Cuối cùng Tuyết Tuyết cũng có chút khởi sắc, có thể được Cảnh Hiên đỡ đi đi lại lại ở trong viện.
Đối với nàng, hạ nhân chăm sóc cái gì Cảnh Hiên cũng cảm thấy lo lắng, cho nên tất cả mọi chuyện hắn đều tự thân tự lực (tự mình làm). Không ai có thể tưởng tượng được một Vương gia từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hạ, lại có thể chăm sóc người khác cẩn thận như vậy. Cho nên đối với Tuyết Tuyết, mọi người ở đây đều lễ phép không chỉ vậy còn lại càng hâm mộ nàng hơn.
Nhưng Tuyết Tuyết hiểu rõ, tình huống của nàng cực kỳ xấu. Tuy rằng ngâm nước có thể khiến nàng tỉnh táo. Nhưng nàng vẫn phải cố gắng chống đỡ mới có thể miễn cưỡng sống sót được, trên người vẫn còn cảm giác khô khốc, giống như có cái gì đó đang không ngừng hút hết nước trong cơ thể nàng.
Nàng nghĩ, đừng nói mình vốn là cá, cho dù có là người bình thường, cũng không chịu nổi tình trạng mất nước thế này?
"Cảnh Hiên!" Nàng quay đầu, hướng về phía người luôn cùng bên cạnh nói: "Ta muốn uống nước."
Hai mắt Cảnh Hiên thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng lập tức liền nói:
"Được, ta sẽ kêu hạ nhân đi lấy nước."
Trong giây lát, một bình nước ấm được đưa đến trước mặt Tuyết Tuyết.
Nàng cũng bất chấp hình tượng, cầm lấy bình nước ngửa đầu uống.
"Đừng vội, chậm một chút!" Cảnh Hiên vừa khuyên giải, vừa vội vàng lau nước chảy ra từ khóe môi nàng.
Bọn hạ nhân đã sớm nhìn quen với tình cảnh này, lúc đầu còn cảm thấy rất tò mò. Chỉ nghe nói cô nương mà Vương gia yêu thương bị một căn bệnh rất quái lạ, loại bệnh này khiến nàng khát nước nghiêm trọng, nếu không uống nước, người sẽ chết.
Vì thế, lúc mới đầu bọn hạ nhân còn chờ Cảnh Hiên phân phó, mà bây giờ liền biến thành tự giác bất cứ lúc nào cũng nấu sẵn nước ấm, chuẩn bị dùng khi Tuyết Tuyết cần đến.
"Cảnh Hiên, ta vẫn khát." Uống đầy một bình nước xong, Tuyết Tuyết đau khổ nhìn Cảnh Hiên, "Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn khát. Nhưng ta đã uống đầy một bình nước, làm sao bây giờ? Chàng... Có thể lại cho ta một bình nước nữa không?"
Câu nói cuối cùng, nàng nói với hạ nhân mang nước đến, hạ nhân đưa mắt hướng về phía Cảnh Hiên hỏi, Cảnh Hiên khoát khoát tay để người đó đi lấy.
Thấy người đi, Tuyết Tuyết liền bắt lấy hắn, vội vàng nói:
"Đừng để hắn đi mà! Cảnh Hiên, van cầu chàng để hắn mang đến cho ta một bình nước nữa, ta rất khát!"
"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên đỡ nàng ngồi lên trên ghế đá, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nắm chặt hai tay nàng, đau lòng nói: "Tuyết Tuyết, nàng không thể uống nữa! Nàng có biết hôm nay nàng đã uống bao nhiêu nước không? Vừa rồi đã là bình hai mươi tám rồi. Tuyết Tuyết, nàng như vậy ta rất lo, thật sự là rất lo."
Tuyết Tuyết vội vàng lắc đầu, nắm ngược tay hắn, vội vàng nói:
"Cảnh Hiên, ta biết tình hướng này có chút dọa người. Nhưng nếu ta không uống nước, ta cũng không biết bản thân mình sẽ có kết cục gì. Chàng hiểu cho ta, hiện giờ giống như có người đang không ngừng hút hết nước trong cơ thể ra, nếu như ta không uống nước, nước sẽ bị hút đi hết, ta có thể sẽ..."
"Đừng nói nữa!" Cảnh Hiên giơ tay che miệng của nàng, ngắt lời Tuyết Tuyết. "Uống, chúng ta uống!"
Xoay người, gọi hạ nhân đứng cách đó không xa đến.
Cuối cùng, bình thứ hai mươi chín tiến vào bụng Tuyết Tuyết, nàng mới tạm ngừng khát.
Tuyết Tuyết hít hít mũi, bất đắc dĩ nhìn về phía Cảnh hiên, mấy ngày nay trong lòng nàng luôn tồn tại nghi ngờ, lúc này không nhịn được liền hỏi ra --
Nàng nói:
"Cảnh Hiên, sao chàng lại tìm được tới đây?"
Cảnh Hiên đứng lên ngồi vào bên cạnh nàng, vuốt tóc nàng, sau đó nói cho nàng biết:
"Là do một con chim ưng dẫn ta tới nơi này."
"Thật là nó?" Tuyết Tuyết nở nụ cười, nhưng rồi lại nghĩ, nói: "Nhưng làm sao chàng có thể tin một con ưng chứ? Chuyện này không phải là rất kỳ quái sao?"
Cảnh Hiên nhìn nàng.
"Từ mười năm trước nuôi dưỡng nàng, chuyện quái dị còn thiếu sao? Chuyện này cũng vậy! Nhưng nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, khi con chim ưng kia đến trước mặt ta, ta lại không hề cảm thấy lạ. Khi đó nàng mất tích, ta đã cho rất nhiều người đi tìm, đều không có kết quả. Con chim ưng kia đến, lại giống như một lời kêu cứu từ nơi nào đó, ta liền hiểu rõ nhất định là liên quan đến nàng. Lúc nó vẽ một con cá trên mặt đất, nàng có biết ta đã vui mừng biết bao nhiêu, thậm chí ta còn không kịp chuẩn bị, liền đi đến chuồng ngựa cưỡi ngựa đuổi theo. Ngay cả Bình Tử và các tướng sĩ đi theo sau đó đuổi theo mãi mới kịp."
"Vậy, con ưng đó đâu?" Tuyết Tuyết nhìn quanh khắp nơi theo bản năng, "Sao lại không thấy nó?"
"Bay đi rồi!" Cảnh Hiên nhún vai, "Sau khi ta vào trong phủ của Cảnh Nghị ,nó liền bay đi rồi."
Tuyết Tuyết gật đầu.
"Đúng! Nó muốn tự do! Con chim ưng đó bị tên trứng thối Cảnh Nghị kia nhốt nhiều năm, cho nên nó có thể giúp ta tìm chàng, chính là vì ta đã dùng điều kiện thả nó ra để trao đổi."
"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên giơ tay ôm lấy vai nàng. "Chắc là nàng đã phải chịu khổ rất nhiều."
"Không có!" Tuyết Tuyết lắc đầu, không muốn tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa, liền hỏi hắn: "Cảnh Hiên, sao chàng không hỏi?"
Hắn sửng sốt, hỏi ngược lại:
"Ta hỏi cái gì?"
"Hỏi lai lịch của ta! Hỏi thân phận của ta! Hỏi ta..."
"Ta đều biết rõ!" Cảnh Hiên cười khẽ, "Nàng xem, ta tự giác gọi nàng là Tuyết Tuyết, ta còn cần phải hỏi cái gì."
"Nhưng cũng không nghi ngờ gì sao? Chuyện kỳ quái như vậy chàng cũng không hỏi, chàng... Chàng không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Cảnh Hiên hỏi lại, vẻ mặt không cần.
"Aiii, chàng đừng như vậy!" Tuyết Tuyết véo nhẹ hắn, "Ta là cá, hoặc nói cách khác, ta là yêu tinh, không phải người! Sao chàng lại không sợ?"
"Dừng lại!" Cảnh Hiên cười nói, vẻ mặt này khiến Tuyết Tuyết nhớ tới một năm kia khi Cảnh Hiên vừa cho nàng vào cái thùng nước trong phòng, nàng mừng rỡ nhảy tới nhảy lui không cẩn thận liền rơi xuống đất. Hắn nở nụ cười khom lưng xuống, sau đó chỉ vào nàng nói: Ngươi, con heo này!
Hiện giờ cũng là vẻ mặt đó, thân thương như vậy.
"Yêu tinh ngốc như nàng, ta sợ nàng làm gì!"
Vừa nghe xong một câu này, Tuyết Tuyết chỉ kém chưa có bị sặc nước miếng của chính mình.
Tiểu tử này lớn lên thật là quá tự mãn rồi!
...
Đêm hôm đó, lại một trận khát khô khiến cho Tuyết Tuyết từ trong mộng tỉnh dậy.
Nàng theo thói quen đi tìm Cảnh Hiên, lại phát hiện trên giường êm bên cạnh không hề có một bóng người.
Cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay Cảnh Hiên luôn ở trong phòng cùng với nàng, ngay cả ngủ trên giường cũng giữ nguyên y phục. Ban đêm, mỗi khi nàng tỉnh lại, hắn luôn ăn ý đưa nước tới cho nàng, sau đó dỗ nàng ngủ.
Tuyết Tuyết ngồi trên giường hồi lâu, nàng cho là Cảnh Hiên phải đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng đợi chừng một nén nhang, cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì.
Nàng có chút luống cuống, quen dựa dẫm vào Cảnh Hiên, bây giờ lại không thấy người, trong lòng chợt cảm thấy có chút sợ hãi.
Đêm nay, da thịt càng khô ráp trầm trọng, Tuyết Tuyết xoa xoa cánh tay, xuống giường muốn đi tìm một chút xem, hạ nhân đã đổ bỏ nước nàng ngâm trước khi đi ngủ chưa hay không.
Đáng tiếc, phía sau bình phong chỉ có một cái thùng trống trơn, hạ nhân đã nơi dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không lưu lại một giọt nước.
Tuyết Tuyết nóng vội, một cỗ ý nghĩ muốn ngâm nước dâng lên trong lòng, không sao kiềm chế được.
Khẽ đẩy cửa phòng ra, gió lạnh nơi biên quan bỗng chốt thổi vào, khiến cho Tuyết Tuyết không tự chủ được run cả người.
Trong viện nhỏ không có hạ nhân, vì Tuyết Tuyết ở chỗ này, nên Cảnh Hiên cố ý an bài như vậy tránh phát sinh thêm chuyện.
Một ít việc nhỏ ngày thường, có thể tự làm, hắn sẽ cố gắng tự làm. Nếu không thể tự làm, cũng sẽ gọi hạ nhân tâm phúc tiến vào hỗ trợ.
Tuyết Tuyết bước nhanh ra khỏi phòng, nàng nhớ hai ngày trước khi đi dạo trong phủ, từng nghe hạ nhân nói trước cửa phủ không xa có một hàng lang nhỏ, một cái hồ nước nhỏ.
Nàng rất muốn ngâm cả người vào trong hồ nước, sau đó sẽ hóa nguyên hình từ từ ngâm.
Hiện giờ, cái hồ nước đối với nàng mà nói có một lực hấp dẫn mãnh liệt, khiến cho nàng bất chấp mọi thứ, nương theo bóng đêm bước nhanh đi đến hành lang đó.
Dọc theo đường đi, nàng tận lực tránh thoát vài hạ nhân trực đêm, cuối cùng lúc đến trước hồ nước, Tuyết Tuyết lại chợt dừng bước trước một tảng đá lớn.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm hòn đá đó, không, nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu vào lộ ra phía dưới tảng đá.
Dần dần, lông mày Tuyết Tuyết càng ngày càng nhíu chặt.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao thân thể của mình lại xuất hiện tình trạng thiếu nước nghiêm trọng như vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao cảm thấy trong phủ này có gì không đúng.
Thì ra tương sinh tương khác gì đó là ở chỗ này, tuy chỉ lộ ra một góc nhỏ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đó là một đạo phù chú.
Tuyết Tuyết không biết người nào đã giấu một đạo phù chú khắc nàng ở chỗ này, nhưng hiện giờ nàng thấy được, nàng sẽ phải nghĩ biện pháp trừ bỏ đi chướng ngại trí mạng này.
Lại xem xét một lát, nàng hiểu rõ, đây là phù chú thuộc mệnh thổ, chỉ có ở trên bờ mới phát huy tác dụng. Nếu hiện giờ nàng có thể ném phù chú này vào trong nước, phù chú này sẽ lập tức sẽ mất tác dụng, không còn pháp lực nữa.
Nhưng nếu ra tay nhất định sẽ nguy hiểm, thứ này không làm hại người, nhưng đối với yêu lại tạo thành thương tổn trí mạng.
Đối với nàng, hạ nhân chăm sóc cái gì Cảnh Hiên cũng cảm thấy lo lắng, cho nên tất cả mọi chuyện hắn đều tự thân tự lực (tự mình làm). Không ai có thể tưởng tượng được một Vương gia từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hạ, lại có thể chăm sóc người khác cẩn thận như vậy. Cho nên đối với Tuyết Tuyết, mọi người ở đây đều lễ phép không chỉ vậy còn lại càng hâm mộ nàng hơn.
Nhưng Tuyết Tuyết hiểu rõ, tình huống của nàng cực kỳ xấu. Tuy rằng ngâm nước có thể khiến nàng tỉnh táo. Nhưng nàng vẫn phải cố gắng chống đỡ mới có thể miễn cưỡng sống sót được, trên người vẫn còn cảm giác khô khốc, giống như có cái gì đó đang không ngừng hút hết nước trong cơ thể nàng.
Nàng nghĩ, đừng nói mình vốn là cá, cho dù có là người bình thường, cũng không chịu nổi tình trạng mất nước thế này?
"Cảnh Hiên!" Nàng quay đầu, hướng về phía người luôn cùng bên cạnh nói: "Ta muốn uống nước."
Hai mắt Cảnh Hiên thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng lập tức liền nói:
"Được, ta sẽ kêu hạ nhân đi lấy nước."
Trong giây lát, một bình nước ấm được đưa đến trước mặt Tuyết Tuyết.
Nàng cũng bất chấp hình tượng, cầm lấy bình nước ngửa đầu uống.
"Đừng vội, chậm một chút!" Cảnh Hiên vừa khuyên giải, vừa vội vàng lau nước chảy ra từ khóe môi nàng.
Bọn hạ nhân đã sớm nhìn quen với tình cảnh này, lúc đầu còn cảm thấy rất tò mò. Chỉ nghe nói cô nương mà Vương gia yêu thương bị một căn bệnh rất quái lạ, loại bệnh này khiến nàng khát nước nghiêm trọng, nếu không uống nước, người sẽ chết.
Vì thế, lúc mới đầu bọn hạ nhân còn chờ Cảnh Hiên phân phó, mà bây giờ liền biến thành tự giác bất cứ lúc nào cũng nấu sẵn nước ấm, chuẩn bị dùng khi Tuyết Tuyết cần đến.
"Cảnh Hiên, ta vẫn khát." Uống đầy một bình nước xong, Tuyết Tuyết đau khổ nhìn Cảnh Hiên, "Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn khát. Nhưng ta đã uống đầy một bình nước, làm sao bây giờ? Chàng... Có thể lại cho ta một bình nước nữa không?"
Câu nói cuối cùng, nàng nói với hạ nhân mang nước đến, hạ nhân đưa mắt hướng về phía Cảnh Hiên hỏi, Cảnh Hiên khoát khoát tay để người đó đi lấy.
Thấy người đi, Tuyết Tuyết liền bắt lấy hắn, vội vàng nói:
"Đừng để hắn đi mà! Cảnh Hiên, van cầu chàng để hắn mang đến cho ta một bình nước nữa, ta rất khát!"
"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên đỡ nàng ngồi lên trên ghế đá, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nắm chặt hai tay nàng, đau lòng nói: "Tuyết Tuyết, nàng không thể uống nữa! Nàng có biết hôm nay nàng đã uống bao nhiêu nước không? Vừa rồi đã là bình hai mươi tám rồi. Tuyết Tuyết, nàng như vậy ta rất lo, thật sự là rất lo."
Tuyết Tuyết vội vàng lắc đầu, nắm ngược tay hắn, vội vàng nói:
"Cảnh Hiên, ta biết tình hướng này có chút dọa người. Nhưng nếu ta không uống nước, ta cũng không biết bản thân mình sẽ có kết cục gì. Chàng hiểu cho ta, hiện giờ giống như có người đang không ngừng hút hết nước trong cơ thể ra, nếu như ta không uống nước, nước sẽ bị hút đi hết, ta có thể sẽ..."
"Đừng nói nữa!" Cảnh Hiên giơ tay che miệng của nàng, ngắt lời Tuyết Tuyết. "Uống, chúng ta uống!"
Xoay người, gọi hạ nhân đứng cách đó không xa đến.
Cuối cùng, bình thứ hai mươi chín tiến vào bụng Tuyết Tuyết, nàng mới tạm ngừng khát.
Tuyết Tuyết hít hít mũi, bất đắc dĩ nhìn về phía Cảnh hiên, mấy ngày nay trong lòng nàng luôn tồn tại nghi ngờ, lúc này không nhịn được liền hỏi ra --
Nàng nói:
"Cảnh Hiên, sao chàng lại tìm được tới đây?"
Cảnh Hiên đứng lên ngồi vào bên cạnh nàng, vuốt tóc nàng, sau đó nói cho nàng biết:
"Là do một con chim ưng dẫn ta tới nơi này."
"Thật là nó?" Tuyết Tuyết nở nụ cười, nhưng rồi lại nghĩ, nói: "Nhưng làm sao chàng có thể tin một con ưng chứ? Chuyện này không phải là rất kỳ quái sao?"
Cảnh Hiên nhìn nàng.
"Từ mười năm trước nuôi dưỡng nàng, chuyện quái dị còn thiếu sao? Chuyện này cũng vậy! Nhưng nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, khi con chim ưng kia đến trước mặt ta, ta lại không hề cảm thấy lạ. Khi đó nàng mất tích, ta đã cho rất nhiều người đi tìm, đều không có kết quả. Con chim ưng kia đến, lại giống như một lời kêu cứu từ nơi nào đó, ta liền hiểu rõ nhất định là liên quan đến nàng. Lúc nó vẽ một con cá trên mặt đất, nàng có biết ta đã vui mừng biết bao nhiêu, thậm chí ta còn không kịp chuẩn bị, liền đi đến chuồng ngựa cưỡi ngựa đuổi theo. Ngay cả Bình Tử và các tướng sĩ đi theo sau đó đuổi theo mãi mới kịp."
"Vậy, con ưng đó đâu?" Tuyết Tuyết nhìn quanh khắp nơi theo bản năng, "Sao lại không thấy nó?"
"Bay đi rồi!" Cảnh Hiên nhún vai, "Sau khi ta vào trong phủ của Cảnh Nghị ,nó liền bay đi rồi."
Tuyết Tuyết gật đầu.
"Đúng! Nó muốn tự do! Con chim ưng đó bị tên trứng thối Cảnh Nghị kia nhốt nhiều năm, cho nên nó có thể giúp ta tìm chàng, chính là vì ta đã dùng điều kiện thả nó ra để trao đổi."
"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên giơ tay ôm lấy vai nàng. "Chắc là nàng đã phải chịu khổ rất nhiều."
"Không có!" Tuyết Tuyết lắc đầu, không muốn tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa, liền hỏi hắn: "Cảnh Hiên, sao chàng không hỏi?"
Hắn sửng sốt, hỏi ngược lại:
"Ta hỏi cái gì?"
"Hỏi lai lịch của ta! Hỏi thân phận của ta! Hỏi ta..."
"Ta đều biết rõ!" Cảnh Hiên cười khẽ, "Nàng xem, ta tự giác gọi nàng là Tuyết Tuyết, ta còn cần phải hỏi cái gì."
"Nhưng cũng không nghi ngờ gì sao? Chuyện kỳ quái như vậy chàng cũng không hỏi, chàng... Chàng không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Cảnh Hiên hỏi lại, vẻ mặt không cần.
"Aiii, chàng đừng như vậy!" Tuyết Tuyết véo nhẹ hắn, "Ta là cá, hoặc nói cách khác, ta là yêu tinh, không phải người! Sao chàng lại không sợ?"
"Dừng lại!" Cảnh Hiên cười nói, vẻ mặt này khiến Tuyết Tuyết nhớ tới một năm kia khi Cảnh Hiên vừa cho nàng vào cái thùng nước trong phòng, nàng mừng rỡ nhảy tới nhảy lui không cẩn thận liền rơi xuống đất. Hắn nở nụ cười khom lưng xuống, sau đó chỉ vào nàng nói: Ngươi, con heo này!
Hiện giờ cũng là vẻ mặt đó, thân thương như vậy.
"Yêu tinh ngốc như nàng, ta sợ nàng làm gì!"
Vừa nghe xong một câu này, Tuyết Tuyết chỉ kém chưa có bị sặc nước miếng của chính mình.
Tiểu tử này lớn lên thật là quá tự mãn rồi!
...
Đêm hôm đó, lại một trận khát khô khiến cho Tuyết Tuyết từ trong mộng tỉnh dậy.
Nàng theo thói quen đi tìm Cảnh Hiên, lại phát hiện trên giường êm bên cạnh không hề có một bóng người.
Cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay Cảnh Hiên luôn ở trong phòng cùng với nàng, ngay cả ngủ trên giường cũng giữ nguyên y phục. Ban đêm, mỗi khi nàng tỉnh lại, hắn luôn ăn ý đưa nước tới cho nàng, sau đó dỗ nàng ngủ.
Tuyết Tuyết ngồi trên giường hồi lâu, nàng cho là Cảnh Hiên phải đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng đợi chừng một nén nhang, cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì.
Nàng có chút luống cuống, quen dựa dẫm vào Cảnh Hiên, bây giờ lại không thấy người, trong lòng chợt cảm thấy có chút sợ hãi.
Đêm nay, da thịt càng khô ráp trầm trọng, Tuyết Tuyết xoa xoa cánh tay, xuống giường muốn đi tìm một chút xem, hạ nhân đã đổ bỏ nước nàng ngâm trước khi đi ngủ chưa hay không.
Đáng tiếc, phía sau bình phong chỉ có một cái thùng trống trơn, hạ nhân đã nơi dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không lưu lại một giọt nước.
Tuyết Tuyết nóng vội, một cỗ ý nghĩ muốn ngâm nước dâng lên trong lòng, không sao kiềm chế được.
Khẽ đẩy cửa phòng ra, gió lạnh nơi biên quan bỗng chốt thổi vào, khiến cho Tuyết Tuyết không tự chủ được run cả người.
Trong viện nhỏ không có hạ nhân, vì Tuyết Tuyết ở chỗ này, nên Cảnh Hiên cố ý an bài như vậy tránh phát sinh thêm chuyện.
Một ít việc nhỏ ngày thường, có thể tự làm, hắn sẽ cố gắng tự làm. Nếu không thể tự làm, cũng sẽ gọi hạ nhân tâm phúc tiến vào hỗ trợ.
Tuyết Tuyết bước nhanh ra khỏi phòng, nàng nhớ hai ngày trước khi đi dạo trong phủ, từng nghe hạ nhân nói trước cửa phủ không xa có một hàng lang nhỏ, một cái hồ nước nhỏ.
Nàng rất muốn ngâm cả người vào trong hồ nước, sau đó sẽ hóa nguyên hình từ từ ngâm.
Hiện giờ, cái hồ nước đối với nàng mà nói có một lực hấp dẫn mãnh liệt, khiến cho nàng bất chấp mọi thứ, nương theo bóng đêm bước nhanh đi đến hành lang đó.
Dọc theo đường đi, nàng tận lực tránh thoát vài hạ nhân trực đêm, cuối cùng lúc đến trước hồ nước, Tuyết Tuyết lại chợt dừng bước trước một tảng đá lớn.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm hòn đá đó, không, nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu vào lộ ra phía dưới tảng đá.
Dần dần, lông mày Tuyết Tuyết càng ngày càng nhíu chặt.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao thân thể của mình lại xuất hiện tình trạng thiếu nước nghiêm trọng như vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao cảm thấy trong phủ này có gì không đúng.
Thì ra tương sinh tương khác gì đó là ở chỗ này, tuy chỉ lộ ra một góc nhỏ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đó là một đạo phù chú.
Tuyết Tuyết không biết người nào đã giấu một đạo phù chú khắc nàng ở chỗ này, nhưng hiện giờ nàng thấy được, nàng sẽ phải nghĩ biện pháp trừ bỏ đi chướng ngại trí mạng này.
Lại xem xét một lát, nàng hiểu rõ, đây là phù chú thuộc mệnh thổ, chỉ có ở trên bờ mới phát huy tác dụng. Nếu hiện giờ nàng có thể ném phù chú này vào trong nước, phù chú này sẽ lập tức sẽ mất tác dụng, không còn pháp lực nữa.
Nhưng nếu ra tay nhất định sẽ nguy hiểm, thứ này không làm hại người, nhưng đối với yêu lại tạo thành thương tổn trí mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook