Mị Tình
-
Chương 26: Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
Ban đêm, tinh thần xuống thấp, nhiệt huyết ban ngày đã yên lặng biến mất.
Đêm đến rất nhanh, thời tiết chuyển lạnh, gió lạnh thổi xuyên qua cánh cửa sổ đang mở toang, lùa qua cả phòng ngoài, làm cho rèm cửa sổ thật dày cũng nhẹ nhàng phất lên.
Phòng khách.
Ngọn đèn mờ nhạt mông lung nhẹ nhàng chiếu lên trên bàn cơm.
Những bát cơm in hoa tinh xảo trải ra trên mặt bàn làm lộ ra một bình hồng rượu vừa mới bật nắp không lâu, một lọ hoa thủy tinh cắm rất nhiều hoa hồng, hai suất đồ Tây dường như đã dùng qua, hương thơm của mỹ vị tinh xảo mê người.
Trong không khí tràn ngập một loại ái muội không thể miêu tả rõ ràng đến mức làm cho người ta đỏ mặt.
Sàn nhà.
Quần áo tùy ý rải rác khắp nơi, từng cái từng cái rất lộn xộn nhưng lại rải đều về phía ghế sopha nơi phòng khách.
A… A…
Tiếng rên rỉ bị đè nén, tiếng thờ dốc ồ ồ, hỗn hợp mồ hôi không thể phân biệt rõ.
Hai thân thể dây dưa kết hợp, liều chết triền miên.
Trước khi ánh trăng soi sáng vào trong phòng, cánh tay Lâm Cẩm Sắt kéo bả vai của người đàn ông xuống dùng sức cắn một miếng, giống như một con thú nhỏ bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đỏ bừng, càng cắn miếng to hơn, cố nuốt vào tiếng kêu la suýt nữa đã bật ra.
Trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Bên tai là tiếng cười nhẹ nặng nề của người đàn ông.
Dung túng mà khoái trá.
Hàm răng của mèo con thật là sắc bén.
Một tay Đường Lưu Nhan xoa nhẹ má phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Mệt chết rồi, phải không?”
Khớp hàm dùng sức quá mạnh mà trở nên ê ẩm , Lâm Cẩm Sắt buông hàm răng ra, lặng lẽ tựa đầu vào một bên sopha, tùy ý để Đường Lưu Nhan ôm cô vào phòng tắm ở phía dưới.
Cô nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi, đem khuất nhục và phẫn nộ trong nỗi tâm áp chế lại.
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, bọt sữa tắm trên người dần dần biến mất theo dòng nước, lộ ra thân thể trải đều dấu hôn xanh tím.
Cô biết, đó là sự độc chiếm của hắn in trên người cô.
Hắn muốn nói với cô, thân thể của cô chỉ có một mình hắn độc hưởng. Mặc kệ ở đâu lúc nào, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định phải thỏa mãn hắn!
Bá đạo như vậy, chuyên chế như vậy, nhưng cũng không thể ngờ được rằng cô không phải là vật hy sinh, cô có suy nghĩ của bản thân, không phải con rối chờ người ta giật dây, lại càng không phải là kĩ nữ tùy ý thượng khách đùa bỡn!
Lửa giận từng dòng từng dòng mãnh liệt như sóng thần, làm cho thân thể cô không kìm chế được mà khẽ run lên.
Không thể chịu đựng được. Nhiều như vậy lần, cô vẫn không có cách nào chịu được sự đụng chạm của người đàn ông này vào cơ thể mình.
Người đàn ông cầm vòi hoa sen tựa hồ cảm nhận được, “Nước lạnh quá sao? Có cần tăng nhiệt độ thêm chút nữa không?” Ngữ khí ấm áp kéo dài làm người ta cảm thấy hơi có lỗi.
Không chờ cô trả lời, vạch chỉ nhiệt độ nước đã chậm chạp nhích lên về phía tăng nhiệt.
“Được rồi, lạnh thì nói một tiếng, đừng để bị cảm.” Nói xong, lại bắt đầu tinh tế cọ rửa cơ thể cô.
Mỗi lần sau khi thỏa mãn dục vọng, hắn luôn ôn nhu săn sóc như vậy cứ như hắn là một tình nhân vô cùng tuyệt vời.
Hắn là Tu La (*1 loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần) muốn lấy mạng, lại khiến cho người ta cảm giác hắn có một trái tim thiên sứ.
Không đúng, không đúng!
Lâm Cẩm Sắt run rẩy kịch liệt, bọt nước từ thân thể trắng nõn mịn màng của cô chảy xuống.
Như thế nào mới có thể thoát khỏi hắn? !
Phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi hắn!
Ác ma này, dường như có ý đồ muốn lấy lòng cô đây!
Lâm Cẩm Sắt đang tinh tế tẩy từng chút trang điểm như mọi ngày.
Cô tin rằng trang dung hoàn mỹ không chỉ để bảo vệ ngụy trang cho mình, mà còn có thể làm tan rã cảnh giới của người khác và đạt được nhiều hảo cảm của họ.
…Tất nhiên trừ khi tắm rửa và khi ngủ
Cho nên từ sau khi cô có thói quen tự trang điểm cho mình, trừ Đường Lưu Nhan, chưa từng có ai thấy qua bộ dáng của cô khi tẩy trang
Điều này làm cho cô cảm thấy không an toàn.
Khi Đường Lưu Nhan ôm cô từ trong phòng tắm lên giường, hai mắt cô nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thản nhiên mở miệng
“Nhìn đi, không trang điểm tôi cũng không xinh đẹp cho lắm, mỹ nhân so với tôi còn có rất nhiều, chừng nào ngài buông tha tôi?”
Đường Lưu Nhan làm như vô cùng kinh ngạc, liếc cô một cái, khẽ cười một tiếng nói:
“Tôi cũng đâu khóa em, không nên nói ‘Buông tha’ chứ?”
Cô nghe xong cười mỉa.
Đường Lưu Nhan, giỏi lắm, giả bộ cũng khéo thật.
“Huống chi…” Khuôn mặt tú lệ đến tinh xảo ghé sát vào cô, ý cười vô cùng tà mị, “Thần sắc khi em không hóa trang , vô cùng mị hoặc…”
Đồng tử của hắn rất sáng, giống như toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ đều bị kéo vào trong đôi mắt ấy.
Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình.
Nhíu mày, há miệng thở dốc, đang định nói gì đó, đã thấy ánh sáng trong đồng tử hắn càng ngày càng thâm ảm, đồng tử dần khép lại đặt trên môi cô, hai hàng lông my dày khẽ run rẩy.
Đồng tử cô co rút nhanh chóng, hai tay như phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra.
Nhưng, hai tay Đường Lưu Nhan càng nắm chặt, mặc cho cô giống như cánh chim không thể bay đi, tao nhã cúi người, môi cứ như vậy in lại …
Trên bả vai của cô.
Đau!
Xương bả vai hung hăng bị cắn.
Hắn là một tên dã thú ngang nhiên cắn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Tia sáng trong mắt hắn bây giờ là sắc dục.
Chỉ trong khoảng khắc này Lâm Cẩm Sắt hoàn toàn buông tha toàn bộ phản kháng.
Cô kịch liệt thở dốc, trước mắt một mảnh mông lung.
Cô hiểu rõ.
Hắn đang trả thù, hắn đang trả thù sự bất kính của cô với hắn trước đó!
Khi đó sự không thương tiếc của hắn làm cô rất đau, còn có thập phần nhục nhã, giận dữ liền cắn lên bờ vai hắn, rất muốn được khóc một lần.
Nhưng thì ra, sự tùy hứng như vậy cô không thể làm được.
Thế giới này sẽ không có ai bao dung phóng túng cô.
Con ngươi chậm rãi tối đi.
Trái tim bị một loại bi thương không hiểu từ đâu chậm rãi lấp đi, dần dần đem miếng đất chết biến thành sa mạc hoang vu.
Đêm đến rất nhanh, thời tiết chuyển lạnh, gió lạnh thổi xuyên qua cánh cửa sổ đang mở toang, lùa qua cả phòng ngoài, làm cho rèm cửa sổ thật dày cũng nhẹ nhàng phất lên.
Phòng khách.
Ngọn đèn mờ nhạt mông lung nhẹ nhàng chiếu lên trên bàn cơm.
Những bát cơm in hoa tinh xảo trải ra trên mặt bàn làm lộ ra một bình hồng rượu vừa mới bật nắp không lâu, một lọ hoa thủy tinh cắm rất nhiều hoa hồng, hai suất đồ Tây dường như đã dùng qua, hương thơm của mỹ vị tinh xảo mê người.
Trong không khí tràn ngập một loại ái muội không thể miêu tả rõ ràng đến mức làm cho người ta đỏ mặt.
Sàn nhà.
Quần áo tùy ý rải rác khắp nơi, từng cái từng cái rất lộn xộn nhưng lại rải đều về phía ghế sopha nơi phòng khách.
A… A…
Tiếng rên rỉ bị đè nén, tiếng thờ dốc ồ ồ, hỗn hợp mồ hôi không thể phân biệt rõ.
Hai thân thể dây dưa kết hợp, liều chết triền miên.
Trước khi ánh trăng soi sáng vào trong phòng, cánh tay Lâm Cẩm Sắt kéo bả vai của người đàn ông xuống dùng sức cắn một miếng, giống như một con thú nhỏ bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đỏ bừng, càng cắn miếng to hơn, cố nuốt vào tiếng kêu la suýt nữa đã bật ra.
Trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Bên tai là tiếng cười nhẹ nặng nề của người đàn ông.
Dung túng mà khoái trá.
Hàm răng của mèo con thật là sắc bén.
Một tay Đường Lưu Nhan xoa nhẹ má phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Mệt chết rồi, phải không?”
Khớp hàm dùng sức quá mạnh mà trở nên ê ẩm , Lâm Cẩm Sắt buông hàm răng ra, lặng lẽ tựa đầu vào một bên sopha, tùy ý để Đường Lưu Nhan ôm cô vào phòng tắm ở phía dưới.
Cô nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi, đem khuất nhục và phẫn nộ trong nỗi tâm áp chế lại.
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, bọt sữa tắm trên người dần dần biến mất theo dòng nước, lộ ra thân thể trải đều dấu hôn xanh tím.
Cô biết, đó là sự độc chiếm của hắn in trên người cô.
Hắn muốn nói với cô, thân thể của cô chỉ có một mình hắn độc hưởng. Mặc kệ ở đâu lúc nào, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định phải thỏa mãn hắn!
Bá đạo như vậy, chuyên chế như vậy, nhưng cũng không thể ngờ được rằng cô không phải là vật hy sinh, cô có suy nghĩ của bản thân, không phải con rối chờ người ta giật dây, lại càng không phải là kĩ nữ tùy ý thượng khách đùa bỡn!
Lửa giận từng dòng từng dòng mãnh liệt như sóng thần, làm cho thân thể cô không kìm chế được mà khẽ run lên.
Không thể chịu đựng được. Nhiều như vậy lần, cô vẫn không có cách nào chịu được sự đụng chạm của người đàn ông này vào cơ thể mình.
Người đàn ông cầm vòi hoa sen tựa hồ cảm nhận được, “Nước lạnh quá sao? Có cần tăng nhiệt độ thêm chút nữa không?” Ngữ khí ấm áp kéo dài làm người ta cảm thấy hơi có lỗi.
Không chờ cô trả lời, vạch chỉ nhiệt độ nước đã chậm chạp nhích lên về phía tăng nhiệt.
“Được rồi, lạnh thì nói một tiếng, đừng để bị cảm.” Nói xong, lại bắt đầu tinh tế cọ rửa cơ thể cô.
Mỗi lần sau khi thỏa mãn dục vọng, hắn luôn ôn nhu săn sóc như vậy cứ như hắn là một tình nhân vô cùng tuyệt vời.
Hắn là Tu La (*1 loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần) muốn lấy mạng, lại khiến cho người ta cảm giác hắn có một trái tim thiên sứ.
Không đúng, không đúng!
Lâm Cẩm Sắt run rẩy kịch liệt, bọt nước từ thân thể trắng nõn mịn màng của cô chảy xuống.
Như thế nào mới có thể thoát khỏi hắn? !
Phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi hắn!
Ác ma này, dường như có ý đồ muốn lấy lòng cô đây!
Lâm Cẩm Sắt đang tinh tế tẩy từng chút trang điểm như mọi ngày.
Cô tin rằng trang dung hoàn mỹ không chỉ để bảo vệ ngụy trang cho mình, mà còn có thể làm tan rã cảnh giới của người khác và đạt được nhiều hảo cảm của họ.
…Tất nhiên trừ khi tắm rửa và khi ngủ
Cho nên từ sau khi cô có thói quen tự trang điểm cho mình, trừ Đường Lưu Nhan, chưa từng có ai thấy qua bộ dáng của cô khi tẩy trang
Điều này làm cho cô cảm thấy không an toàn.
Khi Đường Lưu Nhan ôm cô từ trong phòng tắm lên giường, hai mắt cô nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thản nhiên mở miệng
“Nhìn đi, không trang điểm tôi cũng không xinh đẹp cho lắm, mỹ nhân so với tôi còn có rất nhiều, chừng nào ngài buông tha tôi?”
Đường Lưu Nhan làm như vô cùng kinh ngạc, liếc cô một cái, khẽ cười một tiếng nói:
“Tôi cũng đâu khóa em, không nên nói ‘Buông tha’ chứ?”
Cô nghe xong cười mỉa.
Đường Lưu Nhan, giỏi lắm, giả bộ cũng khéo thật.
“Huống chi…” Khuôn mặt tú lệ đến tinh xảo ghé sát vào cô, ý cười vô cùng tà mị, “Thần sắc khi em không hóa trang , vô cùng mị hoặc…”
Đồng tử của hắn rất sáng, giống như toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ đều bị kéo vào trong đôi mắt ấy.
Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình.
Nhíu mày, há miệng thở dốc, đang định nói gì đó, đã thấy ánh sáng trong đồng tử hắn càng ngày càng thâm ảm, đồng tử dần khép lại đặt trên môi cô, hai hàng lông my dày khẽ run rẩy.
Đồng tử cô co rút nhanh chóng, hai tay như phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra.
Nhưng, hai tay Đường Lưu Nhan càng nắm chặt, mặc cho cô giống như cánh chim không thể bay đi, tao nhã cúi người, môi cứ như vậy in lại …
Trên bả vai của cô.
Đau!
Xương bả vai hung hăng bị cắn.
Hắn là một tên dã thú ngang nhiên cắn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Tia sáng trong mắt hắn bây giờ là sắc dục.
Chỉ trong khoảng khắc này Lâm Cẩm Sắt hoàn toàn buông tha toàn bộ phản kháng.
Cô kịch liệt thở dốc, trước mắt một mảnh mông lung.
Cô hiểu rõ.
Hắn đang trả thù, hắn đang trả thù sự bất kính của cô với hắn trước đó!
Khi đó sự không thương tiếc của hắn làm cô rất đau, còn có thập phần nhục nhã, giận dữ liền cắn lên bờ vai hắn, rất muốn được khóc một lần.
Nhưng thì ra, sự tùy hứng như vậy cô không thể làm được.
Thế giới này sẽ không có ai bao dung phóng túng cô.
Con ngươi chậm rãi tối đi.
Trái tim bị một loại bi thương không hiểu từ đâu chậm rãi lấp đi, dần dần đem miếng đất chết biến thành sa mạc hoang vu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook