[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát
-
Chương 1: Bức họa
Vốn là bình thường.
Bức tranh này mặc dù không phải là danh gia chi chỉ, nhưng là người vẽ nên nó đã dùng hết tâm mình.
Cho dù là người không hiểu thi họa, chẳng tốt phần tranh, cũng có thể hiểu một phần nào đó ‘ tình ‘ của người vẽ đối với người trong tranh.
Nhớ, là cái gì?
Một ngàn người sẽ có một ngàn cái đáp án.
Có lẽ, bình thường nhất chính là, lưu lại một thứ gì đó của ngươi kia, từng tí trân quý giữ gìn, thỉnh thoảng đổ vật tư nhân.
Nếu, bức tranh có sinh mệnh, nếu người trong bức họa có tri giác, cũng sẽ bị thâm tình của người vẽ tranh đả động, chỉ tiếc, nó chỉ là một bức họa vô tri vô giác, cho dù nó có được người vẽ tranh gửi gắm bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu nhớ nhung trong từng nét bút, đến cuối cùng nó vật chỉ là vật mà thôi.
Quên, là cái gì?
Nếu, ngươi muốn quên đi hết thảy, phương pháp nhanh nhất và tốt nhất chính là vứt bỏ hết thảy nhưng thứ có thể vứt bỏ, lúc ngươi vứt bỏ ngươi có lẽ sẽ đau lòng, sẽ rất thương tâm, nhưng những thứ đó cuối cùng cũng sẽ qua đi, thời gian là thứ thuốc tốt nhất chữa khỏi mọi vết thương.
Cho nên,
Triển Chiêu, lựa chọn quên, bởi vì hắn phải quên.
Nếu như không quên, hắn sẽ không phải là Triển Chiêu mà người kia cảm nhận, một kẻ tâm hệ thiên hạ thương sinh linh, thân hộ nhất phương thanh thiên – Triển Chiêu.
Tương tư vô tình.
“Ngươi sao lại đốt bức họa của Thiếu chủ nhân nhà ta ?” Một tiếng quát đánh gảy động tác tiếp theo của Triển Chiêu, cũng bởi vì tiếng này, bức họa kia mới có thể bảo toàn.
Triển Chiêu mờ mịt nhìn, thanh y thiếu nữ vừa mới đoạt lấy bức họa từ trong đống lửa.
Thanh y thiếu nữ giống như nhặt được chí bảo, nhẹ nhàng phủ đi khói bụi trên bức họa đ, tả hữu tinh tế đánh giá đích một phen, cảm thấy được không bị cháy mất chỗ nào, rồi cực kỳ cẩn thận đem bức tranh thu lên, sau đó nói: “Ngươi có bệnh phải không, ngươi có đốt cái gì ta cũng không quản, dù sao ngươi thoạt nhìn cũng giống kẻ có tiền, bất quá bức họa của Thiếu chủ nhà ta ngươi cũng dám đốt, ngươi có biết hay không, nếu ta đến muốn một chút thôi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi cũng đừng vội cám tạ ta cứu ngươi, bởi vì ta bây giờ muốn giáo huấn ngươi một chút .” Nói xong, liền vọt tới trước mặt Triển Chiêu.
Kiếm, vô thanh vô tức, ra khỏi vỏ.
Triển Chiêu không nhìn kiếm, mà hắn dùng chính thân mình nghênh kiếm.
“Oa, ngươi không muốn sống nữa sao.” Thanh y thiếu nữ, nhắm hai mắt lại, nàng là muốn vì chủ nhân hết giận, nhưng cũng không phải có tâm giết người, nếu người này chết, Diêm Quân, kia cũng không phải là lỗi của Nguyệt kiếm nô nha.
Nhưng cảm giác đau kia cũng không có đến, cũng không có máu tươi chảy ra. Bởi vì có người đã trước một bước vì Triển Chiêu ngăn kiếm.
“Ngươi điên rồi, có kiếm ngươi cũng không trốn, ngươi thực làm mình là cửu mệnh quái miêu a.”
Lời nói thực quen thuộc, chính là Triển Chiêu biết, người nói chuyện cũng không phải là y, y đã không có khả năng đối với mình nói như vậy.
Thật sự muốn tái nghe ngươi nói một lần, thật sự muốn lại một lần nữa thấy lại của ngươi cười, của ngươi giận, của ngươi hỉ, của ngươi sân, nhưng ngươi chung quy sẽ không trở lại, gặp lại, hai chữ đó có lẽ hắn chỉ có thể đuổi theo ở trong mộng.
Cảm giác vô lực, cảm giác bị thất bại, nhất thời đánh úp lại, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm…
* * *
“Không phải ta, võ công của ta còn chưa tới được cảnh giới như vậy. “
Ngay cả bị mọi người trong Khai Phong Phủ vây quanh, thanh y thiếu nữ cũng không thấy chút khiếp đảm.
Nguyệt kiếm nô, nghĩ thầm, nếu là người bình thường, thấy tình thế này, có lẽ đã sợ tới choáng váng, nhưng không phải là nàng, bởi vì nàng được chính Thiếu chủ nhân một tay bồi dưỡng, cho dù hiện tại bắp chân đã run, trái tim cũng đập bang bang nhanh hơn trong ngực, nhưng mà nàng còn phải dữ thể diện nha, có câu là, sinh tử là nhỏ, thể diện lớn.
“Nói, ngươi là ai phái tới? Vì cái gì phải mưu hại Triển đại nhân?”
‘ Thực không có não, có ai lại đi hô to gọi nhỏ, nói ta là tới mưu sát ngươi, cũng không ngẫm lại trên cổ mình là cái gì, Hắn là ai chứ, hắn là nam hiệp a, giang hồ đỉnh đỉnh đại danh, hoàng mệnh ngự phong. Ta cũng đâu có ngốc. ‘
“ Cô nương, ngươi là người ở nơi nào, tới Khai phong làm cái gì? “
‘ Này còn được, nói chuyện có lễ, bất quá cũng không thể để ngươi hỏi như vậy, ta đã nói rồi, cái này không có thể diện, ngươi phải cầu ta a, như vậy ta mới có thể bước xuống đài . ‘
“ Nếu ngươi còn không nói, đừng trách chúng ta động thủ bắt người. “
‘ Đúng rồi, đây là Khai phong, là địa bàn của người ta. Cái gọi là cường long cũng đấu không lại địa xà, huống chi ta cũng không phải long, nhiều lắm xem như cái chút giống long. ‘ Thanh y thiếu nữ cũng không để ý tới mọi người chung quanh thất chủy bát miệng chất vấn ???, Chỉ tự mình trầm tư.
“Ngươi mới vừa nói, ta đốt bức họa của Thiếu chủ nhân nhà ngươi?” Trong lúc mọi người chất vấn, Triển Chiêu đã bất tri bất giác sắc mặt tái nhợt đứng ở dưới ánh trăng.
Thanh y thiếu nữ, cuối cùng bị ba chữ “Thiếu chủ nhân” kia gọi tâm hồn trở về, nàng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, giống như nhìn cừu nhân.
Triển Chiêu một trận cười khổ, đột nhiên nhớ tới ngày đó chuột trắng nhỏ từng nói: ” Bạch gia gia ta phong lưu thiên hạ, ngươi nếu dám đụng đến ta dù một chút, đến lúc nào đó nhớ phải cẩn thận hồng nhan tri kỷ của ta, nói không chừng các nàng sẽ vì ta động thân mà ra.” Còn nhớ lúc ấy nghe y nói vậy chính mình suýt chút nữa bị vẻ đắc ý của y làm cho tức giận đến muốn lấy cự khuyết khảm y, nhưng chung quy hắn vẫn là luyến tiếc. Không thể tưởng được, tiểu con chuột kia nói vậy mà lại linh nghiệm, chỉ là muốn đốt một bộ bức họa của y thôi, cũng có thể dẫn tới giai nhân cầm kiếm chỉ vào, nhận thức y, là hạnh? Vẫn là bất hạnh?
Đương nhiên là hạnh, Triển Chiêu cho một cái đáp án khẳng định. Có y, sinh mệnh mới có thể phấn khích như thế, có y, mới biết được chờ đợi một người cũng là khoái hoạt, có y, mới hiểu được quý trọng một người là như thế nào, có y mới biết được hạnh phúc nhiều khi cũng thực đơn giản. Nhận thức y, là hạnh; hiểu được y, là hạnh; yêu y, là hạnh, được y yêu, chính là vô cùng may mắn, làm sao có thể nói bất hạnh? Có lẽ, nhận thức mình mới là bất hạnh của y, mỗi lần bị thương đều khiến y lo lắng, mỗi lần đi xa để y thần thương, mỗi lần đối mặt y thổ lộ hắn lại một lần nữa tránh né, người như y thiên tính đường hoàng, nhưng sau lưng y đã rơi bao nhiêu lệ, người khác không biết, còn hắn như thế nào lại không biết, chính là hắn không muốn đâm, vì khi y còn sống, cũng là vì mình tư tâm, bởi vì ta biết trong thiên hạ kẻ có thể làm cho cẩm mao thử khom lưng chỉ có ——- Triển Chiêu.
“Ngươi là kẻ tối không biết tốt xấu trong thiên hạ, ta rõ ràng là cứu ngươi, ngươi xem người của ngươi, một đám người như muốn lao đến ăn thịt ta không bằng.” Thanh y thiếu nữ giận nói, ngẫm lại thế đạo này làm người tốt thật sự là nan làm, nhưng mà mình lại là một người tốt tính, sau này việc này xem ra khó khăn rồi, làm người nan, làm người tốt thật sự là nan càng thêm nan, làm một mỹ nữ tốt bụng còn khó hơn so với lên trời.
“Cô nương, đây không phải là Thiếu chủ nhân của ngươi, đây là một vị cố nhân của Triển mỗ.”
“Không đúng, đây rõ ràng chính là Thiếu chủ nhân nhà ta, vậy mà ngươi lại nói người là cố nhân của ngươi, ngươi thấy ta ít tuổi nên muốn gạt ta sao, đi chúng ta đến Khai phong phân xử, khắp thiên hạ ai cũng biết Khai phong là nơi tối nói lý lẽ, ai … khoan đã … đây không phải là Khai phong sao?”. Xả nửa ngày, nguyệt kiếm nô mới nhớ tới, chỗ nàng đang đứng chính là chỗ tối phân rõ phải trái —— Phong Phủ. Mà nàng chính là ở chỗ tối phân trắng đen này, bị người nói là kẻ có âm mưu giết người, trời ạ, oan ức của ta, biết đi chỗ nào kêu ?
“ Cô nương, người trong bức họa kia thật không phải là Thiếu chủ nhân của ngươi, đây là Ngũ đệ nhà ta.”
“ Đúng vậy a, cô nương, đây là Bạch nghĩa sĩ, Bạch thiếu hiệp.”
“ Đúng vậy, chính là Thiếu chủ nhân nhà ta, là nguyệt Lăng Tiêu Thiếu chủ nhân, Bạch Ngọc Đường.” “
“Không phải, a.... Cái gì.... Bạch..... Ngọc đường?”
Vốn dĩ mọi người còn đang ồn ào, thoáng một cái đã lặng ngắt như tờ, chỉ có gió nhẹ khẽ thổi qua cành liễu …
Nguyệt kiếm nô tựa hồ không có phát hiện không khí thay đổi, vẫn cố nói cho xong ý của mình: “Ta nói là đây là Thiếu chủ nhà ta thì chính là thiếu chủ nhà ta, bất quá cũng có chút không giống, ân, ta đã biết, bảo sao vẫn luôn cảm thấy có điểm không giống, là tóc, Thiếu chủ nhân nhà ta tóc là màu trắng, giống như mây trên trời, tuyết trên mặt đất , vẻ mặt cũng không giống, Thiếu chủ nhân linh động mà hư ảo, không giống như vậy, tiêu sái, bay lên như vậy, bất quá ấn ký nguyệt lăng hỏa tiêu chắc là không sai, người trong tranh chính là thiếu chủ nhân nhà ta, kết luận cuối cùng, trình độ hữu hạn, không thể họa được thiếu chủ nhân nhà ta, cũng không sao để Thiếu chủ nhân tự tay sửa lại, Thiếu chủ nhân nhà ta, chính là…..”
“ Câm mồm. “
“ Câm miệng. “
Bức tranh này mặc dù không phải là danh gia chi chỉ, nhưng là người vẽ nên nó đã dùng hết tâm mình.
Cho dù là người không hiểu thi họa, chẳng tốt phần tranh, cũng có thể hiểu một phần nào đó ‘ tình ‘ của người vẽ đối với người trong tranh.
Nhớ, là cái gì?
Một ngàn người sẽ có một ngàn cái đáp án.
Có lẽ, bình thường nhất chính là, lưu lại một thứ gì đó của ngươi kia, từng tí trân quý giữ gìn, thỉnh thoảng đổ vật tư nhân.
Nếu, bức tranh có sinh mệnh, nếu người trong bức họa có tri giác, cũng sẽ bị thâm tình của người vẽ tranh đả động, chỉ tiếc, nó chỉ là một bức họa vô tri vô giác, cho dù nó có được người vẽ tranh gửi gắm bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu nhớ nhung trong từng nét bút, đến cuối cùng nó vật chỉ là vật mà thôi.
Quên, là cái gì?
Nếu, ngươi muốn quên đi hết thảy, phương pháp nhanh nhất và tốt nhất chính là vứt bỏ hết thảy nhưng thứ có thể vứt bỏ, lúc ngươi vứt bỏ ngươi có lẽ sẽ đau lòng, sẽ rất thương tâm, nhưng những thứ đó cuối cùng cũng sẽ qua đi, thời gian là thứ thuốc tốt nhất chữa khỏi mọi vết thương.
Cho nên,
Triển Chiêu, lựa chọn quên, bởi vì hắn phải quên.
Nếu như không quên, hắn sẽ không phải là Triển Chiêu mà người kia cảm nhận, một kẻ tâm hệ thiên hạ thương sinh linh, thân hộ nhất phương thanh thiên – Triển Chiêu.
Tương tư vô tình.
“Ngươi sao lại đốt bức họa của Thiếu chủ nhân nhà ta ?” Một tiếng quát đánh gảy động tác tiếp theo của Triển Chiêu, cũng bởi vì tiếng này, bức họa kia mới có thể bảo toàn.
Triển Chiêu mờ mịt nhìn, thanh y thiếu nữ vừa mới đoạt lấy bức họa từ trong đống lửa.
Thanh y thiếu nữ giống như nhặt được chí bảo, nhẹ nhàng phủ đi khói bụi trên bức họa đ, tả hữu tinh tế đánh giá đích một phen, cảm thấy được không bị cháy mất chỗ nào, rồi cực kỳ cẩn thận đem bức tranh thu lên, sau đó nói: “Ngươi có bệnh phải không, ngươi có đốt cái gì ta cũng không quản, dù sao ngươi thoạt nhìn cũng giống kẻ có tiền, bất quá bức họa của Thiếu chủ nhà ta ngươi cũng dám đốt, ngươi có biết hay không, nếu ta đến muốn một chút thôi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi cũng đừng vội cám tạ ta cứu ngươi, bởi vì ta bây giờ muốn giáo huấn ngươi một chút .” Nói xong, liền vọt tới trước mặt Triển Chiêu.
Kiếm, vô thanh vô tức, ra khỏi vỏ.
Triển Chiêu không nhìn kiếm, mà hắn dùng chính thân mình nghênh kiếm.
“Oa, ngươi không muốn sống nữa sao.” Thanh y thiếu nữ, nhắm hai mắt lại, nàng là muốn vì chủ nhân hết giận, nhưng cũng không phải có tâm giết người, nếu người này chết, Diêm Quân, kia cũng không phải là lỗi của Nguyệt kiếm nô nha.
Nhưng cảm giác đau kia cũng không có đến, cũng không có máu tươi chảy ra. Bởi vì có người đã trước một bước vì Triển Chiêu ngăn kiếm.
“Ngươi điên rồi, có kiếm ngươi cũng không trốn, ngươi thực làm mình là cửu mệnh quái miêu a.”
Lời nói thực quen thuộc, chính là Triển Chiêu biết, người nói chuyện cũng không phải là y, y đã không có khả năng đối với mình nói như vậy.
Thật sự muốn tái nghe ngươi nói một lần, thật sự muốn lại một lần nữa thấy lại của ngươi cười, của ngươi giận, của ngươi hỉ, của ngươi sân, nhưng ngươi chung quy sẽ không trở lại, gặp lại, hai chữ đó có lẽ hắn chỉ có thể đuổi theo ở trong mộng.
Cảm giác vô lực, cảm giác bị thất bại, nhất thời đánh úp lại, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm…
* * *
“Không phải ta, võ công của ta còn chưa tới được cảnh giới như vậy. “
Ngay cả bị mọi người trong Khai Phong Phủ vây quanh, thanh y thiếu nữ cũng không thấy chút khiếp đảm.
Nguyệt kiếm nô, nghĩ thầm, nếu là người bình thường, thấy tình thế này, có lẽ đã sợ tới choáng váng, nhưng không phải là nàng, bởi vì nàng được chính Thiếu chủ nhân một tay bồi dưỡng, cho dù hiện tại bắp chân đã run, trái tim cũng đập bang bang nhanh hơn trong ngực, nhưng mà nàng còn phải dữ thể diện nha, có câu là, sinh tử là nhỏ, thể diện lớn.
“Nói, ngươi là ai phái tới? Vì cái gì phải mưu hại Triển đại nhân?”
‘ Thực không có não, có ai lại đi hô to gọi nhỏ, nói ta là tới mưu sát ngươi, cũng không ngẫm lại trên cổ mình là cái gì, Hắn là ai chứ, hắn là nam hiệp a, giang hồ đỉnh đỉnh đại danh, hoàng mệnh ngự phong. Ta cũng đâu có ngốc. ‘
“ Cô nương, ngươi là người ở nơi nào, tới Khai phong làm cái gì? “
‘ Này còn được, nói chuyện có lễ, bất quá cũng không thể để ngươi hỏi như vậy, ta đã nói rồi, cái này không có thể diện, ngươi phải cầu ta a, như vậy ta mới có thể bước xuống đài . ‘
“ Nếu ngươi còn không nói, đừng trách chúng ta động thủ bắt người. “
‘ Đúng rồi, đây là Khai phong, là địa bàn của người ta. Cái gọi là cường long cũng đấu không lại địa xà, huống chi ta cũng không phải long, nhiều lắm xem như cái chút giống long. ‘ Thanh y thiếu nữ cũng không để ý tới mọi người chung quanh thất chủy bát miệng chất vấn ???, Chỉ tự mình trầm tư.
“Ngươi mới vừa nói, ta đốt bức họa của Thiếu chủ nhân nhà ngươi?” Trong lúc mọi người chất vấn, Triển Chiêu đã bất tri bất giác sắc mặt tái nhợt đứng ở dưới ánh trăng.
Thanh y thiếu nữ, cuối cùng bị ba chữ “Thiếu chủ nhân” kia gọi tâm hồn trở về, nàng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, giống như nhìn cừu nhân.
Triển Chiêu một trận cười khổ, đột nhiên nhớ tới ngày đó chuột trắng nhỏ từng nói: ” Bạch gia gia ta phong lưu thiên hạ, ngươi nếu dám đụng đến ta dù một chút, đến lúc nào đó nhớ phải cẩn thận hồng nhan tri kỷ của ta, nói không chừng các nàng sẽ vì ta động thân mà ra.” Còn nhớ lúc ấy nghe y nói vậy chính mình suýt chút nữa bị vẻ đắc ý của y làm cho tức giận đến muốn lấy cự khuyết khảm y, nhưng chung quy hắn vẫn là luyến tiếc. Không thể tưởng được, tiểu con chuột kia nói vậy mà lại linh nghiệm, chỉ là muốn đốt một bộ bức họa của y thôi, cũng có thể dẫn tới giai nhân cầm kiếm chỉ vào, nhận thức y, là hạnh? Vẫn là bất hạnh?
Đương nhiên là hạnh, Triển Chiêu cho một cái đáp án khẳng định. Có y, sinh mệnh mới có thể phấn khích như thế, có y, mới biết được chờ đợi một người cũng là khoái hoạt, có y, mới hiểu được quý trọng một người là như thế nào, có y mới biết được hạnh phúc nhiều khi cũng thực đơn giản. Nhận thức y, là hạnh; hiểu được y, là hạnh; yêu y, là hạnh, được y yêu, chính là vô cùng may mắn, làm sao có thể nói bất hạnh? Có lẽ, nhận thức mình mới là bất hạnh của y, mỗi lần bị thương đều khiến y lo lắng, mỗi lần đi xa để y thần thương, mỗi lần đối mặt y thổ lộ hắn lại một lần nữa tránh né, người như y thiên tính đường hoàng, nhưng sau lưng y đã rơi bao nhiêu lệ, người khác không biết, còn hắn như thế nào lại không biết, chính là hắn không muốn đâm, vì khi y còn sống, cũng là vì mình tư tâm, bởi vì ta biết trong thiên hạ kẻ có thể làm cho cẩm mao thử khom lưng chỉ có ——- Triển Chiêu.
“Ngươi là kẻ tối không biết tốt xấu trong thiên hạ, ta rõ ràng là cứu ngươi, ngươi xem người của ngươi, một đám người như muốn lao đến ăn thịt ta không bằng.” Thanh y thiếu nữ giận nói, ngẫm lại thế đạo này làm người tốt thật sự là nan làm, nhưng mà mình lại là một người tốt tính, sau này việc này xem ra khó khăn rồi, làm người nan, làm người tốt thật sự là nan càng thêm nan, làm một mỹ nữ tốt bụng còn khó hơn so với lên trời.
“Cô nương, đây không phải là Thiếu chủ nhân của ngươi, đây là một vị cố nhân của Triển mỗ.”
“Không đúng, đây rõ ràng chính là Thiếu chủ nhân nhà ta, vậy mà ngươi lại nói người là cố nhân của ngươi, ngươi thấy ta ít tuổi nên muốn gạt ta sao, đi chúng ta đến Khai phong phân xử, khắp thiên hạ ai cũng biết Khai phong là nơi tối nói lý lẽ, ai … khoan đã … đây không phải là Khai phong sao?”. Xả nửa ngày, nguyệt kiếm nô mới nhớ tới, chỗ nàng đang đứng chính là chỗ tối phân rõ phải trái —— Phong Phủ. Mà nàng chính là ở chỗ tối phân trắng đen này, bị người nói là kẻ có âm mưu giết người, trời ạ, oan ức của ta, biết đi chỗ nào kêu ?
“ Cô nương, người trong bức họa kia thật không phải là Thiếu chủ nhân của ngươi, đây là Ngũ đệ nhà ta.”
“ Đúng vậy a, cô nương, đây là Bạch nghĩa sĩ, Bạch thiếu hiệp.”
“ Đúng vậy, chính là Thiếu chủ nhân nhà ta, là nguyệt Lăng Tiêu Thiếu chủ nhân, Bạch Ngọc Đường.” “
“Không phải, a.... Cái gì.... Bạch..... Ngọc đường?”
Vốn dĩ mọi người còn đang ồn ào, thoáng một cái đã lặng ngắt như tờ, chỉ có gió nhẹ khẽ thổi qua cành liễu …
Nguyệt kiếm nô tựa hồ không có phát hiện không khí thay đổi, vẫn cố nói cho xong ý của mình: “Ta nói là đây là Thiếu chủ nhà ta thì chính là thiếu chủ nhà ta, bất quá cũng có chút không giống, ân, ta đã biết, bảo sao vẫn luôn cảm thấy có điểm không giống, là tóc, Thiếu chủ nhân nhà ta tóc là màu trắng, giống như mây trên trời, tuyết trên mặt đất , vẻ mặt cũng không giống, Thiếu chủ nhân linh động mà hư ảo, không giống như vậy, tiêu sái, bay lên như vậy, bất quá ấn ký nguyệt lăng hỏa tiêu chắc là không sai, người trong tranh chính là thiếu chủ nhân nhà ta, kết luận cuối cùng, trình độ hữu hạn, không thể họa được thiếu chủ nhân nhà ta, cũng không sao để Thiếu chủ nhân tự tay sửa lại, Thiếu chủ nhân nhà ta, chính là…..”
“ Câm mồm. “
“ Câm miệng. “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook