.
Tuyết Tuyết dụi mắt...
Được rồi! Là vừa rồi nàng đấu tranh trong lòng quá lâu, thế nên mới bỏ lỡ... Thôi! Cứ nhanh đi qua nói chuyện với Cảnh Hiên, dùng cách... Hay là dùng cách đến gần để hỏi đường? Hay là nói hạ nhân vừa mới mua của Cảnh Vương phủ? Hay chỉ đơn giản là đứng trước mặt hắn?
Mười năm bồi dưỡng trong mộng, người này liệu có còn nhớ người trong mộng không?
Nghĩ đến đây, tâm tình Tuyết Tuyết tốt hơn, vừa chạy vừa nhảy về phía Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên giống như phát hiện trong rừng có gì đó khác thường, đang chuẩn bị quay đầu nhìn, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của nữ nhi truyền vào lỗ tai
“Vương gia!”
Một tiếng này chẳng những gọi được Cảnh Hiên đang quay đầu một nửa xoay người trở lại, liền làm cho cả Tuyết Tuyết đang hưng phấn chạy từ cánh rừng ra cũng phải dừng bước.
Nàng ngu ngơ đứng im tại chỗ, nhìn đến nơi phát ra giọng nói kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu sắc giống mình đang nâng một bàn trái cây đang đi đến bên cạnh Cảnh Hiên.
Trong lòng Tuyết Tuyết căng thẳng, vàng óng ánh là màu tượng trưng cho màu của cá chép vàng mà từ trước đến giờ nàng thích nhất, nhưng khi mặc ở trên người nữ tử kia lại cảm thấy chói mắt như vậy?
Còn có điệu bộ uốn éo khi bước đi của nàng, còn có giọng điệu khi nàng hô lên một tiếng “Vương gia” kia, nghe như thế nào đều thấy giống như hai cái người mà mình đã đụng ở trên đường cái kia vậy... Nam nữ không biết xấu hổ.
Buồn bực ngồi xổm xuống, nếu bây giờ bên cạnh Cảnh Hiên đã có người, nàng sẽ không chọn lúc này mà đi đến, vì vậy chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời cơ.
Lúc này Cảnh Hiên nhìn chằm chằm nữ tử đang đi tới, hai hàng lông mày bất giác xích lại một chỗ, tức giận trong lòng dường như muốn bộc phát.
Nàng kia đương nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày liền vươn tay ra, khẽ xoa mi tâm của hắn, sau đó lại dùng giọng điệu quyến rũ nói
“Vương gia, người không vui sao, để Tầm nhi ở lại bồi người.”
Dứt lời, liền đặt trái cây kia lên trên bàn đá bên cạnh, lại thò tay lấy một quả nhỏ đưa đến miệng hắn.
“Đây, ăn quả nho đi.”
Cảnh Hiên chưa động, làm nữ tử Khiếu Tầm Nhi kia có chút xấu hổ, nhưng mà quả nho đưa đến bên miệng hắn cũng không bị nàng đặt xuống, ngược lại đưa đến trong miệng nàng.
Tầm nhi cúi đầu lần nữa thì thấy áo ngoài mà Cảnh Hiên vừa mới mặc xong còn chưa có cài dây lưng, khóe môi Tầm nhi cong lên, hai tay cực kỳ tự nhiên đặt lên eo hắn, giống như muốn giúp hắn buộc lại dây lưng. Nhưng không nghĩ, một động tác này, không những không đem dây buộc lại, ngược lại còn làm cho dây lưng đã quấn một nữa bị rơi ra.
Cảnh Hiên vừa mới ngâm nước trong ôn tuyền, trên người chỉ mới mặc áo ngoài, bên trong chưa có mặc quần áo.
Mà Tầm nhi kia lại làm như vậy, thân thể của hắn gần như là ở trong trạng thái lõa thể, giờ lại hiện ra rõ ràng trước mặt người khác.
“Ai nha!” Tầm nhi cố tình bày ra bộ dạng thẹn thùng lấy tay che mặt, “Vương gia thật xin lỗi, là Tầm nhi không tốt, nhìn thấy Vương gia là rất hồi hộp, làm quần áo của người rơi ra!”
Lông mày Cảnh Hiên vốn đã nhíu chặt, giờ ngược lại càng thêm chặt hơn, lại không động thủ mặc quần áo tử tế, chỉ nhìn chằm chằm nàng kia, sau một lúc mới nói
“Người nào kêu ngươi mặc quần áo này?”
Tầm nhi sửng sốt, sau đó lại khôi phục bộ dạng khúm núm, cũng không xấu hổ, ngược lại còn dán sát thân mình lên phía trước. Một tay đặt lên lồng ngực hắn, một lần lại một lần dùng đầu ngón tay vẽ nên các vòng tròn.
“Vương gia!” Giọng nói mềm mại của nàng rõ ràng mang theo một chút khiêu khích. “Tầm nhi nhìn thấy bức họa trong doanh trướng của người, lúc mới đi nàng qua thành trần liền kêu người may gấp bộ y phục này, chờ đến đêm trăng tròn liền mặc cho người xem! Vương gia, người thấy Tầm nhi có đẹp không?”
Khi nói lời này, Tầm nhi đã nắm tay của Cảnh Hiên, muốn kéo tay hắn đặt lên ngực mình.
Ngay khi tay hắn sắp chạm vào chỗ kiêu ngạo của nữ tử, Cảnh Hiên liền rút tay lại. Sau đó lấy ngón trỏ giữ cằm của nàng, nhìn một lúc lâu mới nói
“Ngươi là người nữ tử mà Bổn vương đã cứu? Bổn vương nhớ rõ ban đầu ngươi bởi vì trong nhà thiếu nợ sắp bị đưa đến thanh lâu.”
“Vương gia, người còn nhớ!” Mắt nữ tử kia sáng lên, “Tầm nhi thật là vui, Vương gia người còn nhớ rõ Tầm nhi.”
Vừa nói lại vừa đi đến gần người của Cảnh Hiên hơn, đồng thời hạ thân cũng không ngừng lộn xộn, ý đồ muốn khơi mào dục vọng của Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên cười có chút quỷ dị, hừ nhẹ một tiếng, liền nói
“Cho nên, ngươi muốn báo đáp Bổn vương?”
Nữ tử trong ngực liều mạng gật đầu, không cảm nhận được người nam nhân bên cạnh đang sắp bạo phát. Hơn nữa lần bạo phát này, không phải là dục vọng nguyên thủy, mà là tức giận.
“Tốt!” Cảnh Hiên gật đầu,dien dan leeeee quy donnn mở ngón tay giữ cằm nàng ra, chuyển thành giữ nửa khuôn mặt của nàng.
Nữ tử bị đau, đang chuẩn bị kêu lên một tiếng, liền phát hiện ánh mắt vốn bình tĩnh như nước của Cảnh Hiên không biết từ khi nào đã ẩn chứa đầy tức giận.
Nàng sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.
Lại không nghĩ rằng, một tay Cảnh Hiên đã sớm giữ được áo của nàng, dùng sức xé rách, cho đến khi chiếc váy màu vàng óng ánh kia biến thành vải vụn rơi đầy đất mới dừng lại.
Xé y phục xong, Cảnh Hiên không hề nghĩ ngợi, giơ chân lên trực tiếp đá nàng kia vào ôn tuyền.
Nữ tử kia hô lên một tiếng rồi rơi vào trong nước, thật vất vả mới đứng thẳng lên nhìn về phía Cảnh Hiên, lúc này lại nghe thấy hắn nói
“Đừng cố gắng khơi mào dục vọng của Bổn vương, ngươi còn không xứng! Còn nữa!” Hắn chỉ đống vải vụ trên mặt đất “Y phục này, ngươi không có tư cách để mặc!”
Nói xong, hai tay lôi kéo buộc lại y phục của mình. Tiếp theo liền xoay người, đi thẳng về phía con đường nhỏ.
“Ngươi giỏi!” Tuyết Tuyết nắm chặt tay, nhìn về phía nữ tử trong nước hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo Cảnh Hiên đã bỏ đi.
Chạy một hồi, bóng dáng Cảnh Hiên càng ngày càng gần.
Trải qua một màn vừa rồi, trong lòng Tuyết Tuyết vẫn đang còn cảm thấy hưng phấn và kích động, bởi vì nàng kia nhắc đến bức họa trong doanh trướng của Cảnh Hiên, bởi vì Cảnh Hiên tàn nhẫn cực tuyệt sắc đẹp, bởi vì Cảnh Hiên nói nàng kia không có tư cách mặc y phục giống như nàng.
Nàng muốn gọi to một tiếng ‘Cảnh Hiên’, sau đó đến gần để hắn nhìn thấy mình.
Chủ ý này vừa xuất hiện, Tuyết Tuyết lập tức liền há miệng ra.
Nhưng không chờ nàng hô lên một tiếng, đột nhiên gáy của mình không biết bị vật cứng nào đó đánh trúng. Lực đạo kia rất lớn, nàng chỉ nghe thấy “Ầm” một tiếng, còn chưa chờ nàng cảm thấy đau, trước mắt đã bắt đầu tối đen lại.
Ngay sau đó, người hét lên rồi ngã gục xuống đất, không còn cảm giác gì nữa.
Lúc Tuyết Tuyết ngã xuống cũng cách Cảnh Hiên không quá xa, dường như hắn nghe thấy được liền xoay người lại, giống như khi hắn tắm trong ôn tuyền, cũng có nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng rất là kỳ lạ, khi có Cảnh Hiên không hề cảm thấy căng thẳng, giống như biết người đến không hề có ác ý gì với hắn.
Nhưng lúc này.
Khi hắn quay đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động, liền phát hiện tiếng động kia ngừng lại, biến mất không thấy nữa.
Hắn cất bước rời đi, chuẩn bị xoay người đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ tới, lúc này người trong quân doanh lại chạy tới, đến trước mặt hắn chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói
“Vương gia, không còn sớm, chúng ta nên nhổ trại rồi.”
Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã bắt đầu trở nên trắng, lại nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng động một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn về phía người tới gật đầu
“Được! Nhổ trại! Hồi kinh!”
Nhổ trại! Hồi kinh!
Đây là câu cuối cùng Tuyết Tuyết nghe được trước lúc mất đi ý thức.
Đối với Cảnh Hiên mà nói, hắn cũng không ngờ, khi nói ra câu nói kia, trong lòng hắn lại muốn nói Tuyết Tuyết, ta đã trở về!
Cảnh Hiên không rõ trong lòng mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có một vấn đề mà hắn đã nghĩ đến vô số lần – Tuyết Tuyết đối với hắn mà nói, vẫn chỉ là một con cá sao?
Hắn còn nhớ rõ mười năm trước khi hắn rơi xuống nước, còn nhớ rõ nữ tử cứu hắn lên bờ, nhớ rõ sau khi nàng chạy mình còn nhìn thấy nửa cái đuôi cá.
Còn giấc mộng kia của hắn, bóng lưng của nữ tử mười năm ở trong mộng của hắn, mãi đến tám tháng trước khi hắn rời kinh mới ngừng lại.
A... đương nhiên, cũng chỉ ngừng lại thôi.
Hắn biết, chỉ cần hắn vừa rời khỏi vương phủ, giấc mộng kia sẽ ngừng lại. Chỉ cần hắn trở về, giấc mộng kia sẽ tiếp tục.
Hắn không thấy được mặt nữ tử kia, nhưng tấm lưng kia hắn cũng đã quen thuộc.
Tuyết Tuyết dụi mắt...
Được rồi! Là vừa rồi nàng đấu tranh trong lòng quá lâu, thế nên mới bỏ lỡ... Thôi! Cứ nhanh đi qua nói chuyện với Cảnh Hiên, dùng cách... Hay là dùng cách đến gần để hỏi đường? Hay là nói hạ nhân vừa mới mua của Cảnh Vương phủ? Hay chỉ đơn giản là đứng trước mặt hắn?
Mười năm bồi dưỡng trong mộng, người này liệu có còn nhớ người trong mộng không?
Nghĩ đến đây, tâm tình Tuyết Tuyết tốt hơn, vừa chạy vừa nhảy về phía Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên giống như phát hiện trong rừng có gì đó khác thường, đang chuẩn bị quay đầu nhìn, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của nữ nhi truyền vào lỗ tai
“Vương gia!”
Một tiếng này chẳng những gọi được Cảnh Hiên đang quay đầu một nửa xoay người trở lại, liền làm cho cả Tuyết Tuyết đang hưng phấn chạy từ cánh rừng ra cũng phải dừng bước.
Nàng ngu ngơ đứng im tại chỗ, nhìn đến nơi phát ra giọng nói kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu sắc giống mình đang nâng một bàn trái cây đang đi đến bên cạnh Cảnh Hiên.
Trong lòng Tuyết Tuyết căng thẳng, vàng óng ánh là màu tượng trưng cho màu của cá chép vàng mà từ trước đến giờ nàng thích nhất, nhưng khi mặc ở trên người nữ tử kia lại cảm thấy chói mắt như vậy?
Còn có điệu bộ uốn éo khi bước đi của nàng, còn có giọng điệu khi nàng hô lên một tiếng “Vương gia” kia, nghe như thế nào đều thấy giống như hai cái người mà mình đã đụng ở trên đường cái kia vậy... Nam nữ không biết xấu hổ.
Buồn bực ngồi xổm xuống, nếu bây giờ bên cạnh Cảnh Hiên đã có người, nàng sẽ không chọn lúc này mà đi đến, vì vậy chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời cơ.
Lúc này Cảnh Hiên nhìn chằm chằm nữ tử đang đi tới, hai hàng lông mày bất giác xích lại một chỗ, tức giận trong lòng dường như muốn bộc phát.
Nàng kia đương nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày liền vươn tay ra, khẽ xoa mi tâm của hắn, sau đó lại dùng giọng điệu quyến rũ nói
“Vương gia, người không vui sao, để Tầm nhi ở lại bồi người.”
Dứt lời, liền đặt trái cây kia lên trên bàn đá bên cạnh, lại thò tay lấy một quả nhỏ đưa đến miệng hắn.
“Đây, ăn quả nho đi.”
Cảnh Hiên chưa động, làm nữ tử Khiếu Tầm Nhi kia có chút xấu hổ, nhưng mà quả nho đưa đến bên miệng hắn cũng không bị nàng đặt xuống, ngược lại đưa đến trong miệng nàng.
Tầm nhi cúi đầu lần nữa thì thấy áo ngoài mà Cảnh Hiên vừa mới mặc xong còn chưa có cài dây lưng, khóe môi Tầm nhi cong lên, hai tay cực kỳ tự nhiên đặt lên eo hắn, giống như muốn giúp hắn buộc lại dây lưng. Nhưng không nghĩ, một động tác này, không những không đem dây buộc lại, ngược lại còn làm cho dây lưng đã quấn một nữa bị rơi ra.
Cảnh Hiên vừa mới ngâm nước trong ôn tuyền, trên người chỉ mới mặc áo ngoài, bên trong chưa có mặc quần áo.
Mà Tầm nhi kia lại làm như vậy, thân thể của hắn gần như là ở trong trạng thái lõa thể, giờ lại hiện ra rõ ràng trước mặt người khác.
“Ai nha!” Tầm nhi cố tình bày ra bộ dạng thẹn thùng lấy tay che mặt, “Vương gia thật xin lỗi, là Tầm nhi không tốt, nhìn thấy Vương gia là rất hồi hộp, làm quần áo của người rơi ra!”
Lông mày Cảnh Hiên vốn đã nhíu chặt, giờ ngược lại càng thêm chặt hơn, lại không động thủ mặc quần áo tử tế, chỉ nhìn chằm chằm nàng kia, sau một lúc mới nói
“Người nào kêu ngươi mặc quần áo này?”
Tầm nhi sửng sốt, sau đó lại khôi phục bộ dạng khúm núm, cũng không xấu hổ, ngược lại còn dán sát thân mình lên phía trước. Một tay đặt lên lồng ngực hắn, một lần lại một lần dùng đầu ngón tay vẽ nên các vòng tròn.
“Vương gia!” Giọng nói mềm mại của nàng rõ ràng mang theo một chút khiêu khích. “Tầm nhi nhìn thấy bức họa trong doanh trướng của người, lúc mới đi nàng qua thành trần liền kêu người may gấp bộ y phục này, chờ đến đêm trăng tròn liền mặc cho người xem! Vương gia, người thấy Tầm nhi có đẹp không?”
Khi nói lời này, Tầm nhi đã nắm tay của Cảnh Hiên, muốn kéo tay hắn đặt lên ngực mình.
Ngay khi tay hắn sắp chạm vào chỗ kiêu ngạo của nữ tử, Cảnh Hiên liền rút tay lại. Sau đó lấy ngón trỏ giữ cằm của nàng, nhìn một lúc lâu mới nói
“Ngươi là người nữ tử mà Bổn vương đã cứu? Bổn vương nhớ rõ ban đầu ngươi bởi vì trong nhà thiếu nợ sắp bị đưa đến thanh lâu.”
“Vương gia, người còn nhớ!” Mắt nữ tử kia sáng lên, “Tầm nhi thật là vui, Vương gia người còn nhớ rõ Tầm nhi.”
Vừa nói lại vừa đi đến gần người của Cảnh Hiên hơn, đồng thời hạ thân cũng không ngừng lộn xộn, ý đồ muốn khơi mào dục vọng của Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên cười có chút quỷ dị, hừ nhẹ một tiếng, liền nói
“Cho nên, ngươi muốn báo đáp Bổn vương?”
Nữ tử trong ngực liều mạng gật đầu, không cảm nhận được người nam nhân bên cạnh đang sắp bạo phát. Hơn nữa lần bạo phát này, không phải là dục vọng nguyên thủy, mà là tức giận.
“Tốt!” Cảnh Hiên gật đầu,dien dan leeeee quy donnn mở ngón tay giữ cằm nàng ra, chuyển thành giữ nửa khuôn mặt của nàng.
Nữ tử bị đau, đang chuẩn bị kêu lên một tiếng, liền phát hiện ánh mắt vốn bình tĩnh như nước của Cảnh Hiên không biết từ khi nào đã ẩn chứa đầy tức giận.
Nàng sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.
Lại không nghĩ rằng, một tay Cảnh Hiên đã sớm giữ được áo của nàng, dùng sức xé rách, cho đến khi chiếc váy màu vàng óng ánh kia biến thành vải vụn rơi đầy đất mới dừng lại.
Xé y phục xong, Cảnh Hiên không hề nghĩ ngợi, giơ chân lên trực tiếp đá nàng kia vào ôn tuyền.
Nữ tử kia hô lên một tiếng rồi rơi vào trong nước, thật vất vả mới đứng thẳng lên nhìn về phía Cảnh Hiên, lúc này lại nghe thấy hắn nói
“Đừng cố gắng khơi mào dục vọng của Bổn vương, ngươi còn không xứng! Còn nữa!” Hắn chỉ đống vải vụ trên mặt đất “Y phục này, ngươi không có tư cách để mặc!”
Nói xong, hai tay lôi kéo buộc lại y phục của mình. Tiếp theo liền xoay người, đi thẳng về phía con đường nhỏ.
“Ngươi giỏi!” Tuyết Tuyết nắm chặt tay, nhìn về phía nữ tử trong nước hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo Cảnh Hiên đã bỏ đi.
Chạy một hồi, bóng dáng Cảnh Hiên càng ngày càng gần.
Trải qua một màn vừa rồi, trong lòng Tuyết Tuyết vẫn đang còn cảm thấy hưng phấn và kích động, bởi vì nàng kia nhắc đến bức họa trong doanh trướng của Cảnh Hiên, bởi vì Cảnh Hiên tàn nhẫn cực tuyệt sắc đẹp, bởi vì Cảnh Hiên nói nàng kia không có tư cách mặc y phục giống như nàng.
Nàng muốn gọi to một tiếng ‘Cảnh Hiên’, sau đó đến gần để hắn nhìn thấy mình.
Chủ ý này vừa xuất hiện, Tuyết Tuyết lập tức liền há miệng ra.
Nhưng không chờ nàng hô lên một tiếng, đột nhiên gáy của mình không biết bị vật cứng nào đó đánh trúng. Lực đạo kia rất lớn, nàng chỉ nghe thấy “Ầm” một tiếng, còn chưa chờ nàng cảm thấy đau, trước mắt đã bắt đầu tối đen lại.
Ngay sau đó, người hét lên rồi ngã gục xuống đất, không còn cảm giác gì nữa.
Lúc Tuyết Tuyết ngã xuống cũng cách Cảnh Hiên không quá xa, dường như hắn nghe thấy được liền xoay người lại, giống như khi hắn tắm trong ôn tuyền, cũng có nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng rất là kỳ lạ, khi có Cảnh Hiên không hề cảm thấy căng thẳng, giống như biết người đến không hề có ác ý gì với hắn.
Nhưng lúc này.
Khi hắn quay đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động, liền phát hiện tiếng động kia ngừng lại, biến mất không thấy nữa.
Hắn cất bước rời đi, chuẩn bị xoay người đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không nghĩ tới, lúc này người trong quân doanh lại chạy tới, đến trước mặt hắn chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói
“Vương gia, không còn sớm, chúng ta nên nhổ trại rồi.”
Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã bắt đầu trở nên trắng, lại nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng động một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn về phía người tới gật đầu
“Được! Nhổ trại! Hồi kinh!”
Nhổ trại! Hồi kinh!
Đây là câu cuối cùng Tuyết Tuyết nghe được trước lúc mất đi ý thức.
Đối với Cảnh Hiên mà nói, hắn cũng không ngờ, khi nói ra câu nói kia, trong lòng hắn lại muốn nói Tuyết Tuyết, ta đã trở về!
Cảnh Hiên không rõ trong lòng mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có một vấn đề mà hắn đã nghĩ đến vô số lần – Tuyết Tuyết đối với hắn mà nói, vẫn chỉ là một con cá sao?
Hắn còn nhớ rõ mười năm trước khi hắn rơi xuống nước, còn nhớ rõ nữ tử cứu hắn lên bờ, nhớ rõ sau khi nàng chạy mình còn nhìn thấy nửa cái đuôi cá.
Còn giấc mộng kia của hắn, bóng lưng của nữ tử mười năm ở trong mộng của hắn, mãi đến tám tháng trước khi hắn rời kinh mới ngừng lại.
A... đương nhiên, cũng chỉ ngừng lại thôi.
Hắn biết, chỉ cần hắn vừa rời khỏi vương phủ, giấc mộng kia sẽ ngừng lại. Chỉ cần hắn trở về, giấc mộng kia sẽ tiếp tục.
Hắn không thấy được mặt nữ tử kia, nhưng tấm lưng kia hắn cũng đã quen thuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook