Triển Chiêu từ xa đã nhìn thấy cửa đại lao rộng mở, hai gã nha dịch ngã nằm ở phụ cận.

Hắn nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình trạng của hai người kia, cảnh mạch vẫn đập bình thường, xem ra chỉ là bị đánh ngất không có vấn đề gì lớn, hắn liền rút trạm lô ra nhanh chóng tiến vào nam lam.

Trong lao không khí tràn ngập một mùi hương lạ, đó là mùi của mê hương, toàn bộ đại lao trên dưới từ nha dịch tới phạm nhân đều té ngã dưới sàn. Nhưng do cửa bị mở có lẽ cũng đã được một khoảng thời gian trước khi Triển Chiêu tiến vào nên mê hương không ảnh hưởng được tới hắn.

Vừa hôm qua mới có một đám phạm nhân được phóng thích, đêm qua đem kỳ lân kiếm trở về, phạm nhân được giao cho quản ngục, Triển Chiêu một đường lao thẳng tới nhà lao, kỳ thật không cần đi vào, kết quả như thế nào hắn cũng thực rõ ràng. Chỉ cần nhìn cửa nhà lao rộng mở, cùng với một mùi tanh nồng của máu tươi tràn ra trên nền.

Thực gọn gàng sạch sẽ, Triển Chiêu không thể không thừa nhận điểm này, toàn bộ một đao đoạt mạng, những kẻ chết dưới đao, còn chưa biết biết chuyện gì đã chết không nhắm mắt.

Triển Chiêu thấy hoa mắt, thân thể cơ hồ đứng không được.

Đây là bọn họ … toàn bộ trên dưới Khai Phong, tân tân khổ khổ ngày đêm vất vả mới truy bắt được, vậy mà ….

Triển Chiêu bắt lấy thanh mộc lan của nhà lao, nắm tay xiết trặt, khiến vụ gỗ mục ra rơi xuống. Khi hắn buông tay ra, năm dấu ngón tay vẫn còn in hằn lại trên thanh gỗ.

Không … Vẫn còn một người! Như trong bờ vực thẳm bắt được một tia sáng mỏng manh.

Hắn phi thân lao nhanh ra khỏi nam lao, xoay người nhanh chóng bay tới hướng nữ lao.

Nữ lao cùng với nam lao tình trạng không sai biệt cho lắm, đại môn mở rộng, nữ lao đầu té ngã trên mặt đất, các nữ phạm nhân khác cũng trúng phải mê hương bất tỉnh trên mặt đất.

Căn phòng giam trong cùng, cửa gỗ bị mở tung, bên trong chỉ có một nữ phạm nhân duy nhất, phía sau lưng nhiễm đỏ một màu tiên huyết tới diễm lệ.

Nàng tên là Xuân Diễm, tội trạng của nàng cũng phải là tội nặng gì, Bạch Ngọc Đường cũng giúp nàng nói đôi lời để quản lao chiếu cố tới nàng một chút, nên nàng một mình trong một nhà giam có phần sạch sẽ, cũng không phải mặc áo của tù nhân, Triển Chiêu mặc dù chưa gặp qua nàng, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra. Nàng chính là nhân chứng cuối cùng mà bọn họ có…

Thế nhưng …

Nhìn … nhìn …. Triển Chiêu không khỏi tức giận, bàn tay xiết lấy chuôi kiếm thêm chặt … Hắn cơ hồ đã không còn ôm hy vọng, nhưng khi tay hắn vừa trạm đến cổ tay của nàng ta, trong lòng hắn không khỏi giật mình. Vẫn còn mạch đập, cho dù rất yếu …. Nàng ta chưa chết …

Triển Chiêu mừng rỡ, lập tức điểm đại huyệt cầm máu cho nàng,  đem nữ lao đầu tỉnh lại, để nàng ta chiếu cố tới Xuân Diễm, chính mình lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi đại lao tới tìm Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn Sách mới vừa chợp mắt chưa quá khắc đồng hồ, nhưng vừa nghe tới sự việc phát sinh, lập tức bật dậy, vội vàng cấp đồ chạy đi.

Triển Chiêu đem tứ đại giáo úy đánh thức, để bọn họ bảo hộ Công Tôn Sách cùng Bao Chửng, còn mình nhanh chóng hướng nơi cùng Bạch Ngọc Đường chia tay chạy tới.

Hắn tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của Bạch Ngọc Đường, cho dù Bạch Ngọc Đường mắt không thể thấy, hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn tin, tin vào Bạch Ngọc Đường, hắn biết y có thể tự bảo hộ được bản thân.

Nhưng hôm nay không giống …

Thời điểm hắn lao phòng Công Tôn tiên sinh, mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người – là ai? Là tiếng của ai? Âm thanh đó thực mờ hồ, khiến chính bản thân hắn cũng không xác định được bản thân có nghe nhầm hay không, nhưng vô luận đó chỉ ảo giác hay là sự thật, vô luận cùng Bạch Ngọc Đường không có quan hệ, thanh âm kia vẫn khiến hắn lo sợ bất an.

Hắn một bên chạy, một bên ở trong lòng mặc niệm… Ngọc đường, ngươi nhất định không thể có việc, ngươi nhất định không thể có việc!

☆   ☆☆

Bạch Ngọc Đường nằm trên mặt đất, bạch y nhiễm đầy bụi đất. Chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, mồ hôi lạnh đầm đìa, làn da vốn trắng nõn hiếm thấy, hiện tại lại ẩn ẩn tái xanh, nhìn tựa như thanh ngọc trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu tinh nhuyễn bên dưới. Cả người toàn thân không chỗ nào là không đau nhức, nội lực lại không thể vận chuyển, trong gân mạch như có hàng ngàn hàng vạn con con trùng không ngừng cắn xé, cơn đau nhức đúng như trăm cốt dục toái bàn, đau tới tận xương cốt. Nhưng y lại cắn chặt răng bức chính mình bất động thân thể, bởi vì dù chỉ là một cử động nhỏ thôi cũng khiến y đau tới chết đi sống lại.

Có lẽ lúc này hôn mê đi là tốt nhất, ít nhất có thể tạm thời quên mất đau nhức thấu tận xương tủy mà căn bản chính mình không chịu đựng được. Nhưng đúng là ông trời cũng chẳng chiều lòng người, rút cuộc thì kẻ kia đã làm gì, đã dùng cách gì khiến y trở thành như vậy, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt giống như có ngàn vạn kim châm chui vào cơ thể chích sâu vào.

Tại sao? Tại sao? Tại sao lại  đem y biến thành như thế này, nhưng lại lặng yên rồi rời đi, rốt cuộc kẻ đó có mục đích gì?

Cắn chặt răng bức ép chính mình không thể kêu lên, không thể kêu, không thể kêu, không thể để cho Triển Chiêu nghe thấy, không thể để cho Triển Chiêu phát hiện, không thể khiến hắn lo lắng, không thể trở thành gánh nặng cho hắn, không thể ….

Nhưng đau, đau quá, … Trước mắt chỉ còn lại một mảnh hắc ám, tiếng gió thổi cũng ngày một mờ nhạt, ý thức cũng dần mất đi, thân thể đã không khỏi tự chỗ phát run, nhưng y vẫn cố sống cố chết cắn chặt môi, ngăn không cho những tiếng rên rỉ khiếu ra ngoài.

“ Ngọc Đường! Ngọc Đường! “

Là hắn, hắn đang gọi …

Triển Chiêu ….

Miêu nhi …

Giữa ý thức mơ hồ, giữa khoảng tối lãnh lẽo đang dần xâm chiếm lấy tất cả. Bạch Ngọc Đường theo bản năng mở to mắt, một mảnh hỗn độn kim quang ập vào trong tầm mắt, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng tựa như một bức tranh ướt nước nhòe nát, nhưng một cái thấy không rõ lại làm y cảm thấy bóng dáng quen thuộc vạn phần đang hướng nơi này lao tới.

So với cơn đau trước, vì y mở mắt ra nhìn lại kích thích kim châm ở tình minh huyệt hơn, đau đớn kịch liệt tựa như một cơn sóng lớn ập tới đánh vào đầu y, có lẽ là bản năng, có lẽ là vì bóng dáng quen thuộc kia, ý chí cũng không áp được bản năng, Bạch Ngọc Đường không kiềm được nữa, bật một tiếng kêu thảm.

Miêu nhi! Miêu nhi! Miêu nhi!

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu trong lòng càng ngày càng lạnh . Hắn chạy như điên đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đem một thân bạch y lấm lem đầy đất Bạch Ngọc Đường ôm vào trong lòng, thanh âm mang theo vài phần sợ hãi hỏi: “Ngọc đường! Ngọc đường! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đau ở chỗ nào? Là ai đem ngươi hại thành như vậy! Ngọc đường!”

Cảm giác được nhiệt độ quen thuộc đang ôm lấy mình, Bạch Ngọc Đường vươn hai tay, dùng sức ôm lấy cổ của hắn, làm cho mặt mình dán vào trong ngực hắn. Không phải chỉ là giúp y cảm thấy bớt đi đau đớn, mà quan trọng hơn, y tuyệt đối không cho phép Triển Chiêu nhìn thấy bản thân đau tới khóc đi ra, cơn đau vẫn từng hồi truyền đến làm Bạch Ngọc Đường một thân mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Nhưng bản thân vẫn gắt gao ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn, tuyệt không thể để hắn thấy bản thân bây giờ, kia so với bị hắn nghe thấy mình kêu thảm thiết thì càng làm cho bản thân cảm thấy khuất nhục.

Nhưng vì không nhìn thấy vẻ mặt của y này lại làm cho Triển Chiêu thêm khẩn trương, hắn cố gắng muốn làm cho Bạch Ngọc Đường rời ra một chút, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn: “ Ngọc Đường, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Không thể nói với ta sao? Ngươi như thế nào không nói? Ngươi có phải hay không bị thương? Ngươi đau ở chỗ nào? Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi không được như vậy, cho ta xem, cho ta xem xem ….”

Bạch Ngọc Đường vô lực trả lời, chính là lui ở trong lòng ngực Triển Chiêu không ngừng phát ra tiếng kêu giống như tiểu động vật sau khi bị thương.

“ Ngọc Đường, ngươi để ta xem xem, Ngọc Đường …”

Triển Chiêu thấy vậy hắn gần như không thể thở nổi, trong lòng như bị dao đâm . “ Đây là như thế nào? Là ai? Là kẻ nào dám làm Ngọc Đường thành ra như vậy? “

“ Miêu nhi …” Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã mở miệng, nghe được y đang cố gắng ổn định chính mình, nhưng thanh âm của y thực nhẹ, thực suy yếu, đã bán đứng bản thân y.

“ Ngọc Đường! “ Triển Chiêu vui sướng vạn phần, muốn đẩy Bạch Ngọc Đường ra một chút để nhìn xem tình trạng của y, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn gắt gao ôm lấy hắn, không chịu buông tay.

“Ngọc đường, ngươi rốt cuộc thế nào? Không thể để cho ta xem sao? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

“ Xuân Diễm … “

“ Xuân Diễm? Là nữ phạm nhân người mang về? “

“ nàng … Cùng mấy phạm nhân kia … Thế nào ….”

Triển Chiêu do dự một chút, không biết tại loại thời điểm này nên nói sao ….

Cho dù Triển Chiêu chưa lên tiếng, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng đã đoán ra đáp án.

“ Đều bị diệt … khẩu? “

Triển Chiêu vội nói: “ Không, nữ phạm nhân kia không có chết, nàng ta chỉ là bị thương …. “

Triển Chiêu trước mắt lại hiện ra hình ảnh trong nhà lao kia, hắn hiểu rõ vết thương của nàng ta không nhẹ, thậm trí có thể bảo trụ được tính mệnh hay không còn chưa biết được. Nhưng hiện tại đối mặt Bạch Ngọc Đường …

“ Cho nên … Ngọc Đường, ta đã kêu Công Tôn tiên sinh tới khám cho nàng, hẳn là không có trở ngại … A! “ Triển Chiêu rốt cục nghĩ tới bởi vì lúc nãy bối rối mà quên mất vấn đề quan trọng.

“ Ngươi sao lại thế này? Có phải hay không là những kẻ tới giết người diệt khẩu kia trên đường trốn chạy làm ngươi bị thương? Ngươi gặp bọn chúng rồi giao thủ sao? Có bao nhiêu nhân? Bọn họ thương tổn ngươi ở chỗ nào … A! Hiện tại không phải thời điểm hỏi vấn đề này! Ta phải đi kêu Công Tôn tien sinh! “

Hắn đang muốn ôm lấy y đứng lên, lại bị Bạch Ngọc Đường gắt gao kéo lại: “ Không được … hắn phải để hắn cứu Xuân Diễm … Phải cứu nàng … Nhất định phải cứu được nàng … Đem nàng cứu sống … Sau đó … “

Nếu không, bọn họ không phải đã uổng phí bao nhiêu công sức rồi sao.

Tuy rằng Triển Chiêu hiểu được ý của y, nhưng lại nghe đến bạch Ngọc Đường ngay cả mệnh của mình cũng không quan tâm bằng một nữ nhân kia, Triển Chiêu trong lòng vẫn là tức giận đến độ muốn bốc cháy.

Bất quá hắn cũng biết, đây không phải là lúc để hắn phẫn nộ.

“ Hảo, chúng ta trước cứu nàng, Công Tôn tiên sinh y thuật cao siêu, nhất định sẽ không có vấn đề gì … “ hắn ở bên tai Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng hống: “ Cho nên ngươi đừng khẩn trương đừng quá lo lắng, được không? Ta tạm thời điểm thụy huyệt của ngươi, để ngươi trước ngủ qua đi, đợi cho Công Tôn tiên sinh trở về trị liệu cho ngươi, được không? “

Tay Bạch Ngọc Đường vốn nắm chặt quan phục màu đỏ trên người Triển Chiêu nghe hắn nói vậy rất nhanh liền buông ra, để lại vết ướt trên áo của hắn: “ Ngươi … Nhất định phải cứu nàng … “

“Ân…”Triển Chiêu một bàn tay đụng đến thụy huyệt trên người y, ngón trỏ nhẹ nhàng phát lực, Bạch Ngọc Đường thân thể bỗng dưng mềm nhũn xuống dưới, bị hắn ôm chặt lấy.

Ngọc Đường, Ngọc Đường, Triển Chiêu thề, vô luận là ai! Dám đem ngươi hại thành như vậy, ta tuyệt đối bắt hắn phải trả bằng đại giá! Cho dù đối phương có là Bát hiền vương đi chăng nữa – cũng tuyệt đối không có ngoại lệ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương