Nhưng con chim ưng này quá lớn, đừng nói là nữ nhân, mà mấy người nam nhân bọn họ đến gần cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nữ nhân trong phủ này đến gần nó cũng không ít, nhưng không có người nào dám lại gần con ưng này quá năm bước.
Mà nữ nhân trước mặt chẳng những không sợ, ngược lại còn sinh ra mấy phần tò mò với con ưng này?
"Nữ nhân ngốc, lại gần đây một chút!" Lão ưng kia vỗ cánh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt.
Tuyết Tuyết chẳng những không nghe lời hắn, ngược lại còn lùi về sau hai bước, sau đó đôi mắt tu ứ giận trừng nó, nơi
"Ngươi đừng vỗ cánh nữa có được hay không? Ta ghét nhắt là thứ đó, mang da hù cũng dọa chết người!"
"Dọa người?" trên mặt lão ưng kia hiện vẻ khinh bỉ "Chim Ưng khí khái đẹp trai như vậy, ngươi lại nói là dọa người? Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân ngu ngốc! Không có mắt!"
Tuyết Tuyết buồn bực, không muốn để ý đến hắn. Nghĩ một hồi liền nói
"Này! Sao ngươi lại bị nhốt ở trong ấy? Ngươi cũng tu thành người... À, chim ưng hả!"
"Sao ta không thể bị nhốt!" Con ưng kia không vừa ý, "Sao ta không thể bị nhốt! ta có tu hành! Còn chưa tu đến mức có thể biến thành người! Ngươi nhìn ngươi đi, cũng là một người sống, còn không phải cũng bị bắt tới phủ này sao."
Tuyết Tuyết hít hít mũi, lời nói của con chim ưng này đã chạm tới nỗi buồn bực của nàng.
Biến thành người! Biến thành người có cái gì tốt? Nếu không phải vì biến thành người, nàng mới bị bắt tới nơi quỷ quái này sao?
"Được rồi!" Không đợi nàng nghĩ nhiều, con ưng kia lại mở miệng nói "Ngươi mau giúp đỡ một chút, thả ta! Ta đã bị nhốt trong lồng này năm năm, bị nhốt đến muốn điên rồi! Nếu còn bị nhốt tiếp, ta cũng không biết ta có thể bay hay không nữa!"
"Năm năm?" Tuyết Tuyết giật mình, người này bị nhốt lâu như vậy?
"Đừng sợ!" Con ưng kia lại nói "Người nhìn xuống phía dưới lồng sắt, có một cái khóa bằng sắt, rất đơn giản, ngươi chỉ cần rút cái khóa sắt đó ra cửa lồng này sẽ mở!" Vừa nói, Lão Ưng ở một bên không ngừng đi tới đi lui, "Đáng ghét! Chỉ đơn giản như vậy, mà ta lại không thể với tới! Ta đã bị thứ đồ chơi này nhốt năm năm! Mẹ nó! Mẹ nó!"
"Được rồi, được rồi!" Tuyết Tuyết che mắt theo bản năng, "Ngươi đừng vung đôi cánh lớn kia của ngươi, hù chết ta! Ta nói cho ngươi biết...! Có thể cứu ngươi! Nhưng ngươi cũng phải giúp ta một việc!"
Lão ưng kia yên tĩnh trở lại, nhìn về phía Tuyết Tuyết, một lúc lâu sau mới nói
"Cá chép vàng nhỏ, ngươi nói đi! Muốn ta làm cái gì? Chỉ cần ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây, việc gì ta cũng có thể làm giúp ngươi!"
"Tốt!" Tuyết Tuyết gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu kích động, "Ta... Ta muốn ngươi tìm một người, hắn ở Cảnh vương phủ trong kinh thành, là Cảnh vương gia của Tề quốc."
"Cảnh vương gia?" Lão ưng lại bắt đầu nhảy loạn, "Chủ nhân nơi này không phải là Cảnh vương gia sao?"
"Hắn là giả!" Tuyết Tuyết nổi giận, "Ngươi nghe cho rõ, người gọi là Cảnh Hiên trong kinh thành mới là Cảnh vương gia thật! Ngươi giúp ta tìm hắn, sau đó nói với hắn ta ở đây, để hắn đến cứu ta!"
"Nữ nhân điên!" Lão ưng kia tức đến run cầm cập, "Ngươi cho là ta sẽ nói được chuyện với con người sao? Ngươi có thể vào phòng đem những gì ngươi muốn nói viết ra, một lát khi ta chốn ta sẽ giấu vào miệng, sau đó đưa đến trước mặt người kia."
"Ta..." Tuyết Tuyết khó xử, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng nói "Ta không biết viết chữ, chỉ biết nhận mặt chữ thôi. Nhưng mà... Như vậy đi, ngươi đến gặp Cảnh Hiên, liền dùng móng vuốt vẽ một con cá chép vàng nhỏ trên mặt đất. Nếu hắn hiểu, vậy ngươi hãy dẫn hắn trở lại chỗ này. Nếu hắn không hiểu..." Tuyết Tuyết đau khổ nói, "Nếu hắn không hiểu, quyết định vậy đi. Có lẽ với hắn mà nó, ta từ trước đến giờ chỏ là một con cá chép."
"Được rồi, được rồi!" Lão ưng có chút không kiên nhẫn, "Biến thành người thật là phiền phức, có cái gì tốt đâu, ta thấy là ngươi thầm mến tên tiểu tử kia rồi! Được rồi! Liền theo ý ngươi nói làm vậy, ngươi nhanh lên mở cửa để ta ra ngoài trước đi đã!"
"Được!" Tuyết Tuyết gật đầu,quỳnh_ỉn lại hướng ánh mắt về phía chiếc khóa sắt trong lời nói của hắn, nghĩ, quay người lại, chợt thấy thân mình chao đảo, cả người liền ngã trước khóa sắt kia.
Nàng không dám bỏ qua cơ hội này, vội vàng đưa tay kéo cái khóa kia ra.
Quả nhiên đúng như lời lão ưng kia nói, khóa bị rút ra, cửa lồng sắt liền bị hắn phá ra từ bên trong.
Lập tức giương cánh, cả một mảng sân bị đôi cánh vĩ đại che phủ làm cho tối om.
Đám ngươi bên dưới nóng nảy, thứ nhất Cảnh Nghị nuôi dưỡng lão ưng này rất cẩn thận, thứ hai, bây giờ bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi, nhưng lại không hề có năng lực để đi bắt nó trở lại.
Những người có lá gan lớn liền đứng ở giữa sân giơ cung tiễn lên bán, nhưng cung tiễn bình thường của con người làm sao có thể bắn hạ được nó.
Tuyết Tuyết nhìn thấy hắn dần dần biến mất trên không trung, không khỏi lộ ra ý cười.
"Mau bắt nàng lại!" Cũng không biết là ai phục hồi lại tinh thần, liền hướng Tuyết Tuyết nói "Là nữ nhân này để cho chim ưng bay mất, nhanh bắt nàng lại!"
Tuyết Tuyết không có phản ưng, nàng thậm chí còn vô cùng mong chờ có người đến bắt lấy nàng.
Hiện giờ nàng gây ra lỗi lớn như vậy, Cảnh Nghi kia còn có tâm tình để thị tẩm nàng nữa không?
Quả không ngoài dự liệu, khi Cảnh Nghị biết lão ưng kia bị thả đi liền giận dữ, tự mình đi lên phía trước "bốp bốp" tát nàng hai cái. Thấy mặt Tuyết Tuyết sưng đỏ, khóe môi cũng có vết máu, lúc này mới nói
"Nhốt vào trong phòng củi, đợi Bổn vương có tâm tình, sẽ tính sổ với nàng!"
Lời này vừa nói ra, Tuyết Tuyết có chút thất vọng.
Không phải nói có loại trừng phạt là nén xuống sông làm mồi cho cá sấu sao? Vì sao lại chỉ nhốt nàng vào phòng củi?"
Nhưng mà cũng được, chỉ cần có thể thoát khỏi thị tẩm, dù có ném nàng vào đâu nàng cũng không để ý.
Tuyết Tuyết co người ngồi trên nền đất phòng củi, hai bên má đau rát.
Nữ nhân trong phủ này đến gần nó cũng không ít, nhưng không có người nào dám lại gần con ưng này quá năm bước.
Mà nữ nhân trước mặt chẳng những không sợ, ngược lại còn sinh ra mấy phần tò mò với con ưng này?
"Nữ nhân ngốc, lại gần đây một chút!" Lão ưng kia vỗ cánh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt.
Tuyết Tuyết chẳng những không nghe lời hắn, ngược lại còn lùi về sau hai bước, sau đó đôi mắt tu ứ giận trừng nó, nơi
"Ngươi đừng vỗ cánh nữa có được hay không? Ta ghét nhắt là thứ đó, mang da hù cũng dọa chết người!"
"Dọa người?" trên mặt lão ưng kia hiện vẻ khinh bỉ "Chim Ưng khí khái đẹp trai như vậy, ngươi lại nói là dọa người? Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân ngu ngốc! Không có mắt!"
Tuyết Tuyết buồn bực, không muốn để ý đến hắn. Nghĩ một hồi liền nói
"Này! Sao ngươi lại bị nhốt ở trong ấy? Ngươi cũng tu thành người... À, chim ưng hả!"
"Sao ta không thể bị nhốt!" Con ưng kia không vừa ý, "Sao ta không thể bị nhốt! ta có tu hành! Còn chưa tu đến mức có thể biến thành người! Ngươi nhìn ngươi đi, cũng là một người sống, còn không phải cũng bị bắt tới phủ này sao."
Tuyết Tuyết hít hít mũi, lời nói của con chim ưng này đã chạm tới nỗi buồn bực của nàng.
Biến thành người! Biến thành người có cái gì tốt? Nếu không phải vì biến thành người, nàng mới bị bắt tới nơi quỷ quái này sao?
"Được rồi!" Không đợi nàng nghĩ nhiều, con ưng kia lại mở miệng nói "Ngươi mau giúp đỡ một chút, thả ta! Ta đã bị nhốt trong lồng này năm năm, bị nhốt đến muốn điên rồi! Nếu còn bị nhốt tiếp, ta cũng không biết ta có thể bay hay không nữa!"
"Năm năm?" Tuyết Tuyết giật mình, người này bị nhốt lâu như vậy?
"Đừng sợ!" Con ưng kia lại nói "Người nhìn xuống phía dưới lồng sắt, có một cái khóa bằng sắt, rất đơn giản, ngươi chỉ cần rút cái khóa sắt đó ra cửa lồng này sẽ mở!" Vừa nói, Lão Ưng ở một bên không ngừng đi tới đi lui, "Đáng ghét! Chỉ đơn giản như vậy, mà ta lại không thể với tới! Ta đã bị thứ đồ chơi này nhốt năm năm! Mẹ nó! Mẹ nó!"
"Được rồi, được rồi!" Tuyết Tuyết che mắt theo bản năng, "Ngươi đừng vung đôi cánh lớn kia của ngươi, hù chết ta! Ta nói cho ngươi biết...! Có thể cứu ngươi! Nhưng ngươi cũng phải giúp ta một việc!"
Lão ưng kia yên tĩnh trở lại, nhìn về phía Tuyết Tuyết, một lúc lâu sau mới nói
"Cá chép vàng nhỏ, ngươi nói đi! Muốn ta làm cái gì? Chỉ cần ngươi có thể giúp ta ra khỏi đây, việc gì ta cũng có thể làm giúp ngươi!"
"Tốt!" Tuyết Tuyết gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu kích động, "Ta... Ta muốn ngươi tìm một người, hắn ở Cảnh vương phủ trong kinh thành, là Cảnh vương gia của Tề quốc."
"Cảnh vương gia?" Lão ưng lại bắt đầu nhảy loạn, "Chủ nhân nơi này không phải là Cảnh vương gia sao?"
"Hắn là giả!" Tuyết Tuyết nổi giận, "Ngươi nghe cho rõ, người gọi là Cảnh Hiên trong kinh thành mới là Cảnh vương gia thật! Ngươi giúp ta tìm hắn, sau đó nói với hắn ta ở đây, để hắn đến cứu ta!"
"Nữ nhân điên!" Lão ưng kia tức đến run cầm cập, "Ngươi cho là ta sẽ nói được chuyện với con người sao? Ngươi có thể vào phòng đem những gì ngươi muốn nói viết ra, một lát khi ta chốn ta sẽ giấu vào miệng, sau đó đưa đến trước mặt người kia."
"Ta..." Tuyết Tuyết khó xử, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng nói "Ta không biết viết chữ, chỉ biết nhận mặt chữ thôi. Nhưng mà... Như vậy đi, ngươi đến gặp Cảnh Hiên, liền dùng móng vuốt vẽ một con cá chép vàng nhỏ trên mặt đất. Nếu hắn hiểu, vậy ngươi hãy dẫn hắn trở lại chỗ này. Nếu hắn không hiểu..." Tuyết Tuyết đau khổ nói, "Nếu hắn không hiểu, quyết định vậy đi. Có lẽ với hắn mà nó, ta từ trước đến giờ chỏ là một con cá chép."
"Được rồi, được rồi!" Lão ưng có chút không kiên nhẫn, "Biến thành người thật là phiền phức, có cái gì tốt đâu, ta thấy là ngươi thầm mến tên tiểu tử kia rồi! Được rồi! Liền theo ý ngươi nói làm vậy, ngươi nhanh lên mở cửa để ta ra ngoài trước đi đã!"
"Được!" Tuyết Tuyết gật đầu,quỳnh_ỉn lại hướng ánh mắt về phía chiếc khóa sắt trong lời nói của hắn, nghĩ, quay người lại, chợt thấy thân mình chao đảo, cả người liền ngã trước khóa sắt kia.
Nàng không dám bỏ qua cơ hội này, vội vàng đưa tay kéo cái khóa kia ra.
Quả nhiên đúng như lời lão ưng kia nói, khóa bị rút ra, cửa lồng sắt liền bị hắn phá ra từ bên trong.
Lập tức giương cánh, cả một mảng sân bị đôi cánh vĩ đại che phủ làm cho tối om.
Đám ngươi bên dưới nóng nảy, thứ nhất Cảnh Nghị nuôi dưỡng lão ưng này rất cẩn thận, thứ hai, bây giờ bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi, nhưng lại không hề có năng lực để đi bắt nó trở lại.
Những người có lá gan lớn liền đứng ở giữa sân giơ cung tiễn lên bán, nhưng cung tiễn bình thường của con người làm sao có thể bắn hạ được nó.
Tuyết Tuyết nhìn thấy hắn dần dần biến mất trên không trung, không khỏi lộ ra ý cười.
"Mau bắt nàng lại!" Cũng không biết là ai phục hồi lại tinh thần, liền hướng Tuyết Tuyết nói "Là nữ nhân này để cho chim ưng bay mất, nhanh bắt nàng lại!"
Tuyết Tuyết không có phản ưng, nàng thậm chí còn vô cùng mong chờ có người đến bắt lấy nàng.
Hiện giờ nàng gây ra lỗi lớn như vậy, Cảnh Nghi kia còn có tâm tình để thị tẩm nàng nữa không?
Quả không ngoài dự liệu, khi Cảnh Nghị biết lão ưng kia bị thả đi liền giận dữ, tự mình đi lên phía trước "bốp bốp" tát nàng hai cái. Thấy mặt Tuyết Tuyết sưng đỏ, khóe môi cũng có vết máu, lúc này mới nói
"Nhốt vào trong phòng củi, đợi Bổn vương có tâm tình, sẽ tính sổ với nàng!"
Lời này vừa nói ra, Tuyết Tuyết có chút thất vọng.
Không phải nói có loại trừng phạt là nén xuống sông làm mồi cho cá sấu sao? Vì sao lại chỉ nhốt nàng vào phòng củi?"
Nhưng mà cũng được, chỉ cần có thể thoát khỏi thị tẩm, dù có ném nàng vào đâu nàng cũng không để ý.
Tuyết Tuyết co người ngồi trên nền đất phòng củi, hai bên má đau rát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook