Miên Nguyệt
-
Chương 11
Bọn hộ vệ cùng ảnh vệ của vương phủ rất hiểu biết nương nương nhà mình, một người trong đó đi đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, đã như vậy, ngài hãy nén bi thương thuận theo đi, trước đem vương phi lôi ra rồi nói sau, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn đó, hiện tại cho dù té xỉu, nó cũng không được a.”
Trên ót Nguyệt Nha Nhi treo đầy hắc tuyến, nghĩ thầm nén bi thương thuận theo, nói kiểu gì thế? Ngươi nguyền rủa vương phi nhà các ngươi hả? Muốn cho Hoàng Thượng biết, đó là tử tội a.
Nam Cung Dạ Hiên cũng không có tỏ vẻ gì, thở dài nói: ”Đúng vậy a, dù sao mọi người đã đánh mất, mất bò mới lo làm chuồng cũng không kịp.”
Vừa nói xong, đi tiến, đối với vương phi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngươi nếu không phải mẹ ta, ta đã cho người đem ngươi ném vào sa mạc uy kên kên. Ngươi không biết ta sẽ nói cho ngươi biết a, trời ạ, ngươi… Ngươi sao lại chui vào trong thứ đó?”
Hắn vừa nói xong, tại trên cái gói không lớn lắm kia mạnh mẽ mát xa vài cái, sau đó chợt nghe vài tiếng “rắc rắc”, thân mình vương phi đột nhiên biến lớn lên, tiếp theo nàng ôm cổ Nam Cung Dạ Hiên, cuối cùng từ trong túi nhảy ra.
“Hô, này a, tốc độ của ngươi cũng quá chậm, đi hơn một tháng mới xuất quan, ngươi có biết ngươi nếu không xuất quan, nương ngươi sẽ nghẹn đã chết không.”
Vương phi từ trên người Nam Cung Dạ Hiên xuống dưới, khí định thần nhàn vuốt tóc, một bên hướng bọn binh lính bốn phía hóa đá phất tay.
“Đủ rồi.” Trán Nam Cung Dạ Hiên đã nổi đầy gân xanh, lôi kéo ống tay áo vương phi: “Không cần lại làm ta mất mặt, ngươi muốn toàn bộ binh lính của ta đều té xỉu trong sa mạc sao?”
“Ừ.” Vương phi thụ giáo gật đầu, Nam Cung Dạ Hiên biết mẫu thân chịu thống khổ thật lớn theo bọn họ đi tới nơi này, cũng không có khả năng sẽ chạy trở về, thế là mệnh cho bọn lính dùng gỗ để ban đêm ráp liều trại, miễn cưỡng làm một chiếc “Xe sa mạc”, trên tấm gỗ giăng liều trại, dùng bảy con lạc đà để kéo, để cho vương phi ở trong liều trại.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, lại đi trong chốc lát, trùng hợp gặp một ốc đảo nho nhỏ, mọi người liền qua đó rửa mặt uống nước ăn lương khô, Nguyệt Nha Nhi tiến vào lều trại giúp vương phi chải đầu cột tóc, lại giúp nàng hảo hảo rửa mặt, ăn vài thứ, lại nhìn kỹ, trừ bỏ gầy một chút, thật không có gì không ổn, hơn nữa tinh thần vẫn thập phần tràn đầy.
Nam Cung Dạ Hiên cũng đi đến, hung hăng trừng mắt nhìn mẹ hắn hai cái, bỗng nhiên liền tiết khí, ở trên tấm ván gỗ khoanh chân ngồi xuống, tức giận nói: “Ngươi sao lại theo tới nơi này? Ta đã nói thái độ trước đó của ngươi có chút không đúng, còn cố ý cho người đi kiểm tra rồi, khi đó ngươi núp ở chỗ nào hả?”
Vương phi vừa ăn một cái bánh chiên, một bên ha hả cười nói: “Hiểu con không ai bằng mẹ, ta trải qua vài lần đau thươngg, đã biết muốn ngươi dẫn ta rời khỏi vương phủ là không có khả năng, cho nên ta không thể không tự cứu. May mắn những năm gần đây công phu thật không bỏ phí, ngươi không biết, lúc ngươi kêu người kiểm tra, tiểu Toàn nhi cũng xém chút đem gói to này mở ra, lúc ấy ta bị dọa đến đầu óc đều cương, may mắn Đại Nham ngăn trở hắn, nói cái gói như thế, ngay cả con heo đều chuôi không lọt, sao vậy có thể chứa người, ta đây mới tránh được một kiếp.”
Nam Cung Dạ Hiên nắm tay vừa xiết vừa mở, nghĩ thầm Đại Nham, tốt lắm, xem ta trở về làm vậy thu thập ngươi.
Nguyệt Nha Nhi biết tiểu Toàn nhi cùng Đại Nham là hai hộ vệ đi theo, trong lòng giúp bọn họ niệm vài tiếng A di đà phật, nghĩ thầm vương phi a vương phi, hai người kia đã bị ngươi liên lụy rồi.
“Nam Cung, kế tiếp ngươi tính như thế nào? Cũng không thể thật sự đem vương phi đi đến nơi nguy hiểm như thế cùng chúng ta đi?”
Hai người đều ra khỏi liều trại, Nguyệt Nha Nhi càng u buồn, vốn đã liên lụy Nam Cung Dạ Hiên nên y luôn đeo áp lực thật lớn trên lưng, không nghĩ tới bây giờ ngay cả vương phi đều theo tới, nếu không phải phụ thân còn ở tại nơi không biết tên kia chịu khổ, y nhất định muốn rút lui có trật tự.
“Còn tính sao nữa?” Nam Cung Dạ Hiên vuốt tay, bất đắc dĩ nói: “Nương luôn luôn ở trong vương phủ, đã sớm chán muốn chết, phía trước vì để ta mang nàng đi ra ngoài, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thử qua. Chính là cái tính kia của nàng, đi ra ngoài còn chưa đủ để nàng gây chuyện thị phi, cho nên ta vẫn không cho nàng đi ra ngoài, lúc này đây xem như nàng tự gây họa, quên đi, để nàng theo đi, đối với chúng ta mà nói, coi như là một giúp đỡ rất tốt.”
Nguyệt Nha Nhi quả thực không thể tin lổ tai của mình nữa, y nhìn về phía Nam Cung Dạ Hiên, không dám tin hỏi: “Ngươi… Ngươi nói gì? Giúp đỡ? Nàng… Nàng chính là vương phi, là nữ nhân, ngươi… Ngươi sao có thể để nàng hỗ trợ? Sao có thể đem nàng đưa vào hiểm địa chứ?”
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Ngươi a, thật là ngốc, chẳng lẽ không thấy đi súc cốt công kia của nàng khi nãy sao? Trên giang hồ có thể đem súc cốt công luyện đến thành thục như thế, không đến vài người. Còn nữa, ngươi nghĩ rằng sát thủ vương gia hàng đầu như ta làm sao có được? Tuy rằng cũng có cao thủ dạy võ công, nhưng nói đến vẫn là công phu nàng dạy ta lợi hại nhất, đây là gia học uyên nguyên, hiểu không?”
_ gia học uyên nguyên: chỉ việc học tập bắt nguồn từ gia đình tương tự gia truyền.
Miệng Nguyệt Nha Nhi mở lớn đến nỗi có thể nuốt vào một quả trứng chim. Nam Cung Dạ Hiên nhớ tới chuyện y cằm rớt lần trước, nghĩ đến lần này lại dọa rớt, vội vàng sẽ giúp y đỡ.
Bất quá ngón tay mới vừa chạm vào cằm Nguyệt Nha Nhi, đã bị y đẩy ra, sau đó y cọ cọ cằm, lắc đầu nói: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, này thật sự là trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần (1). Chính là Nam Cung, nếu nương ngươi là nữ tử võ lâm, sao nàng có thể nhập vương thất a?”
Nam Cung Dạ Hiên nói: “Bọn ta không phải vương gia dòng chính, nói đến, danh hiệu vương gia của bọn ta là bởi vì bác ta làm hoàng hậu cùng thái hậu. Cho nên chúng ta cũng không xem nặng những quan niệm giữa cửa đó, đương nhiên, trước đó, gia tộc của chúng ta cũng đủ hiển hách, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, điều này cũng là nguyên nhân mỗi đứa nhỏ ở Nam Cung gia chúng ta ở mọi phương diện đều khả năng có hơn người.”
Nguyệt Nha Nhi trợn trắng mắt, nghĩ thầm gia khỏa này, đến phía sau, cũng không quên khoe khoang một chút.
Ăn cơm trưa xong, mọi người lại tiếp tục chạy đi, trong sa mạc cũng không có phong cảnh gì, liếc mắt đều là những dãy cát mệnh mông, ngẫu nhiên sẽ gặp một ít cây xương rồng thật lớn, làm cho Nguyệt Nha Nhi xem thế là đủ rồi.
Rất nhanh, mặt trời đã hạ xuống, nhân dẫn đường biết rõ sa mạc, liền mang bọn họ đi tới một nơi cản gió, mọi người bắt tay chuẩn bị liều trại thật tốt, lại nấu một tô thịt bò, đốt mấy nồi nước sôi dùng để uống tắm rửa, có thể nói, những người đi trong sa mạc, có thể thoải mái như bọn họ cũng ít thấy.
Buổi tối Nguyệt Nha Nhi ngủ không được, nghĩ đến đã xâm nhập sa mạc, mấy ngày nữa liền có thể tới Ba Tư, có lẽ có thể nhìn thấy phụ thân chịu đủ mọi cực khổ của mình, thậm chí cứu y ra, y nói gì cũng không ngủ được.
“Ngủ không được sao?” Nam Cung Dạ Hiên ngủ ở phía đối điện bỗng nhiên mở miệng, dọa Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng, sau đó y “Ân” một tiếng.
“Ta đây cùng ngươi đi ra ngoài đi một chút nha.” Nam Cung Dạ Hiên đứng lên, đi đến bên người Nguyệt Nha Nhi, kéo tay y đứng lên.
“Đi ra ngoài làm gì chứ? Dẫn đường không phải nói buổi tối trong sa mạc rất lạnh sao?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặ, ánh trăng chiếu không đến lều trại, nhưng lại chiếu vào lều trại chung quanh, mông mông lung lông, có vẻ thần bí mà tuyệt đẹp.
“Không phát hiện sao? Hôm nay là mười sáu, bên ngoài là trăng tròn đó. Trong sa mạc yên ắng có trăng ban đêm, đẹp đắc làm cho lòng người kinh sợ, nếu ngươi không xem, cả đời sẽ tiếc nuố.”
Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, lấy một chén chèn thấp sáng lồng đèn, sau đó kéo y ra khỏi lều trại: “Hà y trên người ngươi không phải có thể giữa ấm sao? Phủ thêm cái này là được.”
Hắn nói xong, đã đem một tấm áo lông còn treo nguyên một cái đầu chồn khoác cho Nguyệt Nha Nhig. Nguyệt Nha Nhi thấy trên người hắn vẫn là y phục ở nhà, không khỏi luống cuống, vội vàng nói: “Sao ngươi không mặc y phục dày một chút? Sẽ bị đóng băng đó.”
“Ta không sợ, công phu của ta không phải luyện không, ngươi cũng không cần quan tâm.” Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, một bên ở trên mặt Nguyệt Nha đích sờ soạng một chút, thấp trầmcười nói: “Đi a, hiện tại cũng biết quan tâm ta.”
Mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nột nột nói: “Đừng… Đừng nói bậy, ta… Ta đối gia của ta cũng như thế, đây là bổn phận của kẻ làm hạ nhân bọn ta.”
“Tiểu áp tử mạnh miệng, uổng cho ta vì ngươi hao tổn tâm cơ, ngươi không thể cho ta chút lời ngon ngọt vui vẻ sao?” Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu, ngữ khí buồn bả làm cho lòng Nguyệt Nha Nhi kinh hoàng, trong nháy mắt đó, thậm chí kémchút xúc động nhào vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên hôn môi hắn.
Bất quá cuối cùng vẫn đè nén tâm tình này xuống, hai người yên lặng đi dạo trên sa mạc, lưu lại một hàng dấu chân vừa dậm vừa nhạt, ánh trăng treo tút trên cáo, rọi xuống những ánh sáng ôn nhu.
Sa mạc rất khó có khi tời tiết tốt, ánh trăng chiếu sáng ngàn dẵm, đèn lồng trong tay phát ra vầng sáng nhu hòa, cồn cát xa xa uốn lượn nhấp nhô, hai người đi đến chỗ sườn dốc, Nam Cung Dạ Hiên bỗng nhiên ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi liền cũng cùng hắn ngồi xuống.
“Đẹp quá…”
Một bãi sa mạc mênh mông bát ngát, dưới ánh trăng bao phủ, phát ra thứ ánh sáng thản nhiên tao nhã mà thần bí, vẫn kéo dài, kéo dài, kéo dài đến nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Ở nơi này, con người có vẻ thật nhỏ bé, càng thêm phụ trợ co sự vĩnh hằng của thiên địa cùng phiến cát vàng mênh mông này.
Cả người Nguyệt Nha Nhi đều trầm tẩm tại cảnh đẹp động lòng người này, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên bên cạnh ngâm: “”Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu. Hà đương kim lạc não, khoái tẩu đạp thanh thu.”
Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm nói: “Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu … Trước kia ta cũng nghe gia niệm qua bài thơ này, chính là không rõ vì sao lại đem sa mạc so với tuyết, một cái vàng một cái trắng, một cái là cát nhỏ một cái là bông tuyết, căn bản không giống chỗ nào a, hiện giờ thấy tận mắt, mới biết bài thơ này thật sự là đem sa mạc vào ban đêm tả tới cực hạn rồi.”
Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Quả là hậu nhân Giang Thanh Hiểu, tuy rằng chưa từng đọc sách, nhưng ngộ tính vẫn có. Đợi khi chúng ta cứu cha ngươi trở về, ta sẽ dạy ngươi đọc sách.”
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: “Ngươi làm sao có lúc rãnh rỗi? Ngươi là vương gia, dưới tay lại có nhiều sản nghiệp như vậy, ngày thường xã giao cũng nhiều, có thể thỉnh cái tiên sinh dạy ta là được.”
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Thế sao được? Thứ tốt đẹo thiên hạ vô song như thế, ta sao có thể bỏ đi tặng cho người khác. Xã giao sản nghiệp cũng chiếm không được bao nhiêu thời gian, đến lúc đó ta và ngươi ở thư phòng, hàn đêm đốt đèn, ban ngày gối đầu, thư thanh* lanh lảnh, bút pháp uẩn tú, nhàn nhã như thế thật thích biết bao.”
_thư thanh: tiếng đọc sách.
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên đem Nguyệt Nha Nhi một bên kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Bảo bối nhi, ngươi nguyện ý cùng ta sống cuộc sống như thế sao? Cả đời đều như vậy. Tuy rằng lòng ta tham muốn đời đời kiếp kiếp, bất quá, cũng phải đem cả đời này xác định trước, ngươi nói có phải hay không?”
Nguyệt Nha Nhi bị lời của hắn chọc nở nụ cười. Sau đó y nghiêng đầu tựa vào lòng Nam Cung Dạ Hiên, thở dài nói: “Nam Cung, ngươi thắng. Ta sao cũng không nghĩ tới, mới hơn một tháng, ta lại bị ngươi thu phục hoàn toàn. Ta vốn tưởng rằng, ta có thể chạy đi, tối thiểu cũng có thể tử thủ, có thể đem bức tờng cao trong lòng mình giữ vẫn… Nhưng là… Vô ích, có lẽ không chỉ là ta, chỉ sợ bất luận kẻ nào bỗng nhiên đối mặt với sự ôn nhu của ngươi, đều phải thất bại thảm hại đi. Chẳng sợ biết rõ ôn nhu này chính là biểu tượng của ngươi.”
Nam Cung Dạ Hiên chọn mi nói: “Uy, không cần đem ôn nhu của bổn vương nói rẻ như thế được không? Ôn nhu là tình ý phát ra từ nội tâm, không chỉ nói bổn vương sẽ không làm bộ, cho dù có, cũng không đáng làm. Đối với nam nữ hoan ái trước kia, ta cũng không phí tâm tư trên người bọn họ, ta vốn là không phải người tốt mà. Chỉ có đối với ngươi, Nguyệt Nha Nhi, tâm can bảo bối nhi, ta cũng không biết tại sao lại chiết ở trong tay ngươi.”
Hắn cúi đầu, đem chóp mũi cọ trên tóc Nguyệt Nha Nhi, nghe thấy hương tóc kia, liền kìm lòng không đậu thì thào lẩm bẩm: “Ta vốn cũng không nghĩ tới sẽ yêu sâu nặng đến thế, rõ ràng ngày rời khỏi vương phủ của ngươi để chấp hành nhiệm vụ, đối với ngươi cũng bất quá chỉ là thập phần thích mà thôi, lại không dự đoán được, trong thời gian gần một năm, lại lúc nào cũng nhớ tới ngươi, ở lúc cảm chừng như sẽ không sống nổi, liền nghĩ đến gương mặt của ngươi, liền tự nói với mình nhất định phải trở về lấy ngươi. Chính là dựa vào ngươi, mới nhiều lần vượt qua sinh tử. Ngươi không phải yêu tinh, mị lực so với Nộn Thảo còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bất tri bất giác, ở trong lòng ta đâm cái ni.”
Nguyệt Nha Nhi ghé vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, cũng nhẹ giọng trả lời: “Nam Cung, ta… Ta nghe ngươi nói như vậy, trong lòng thật sự là đều sắp tan rồi. Nếu lần này chúng ta thật sự có thể cứu phụ thân trở về, ta nhất định cùng ngươi sống cuộc sống ngươi vừa mới nói, nhất định rất đẹp rất đẹp, ngươi nói có phải hay không?”
Y nói xong, ức chế không được tình ý như sóng triều trong lòng, liền hơi hơi quay đầu, ở trên chóp mũi Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng hôn một chút.
Động tác này hoàn toàn là kìm lòng không đậu hạ, hôn xong rồi, Nguyệt Nha Nhi mới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt nóng như bị thái dương phơi nắngg.
Nam Cung Dạ Hiên bỗng ngẩng đầu lên, đôi ngươi nghiêm túc nhìn Nguyệt Nha Nhi, như một hồ nước sâu không đáy. thấp giọng trầm nói: “Nguyệt Nha Nhi, đây là ngươi nói, nhớ kỹ lời tối hôm nay của ngươi, ta sẽ không cho phép ngươi đổi ý.” Nói xong, hắn liền buộc chặc vòng tay, cúi đầu xuống hôn đôi môi Nguyệt Nha Nhi thật sâu.
Nguyệt Nha Nhi vong tình đáp lại, trong sa mạc rộng lớn vô ngần cùng ánh trăng u nhu kia, tất cả những thứ như e lệ đều không cần thiết tồn tại. Cần, chính là bản năng của mỗi người, cái phản ứng tình cảm tối nguyên thủy này.
Hai người cứ như vậy nhiệt liệt ôm nhau hôn môi. Chậm rãi, khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Nha Nhi nhiễm thượng một mạt ửng hồng, y ồ ồ thở dốc, trước khi hết hơi, Nam Cung Dạ Hiên cũng chịu buông y ra.
“Thật sự rất muốn ngươi…” Hắn dùng tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Nguyệt Nha Nhi, khàn khàn họng nói: ” Tiểu yêu tinh không được tự nhiên này, trươc kia có nhiều ngày địa lợi nhân hòa chỗ tốt như thế, ngươi trốn ta như con thỏ, cố tình lại ở trong này trêu chọc ta, ngươi muốn tra tấn ta chết sao?”
“Uy, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước đi, sao có thể đổ toàn bộ lên người ta? Gia khỏa đáng giận.” Nguyệt Nha Nhi tức giận ở trên người Nam Cung Dạ Hiên đập một quyền, đột nhiên cả người run rẩy run rẩy, y ôm chặt hai tay lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, sao vậy lại đột nhiên cảm thấy lạnh vậy a?”
“A? Lạnh?” Nam Cung Dạ Hiên cũng kinh ngạc, vội vàng đưa y kéo vào lòng, một bên nói: “Như vậy có thể ấm áp một ít không? Thật là, không phải nói ngũ thải tiên y kia mặc ở trên người, khi rét lạnh không lạnh, khi nóng bức không nóng sao?”
Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc nói: “Đúng vậy, vừa rồi cũng không cảm thấy lạnh mà, chính lúc này, đột nhiên lại cảm thấy băng hàn thấu xương.” Y vừa nói, một bên liền cúi đầu nhìn người mình, lẩm bẩm nói: “Thật là kỳ quái, trên người còn khoắc áo khoác mà, ngươi không phải nói là lông hồ ly, giữ ấm thật tốt sao?”
“Đích xác giữ ấm, nhưng ban đêm sa mạc này băng hàn như thế, không phải một kiện áo khoác có thể ngăn cảnh. Ta đem ngươi lôi ra, là bởi vì ngươi có ngũ thải tiên y…”
Nam Cung Dạ Hiên nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngốc ngốc nhìn Nguyệt Nha Nhi, lẩm bẩm nói: “Có thể… Có thể kiện tiên y kia mất hay không?”
“Sao vậy có thể? Thường này trừ bỏ tắm rửa, ngay cả khi ngủ muốn cởi đều cởi không được, sao lại đột nhiên biến mất. Nộn Thảo lại không có pháp thuật, cho dù đột nhiên muốn triệu hồi nó cũng không thể a.”
Nguyệt Nha Nhi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên cũng đã giải khai dây lưng áo khoác y, ngữ điệu pha chút hưng phấn nói: “Có thể hay không có thể, nhìn xem chẳng phải liền biết?”
_trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần: [tục ngữ] có nghĩa là những người trượng nghĩ, hiệp nữ ngày xưa thường xuất thân từ những hạng người như kẻ giết chó và nữ tử phong trần (kỹ nữ). Nghe thì thấy châm biếm, nhưng ngược lại là có ý tôn trọng những người có xuất thân thấp hèn như lại làm việc tốt. Trong truyện là tỏ thái độ ngạc nhiên của NNN với thân phận vương phi.
Trên ót Nguyệt Nha Nhi treo đầy hắc tuyến, nghĩ thầm nén bi thương thuận theo, nói kiểu gì thế? Ngươi nguyền rủa vương phi nhà các ngươi hả? Muốn cho Hoàng Thượng biết, đó là tử tội a.
Nam Cung Dạ Hiên cũng không có tỏ vẻ gì, thở dài nói: ”Đúng vậy a, dù sao mọi người đã đánh mất, mất bò mới lo làm chuồng cũng không kịp.”
Vừa nói xong, đi tiến, đối với vương phi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngươi nếu không phải mẹ ta, ta đã cho người đem ngươi ném vào sa mạc uy kên kên. Ngươi không biết ta sẽ nói cho ngươi biết a, trời ạ, ngươi… Ngươi sao lại chui vào trong thứ đó?”
Hắn vừa nói xong, tại trên cái gói không lớn lắm kia mạnh mẽ mát xa vài cái, sau đó chợt nghe vài tiếng “rắc rắc”, thân mình vương phi đột nhiên biến lớn lên, tiếp theo nàng ôm cổ Nam Cung Dạ Hiên, cuối cùng từ trong túi nhảy ra.
“Hô, này a, tốc độ của ngươi cũng quá chậm, đi hơn một tháng mới xuất quan, ngươi có biết ngươi nếu không xuất quan, nương ngươi sẽ nghẹn đã chết không.”
Vương phi từ trên người Nam Cung Dạ Hiên xuống dưới, khí định thần nhàn vuốt tóc, một bên hướng bọn binh lính bốn phía hóa đá phất tay.
“Đủ rồi.” Trán Nam Cung Dạ Hiên đã nổi đầy gân xanh, lôi kéo ống tay áo vương phi: “Không cần lại làm ta mất mặt, ngươi muốn toàn bộ binh lính của ta đều té xỉu trong sa mạc sao?”
“Ừ.” Vương phi thụ giáo gật đầu, Nam Cung Dạ Hiên biết mẫu thân chịu thống khổ thật lớn theo bọn họ đi tới nơi này, cũng không có khả năng sẽ chạy trở về, thế là mệnh cho bọn lính dùng gỗ để ban đêm ráp liều trại, miễn cưỡng làm một chiếc “Xe sa mạc”, trên tấm gỗ giăng liều trại, dùng bảy con lạc đà để kéo, để cho vương phi ở trong liều trại.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, lại đi trong chốc lát, trùng hợp gặp một ốc đảo nho nhỏ, mọi người liền qua đó rửa mặt uống nước ăn lương khô, Nguyệt Nha Nhi tiến vào lều trại giúp vương phi chải đầu cột tóc, lại giúp nàng hảo hảo rửa mặt, ăn vài thứ, lại nhìn kỹ, trừ bỏ gầy một chút, thật không có gì không ổn, hơn nữa tinh thần vẫn thập phần tràn đầy.
Nam Cung Dạ Hiên cũng đi đến, hung hăng trừng mắt nhìn mẹ hắn hai cái, bỗng nhiên liền tiết khí, ở trên tấm ván gỗ khoanh chân ngồi xuống, tức giận nói: “Ngươi sao lại theo tới nơi này? Ta đã nói thái độ trước đó của ngươi có chút không đúng, còn cố ý cho người đi kiểm tra rồi, khi đó ngươi núp ở chỗ nào hả?”
Vương phi vừa ăn một cái bánh chiên, một bên ha hả cười nói: “Hiểu con không ai bằng mẹ, ta trải qua vài lần đau thươngg, đã biết muốn ngươi dẫn ta rời khỏi vương phủ là không có khả năng, cho nên ta không thể không tự cứu. May mắn những năm gần đây công phu thật không bỏ phí, ngươi không biết, lúc ngươi kêu người kiểm tra, tiểu Toàn nhi cũng xém chút đem gói to này mở ra, lúc ấy ta bị dọa đến đầu óc đều cương, may mắn Đại Nham ngăn trở hắn, nói cái gói như thế, ngay cả con heo đều chuôi không lọt, sao vậy có thể chứa người, ta đây mới tránh được một kiếp.”
Nam Cung Dạ Hiên nắm tay vừa xiết vừa mở, nghĩ thầm Đại Nham, tốt lắm, xem ta trở về làm vậy thu thập ngươi.
Nguyệt Nha Nhi biết tiểu Toàn nhi cùng Đại Nham là hai hộ vệ đi theo, trong lòng giúp bọn họ niệm vài tiếng A di đà phật, nghĩ thầm vương phi a vương phi, hai người kia đã bị ngươi liên lụy rồi.
“Nam Cung, kế tiếp ngươi tính như thế nào? Cũng không thể thật sự đem vương phi đi đến nơi nguy hiểm như thế cùng chúng ta đi?”
Hai người đều ra khỏi liều trại, Nguyệt Nha Nhi càng u buồn, vốn đã liên lụy Nam Cung Dạ Hiên nên y luôn đeo áp lực thật lớn trên lưng, không nghĩ tới bây giờ ngay cả vương phi đều theo tới, nếu không phải phụ thân còn ở tại nơi không biết tên kia chịu khổ, y nhất định muốn rút lui có trật tự.
“Còn tính sao nữa?” Nam Cung Dạ Hiên vuốt tay, bất đắc dĩ nói: “Nương luôn luôn ở trong vương phủ, đã sớm chán muốn chết, phía trước vì để ta mang nàng đi ra ngoài, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thử qua. Chính là cái tính kia của nàng, đi ra ngoài còn chưa đủ để nàng gây chuyện thị phi, cho nên ta vẫn không cho nàng đi ra ngoài, lúc này đây xem như nàng tự gây họa, quên đi, để nàng theo đi, đối với chúng ta mà nói, coi như là một giúp đỡ rất tốt.”
Nguyệt Nha Nhi quả thực không thể tin lổ tai của mình nữa, y nhìn về phía Nam Cung Dạ Hiên, không dám tin hỏi: “Ngươi… Ngươi nói gì? Giúp đỡ? Nàng… Nàng chính là vương phi, là nữ nhân, ngươi… Ngươi sao có thể để nàng hỗ trợ? Sao có thể đem nàng đưa vào hiểm địa chứ?”
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Ngươi a, thật là ngốc, chẳng lẽ không thấy đi súc cốt công kia của nàng khi nãy sao? Trên giang hồ có thể đem súc cốt công luyện đến thành thục như thế, không đến vài người. Còn nữa, ngươi nghĩ rằng sát thủ vương gia hàng đầu như ta làm sao có được? Tuy rằng cũng có cao thủ dạy võ công, nhưng nói đến vẫn là công phu nàng dạy ta lợi hại nhất, đây là gia học uyên nguyên, hiểu không?”
_ gia học uyên nguyên: chỉ việc học tập bắt nguồn từ gia đình tương tự gia truyền.
Miệng Nguyệt Nha Nhi mở lớn đến nỗi có thể nuốt vào một quả trứng chim. Nam Cung Dạ Hiên nhớ tới chuyện y cằm rớt lần trước, nghĩ đến lần này lại dọa rớt, vội vàng sẽ giúp y đỡ.
Bất quá ngón tay mới vừa chạm vào cằm Nguyệt Nha Nhi, đã bị y đẩy ra, sau đó y cọ cọ cằm, lắc đầu nói: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, này thật sự là trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần (1). Chính là Nam Cung, nếu nương ngươi là nữ tử võ lâm, sao nàng có thể nhập vương thất a?”
Nam Cung Dạ Hiên nói: “Bọn ta không phải vương gia dòng chính, nói đến, danh hiệu vương gia của bọn ta là bởi vì bác ta làm hoàng hậu cùng thái hậu. Cho nên chúng ta cũng không xem nặng những quan niệm giữa cửa đó, đương nhiên, trước đó, gia tộc của chúng ta cũng đủ hiển hách, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, điều này cũng là nguyên nhân mỗi đứa nhỏ ở Nam Cung gia chúng ta ở mọi phương diện đều khả năng có hơn người.”
Nguyệt Nha Nhi trợn trắng mắt, nghĩ thầm gia khỏa này, đến phía sau, cũng không quên khoe khoang một chút.
Ăn cơm trưa xong, mọi người lại tiếp tục chạy đi, trong sa mạc cũng không có phong cảnh gì, liếc mắt đều là những dãy cát mệnh mông, ngẫu nhiên sẽ gặp một ít cây xương rồng thật lớn, làm cho Nguyệt Nha Nhi xem thế là đủ rồi.
Rất nhanh, mặt trời đã hạ xuống, nhân dẫn đường biết rõ sa mạc, liền mang bọn họ đi tới một nơi cản gió, mọi người bắt tay chuẩn bị liều trại thật tốt, lại nấu một tô thịt bò, đốt mấy nồi nước sôi dùng để uống tắm rửa, có thể nói, những người đi trong sa mạc, có thể thoải mái như bọn họ cũng ít thấy.
Buổi tối Nguyệt Nha Nhi ngủ không được, nghĩ đến đã xâm nhập sa mạc, mấy ngày nữa liền có thể tới Ba Tư, có lẽ có thể nhìn thấy phụ thân chịu đủ mọi cực khổ của mình, thậm chí cứu y ra, y nói gì cũng không ngủ được.
“Ngủ không được sao?” Nam Cung Dạ Hiên ngủ ở phía đối điện bỗng nhiên mở miệng, dọa Nguyệt Nha Nhi nhảy dựng, sau đó y “Ân” một tiếng.
“Ta đây cùng ngươi đi ra ngoài đi một chút nha.” Nam Cung Dạ Hiên đứng lên, đi đến bên người Nguyệt Nha Nhi, kéo tay y đứng lên.
“Đi ra ngoài làm gì chứ? Dẫn đường không phải nói buổi tối trong sa mạc rất lạnh sao?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặ, ánh trăng chiếu không đến lều trại, nhưng lại chiếu vào lều trại chung quanh, mông mông lung lông, có vẻ thần bí mà tuyệt đẹp.
“Không phát hiện sao? Hôm nay là mười sáu, bên ngoài là trăng tròn đó. Trong sa mạc yên ắng có trăng ban đêm, đẹp đắc làm cho lòng người kinh sợ, nếu ngươi không xem, cả đời sẽ tiếc nuố.”
Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, lấy một chén chèn thấp sáng lồng đèn, sau đó kéo y ra khỏi lều trại: “Hà y trên người ngươi không phải có thể giữa ấm sao? Phủ thêm cái này là được.”
Hắn nói xong, đã đem một tấm áo lông còn treo nguyên một cái đầu chồn khoác cho Nguyệt Nha Nhig. Nguyệt Nha Nhi thấy trên người hắn vẫn là y phục ở nhà, không khỏi luống cuống, vội vàng nói: “Sao ngươi không mặc y phục dày một chút? Sẽ bị đóng băng đó.”
“Ta không sợ, công phu của ta không phải luyện không, ngươi cũng không cần quan tâm.” Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, một bên ở trên mặt Nguyệt Nha đích sờ soạng một chút, thấp trầmcười nói: “Đi a, hiện tại cũng biết quan tâm ta.”
Mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nột nột nói: “Đừng… Đừng nói bậy, ta… Ta đối gia của ta cũng như thế, đây là bổn phận của kẻ làm hạ nhân bọn ta.”
“Tiểu áp tử mạnh miệng, uổng cho ta vì ngươi hao tổn tâm cơ, ngươi không thể cho ta chút lời ngon ngọt vui vẻ sao?” Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu, ngữ khí buồn bả làm cho lòng Nguyệt Nha Nhi kinh hoàng, trong nháy mắt đó, thậm chí kémchút xúc động nhào vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên hôn môi hắn.
Bất quá cuối cùng vẫn đè nén tâm tình này xuống, hai người yên lặng đi dạo trên sa mạc, lưu lại một hàng dấu chân vừa dậm vừa nhạt, ánh trăng treo tút trên cáo, rọi xuống những ánh sáng ôn nhu.
Sa mạc rất khó có khi tời tiết tốt, ánh trăng chiếu sáng ngàn dẵm, đèn lồng trong tay phát ra vầng sáng nhu hòa, cồn cát xa xa uốn lượn nhấp nhô, hai người đi đến chỗ sườn dốc, Nam Cung Dạ Hiên bỗng nhiên ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi liền cũng cùng hắn ngồi xuống.
“Đẹp quá…”
Một bãi sa mạc mênh mông bát ngát, dưới ánh trăng bao phủ, phát ra thứ ánh sáng thản nhiên tao nhã mà thần bí, vẫn kéo dài, kéo dài, kéo dài đến nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Ở nơi này, con người có vẻ thật nhỏ bé, càng thêm phụ trợ co sự vĩnh hằng của thiên địa cùng phiến cát vàng mênh mông này.
Cả người Nguyệt Nha Nhi đều trầm tẩm tại cảnh đẹp động lòng người này, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên bên cạnh ngâm: “”Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu. Hà đương kim lạc não, khoái tẩu đạp thanh thu.”
Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm nói: “Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu … Trước kia ta cũng nghe gia niệm qua bài thơ này, chính là không rõ vì sao lại đem sa mạc so với tuyết, một cái vàng một cái trắng, một cái là cát nhỏ một cái là bông tuyết, căn bản không giống chỗ nào a, hiện giờ thấy tận mắt, mới biết bài thơ này thật sự là đem sa mạc vào ban đêm tả tới cực hạn rồi.”
Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Quả là hậu nhân Giang Thanh Hiểu, tuy rằng chưa từng đọc sách, nhưng ngộ tính vẫn có. Đợi khi chúng ta cứu cha ngươi trở về, ta sẽ dạy ngươi đọc sách.”
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: “Ngươi làm sao có lúc rãnh rỗi? Ngươi là vương gia, dưới tay lại có nhiều sản nghiệp như vậy, ngày thường xã giao cũng nhiều, có thể thỉnh cái tiên sinh dạy ta là được.”
Nam Cung Dạ Hiên lắc đầu nói: “Thế sao được? Thứ tốt đẹo thiên hạ vô song như thế, ta sao có thể bỏ đi tặng cho người khác. Xã giao sản nghiệp cũng chiếm không được bao nhiêu thời gian, đến lúc đó ta và ngươi ở thư phòng, hàn đêm đốt đèn, ban ngày gối đầu, thư thanh* lanh lảnh, bút pháp uẩn tú, nhàn nhã như thế thật thích biết bao.”
_thư thanh: tiếng đọc sách.
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên đem Nguyệt Nha Nhi một bên kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Bảo bối nhi, ngươi nguyện ý cùng ta sống cuộc sống như thế sao? Cả đời đều như vậy. Tuy rằng lòng ta tham muốn đời đời kiếp kiếp, bất quá, cũng phải đem cả đời này xác định trước, ngươi nói có phải hay không?”
Nguyệt Nha Nhi bị lời của hắn chọc nở nụ cười. Sau đó y nghiêng đầu tựa vào lòng Nam Cung Dạ Hiên, thở dài nói: “Nam Cung, ngươi thắng. Ta sao cũng không nghĩ tới, mới hơn một tháng, ta lại bị ngươi thu phục hoàn toàn. Ta vốn tưởng rằng, ta có thể chạy đi, tối thiểu cũng có thể tử thủ, có thể đem bức tờng cao trong lòng mình giữ vẫn… Nhưng là… Vô ích, có lẽ không chỉ là ta, chỉ sợ bất luận kẻ nào bỗng nhiên đối mặt với sự ôn nhu của ngươi, đều phải thất bại thảm hại đi. Chẳng sợ biết rõ ôn nhu này chính là biểu tượng của ngươi.”
Nam Cung Dạ Hiên chọn mi nói: “Uy, không cần đem ôn nhu của bổn vương nói rẻ như thế được không? Ôn nhu là tình ý phát ra từ nội tâm, không chỉ nói bổn vương sẽ không làm bộ, cho dù có, cũng không đáng làm. Đối với nam nữ hoan ái trước kia, ta cũng không phí tâm tư trên người bọn họ, ta vốn là không phải người tốt mà. Chỉ có đối với ngươi, Nguyệt Nha Nhi, tâm can bảo bối nhi, ta cũng không biết tại sao lại chiết ở trong tay ngươi.”
Hắn cúi đầu, đem chóp mũi cọ trên tóc Nguyệt Nha Nhi, nghe thấy hương tóc kia, liền kìm lòng không đậu thì thào lẩm bẩm: “Ta vốn cũng không nghĩ tới sẽ yêu sâu nặng đến thế, rõ ràng ngày rời khỏi vương phủ của ngươi để chấp hành nhiệm vụ, đối với ngươi cũng bất quá chỉ là thập phần thích mà thôi, lại không dự đoán được, trong thời gian gần một năm, lại lúc nào cũng nhớ tới ngươi, ở lúc cảm chừng như sẽ không sống nổi, liền nghĩ đến gương mặt của ngươi, liền tự nói với mình nhất định phải trở về lấy ngươi. Chính là dựa vào ngươi, mới nhiều lần vượt qua sinh tử. Ngươi không phải yêu tinh, mị lực so với Nộn Thảo còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bất tri bất giác, ở trong lòng ta đâm cái ni.”
Nguyệt Nha Nhi ghé vào trên người Nam Cung Dạ Hiên, cũng nhẹ giọng trả lời: “Nam Cung, ta… Ta nghe ngươi nói như vậy, trong lòng thật sự là đều sắp tan rồi. Nếu lần này chúng ta thật sự có thể cứu phụ thân trở về, ta nhất định cùng ngươi sống cuộc sống ngươi vừa mới nói, nhất định rất đẹp rất đẹp, ngươi nói có phải hay không?”
Y nói xong, ức chế không được tình ý như sóng triều trong lòng, liền hơi hơi quay đầu, ở trên chóp mũi Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng hôn một chút.
Động tác này hoàn toàn là kìm lòng không đậu hạ, hôn xong rồi, Nguyệt Nha Nhi mới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt nóng như bị thái dương phơi nắngg.
Nam Cung Dạ Hiên bỗng ngẩng đầu lên, đôi ngươi nghiêm túc nhìn Nguyệt Nha Nhi, như một hồ nước sâu không đáy. thấp giọng trầm nói: “Nguyệt Nha Nhi, đây là ngươi nói, nhớ kỹ lời tối hôm nay của ngươi, ta sẽ không cho phép ngươi đổi ý.” Nói xong, hắn liền buộc chặc vòng tay, cúi đầu xuống hôn đôi môi Nguyệt Nha Nhi thật sâu.
Nguyệt Nha Nhi vong tình đáp lại, trong sa mạc rộng lớn vô ngần cùng ánh trăng u nhu kia, tất cả những thứ như e lệ đều không cần thiết tồn tại. Cần, chính là bản năng của mỗi người, cái phản ứng tình cảm tối nguyên thủy này.
Hai người cứ như vậy nhiệt liệt ôm nhau hôn môi. Chậm rãi, khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Nha Nhi nhiễm thượng một mạt ửng hồng, y ồ ồ thở dốc, trước khi hết hơi, Nam Cung Dạ Hiên cũng chịu buông y ra.
“Thật sự rất muốn ngươi…” Hắn dùng tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Nguyệt Nha Nhi, khàn khàn họng nói: ” Tiểu yêu tinh không được tự nhiên này, trươc kia có nhiều ngày địa lợi nhân hòa chỗ tốt như thế, ngươi trốn ta như con thỏ, cố tình lại ở trong này trêu chọc ta, ngươi muốn tra tấn ta chết sao?”
“Uy, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước đi, sao có thể đổ toàn bộ lên người ta? Gia khỏa đáng giận.” Nguyệt Nha Nhi tức giận ở trên người Nam Cung Dạ Hiên đập một quyền, đột nhiên cả người run rẩy run rẩy, y ôm chặt hai tay lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, sao vậy lại đột nhiên cảm thấy lạnh vậy a?”
“A? Lạnh?” Nam Cung Dạ Hiên cũng kinh ngạc, vội vàng đưa y kéo vào lòng, một bên nói: “Như vậy có thể ấm áp một ít không? Thật là, không phải nói ngũ thải tiên y kia mặc ở trên người, khi rét lạnh không lạnh, khi nóng bức không nóng sao?”
Nguyệt Nha Nhi cũng nghi hoặc nói: “Đúng vậy, vừa rồi cũng không cảm thấy lạnh mà, chính lúc này, đột nhiên lại cảm thấy băng hàn thấu xương.” Y vừa nói, một bên liền cúi đầu nhìn người mình, lẩm bẩm nói: “Thật là kỳ quái, trên người còn khoắc áo khoác mà, ngươi không phải nói là lông hồ ly, giữ ấm thật tốt sao?”
“Đích xác giữ ấm, nhưng ban đêm sa mạc này băng hàn như thế, không phải một kiện áo khoác có thể ngăn cảnh. Ta đem ngươi lôi ra, là bởi vì ngươi có ngũ thải tiên y…”
Nam Cung Dạ Hiên nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngốc ngốc nhìn Nguyệt Nha Nhi, lẩm bẩm nói: “Có thể… Có thể kiện tiên y kia mất hay không?”
“Sao vậy có thể? Thường này trừ bỏ tắm rửa, ngay cả khi ngủ muốn cởi đều cởi không được, sao lại đột nhiên biến mất. Nộn Thảo lại không có pháp thuật, cho dù đột nhiên muốn triệu hồi nó cũng không thể a.”
Nguyệt Nha Nhi nói xong, Nam Cung Dạ Hiên cũng đã giải khai dây lưng áo khoác y, ngữ điệu pha chút hưng phấn nói: “Có thể hay không có thể, nhìn xem chẳng phải liền biết?”
_trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, tự cổ hiệp nữ xuất phong trần: [tục ngữ] có nghĩa là những người trượng nghĩ, hiệp nữ ngày xưa thường xuất thân từ những hạng người như kẻ giết chó và nữ tử phong trần (kỹ nữ). Nghe thì thấy châm biếm, nhưng ngược lại là có ý tôn trọng những người có xuất thân thấp hèn như lại làm việc tốt. Trong truyện là tỏ thái độ ngạc nhiên của NNN với thân phận vương phi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook