lớn.
Quảng đường từ thành phố A đến khu nghỉ dưỡng tránh nóng mất khoảng bốn, năm tiếng. Buổi trưa moi người tìm một quán ăn ven đường ăn tạm rồi nghỉ ngơi để tiếp tục lên đường.
Lúc này Ôn Tiếu Tiếu mới để ý một chi tiết, những xe khác sẽ chia ra một người lái ca sáng, một người lái ca chiều để luân phiên nghỉ ngơi. Nhưng xe của cô và Lâm Duật Xuyên thì chỉ có mình anh biết lái, vì vậy đương nhiên cô không thể đổi ca với anh để anh nghỉ ngơi được.
Lâm Duật Xuyên thấy cô cứ nhíu mày mãi như đang suy tư gì đó thì hỏi han: “Sao vậy? Có phải là say xe rồi không?”
“Không phải.” Ôn Tiếu Tiếu lắc đầu, nhìn sang anh, “Em phát hiện họ đổi người lái, hình như chỉ có mình em không biết lái xe.”
Lúc trước khi mẹ nhắc nhở, cô còn thờ ơ không quan tâm. Nhưng bây giờ cô chợt cảm thấy lái xe là một kỹ năng có ích, bởi vì biết đâu sẽ có lúc cô cần đến nó.
Lâm Duật Xuyên không ngờ cô lại suy nghĩ chuyện này, không nhịn được mà cười khẽ: “Không sao, anh biết lái mà.”
“Nhưng lái xe suốt thì anh cũng mệt chứ bộ? Nếu em biết lái thì đã có thể đổi người rồi.” Giống như những người khác vậy.
Lâm Duật Xuyên: “Đường tới khu nghỉ dưỡng chỉ mất bốn, năm tiếng thôi, chẳng mệt đến mức đó đâu, chỉ là họ lười biếng muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ồ, vậy lỡ sau này chúng ta đi chơi một nơi xa hơn thì sao” Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện này, cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho lần đi chơi sau mới được, “Hay là để em thi bằng lái.”
Lúc trước khi cô thảo luận vấn đề thi bằng lái với mẹ cô, Lâm Duật Xuyên ngồi ngay bên cạnh nên nghe thấy Ôn Tiếu Tiếu nói không thích học lái xe. Rõ ràng là cô không thích, nhưng giờ không từ chối việc nghỉ ngơi và muốn học.
Lâm Duật Xuyên hơi siết chặt tay lái, cố gắng làm lơ những suy nghĩ bỗng trào dâng trong lòng: “Tiếu Tiếu, em không cần làm những chuyện mình không thích vì anh đâu. Nếu sau này phải đi du lịch một nơi xa hơn thì chúng ta sẽ có cách khác mà.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe anh nói vậy thì thấy hơi ngại: “Không phải là vì anh, chỉ là vì an toàn của chúng ta thôi mà. Anh không thấy bảng hiệu trên đường vừa rồi cũng viết không nên lái xe khi mệt nhọc hả?”
Lâm Duật Xuyên không tranh cãi với cô mà nghiêm túc nói: “Nếu em muốn học lái xe thật thì đương nhiên có thể học, dù sao học được thì cũng là có thêm một kỹ năng. Nhưng nếu lúc học thấy áp lực quá thì không nên miễn cưỡng mình.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn gò má anh, trả lời: “Sao trông anh cứ như đang giáo dục trẻ con vậy nè. Nếu áp lực quá thì không nên miễn cưỡng mình.”
Lâm Duật Xuyên bật cười, nhìn con đường phía trước: “Đương nhiên là em và trẻ con không giống nhau, anh sẽ không mềm lòng với trẻ con như vậy.”
Gương mặt mới hạ nhiệt của Ôn Tiếu Tiếu dần có xu hướng nóng lên
Ba giờ chiều, cuối cùng mọi người cũng đến được khu nghỉ dưỡng. Vừa vào trong núi đã có thể cảm nhận được bầu không khí mát mẻ. Mọi người kéo va li đi trên con đường mòn thoảng mùi hoa, vang chim hót, cảm thấy mấy giờ đi xe quả không uổng.
Lần này có tổng cộng mười người đi nghỉ phép. Đinh Dương đã thuê một biệt thự lớn sang trọng, mười người ở vẫn dư dả.
“Chị dâu, lần này chị đi không uổng đâu. Lát nữa để sếp Lâm dẫn chị đi ngắm hồ Thính Thúy trong núi, còn em ở lại chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tiệc nướng tối nay cho mọi người!” Đinh Dương đi trước, quay đầu nhiệt tình nói với Ôn Tiếu Tiếu.
Cô đã nghe Lâm Duật Xuyên nhắc đến tên Đinh Dương, người mua bánh ngọt cho cô lần trước cũng là Đinh Dương. Cô mỉm cười với anh ấy, nói: “Sao vậy được, hay để mọi người cùng nhau chuẩn bị.”
“Không cần, không cần, chị cứ đi chơi đi!” Đinh Dương xua tay, không để Ôn Tiếu Tiếu có cơ hội giúp đỡ, “Lúc trước nhờ chị livestream xếp mô hình của bọn em nên mới quảng cáo sản phẩm rộng rãi vậy được, bọn em còn chưa cảm ơn chị đây này.”
“Không cần khách sáo đâu, dù sao tôi cũng thích mô hình của các cậu thật mà.”
Đinh Dương bật cười, vẻ mặt mờ ám: “Chị thích sếp Lâm nhà bọn em thì có.”
Dứt lời, mấy người khác cũng cười rộ lên. Ôn Tiếu Tiếu ngại ngùng, còn Lâm Duật Xuyên thì trừng mắt nhìn Đinh Dương: “Ra ngoài nghỉ phép mà cũng nói nhảm nhiều vậy à?”
“Ồ đúng đúng, quên mất sếp Lâm là quỷ cuồng vợ.” Đinh Dương xua xua tay với mọi người, dặn dò họ, “Mọi người nhớ kỹ là đừng chọc ghẹo chị dâu, không thì cẩn thận bị sếp Lâm trả thù đấy!”
“…” Lâm Duật Xuyên biết rõ anh ấy ỷ vào có Ôn Tiếu Tiếu ở đây nên mới dám to gan như vậy.
Mọi người đi được một lúc nữa thì tới căn biệt thự sang trạng mà Đinh Dương đã thuê trước. Mặc dù Đinh Dương mồm miệng chẳng hay ho gì nhưng vẫn khá đáng tin, nếu không Lâm Duật Xuyên cũng sẽ không giữ anh ấy lại làm việc tới bây giờ.
Căn biệt thự anh ấy chọn có hoàn cảnh khá tốt, vườn hoa lại lớn nên dư sức cho mười người tổ chức tiệc nướng vào buổi tối. Phòng khách ở lầu một rộng rãi, hướng sáng. Có sẵn máy chiếu và thiết bị karaoke nên dù muốn xem phim hay ca hát thì đều được.
Phòng của Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu ở trên lầu ba. Đinh Dương đã cố ý để căn phòng có view đẹp nhất lại cho hai người.
Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên xách hành lý lên, tham quan sơ qua căn phòng. Trong phòng có một sân thượng riêng, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy cảnh núi trước mặt. Đang giữa hè, cây cối xum xuê ngát màu xanh sinh trưởng lớn mạnh, gió núi thoảng qua làm lá cây vang lên tiếng xào xạc, hòa cùng tiếng ve râm ran như một bản giao hưởng mùa hè du dương trầm bổng.
Ôn Tiếu Tiếu vắt tay lên lan can, trông mắt về phương xa: “Ở đây thoải mái thật, gió núi mát lạnh còn đã hơn điều hòa nữa.”
Lâm Duật Xuyên đặt va li xuống, theo chân cô ra sân thượng. Anh đứng bên cạnh Ôn Tiếu Tiếu ngắm nhìn cảnh sắc núi non: “Nếu em thích thì sau này chúng ta lại đến. Ở đây còn có mấy nhà nghỉ nhỏ, sống trong đó là một trải nghiệm rất khác.”
“Oa, nghe cũng không tệ ha.” Ôn Tiếu Tiếu nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh, làn gió thổi qua quấn quít mái tóc cô. Lâm Duật Xuyên ngỡ như tim mình cũng theo đó mà rung động.
“Khụ khụ.” Anh ho khan vài tiếng để giấu đi cảm xúc của mình, nói với Ôn Tiếu Tiếu, “Trong phòng có nhà vệ sinh và phòng để quần áo riêng. Đinh Dương nhường căn phòng tốt nhất cho chúng ta rồi.”
Ôn Tiếu Tiếu: “Vậy khi tính tiền chúng ta trả nhiều hơn chút.”
“Ừ, anh biết rồi.” Dù sao anh cũng là sếp, không thể hưởng lợi từ nhân viên được.
“Vậy em thu dọn hành lý một chút ha, lát nữa mình đi hồ Thính Thúy gì đó mà Đinh Dương bảo ấy?”
“Được.”
Ôn Tiếu Tiếu quay người vào phòng, chuẩn bị dọn dẹp hành lý. Cuối cùng tầm mắt của cô cũng dừng lại nơi chiếc giường hai mét trong phòng.
“À…” Cô quay đầu nhìn lâm Duật Xuyên, “Chỉ có một chiếc giường thôi hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook