Một tháng sau, tác dụng phụ của thuốc dần dần giảm bớt, thân thể Triển Chiêu gần như đã trở lại bình thường, nhưng để tránh cho Hoàng thượng làm ra hành động quá phận, hắn vẫn duy trì dáng vẻ suy yếu. Hoàng thượng vốn yêu thương hắn, thấy thân thể hắn không tốt, cũng không có cử chỉ gì quá trớn, chính là vẫn như trước đây, ngoại trừ thời gian lên triều, cả ngày canh giữ bên hắn, một tấc không rời, chuyện này khiến cho Triển Chiêu cảm thấy mình như kẻ bị giám sát, vô cùng không thoải mái, song cũng không biết làm sao. Cũng may Triệu Trinh còn nghe lời hắn, cho dẫu cả ngày nán lại tẩm cung, cũng không bỏ bê triều chính, bằng không Triển Chiêu thật sự sẽ cảm thấy mình giống hệt yêu nhân mê hoặc chủ thượng, hại nước hại dân.

Hôm đó Triệu Trinh lâm triều xong bèn vội vã quay về thăm Triển Chiêu, chưa kịp ngồi xuống đã vội ân cần hỏi han: “Triển Chiêu, hôm nay khanh thấy sao rồi?”

Chỉ thấy Triển Chiêu tựa hồ gắng sức ngồi dậy, trả lời: “Thần thấy khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ Hoàng… Khụ… Khụ…” Tuy hắn nói vậy, thế nhưng lời còn chưa dứt đã bắt đầu ho khan dữ dội.

Triệu Trinh vừa thấy bệnh tình Triển Chiêu chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại ngày một nặng hơn, không khỏi có chút hối hận, nếu sớm biết rằng sinh một đứa nhỏ phải chịu khổ cực như thế, nhất định hắn sẽ không ép Triển Chiêu phải sinh cho mình.

Đang lúc lòng đau như thắt, bỗng nhiên thái giám báo có Thái tử cầu kiến.

Triệu Trinh đương nhiên bực mình cự tuyệt: “Đi đi đi đi, không thấy trẫm đang bận hả? Đi nói cho Thái tử, bảo nó ngày mai hãy đến.” Hiện giờ mắt hắn lòng hắn chỉ toàn Triển Chiêu, nào có tâm tư để ý đứa nhỏ kia.

Triển Chiêu nghe nói Thái tử đến đây, nghĩ rằng có thể mượn cớ khuyên Hoàng thượng rời đi, để mình thanh tĩnh một hồi, bèn nói: “Hoàng thượng vẫn nên đi gặp Thái tử là hơn, biết đâu Thái tử có chuyện lớn cần bàn với Hoàng thượng? Vả lại Thái hậu yêu thương Thái tử như thế, nếu Thái tử không gặp ngài, chắc chỉ có thể đến gặp thái hậu.”

“Bé tí như nó thì có chuyện lớn gì chứ?” Triệu Trinh bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu, sau đó miễn cưỡng đứng lên. Chính xác, trước mặt Thái hậu, tiểu tử thối kia thế nào chẳng nũng nịu khoe mẽ, nếu nó nói với mẫu hậu tình trạng của trẫm, nhớ tới lần trước mẫu hậu nghe ngóng đâu đó rằng mình giấu một nam nhân bên trong tẩm cung, bèn gọi mình đến giáo huấn một hồi, đến nỗi mình phải nói rằng Triển Chiêu đang mang long nhi, có thể giúp cho huyết mạch đơn bạc của Hoàng thất đại Tống thêm cành thêm lá, lão nhân gia mới tạm đồng ý cho hắn ở lại hoàng cung, giờ mà mẫu hậu biết được mình vì Triển Chiêu mà cả Thái tử cũng không thèm gặp, lại được tiểu tử kia thêm mắm dặm muối đem tội của mình phóng đại một phen, có khi mình không sống nổi mất thôi.

Đành phải bực bội phân phó: “Bảo nó đợi một lúc đi, trẫm ra ngoài đó gặp nó.”

Triệu Trinh vừa bước khỏi tẩm điện, đã thấy tiểu Thái tử vẻ mặt lo lắng chạy tới, vội vàng thi lễ, sau đó hỏi luôn: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Triển hộ vệ qua đời, có thật vậy không?”

Triệu Trinh vừa nghe lời này, lập tức tiến lên kéo nhi tử ra một góc khá xa tẩm thất, quở mắng: “Ngươi lớn tiếng như thế làm gì? Thái tử phải ra dáng thái tử, biết chưa?”

Lời này không nên để Triển Chiêu nghe thấy, dù mình làm vậy đều là muốn tốt cho hắn. Nếu không làm thế, Bao Chửng sớm muộn gì cũng kéo hắn trở lại Khai Phong Phủ. Ở đó công việc nặng nề, giờ hắn còn đang mang thai làm sao chịu nổi mệt nhọc. Hơn nữa dù là Triển Chiêu bằng lòng rời bỏ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường chắc gì đã chịu buông tay. Huống hồ y cũng thai nghén đứa nhỏ của Triển Chiêu, nếu y quấn mãi không buông, Triển Chiêu tâm địa thiện lương sẽ lại mềm lòng cho coi.

Bởi vậy để khiến Bao Chửng không làm phiền mình, cũng để triệt bỏ hoàn toàn hi vọng của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, hắn dứt khoát tìm một tử tù cải trang thành Triển Chiêu, cho gã đi cướp đạo trường, sau đó để gã chết trong loạn tiễn, để phòng người khác nhìn ra sơ hở, hắn còn lập tức thu hồi “thi thể Triển Chiêu”, như vậy hết thảy người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng Triển Chiêu đã chết, mà Triển Chiêu thật sự sẽ thuộc về một mình hắn mà thôi.

Chẳng qua việc này tuyệt đối không thể để Triển Chiêu biết. Nếu không hắn sẽ hận trẫm đến chết.

Có điều cũng may Triển Chiêu hiện giờ có bệnh trong người, nội lực vẫn chưa khôi phục, mấy lời khi nãy chắc hắn vẫn chưa nghe thấy.

Tiểu Thái tử tuy có chút kì quái với phản ứng giống như có tật giật mình của Phụ hoàng, song vì trong lòng ngập đầy lo lắng, nên không quan tâm hơn nữa.

Bèn tiếp tục nói: “Phụ hoàng, Triển hộ vệ khi còn sống có ân cứu mạng nhi thần, hiện giờ hắn đã qua đời, nhi thần muốn tới linh tiền thắp cho hắn nén hương.”

Triệu Trinh chỉ muốn nhi tử mau mau cuốn xéo, tức khắc gật đầu đồng ý: “Không hổ là Hoàng nhi của trẫm, quả là hảo hài tử hiểu chuyện, biết tri ân báo đáp, được rồi, ngươi về chuẩn bị một chút, ngày mai hẵng đi.”

“Đa tạ Phụ hoàng.”

Tiểu thái tử được Phụ hoàng chấp thuận, vội vã chạy về chuẩn bị.

Đang khi Triệu Trinh gật gù đắc ý vì mình dễ dàng dỗ được nhi tử đi chỗ khác, phía trong tẩm thất, một người khác lại rơi vào đau đớn hòa với lo âu không cùng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương