Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi
-
Chương 26
” Ác ~” Sau khi nghe xong Bạch Dạ thuật lại mọi chuyện, Bạch Tình không nhanh không chậm nói” Cá nhỏ trưởng thành .”
Bạch Tình lại nói chuyện, cắt ngang hồi tưởng của Bạch Dạ:” Sao đến nỗi phải biến trở về thành cái đuôi…… muốn giúp hắn biến trở về nguyên dạng, không bằng làm cho hắn học được thói quen dùng hai chân đi trên đường.” Vô luận như thế nào, ý kiến của nàng luôn luôn tối chính xác, đây cũng là lý do vì sao nàng có thể đảm nhiệm chức tộc trưởng.
” Hiểu được .”
Bạch Dạ gật đầu, xoay người cất bước đang muốn rời khỏi đại điện.
” Chậm đã!”
Bạch Tình gọi lại hắn, hắn cũng biết là mình bị gọi lại là vì việc gì, nên không chờ Bạch Tình lên tiếng, hắn nói luôn:” Nếu là chuyện của Hắc Uyển, ta nói trước, ta không có hứng thú với nàng!”
” Là bởi vì con cá nhỏ kia sao?” Bạch Tình nheo lại mắt hỏi.
Không nghĩ tới Bạch Tình lại hỏi như vậy , Bạch Dạ không muốn nghĩ nhiều lắm, tùy ý loạn đáp” Không phải!”
” Hổn hển chạy ra ngoài như thế mà còn nói là không ư?” Bạch Tình lẩm bẩm, giơ lên một bên chén rượu, hưng trí bừng bừng nhìn đứa con dần dần đi xa ” Vô phương……chuyện của những người trẻ tuổi, thì các ngươi phải tự mình giải quyết thôi……”
Ra khỏi Bạch Sa điện, Bạch Dạ chạy nhanh trở về phòng.
Nàng tựa hồ biết Bạch Dạ nhất định sẽ đi ngang qua nơi này.
Nhìn Bạch Dạ đang từ xa xa chậm rãi đi tới, Hắc Uyển tâm trạng thật sự là mâu thuẫn, nàng nên đối hắn nói cái gì đây? Hay là trầm mặc không nói?
Phải làm sao đây? Bạch Dạ càng ngày càng gần .
Một cảm giác áp bức vô hình bỗng nhiên xuất hiện thay thế cho sự ái mộ cũng bỗng nhiên biến mất vô tung.
” Ca ca của ngươi có ý kiến gì không?” Bạch Dạ trực tiếp đi tới hỏi, hắn biết trốn tránh không phải biện pháp.
” Hắn…… hy vọng chúng ta cùng một chỗ, nhưng mà ta tin rằng, ngươi sẽ không đáp ứng.” Loại tình cảm như thế này là không thể miễn cưỡng. Nếu không thể cùng hắn cả đời nắm tay cùng nhau sánh bước, nàng chỉ còn cách là buông tay âm thầm chúc phúc cho hắn.
” Ân.” Hắn nhắm mắt lại, không nghĩ nhìn đến Hắc Uyển với đôi mắt đang rưng rưng chực chờ rơi lệ.
” Cho nên, ta sẽ khuyên ca ca buông tha cho.” Hắc Uyển buồn bã nói:” Cũng sẽ khuyên chính mình buông tha cho.”
” Chúc phúc ngươi.”
Bạch Dạ thản nhiên lưu lại những lời này sau đó liền bước đi về hướng phòng của mình, không lần nào liếc mắt nhìn lại Hắc Uyển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook