Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ
-
Quyển 2 - Chương 1: Thiên hộ Miêu trại - Mộng đại học
Edit: Canina
Rời nhà chú Hai một thời gian, em gái vẫn nằm hôn mê trong bệnh viện. Tôi cầm chặt giấy báo nhập học trong tay, ngày mai phải lên thành phố. Tuy học đại học vẫn là mơ ước của tôi, nhưng vừa nghĩ tới chú Hai mất tích, em gái thì bị nguyền rủa, trong lòng tôi liền trào dâng một nỗi chua xót. Hạ quyết tâm báo thù cho chú Hai, tìm kiếm phương pháp phá giải lời nguyền cho em gái, tôi tới bệnh viện thăm em gái lần cuối trước khi đi.
“Tiểu Vũ, con đã tới rồi!” Thím Hai canh giữ bên cạnh em gái, vành mắt thâm quầng, nhìn là biết không được nghỉ ngơi tốt.
“Thím Hai, em gái vẫn chưa tỉnh lại sao?” Tôi từ từ đi qua, thấy em gái nằm lặng im không nhúc nhích, giống như đang ngủ vậy.
“Không có, bất quá nó vẫn có thể uống được một ít, con yên tâm đi học đi, bác sĩ nói nó sẽ sớm tỉnh lại!” Thím Hai thấy tôi tỏ ra lo lắng bèn nói dối để an ủi tôi.
“Thím Hai, đây là tiền ăn chú Ba bảo con mang tới, bây giờ con sẽ đi mua vé…” Rời khỏi bệnh viện, trên đường về tôi không nhịn được, khóc một hồi, nghĩ tới chú Hai và em gái, lại cảm thấy bản thân thực vô dụng.
Mua vé lên xe, chỉ chốc lát sau tôi đã tới nhà chú Ba.
“Tiểu Vũ về rồi hả, em gái cháu sao rồi?” Chú Ba ân cần hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh lại, bất quá nghe thím Hai nói là sẽ sớm tỉnh thôi!” Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy, em gái không biết lúc nào mới dậy, chi phí nằm viện đều là do một nhà chú Ba cứu tế, thật không biết khi nào mới có tiền trả lại cho chú.
“Ngày mai cháu cứ đi học đi, Tiểu Vũ, thím ba cháu vừa đi chợ mua thức ăn rồi. Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. Hành lý cùng quần áo đã mua cho cháu rồi, cháu xem thử xem quần áo có vừa người không…” Chú Ba bận rộn tới đưa quần áo cho tôi, làm cho tôi cảm động tới mức rớt nước mắt… Buổi tối hôm đó chú Ba thím Ba còn làm một bàn tiệc thịnh soạn, tôi ăn cực kỳ ngon miệng.
Thời gian qua thật mau, ngày hôm sau tôi mang theo hành lý, gói đồ trừ tà còn có cả quyển <Cửu ngự thần sách>, lên đường.
Đến trạm xe, bọn họ còn dặn dò tôi phải học tập thật giỏi. Xe lửa lao đi vùn vụt, ngoái đầu ra cửa sổ nhìn lại, phía xa xa tôi vẫn còn nhìn thấy chú Ba và thím Ba đang vẫy tay tiễn tôi đi. Ôm tâm tình phức tạp, tôi ngồi trong toa xe lửa nhìn người lạ đi tới đi lui, bất chợt một cảm giác mê mang chưa bao giờ có dâng lên trong lòng. Trên xe tấp nập người đa số đều là sinh viên đại học tay xách nách mang, đám nữ sinh hầu như đều có người lớn trong nhà đi cùng, nam sinh chỉ có vài người đi một mình giống tôi.
“Hành khách thân mến, đã tới Hải thành, mời chuẩn bị hành lý tư trang…” Người lên xuống xe không ít, hầu hết đều là một nhà ba người, một mình tôi cô đơn chiếc bóng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu một cái.
“Bắt ăn trộm, bắt ăn trộm!” Lúc này phía sau chạy tới một người đeo mắt kính. Cẩn thận nhìn người này một chút, mắt kính còn dầy hơn cả bánh bích quy kẹp nhân, gầy như con khỉ, mặc một cái áo T-shirt màu đỏ, giày du lịch vốn dĩ có màu trắng lúc này trở thành màu xám đen, quần bó nhăn nhúm dán chặt lấy đùi, mồ hôi mướt mát. Cậu ta vừa chạy vừa kêu lên, còn xách theo hành lý thật nặng, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp một tráng hán, túm chặt cánh tay anh ta không chịu buông. Tôi vội vàng chạy qua xem kết quả một chút, bốn phía cũng có không ít người vây xem, cảnh sát đường sắt cũng tới rồi.
“Thằng nhóc mày làm gì đây, dám nói ta là ăn trộm, mau buông tay!” Tráng hán trợn tròn mắt nhìn cậu ta, dáng vẻ giống như giận dữ muốn đánh, cậu đeo mắt kính tuy cao nhưng so với ông này thì trở nên không khác gì một người lùn.
“Ông chính là ăn trộm! Tôi vừa nhìn thấy ông thò tay móc ví của nữ sinh kia!” Cậu mắt kính tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, tay nắm càng chặt.
“Thằng nhóc thối, mày nhìn rõ đi, xem cô gái này dáng dấp ra sao?” Tráng hán kéo nữ sinh bên cạnh tới trước mặt, nữ sinh kia cũng quay lại, một khuôn mặt mập mạp toàn là thịt đang bực bội nhìn mắt kính. Lúc ấy tôi liền biết được chuyện gì xảy ra.
“Đây là con gái tao, ví tiền của tao bỏ trong hành lý của nó, tao cầm tiền của tao mà mày cũng quản?” Tráng hán hất tay một cái, mắt kính lập tức ngã lăn ra đất.
“Ai mượn ngươi quản, tên bốn mắt chết tiệt! Bệnh thần kinh!” Cô gái mập cũng tức giận mắng cậu ta.
Hai cha con nối gót nhau bỏ đi, cảnh sát đường sắt đứng gần cũng bật cười haha, vội vàng kéo cậu mắt kính đứng lên, lúc này thấy kính của cậu ta bị rớt, tôi vội vàng nhặt lên giúp.
“Này, xin chào! Mắt kính của cậu, trả cậu này!” Tôi đưa cặp kính tới.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.” Mắt kính gật đầu lia lịa.
“Cậu phải tới trường nào, thích làm việc nghĩa như vậy cũng phải nhìn đúng nha, nếu là ăn trộm thật thì chỉ cần một quyền là cậu bay luôn?” Tôi cười nói với cậu ta, chế giễu.
“Không sao, tôi không nhìn ra bọn họ có quan hệ gì, cứ ngỡ là ăn trộm! Đúng rồi, tôi học lớp một năm thứ nhất khoa khảo cổ, đại học Hải thành.” Vừa nói cậu ta vừa sửa sang lại quần áo, đưa thư báo trúng tuyển cho tôi xem. Lúc này trông cậu ta thực thảm hại, mới rồi bị đẩy ngã, trên mông toàn là bùn đen.
“Không phải đâu? Trùng hợp như vậy?” Tôi nhìn thư thông báo của cậu, thấy vừa cùng khoa lại vừa cùng cả phòng ký túc.
“Cậu tên Ngô Thế Vinh? Tên rất hay, chúng ta vừa cùng lớp lại vừa cùng phòng, cũng quá trùng hợp đi?” Tôi nhìn lại giấy báo của mình một lần nữa, xác định không có lầm.
“Vậy thì thật trùng hợp, cám ơn cậu tìm mắt kính giúp tôi, chúng ta mau tới trường đi, mới rồi chậm trễ không ít thời gian!” Vừa nói hai người chúng tôi vừa tranh thủ gọi xe, chạy thẳng tới trường học.
Đảo mắt liền tới cổng trường, ngoài cổng thật là nhiều học sinh xếp hàng đi vào trong. Cổng trường in bốn chữ to “Hải Thành Đại Học”, chữ to còn mạ vàng, nhìn vô cùng nổi bật.
“Hoan nghênh khảo cổ hệ tân đồng học!” Ngô Thế Vinh lẩm bẩm.
Nhìn theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy mấy cái bàn xếp hàng dài phía trong cổng, biểu ngữ in mấy chữ to “Hoan nghênh khảo cổ hệ tân đồng học” đặc biệt chói mắt.
“Tới báo danh phải không? Mang giấy báo nhập học tới đây ta xem một chút!” Một người đàn ông trung niên cười hỏi chúng tôi.
Tôi và Ngô Thế Vinh vội mang đưa giấy báo tới, cẩn thận quan sát vị giáo sư Lưu này, dáng vẻ hơn bốn mươi, tóc muối tiêu, nhưng làn da coi như rất trắng, vóc người cân đối, thân thể có vẻ rất mạnh khỏe, chỉ là trên mặt mang theo một cặp kính còn dày hơn cả kính của Ngô Thế Vinh.
“Đi đóng học phí trước, sau đó tới ký túc xá cất hành lý, buổi tối 6 giờ tập hợp trước cửa, chúng ta làm tiệc chiêu đãi sinh viên mới!” Giáo sư Lưu nói xong, một niên trưởng dẫn chúng tôi tới khu phòng học.
Niên trưởng dẫn chúng tôi đi nộp học phí rồi dẫn tới ký túc xá.
“115? Sao lại là tầng 1? Em không thích ở tầng một, có thể đổi phòng được không? Em thích ở cao một chút” Ngô Thế Vinh nhíu mày nhìn anh ta.
“Đổi? Cậu có biết lúc đầu chúng tôi tới học đều là mười người ở một phòng hay không, các cậu bây giờ ở ký túc xá cao cấp rồi mà còn không biết điều, aizz!” Niên trưởng rõ ràng tức giận rồi, lắc đầu một cái đi ra, trong lòng tôi âm thầm cảm kích chú Ba đã cho tôi đủ tiền để được ở ký túc xá tiêu chuẩn.
Mở cửa phòng, bên trong đã có hai đồng học, bọn họ giống như vừa dọn dẹp xong, đang nghỉ ngơi, mỗi người một chiếc giường, giường trên rất rộng, bên dưới là bàn máy vi tính, cạnh đó là giá sách, đối diện giá sách là tủ quần áo có hai ngăn kéo.
“Chào cậu, tôi tên Nhiếp Vũ!” Vừa nói tôi vừa vội vàng đưa tay ra.
“Chào, tôi là Vương Học Binh, sau này sẽ là bạn cùng phòng, xin chiếu cố nhiều!” Vương Học Binh bắt tay với tôi và Ngô Thế Vinh một cái, tay cậu ta rất khỏe, bóp đau cả tay.
“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ!” Tôi cũng đưa tay ra nhưng tên còn lại không để ý, chỉ một mực nghịch điện thoại di động trong tay.
“Tôi kêu Lý Lâm.” Cậu ta liếc chúng tôi một cái, lại tiếp tục phớt lờ không để ý tới, tiếp tục chơi điện thoại, điện thoại trong tay cậu có vẻ rất đắt tiền. Hơn nữa quần áo cậu ta mặc hình như đều là của nhãn hiệu nổi tiếng. Trong lòng tôi rất khó chịu, tên nhóc Lý Lâm này thật bất lịch sự, có tiền thì trâu bò lắm sao! Tự nhìn giày vải rách nát dưới chân, tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Phòng này ở tầng một, ánh sáng không phải quá tốt, phía trước chính là một tòa ký túc khác dáng vẻ âm trầm do thiếu sáng. Nhưng cửa ký túc hướng về phía ánh sáng đầy đủ nhất, coi như hợp ý tôi. Đối diện cửa phòng là nhà tắm, bên cạnh là nhà vệ sinh, tổng thể mà nói coi như khá tiện nghi. Bàn máy vi tính trong phòng ngủ nhìn quá chói mắt, lúc nào tôi mới có thể mua một chiếc đây, vừa nghĩ tôi vừa sắp xếp đồ đạc.
Đoạn đường này thật mệt mỏi, tôi dọn đồ xong liền nằm xuống ngủ. Mới ngủ chưa được một tiếng đồng hồ, đột nhiên tôi mơ màng nghe thấy một tiếng vang rất lớn và tỉnh giấc. Ngẩng đầu nhìn lên, người đối diện vừa bị rớt xuống đất đang rên rỉ kêu đau, tôi liền đi xuống đỡ hắn.
“Ngô Thế Vinh, cậu không sao chứ!” Tôi xoa xoa đầu cậu ta, cậu ta mở mắt nhìn thấy tôi, từ từ bò dậy.
“Không sao không sao, mới rồi tôi rảnh tay tháo tay vịn ở mép giường xuống, ai ngờ cái đó là để phòng ngừa có người bị rớt giường.”
“Ha ha ha!” Vương Học Binh ôm bụng cười bò, Lý Lâm cũng lạnh lùng nhìn một cái, nãy giờ hắn vẫn luôn chơi điện thoại, không hề ngủ.
Nghỉ ngơi một hồi liền tới sáu giờ tối, bốn người chúng tôi cùng đi tới chỗ giáo sư nói lúc nãy. Lúc này cổng trường đã không có ai, vị trí của khoa khảo cổ trái lại có không ít người vây quanh, nam sinh rất nhiều, cỡ vài chục người, nữ sinh rất ít, chừng mười mấy. Nhưng mà đột nhiên tôi phát hiện một nữ sinh có dáng vẻ cực kỳ quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu, tiếc là cô gái đó đeo kính, không thấy rõ mặt mũi. Nhất định tôi đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.
“Các đồng học, hoan nghênh tới học chuyên ngành khảo cổ, chuyên ngành của chúng ta có lịch sử lâu đời, công việc sau tốt nghiệp cũng tốt vô cùng…” Giáo sư Lưu nói rất nhiều lời ca ngợi ngành khảo cổ, nhưng nói thật tôi cũng không rõ cái gì gọi là khảo cổ, có lẽ giống như tôi và chú Hai từng tới nhà khác trừ tà, hoặc đi xem nghĩa địa cho người ta, có lẽ như vậy cũng được coi như là khảo cổ đi. Tôi suy nghĩ lung tung.
“Bây giờ thầy nói một chút lịch trình ngày mai. Ngày mai chúng ta phải đi tập quân sự, sau đó là kiểm tra sức khỏe, tiếp theo mới là lịch học chính thức, hi vọng trong bảy ngày học quân sự sắp tới, các em rèn luyện thật tốt để chuẩn bị nghênh đón nhiệm vụ học tập sắp tới, thầy cũng hi vọng các em có năng lực có bản lĩnh để làm vẻ vang cho ngành học của chúng ta, làm vẻ vang cho trường của chúng ta” Giáo sư Lưu phát biểu xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Rời nhà chú Hai một thời gian, em gái vẫn nằm hôn mê trong bệnh viện. Tôi cầm chặt giấy báo nhập học trong tay, ngày mai phải lên thành phố. Tuy học đại học vẫn là mơ ước của tôi, nhưng vừa nghĩ tới chú Hai mất tích, em gái thì bị nguyền rủa, trong lòng tôi liền trào dâng một nỗi chua xót. Hạ quyết tâm báo thù cho chú Hai, tìm kiếm phương pháp phá giải lời nguyền cho em gái, tôi tới bệnh viện thăm em gái lần cuối trước khi đi.
“Tiểu Vũ, con đã tới rồi!” Thím Hai canh giữ bên cạnh em gái, vành mắt thâm quầng, nhìn là biết không được nghỉ ngơi tốt.
“Thím Hai, em gái vẫn chưa tỉnh lại sao?” Tôi từ từ đi qua, thấy em gái nằm lặng im không nhúc nhích, giống như đang ngủ vậy.
“Không có, bất quá nó vẫn có thể uống được một ít, con yên tâm đi học đi, bác sĩ nói nó sẽ sớm tỉnh lại!” Thím Hai thấy tôi tỏ ra lo lắng bèn nói dối để an ủi tôi.
“Thím Hai, đây là tiền ăn chú Ba bảo con mang tới, bây giờ con sẽ đi mua vé…” Rời khỏi bệnh viện, trên đường về tôi không nhịn được, khóc một hồi, nghĩ tới chú Hai và em gái, lại cảm thấy bản thân thực vô dụng.
Mua vé lên xe, chỉ chốc lát sau tôi đã tới nhà chú Ba.
“Tiểu Vũ về rồi hả, em gái cháu sao rồi?” Chú Ba ân cần hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh lại, bất quá nghe thím Hai nói là sẽ sớm tỉnh thôi!” Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy, em gái không biết lúc nào mới dậy, chi phí nằm viện đều là do một nhà chú Ba cứu tế, thật không biết khi nào mới có tiền trả lại cho chú.
“Ngày mai cháu cứ đi học đi, Tiểu Vũ, thím ba cháu vừa đi chợ mua thức ăn rồi. Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. Hành lý cùng quần áo đã mua cho cháu rồi, cháu xem thử xem quần áo có vừa người không…” Chú Ba bận rộn tới đưa quần áo cho tôi, làm cho tôi cảm động tới mức rớt nước mắt… Buổi tối hôm đó chú Ba thím Ba còn làm một bàn tiệc thịnh soạn, tôi ăn cực kỳ ngon miệng.
Thời gian qua thật mau, ngày hôm sau tôi mang theo hành lý, gói đồ trừ tà còn có cả quyển <Cửu ngự thần sách>, lên đường.
Đến trạm xe, bọn họ còn dặn dò tôi phải học tập thật giỏi. Xe lửa lao đi vùn vụt, ngoái đầu ra cửa sổ nhìn lại, phía xa xa tôi vẫn còn nhìn thấy chú Ba và thím Ba đang vẫy tay tiễn tôi đi. Ôm tâm tình phức tạp, tôi ngồi trong toa xe lửa nhìn người lạ đi tới đi lui, bất chợt một cảm giác mê mang chưa bao giờ có dâng lên trong lòng. Trên xe tấp nập người đa số đều là sinh viên đại học tay xách nách mang, đám nữ sinh hầu như đều có người lớn trong nhà đi cùng, nam sinh chỉ có vài người đi một mình giống tôi.
“Hành khách thân mến, đã tới Hải thành, mời chuẩn bị hành lý tư trang…” Người lên xuống xe không ít, hầu hết đều là một nhà ba người, một mình tôi cô đơn chiếc bóng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu một cái.
“Bắt ăn trộm, bắt ăn trộm!” Lúc này phía sau chạy tới một người đeo mắt kính. Cẩn thận nhìn người này một chút, mắt kính còn dầy hơn cả bánh bích quy kẹp nhân, gầy như con khỉ, mặc một cái áo T-shirt màu đỏ, giày du lịch vốn dĩ có màu trắng lúc này trở thành màu xám đen, quần bó nhăn nhúm dán chặt lấy đùi, mồ hôi mướt mát. Cậu ta vừa chạy vừa kêu lên, còn xách theo hành lý thật nặng, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp một tráng hán, túm chặt cánh tay anh ta không chịu buông. Tôi vội vàng chạy qua xem kết quả một chút, bốn phía cũng có không ít người vây xem, cảnh sát đường sắt cũng tới rồi.
“Thằng nhóc mày làm gì đây, dám nói ta là ăn trộm, mau buông tay!” Tráng hán trợn tròn mắt nhìn cậu ta, dáng vẻ giống như giận dữ muốn đánh, cậu đeo mắt kính tuy cao nhưng so với ông này thì trở nên không khác gì một người lùn.
“Ông chính là ăn trộm! Tôi vừa nhìn thấy ông thò tay móc ví của nữ sinh kia!” Cậu mắt kính tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, tay nắm càng chặt.
“Thằng nhóc thối, mày nhìn rõ đi, xem cô gái này dáng dấp ra sao?” Tráng hán kéo nữ sinh bên cạnh tới trước mặt, nữ sinh kia cũng quay lại, một khuôn mặt mập mạp toàn là thịt đang bực bội nhìn mắt kính. Lúc ấy tôi liền biết được chuyện gì xảy ra.
“Đây là con gái tao, ví tiền của tao bỏ trong hành lý của nó, tao cầm tiền của tao mà mày cũng quản?” Tráng hán hất tay một cái, mắt kính lập tức ngã lăn ra đất.
“Ai mượn ngươi quản, tên bốn mắt chết tiệt! Bệnh thần kinh!” Cô gái mập cũng tức giận mắng cậu ta.
Hai cha con nối gót nhau bỏ đi, cảnh sát đường sắt đứng gần cũng bật cười haha, vội vàng kéo cậu mắt kính đứng lên, lúc này thấy kính của cậu ta bị rớt, tôi vội vàng nhặt lên giúp.
“Này, xin chào! Mắt kính của cậu, trả cậu này!” Tôi đưa cặp kính tới.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.” Mắt kính gật đầu lia lịa.
“Cậu phải tới trường nào, thích làm việc nghĩa như vậy cũng phải nhìn đúng nha, nếu là ăn trộm thật thì chỉ cần một quyền là cậu bay luôn?” Tôi cười nói với cậu ta, chế giễu.
“Không sao, tôi không nhìn ra bọn họ có quan hệ gì, cứ ngỡ là ăn trộm! Đúng rồi, tôi học lớp một năm thứ nhất khoa khảo cổ, đại học Hải thành.” Vừa nói cậu ta vừa sửa sang lại quần áo, đưa thư báo trúng tuyển cho tôi xem. Lúc này trông cậu ta thực thảm hại, mới rồi bị đẩy ngã, trên mông toàn là bùn đen.
“Không phải đâu? Trùng hợp như vậy?” Tôi nhìn thư thông báo của cậu, thấy vừa cùng khoa lại vừa cùng cả phòng ký túc.
“Cậu tên Ngô Thế Vinh? Tên rất hay, chúng ta vừa cùng lớp lại vừa cùng phòng, cũng quá trùng hợp đi?” Tôi nhìn lại giấy báo của mình một lần nữa, xác định không có lầm.
“Vậy thì thật trùng hợp, cám ơn cậu tìm mắt kính giúp tôi, chúng ta mau tới trường đi, mới rồi chậm trễ không ít thời gian!” Vừa nói hai người chúng tôi vừa tranh thủ gọi xe, chạy thẳng tới trường học.
Đảo mắt liền tới cổng trường, ngoài cổng thật là nhiều học sinh xếp hàng đi vào trong. Cổng trường in bốn chữ to “Hải Thành Đại Học”, chữ to còn mạ vàng, nhìn vô cùng nổi bật.
“Hoan nghênh khảo cổ hệ tân đồng học!” Ngô Thế Vinh lẩm bẩm.
Nhìn theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy mấy cái bàn xếp hàng dài phía trong cổng, biểu ngữ in mấy chữ to “Hoan nghênh khảo cổ hệ tân đồng học” đặc biệt chói mắt.
“Tới báo danh phải không? Mang giấy báo nhập học tới đây ta xem một chút!” Một người đàn ông trung niên cười hỏi chúng tôi.
Tôi và Ngô Thế Vinh vội mang đưa giấy báo tới, cẩn thận quan sát vị giáo sư Lưu này, dáng vẻ hơn bốn mươi, tóc muối tiêu, nhưng làn da coi như rất trắng, vóc người cân đối, thân thể có vẻ rất mạnh khỏe, chỉ là trên mặt mang theo một cặp kính còn dày hơn cả kính của Ngô Thế Vinh.
“Đi đóng học phí trước, sau đó tới ký túc xá cất hành lý, buổi tối 6 giờ tập hợp trước cửa, chúng ta làm tiệc chiêu đãi sinh viên mới!” Giáo sư Lưu nói xong, một niên trưởng dẫn chúng tôi tới khu phòng học.
Niên trưởng dẫn chúng tôi đi nộp học phí rồi dẫn tới ký túc xá.
“115? Sao lại là tầng 1? Em không thích ở tầng một, có thể đổi phòng được không? Em thích ở cao một chút” Ngô Thế Vinh nhíu mày nhìn anh ta.
“Đổi? Cậu có biết lúc đầu chúng tôi tới học đều là mười người ở một phòng hay không, các cậu bây giờ ở ký túc xá cao cấp rồi mà còn không biết điều, aizz!” Niên trưởng rõ ràng tức giận rồi, lắc đầu một cái đi ra, trong lòng tôi âm thầm cảm kích chú Ba đã cho tôi đủ tiền để được ở ký túc xá tiêu chuẩn.
Mở cửa phòng, bên trong đã có hai đồng học, bọn họ giống như vừa dọn dẹp xong, đang nghỉ ngơi, mỗi người một chiếc giường, giường trên rất rộng, bên dưới là bàn máy vi tính, cạnh đó là giá sách, đối diện giá sách là tủ quần áo có hai ngăn kéo.
“Chào cậu, tôi tên Nhiếp Vũ!” Vừa nói tôi vừa vội vàng đưa tay ra.
“Chào, tôi là Vương Học Binh, sau này sẽ là bạn cùng phòng, xin chiếu cố nhiều!” Vương Học Binh bắt tay với tôi và Ngô Thế Vinh một cái, tay cậu ta rất khỏe, bóp đau cả tay.
“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ!” Tôi cũng đưa tay ra nhưng tên còn lại không để ý, chỉ một mực nghịch điện thoại di động trong tay.
“Tôi kêu Lý Lâm.” Cậu ta liếc chúng tôi một cái, lại tiếp tục phớt lờ không để ý tới, tiếp tục chơi điện thoại, điện thoại trong tay cậu có vẻ rất đắt tiền. Hơn nữa quần áo cậu ta mặc hình như đều là của nhãn hiệu nổi tiếng. Trong lòng tôi rất khó chịu, tên nhóc Lý Lâm này thật bất lịch sự, có tiền thì trâu bò lắm sao! Tự nhìn giày vải rách nát dưới chân, tôi bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Phòng này ở tầng một, ánh sáng không phải quá tốt, phía trước chính là một tòa ký túc khác dáng vẻ âm trầm do thiếu sáng. Nhưng cửa ký túc hướng về phía ánh sáng đầy đủ nhất, coi như hợp ý tôi. Đối diện cửa phòng là nhà tắm, bên cạnh là nhà vệ sinh, tổng thể mà nói coi như khá tiện nghi. Bàn máy vi tính trong phòng ngủ nhìn quá chói mắt, lúc nào tôi mới có thể mua một chiếc đây, vừa nghĩ tôi vừa sắp xếp đồ đạc.
Đoạn đường này thật mệt mỏi, tôi dọn đồ xong liền nằm xuống ngủ. Mới ngủ chưa được một tiếng đồng hồ, đột nhiên tôi mơ màng nghe thấy một tiếng vang rất lớn và tỉnh giấc. Ngẩng đầu nhìn lên, người đối diện vừa bị rớt xuống đất đang rên rỉ kêu đau, tôi liền đi xuống đỡ hắn.
“Ngô Thế Vinh, cậu không sao chứ!” Tôi xoa xoa đầu cậu ta, cậu ta mở mắt nhìn thấy tôi, từ từ bò dậy.
“Không sao không sao, mới rồi tôi rảnh tay tháo tay vịn ở mép giường xuống, ai ngờ cái đó là để phòng ngừa có người bị rớt giường.”
“Ha ha ha!” Vương Học Binh ôm bụng cười bò, Lý Lâm cũng lạnh lùng nhìn một cái, nãy giờ hắn vẫn luôn chơi điện thoại, không hề ngủ.
Nghỉ ngơi một hồi liền tới sáu giờ tối, bốn người chúng tôi cùng đi tới chỗ giáo sư nói lúc nãy. Lúc này cổng trường đã không có ai, vị trí của khoa khảo cổ trái lại có không ít người vây quanh, nam sinh rất nhiều, cỡ vài chục người, nữ sinh rất ít, chừng mười mấy. Nhưng mà đột nhiên tôi phát hiện một nữ sinh có dáng vẻ cực kỳ quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu, tiếc là cô gái đó đeo kính, không thấy rõ mặt mũi. Nhất định tôi đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.
“Các đồng học, hoan nghênh tới học chuyên ngành khảo cổ, chuyên ngành của chúng ta có lịch sử lâu đời, công việc sau tốt nghiệp cũng tốt vô cùng…” Giáo sư Lưu nói rất nhiều lời ca ngợi ngành khảo cổ, nhưng nói thật tôi cũng không rõ cái gì gọi là khảo cổ, có lẽ giống như tôi và chú Hai từng tới nhà khác trừ tà, hoặc đi xem nghĩa địa cho người ta, có lẽ như vậy cũng được coi như là khảo cổ đi. Tôi suy nghĩ lung tung.
“Bây giờ thầy nói một chút lịch trình ngày mai. Ngày mai chúng ta phải đi tập quân sự, sau đó là kiểm tra sức khỏe, tiếp theo mới là lịch học chính thức, hi vọng trong bảy ngày học quân sự sắp tới, các em rèn luyện thật tốt để chuẩn bị nghênh đón nhiệm vụ học tập sắp tới, thầy cũng hi vọng các em có năng lực có bản lĩnh để làm vẻ vang cho ngành học của chúng ta, làm vẻ vang cho trường của chúng ta” Giáo sư Lưu phát biểu xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook