Giống như lúc mới quen biết, ngươi vì tranh danh, đạo tam bảo, dẫn ta tới  hãm không đảo, khoảnh khắc nhìn thấy  ngươi, ta biết trong tâm của ta có hình bóng của ngươi, để lại dấu ấn của ngươi. Từ nay về sau, chúng ta cùng xuất hiện,  cùng xuất hiện dần dần quấn quanh chúng ta cả một đời.

Chúng ta lại gặp lại, lại tại Khai Phong Phủ.

Ngươi vội vàng đến, ta muốn giữ chặt ngươi, khi ta đưa tay trong nháy mắt, ngươi tránh được, tay của ta chỉ có thể vô lực rũ xuống.

Bốn mắt cùng nhìn, vô tận phiền muộn.

“Bạch thiếu hiệp.”

Bao Chửng, thiết diện vô tư, không để  cảm tình  lộ ra ngoài, bất quá lúc tái kiến Bạch Ngọc Đường , cũng nhịn không được động dung, đứa nhỏ này cùng Triển Chiêu giống nhau, không biết đã chịu bao nhiêu khổ, hướng tiêu lâu, Bao Chửng, không thể tưởng, thương thế kia sâu đậm đến thế.

Bạch Ngọc Đường, hiểu được Bao đại nhân sẽ không vô cớ tìm mình đến chỉ để ôn chuyện, hiểu rõ cười,: “Đại nhân, ngươi vội vã  làm cho mấy vị ca ca của ta tìm ta lại đây, không biết có chuyện gì quan trọng?”

“Ngươi từng tới xuân tiên lâu, cho nên ngươi nhất định biết Phần cầm  ở xuân tiên lâu ?”

“Ta biết, một người thật đáng buồn cũng đáng thương.”

“Nàng đã chết, mà người cuối cùng gặp nàng chính là ngươi Bạch thiếu hiệp.”  Bao Chửng, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không trả lời, cầm lấy chén nước chè xanh bên cạnh, uống một hơi.

“Bạch thiếu hiệp, chúng ta biết ngươi, bất quá vẫn hy vọng ngươi có thể nói cho chúng ta biết hết thảy, chân tướng nhất định phải rõ ràng khắp thiên hạ.”

Bạch Ngọc Đường, buông  chén nước chè xanh trong tay ,  ” Ta cũng muốn biết chân tướng, một cái đại chân tướng.”

” Vết thương trí mệnh của nàng là ở trên cổ, một kiếm phong hầu, chỉ có tế ngân.”

” Người giết nàng, kiếm của hắn rất nhanh.”

“Ta có thể xem một chút, kiếm kia ngân không? “

Bạch Ngọc Đường, đi theo Triển Chiêu đtới thi phòng, trong thi phòng có một nữ thi, Triển Chiêu vạch tấm vải trắng che đậy thi thể xuống.

Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy vết máu trên cổ nàng, nhíu mi  lại.

“Ngọc đường, ngươi phát hiện  cái gì?”

“Ngươi cho rằng trong thiên hạ kiếm của ai  , có thể nhanh như vậy.”

“Không ai, trong số những người ta quen biết không có ai như vậy.”

“Có, kiếm của ta nhanh như vậy.”

Triển Chiêu, ngây ngẩn cả người.

“Bởi vì, ta là người của nguyệt Lăng Tiêu, cho nên kiếm của ta nhanh như vậy.” ]

“Nhưng nàng không phải do ngươi giết.”

Triển Chiêu khẳng định  đáp trả, trước khi Bạch Ngọc Đường kịp hỏi, Triển Chiêu đã nói: “Bởi vì ta tin tưởng Bạch Ngọc Đường mà ta quen biết, mặc kệ là thân phận gì cũng sẽ không phải là  một kẻ lạm sát người vô tội.”

“Chính là xuất phát từ tín nhiệm?”

“Còn có, này.” Theo tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, thấy được. Không sai, kiếm  rất nhanh, nhanh đến bất khả tư nghị, có lẽ, là lo lắng kiếm pháp của mình, kẻ giết người, thừa một động tác, mà chính động tác này đã bán đứng  hắn.

“Lúc người này xuất kiếm, đã có người xuất kiếm trước  hắn, bất quá người  xuất kiếm kia cũng không phải vì giết người, kiếm rất nhanh, một kiếm này khiến cho Phần cầm ngẩng đầu, mà người này cũng nhìn thấy huy hoàng của một kiếm kia , hắn không  tin, có người xuất kiếm như vậy lại không giết người, cho nên lúc kiếm của hắn vốn có thể làm được như vậy, hắn thả chậm,  sau đó lại dùng lực..... “

“Cho nên, vốn có thể nhanh đến huyết cũng không kịp tràn ra  kiếm đã rút về  , hắn lại tạm dừng  một chút, chỉ một điểm này thôi, hắn lưu lại vết kiếm,  điểm này  đủ thấy người này là muốn giá họa cho người khác, hơn nữa nghĩ muốn giá họa cho nguyệt Lăng Tiêu,  nơi mà người giang hồ cũng không nguyện khinh ý đắc tội.”

Nơi này,  nhất định có một âm mưu.

“Bao đại nhân, theo ngay từ đầu đã biết, nhưng hắn lo lắng, cho nên hắn tìm đến ta, bởi vì, một người có thể dùng kiếm đáng sợ như thế, cũng không phải là kẻ mà Khai Phong Phủ có thể đối phó, hắn muốn mượn lực lượng của nguyệt Lăng Tiêu , đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu, kỳ thật ngay từ đầu, hắn cũng không  đồng ý ý kiến của Bao đại nhân, hắn không muốn Bạch Ngọc Đường lại bị cuốn vào huyết án giữa công môn cùng giang hồ , hắn không thể để cho hướng tiêu lâu một lần nữa tới diễn , hắn chịu không nổi, bất quá, cuối cùng, hắn vẫn bị Bao đại nhân thuyết phục, dù sao điều này cũng liên lụy đến nguyệt Lăng Tiêu, cũng là tư tâm của hắn, như vậy hắn liền có lý do cùng Bạch Ngọc Đường một lần nữa dắt tay sấm giang hồ, lần này, ta sẽ không buông tay.

Bạch Ngọc Đường, không có lý do gì cự tuyệt, cho nên y chỉ có thể ở lại Khai phong.

Giang hồ, có ân oán thì còn có giang hồ.

“Ngọc đường, chiếc giường này so không được với  ở hãm  không đảo của ngươi, bất quá ta tin tưởng ngươi cũng sẽ quen.”  Triển Chiêu, trải xong giường chiếu,  hôm nay hắn đến chỗ nguyệt hoa lấy thêm chăn, sợ  giường không đủ nhuyễn, nhớ rõ trước kia tiểu chuột bạch không ít lần báo oán với chính mình.

Từ lúc bước vào nhà, Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy Triển Chiêu rất bận rộn, giống như chưa lúc nào ngừng tay, Bạch Ngọc Đường  bưng một chậu nước tới, rửa tay,  “A.”

Nghe được Bạch Ngọc Đường  hô nhỏ, Triển Chiêu vội vàng xoay người lại đây, vừa thấy, tâm Triển Chiêu  lại càng căng thẳng, Bạch Ngọc Đường nắm  cổ tay, nhìn ngón tay, có điểm ngẩn người, tay trái năm ngón tay không biết bị cái gì  cắt vỡ, bất quá dùng sức  chà xát, lại bị vỡ, huyết không ngừng chảy ra. “Ngọc đường, tại sao có thể như vậy?  “

“ Không có gì chỉ là không cần thận thôi, trước kia thương so với này còn lớn hơn.”

Sắc mặt Triển Chiêu  có điểm trắng bệch, nghe chuột trắng nhỏ nói xong, tâm càng khổ sở, cũng không nghĩ gì nhiều, chính là thực tự nhiên ngậm lấy ngón tay Ngọc đường, Bạch Ngọc Đường ngây dại, phòng trong, thực yên lặng.

“Triển đại ca, Tiểu Ngũ ca....”, Tiếng kêu của Nguyệt hoa  bừng tỉnh  hai người, Bạch Ngọc Đường, mãnh  rút tay về, trong lúc nhất thời hai người đều thực xấu hổ.

Đinh nguyệt hoa, ôm chăn gối mới đi vào, bước vào  trong phòng, nhìn hai người trước mắt , cười nói: “Như thế nào, có phải hay không đang thảo luận nên trải chăn như thế nào sao?”

“ Đúng vậy a, nguyệt hoa, ngươi tới vừa lúc, chúng ta hai đại nam nhân ngay cả giường chiếu cũng không biết trải.”

Bạch Ngọc Đường, mờ mịt  nhìn tay mình, vừa rồi, đó có phải là thật không?

Bạch Ngọc Đường, không có nhìn đến nguyệt hoa rời đi, khi y hoàn hồn, giường đã muốn trải ra tốt lắm,  “Ngọc đường, ngươi nghỉ ngơi  đi, ta đi xem nguyệt hoa, nàng bệnh vừa mới khỏi, liền  bận rộn, ta có chút lo lắng.”

“Ngươi đi đi, lát nữa ta cũng đi xem nàng.”

Triển Chiêu, không có chú ý vẻ mặt Bạch Ngọc Đường, hắn thật là thực quan tâm Nguyệt hoa, vừa rồi sắc mặt nguyệt hoa thật sự không tốt, hảo bạch hảo bạch, không có một chút huyết sắc.

“Nguyệt hoa, ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, Triển đại ca, ngươi như thế nào không bồi Tiểu Ngũ ca, ta không sao.”

Đinh nguyệt hoa, nhìn thấy trong mắt Triển Chiêu lo lắng, [ Vì cái gì, Triển đại ca, của ngươi chân thật chỉ vì y mà biểu lộ, của ngươi tươi cười chỉ vì y mà triển khai, của ngươi hết thảy phong tình, hỉ giận, đều chỉ vì  một mình y, vì cái gì ba năm làm bạn của ta  vẫn không chiếm được tươi cười thiệt tình của ngươi, ngươi cũng biết, sự quan tâm của ngươi làm cho ta càng thêm hiểu lầm, nghĩ đến ngươi đối ta có tình, khi y lại xuất hiện, ta hiểu được, tình mà ngươi đối với y là bất đồng, ngươi  chỉ coi ta như muội muội, ta không cam lòng, ta tin tưởng, đồng tình cũng là một loại yêu, đồng tình có thể biến thành thương tiếc, thương tiếc rồi cũng sẽ biến thành yêu, cho nên ta muốn ngươi bắt đầu thương tiếc ta. ]

“Triển đại ca, ta thật sự không có việc gì, ngươi đi xem Tiểu Ngũ ca đi, ta lo y sẽ không quen.”

“Kia, Nguyệt hoa, chính ngươi để ý một chút, đừng để bản thân mệt.”

Nguyệt hoa nhìn Triển Chiêu, trong lòng có điểm toan, hốc mắt không khỏi đỏ, làm Triển Chiêu bước ra khỏi cửa phòng, nguyệt hoa rốt cuộc nhịn không được, gục xuống giường, khẽ nấc.

Một bàn tay ôn nhu, chạm đến, Đinh nguyệt hoa, cảm thấy  hơi thở ấm áp,  ” Nguyệt hoa, ta....”

Đinh nguyệt hoa không  đứng dậy, nàng biết hơi thở ấm áp  như vậy chỉ có thể là Triển Chiêu, nàng quyến luyến  cái khẽ vuốt ôn nhu này, ngay cả khi nàng hiểu được  ôn nhu này càng nhiều là xin lỗi, nhưng là nàng thật sự  muốn lưu lại chút ôn nhu kia, lừa mình dối người cũng thế, nàng, Đinh nguyệt hoa, không thể thua, một người không thể thua lần thứ hai, nàng xoay người, lao vào lồng ngực ấm ấp kia, tham lam hít vào hơi thở độc hữu của Triển Chiêu, Triển Chiêu, không đành lòng đẩy ra, hắn biết nàng khổ, nếu như không có Ngọc đường, chính mình có phải hay không sẽ yêu thương cô gái này, Triển Chiêu có chút áy náy, những gì hắn có thể làm cũng chỉ có thể nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, ôn nhu trấn an.

Người ở trong nhà có lẽ đang chìm vào thế giới riêng của mình,cho nên  sẽ không quá quan tâm đến bên ngoài ra sao. Bạch Ngọc Đường, vừa mới bước một chân vào đã ngạnh rút về, rời đi, có phải hay không đó là lựa chọn tốt nhất, Bạch Ngọc Đường không biết, y ngơ ngác  nhìn Triển Chiêu khinh ủng giai nhân…

Thật là quá mệt mỏi, Nguyệt hoa ở trong lòng  Triển Chiêu  nặng nề ngủ, Triển Chiêu cực kỳ cẩn thận đắp chăn cho nàng, tinh tế nhìn nàng thật kỹ, Nguyệt hoa thật sự tiều tụy  rất nhiều, nhớ rõ lúc mới quen, thiếu nữ này thanh lệ nhưu thế nào, khờ dại mà rực rỡ, bức chính mình so kiếm, Triển Chiêu nhớ lại hồi ức khi hắn ở mạt hoa thôn, nhớ tới  chuột trắng nhỏ  phẫn hận cùng giận dỗi, nghĩ tới đủ loại vẻ mặt của chuột trắng nhỏ , Triển Chiêu không khỏi mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường, xuất thần  nhìn, y thấy được Triển Chiêu ôn nhu mỉm cười, tâm không khỏi đau đớn, xem ra, hắn đối Nguyệt hoa không phải chỉ có tình cảm huynh muội , nếu không phải ta, có phải hay không hết thảy sẽ không như bây giờ.

“A, ngươi phải cẩn thận chứ, ngươi có biết hay không, những thứ đồ ở đây đều thực đắt tiền.”

Mặt Triệu hổ  đã muốn đen hơn so với Bao đại nhân, nếu, không phải mình vừa lúc có việc muốn tìm Triển đại nhân, cũng liền sẽ không đi gặp Bao đại nhân, cũng liền không bị phái đi làm chuyện này, ngươi giúp người, mà người ta cũng không nói  tạ ơn lấy một câu, đây cũng không phải là lỗi của người, nhân có ba phần tính, cho nên Triệu hổ thật sự phát hỏa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mi, Triển Chiêu quay lại liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa,:  “Ngươi chiếu cố nguyệt hoa muội tử, ta đi xem sao.”

Lúc Bạch Ngọc Đường đi vào trong viện, Triệu hổ cùng Nguyệt kiếm nô  chiến tranh cũng đã xong, hai người đưa lưng về nhau,  không thèm nhìn lẫn nhau, nguyệt kiếm nô thấy  Bạch Ngọc Đường, bao nhiêu ủy khuất tất cả đều bạo phát, bất quá nàng  chưa kịp hô thiên gọi địa, thì đã bị Bạch Ngọc Đường  điểm á huyệt.

Muốn làm cho một người không lải nhải ở  bên tai  của ngươi  biện pháp tốt nhất, chính là làm cho nàng câm miệng.

Mà ngươi lại không thể giết của nàng, biện pháp đơn giản nhất  chính là điểm huyệt, bất quá muốn điểm huyệt ngươi nhất định phải có võ công tốt.

Triệu hổ, vui vẻ, ngươi cũng có hôm nay.

Nguyệt kiếm nô, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, trong mắt tràn đầy ủy khuất, [ “Thiếu chủ nhân, người ta hướng về nhà mình, ngươi như thế nào lại hướng về ngoại nhân.” ]

Bạch Ngọc Đường, không nhìn Nguyệt kiếm nô, y mới mặc kệ nàng có phải hay không vì ích lợi của y, lúc y không tốt, người khác cũng sẽ không có quá ngày lành.

Triệu hổ, muốn cười,: “Bạch đại hiệp, ngươi thật là.....”

Triệu hổ vốn định nói “Bằng hữu” nói “Nghĩa khí “, nhưng hắn hiện tại thực muốn nói [ “Ta như thế nào không hay ho như vậy, gặp phải chủ tớ như hai người này.” ]

Bạch Ngọc Đường, vừa lòng nhìn hai cây cột trụ, không tồi, như vậy mới giống Khai Phong Phủ.

Khách nhân, người buôn bán có ai lại chê ít, nhưng có một loại khách nhân ngoại trừ.

Khách nhân loại này, mặc dù nhiều tiền, nhưng lại là một phiền toái.

Bạch Ngọc Đường, còn trẻ nhiều tiền.

Nhưng mụ mụ của xuân tiên lâu , không cho rằng y là một vị khách tốt, cho nên, khi nàng nhìn thấy vị  Bạch công tử này đến, chỉ có một cảm giác —— phiền toái!

Bạch Ngọc Đường, mỉm cười, cười tới hào phóng.

Mụ mụ, là khổ đại cừu thâm đi ra nghênh đón.

Bạch Ngọc Đường vừa vào đến cửa, câu nói đầu tiên chính là, ta muốn khiêu vũ.

Phản ứng đầu tiên của mụ mụ ( Tú bà) chính là hôm nay nhất định phải lấy tiền gấp bội.

Mụ mụ đưa tay ra tiếp nhận ngân phiếu Bạch Ngọc Đường đưa qua , đếm đếm,không tệ,  hôm nay  không mệt.

Làn váy theo bước đi của nàng nhẹ nhàng lay động, hai chân thon dài  yểu điệu đi phía trước, kéo dài làn váy tung bay ở phía sau.

Rực rỡ, tú lệ khuôn mặt; có thể dùng  hàng vạn từ ngữ đẹp để miêu tả nàng, một đôi mắt sáng, lông mi dài, ngón tay như búp măng mà trắng nõn, vòng eo uyển chuyển, búi tóc vấn nhẹ cài châm đung đưa theo từng bước đi của nàng, lăng la quần tung bay, bước đi thì nhẹ tựa như lướt mây, chuyển bước thì nhịp nhàng theo tiếng đàn, làm cho người ta không khỏi say mê trong đó.

Bạch Ngọc Đường, say.

Cái gì là bước bước sinh hoa.

Đây chính là bước bước  sinh hoa.

Vũ bước mạn diệu, từng bước sinh hoa, lệ mà không mị.

Rượu không say mỗi người tự say, vũ không mê người người tự mê.

Khúc dừng, vũ đình.

“Xuân tiên lâu, nhất ca nhất vũ nhất giai nhân, Phần cầm lấy ca, Túy vũ sinh hoa, Ngô cơ mời rượu.”

“Hiện giờ lại chỉ có Túy vũ một mình vũ thanh phong.”

“Hồng nhan xưa nay bạc phận, làm gì có tư cách cùng người đầu bạc răng long.”

” Người đến  xuân tiên lâu có thể nói là đủ tầng lớp, từ hoàng tôn hậu duệ quý tộc, quan to hiển quý, tài tử văn sĩ,  đến đây bỏ ra thiên kim chỉ để mua cười, cười khi ẩm ngô cơ tửu, hoan thanh nháo khinh ca, túy lý khán sinh hoa, chỉ có công tử dùng  tâm để nghe, dùng tình để nhìn.” ( Ý chỉ những kẻ đến đây chỉ để mua tiếng cười, cười uống rượu của Ngô cơ, cười át cả tiếng hát, say cười trong mắt mới sinh hoa)

“Úc?”

” Túy vũ vũ không phải bình thường vũ, chỉ có người dụng tâm  mới biết vũ ý, trong mắt công tử  mặc dù không có gợn sóng, nhưng ta biết tâm  công tử   cũng đã nổi lên gợn sóng, gợn sóng khởi tâm, mới có thể sinh hoa.”

Gió mát, thổi, thổi tóc rối loạn, càng thổi rối loạn nhất trì xuân thủy.

“Trong túy vũ xuân phong, ta có một điệu vũ, thiên hạ chưa người từng được nhìn, nay nguyện vi quân, vũ túy xuân phong, chỉ tiếc có vũ nhưng không nhạc.”

“Nếu cô nương không chê, ta nguyện lấy nhạc cùng tấu.”

Dùng bát đựng nước, lấy đũa đánh bát, âm sắc thanh thúy, leng keng có tự, bước đạp hoa sen, chân trần tâm vũ, thủy tụ tung bay, nhạc nhi mị, vũ nhi tiếu, nhạc trong vũ, vũ trong nhạc, một lòng tình hoài có ai quen.

Thủy tụ, tung bay, như luyện.

Thủy tụ hất vào mặt, nhưng không mềm mại tựa như lụa, mà là giống như đao một thanh đao mỏng tựa cánh ve —- ôn nhu đao.

Giống như tình nhân  mắt, một chút một chút lộ vẻ ôn nhu.

Túy vũ đang cười, cười cho xuân phong túy.

Bạch Ngọc Đường cũng đang cười, cười cho  vân đạm phong thanh.

Túy vũ cười, đọng lại, nàng không thể tin trên đời lại có kiếm nhanh như vậy.

Bạch Ngọc Đường, nhìn Túy vũ ngây dại, thu hồi  kiếm.

Ôn nhu đao, rơi xuống bụi bậm, vô thanh vô tức, bất quá Bạch Ngọc Đường lại nghe thấy  thanh thúy thanh âm, đó là thanh âm tan nát cõi lòng .

Lúc đi qua bên người Túy vũ, Bạch Ngọc Đường ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nói, giống tình nhân đang nói nhỏ.

Nhưng Túy vũ biết đây không phải là tình nhân nói nhỏ, mà chính là những lời tàn nhẫn.

Y mang theo ý cười rời đi,  ý cười làm cho người ta giống như lọt vào xuân phong.

Nhưng Túy vũ biết,  ý cười đó đủ để cho nàng ngã vào hầm băng.

“Nói cho hắn biết, thượng cùng bích lạc, nguyệt Lăng Tiêu, chí tử phương hưu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương