Miêu Hành Bá Đạo
-
Chương 8: Tâm Trung Khả Nhân
Quần lót của đồng chí chủ cho thuê nhà đều nằm trong máy giặt – đây là lúc đồng chí chủ cho thuê nhà Hà Trung Toàn nhiệt tình lôi kéo Mao Thư Trần đi tham quan phòng tắm cùng toilet, Mao Thư Trần ngứa tay mở máy giặt ra phát hiện bi kịch.
Những chiếc quần lót màu sắc khác nhau còn tản ra hương vị quỷ dị nằm trong máy giặt chất thành núi nhỏ, khi Mao Thư Trần mở ra, hương vị kia lập tức xông thẳng vào mũi khiến hắn suýt chút té ngã.
Không chỉ như thế, đưa mắt nhìn bốn phía, tại phòng bếp còn có một đống chén dĩa chưa rửa, trên sopha quần áo vứt lung tung, trong phòng khách nơi nơi đều có sách báo tạp chí – hết thảy đều chứng minh, thói quen vệ sinh của Hà Trung Toàn thoạt nhìn không tốt.
Bác sĩ đều hoặc nhiều hoặc ít có một chút bệnh thích sạch sẽ, mà loài mèo là loài yêu sạch sẽ nhất trong giới động vật, nhưng hắn ít nhất phải yêu sạch sẽ hơn loài chó rất nhiều, như vậy như vậy càng thêm lý do để Mao Thư Trần muốn xoay người ra khỏi cửa.
Chỉ là hoàn cảnh tao nhã của khu biệt thự, trong sân có thể tùy ý nuôi chó săn, còn có tiền thuê cực rẻ… Hết thảy đều làm cho Mao Thư Trần không thể bỏ qua. Hà Trung Toàn yêu cầu tiền thuê cực kỳ rẻ, thậm chí so với căn phòng nhỏ Mao Thư Trần thuê trước đây còn rẻ hơn một nửa, này đó cho thấy người chủ cho thuê tương lai cũng không để ý tiền tài, nhưng vì cái gì hắn quảng cáo cho thuê?
Chẳng lẽ hắn muốn tìm một người dọn dẹp phòng miễn phí nên phải cho thuê thấp như vậy? Mao Thư Trần nhìn hoàn cảnh loạn thất bát tao xung quanh, trong lòng đưa ra một quyết định. “Tôi tuyệt đối sẽ không quét tước, dọn dẹp phòng cho anh.”
“…Hả?” Hà Trung Toàn hoàn toàn không hiểu được Mao Thư Trần làm sao lại nói ra một câu như vậy, biểu tình ngốc lăng nhìn phi thường khôi hài: “Không cần anh quét tước, mỗi tuần đều có người chuyên dọn dẹp đến dọn phòng.”
Cư nhiên không cần hắn quét tước phòng ở? Vậy giá cho thuê thấp như thế vì cớ gì, chắc không phải do coi trọng Mao Thư Trần vì đã giúp hắn làm giải phẫu chứ?
Mao Thư Trần chấp tay sau lưng xem kỹ biệt thự vô cùng rộng này, từng phòng đều nhìn một lần, rốt cuộc tìm được một gian phòng không quá lộn xộn – đó là gian phòng năm bên cạnh thư phòng, gần 20 m2, bốn mặt tường đều là giá sách nối thẳng với trần nhà, trên đó đầy đủ các loại sách, ở giữa là một bàn công tác màu thâm, một bộ máy tính im lặng đặt ở đó, bàn phím mài mòn nghiêm trọng, xem ra Hà Trung Toàn là người thường xuyên làm bạn cùng máy tính. Lại liên hệ với việc hắn trẻ tuổi như vậy lại có được một căn biệt thự to lớn, trong lòng Mao Thư Trần đối với nghề nghiệp của hắn cũng đoán được vài phần: ở nhà chơi cổ phiếu hay là bán hàng qua mạng gì đó.
Giá sách bên cạnh Mao Thư Trần bày một loạt sách, thiết kế tinh mỹ nhưng dính đầy bụi. So với những cuốn sách cũ nhưng sạch sẽ ở chung quanh thì bộ sách kia thoạt nhìn thì biết chủ nhân rất ít khi xem đến.
Tác giả của bộ sách kia là một nữ tác giả rất nổi tiếng, bút danh là ‘Tâm Trung Khả Nhân’, là người rất có năng lực phân tích, văn phong đa dạng, theo bút danh của cô ấy, hẳn là không vượt qua 30 tuổi, nhưng dưới ngòi bút của cô hiển lộ ra hiểu biết sâu sắc đối với đời người, mà lời bình trên báo cho thấy đây thật sự là một cây bút rất sắc bén. Một nữ tác giả văn phong đa dạng như vậy có thể nói là thần tượng của toàn dân, từ những cô nhóc mười tuổi cho đến lão già bảy mươi, không ai không khen ngợi văn vẻ của cô.
Ngoại trừ những truyện ngắn xuất bản ra ngoài ‘Tâm Trung Khả Nhân’ cũng xuất bản tiểu thuyết, trong đó tiểu thuyết về một tình yêu thuần khiết của một vị anh hùng cứu hộ trên biển với tên gọi ‘Hải chi thơ ca tụng’ gặt hái được nhiều thành công, nghe nói sau đó không lâu còn được cải biên thành phim điện ảnh – đây là bộ tiểu thuyết duy nhất của cô mà Mao Thư Trần từng xem, không thể không nói, viết thật sự hấp dẫn. Mao Thư Trần là mèo, tuy rằng không phải tất cả mèo đều sợ nước, nhưng Mao Thư Trần lại thuộc nhóm sợ nữa. Ngoại trừ những việc tất yếu phải dùng đến nước tỷ như tắm rửa, làm vệ sinh nhà cửa, hắn sẽ không tiếp xúc với nước, như vậy dĩ nhiên hắn cũng không biết bơi. Mà tiểu thuyết ‘hải chi thơ ca tụng’ kia lại miêu tả nhân vật chính A Kiệt nhiệt tình yêu thương hướng về biển lại gãi đúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Mao Thư Trần.
“Anh không thích tác giả này?” Mao Thư Trần rút ‘hải chi thơ ca tụng’ từ trên giá sách ra, bên ngoài bìa cứng dính dầy tro bụi, nhìn ra chủ nhân nó không yêu quý nó.
“Hả? Làm sao như thế được, tôi siêu yêu thích nó!” Hà Trung Toàn vội lắc đầu, biểu tình vô tội cực kỳ.
“Nói thích vậy vì cái gì tiểu thuyết của cô ấy, anh chưa từng xem qua? Đều đóng bụi cả.”
“Bởi vì nội dung tiểu thuyết đều khắc sâu trong đầu tôi, không cần lật xem cũng nhớ rõ!”
Mao Thư Trần nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi mở ra một tờ, tùy ý đọc một câu: “Tiểu Nam nhìn thấy A Kiệt, từng bước lui về sau phía biển: [đừng tới cứu tôi! Tôi thuộc về biển cả!….]
[Tôi có thể nghe thấy tiếng gọi của biển, nó đang gọi tôi về nhà! Nó đang nói đến đây đi đến đây đi” chỉ có tôi sẽ làm cho anh thương tâm mà khóc, chỉ có tôi sẽ cho anh vui vẻ mà tự hào…] Hà Trung Toàn không thèm chớp mắt liền đem câu nói kế tiếp đọc ra, ngay cả một chữ cũng không sai.
Mao Thư Trần vỗ tay, cỗ vũ nói: “Không ngờ anh thật sự có thể đọc ra.”
“Đương nhiên” nói tới đây, Hà Trung Toàn mặt mày hớn hở tâng bốc bản thân: “Chính tôi viết mà tôi không nhớ mới lạ!”
Mao Thư Trần hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu tình khiếp sợ: “Đây là anh viết?… Anh là ‘Tâm Trung Khả Nhân’?”
Hà Trung Toàn gãi gãi đầu, ánh mắt chớp chớp: “Có cái gì không đúng sao? Tôi nghĩ anh khi nhìn thấy thư phòng tôi cũng đoán được chứ – ‘Tâm Trung Khả Nhân’ không phải là một chữ ‘Hà’ một chữ ‘Trung’ hay sao!”
Mao Thư Trần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong óc hỗn loạn: “Ngày đó anh còn bảo mình là một người học nghề gia công kim cương…”
“À, thân là tác giả cũng không thể không ra ngoài tìm hiểu, tôi muốn viết một tiểu thuyết có liên quan đến gia công kim cương nên phải đi bái sư thể nghiệm cuộc sống!” Hà Trung Toàn đơn giản nói.
“… Tiểu thuyết kia viết xong?”
“Không, học gia công kim cương quá phí tiền, cho nên khi tiểu thuyết kia đăng trên tạp chí còn khuyết 3 chương, tôi liền vứt qua một bên.”
“…” Mao Thư Trần đem quyển sách trên tay nhét tùy ý vào giá sách, xoay người rời khỏi cửa: hắn không bao giờ… có thể cùng một con chó ngốc không có trách nhiệm, siêu cấp không có quy tắc này chung sống dù chỉ một giây!
Hà Trung Toàn cư nhiên duỗi cánh tay ra, cứ như vậy ôm lấy thắt lưng hắn, giống như một đứa nhỏ không nghe lời ôm lấy mẹ năn nỉ đòi kẹo vậy: “Ôi chao, bác sĩ Mao à, anh đừng đi! Tôi còn chưa nói với anh tôi viết ‘hải chi thơ ca tụng’ từng đi làm cứu hộ biển, nhưng bởi vì chỉ biết ‘bơi chó’ cho nên không thông qua được cuộc thi!
“Không cần phải nói!!! Tôi không thích nghe!!!!!”
Mao Thư Trần gắt gao bắt lấy khung cửa muốn thoát ra cái a tì địa ngục này, nhưng giãy dụa của loài mèo trong mắt con chó to lớn chỉ như gãi ngứa Mao Thư Trần bị Hà Trung Toàn nhiệt tình quá mức lôi kéo thưởng thức qua tất cả các bộ sách mà hắn viết, hơn nữa bị bắt nghe hắn hưng trí bừng bừng kể lịch sử ra đời của từng quyển sách.
“… Cho nên lần này sở dĩ quảng cáo cho thuê nhà, cũng không phải vì tôi thiếu tiền, mà bởi vì tôi muốn viết một tiểu thuyết về khách trọ với 6 tính cách khác nhau cùng ở chung.” Mao Thư Trần rốt cuộc nhạy cảm sâu sắc quơ được điểm mấu chốt, hắn đẩy kính mắt nói: “Hà tiên sinh, con người của tôi ưa im lặng, không thể ở cùng nhiều người, cho nên thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy phòng này không thích hợp..”
“Bác sĩ Mao, việc đó cũng dễ thương lượng thôi mà!” Hà Trung Toàn trong ánh mắt để lộ ra nghiêm túc: “Tôi cũng không muốn ở chung với một đống người, tôi muốn ở cùng một chỗ với anh! Không phải chỉ 6 người thôi sao, tôi lén giải quyết là được – anh xem, tôi nổ lực cố gắng có thể tâm thần phân liệt thành ba người, nếu anh cũng thử xem xem có thể phân ra ba được không?”
Hà Trung Toàn, ta phân liệt cả nhà mi!
Những chiếc quần lót màu sắc khác nhau còn tản ra hương vị quỷ dị nằm trong máy giặt chất thành núi nhỏ, khi Mao Thư Trần mở ra, hương vị kia lập tức xông thẳng vào mũi khiến hắn suýt chút té ngã.
Không chỉ như thế, đưa mắt nhìn bốn phía, tại phòng bếp còn có một đống chén dĩa chưa rửa, trên sopha quần áo vứt lung tung, trong phòng khách nơi nơi đều có sách báo tạp chí – hết thảy đều chứng minh, thói quen vệ sinh của Hà Trung Toàn thoạt nhìn không tốt.
Bác sĩ đều hoặc nhiều hoặc ít có một chút bệnh thích sạch sẽ, mà loài mèo là loài yêu sạch sẽ nhất trong giới động vật, nhưng hắn ít nhất phải yêu sạch sẽ hơn loài chó rất nhiều, như vậy như vậy càng thêm lý do để Mao Thư Trần muốn xoay người ra khỏi cửa.
Chỉ là hoàn cảnh tao nhã của khu biệt thự, trong sân có thể tùy ý nuôi chó săn, còn có tiền thuê cực rẻ… Hết thảy đều làm cho Mao Thư Trần không thể bỏ qua. Hà Trung Toàn yêu cầu tiền thuê cực kỳ rẻ, thậm chí so với căn phòng nhỏ Mao Thư Trần thuê trước đây còn rẻ hơn một nửa, này đó cho thấy người chủ cho thuê tương lai cũng không để ý tiền tài, nhưng vì cái gì hắn quảng cáo cho thuê?
Chẳng lẽ hắn muốn tìm một người dọn dẹp phòng miễn phí nên phải cho thuê thấp như vậy? Mao Thư Trần nhìn hoàn cảnh loạn thất bát tao xung quanh, trong lòng đưa ra một quyết định. “Tôi tuyệt đối sẽ không quét tước, dọn dẹp phòng cho anh.”
“…Hả?” Hà Trung Toàn hoàn toàn không hiểu được Mao Thư Trần làm sao lại nói ra một câu như vậy, biểu tình ngốc lăng nhìn phi thường khôi hài: “Không cần anh quét tước, mỗi tuần đều có người chuyên dọn dẹp đến dọn phòng.”
Cư nhiên không cần hắn quét tước phòng ở? Vậy giá cho thuê thấp như thế vì cớ gì, chắc không phải do coi trọng Mao Thư Trần vì đã giúp hắn làm giải phẫu chứ?
Mao Thư Trần chấp tay sau lưng xem kỹ biệt thự vô cùng rộng này, từng phòng đều nhìn một lần, rốt cuộc tìm được một gian phòng không quá lộn xộn – đó là gian phòng năm bên cạnh thư phòng, gần 20 m2, bốn mặt tường đều là giá sách nối thẳng với trần nhà, trên đó đầy đủ các loại sách, ở giữa là một bàn công tác màu thâm, một bộ máy tính im lặng đặt ở đó, bàn phím mài mòn nghiêm trọng, xem ra Hà Trung Toàn là người thường xuyên làm bạn cùng máy tính. Lại liên hệ với việc hắn trẻ tuổi như vậy lại có được một căn biệt thự to lớn, trong lòng Mao Thư Trần đối với nghề nghiệp của hắn cũng đoán được vài phần: ở nhà chơi cổ phiếu hay là bán hàng qua mạng gì đó.
Giá sách bên cạnh Mao Thư Trần bày một loạt sách, thiết kế tinh mỹ nhưng dính đầy bụi. So với những cuốn sách cũ nhưng sạch sẽ ở chung quanh thì bộ sách kia thoạt nhìn thì biết chủ nhân rất ít khi xem đến.
Tác giả của bộ sách kia là một nữ tác giả rất nổi tiếng, bút danh là ‘Tâm Trung Khả Nhân’, là người rất có năng lực phân tích, văn phong đa dạng, theo bút danh của cô ấy, hẳn là không vượt qua 30 tuổi, nhưng dưới ngòi bút của cô hiển lộ ra hiểu biết sâu sắc đối với đời người, mà lời bình trên báo cho thấy đây thật sự là một cây bút rất sắc bén. Một nữ tác giả văn phong đa dạng như vậy có thể nói là thần tượng của toàn dân, từ những cô nhóc mười tuổi cho đến lão già bảy mươi, không ai không khen ngợi văn vẻ của cô.
Ngoại trừ những truyện ngắn xuất bản ra ngoài ‘Tâm Trung Khả Nhân’ cũng xuất bản tiểu thuyết, trong đó tiểu thuyết về một tình yêu thuần khiết của một vị anh hùng cứu hộ trên biển với tên gọi ‘Hải chi thơ ca tụng’ gặt hái được nhiều thành công, nghe nói sau đó không lâu còn được cải biên thành phim điện ảnh – đây là bộ tiểu thuyết duy nhất của cô mà Mao Thư Trần từng xem, không thể không nói, viết thật sự hấp dẫn. Mao Thư Trần là mèo, tuy rằng không phải tất cả mèo đều sợ nước, nhưng Mao Thư Trần lại thuộc nhóm sợ nữa. Ngoại trừ những việc tất yếu phải dùng đến nước tỷ như tắm rửa, làm vệ sinh nhà cửa, hắn sẽ không tiếp xúc với nước, như vậy dĩ nhiên hắn cũng không biết bơi. Mà tiểu thuyết ‘hải chi thơ ca tụng’ kia lại miêu tả nhân vật chính A Kiệt nhiệt tình yêu thương hướng về biển lại gãi đúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Mao Thư Trần.
“Anh không thích tác giả này?” Mao Thư Trần rút ‘hải chi thơ ca tụng’ từ trên giá sách ra, bên ngoài bìa cứng dính dầy tro bụi, nhìn ra chủ nhân nó không yêu quý nó.
“Hả? Làm sao như thế được, tôi siêu yêu thích nó!” Hà Trung Toàn vội lắc đầu, biểu tình vô tội cực kỳ.
“Nói thích vậy vì cái gì tiểu thuyết của cô ấy, anh chưa từng xem qua? Đều đóng bụi cả.”
“Bởi vì nội dung tiểu thuyết đều khắc sâu trong đầu tôi, không cần lật xem cũng nhớ rõ!”
Mao Thư Trần nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi mở ra một tờ, tùy ý đọc một câu: “Tiểu Nam nhìn thấy A Kiệt, từng bước lui về sau phía biển: [đừng tới cứu tôi! Tôi thuộc về biển cả!….]
[Tôi có thể nghe thấy tiếng gọi của biển, nó đang gọi tôi về nhà! Nó đang nói đến đây đi đến đây đi” chỉ có tôi sẽ làm cho anh thương tâm mà khóc, chỉ có tôi sẽ cho anh vui vẻ mà tự hào…] Hà Trung Toàn không thèm chớp mắt liền đem câu nói kế tiếp đọc ra, ngay cả một chữ cũng không sai.
Mao Thư Trần vỗ tay, cỗ vũ nói: “Không ngờ anh thật sự có thể đọc ra.”
“Đương nhiên” nói tới đây, Hà Trung Toàn mặt mày hớn hở tâng bốc bản thân: “Chính tôi viết mà tôi không nhớ mới lạ!”
Mao Thư Trần hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu tình khiếp sợ: “Đây là anh viết?… Anh là ‘Tâm Trung Khả Nhân’?”
Hà Trung Toàn gãi gãi đầu, ánh mắt chớp chớp: “Có cái gì không đúng sao? Tôi nghĩ anh khi nhìn thấy thư phòng tôi cũng đoán được chứ – ‘Tâm Trung Khả Nhân’ không phải là một chữ ‘Hà’ một chữ ‘Trung’ hay sao!”
Mao Thư Trần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong óc hỗn loạn: “Ngày đó anh còn bảo mình là một người học nghề gia công kim cương…”
“À, thân là tác giả cũng không thể không ra ngoài tìm hiểu, tôi muốn viết một tiểu thuyết có liên quan đến gia công kim cương nên phải đi bái sư thể nghiệm cuộc sống!” Hà Trung Toàn đơn giản nói.
“… Tiểu thuyết kia viết xong?”
“Không, học gia công kim cương quá phí tiền, cho nên khi tiểu thuyết kia đăng trên tạp chí còn khuyết 3 chương, tôi liền vứt qua một bên.”
“…” Mao Thư Trần đem quyển sách trên tay nhét tùy ý vào giá sách, xoay người rời khỏi cửa: hắn không bao giờ… có thể cùng một con chó ngốc không có trách nhiệm, siêu cấp không có quy tắc này chung sống dù chỉ một giây!
Hà Trung Toàn cư nhiên duỗi cánh tay ra, cứ như vậy ôm lấy thắt lưng hắn, giống như một đứa nhỏ không nghe lời ôm lấy mẹ năn nỉ đòi kẹo vậy: “Ôi chao, bác sĩ Mao à, anh đừng đi! Tôi còn chưa nói với anh tôi viết ‘hải chi thơ ca tụng’ từng đi làm cứu hộ biển, nhưng bởi vì chỉ biết ‘bơi chó’ cho nên không thông qua được cuộc thi!
“Không cần phải nói!!! Tôi không thích nghe!!!!!”
Mao Thư Trần gắt gao bắt lấy khung cửa muốn thoát ra cái a tì địa ngục này, nhưng giãy dụa của loài mèo trong mắt con chó to lớn chỉ như gãi ngứa Mao Thư Trần bị Hà Trung Toàn nhiệt tình quá mức lôi kéo thưởng thức qua tất cả các bộ sách mà hắn viết, hơn nữa bị bắt nghe hắn hưng trí bừng bừng kể lịch sử ra đời của từng quyển sách.
“… Cho nên lần này sở dĩ quảng cáo cho thuê nhà, cũng không phải vì tôi thiếu tiền, mà bởi vì tôi muốn viết một tiểu thuyết về khách trọ với 6 tính cách khác nhau cùng ở chung.” Mao Thư Trần rốt cuộc nhạy cảm sâu sắc quơ được điểm mấu chốt, hắn đẩy kính mắt nói: “Hà tiên sinh, con người của tôi ưa im lặng, không thể ở cùng nhiều người, cho nên thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy phòng này không thích hợp..”
“Bác sĩ Mao, việc đó cũng dễ thương lượng thôi mà!” Hà Trung Toàn trong ánh mắt để lộ ra nghiêm túc: “Tôi cũng không muốn ở chung với một đống người, tôi muốn ở cùng một chỗ với anh! Không phải chỉ 6 người thôi sao, tôi lén giải quyết là được – anh xem, tôi nổ lực cố gắng có thể tâm thần phân liệt thành ba người, nếu anh cũng thử xem xem có thể phân ra ba được không?”
Hà Trung Toàn, ta phân liệt cả nhà mi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook