Mị Tướng Quân
-
Chương 18: Tội nô
Sau hai ngày, ý chỉ của Thái hậu được truyền xuống, sai người của Vương phủ giúp ta dệt bộ giáp ve sầu bền bỉ, còn phái công quan thượng cung giúp đỡ, mang tới bản vẽ tham khảo, và đưa cả nhân công tới. Ninh Vương giao cho tổng quản cùng phối hợp, ta cần gì thì có ngay thứ đó. Nhưng bản thân y chẳng hề quan tâm, vẫn đắm chìm trong ca múa thanh nhạc. Kể từ đó, ta được tự do thoải mái, có thể tùy ý điều động hàng dệt trong kho Vương phủ, tiền bạc lại càng được lấy thỏa thích. Vì cần tơ tằm thượng hạng, thậm chí ta có thể ngồi kiệu nhỏ, tới cửa hàng vải vóc ngoài phủ để chọn lựa kỹ lưỡng.
Trên đường, người người qua lại nườm nượp, kiệu nhỏ lặng lẽ đi ra từ cửa hông của Vương phủ. Có Mị Nhụy ở bên bảo vệ, cũng không hề khiến người ngoài chú ý. Ta vén một góc màn kiệu lên, nhìn dân chúng đang gồng gánh mang vác, khuôn mặt toát lên nụ cười thỏa mãn. Nụ cười đó thật sự quá xa vời với ta, ngắm nhìn một lúc ta đã muốn buông màn kiệu xuống.
Nhưng bỗng thấy đằng xa có tướng tá cưỡi tuấn mã dẫn theo mấy binh sĩ áp giải một đám tội dân. Những tội dân đó mặc áo tù màu trắng rách mướp, ai nấy mặt mũi xanh xao bẩn thỉu, bị binh sĩ quất roi liên tục. Làn da lộ ngoài áo hằn lên vết roi da, đằng xa vang vọng tiếng xích sắt leng keng. Mị Nhụy thấy ta nhìn chằm chằm vào đám tội dân kia thì nói nhỏ: "Chủ tử, những kẻ kia bị đầy tới biên cương làm nô dịch. Nghe nói là gia quyến của đại nhân Thái Chí Hòa vừa mới bị phán tội, vốn phải tru di cả nhà nhưng Thái hậu từ bi chỉ phán quyết cả nhà đi đày."
Năm đó Thái Chí Hòa cũng dính líu tới vụ án Quân gia quân, cũng dâng tấu chương chỉ vì Quân gia quân, giải thích mấy câu rồi bị người ta thêu dệt tội danh, luận tội phản quốc. Thái Chí Hòa tự sát trong ngục, người nhà may mắn không chết.
Giọng nói của Mị Nhụy mang vẻ thương xót hiếm thấy, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong đoàn người. Ta nhìn theo tầm mắt nàng, thấy cô bé nhỏ nhắn bị xiềng xích. Dĩ nhiên ta biết, nếu cô bé này bị đày tới biên cương, điều chờ đợi cô bé chính là bóng đêm tăm tối vĩnh viễn, sự hành hạ vô cùng vô tận, nỗi nhục nhã và đày đọa sống không bằng chết.
Nhưng ta không thể quản nhiều như vậy.
Ta chậm rãi buông rèm cửa xuống, nói với Mị Nhụy: "Đi thôi."
Mị Nhụy khẽ thở dài, không nói gì, chỉ phất tay để chiếc kiệu đi tiếp.
Lại nghe tiếng vó ngựa vang lên như cuồng phong như mưa rào, chiếc kiệu bỗng ngừng lại, Mị Nhụy nói khẽ: "Là Mặc đại nhân."
Lại vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài, chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú cưỡi một con ngựa trắng, dáng vẻ nhiệt huyết. Khi lướt qua phảng phất như mưa tuyết xứ lạnh buông đầy trời, hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, nhưng cũng tản mát cơn lạnh rét mướt.
Y dẫn theo mấy kị binh thúc ngựa phi tới, những người bán hàng rong không kịp tránh đường. Giương chiếc cung bạch ngọc đeo sau lưng, rút tên nhắm vào cô bé có khuôn mặt vô tội.
Ta thấy Mị Nhụy cho tay trái vào tay áo, dường như muốn ra tay. Ta lắc đầu với nàng.
Mũi tên vàng xé gió lướt qua mâng tai cô bé, đuôi tên vàng tôn lên khuôn mặt tái nhợt, tạo nên cảnh tượng hơi quái lạ. Cô bé đờ đẫn, một lúc lâu sau ánh mắt mới lộ nét sợ sệt, nhưng lại bị Mặc Tử Hàn dùng roi ngựa quấn tơ vàng nâng cằm lên, quan sát rất lâu rồi mới cười ha ha: "Bị đày tới Tây Cương thì cũng hơi tiếc."
Lúc này tướng lãnh trông chừng mới đi đến, chắp tay hàn huyên với y, y chỉ vào cô bé kia, xem ra là chắc chắn lấy được.
Mị Nhụy thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang ta hé miệng muốn nói, nhưng ta rủ mắt xuống nói khẽ: "Đi thôi, Hoa Diệp Phường mới ra loại vải sa mỏng thêu vân tay, chúng ta đi xem một chút."
Kiệu nhỏ tiếp tục đi về phía trước, cách một lúc lâu Mị Nhụy mới nói: "Nghe nói Mặc đại nhân có một tư trạch tại phố Triều Dương, trong đó có vô số nữ tử chưa đến tuổi đôi mươi bị y thu thập, trước đó vài ngày có một nữ tử trốn thoát, trên người toàn là vết roi, mặc dù án đó bị gạt qua một bên, nữ tử kia cũng bị xử trí là nô bộc bỏ trốn..."
"Mị Nhụy, chúng ta không thể để vương gia dây vào phiền phức, điều này ngươi cũng biết." Tại sao nàng lại cho rằng ta sẽ cứu cô bé kia? Ngay cả bản thân mình ta cũng không thể cứu thì làm sao cứu cô bé đó?
"Chủ tử, nô tỳ chỉ là đương nhớ đến muội muội của nô tỳ..."
Ta hơi buồn cười, cắt ngang lời của nàng: "Đã tới Hoa Diệp Phường chưa?"
Ta không muốn gánh vác trách nhiệm vô vị, cũng không muốn người bên cạnh đẩy trách nhiệm vô vị cho ta, bởi vì ta biết có một số việc trong cõi đời này dù cho ngươi có đấu tranh thế nào cũng vô dụng.
Đến Hoa Diệp Phường, thấy chúng ta đến từ phủ Ninh Vương, tự có chưởng quỹ ân cần mang mảnh sa thêu vân tay ra ngoài để ta xem xét, chỉ thấy trên mảnh vải sa vân tay mỏng tựa như sương khói còn thấp thoáng hoa văn vàng bạc, cầm mảnh vải lên chỉ nặng khoảng mấy lượng. Nếu dệt thành váy sợ rằng chưa đến một lượng, ta tấm tắc khen ngợi cười nói: "Chưởng quỹ, vật phẩm thế này gần như là áo tiên rồi."
Chưởng quỹ nghe thấy câu khen ngợi này gật đầu cười.
Lại nghe trước cửa vang lên tiếng vàng ngọc kiếm giáp chạm vào nhau, có vài người bước vào cửa, chỉ trong chớp mắt tiền sảnh đã chật kín. Nhìn từ bức rèm ra, ta mơ hồ thấy được người tới không khỏi thầm kêu khổ, sao hôm nay đi đâu cũng gặp gỡ y vậy?
Cô bé quần áo lam lũ kia bị thị vệ giữ chặt, vẻ sợ hãi trong mắt chưa tan đi theo phía sau y.
Mặc Tử Hàn gần như là nhân vật yêu nghiệt của triều đại, hôm nay lại xuất hiện trước mặt ta lần nữa.
Thần sắc chưởng quỹ có chút bất an muốn đứng dậy nghênh đón. Ta chỉ cười nhạt, tay vuốt lên tấm vải dệt mềm mại mỏng manh như khói, ngồi yên bất động. Y nhìn ta, mặc dù đứng ngồi không yên nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Đương nhiên ta không quên lúc Mặc Tử Hàn ở vương phủ, kiếm phong lạnh băng phủ lên mặt ta, mà y lại đến đây chỉ sợ cũng không phải tình cờ.
Đã sớm nghe nói y có thù tất báo, tính cách cố chấp điên cuồng, ngay cả thái tử cũng phải tránh né, quả nhiên....
Y vung roi ngựa trong tay lên, roi ngựa uyển chuyển như rắn trườn dài quấn quanh cuốn lấy cô bé kia, rồi nói với chưởng quỹ: "Nghe nói sa dệt nổi tiếng của ngươi có danh xưng là mỏng tựa khói sương, người mới của bản phủ múa "tầm phương vũ" cũng đang thiếu sa choàng, lấy ả làm mẫu, để cho bản phủ xem thử sa mỏng của ngươi phải chăng thật mỏng tựa như sương không?"
"Tầm phương vũ" là điệu múa thịnh hành của kỹ viện hồng lâu, nữ tử múa thường không mặc nội y, chỉ khoác sa mỏng lên thân, da thịt lúc ẩn lúc hiện vô cùng hấp dẫn. Vũ điệu như thế tất nhiên luôn luôn bị người đời gọi là diễm khúc dâm đãng. Nhưng khi y nói ra, chưởng quỹ vốn phục vụ không ít phú hào quý tộc, văn sĩ nho nhã, rất hiếm nghe những từ ngữ dâm ô như thế, hôm nay nghe thấy lời này của y thì mặt cũng tái nhợt.
Ngay cả mặt Mị Nhụy đỏ ửng cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Hoàng đế đương triều lại sủng ái loại người thế này? Thật là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Trên đường, người người qua lại nườm nượp, kiệu nhỏ lặng lẽ đi ra từ cửa hông của Vương phủ. Có Mị Nhụy ở bên bảo vệ, cũng không hề khiến người ngoài chú ý. Ta vén một góc màn kiệu lên, nhìn dân chúng đang gồng gánh mang vác, khuôn mặt toát lên nụ cười thỏa mãn. Nụ cười đó thật sự quá xa vời với ta, ngắm nhìn một lúc ta đã muốn buông màn kiệu xuống.
Nhưng bỗng thấy đằng xa có tướng tá cưỡi tuấn mã dẫn theo mấy binh sĩ áp giải một đám tội dân. Những tội dân đó mặc áo tù màu trắng rách mướp, ai nấy mặt mũi xanh xao bẩn thỉu, bị binh sĩ quất roi liên tục. Làn da lộ ngoài áo hằn lên vết roi da, đằng xa vang vọng tiếng xích sắt leng keng. Mị Nhụy thấy ta nhìn chằm chằm vào đám tội dân kia thì nói nhỏ: "Chủ tử, những kẻ kia bị đầy tới biên cương làm nô dịch. Nghe nói là gia quyến của đại nhân Thái Chí Hòa vừa mới bị phán tội, vốn phải tru di cả nhà nhưng Thái hậu từ bi chỉ phán quyết cả nhà đi đày."
Năm đó Thái Chí Hòa cũng dính líu tới vụ án Quân gia quân, cũng dâng tấu chương chỉ vì Quân gia quân, giải thích mấy câu rồi bị người ta thêu dệt tội danh, luận tội phản quốc. Thái Chí Hòa tự sát trong ngục, người nhà may mắn không chết.
Giọng nói của Mị Nhụy mang vẻ thương xót hiếm thấy, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong đoàn người. Ta nhìn theo tầm mắt nàng, thấy cô bé nhỏ nhắn bị xiềng xích. Dĩ nhiên ta biết, nếu cô bé này bị đày tới biên cương, điều chờ đợi cô bé chính là bóng đêm tăm tối vĩnh viễn, sự hành hạ vô cùng vô tận, nỗi nhục nhã và đày đọa sống không bằng chết.
Nhưng ta không thể quản nhiều như vậy.
Ta chậm rãi buông rèm cửa xuống, nói với Mị Nhụy: "Đi thôi."
Mị Nhụy khẽ thở dài, không nói gì, chỉ phất tay để chiếc kiệu đi tiếp.
Lại nghe tiếng vó ngựa vang lên như cuồng phong như mưa rào, chiếc kiệu bỗng ngừng lại, Mị Nhụy nói khẽ: "Là Mặc đại nhân."
Lại vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài, chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú cưỡi một con ngựa trắng, dáng vẻ nhiệt huyết. Khi lướt qua phảng phất như mưa tuyết xứ lạnh buông đầy trời, hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, nhưng cũng tản mát cơn lạnh rét mướt.
Y dẫn theo mấy kị binh thúc ngựa phi tới, những người bán hàng rong không kịp tránh đường. Giương chiếc cung bạch ngọc đeo sau lưng, rút tên nhắm vào cô bé có khuôn mặt vô tội.
Ta thấy Mị Nhụy cho tay trái vào tay áo, dường như muốn ra tay. Ta lắc đầu với nàng.
Mũi tên vàng xé gió lướt qua mâng tai cô bé, đuôi tên vàng tôn lên khuôn mặt tái nhợt, tạo nên cảnh tượng hơi quái lạ. Cô bé đờ đẫn, một lúc lâu sau ánh mắt mới lộ nét sợ sệt, nhưng lại bị Mặc Tử Hàn dùng roi ngựa quấn tơ vàng nâng cằm lên, quan sát rất lâu rồi mới cười ha ha: "Bị đày tới Tây Cương thì cũng hơi tiếc."
Lúc này tướng lãnh trông chừng mới đi đến, chắp tay hàn huyên với y, y chỉ vào cô bé kia, xem ra là chắc chắn lấy được.
Mị Nhụy thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang ta hé miệng muốn nói, nhưng ta rủ mắt xuống nói khẽ: "Đi thôi, Hoa Diệp Phường mới ra loại vải sa mỏng thêu vân tay, chúng ta đi xem một chút."
Kiệu nhỏ tiếp tục đi về phía trước, cách một lúc lâu Mị Nhụy mới nói: "Nghe nói Mặc đại nhân có một tư trạch tại phố Triều Dương, trong đó có vô số nữ tử chưa đến tuổi đôi mươi bị y thu thập, trước đó vài ngày có một nữ tử trốn thoát, trên người toàn là vết roi, mặc dù án đó bị gạt qua một bên, nữ tử kia cũng bị xử trí là nô bộc bỏ trốn..."
"Mị Nhụy, chúng ta không thể để vương gia dây vào phiền phức, điều này ngươi cũng biết." Tại sao nàng lại cho rằng ta sẽ cứu cô bé kia? Ngay cả bản thân mình ta cũng không thể cứu thì làm sao cứu cô bé đó?
"Chủ tử, nô tỳ chỉ là đương nhớ đến muội muội của nô tỳ..."
Ta hơi buồn cười, cắt ngang lời của nàng: "Đã tới Hoa Diệp Phường chưa?"
Ta không muốn gánh vác trách nhiệm vô vị, cũng không muốn người bên cạnh đẩy trách nhiệm vô vị cho ta, bởi vì ta biết có một số việc trong cõi đời này dù cho ngươi có đấu tranh thế nào cũng vô dụng.
Đến Hoa Diệp Phường, thấy chúng ta đến từ phủ Ninh Vương, tự có chưởng quỹ ân cần mang mảnh sa thêu vân tay ra ngoài để ta xem xét, chỉ thấy trên mảnh vải sa vân tay mỏng tựa như sương khói còn thấp thoáng hoa văn vàng bạc, cầm mảnh vải lên chỉ nặng khoảng mấy lượng. Nếu dệt thành váy sợ rằng chưa đến một lượng, ta tấm tắc khen ngợi cười nói: "Chưởng quỹ, vật phẩm thế này gần như là áo tiên rồi."
Chưởng quỹ nghe thấy câu khen ngợi này gật đầu cười.
Lại nghe trước cửa vang lên tiếng vàng ngọc kiếm giáp chạm vào nhau, có vài người bước vào cửa, chỉ trong chớp mắt tiền sảnh đã chật kín. Nhìn từ bức rèm ra, ta mơ hồ thấy được người tới không khỏi thầm kêu khổ, sao hôm nay đi đâu cũng gặp gỡ y vậy?
Cô bé quần áo lam lũ kia bị thị vệ giữ chặt, vẻ sợ hãi trong mắt chưa tan đi theo phía sau y.
Mặc Tử Hàn gần như là nhân vật yêu nghiệt của triều đại, hôm nay lại xuất hiện trước mặt ta lần nữa.
Thần sắc chưởng quỹ có chút bất an muốn đứng dậy nghênh đón. Ta chỉ cười nhạt, tay vuốt lên tấm vải dệt mềm mại mỏng manh như khói, ngồi yên bất động. Y nhìn ta, mặc dù đứng ngồi không yên nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Đương nhiên ta không quên lúc Mặc Tử Hàn ở vương phủ, kiếm phong lạnh băng phủ lên mặt ta, mà y lại đến đây chỉ sợ cũng không phải tình cờ.
Đã sớm nghe nói y có thù tất báo, tính cách cố chấp điên cuồng, ngay cả thái tử cũng phải tránh né, quả nhiên....
Y vung roi ngựa trong tay lên, roi ngựa uyển chuyển như rắn trườn dài quấn quanh cuốn lấy cô bé kia, rồi nói với chưởng quỹ: "Nghe nói sa dệt nổi tiếng của ngươi có danh xưng là mỏng tựa khói sương, người mới của bản phủ múa "tầm phương vũ" cũng đang thiếu sa choàng, lấy ả làm mẫu, để cho bản phủ xem thử sa mỏng của ngươi phải chăng thật mỏng tựa như sương không?"
"Tầm phương vũ" là điệu múa thịnh hành của kỹ viện hồng lâu, nữ tử múa thường không mặc nội y, chỉ khoác sa mỏng lên thân, da thịt lúc ẩn lúc hiện vô cùng hấp dẫn. Vũ điệu như thế tất nhiên luôn luôn bị người đời gọi là diễm khúc dâm đãng. Nhưng khi y nói ra, chưởng quỹ vốn phục vụ không ít phú hào quý tộc, văn sĩ nho nhã, rất hiếm nghe những từ ngữ dâm ô như thế, hôm nay nghe thấy lời này của y thì mặt cũng tái nhợt.
Ngay cả mặt Mị Nhụy đỏ ửng cũng lộ ra vẻ khinh thường.
Hoàng đế đương triều lại sủng ái loại người thế này? Thật là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook