Mị Vương Sủng Thê (Y Phi Kinh Thế)
-
Chương 37: Bàng Đường Bình xin lỗi
Edit & Dịch: Emily Ton.
Khuôn mặt mập mạp cau có, đối với ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người, Bàng Đường Bình không chút nghi ngờ nếu như hôm nay hắn không xin lỗi, sẽ không cách nào ra khỏi Đông Cung.
"Thực xin lỗi!"
Bàng Đường Bình vắt ra ba chữ từ trong kẽ răng.
Bách Lí Hồng Trang nhướng mày, nghi hoặc nói: "Ngươi vừa nói gì? Giọng nhỏ như vậy, chúng ta sao nghe rõ ràng được?"
"Hồng Trang, ngươi cũng không nên quá đáng!"
Bàng Đường Bình không nhịn được bắt đầu bùng nổ. Hắn thường ngày luôn được người tôn sùng nhưng hôm nay lại bị một tiểu nha đầu vô danh bức đến nông nỗi như thế, quả thực là không thể nào chịu đựng được!
Tuy nhiên, sự bùng nổ này của Bàng Đường Bình, không đợi Bách Lí Hồng Trang mở miệng, Ninh Hoành Trung cũng đã đối chọi gay gắt với hắn.
"Bàng Đường Bình, hôm nay nếu ngươi xin lỗi không thành thật, ta bảo đảm ngươi sẽ không thể ra khỏi đại môn Đông Cung!"
Ninh Hoành Trung uy thế bùng nổ, lúc trước vì ngại với chứng bệnh của Thái Tử nên hắn mới nén giận, sợ xúc phạm Bàng Đường Bình sẽ khiến Thái Tử mất đi một cơ hội chữa trị.
Hiện tại nếu Bàng Đường Bình cũng không thể trị được Thái Tử, hắn đường đường là Thái Y Viện mà không phải là một y sư hương dã có thể trêu chọc!
Bàng Đường Bình dù chết cũng cắn miệng không chịu nhả ra, hắn cũng minh bạch sau hôm nay thanh danh của hắn đã hoàn toàn xong!
Thấy thế, Ninh Hoành Trung cũng không lãng phí thời gian, vung tay lên vẫy thị vệ tới, trực tiếp định tội danh nháo sự cho Bàng Đường Bình, chuẩn bị mang hắn tiến vào đại lao!
Nhìn thấy một màn này, Bàng Đường Bình bắt đầu lo sợ, một khi hắn bị buộc tội tiến vào nhà giam, đó chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
"Chờ đã!" Bàng Đường Bình vội vàng nói.
Ninh Hoành Trung hơi dừng tay lại, ánh mắt thờ ơ nhìn Bàng Đường Bình.
"Ta xin lỗi!" Bàng Đường Bình nhận mệnh nói. Thời điểm nói ra những lời này, cả người hắn giống như bóng cao su xì hơi, không còn chút kiêu ngạo và đắc ý lúc trước.
Ninh Hoành Trung lúc này mới phất phất tay, ý bảo bọn thị vệ lui lại.
"Thực xin lỗi!" Bàng Đường Bình hét lớn với khuôn mặt xấu hổ, giận dữ.
Nói xong, hắn không bao giờ nguyện ý ở chỗ này lâu thêm một lát, nhanh chóng đi về phía bên ngoài.
Thấy Bàng Đường Bình rời đi, Ninh Hoành Trung cũng không ngăn cản, hắn tin tưởng gia hỏa này ngày sau cũng không dám tiếp tục tới Thái Y Viện giương oai.
"Hồng Trang cô nương, ngươi yên tâm. Ta sẽ phái người nhìn chằm chằm Bàng Đường Bình, nhất định sẽ không để hắn quỵt tiền đặt cược." Ninh Hoành Trung nói giọng nhẹ nhàng chậm chạp, "Đến lúc đó, ta sẽ phái người đưa mười vạn đồng vàng đến Thần Y Phường."
"Vậy đa tạ tiền bối." Bách Lí Hồng Trang mỉm cười. Ninh Hoành Trung đề nghị như vậy thật ra khiến nàng bớt đi không ít phiền toái.
Sau đó tự nhiên là một loạt tiếng chúc mừng, tất cả mọi người hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Bách Lí Hồng Trang, đó chính là y sư đang nắm giữ thuật châm cứu.
Nếu như có thể học được một chút gì đó từ nàng, thân phận bọn họ có thể lắc mình biến hoá!
Nhìn mọi người nhiệt tình như nước chảy, Bách Lí Hồng Trang tìm một lý do để rời khỏi Đông Cung, nàng thật sự không quen với cảnh tượng như vậy.
Ra khỏi Đông Cung, khoé miệng Bách Lí Hồng Trang tràn đầy tươi cười, "Hôm nay thu hoạch thật sự không tồi, vô duyên vô cớ có thêm mười vạn đồng vàng!"
Chỉ cần nắm trong tay hai mươi vạn đồng vàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện của mình!
Khoảng cách ngày hội săn thú của hoàng thất không còn xa nữa, nàng cần phải nhanh chóng tăng tu vi của mình lên một chút.
"Chủ nhân anh minh!" Tiểu Bạch tán thưởng nói, không nghĩ tới kiếm tiền dễ dàng như vậy!
Bách Lí Hồng Trang chân thành cười một tiếng, "Đi! Hôm nay ta mang bọn ngươi đi ăn sung mặc sướng!"
Hai ngày kế tiếp, Ninh Hoành Trung vẫn luôn dựa theo phân phó của Bách Lí Hồng Trang cho Hiên Viên Hoàn uống dược. Bệnh tình của Hiên Viên Hoàn cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, bọc mủ dần dần thu nhỏ lại cho đến lúc biến mất, cuối cùng đã nhặt về một mạng!
Khuôn mặt mập mạp cau có, đối với ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người, Bàng Đường Bình không chút nghi ngờ nếu như hôm nay hắn không xin lỗi, sẽ không cách nào ra khỏi Đông Cung.
"Thực xin lỗi!"
Bàng Đường Bình vắt ra ba chữ từ trong kẽ răng.
Bách Lí Hồng Trang nhướng mày, nghi hoặc nói: "Ngươi vừa nói gì? Giọng nhỏ như vậy, chúng ta sao nghe rõ ràng được?"
"Hồng Trang, ngươi cũng không nên quá đáng!"
Bàng Đường Bình không nhịn được bắt đầu bùng nổ. Hắn thường ngày luôn được người tôn sùng nhưng hôm nay lại bị một tiểu nha đầu vô danh bức đến nông nỗi như thế, quả thực là không thể nào chịu đựng được!
Tuy nhiên, sự bùng nổ này của Bàng Đường Bình, không đợi Bách Lí Hồng Trang mở miệng, Ninh Hoành Trung cũng đã đối chọi gay gắt với hắn.
"Bàng Đường Bình, hôm nay nếu ngươi xin lỗi không thành thật, ta bảo đảm ngươi sẽ không thể ra khỏi đại môn Đông Cung!"
Ninh Hoành Trung uy thế bùng nổ, lúc trước vì ngại với chứng bệnh của Thái Tử nên hắn mới nén giận, sợ xúc phạm Bàng Đường Bình sẽ khiến Thái Tử mất đi một cơ hội chữa trị.
Hiện tại nếu Bàng Đường Bình cũng không thể trị được Thái Tử, hắn đường đường là Thái Y Viện mà không phải là một y sư hương dã có thể trêu chọc!
Bàng Đường Bình dù chết cũng cắn miệng không chịu nhả ra, hắn cũng minh bạch sau hôm nay thanh danh của hắn đã hoàn toàn xong!
Thấy thế, Ninh Hoành Trung cũng không lãng phí thời gian, vung tay lên vẫy thị vệ tới, trực tiếp định tội danh nháo sự cho Bàng Đường Bình, chuẩn bị mang hắn tiến vào đại lao!
Nhìn thấy một màn này, Bàng Đường Bình bắt đầu lo sợ, một khi hắn bị buộc tội tiến vào nhà giam, đó chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
"Chờ đã!" Bàng Đường Bình vội vàng nói.
Ninh Hoành Trung hơi dừng tay lại, ánh mắt thờ ơ nhìn Bàng Đường Bình.
"Ta xin lỗi!" Bàng Đường Bình nhận mệnh nói. Thời điểm nói ra những lời này, cả người hắn giống như bóng cao su xì hơi, không còn chút kiêu ngạo và đắc ý lúc trước.
Ninh Hoành Trung lúc này mới phất phất tay, ý bảo bọn thị vệ lui lại.
"Thực xin lỗi!" Bàng Đường Bình hét lớn với khuôn mặt xấu hổ, giận dữ.
Nói xong, hắn không bao giờ nguyện ý ở chỗ này lâu thêm một lát, nhanh chóng đi về phía bên ngoài.
Thấy Bàng Đường Bình rời đi, Ninh Hoành Trung cũng không ngăn cản, hắn tin tưởng gia hỏa này ngày sau cũng không dám tiếp tục tới Thái Y Viện giương oai.
"Hồng Trang cô nương, ngươi yên tâm. Ta sẽ phái người nhìn chằm chằm Bàng Đường Bình, nhất định sẽ không để hắn quỵt tiền đặt cược." Ninh Hoành Trung nói giọng nhẹ nhàng chậm chạp, "Đến lúc đó, ta sẽ phái người đưa mười vạn đồng vàng đến Thần Y Phường."
"Vậy đa tạ tiền bối." Bách Lí Hồng Trang mỉm cười. Ninh Hoành Trung đề nghị như vậy thật ra khiến nàng bớt đi không ít phiền toái.
Sau đó tự nhiên là một loạt tiếng chúc mừng, tất cả mọi người hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Bách Lí Hồng Trang, đó chính là y sư đang nắm giữ thuật châm cứu.
Nếu như có thể học được một chút gì đó từ nàng, thân phận bọn họ có thể lắc mình biến hoá!
Nhìn mọi người nhiệt tình như nước chảy, Bách Lí Hồng Trang tìm một lý do để rời khỏi Đông Cung, nàng thật sự không quen với cảnh tượng như vậy.
Ra khỏi Đông Cung, khoé miệng Bách Lí Hồng Trang tràn đầy tươi cười, "Hôm nay thu hoạch thật sự không tồi, vô duyên vô cớ có thêm mười vạn đồng vàng!"
Chỉ cần nắm trong tay hai mươi vạn đồng vàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện của mình!
Khoảng cách ngày hội săn thú của hoàng thất không còn xa nữa, nàng cần phải nhanh chóng tăng tu vi của mình lên một chút.
"Chủ nhân anh minh!" Tiểu Bạch tán thưởng nói, không nghĩ tới kiếm tiền dễ dàng như vậy!
Bách Lí Hồng Trang chân thành cười một tiếng, "Đi! Hôm nay ta mang bọn ngươi đi ăn sung mặc sướng!"
Hai ngày kế tiếp, Ninh Hoành Trung vẫn luôn dựa theo phân phó của Bách Lí Hồng Trang cho Hiên Viên Hoàn uống dược. Bệnh tình của Hiên Viên Hoàn cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, bọc mủ dần dần thu nhỏ lại cho đến lúc biến mất, cuối cùng đã nhặt về một mạng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook