[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
-
Chương 38
“Ngũ gia lúc ấy nhất thời tức giận, chỉ muốn trừ hại cho dân, làm sao nghĩ được nhiều chuyện đến thế? Mắt thấy cô nương kia chịu nhục, cha nàng bị người bức đến phát điên, chẳng lẽ còn phải suy xét xem có rước họa vào thân hay không rồi mới ra tay giúp đỡ?” Mèo thối, lại dám lớn giọng với mình. Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc giận, bắt đầu tranh cãi, mặc dù nội dung có chút khiên cưỡng, song cũng đúng lý hợp tình.
Triển Chiêu vốn cũng không định cãi nhau với y, nghĩ đến Ngọc Đường hiện giờ bụng mang dạ chửa, không nên cáu giận hại thân, giọng điệu liền lại mềm nhũn: “Chỉ là ta nhớ Bạch cô nương đã từng nhắc tới việc này, lẽ nào ngươi muốn gánh tội thay nàng…”
Hắn nhớ Bạch Nhị Nha từng kể nàng có nghe nói trong thôn có tên ác bá làm nhục con gái nhà lành, đang kể đến đoạn nàng chỉnh người nọ ra sao thì bị Ngọc Đường ngắt lời, có điều khi đó tâm tư đều hướng cả về Ngọc Đường, cho nên không mấy để ý, bây giờ nhớ tới mới thấy có vấn đề, vì sao Ngọc Đường lại không cho nàng nói tiếp? Rốt cuộc Ngọc Đường giấu hắn điều gì?
“Nhận tội thay? Bạch gia gia giết súc sinh kia chẳng qua là làm việc nghĩa, có tội gì chứ?” Bạch Ngọc Đường trừng mắt, đăm đăm nhìn hắn, mèo thối chết tiệt, không lẽ ngươi thực sự tin lời nói của các thôn dân, cho rằng kẻ kia là một lương dân vô tội? Cho rằng ta giết hắn là phạm tội?
Bạch Ngọc Đường chợt nhiên cảm thấy thất vọng vô vàn, hắn thà tin tưởng mấy kẻ xa lạ, nhưng lại không tin tưởng mình. Hơn nữa cho dù để bảo vệ mình, hắn cũng đâu cần hi sinh một cô nương nhỏ.
Triển Chiêu hốt hoảng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Ngọc Đường, ta thực không có ý đó, ta chỉ mong ngươi nói hết sự tình, may ra Bạch cô nương còn biết thêm chứng cớ khác, có thể chứng minh việc giết Phí Lương Nghĩa là một nghĩa cử.”
Triển Chiêu biết mình làm vậy là rất ích kỉ, dẫu rằng bảo vệ Ngọc Đường, lại có khả năng làm hại đến Bạch cô nương.
Chính là hắn vẫn thấy rằng việc này không chừng còn có âm mưu gì khác, tuy hắn không tin Ngọc Đường giết người, thế nhưng ít ra chuyện Phí Lương Nghĩa làm nhục con gái nhà lành cũng là chuyện thật, Ngọc Đường càng không phải hạng khốn kiếp đổ oan cho người lương thiện để mình thoát tội. Vậy sao ý kiến của các thôn dân lại ngược hoàn toàn với lời y nói? Theo lí thuyết, nếu Phí Lương Nghĩa thực sự là kẻ ác bá, hiện giờ người đã chết rồi, bọn họ đâu cần sợ hãi thế lực của hắn mà tâng bốc hắn, trừ phi… Có người âm thầm uy hiếp bọn họ.
Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Thậm chí hắn còn phỏng đoán, Bạch cô nương sau khi giết người, cố tình để lại Họa Ảnh ở hiện trường vụ án, dẫu nàng có vẻ hồn nhiên ngây thơ, mối quan tâm với Ngọc Đường tựa hồ cũng rất chân tình, hắn thực không muốn ngờ vực, nhưng ai dám chắc nàng không bị người đe dọa? Chẳng phải bọn họ vừa đi, nàng cũng biến mất vô tung vô tích?
Thế nên hắn nhất định phải tìm được Bạch cô nương hỏi cho rõ ràng, bất kể nàng định hãm hại Ngọc Đường hay có ẩn tình gì nữa, chỉ khi hắn tìm được nàng, chân tướng mới có khả năng phơi bày.
Bạch Ngọc Đường sớm không còn sức đấu khẩu với hắn, y thật không ngờ Triển Chiêu vẫn muốn dùng cách dụ dỗ lừa mình khai ra tiểu cô nương kia. Triển Chiêu sao lại bất nhân bất nghĩa nhường này?
Bèn lạnh giọng nói: “Không cần, người là ta giết, tiểu nha đầu đó biết được cái gì? Huống hồ với thứ công phu mèo quào của nàng, làm sao giết nổi một đại nam nhân?”
Triển Chiêu. Ngươi quá coi thường Ngũ gia rồi đấy, ngươi cho rằng ta dễ bị ngươi gạt vậy ư?
“Ngọc Đường. Ngươi cũng biết mà, giả như không tìm ra chứng cớ khác, ngay đến Bao đại nhân cũng không giúp gì được ngươi.” Cõi lòng Triển Chiêu nóng như lửa đốt, quả tình hắn không hiểu nổi, Bạch cô nương đã bỏ Ngọc Đường chạy trốn, vì sao y còn khăng khăng bảo vệ nàng?
“Thì sao? Khai Phong Phủ các ngươi lẽ nào sẽ bởi một tên tiểu nhân gian nịnh, liền muốn dùng cẩu đầu trát chém ta?” Lời Bạch Ngọc Đường có phần khiêu khích, y không tin Triển Chiêu thực sẽ giết mình, dẫu biết Triển Chiêu xử sự luôn luôn chiếu theo pháp luật, tương đối cứng nhắc, dù hắn muốn lấy mạng mình cũng chẳng có gì để nói, song y đang mang cốt nhục của hắn, đừng nói đến cả đứa nhỏ, hắn cũng không cần?
“Nếu thật như vậy, Triển Chiêu cũng đành… Xử trí công bằng.” Từng tiếng từng tiếng khó nhọc bật qua kẽ răng.
Triển Chiêu sẽ vì Ngọc Đường mà phạm luật trời, vạn kiếp bất phục, nhưng hắn chẳng thể thao túng tâm tư kẻ khác, để họ cùng hắn bảo hộ Ngọc Đường, hơn nữa hắn càng không thể để cho đại nhân khó xử.
Chỉ là, nếu hắn thực sự không cứu nổi Ngọc Đường, chắc chắn hắn sẽ đi theo người nọ.
Bạch ngọc đường nghe hắn nói dứt, thoáng chốc ngây dại, ngập ngừng: “Xử trí… Công bằng? …” Hắn… Thật sự quyết tâm. Một khắc này, y chỉ cảm giác đáy lòng như có một lưỡi đao nhọn không ngừng len lỏi, không ngừng đục khoét, máu đỏ ứa tràn, trái tim chết lặng…
Y chợt nhếch miệng cười: “Ha… Ha ha… ‘Công bằng xử trí’… Ha… Ha ha…” Nét cười ứ tràn thê lương, đong đầy tuyệt vọng, y cười đến độ sắc mặt trắng bệnh, thân mình lảo đảo.
Triển Chiêu kinh hoảng nhìn y, tâm tư đau đớn vạn phần, lại không biết nên mở lời ra sao, khe khẽ cúi đầu, lúng túng kêu lên: “Ngọc Đường…” Hắn lo lắng vươn tay, định dìu y ngồi xuống, giúp y thuận khí.
Lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn cản, người kia miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường.
Triển Chiêu vội vàng dùng sức giữ y, kinh hãi hỏi: “Ngọc Đường. Ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường giãy dụa vùng thoát, quay đầu, lạnh lùng nói: “Bạch mỗ hiện giờ đã là nghi phạm giết người, chờ ngày định tội, trông thấy Ngự tiền tứ phẩm Ngự Miêu đại nhân, dĩ nhiên muốn chạy trốn rồi” Một chữ, là tàn nhẫn, một chữ, là độc địa, tựa hồ y đang nói với kẻ thù không đội trời chung.
Mỗi câu mỗi chữ giống hệt lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng, găm thẳng vào tim Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt quyết tuyệt kia, thân người cứng đờ, bàn tay gắt gao nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường bất giác nơi lỏng. Hắn buông rơi bàn tay người nọ, thống khổ nhắm mắt, run rẩy hỏi y: “Ngọc Đường… Trong lòng ngươi… Bạch cô nương quan trọng vậy sao? Có thể khiến ngươi không màng tính mạng bảo vệ.” Ngọc Đường vì nàng mà muốn đoạn tuyệt với mình. Không lẽ cả hai mạng người, cũng không sánh bằng một Bạch cô nương?
Cõi lòng nhức nhối, Triển Chiêu vô pháp tĩnh tâm suy xét, bắt đầu hoài nghi Bạch Ngọc Đường, cớ gì y lại che chở Bạch cô nương như thế? Y thực chỉ coi nàng là muội muội thôi ư? Một tiểu muội muội kết nghĩa, so với máu mủ ruột rà, quan trọng hơn ư?
Bạch Ngọc Đường vùng khỏi vòng tay Triển Chiêu, xoay người bước ra phía cửa, nghe được tiếng hắn, bất chợt chôn chân tại chỗ…
“Triển Chiêu, hóa ra ngươi…” Không hề tin tưởng ta. Hóa ra đối với ngươi, tình cảm của ta chỉ là vướng bận…
Thảng khắc, cõi lòng Bạch Ngọc Đường hoàn toàn lạnh lẽo, buốt giá thấu xương…
Y bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, trước mắt một mảnh trắng xóa mông lung, cứ vậy lảo đảo ngã xuống…
Triển Chiêu nghe thấy tiếng vang trầm đục dội lại, hoảng hốt mở mắt, lại chỉ nhìn được tình cảnh làm hắn đau đến tê tâm liệt phế.
“Ngọc Đường…!”
Triển Chiêu vốn cũng không định cãi nhau với y, nghĩ đến Ngọc Đường hiện giờ bụng mang dạ chửa, không nên cáu giận hại thân, giọng điệu liền lại mềm nhũn: “Chỉ là ta nhớ Bạch cô nương đã từng nhắc tới việc này, lẽ nào ngươi muốn gánh tội thay nàng…”
Hắn nhớ Bạch Nhị Nha từng kể nàng có nghe nói trong thôn có tên ác bá làm nhục con gái nhà lành, đang kể đến đoạn nàng chỉnh người nọ ra sao thì bị Ngọc Đường ngắt lời, có điều khi đó tâm tư đều hướng cả về Ngọc Đường, cho nên không mấy để ý, bây giờ nhớ tới mới thấy có vấn đề, vì sao Ngọc Đường lại không cho nàng nói tiếp? Rốt cuộc Ngọc Đường giấu hắn điều gì?
“Nhận tội thay? Bạch gia gia giết súc sinh kia chẳng qua là làm việc nghĩa, có tội gì chứ?” Bạch Ngọc Đường trừng mắt, đăm đăm nhìn hắn, mèo thối chết tiệt, không lẽ ngươi thực sự tin lời nói của các thôn dân, cho rằng kẻ kia là một lương dân vô tội? Cho rằng ta giết hắn là phạm tội?
Bạch Ngọc Đường chợt nhiên cảm thấy thất vọng vô vàn, hắn thà tin tưởng mấy kẻ xa lạ, nhưng lại không tin tưởng mình. Hơn nữa cho dù để bảo vệ mình, hắn cũng đâu cần hi sinh một cô nương nhỏ.
Triển Chiêu hốt hoảng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Ngọc Đường, ta thực không có ý đó, ta chỉ mong ngươi nói hết sự tình, may ra Bạch cô nương còn biết thêm chứng cớ khác, có thể chứng minh việc giết Phí Lương Nghĩa là một nghĩa cử.”
Triển Chiêu biết mình làm vậy là rất ích kỉ, dẫu rằng bảo vệ Ngọc Đường, lại có khả năng làm hại đến Bạch cô nương.
Chính là hắn vẫn thấy rằng việc này không chừng còn có âm mưu gì khác, tuy hắn không tin Ngọc Đường giết người, thế nhưng ít ra chuyện Phí Lương Nghĩa làm nhục con gái nhà lành cũng là chuyện thật, Ngọc Đường càng không phải hạng khốn kiếp đổ oan cho người lương thiện để mình thoát tội. Vậy sao ý kiến của các thôn dân lại ngược hoàn toàn với lời y nói? Theo lí thuyết, nếu Phí Lương Nghĩa thực sự là kẻ ác bá, hiện giờ người đã chết rồi, bọn họ đâu cần sợ hãi thế lực của hắn mà tâng bốc hắn, trừ phi… Có người âm thầm uy hiếp bọn họ.
Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Thậm chí hắn còn phỏng đoán, Bạch cô nương sau khi giết người, cố tình để lại Họa Ảnh ở hiện trường vụ án, dẫu nàng có vẻ hồn nhiên ngây thơ, mối quan tâm với Ngọc Đường tựa hồ cũng rất chân tình, hắn thực không muốn ngờ vực, nhưng ai dám chắc nàng không bị người đe dọa? Chẳng phải bọn họ vừa đi, nàng cũng biến mất vô tung vô tích?
Thế nên hắn nhất định phải tìm được Bạch cô nương hỏi cho rõ ràng, bất kể nàng định hãm hại Ngọc Đường hay có ẩn tình gì nữa, chỉ khi hắn tìm được nàng, chân tướng mới có khả năng phơi bày.
Bạch Ngọc Đường sớm không còn sức đấu khẩu với hắn, y thật không ngờ Triển Chiêu vẫn muốn dùng cách dụ dỗ lừa mình khai ra tiểu cô nương kia. Triển Chiêu sao lại bất nhân bất nghĩa nhường này?
Bèn lạnh giọng nói: “Không cần, người là ta giết, tiểu nha đầu đó biết được cái gì? Huống hồ với thứ công phu mèo quào của nàng, làm sao giết nổi một đại nam nhân?”
Triển Chiêu. Ngươi quá coi thường Ngũ gia rồi đấy, ngươi cho rằng ta dễ bị ngươi gạt vậy ư?
“Ngọc Đường. Ngươi cũng biết mà, giả như không tìm ra chứng cớ khác, ngay đến Bao đại nhân cũng không giúp gì được ngươi.” Cõi lòng Triển Chiêu nóng như lửa đốt, quả tình hắn không hiểu nổi, Bạch cô nương đã bỏ Ngọc Đường chạy trốn, vì sao y còn khăng khăng bảo vệ nàng?
“Thì sao? Khai Phong Phủ các ngươi lẽ nào sẽ bởi một tên tiểu nhân gian nịnh, liền muốn dùng cẩu đầu trát chém ta?” Lời Bạch Ngọc Đường có phần khiêu khích, y không tin Triển Chiêu thực sẽ giết mình, dẫu biết Triển Chiêu xử sự luôn luôn chiếu theo pháp luật, tương đối cứng nhắc, dù hắn muốn lấy mạng mình cũng chẳng có gì để nói, song y đang mang cốt nhục của hắn, đừng nói đến cả đứa nhỏ, hắn cũng không cần?
“Nếu thật như vậy, Triển Chiêu cũng đành… Xử trí công bằng.” Từng tiếng từng tiếng khó nhọc bật qua kẽ răng.
Triển Chiêu sẽ vì Ngọc Đường mà phạm luật trời, vạn kiếp bất phục, nhưng hắn chẳng thể thao túng tâm tư kẻ khác, để họ cùng hắn bảo hộ Ngọc Đường, hơn nữa hắn càng không thể để cho đại nhân khó xử.
Chỉ là, nếu hắn thực sự không cứu nổi Ngọc Đường, chắc chắn hắn sẽ đi theo người nọ.
Bạch ngọc đường nghe hắn nói dứt, thoáng chốc ngây dại, ngập ngừng: “Xử trí… Công bằng? …” Hắn… Thật sự quyết tâm. Một khắc này, y chỉ cảm giác đáy lòng như có một lưỡi đao nhọn không ngừng len lỏi, không ngừng đục khoét, máu đỏ ứa tràn, trái tim chết lặng…
Y chợt nhếch miệng cười: “Ha… Ha ha… ‘Công bằng xử trí’… Ha… Ha ha…” Nét cười ứ tràn thê lương, đong đầy tuyệt vọng, y cười đến độ sắc mặt trắng bệnh, thân mình lảo đảo.
Triển Chiêu kinh hoảng nhìn y, tâm tư đau đớn vạn phần, lại không biết nên mở lời ra sao, khe khẽ cúi đầu, lúng túng kêu lên: “Ngọc Đường…” Hắn lo lắng vươn tay, định dìu y ngồi xuống, giúp y thuận khí.
Lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn cản, người kia miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường.
Triển Chiêu vội vàng dùng sức giữ y, kinh hãi hỏi: “Ngọc Đường. Ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường giãy dụa vùng thoát, quay đầu, lạnh lùng nói: “Bạch mỗ hiện giờ đã là nghi phạm giết người, chờ ngày định tội, trông thấy Ngự tiền tứ phẩm Ngự Miêu đại nhân, dĩ nhiên muốn chạy trốn rồi” Một chữ, là tàn nhẫn, một chữ, là độc địa, tựa hồ y đang nói với kẻ thù không đội trời chung.
Mỗi câu mỗi chữ giống hệt lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng, găm thẳng vào tim Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt quyết tuyệt kia, thân người cứng đờ, bàn tay gắt gao nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường bất giác nơi lỏng. Hắn buông rơi bàn tay người nọ, thống khổ nhắm mắt, run rẩy hỏi y: “Ngọc Đường… Trong lòng ngươi… Bạch cô nương quan trọng vậy sao? Có thể khiến ngươi không màng tính mạng bảo vệ.” Ngọc Đường vì nàng mà muốn đoạn tuyệt với mình. Không lẽ cả hai mạng người, cũng không sánh bằng một Bạch cô nương?
Cõi lòng nhức nhối, Triển Chiêu vô pháp tĩnh tâm suy xét, bắt đầu hoài nghi Bạch Ngọc Đường, cớ gì y lại che chở Bạch cô nương như thế? Y thực chỉ coi nàng là muội muội thôi ư? Một tiểu muội muội kết nghĩa, so với máu mủ ruột rà, quan trọng hơn ư?
Bạch Ngọc Đường vùng khỏi vòng tay Triển Chiêu, xoay người bước ra phía cửa, nghe được tiếng hắn, bất chợt chôn chân tại chỗ…
“Triển Chiêu, hóa ra ngươi…” Không hề tin tưởng ta. Hóa ra đối với ngươi, tình cảm của ta chỉ là vướng bận…
Thảng khắc, cõi lòng Bạch Ngọc Đường hoàn toàn lạnh lẽo, buốt giá thấu xương…
Y bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, trước mắt một mảnh trắng xóa mông lung, cứ vậy lảo đảo ngã xuống…
Triển Chiêu nghe thấy tiếng vang trầm đục dội lại, hoảng hốt mở mắt, lại chỉ nhìn được tình cảnh làm hắn đau đến tê tâm liệt phế.
“Ngọc Đường…!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook