Bạch Nhị Nha nhẫn nại nghe hết mấy lời dặn dò của Bao đại nhân, sau đó được dẫn tới phòng Triển Chiêu.

Rốt cuộc gặp được Ngọc Đường ca ca, chỉ là một chút vui sướng khi trùng phùng sau phen cửu biệt, nàng cũng không có.

So với ngày ấy chia tay, Bạch Ngọc Đường tiều tụy hơn bội phần. Gương mặt trắng bệch không thấy chút máu, gò má hõm xuống rất sâu, hốc mắt đen thùi sâu hoắm, nước da cũng mất đi vẻ khỏe mạnh sáng bóng khi xưa, trở nên xám xịt nhợt nhạt. Chỉ có phần bụng lớn hơn trước đó một vòng, đè ép đến độ Bạch Ngọc Đường hít thở không thông, khó nhọc lăn qua lộn lại tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ, song chỉ vô ích.

Nhìn đến công tử văn nhã xưa kia bạch y trắng tuyết, tiêu sái tuấn lãng bị giày vò nhường vậy, tiểu cô nương vừa đau lòng vừa hối hận, sớm biết thế này nàng đã không đi tìm Triển Chiêu, thà để bọn họ vĩnh viễn không gặp lại cũng tốt hơn bây giờ hai người sinh ly tử biệt.

Tiểu cô nương vươn tay gạt khẽ những sợi tóc rối loạn trên trán Bạch Ngọc Đường, phút chốc lòng tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lập tức nâng tay Bạch Ngọc Đường, bắt mạch cho y. Dò xét một hồi, không khỏi kinh hoảng, quỳ xuống bên giường Bạch Ngọc Đường khóc lớn.

“Ngọc Đường ca ca, huynh không thể chết được. Huynh tỉnh lại đi… Mau tỉnh lại đi…” Vừa khóc vừa cố sức lay y tỉnh dậy.

Bạch Ngọc Đường vốn đã khó chịu vô cùng, hầu như không ngủ nổi, bị nàng lắc lư như thế, chén thuốc vừa uống lại chực trào ra.

“Khụ… Khụ…”

Tiểu cô nương cẩn trọng đỡ Bạch Ngọc Đường, khóc nấc: “Hức… Ngọc Đường ca ca huynh không sao chứ? Hức… Khó chịu lắm hả?”

Bạch Ngọc Đường lúc này toàn thân vô lực, đầu váng mắt hoa, nghe nàng khóc càng thêm đau đầu, đành phải miễn cưỡng mở miệng ngắt ngang: “Không sao, đừng khóc, ca ca ngươi còn chưa chết mà.”

Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca khổ sở đến vậy vẫn gắng an ủi mình, không nén được nỗi xúc động.

Vốn nghĩ với y thuật của mình, nàng sẽ chữa khỏi bệnh cho Ngọc Đường ca ca, có điều hiện giờ thấy tình cảnh này, nàng biết tâm bệnh của y phải được chữa bằng tâm dược.

Thấy tình hình quá cấp bách, nàng bèn nói dối: “Ngọc Đường ca ca, huynh không cần thương tâm nữa, thực ra Triển đại ca chưa chết.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe, trong mắt nhất thời hiện lên một tia sáng rỡ, song rất nhanh đã u tối trở lại. Bao đại nhân là người nghiêm cẩn cỡ nào, nếu không xác định chắc chắn, tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ, nhưng lời của tiểu cô nương này lại thường khó mà tin tưởng.

Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca không tin, liền vội vàng nói thêm: “Muội nói thật đó, muội vừa ra khỏi hoàng cung. Hoàng thượng biết muội y thuật cao cường, đặc biệt triệu muội vào cung chữa thương giúp Triển đại ca.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy lại càng nghi ngờ, trong cung ngự y vô số, ai sẽ biết đến nha đầu này chứ? Tìm đến đại tẩu nghe còn có lí. Hơn nữa Hoàng thượng đâu có lí do gì để làm vậy, muốn cứu Triển Chiêu hà tất mang hắn về cung?

Tiểu cô nương nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường trước sau không đổi, trong lòng cuống quýt, mặc kệ lời Bao đại nhân căn dặn, bật thốt: “Ngọc Đường ca ca, huynh không tin vào y thuật của muội, vậy Lô đại thẩm thì sao? Tẩu ấy và các ca ca giờ đang ở tại hoàng cung, bọn muội liên thủ chữa trị cho Triển đại ca.” Nàng đem cả chuyện Tứ Thử và Lô phu nhân bị bắt vào cung nói ra.

Nói xong lại sợ y không tin, lấy ra tín vật của Lô phu nhân đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dõi nhìn trâm vàng trong tay, đây là lễ vật đính ước năm đó đại ca tặng cho đại tẩu, chân mày hơi hơi cau lại. Y trầm tư một chốc, hỏi: “Ca ca và đại tẩu ta thực sự đang trong hoàng cung?”

Tiểu cô nương gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế.”

Bạch Ngọc Đường biết nàng nói Triển Chiêu chưa chết chỉ để an ủi mình, song đối với chuyện các ca ca đại tẩu từng bị giam ở hoàng cung, y lại có phần tin tưởng. Trước đây y vẫn hoài nghi Hoàng tộc có người muốn hãm hại mình, Bạch Nhị Nha và Tứ Thử đột ngột mất tích là do bọn họ bị cầm tù, nhưng y thực không nghĩ tới bọn họ lại bị giam trong hoàng cung.

Nếu thế, kẻ âm mưu đẩy y vào chỗ chết hẳn … Hoàng thượng.

Dù y nghĩ mãi không ra mình đắc tội với Hoàng thượng khi nào, nhưng tục ngữ nói quân tâm khó dò, ai biết trong lúc vô ý y có chọc vào hắn không. Song giờ đó không phải việc quan trọng nhất, mà là ca ca đại tẩu vẫn bị hắn giam giữ, lúc này y quyết không thể chết, phải cố giữ gìn thân thể, chờ đợi thời cơ cứu bọn họ ra. Còn có Triển Chiêu, xét ra hắn bị tên cẩu Hoàng đế kia gián tiếp hại chết, y phải sống để báo thù cho hắn.

Dù rằng không bị lời nói dối của tiểu cô nương lừa gạt, nhưng mấy lời đó lại bất ngờ khơi lên ý chí chiến đấu của Bạch Ngọc Đường, cùng với mong muốn sống tiếp của y.

Bạch Ngọc Đường quay nhìn Bạch Nhị Nha, xoa bụng, nói: “Ngọc Đường ca ca khi nãy uống dược đều nôn ra cả, muội giúp huynh sắc thêm một phần, nhân tiện lấy giùm huynh chút đồ ăn, huynh hơi đói bụng.”

“Ngọc Đường ca ca muốn ăn? Được rồi, chờ muội một chút, muội sẽ đi lấy ngay đây.”

Tiểu nha đầu nghe nói Ngọc Đường ca ca muốn ăn, vui mừng hết sức, bật người dậy lao ra khỏi phòng đi tìm đồ ăn cho y.

***

Tẩm cung.

“Một đám phế vật! Tại sao đã lâu như thế thân thể hắn vẫn không khởi sắc?” Hoàng y nam tử cao quý phẫn nộ mắng chửi, đám người quỳ rạp dưới đất đồng loạt run rẩy hô to: “Hoàng thượng tha mạng”

Nhìn nam tử trên giường đang chịu đủ loại giày vò đày đọa, thiên tử cao cao tại thượng quả thực tức giận khó kìm, đường đường là vua một nước, có được bao nhiêu đại nội ngự y, ai nấy đều được xưng là diệu thủ thần y, lại không một người có thể chữa khỏi cho người hắn yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương