Yêu một người phải biểu đạt như thế nào ?

Người khác nhau sẽ có đáp án khác nhau.

Có một loại người sẽ không nói cái gì, chỉ biết yên lặng nhớ kỹ từng câu từng chữ ngươi nói.

Triển Chiêu, chính là người như vậy.

Bạch Ngọc Đường tìm được một vật ở trong phòng, là tiêu vĩ cầm, đây là vật lúc mình truy bắt Sử thiên thành ở đồng châu, lúc ở biệt viện Sử phủ  đối Triển Chiêu nói qua: này cầm, ở trong tay Sử phủ, đúng là minh châu ám đầu (1), cao sơn lưu thủy khó được tri âm, nếu trong tay ta có được cây cầm như vậy, nhất định có thể lưu thủy cao sơn cầm thù tri âm; ngọc lưu ly đăng là lúc mình ở đại Tướng Quốc Tự bị hương nến huân cho chảy cả nước mắt, lúc ấy phẫn hận  nói về sau trong phòng của mình sẽ không thắp nến, ngọc lưu ly lúc này đã được phủ một lớp vải che mỏng, tranh vẽ giấy viết đều là dùng giấy Tuyên Thành, năm đó đủ loại,  tất cả đều được hắn ghi tạc trong lòng, ngoài cửa sổ  có cái gì vậy nhỉ?

(1): minh châu ám đầu:  người tài giỏi không được trọng dụng, kiểu như bảo vật trong tay kẻ mù.

Bạch Ngọc Đường bước ra ngoài liền nhìn thấy đầy trời đom đóm sáng rực, chợt lóe chợt lóe, vươn tay, một con đom đóm hạ xuống lòng bàn tay, nhẹ nắm tay rồi lại buông, con đom đóm bay ra khỏi lòng bàn tay; dõi mắt nhìn lại, giữa hồ bích hà, nhất chỗ nhất cảnh, nơi chốn sinh tình.

Một bàn tay nắm lấy một bàn tay: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão; đời đời kiếp kiếp, nguyện cùng quân hảo.”

Có một loại tình thâm không cần nhiều lời thổ lộ, có một loại yêu say đắm không cần trải chuốt quá nhiều, tình thâm sâu nặng chính là  không oán không hối hận.

“Ngẫu khế tiểu trúc, ngươi đi ba năm, ta bố trí  ba năm, từng điểm từng điểm, là thâm tình đối với ngươi.”

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc chống đỡ không được, ba năm hận ba năm  oán, ở thâm tình Triển Chiêu hóa thành hôm qua hoàng hoa, thoảng như mây khói, thôi thôi, cả đời này xem ra là ta thiếu nợ con mèo này rồi, nếu đã không hối hận,nếu đã một mảnh thâm tình ghi tạc trong lòng,  không bằng tái say một lần, tâm niệm đã định, thân mình liền đến gần Triển Chiêu, tựa đầu lên vai mèo con, nhẹ giọng nói: “Mèo con....”

Ngày tốt cảnh đẹp, sóng vai dưới ánh trăng, cố tình cái bụng lúc này không không chịu thua kém lên tiếng, tuần  phố suốt một ngày lại ôm Ngọc đường bay một buổi tối, nhân là thiết cơm là cương a, Triển Chiêu ngượng ngùng cúi đầu.

“…”

“Bùm”  

Triển Chiêu thực không hình tượng  bị Bạch Ngọc Đường đạp xuống hồ nước, ướt lột từ đầu tới chân, hắn thật sự là không hiểu nổi chuột bạch mới vừa rồi còn cùng hắn nhu tình mật ý, như thế nào mới chỉ chớp mắt…

“Mọi người nói mèo con thích ăn cá, ta xem  cái hồ này hẳn là không ít cá, cho nên xin mời ngươi này chỉ miêu cứ tự nhiên ăn đi.” Nghe vậy hắn liền hiểu ra, nguyên lai là giận mình đại sát phong cảnh a, bất quá, cho dù Triển Chiêu hắn có năng lực thế nào cũng trông nom  không được ngũ tạng miếu a: ” Miêu trong thiên hạ thích ăn cá, bất quá ngự miêu ta không thích ăn cá, chỉ thích ăn…”

“Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ lắm.”

“Ngươi đến gần chút không phải có thể nghe rõ rồi sao.”

Con chuột cùng miêu đấu, từ trước đến nay là miêu thắng thử thua, cho nên khi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vẻ mặt  Triển Chiêu cười gian thì đã  quá muộn. “Ah.” Ở trong nước lạnh lẽo, Bạch Ngọc Đường vừa mới chui ra từ trong nước,tóc bạc vẩy tung ánh lên lấp lánh dưới ánh trăng, bạch y tản ra như sa khinh vũ, chưa kịp định thần, y đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp, môi Triển Chiêu giống như vô tình chạm vào vành tai Bạch Ngọc Đường , nói nhỏ: ” Ta đây chỉ miêu thích ăn nhất chính là một con tiểu chuột bạch kêu là cẩm mao thử .”

Bạch Ngọc Đường nghe được ngượng ngùng không thôi, ra sức giãy ra khỏi vòng tay của Triển Chiêu.

“Ah, Ngọc đường sao ngươi lại té nước vào ta?”

“Bởi vì ta nhìn thấy một con xuẩn miêu tự đại nhất trong thiên hạ.”

” Đừng chạy, Ngọc đường.”

Lửa trại, ánh đỏ hồ nước, chiếu nên một đôi bóng người tựa vào nhau in trên mặt hồ.

Triển Chiêu, cứ như vậy ôm Bạch Ngọc Đường, bàn tay lùa vào mái tóc bạc, trong tròng mắt là tình thâm không hối hận:  “Ngọc đường, còn nhớ lúc chuyện trước hay không. Lúc ngươi tới Khai Phong tìm ta luận võ?”

“Làm sao quên được, có một con mèo ngốc, tình nguyện bị thương cũng không nguyện cùng ta luận võ, nghĩ đến là khinh thường  cẩm mao thử ta.”

Biết người trong lòng mình vẫn còn tại vì việc ngày đó mà canh cánh trong lòng, Triển Chiêu không khỏi cười khổ:  “Ngọc đường, không bằng hôm nay, ta và ngươi hai người so với thử một chút như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường, đứng lên, nhìn chằm chằm Triển Chiêu, trong hai mắt tràn đầy chờ mong.

Cự khuyết ra khỏi vỏ, họa ảnh cùng tùy.

Hai người sánh vai, cùng múa.

Song kiếm hợp bích, kết tóc cùng triền, đầy trời đom đóm, bạch y đan vào lam sam.

Khai Phong Phủ, ai cũng tươi cười rạng rỡ, ngay cả Bao đại nhân luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu (*)  cũng mang theo ý cười.

(*):  Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc,nói năng cẩn trọng,không nói cười linh tinh.

Đúng vậy, rốt cục thì cũng trời quang mây tạnh.

Hôm nay, sáng sớm Triển hộ vệ đang chuẩn bị đi tuần phố, còn không có bước ra khỏi cửa, liền nghe được có người gọi: “Mèo con, chờ ta.”

Một cái bóng trắng, xuyên qua khoảng không, trong tay còn cầm theo túi điểm tâm lấy từ phòng bếp, Triển hộ vệ vẻ mặt trần đầy ý cười,: “Đừng nóng vội, Ngọc đường, ăn xong rồi hãy đi.”

“Mèo con, ta cũng lấy cho ngươi  một phần, ăn  ngon lắm, không thể tưởng được tay nghề của ngũ bá càng ngày càng tốt.”

“Ân.”

“Mèo con, ngươi xem ngươi, trên mặt ngươi dính thức ăn kìa, để ta lau giúp ngươi.”

Toàn bộ  người trong phủ Khai phong đều hai mặt nhìn nhau, sau đó ai cũng tự hiểu rồi mỉm cười.

“Trương long, ngươi nói xem, chỉ một buổi tối, Triển đại ca dùng cách gì khiến cho  chỉ chuột bạch kia ngoan ngoãn nghe lời.”

” Sau này, phải tìm Triển đại ca lãnh giáo một chút, biết đâu tôi có thể  theo đuổi A Hoa.”

“Thiếu chủ nhân, ta biết ngươi khoái hoạt, chính là ngươi cũng không có thể đảo lộn trăm tám mươi độ như vậy a, cái này gây tổn hại tới mặt mũi nguyệt Lăng Tiêu chúng ta nha.”

Rượu.

Lúc ngươi vui vẻ, ngươi sẽ nghĩ tới; Lúc ngươi thương tâm, ngươi cũng sẽ nghĩ tới.

Nhất túy giải thiên sầu.

Diệp tô ngồi một mình, trên bàn đã bày đầy bình rượu rỗng, người cũng ngã vào trên bàn, lại vẫn không ngừng gọi tiểu nhị thêm rượu.

Tâm Diệp tô thực khổ, trong lòng đắng chát.

Chỉ là một buổi tối, vậy mà đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Lúc hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường hô một tiếng mèo con rồi đuổi theo Triển Chiêu, tâm Diệp tô liền nát.

Diệp tô nhìn chằm chằm bình rượu, không thể không tự hỏi: “Vì cái gì, vì cái gì, Chiêu, ở trong lòng của ngươi thật sự chỉ có Bạch Ngọc Đường, vậy còn ta đây là cái gì?”  ( Lee: Là kẻ mà ta muốn cắt làm 8 khúc trong bộ này)

Lệ, bất tri bất giác rơi xuống.

“Một người ở trong này uống rượu giải sầu, thật sự là thực khổ a.”

Nhất tập thanh y, một cây chiết phiến.

Diệp tô không nhìn người vừa xuất hiện, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào bình rượu, ngưỡng cổ lại là một ngụm rượu đầy.

Người áo xanh, cười mà không nói, lấy bình rượu, vì Diệp tô rót đầy một ly, lại một ly.

Diệp tô ngừng lại, nhìn người áo xanh: “Tôi cùng Bàng công tử tựa hồ không có giao tình rất sâu.”

Thanh y, Bàng sủng.

“Ta trời sinh là một người  không nhìn được người khác uống rượu giải sầu, cho nên, ta đến bồi Diệp công tử.”

“Đáng tiếc, Diệp mỗ cũng là kẻ trời sinh chỉ thích một mình uống rượu giải sầu.”

“Thật sự là đáng tiếc, ta còn cho rằng Diệp công tử là mượn rượu tiêu sầu, lại nguyên lai là trời sinh thích uống rượu giải sầu, hóa ra là Bàng sủng ta đường đột rồi .”

Bàng sủng mỉm cười, quay mặt nhìn về phía con đường ngoài cửa sổ, chiết phiến nhẹ lay động: “Không thể tưởng được, hồng y bạch ảnh lại xứng đôi như thế, Khai phong nhất cảnh quả nhiên danh bất hư truyền,  hai người bọn họ nùng tình ý miên, đáng tiếc, này rượu ngon, lại thành giải sầu dược.”

Diệp tô nắm chặt chén rượu, “Bính “, chén toái.

“Diệp công tử, thật lớn hỏa a. Như thế nào, không tin lời Bàng mỗ nói, bạch y hồng sam, thật sự là thích hợp.”

Trầm mặc.

“Diệp công tử, gặp ngươi tư nhân tiều tụy, Bàng mỗ thật sự là vì Diệp công tử không đáng giá a.”

“Bàng công tử, ngươi không cần ở đây châm ngòi thổi gió, Diệp tô khinh thường hạng người tiểu nhân, càng không cùng loại người ấy thông đồng làm bậy.”

“Úc? Không thể tưởng được Diệp công tử lại là quân tử, bất quá, ta nhớ rõ năm đó ngoài thành Tương Dương, lừa Triển Chiêu bỏ Bạch Ngọc Đường không để ý, chính là  Diệp công tử ngươi không phải sao.”

Diệp tô, nhìn Bàng sủng, lớn tiếng hỏi:  “Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Một kẻ không đành lòng nhìn công tử độc ẩm. Diệp công tử, yêu vốn là ích kỷ, làm người khác bị thương mới có thể có được hạnh phúc của chính mình, tin tưởng, Diệp công tử so với Bàng sủng càng hiểu rõ vấn đề này, nghe nói, Nguyệt Lăng Tiêu có một viên hỏa tiêu linh châu, thiên hạ vô song, không biết Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy nó sẽ có phản ứng gì?”

“Ha ha.... Ha ha....”

Bàng sủng cười rời đi, hắn biết Diệp tô mặc dù là một kẻ quân tử, bất quá đứng trước một chữ yêu, Diệp tô cũng là kẻ tiểu nhân không hơn không kém.

Diệp tô, lấy ra từ trong lòng ngực một viên đan châu, khóe miệng, mỉm cười.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi cho là ngươi đã thắng  sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương