[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
-
Chương 33
Hoàng y nhân nghe kẻ quỳ trên mặt đất báo cáo, mới nhớ hôm nay phái người tới Khai Phong Phủ điều tra, nghe được Bao Chửng và Công Tôn Sách nói chuyện, nói rằng Triển Chiêu ở cùng một chỗ với Bạch Ngọc Đường.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, sắc mặt âm trầm tối ám, không đợi kẻ kia nói hết, chợt nhiên xoay người, mặc kệ hình tượng đá gã ngã lăn.
“Phế vật! Mỗi việc theo dấu một người cũng bị thất lạc, lại để cho Triển hộ vệ tìm được y. Chút chuyện vặt vãnh cũng làm không xong, trẫm nuôi các ngươi để làm gì hả? ” Triệu Trinh phẫn nộ gào lên. Dứt lời, cảm thấy hành động của mình có phần thất thố, bèn gắng kiềm chế lửa giận, sửa sang mũ mão y phục, tiếp tục khoanh tay quay qua chỗ khác.
Tay thị vệ nhịn đau gắng gượng đứng lên, lần nữa quỳ xuống, thân thể to lớn không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng tha mạng! Đều do Bạch Ngọc Đường quá mức giảo hoạt, lưu lại vô số dấu vết giả mạo lừa gạt người khác. Vi thần nhất thời hồ đồ, mới để bị y dắt mũi” Giọng nói tựa hồ sắp khóc tới nơi.
Triệu Trinh nghe xong càng thêm tức giận, cạnh hắn tại sao không có người nào ưu tú như Triển hộ vệ? Võ công kém cỏi đã đành, lại còn hèn nhát nhu nhược.
“Ngươi đừng ngụy biện. Dễ dàng bị lừa như vậy, rõ ràng là đồ vô dụng” Triệu Trinh điên tiết.
“Vi thần tội đáng muôn chết, khẩn cầu Hoàng thượng ban cho vi thần cơ hội lấy công chuộc tội. Hãy để vi thần tới Khai Phong Phủ trừ khử Bạch Ngọc Đường” Dù gã không rõ vì sao Hoàng thượng phải cố ngăn cản Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, chính là giọng điệu Hoàng thượng khi nhắc đến Cẩm Mao Thử tựa có thâm thù đại hận, có điều Hoàng thượng giết người còn cần lén lút vậy sao?
Thị vệ tuy không hiểu rõ, nhưng giữ mạng quan trọng hơn, không nghĩ được nhiều hơn nữa. Hoàng thượng không thích người nào, nhất định chỉ muốn tận diệt cho nhanh.
Gã hãy còn muốn nài xin, thế nhưng Triệu Trinh sớm đã không thèm để ý. Dáng điệu khúm núm như thế, còn gì là một nam nhân?
Hắn lạnh giọng nói: “Được rồi, câm miệng! Ngươi mau cút đi, trẫm không muốn thấy ngươi nữa”
Một Bạch Ngọc Đường ngươi không lo nổi, huống hồ bây giờ y đang ở cạnh Triển Chiêu, chỉ bằng phế vật nhà ngươi có thể làm gì nổi y? Vả lại trẫm cần mạng Bạch Ngọc Đường làm gì? Lỡ để Triển Chiêu biết được, ngươi không khai ra mới là chuyện lạ. Và nếu hắn biết trẫm phái ngươi đi giết Bạch Ngọc Đường, chắc chắn sẽ mang hận trẫm.
Thị vệ vừa nghe Hoàng thượng tha mạng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái: “Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng! Vi thần sẽ cút. Vi thần không dám làm bẩn mắt rồng của người” Sau đó lập tức đứng dậy, dấp dúi chạy khỏi ngự thư phòng.
Triệu Trinh thậm chí không thèm liếc nhìn, như thể nhìn thêm một cái sẽ khiến hắn càng ghê tởm, với hắn, đời này không có một nam nhân nào so được với Triển Chiêu. Người kia hoàn mĩ, hoàn mĩ đến độ người ta không dám khinh nhờn. Cũng chỉ Triển Chiêu mới làm lòng hắn xôn xao đến vậy.
Khuôn mặt Triệu Trinh hiện ra một vẻ lạnh lẽo rợn người, hắn trầm giọng nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không nên trách trẫm, chỉ có thể trách ngươi yêu sai người” Ai bảo ngươi yêu ngay đúng Triển Chiêu, người như Triển Chiêu ngay đến Hoàng đế vẫn luôn tôn thờ kính ngưỡng, sao dám tơ tưởng cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh không khỏi hối hận vạn phần, bởi hắn vẫn thường dè dặt, nghĩ rằng mình sẽ dần làm Triển Chiêu tan chảy, khiến cho người kia từ từ hiểu được tâm ý của mình.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, chuột bạch kia lại giành trước mình một bước. Còn dùng thủ đoạn ti tiện, dễ dàng trói buộc nhân tâm Triển Chiêu.
Nếu y không dùng cách đó, lợi dụng tấm lòng chính trực thiện lương tràn đầy trách nhiệm của Triển Chiêu, thì hắn, đường đường là vua một nước, so ra lại thua một con chuột nhắt giang hồ?
Nhớ tới lúc trước biết được Triển Chiêu trọng thương, hắn đã đau lòng không ngớt.
Vốn đã định kêu ngự y trong cung giúp hắn khám bệnh, song khi nghe nói Bao Chửng đưa hắn tới Hãm Không Đảo, chính mình đã thấy hoài nghi. Có điều Bao Chửng lại nói phu nhân Lô Phương đảo chủ y thuật siêu quần, thiên hạ vô song, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh, nghĩ đến thân thể Triển Chiêu hẳn không chịu nổi lặn lội đường xa, nên không kiên trì đưa hắn trở về.
Ai ngờ ba tháng qua nhanh, Triển Chiêu vẫn chưa trở lại. Với trách nhiệm hắn đảm đương, e rằng chỉ cần có thể đi lại, nhất định sẽ vội trở về. Nhưng lâu đến vậy mà không trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện bất thường?
Triệu Trinh lo lắng không yên, hỏi đến Bao Chửng, ông cũng chỉ nói Triển Chiêu trọng thương chưa lành, hỏi gì cũng không nói thêm.
Thật sự nóng lòng muốn biết tình trạng Triển Chiêu, quyết định phái người đến Hãm Không Đảo, chẳng ngờ Triển Chiêu đã rời đi, rồi lại vô tình nắm được sự thật kinh thiên động địa.
Thật may, bởi vì Triển Chiêu không biết chuyện đó, chỉ cần ngăn trở bọn họ gặp mặt, sau đó xử lí những kẻ hiểu rõ sự tình, việc này sẽ biến thành một bí mật vĩnh viễn.
Chờ thêm mấy tháng, nghiệt chủng kia ra đời, nào ai sẽ tin một nam nhân cũng mang bầu, sinh con? Lúc đó, chỉ cần ở giữa xúc xiểm một chút, để Triển Chiêu cho rằng đứa bé là do Bạch Ngọc Đường và nữ nhân khác sinh ra, liệu hắn còn hi vọng gì ở Bạch Ngọc Đường?
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, chính mình vẫn không thể ngăn được con chuột xảo quyệt kia. Hẳn Bạch Ngọc Đường lại dùng trò ma nào đó, nếu không làm sao y lại dễ dàng thoát khỏi tay mình đến vậy?
Đúng thế, y đã dùng được yêu thuật mê hoặc tâm trí Triển Chiêu, thì còn chuyện gì y không làm nổi?
Nhưng giả y thực sự là yêu quái, hiện giờ Triển Chiêu ở cùng với y thật quá nguy hiểm. Lỡ y mất hứng muốn hại Triển Chiêu…
Triệu Trinh càng nghĩ càng thấy bất an, Triển Chiêu lúc này sợ là đã bị Bạch Ngọc Đường mê hoặc, mình có nói gì chăng nữa cũng là vô ích, rồi Bạch Ngọc Đường sẽ gây khó dễ, khiến cho Triển Chiêu hiểu lầm mình muốn châm ngòi ly gián.
Vả lại chuột bạch kia có yêu thuật, Triển Chiêu lại bảo vệ y, một đám thị vệ vô dụng của mình căn bản không thể trị nổi.
Triệu Trinh không định lấy mạng Bạch Ngọc Đường, chính là chuyện tới nước này, vì sự an toàn của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhất định không được tồn tại.
Nhưng là, rốt cuộc làm sao mới tốt?
Triệu Trinh trái lo phải nghĩ, vừa sợ Triển Chiêu hận mình, vừa không muốn để Triển Chiêu tiếp tục bị Bạch Ngọc Đường mê hoặc, cuối cùng nghĩ ra một kế, cảm thấy có vẻ khả thi.
Chỉ thấy hắn bỗng cười lạnh, lẩm bẩm: “Hừ! Bạch Ngọc Đường, ngày thường ngươi thích gây chuyện, trẫm sợ gì không tìm được nhược điểm của ngươi?” Dù cho không có việc gì, trẫm cũng tìm cho bằng được.
Bạch Ngọc Đường trước kia phạm án vô số, song đều được Khai Phong Phủ bao che giấu diếm, khi đó trẫm nên nhìn ra manh mối, chỉ tiếc…
Nhưng giờ vẫn chưa quá muộn, chỉ cần trẫm không ra mặt, sau đó gợi ý cho kẻ nào đó truy tra đến cùng vụ án trước đây, chắc chắn sẽ tìm ra được một vụ đủ khép y vào tội chết.
Khi ấy, đến cả Bao Chửng cũng không thể cứu nổi y. Và, Triển Chiêu cũng không thể oán hận trẫm.
… …
Ngẫm nghĩ hồi lâu, sắc mặt âm trầm tối ám, không đợi kẻ kia nói hết, chợt nhiên xoay người, mặc kệ hình tượng đá gã ngã lăn.
“Phế vật! Mỗi việc theo dấu một người cũng bị thất lạc, lại để cho Triển hộ vệ tìm được y. Chút chuyện vặt vãnh cũng làm không xong, trẫm nuôi các ngươi để làm gì hả? ” Triệu Trinh phẫn nộ gào lên. Dứt lời, cảm thấy hành động của mình có phần thất thố, bèn gắng kiềm chế lửa giận, sửa sang mũ mão y phục, tiếp tục khoanh tay quay qua chỗ khác.
Tay thị vệ nhịn đau gắng gượng đứng lên, lần nữa quỳ xuống, thân thể to lớn không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng tha mạng! Đều do Bạch Ngọc Đường quá mức giảo hoạt, lưu lại vô số dấu vết giả mạo lừa gạt người khác. Vi thần nhất thời hồ đồ, mới để bị y dắt mũi” Giọng nói tựa hồ sắp khóc tới nơi.
Triệu Trinh nghe xong càng thêm tức giận, cạnh hắn tại sao không có người nào ưu tú như Triển hộ vệ? Võ công kém cỏi đã đành, lại còn hèn nhát nhu nhược.
“Ngươi đừng ngụy biện. Dễ dàng bị lừa như vậy, rõ ràng là đồ vô dụng” Triệu Trinh điên tiết.
“Vi thần tội đáng muôn chết, khẩn cầu Hoàng thượng ban cho vi thần cơ hội lấy công chuộc tội. Hãy để vi thần tới Khai Phong Phủ trừ khử Bạch Ngọc Đường” Dù gã không rõ vì sao Hoàng thượng phải cố ngăn cản Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, chính là giọng điệu Hoàng thượng khi nhắc đến Cẩm Mao Thử tựa có thâm thù đại hận, có điều Hoàng thượng giết người còn cần lén lút vậy sao?
Thị vệ tuy không hiểu rõ, nhưng giữ mạng quan trọng hơn, không nghĩ được nhiều hơn nữa. Hoàng thượng không thích người nào, nhất định chỉ muốn tận diệt cho nhanh.
Gã hãy còn muốn nài xin, thế nhưng Triệu Trinh sớm đã không thèm để ý. Dáng điệu khúm núm như thế, còn gì là một nam nhân?
Hắn lạnh giọng nói: “Được rồi, câm miệng! Ngươi mau cút đi, trẫm không muốn thấy ngươi nữa”
Một Bạch Ngọc Đường ngươi không lo nổi, huống hồ bây giờ y đang ở cạnh Triển Chiêu, chỉ bằng phế vật nhà ngươi có thể làm gì nổi y? Vả lại trẫm cần mạng Bạch Ngọc Đường làm gì? Lỡ để Triển Chiêu biết được, ngươi không khai ra mới là chuyện lạ. Và nếu hắn biết trẫm phái ngươi đi giết Bạch Ngọc Đường, chắc chắn sẽ mang hận trẫm.
Thị vệ vừa nghe Hoàng thượng tha mạng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái: “Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng! Vi thần sẽ cút. Vi thần không dám làm bẩn mắt rồng của người” Sau đó lập tức đứng dậy, dấp dúi chạy khỏi ngự thư phòng.
Triệu Trinh thậm chí không thèm liếc nhìn, như thể nhìn thêm một cái sẽ khiến hắn càng ghê tởm, với hắn, đời này không có một nam nhân nào so được với Triển Chiêu. Người kia hoàn mĩ, hoàn mĩ đến độ người ta không dám khinh nhờn. Cũng chỉ Triển Chiêu mới làm lòng hắn xôn xao đến vậy.
Khuôn mặt Triệu Trinh hiện ra một vẻ lạnh lẽo rợn người, hắn trầm giọng nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không nên trách trẫm, chỉ có thể trách ngươi yêu sai người” Ai bảo ngươi yêu ngay đúng Triển Chiêu, người như Triển Chiêu ngay đến Hoàng đế vẫn luôn tôn thờ kính ngưỡng, sao dám tơ tưởng cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh không khỏi hối hận vạn phần, bởi hắn vẫn thường dè dặt, nghĩ rằng mình sẽ dần làm Triển Chiêu tan chảy, khiến cho người kia từ từ hiểu được tâm ý của mình.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, chuột bạch kia lại giành trước mình một bước. Còn dùng thủ đoạn ti tiện, dễ dàng trói buộc nhân tâm Triển Chiêu.
Nếu y không dùng cách đó, lợi dụng tấm lòng chính trực thiện lương tràn đầy trách nhiệm của Triển Chiêu, thì hắn, đường đường là vua một nước, so ra lại thua một con chuột nhắt giang hồ?
Nhớ tới lúc trước biết được Triển Chiêu trọng thương, hắn đã đau lòng không ngớt.
Vốn đã định kêu ngự y trong cung giúp hắn khám bệnh, song khi nghe nói Bao Chửng đưa hắn tới Hãm Không Đảo, chính mình đã thấy hoài nghi. Có điều Bao Chửng lại nói phu nhân Lô Phương đảo chủ y thuật siêu quần, thiên hạ vô song, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh, nghĩ đến thân thể Triển Chiêu hẳn không chịu nổi lặn lội đường xa, nên không kiên trì đưa hắn trở về.
Ai ngờ ba tháng qua nhanh, Triển Chiêu vẫn chưa trở lại. Với trách nhiệm hắn đảm đương, e rằng chỉ cần có thể đi lại, nhất định sẽ vội trở về. Nhưng lâu đến vậy mà không trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện bất thường?
Triệu Trinh lo lắng không yên, hỏi đến Bao Chửng, ông cũng chỉ nói Triển Chiêu trọng thương chưa lành, hỏi gì cũng không nói thêm.
Thật sự nóng lòng muốn biết tình trạng Triển Chiêu, quyết định phái người đến Hãm Không Đảo, chẳng ngờ Triển Chiêu đã rời đi, rồi lại vô tình nắm được sự thật kinh thiên động địa.
Thật may, bởi vì Triển Chiêu không biết chuyện đó, chỉ cần ngăn trở bọn họ gặp mặt, sau đó xử lí những kẻ hiểu rõ sự tình, việc này sẽ biến thành một bí mật vĩnh viễn.
Chờ thêm mấy tháng, nghiệt chủng kia ra đời, nào ai sẽ tin một nam nhân cũng mang bầu, sinh con? Lúc đó, chỉ cần ở giữa xúc xiểm một chút, để Triển Chiêu cho rằng đứa bé là do Bạch Ngọc Đường và nữ nhân khác sinh ra, liệu hắn còn hi vọng gì ở Bạch Ngọc Đường?
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, chính mình vẫn không thể ngăn được con chuột xảo quyệt kia. Hẳn Bạch Ngọc Đường lại dùng trò ma nào đó, nếu không làm sao y lại dễ dàng thoát khỏi tay mình đến vậy?
Đúng thế, y đã dùng được yêu thuật mê hoặc tâm trí Triển Chiêu, thì còn chuyện gì y không làm nổi?
Nhưng giả y thực sự là yêu quái, hiện giờ Triển Chiêu ở cùng với y thật quá nguy hiểm. Lỡ y mất hứng muốn hại Triển Chiêu…
Triệu Trinh càng nghĩ càng thấy bất an, Triển Chiêu lúc này sợ là đã bị Bạch Ngọc Đường mê hoặc, mình có nói gì chăng nữa cũng là vô ích, rồi Bạch Ngọc Đường sẽ gây khó dễ, khiến cho Triển Chiêu hiểu lầm mình muốn châm ngòi ly gián.
Vả lại chuột bạch kia có yêu thuật, Triển Chiêu lại bảo vệ y, một đám thị vệ vô dụng của mình căn bản không thể trị nổi.
Triệu Trinh không định lấy mạng Bạch Ngọc Đường, chính là chuyện tới nước này, vì sự an toàn của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhất định không được tồn tại.
Nhưng là, rốt cuộc làm sao mới tốt?
Triệu Trinh trái lo phải nghĩ, vừa sợ Triển Chiêu hận mình, vừa không muốn để Triển Chiêu tiếp tục bị Bạch Ngọc Đường mê hoặc, cuối cùng nghĩ ra một kế, cảm thấy có vẻ khả thi.
Chỉ thấy hắn bỗng cười lạnh, lẩm bẩm: “Hừ! Bạch Ngọc Đường, ngày thường ngươi thích gây chuyện, trẫm sợ gì không tìm được nhược điểm của ngươi?” Dù cho không có việc gì, trẫm cũng tìm cho bằng được.
Bạch Ngọc Đường trước kia phạm án vô số, song đều được Khai Phong Phủ bao che giấu diếm, khi đó trẫm nên nhìn ra manh mối, chỉ tiếc…
Nhưng giờ vẫn chưa quá muộn, chỉ cần trẫm không ra mặt, sau đó gợi ý cho kẻ nào đó truy tra đến cùng vụ án trước đây, chắc chắn sẽ tìm ra được một vụ đủ khép y vào tội chết.
Khi ấy, đến cả Bao Chửng cũng không thể cứu nổi y. Và, Triển Chiêu cũng không thể oán hận trẫm.
… …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook