Mịch Tiên Lộ
Chương 11: Tiêu Đỉnh - Cổ Mộ (Hạ)

- Nếu đại nhân muốn những vàng bạc châu báu này xin cứ việc cầm đi, chỉ cầu xin đại nhân tha cho tính mạng thấp hèn này. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con còn đang bú sữa, cầu xin đại nhân thương xót...

Chủ nhân xe ngựa này ra sức van xin tha mạng, có lẽ y cũng cho Triệu Địa là một tên cướp. Vừa rồi Triệu Địa làm cho đám cường đạo kia sợ hãi bỏ chạy, y cũng biết được. Nếu một nhóm cường đạo cũng phải sợ hãi chỉ lo chạy trối chết, đương nhiên y không hề có chút lực phản kháng nào trước mặt Triệu Địa.

Nghĩ thông suốt điểm này y vẫn duy trì tư thế hai đầu gối quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chẳng qua là trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

- Ngươi đứng dậy, ta có lời muốn hỏi ngươi. Triệu Địa khẽ cau mày, hắn không có thói quen nói chuyện cùng người đang quỳ.

- Tiểu nhân nhất định sẽ nói thật, hỏi gì đáp nấy, không cần đứng dậy ngẩng đầu. Tiểu nhân không thấy dung mạo của đại nhân, đại nhân sẽ không cần giết tiểu nhân diệt khẩu.

Người này tỏ ra rất cơ trí, nói ra khiến cho Triệu Địa cảm thấy không thể bắt bẻ.

- Đã như vậy tùy ngươi, ta hỏi ngươi, những thứ này từ đâu ngươi có được?

- Tiểu nhân là trong lúc vô tình phát hiện một ngôi cổ mộ không biết từ mấy ngàn năm trước, vì thấy những châu báu này trong cổ mộ kia nên nảy sinh lòng tham nhất thời, cho nên mới lấy ra.

- Cổ mộ ư, cổ mộ này ở nơi nào, còn có người nào biết chuyện này không?

- Hồi bẩm đại nhân, chuyện này chỉ có một mình ta biết được, mộ phần này ở trên núi hoang ở phía Bắc Hiên Viên thành ngoài tám mươi dặm, cụ thể là ở...

Chủ nhân xe ngựa không dám giấu diếm, kể lại chuyện mình làm thế nào phát hiện ra mộ phần hết sức rõ ràng, đồng thời cũng cảm thấy thầm kinh hãi trong lòng: “Ta mới vừa nói chuyện này chỉ có mình ta biết được, thật sự là sai lầm quá lớn. Vạn nhất người này vì muốn giữ bí mật, giết ta để diệt khẩu thì sao?”

- Nói như vậy, mộ phần này quả thật là vô cùng bí ẩn. Nếu như không phải là trùng hợp, có lẽ ngươi cũng sẽ không tiến vào trong đó.

Triệu Địa nghe đối phương giải thích xong, trong lòng tin bảy tám phần. Nhưng chuyện này quan hệ đến lai lịch tiểu đỉnh thần bí, dĩ nhiên hắn phải tận lực hỏi rõ.

Đáng tiếc tu vi của hắn còn thấp, không thể tu tập Sưu Hồn thuật. Nếu hắn tu tập tới tu vi cao cấp. Luyện Khí kỳ tầng mười trở lên, có thể thi triển thuật này với đối phương, sẽ rất dễ dàng kiểm tra lời đối phương nói là thật hay giả.

Vì không muốn cho tiểu đỉnh đưa tới chú ý của người khác, Triệu Địa lại chọn mấy món châu báu ngọc khí. Sau đó nói với chủ nhân xe ngựa:

- Vì mới vừa cứu tính mạng ngươi, ta muốn lấy mấy món đồ này, số còn lại ngươi hãy giữ đi. Tin rằng ngươi sẽ không nói lung tung chuyện đi tới cổ mộ kia!

- Tạ ân cứu mạng của đại nhân, tạ ân không giết của đại nhân! Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không phải là ngu ngốc. Chuyện về cổ mộ này càng nhiều người biết, tính mạng cả nhà tiểu nhân lại càng khó giữ hơn, ngay cả cha mẹ vợ con, tiểu nhân cũng chưa nói chuyện này. Huống chi châu báu trong cổ mộ đều ở nơi này, tiểu nhân sẽ không hề lai vãng tới cổ mộ kia làm gì nữa.

Dường như chủ nhân xe ngựa biết được đối phương hết sức để ý tới cổ mộ này, cho nên giọng điệu có vẻ vô cùng bảo đảm. Vốn y định chở những châu báu này về nhà từ từ hưởng dụng, bây giờ quyết định sau khi tránh được đại kiếp lần này, nhất định phải mang giấu những châu báu này ở một nơi bí ẩn chỉ có mình mình biết, đến lúc cần dùng mới lấy ra dần dần.

- Đã là như vậy, cáo từ.

Triệu Địa nói xong cũng lên xe ngựa của mình, ra roi mà đi. Cho đến khi xe ngựa rời đi mấy chục thước, người nọ đang quỳ mới ngẩng đầu đứng dậy.

Trừ tiểu đỉnh thần bí này ra, tất cả những thứ vàng bạc châu báu kia đều là vật thế tục, hơn nữa cũng không có vật nào có khắc cổ Hán ngữ trên Địa Cầu, tự nhiên không phải là đối tượng mà Triệu Địa cảm thấy hứng thú. Mà chủ nhân cổ mộ kia vì sao lại có một tiểu đỉnh có khắc hai chữ cổ Hán ngữ Càn Khôn, đây là chuyện đáng để suy nghĩ. Bất quá rất có khả năng là ngẫu nhiên lẫn lộn vào trong châu báu, bị chủ nhân phần mộ cất giấu, cuối cùng lại chôn theo.

Bất kể nói thế nào, Triệu Địa vẫn cảm thấy nếu như sau này có cơ hội đi ngang qua Hiên Viên thành, cũng sẽ tới cổ mộ kia tìm tòi một chuyến. Mặc dù rất có khả năng giống như lời chủ nhân xe ngựa kia vừa nói, nơi đó chỉ còn là một ngôi mộ rỗng mà thôi.

Lúc này Triệu Địa ngồi trên xe ngựa, sắc mặt bình tĩnh, tay vuốt ve tiểu đỉnh nằm trong ngực áo, nhưng trong lòng hắn đang dậy sóng từng hồi.

Nếu như hắn nhớ không lầm, trước đây hắn đã nhìn thấy tiểu đỉnh này trên Địa Cầu. Đó là lúc hắn đang học năm thứ ba Đại học, chợt có tin nói rằng ở một vùng nào đó thuộc Hà Nam xuất hiện một cái đỉnh bằng đồng xanh, nghe nói vào thời triều Thương, có hình dáng giống như đúc tiểu đỉnh này, thậm chí đáy đỉnh cũng được khắc hai chữ Càn Khôn. Lúc này Triệu Địa đã được nhìn thấy hình tiều đỉnh trên web, cho nên vừa thấy tiều đỉnh thần bí này đã cảm thấy có chút quen thuộc.

Mà hắn đã cẩn thận giám định qua, tiểu đỉnh to bằng cái túi này cũng không phải là bằng đồng xanh, không biết được cụ thể là kim loại gì, thậm chí cũng không biết có phải là kim loại hay không. Chất liệu của nó không phải là kim loại, cũng không phải là gỗ, khiến cho người ta có cảm giác tự nhiên trời sinh.

Nắp tiểu đỉnh có thể mở ra rất dễ dàng, bên trong trống rỗng, không có gì cả. Ngược lại Triệu Địa phát hiện ra bên trong tiểu đỉnh vô cùng bóng loáng, không có chữ Hán nào, cũng không có khắc đồ án hay phù văn cổ xưa gì.

Tiểu đỉnh này có phải vật dụng của người tu tiên hay không, hay là vật của thế tục giới? Triệu Địa thử rót linh lực vào trong tiểu đỉnh, nhưng chỉ cảm thấy giống như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt linh lực liền biến mất vô ảnh vô tung, khiến cho hắn sợ hãi đến nỗi lập tức ngừng rót linh lực vào đó. Nếu đây là vật dụng của người tu tiên, e rằng với giai đoạn hiện tại của hắn cũng chưa dùng được.

Chẳng lẽ mình gặp phải vận may, đây là một món pháp bảo? Thật sự là pháp bảo chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế và sử dụng sao?

Nghiêm chỉnh mà nói, pháp bảo cũng là một loại pháp khí cao cấp, chi bất quá bất kể là nguyên liệu luyện chế, hay là linh lực cần tiêu hao lúc sử dụng đều có yêu cầu cực cao, chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên mới có thể có được và sử dụng. Hơn nữa pháp bảo còn có một đặc tính riêng biệt, đó là có thể nhận chủ, trở thành bản mệnh pháp bảo tương thông với tâm thần tu sĩ.

Một ít kiến thức có liên quan tới pháp bảo, Triệu Địa toàn là đọc trong điển tịch mà biết được. Về phần rốt cục pháp bảo chân chính có hình dạng thế nào, hắn lại không có chút khái niệm nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương