Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 9
Thẩm Mạc bị đuổi ra ngoài, trong đầu Cố Chiêu vẫn còn quanh quẩn một câu kia, ‘Mỗi lần cậu ta tới, không phải ngủ thì vẫn là ngủ’. Trong lòng biết rõ vấn đề ngủ này tương đối đơn thuần, lại vẫn không nhịn được rung động trong lòng, có một loại cảm giác đặc biệt kỳ lạ, khiến cho anh không nhịn được muốn làm cái gì đó.
Ông chủ Cố cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ thực sự bị Thẩm Mạc nói trúng, anh động tâm với Diệp Bạch?
Một người lẳng lặng ngồi ở dưới lầu hồi lâu, lần đầu trong đời Cố Chiêu biểu hiện ra nghi ngờ của mình. Anh từ nhỏ đã thông minh tự kiềm chế, biết mình muốn gì, nên làm gì. Chuyện Diệp Bạch là lần đầu tiên không khống chế được, mà đến bây giờ, anh lại cảm thấy cảm giác lúc trước của mình có thể là sai.
Anh đối với Diệp Bạch dường như không chỉ đơn thuần là thân cận, lại có chút…
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Kỳ thật âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe thấy, thậm chí ngay cả bản thân Cố Chiêu cũng không dám chắc anh nghe được, nhưng lúc ấy anh quả thật ngẩng đầu lên, nhìn hướng Diệp Bạch đang mơ hồ đi xuống. Người sau thấy anh nhìn qua lại không động, con mắt híp lại vươn hai tay về hướng anh, một bộ dáng muốn ôm.
Cố Chiêu cảm thấy chấn động!
Anh phát hiện anh không hề thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, nhưng bản năng thân thể lại cảm thấy có chút hưng phấn.
Sự thật đã rất rõ ràng, anh thật sự có loại cảm giác quen thuộc thân thiết đối với Diệp Bạch, nhưng những thân cận nuông chiều đó lại không phải toàn bộ căn nguyên. Chỉ là cái loại cảm giác này quá mức mãnh liệt, cho nên anh mới luôn không để mắt đến một loại cảm giác khác trong lòng mình, do đó cảm thấy những lời này của Thẩm Mạc hoàn toàn là bậy bạ!
Bên kia Diệp Bạch mơ hồ phát hiện ‘người nuôi mèo’ thế nhưng không lại đây ôm mình, bất mãn cau mày.
Trong lúc không quá thanh tỉnh hắn giật mình nhớ lại dường như mình nên dùng linh lực khống chế, bằng không ‘người nọ’ không có khả năng tự mình động, nhưng vừa mới chuẩn bị động lại nghĩ tới mình không còn ở Thiên giới. Hiện tại ‘người nuôi mèo’ là một phàm nhân, còn chưa bị hắn thu phục, tuy rằng hắn cho đối phương không ít tiền.
Mím môi, hắn có chút ủy khuất, đang chuẩn bị tự mình đi xuống.
Bên kia Cố Chiêu đã hiểu được tâm tư của mình, cũng rõ ràng không có ý định nhẫn nại, hai ba bước đã đi tới ôm người ngồi lên trên ghế sofa.
“Sao lại xuống đây?” Anh hỏi.
Diệp Bạch lười biếng bày to: “Có hơi đói.”
Hắn bận rộn qua buổi trưa còn chưa kịp ăn cái gì, trong nhà vốn chuẩn bị không ít cá khô lấp bụng, nhưng cuối cùng lại chưa ăn được. Nhớ tới đây, hắn cảm thấy Dương Siêu còn chưa đủ thảm, ít nhất cũng phải bị xé thành cái ba năm mảnh mới được, ừm, hắn hiện tại không có khí lực gì, vậy ít đi mấy mảnh là được rồi.
Chờ hắn hoàn toàn thanh tỉnh thì trước mặt đã để một bát mì trứng.
Nhìn qua dường như cũng không tệ lắm, Diệp đại miêu không tự giác lè lưỡi liếm liếm môi, càng cảm thấy ‘người nuôi mèo’ này thật sự là tốt.
“Đã lâu không làm rồi.” Cố Chiêu nhất thời có chút khẩn trương, “Nếm thử xem?”
Diệp Bạch tiếp nhận đũa, gắp mì thổi nguội rồi nhét vào miệng, mùi vị hoàn toàn không giống với cá khô, nhưng cũng không khó ăn. So ra, hắn vẫn thích quả trứng gà lớn trong mì hơn, còn là lòng đào, đáng tiếc chỉ có một quả. Hắn có chút tiếc nuối, nhưng lúc đảo sợi mì bên dưới hình như còn có cái gì.
Nhìn qua lại là một quả nữa.
Diệp đại miêu nháy mắt thỏa mãn, dùng đũa chọc quả trứng gà nhét vào miệng, Cố Chiêu nhìn thấy ánh mắt không nhịn được trở nên nhu hòa.
Chờ người ăn xong, thu dọn bát đũa, Cố Chiêu lúc này mới nhìn về phía đôi chân nhỏ sạch sẽ của Diệp Bạch, hỏi: “Sao không đi dép?” Có chuyện lần trước, lần này anh đặc biệt để đôi dép ở bên giường.
Diệp Bạch: “…”
Nhất thời quên mất chuyện này.
Hắn cắn cắn môi, muốn dùng lý do dép bẩn rõ ràng không thích hợp, nên nói thật, “Quên mất.”
Cố Chiêu đương nhiên cảm thấy hắn ngủ đến mơ hồ, nên không có nhắc lại, trong lòng lại nghĩ có nên phủ kín thảm trong biệt thự không, như vậy không đi dép cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Chân thiếu niên rất trắng, chân trần giẫm trên mặt đất rất dễ nhìn, kỳ thật không đi dép… cũng không tồi.
Ngày thứ hai lúc Thẩm Mạc đến Diệp Bạch còn đang ngủ, Cố Chiêu một người ngồi ở trên ghế sofa dưới tầng không biết nghĩ cái gì, trạng thái đó nhìn có chút không đúng. Đại trợ lý Thẩm cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ là bọn họ nghĩ quá lạc quan, Diệp Bạch kỳ thật vẫn phải nhận lấy bóng ma tâm lý?
Nhưng không đúng nha, nói như vậy Cố Chiêu lúc này không phải nên lên trên tầng ở bên cạnh người ta à?
Lúc này Cố Chiêu đã phát hiện ra anh ta, dừng trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt của bạn chí cốt rất đặc sắc, phán đoán trong công việc vẫn luôn được coi là chuẩn xác. Hơn nữa anh đã quen chuyện gì cũng lấy ra thương lượng, sau đó tự mình tổng hợp lại một chút về quyết định cuối cùng, bởi vậy lần này cũng không nhịn được hỏi: “Cậu cảm thấy… em ấy có thể thích tôi không?”
Thẩm Mạc: “… gì?”
Rất lâu, anh ta mới kịp phản ứng lại Cố Chiêu đang hỏi cái gì.
“Người anh em,” Đại trợ lý Thẩm khiếp sợ nhìn Cố Chiêu, “Cậu, cậu… cậu lần này sẽ không thực sự gieo mầm rồi chứ!”
Ngẫm lại mấy năm nay, đủ loại mỹ nữ đàn chị đàn em, lại đến tinh anh tri thức sau này, trong đó rất nhiều người cực kỳ ưu tú, nhưng Cố Chiêu luôn tỏ vẻ không quá yêu thích. Thậm chí tuy có một lần anh ta hoài nghi ông chủ nhà mình thích đàn ông, nhưng quả thật chưa thấy anh biểu lộ hứng thú gì với người nam nào.
Ai từng nghĩ đến, thật vất vả mới có một người cảm thấy hứng thú, lại cứ trực tiếp gieo mầm như vậy.
Cố Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, cảm thấy lần này lại bị mồm quạ đen của thằng nhóc này nói trúng rồi, nhưng anh thật ra lại không cảm thấy như vậy là không tốt, chỉ là…
“Em ấy đối với tôi, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
Thẩm Mạc: “…”
Không thể tưởng được trong đời còn có một lần có thể nhìn thấy ông chủ Cố thị rối rắm tình cảm, anh ta nhất thời quá mức khiếp sợ cũng không biết mình nên biểu đạt ra cảm xúc gì. Cuối cùng vừa định trả về một câu ‘Yên tâm, xem chừng cậu ta đối với cậu kỳ thật không có loại ý tứ này, nhưng cũng có thiện cảm’ lại chợt nghe Cố Chiêu nói:
“Mặc kệ em ấy nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng quyết định rồi!”
Thẩm Mạc: “…”
Lúc trước câu kiểu như vậy chẳng lẽ không phải, ‘Mặc kệ công ty XX muốn hay không, dù sao tôi cũng muốn rồi’, sau đó cái hạng mục kia đã bị công ty nhà mình mạnh mẽ đoạt lại à?
Lần này là người, cũng làm như thế?
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, trong không khí đều là hơi thở quen thuộc, Diệp Bạch nhịn không được lăn vài vòng ở trên giường, thoải mái híp mắt lại nằm hồi lâu mới đứng dậy. Hắn vẫn luôn thèm ngủ, gần đây do đủ loại chuyện loạn thất bát tao làm cho ngủ không ngon, hôm nay lại có thể an tâm nằm trên giường.
Lần thứ ba Cố Chiêu lên tầng thì vừa khéo phát hiện hành vi lăn giường của con mèo nào đó.
Anh nhịn không được cười cười, sau đó tiến vào kéo người lên, “Sắp ăn cơm trưa rồi, em muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua hoặc là chúng ta ra ngoài ăn cũng được.” Chưa dứt, anh lại nghĩ tới, “Nghe Thẩm Mạc nói em nuôi mèo, cả đêm không về không sao chứ, muốn trở về đi xem một cái không.”
Diệp Bạch lắc đầu, “Không, mèo còn chưa bắt đầu nuôi.”
Cố Chiêu sờ sờ đầu của hắn không nói chuyện.
Dù sao nuôi mèo hay không vốn cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh muốn nhân cơ hội để thiếu niên quen với sự tồn tại của anh, sau đó đến nhà đối phương đánh dấu nhãn hiệu của mình.
Cơm trưa cuối cùng không ăn ở nhà.
Diệp Bạch dậy quá muộn, cũng trùng hợp nhìn thấy quảng cáo cua đồng do cửa hàng nào đó làm, Cố Chiêu quyết định mang người đi ăn. Về phần làm sao đặt được phòng vào lúc lượng người cao điểm, thì giao cho đại trợ lý Thẩm vẫn rất tài giỏi. Diệp Bạch chỉ cần phụ trách ăn, Cố Chiêu phụ trách quét thẻ tính tiền là được.
Nói đến chuyện này…
“Tôi xem thẻ phụ…” Ông chủ Cố giả bộ không chút để ý hỏi, “Đột nhiên nhiều hơn một trăm vạn, là em gửi tiết kiệm à.”
Diệp Bạch đương nhiên gật đầu.
Răng rắc một tiếng, hắn gọn gàng linh hoạt lột một con cua đồng, vừa ăn vừa nói, “Tôi vốn tưởng anh rất có tiền, không ngờ tới trong thẻ là tài sản âm.” Diệp đại miêu lấy thịt cua ra ăn, sau đó bổ sung, “Nghe nói phải hoàn lại tiền, nên tôi trả giúp anh.”
Cố Chiêu: “…”
Anh đột nhiên có chút may mắn nho nhỏ tháng này thật ra anh không động đến thẻ tín dụng. Bằng không nếu mua nhà hoặc là bất động sản khác, số âm đến mấy ngàn vạn chẳng phải thiếu niên này sẽ phát sầu?
Nhưng ý nghĩ này không thể chấp nhận được.
Dừng một chút, anh nghiêm mặt giải thích với Diệp Bạch, “Tiền trong thẻ cuối tháng tôi sẽ trả, quả thật tôi cũng được xem là rất có tiền, ít nhất nuôi em không thành vấn đề.”
Nói xong lời này, anh có chút khẩn trương nhìn biểu tình của thiếu niên.
Anh đã nói rất rõ ràng, không biết đối phương sẽ có phản ứng gì? Nhưng Cố Chiêu suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng không nghĩ tới, Diệp Bạch đầu tiên gật đầu rất đương nhiên, sau đó nói: “Tôi sẽ để anh nuôi được tôi.”
Ở Thiên giới hắn phụ trách cung cấp linh lực, ở nơi này đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm cung cấp tiền tài.
Nhưng mà lời này lại bị Cố Chiêu lý giải thành hắn có thể chịu cuộc sống gian khổ, cho nên muốn nuôi kỳ thật không cần quá nhiều tiền, không khỏi có chút cảm động khó hiểu.
Bữa cơm này Diệp Bạch ăn hết sức hài lòng.
Thứ nhất hải sản nơi này quả thật ăn cực kỳ ngon, thứ hai là Cố Chiêu thế nhưng nguyện ý nuôi hắn, khi hắn còn chưa bắt đầu đề nghị với đối phương đã chủ động nguyện ý nuôi hắn.
Đây thật sự là tin tốt lành.
Điều này làm cho Diệp đại miêu có chút vui vẻ, cho nên tùy ý để ‘người nuôi mèo’ Cố Chiêu xâm lấn không gian riêng tư của hắn, vào hang ổ hắn mới chuẩn bị, a, nơi này gọi là nhà của bọn họ.
Ông chủ Cố đầu tiên chú ý tới chính là thảm trải trên mặt đất.
Lông mềm như nhung, thật dày, giẫm lên đặc biệt thoải mái, Diệp Bạch đã để chân trần chạy vội vào, sau đó làm ổ ở trên ghế sofa hoàn toàn không có bộ dáng muốn đãi khách. Nhưng như vậy càng làm cho Cố Chiêu vui vẻ, đây đại biểu thiếu niên không coi anh là người ngoài, vì thế ánh mắt dịu dàng hơn, đồng thời cũng đánh giá không gian Diệp Bạch tự mình bố trí.
Trong phòng quả thật có không ít đồ chơi cho mèo.
Xem ra thiếu niên quả thật đang chuẩn bị nuôi mèo, chỉ là…
Cố Chiêu với ánh mắt vô cùng mẫn tuệ phát hiện trên trụ cào móng cho mèo thậm chí có vết cào, nhưng rõ ràng trong phòng không có mèo, Diệp Bạch cũng thừa nhận hắn còn chưa bắt đầu nuôi, ở đâu ra vết mèo cào?
Theo ánh mắt của anh Diệp Bạch cũng phát hiện việc này: “…”
Ông chủ Cố cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ thực sự bị Thẩm Mạc nói trúng, anh động tâm với Diệp Bạch?
Một người lẳng lặng ngồi ở dưới lầu hồi lâu, lần đầu trong đời Cố Chiêu biểu hiện ra nghi ngờ của mình. Anh từ nhỏ đã thông minh tự kiềm chế, biết mình muốn gì, nên làm gì. Chuyện Diệp Bạch là lần đầu tiên không khống chế được, mà đến bây giờ, anh lại cảm thấy cảm giác lúc trước của mình có thể là sai.
Anh đối với Diệp Bạch dường như không chỉ đơn thuần là thân cận, lại có chút…
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Kỳ thật âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe thấy, thậm chí ngay cả bản thân Cố Chiêu cũng không dám chắc anh nghe được, nhưng lúc ấy anh quả thật ngẩng đầu lên, nhìn hướng Diệp Bạch đang mơ hồ đi xuống. Người sau thấy anh nhìn qua lại không động, con mắt híp lại vươn hai tay về hướng anh, một bộ dáng muốn ôm.
Cố Chiêu cảm thấy chấn động!
Anh phát hiện anh không hề thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, nhưng bản năng thân thể lại cảm thấy có chút hưng phấn.
Sự thật đã rất rõ ràng, anh thật sự có loại cảm giác quen thuộc thân thiết đối với Diệp Bạch, nhưng những thân cận nuông chiều đó lại không phải toàn bộ căn nguyên. Chỉ là cái loại cảm giác này quá mức mãnh liệt, cho nên anh mới luôn không để mắt đến một loại cảm giác khác trong lòng mình, do đó cảm thấy những lời này của Thẩm Mạc hoàn toàn là bậy bạ!
Bên kia Diệp Bạch mơ hồ phát hiện ‘người nuôi mèo’ thế nhưng không lại đây ôm mình, bất mãn cau mày.
Trong lúc không quá thanh tỉnh hắn giật mình nhớ lại dường như mình nên dùng linh lực khống chế, bằng không ‘người nọ’ không có khả năng tự mình động, nhưng vừa mới chuẩn bị động lại nghĩ tới mình không còn ở Thiên giới. Hiện tại ‘người nuôi mèo’ là một phàm nhân, còn chưa bị hắn thu phục, tuy rằng hắn cho đối phương không ít tiền.
Mím môi, hắn có chút ủy khuất, đang chuẩn bị tự mình đi xuống.
Bên kia Cố Chiêu đã hiểu được tâm tư của mình, cũng rõ ràng không có ý định nhẫn nại, hai ba bước đã đi tới ôm người ngồi lên trên ghế sofa.
“Sao lại xuống đây?” Anh hỏi.
Diệp Bạch lười biếng bày to: “Có hơi đói.”
Hắn bận rộn qua buổi trưa còn chưa kịp ăn cái gì, trong nhà vốn chuẩn bị không ít cá khô lấp bụng, nhưng cuối cùng lại chưa ăn được. Nhớ tới đây, hắn cảm thấy Dương Siêu còn chưa đủ thảm, ít nhất cũng phải bị xé thành cái ba năm mảnh mới được, ừm, hắn hiện tại không có khí lực gì, vậy ít đi mấy mảnh là được rồi.
Chờ hắn hoàn toàn thanh tỉnh thì trước mặt đã để một bát mì trứng.
Nhìn qua dường như cũng không tệ lắm, Diệp đại miêu không tự giác lè lưỡi liếm liếm môi, càng cảm thấy ‘người nuôi mèo’ này thật sự là tốt.
“Đã lâu không làm rồi.” Cố Chiêu nhất thời có chút khẩn trương, “Nếm thử xem?”
Diệp Bạch tiếp nhận đũa, gắp mì thổi nguội rồi nhét vào miệng, mùi vị hoàn toàn không giống với cá khô, nhưng cũng không khó ăn. So ra, hắn vẫn thích quả trứng gà lớn trong mì hơn, còn là lòng đào, đáng tiếc chỉ có một quả. Hắn có chút tiếc nuối, nhưng lúc đảo sợi mì bên dưới hình như còn có cái gì.
Nhìn qua lại là một quả nữa.
Diệp đại miêu nháy mắt thỏa mãn, dùng đũa chọc quả trứng gà nhét vào miệng, Cố Chiêu nhìn thấy ánh mắt không nhịn được trở nên nhu hòa.
Chờ người ăn xong, thu dọn bát đũa, Cố Chiêu lúc này mới nhìn về phía đôi chân nhỏ sạch sẽ của Diệp Bạch, hỏi: “Sao không đi dép?” Có chuyện lần trước, lần này anh đặc biệt để đôi dép ở bên giường.
Diệp Bạch: “…”
Nhất thời quên mất chuyện này.
Hắn cắn cắn môi, muốn dùng lý do dép bẩn rõ ràng không thích hợp, nên nói thật, “Quên mất.”
Cố Chiêu đương nhiên cảm thấy hắn ngủ đến mơ hồ, nên không có nhắc lại, trong lòng lại nghĩ có nên phủ kín thảm trong biệt thự không, như vậy không đi dép cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Chân thiếu niên rất trắng, chân trần giẫm trên mặt đất rất dễ nhìn, kỳ thật không đi dép… cũng không tồi.
Ngày thứ hai lúc Thẩm Mạc đến Diệp Bạch còn đang ngủ, Cố Chiêu một người ngồi ở trên ghế sofa dưới tầng không biết nghĩ cái gì, trạng thái đó nhìn có chút không đúng. Đại trợ lý Thẩm cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ là bọn họ nghĩ quá lạc quan, Diệp Bạch kỳ thật vẫn phải nhận lấy bóng ma tâm lý?
Nhưng không đúng nha, nói như vậy Cố Chiêu lúc này không phải nên lên trên tầng ở bên cạnh người ta à?
Lúc này Cố Chiêu đã phát hiện ra anh ta, dừng trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt của bạn chí cốt rất đặc sắc, phán đoán trong công việc vẫn luôn được coi là chuẩn xác. Hơn nữa anh đã quen chuyện gì cũng lấy ra thương lượng, sau đó tự mình tổng hợp lại một chút về quyết định cuối cùng, bởi vậy lần này cũng không nhịn được hỏi: “Cậu cảm thấy… em ấy có thể thích tôi không?”
Thẩm Mạc: “… gì?”
Rất lâu, anh ta mới kịp phản ứng lại Cố Chiêu đang hỏi cái gì.
“Người anh em,” Đại trợ lý Thẩm khiếp sợ nhìn Cố Chiêu, “Cậu, cậu… cậu lần này sẽ không thực sự gieo mầm rồi chứ!”
Ngẫm lại mấy năm nay, đủ loại mỹ nữ đàn chị đàn em, lại đến tinh anh tri thức sau này, trong đó rất nhiều người cực kỳ ưu tú, nhưng Cố Chiêu luôn tỏ vẻ không quá yêu thích. Thậm chí tuy có một lần anh ta hoài nghi ông chủ nhà mình thích đàn ông, nhưng quả thật chưa thấy anh biểu lộ hứng thú gì với người nam nào.
Ai từng nghĩ đến, thật vất vả mới có một người cảm thấy hứng thú, lại cứ trực tiếp gieo mầm như vậy.
Cố Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, cảm thấy lần này lại bị mồm quạ đen của thằng nhóc này nói trúng rồi, nhưng anh thật ra lại không cảm thấy như vậy là không tốt, chỉ là…
“Em ấy đối với tôi, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
Thẩm Mạc: “…”
Không thể tưởng được trong đời còn có một lần có thể nhìn thấy ông chủ Cố thị rối rắm tình cảm, anh ta nhất thời quá mức khiếp sợ cũng không biết mình nên biểu đạt ra cảm xúc gì. Cuối cùng vừa định trả về một câu ‘Yên tâm, xem chừng cậu ta đối với cậu kỳ thật không có loại ý tứ này, nhưng cũng có thiện cảm’ lại chợt nghe Cố Chiêu nói:
“Mặc kệ em ấy nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng quyết định rồi!”
Thẩm Mạc: “…”
Lúc trước câu kiểu như vậy chẳng lẽ không phải, ‘Mặc kệ công ty XX muốn hay không, dù sao tôi cũng muốn rồi’, sau đó cái hạng mục kia đã bị công ty nhà mình mạnh mẽ đoạt lại à?
Lần này là người, cũng làm như thế?
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, trong không khí đều là hơi thở quen thuộc, Diệp Bạch nhịn không được lăn vài vòng ở trên giường, thoải mái híp mắt lại nằm hồi lâu mới đứng dậy. Hắn vẫn luôn thèm ngủ, gần đây do đủ loại chuyện loạn thất bát tao làm cho ngủ không ngon, hôm nay lại có thể an tâm nằm trên giường.
Lần thứ ba Cố Chiêu lên tầng thì vừa khéo phát hiện hành vi lăn giường của con mèo nào đó.
Anh nhịn không được cười cười, sau đó tiến vào kéo người lên, “Sắp ăn cơm trưa rồi, em muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua hoặc là chúng ta ra ngoài ăn cũng được.” Chưa dứt, anh lại nghĩ tới, “Nghe Thẩm Mạc nói em nuôi mèo, cả đêm không về không sao chứ, muốn trở về đi xem một cái không.”
Diệp Bạch lắc đầu, “Không, mèo còn chưa bắt đầu nuôi.”
Cố Chiêu sờ sờ đầu của hắn không nói chuyện.
Dù sao nuôi mèo hay không vốn cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh muốn nhân cơ hội để thiếu niên quen với sự tồn tại của anh, sau đó đến nhà đối phương đánh dấu nhãn hiệu của mình.
Cơm trưa cuối cùng không ăn ở nhà.
Diệp Bạch dậy quá muộn, cũng trùng hợp nhìn thấy quảng cáo cua đồng do cửa hàng nào đó làm, Cố Chiêu quyết định mang người đi ăn. Về phần làm sao đặt được phòng vào lúc lượng người cao điểm, thì giao cho đại trợ lý Thẩm vẫn rất tài giỏi. Diệp Bạch chỉ cần phụ trách ăn, Cố Chiêu phụ trách quét thẻ tính tiền là được.
Nói đến chuyện này…
“Tôi xem thẻ phụ…” Ông chủ Cố giả bộ không chút để ý hỏi, “Đột nhiên nhiều hơn một trăm vạn, là em gửi tiết kiệm à.”
Diệp Bạch đương nhiên gật đầu.
Răng rắc một tiếng, hắn gọn gàng linh hoạt lột một con cua đồng, vừa ăn vừa nói, “Tôi vốn tưởng anh rất có tiền, không ngờ tới trong thẻ là tài sản âm.” Diệp đại miêu lấy thịt cua ra ăn, sau đó bổ sung, “Nghe nói phải hoàn lại tiền, nên tôi trả giúp anh.”
Cố Chiêu: “…”
Anh đột nhiên có chút may mắn nho nhỏ tháng này thật ra anh không động đến thẻ tín dụng. Bằng không nếu mua nhà hoặc là bất động sản khác, số âm đến mấy ngàn vạn chẳng phải thiếu niên này sẽ phát sầu?
Nhưng ý nghĩ này không thể chấp nhận được.
Dừng một chút, anh nghiêm mặt giải thích với Diệp Bạch, “Tiền trong thẻ cuối tháng tôi sẽ trả, quả thật tôi cũng được xem là rất có tiền, ít nhất nuôi em không thành vấn đề.”
Nói xong lời này, anh có chút khẩn trương nhìn biểu tình của thiếu niên.
Anh đã nói rất rõ ràng, không biết đối phương sẽ có phản ứng gì? Nhưng Cố Chiêu suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng không nghĩ tới, Diệp Bạch đầu tiên gật đầu rất đương nhiên, sau đó nói: “Tôi sẽ để anh nuôi được tôi.”
Ở Thiên giới hắn phụ trách cung cấp linh lực, ở nơi này đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm cung cấp tiền tài.
Nhưng mà lời này lại bị Cố Chiêu lý giải thành hắn có thể chịu cuộc sống gian khổ, cho nên muốn nuôi kỳ thật không cần quá nhiều tiền, không khỏi có chút cảm động khó hiểu.
Bữa cơm này Diệp Bạch ăn hết sức hài lòng.
Thứ nhất hải sản nơi này quả thật ăn cực kỳ ngon, thứ hai là Cố Chiêu thế nhưng nguyện ý nuôi hắn, khi hắn còn chưa bắt đầu đề nghị với đối phương đã chủ động nguyện ý nuôi hắn.
Đây thật sự là tin tốt lành.
Điều này làm cho Diệp đại miêu có chút vui vẻ, cho nên tùy ý để ‘người nuôi mèo’ Cố Chiêu xâm lấn không gian riêng tư của hắn, vào hang ổ hắn mới chuẩn bị, a, nơi này gọi là nhà của bọn họ.
Ông chủ Cố đầu tiên chú ý tới chính là thảm trải trên mặt đất.
Lông mềm như nhung, thật dày, giẫm lên đặc biệt thoải mái, Diệp Bạch đã để chân trần chạy vội vào, sau đó làm ổ ở trên ghế sofa hoàn toàn không có bộ dáng muốn đãi khách. Nhưng như vậy càng làm cho Cố Chiêu vui vẻ, đây đại biểu thiếu niên không coi anh là người ngoài, vì thế ánh mắt dịu dàng hơn, đồng thời cũng đánh giá không gian Diệp Bạch tự mình bố trí.
Trong phòng quả thật có không ít đồ chơi cho mèo.
Xem ra thiếu niên quả thật đang chuẩn bị nuôi mèo, chỉ là…
Cố Chiêu với ánh mắt vô cùng mẫn tuệ phát hiện trên trụ cào móng cho mèo thậm chí có vết cào, nhưng rõ ràng trong phòng không có mèo, Diệp Bạch cũng thừa nhận hắn còn chưa bắt đầu nuôi, ở đâu ra vết mèo cào?
Theo ánh mắt của anh Diệp Bạch cũng phát hiện việc này: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook