Mị Vương Sủng Thê (Y Phi Kinh Thế)
-
Chương 33: Phép khích tướng
"Xem ra, dường như ngươi không thể trị."
Một giọng nói lạnh lùng thờ ơ truyền ra từ trong miệng Bách Lí Hồng Trang, khuôn mặt trong trẻo phác hoạ lên một ý cười mờ nhạt. Nàng cứ dạt dào cười như vậy mà nhìn Bàng Đường Bình, vẻ đẹp phảng phất giống như một bức tranh.
Chỉ là, tươi cười này ở trong mắt người ngoài thập phần tốt đẹp, nhưng rơi vào trong mắt Bàng Đường Bình lại biến thành cười nhạo không chút nào che dấu!
Lúc trước hắn còn tràn đầy tự tin như vậy, hiện tại lại bó tay không có biện pháp, đây không phải là tự vả miệng chính mình hay sao?
"Ai nói ta không biết trị như thế nào?" Bàng Đường Bình ưỡn ngực cường điệu nói, "Tình huống của Thái Tử như vậy chính là trúng độc gây ra, chỉ cần ăn vào giải độc đan vạn năng của ta, nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ!"
Thời điểm nói ra lời này, trong lòng Bàng Đường Bình cũng rất bồn chồn, ngoại trừ trúng độc ra, không có thứ gì khác có thể gây ra những triệu chứng quỷ dị như vậy.
Dù sao hắn cũng nghĩ không ra biện pháp trị liệu, chỉ đành làm ngựa chết giống như ngựa sống (không từ bỏ hy vọng), có thể kéo dài thời gian cũng tốt.
Ngay sau đó, Bàng Đường Bình lấy ra một viên dược màu đen từ trong hòm thuốc, chuẩn bị cho Hiên Viên Hoàn ăn vào.
Lúc này, một giọng nói truyền ra từ trong đám người, "Đừng làm thế, Bàng y sư, ta đã thử cho Thái tử uống giải độc đan vạn năng của ngươi!"
Nghe những lời đó, mọi người sôi nổi nhìn về phía người nói chuyện, người nọ lại không chút nào để ý nói tiếp: "Chỉ là ta nghĩ tên tuổi Bàng y sư thập phần vang dội, vừa vặn trên tay ta cũng có giải độc đan vạn năng của hắn, vì thế đã cho Thái Tử điện hạ dùng."
Người nọ buông tay, "Bất quá, vô dụng."
Sắc mặt Bàng Đường Bình nháy mắt xấu hổ tới cực điểm. Hắn vừa mới nói nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ. Hiện tại bị người vạch trần không có bất luận tác dụng gì, thật ra không biết nên làm thế nào cho phải.
Bên trong đám người lại vang lên một loạt tiếng cười khe khẽ. Lúc này Bàng Đường Bình thật sự không biết nên xuống đài như thế nào.
"Bàng Đường Bình, có vẻ như danh thần y của ngươi bất quá cũng chỉ là hư danh."
Trước đây, bị Bàng Đường Bình trào phúng bao nhiêu, giờ phút này Ninh Hoành Trung tự nhiên cũng không ngại dẫm lên chân Bàng Đường Bình!
Khuôn mặt nhợt nhạt của Bàng Đường Bình chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ chuyển sang xanh mét. Cả người hắn cứng còng đứng ở nơi đó, phảng phất như đã biến thành người câm.
"Nếu không có bản lĩnh trị liệu, cũng đừng cản đường ta." Bách Lí Hồng Trang cất tiếng nói.
Thấy Bách Lí Hồng Trang lên tiếng, Bàng Đường Bình phảng phất như tìm được một lối thoát, vội vàng nói: "Ta không trị được cho Thái Tử, chẳng lẽ ngươi có thể trị được?"
Bàng Đường Bình đã sử dụng phép khích tướng, hắn muốn khiến cho Bách Lí Hồng Trang giận dỗi mà đáp ứng đầy miệng, tâng bốc càng cao, rơi xuống càng thảm, đến lúc đó cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống hắn.
Bách Lí Hồng Trang cười nhạt nhìn Bàng Đường Bình, khóe miệng phác hoạ nên một độ cong nhỏ.
Nhìn một đôi mắt đẹp đen như mực, trong đó lóng lánh ánh sáng khôn ngoan, phảng phất có thể xuyên thủng nhân tâm. Bàng Đường Bình chỉ cảm thấy tất cả những ý tưởng của mình đều bị bại lộ ở trước mặt Bách Lí Hồng Trang.
Nhưng mà, Bách Lí Hồng Trang lại cong môi nói: "Ta có thể!"
Bàng Đường Bình choáng váng, ngay sau đó trong mắt hiện lên sự vui mừng như điên.
Hắn vừa rồi nhất định là đã nhìn lầm, loại hài tử đơn giản thế này sao có thể nhìn thấu ý tưởng của hắn?
Mọi người cũng thầm than tiếc hận một tiếng. Ai cũng chưa từng nghĩ tới Bách Lí Hồng Trang có khả năng chữa khỏi bệnh Thái Tử, chẳng qua cảm thán nha đầu này tự bức mình tới hoàn cảnh xấu hổ mà thôi.
"Nếu ngươi có thể, vậy hãy tới trị đi!"
Bàng Đường Bình cười lạnh, gừng càng già càng cay!
Bách Lí Hồng Trang tươi cười như cũ, không chút hoang mang đi tới trước giường Hiên Viên Hoàn, nhìn Hiên Viên Hoàn đã suy yếu tới cực điểm, nàng không có chút áy náy nào.
Nhìn thấy bộ dáng Bách Lí Hồng Trang bắt đầu bắt mạch, Ninh Hoành Trung khẽ gật đầu. Ít nhất nha đầu này có thể làm tốt những kiến thức cơ bản.
Một giọng nói lạnh lùng thờ ơ truyền ra từ trong miệng Bách Lí Hồng Trang, khuôn mặt trong trẻo phác hoạ lên một ý cười mờ nhạt. Nàng cứ dạt dào cười như vậy mà nhìn Bàng Đường Bình, vẻ đẹp phảng phất giống như một bức tranh.
Chỉ là, tươi cười này ở trong mắt người ngoài thập phần tốt đẹp, nhưng rơi vào trong mắt Bàng Đường Bình lại biến thành cười nhạo không chút nào che dấu!
Lúc trước hắn còn tràn đầy tự tin như vậy, hiện tại lại bó tay không có biện pháp, đây không phải là tự vả miệng chính mình hay sao?
"Ai nói ta không biết trị như thế nào?" Bàng Đường Bình ưỡn ngực cường điệu nói, "Tình huống của Thái Tử như vậy chính là trúng độc gây ra, chỉ cần ăn vào giải độc đan vạn năng của ta, nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ!"
Thời điểm nói ra lời này, trong lòng Bàng Đường Bình cũng rất bồn chồn, ngoại trừ trúng độc ra, không có thứ gì khác có thể gây ra những triệu chứng quỷ dị như vậy.
Dù sao hắn cũng nghĩ không ra biện pháp trị liệu, chỉ đành làm ngựa chết giống như ngựa sống (không từ bỏ hy vọng), có thể kéo dài thời gian cũng tốt.
Ngay sau đó, Bàng Đường Bình lấy ra một viên dược màu đen từ trong hòm thuốc, chuẩn bị cho Hiên Viên Hoàn ăn vào.
Lúc này, một giọng nói truyền ra từ trong đám người, "Đừng làm thế, Bàng y sư, ta đã thử cho Thái tử uống giải độc đan vạn năng của ngươi!"
Nghe những lời đó, mọi người sôi nổi nhìn về phía người nói chuyện, người nọ lại không chút nào để ý nói tiếp: "Chỉ là ta nghĩ tên tuổi Bàng y sư thập phần vang dội, vừa vặn trên tay ta cũng có giải độc đan vạn năng của hắn, vì thế đã cho Thái Tử điện hạ dùng."
Người nọ buông tay, "Bất quá, vô dụng."
Sắc mặt Bàng Đường Bình nháy mắt xấu hổ tới cực điểm. Hắn vừa mới nói nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ. Hiện tại bị người vạch trần không có bất luận tác dụng gì, thật ra không biết nên làm thế nào cho phải.
Bên trong đám người lại vang lên một loạt tiếng cười khe khẽ. Lúc này Bàng Đường Bình thật sự không biết nên xuống đài như thế nào.
"Bàng Đường Bình, có vẻ như danh thần y của ngươi bất quá cũng chỉ là hư danh."
Trước đây, bị Bàng Đường Bình trào phúng bao nhiêu, giờ phút này Ninh Hoành Trung tự nhiên cũng không ngại dẫm lên chân Bàng Đường Bình!
Khuôn mặt nhợt nhạt của Bàng Đường Bình chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ chuyển sang xanh mét. Cả người hắn cứng còng đứng ở nơi đó, phảng phất như đã biến thành người câm.
"Nếu không có bản lĩnh trị liệu, cũng đừng cản đường ta." Bách Lí Hồng Trang cất tiếng nói.
Thấy Bách Lí Hồng Trang lên tiếng, Bàng Đường Bình phảng phất như tìm được một lối thoát, vội vàng nói: "Ta không trị được cho Thái Tử, chẳng lẽ ngươi có thể trị được?"
Bàng Đường Bình đã sử dụng phép khích tướng, hắn muốn khiến cho Bách Lí Hồng Trang giận dỗi mà đáp ứng đầy miệng, tâng bốc càng cao, rơi xuống càng thảm, đến lúc đó cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống hắn.
Bách Lí Hồng Trang cười nhạt nhìn Bàng Đường Bình, khóe miệng phác hoạ nên một độ cong nhỏ.
Nhìn một đôi mắt đẹp đen như mực, trong đó lóng lánh ánh sáng khôn ngoan, phảng phất có thể xuyên thủng nhân tâm. Bàng Đường Bình chỉ cảm thấy tất cả những ý tưởng của mình đều bị bại lộ ở trước mặt Bách Lí Hồng Trang.
Nhưng mà, Bách Lí Hồng Trang lại cong môi nói: "Ta có thể!"
Bàng Đường Bình choáng váng, ngay sau đó trong mắt hiện lên sự vui mừng như điên.
Hắn vừa rồi nhất định là đã nhìn lầm, loại hài tử đơn giản thế này sao có thể nhìn thấu ý tưởng của hắn?
Mọi người cũng thầm than tiếc hận một tiếng. Ai cũng chưa từng nghĩ tới Bách Lí Hồng Trang có khả năng chữa khỏi bệnh Thái Tử, chẳng qua cảm thán nha đầu này tự bức mình tới hoàn cảnh xấu hổ mà thôi.
"Nếu ngươi có thể, vậy hãy tới trị đi!"
Bàng Đường Bình cười lạnh, gừng càng già càng cay!
Bách Lí Hồng Trang tươi cười như cũ, không chút hoang mang đi tới trước giường Hiên Viên Hoàn, nhìn Hiên Viên Hoàn đã suy yếu tới cực điểm, nàng không có chút áy náy nào.
Nhìn thấy bộ dáng Bách Lí Hồng Trang bắt đầu bắt mạch, Ninh Hoành Trung khẽ gật đầu. Ít nhất nha đầu này có thể làm tốt những kiến thức cơ bản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook