Mị Thiên Giai
-
Chương 42
Lãnh Hoàng nở nụ cười quỷ dị,vật nhỏ này không biết là quá tự tin hay là đơn thuần,nhưng mà dù cách nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn,không phải sao.
Từ từ nâng lên bàn tay trái của nàng,cẩn thận vuốt ve như trân trâu bảo quý,sau đó đưa lên môi hôn từng ngón tay một.
Thiên Giai run lên một trận,hắn đang làm gì vậy,định đổi cổ sang ngón tay sao?
Ôm cục mềm đang run run,tâm tình rất vui vẻ,Lãnh Hoàng nhìn chăm chăm vào ngón trỏ,tay thầm vận lực,một luồng khí màu trắng sắc bén chiếu thẳng xuống,chỉ thấy ở đó xuất hiện một chiếc nhẫn màu tím đá in hoa văn cổ.Vật nhỏ dám dùng thuật ẩn với hắn có phải là ngốc lắm không?
Thiên Giai trong lòng đang lo lắng không thôi,quá sốt ruột,đang định hỏi thì bên tai vang lên tiếng thì thầm:"Vật nhỏ, trong chiếc hộp có 3 vật, quyển sách,1 loại quả....và nhẫn"
Nói đoạn,Lãnh Hoàng lại hôn vành tai nàng,sau đó cắn và từ từ gặm.
Thiên Giai lại run lên ,khuôn mặt đỏ phừng ,hắn đang làm gì vậy,cả cơ thể đang bị hắn vây trong ngực ,không có kẽ hở làm nàng hô hấp vẫn còn khó,tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng sức nàng không thể làm gì được,thở hổn hển:"Vương gia,ngài xem,trên người ta không có bất kì vật nào trên người cả"
Đúng vậy,nàng hoàn toàn tự tin,mà không biết bàn tay hắn đang cầm đang có chiếc nhẫn.
Vật nhỏ cứng đầu,nhưng hắn sẽ chơi cùng nàng.
"Nga,nếu ta chứng minh được,ngươi sẽ làm bất cứ yêu cầu nào của ta chứ?"
"Ta chắc chắn" Mỗ nữ ngây thơ đáp.
Hắn mỉm cười,môi từ từ rời xa vành tai nàng đỏ ửng,đưa bàn tay nàng ra trước mặt.
Thiên Giai nhìn xuống mà sửng sốt,chiếc nhẫn này sao có thể,nàng đã dùng thuật ẩn rồi mà ,liếc nhìn Lãnh Hoàng thấy hắn đang mỉm cười,nụ cười.....đầy xảo quyệt.
Đầu nàng mau chóng hoạt động,nghĩ ra được cách,nàng cười ngọt ngào:"Vương gia,ta rất thích đeo nhẫn,sao ngài có thể nhận chiếc nhẫn này là của nàng?"
Trán hắn áp vào trán nàng,2 chóp mũi đụng vào nhau ,hơi thở bá đạo của hắn phả trên khuôn mặt ,nàng không dám thở mạnh.
"Vật nhỏ, trong chiếc nhẫn này còn có 1 không gian khác ,với lại...."hắn ngừng 1 chút,nhìn thẳng vào mắt nàng:"ta bảo chiếc nhẫn này là của ta sẽ là của ta"
Thiên Giai giờ mới nhìn kĩ khuôn mặt của hắn,lông mi rất dài và cong,làn da trắng nõn không tì vết làm cho cả phụ nữ cũng phải ghen tị,đôi mắt phượng sắc bén sâu không đáy,khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt,đặc biệt là nốt chu sa đỏ giữa mi tâm ánh lên tia máu.
Nàng say mê ngắm nhìn hắn mà không biết rằng bạc môi hắn đang cười,trong lòng đang trăm ngàn kế dụ dỗ nàng,vật nhỏ mê sắc đẹp của hắn.
Như nhớ ra được gì đó,nàng trợn tròn mắt lên,cái gì,người đâu mà bá đạo như vậy,gì là hắn nói của hắn sẽ là của hắn chứ,không còn đạo lý,đôi môi kiều diễm khẽ mở phản bác:"Vương gia.......ưmmmm"
Thừa dịp đó,môi Lãnh Hoàng liên chạm đến môi nàng,đầu lưỡi bá đạo luồn vào khẽ hở,chơi đùa với chiếc lưỡi thơm tho ,đầu tiên là cuồn cuồn càn quét rồi cắn xé,lại ôn nhu vỗ về.Thiên Giai đôi mắt trợn to,hắn....cư nhiên hôn nàng,nàng ra sức sức đẩy hắn,nhưng hắn lại ôm chặt hơn,rất chặt.
Khi mà thấy nàng sắp thở không thông,lưu luyến rời khỏi ,nàng quá ngọt mềm mịn làm hắn còn muốn , môi chạm môi,thì thầm:"Vật nhỏ, không ngoan," .
Đôi mắt to rưng rưng đáng thương nhìn vào hắn giống như tố cáo hắn đang ngược đãi nàng.
Mắt Lãnh Hoàng đầy ý cười,lại hôn sâu 1 lúc sau đó mới rời ra,tay kia nâng gáy nàng,để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:"ngươi phải ở bên cạnh ta,làm sủng vật của ta"
nàng rất đáng yêu như con mèo nhỏ,rất thích hợp làm sủng vật,có thể chơi bất cứ lúc nào.
Một lúc sau nàng mới cân bằng lại hơi thở,trừng mắt:"Vương gia,ngài xem,ta không có lông ,da không mềm,thân hình gầy trơ xương,ngài vuốt,ôm sẽ không sướng,ngài muốn,ta sẽ ra ngoài mua cho ngài,đảm bảo béo tròn 1 cục"
Mỗ nữ ngây thơ vẫn nuôi hi vọng rời khỏi.
Lãnh Hoàng đôi mắt nheo lại,nhìn nàng từ trên xuống dưới như ,nàng cảm giác toàn thân lông tơ rựng đứng,giống như nàng đang không mặc gì vậy.
"Được ,được,làm sủng vật,"
nàng đồng ý rồi,đừng nhìn như vậy có được không.
Rất hài lòng,ôm chặt nàng vào lòng,lại gắm nhấm tai nàng,nhỏ nhẹ:"Vật nhỏ,ngủ đi"
tức đi, điểm huyệt ngủ của nàng,ngủ say trong lòng hắn.
Cúi người bế nàng đặt lên giường,hôn lên trán,mũi rồi đôi môi,nhẹ nhàng đắp chăn rồi đi ra ngoài.
Khuôn mặt lại trở lên lạnh lùng.
"Vào đi"
Cả 3 người cùng vào,bộ dáng vô cùng chật vật,Kiếm Nhất vì lúc trước trúng chưởng của nàng nên có vẻ nặng hơn,môi tái nhợt,rỉ máu.
"Đã khỏi" .
"Vương gia,tên kia...."
Lãnh Hoàng tao nhã ngồi xuống ghế,1 tay gõ nghịp xuống mặt bàn,tay kia cầm ly trà,hoàn toàn bộ dáng vương giả.
"Chiếc hộp kia vật nhỏ đang cầm"
3 người đều biết,"vật nhỏ" kia là chỉ ai.
"Thưa Vương vậy thì...."
"Vạn năm có một,vật nhỏ là người đó"
3 người khuôn mặt kinh ngạc,qua lời nói của Vương,hắn có thể mở chiếc hộp,thảo nào có thể giết được tên Thượng giai kia,quả nhiên sức mạnh đó không tưởng ,sau đó vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng:"Vương,nếu hắn chống đối ngài...."
"Vật nhỏ sao,?" Lãnh Hoàng nhếch khóe miệng "Ta làm sao cho thoát" hắn đã định rồi.
Nhìn lại 3 người kia,vật nhỏ lại không chừa đường sống mà,phất tay 3 người kia lui xuống,hắn bước về gian phòng bên,đứng trước giường,ngắm nhìn khuôn mặt Thiên Giai đang ngủ say.
"Lúc ngủ trông vô cùng dễ thương"
bàn tay trắng nõn sờ khắp khuôn mặt nàng:"Ta muốn gỡ ngay lập tức ,nhưng mà....từ từ chơi thì vui hơn,".....ta còn rất nhiều thời gian.
Lên giường nằm xuống bên cạnh,ôm cục mềm mềm thật chặt vào trong ngực , Thiên Giai nằm mơ thấy có 1 gối ôm bông cực lớn ,vô tư lấy 2 tay 2 chân vắt ngang trên người hắn.Lãnh Hoàng nheo đôi mắt ,vật nhỏ,mai ta hảo hảo tính sổ với nàng.
Màn đêm yên tĩnh,ánh trăng bị mây che khuất ,bóng tối lại bao trùm tất cả mọi vật.
Không ai biết rằng,ngay khi Thiên Giai xuất thần lực Ám thì một chuyện đã xảy ra.Chỉ thấy trong 1 hang động tối tăm,ẩm ướt,có 1 khối đá lớn màu đen,trơn nhẵn nằm trong góc.Màu đen bốc của khối đá dần bốc hơi tử khí,hiện lên bên trong rỗng tuếch,nhưng nếu nhìn kĩ,ở dưới đáy có 1 linh hồn đang ngủ say.Linh hồn đó bỗng mở mắt ,lật người lại- là 1 dung nhan giống hệt Lam Tuyết.
Từ từ nâng lên bàn tay trái của nàng,cẩn thận vuốt ve như trân trâu bảo quý,sau đó đưa lên môi hôn từng ngón tay một.
Thiên Giai run lên một trận,hắn đang làm gì vậy,định đổi cổ sang ngón tay sao?
Ôm cục mềm đang run run,tâm tình rất vui vẻ,Lãnh Hoàng nhìn chăm chăm vào ngón trỏ,tay thầm vận lực,một luồng khí màu trắng sắc bén chiếu thẳng xuống,chỉ thấy ở đó xuất hiện một chiếc nhẫn màu tím đá in hoa văn cổ.Vật nhỏ dám dùng thuật ẩn với hắn có phải là ngốc lắm không?
Thiên Giai trong lòng đang lo lắng không thôi,quá sốt ruột,đang định hỏi thì bên tai vang lên tiếng thì thầm:"Vật nhỏ, trong chiếc hộp có 3 vật, quyển sách,1 loại quả....và nhẫn"
Nói đoạn,Lãnh Hoàng lại hôn vành tai nàng,sau đó cắn và từ từ gặm.
Thiên Giai lại run lên ,khuôn mặt đỏ phừng ,hắn đang làm gì vậy,cả cơ thể đang bị hắn vây trong ngực ,không có kẽ hở làm nàng hô hấp vẫn còn khó,tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng sức nàng không thể làm gì được,thở hổn hển:"Vương gia,ngài xem,trên người ta không có bất kì vật nào trên người cả"
Đúng vậy,nàng hoàn toàn tự tin,mà không biết bàn tay hắn đang cầm đang có chiếc nhẫn.
Vật nhỏ cứng đầu,nhưng hắn sẽ chơi cùng nàng.
"Nga,nếu ta chứng minh được,ngươi sẽ làm bất cứ yêu cầu nào của ta chứ?"
"Ta chắc chắn" Mỗ nữ ngây thơ đáp.
Hắn mỉm cười,môi từ từ rời xa vành tai nàng đỏ ửng,đưa bàn tay nàng ra trước mặt.
Thiên Giai nhìn xuống mà sửng sốt,chiếc nhẫn này sao có thể,nàng đã dùng thuật ẩn rồi mà ,liếc nhìn Lãnh Hoàng thấy hắn đang mỉm cười,nụ cười.....đầy xảo quyệt.
Đầu nàng mau chóng hoạt động,nghĩ ra được cách,nàng cười ngọt ngào:"Vương gia,ta rất thích đeo nhẫn,sao ngài có thể nhận chiếc nhẫn này là của nàng?"
Trán hắn áp vào trán nàng,2 chóp mũi đụng vào nhau ,hơi thở bá đạo của hắn phả trên khuôn mặt ,nàng không dám thở mạnh.
"Vật nhỏ, trong chiếc nhẫn này còn có 1 không gian khác ,với lại...."hắn ngừng 1 chút,nhìn thẳng vào mắt nàng:"ta bảo chiếc nhẫn này là của ta sẽ là của ta"
Thiên Giai giờ mới nhìn kĩ khuôn mặt của hắn,lông mi rất dài và cong,làn da trắng nõn không tì vết làm cho cả phụ nữ cũng phải ghen tị,đôi mắt phượng sắc bén sâu không đáy,khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt,đặc biệt là nốt chu sa đỏ giữa mi tâm ánh lên tia máu.
Nàng say mê ngắm nhìn hắn mà không biết rằng bạc môi hắn đang cười,trong lòng đang trăm ngàn kế dụ dỗ nàng,vật nhỏ mê sắc đẹp của hắn.
Như nhớ ra được gì đó,nàng trợn tròn mắt lên,cái gì,người đâu mà bá đạo như vậy,gì là hắn nói của hắn sẽ là của hắn chứ,không còn đạo lý,đôi môi kiều diễm khẽ mở phản bác:"Vương gia.......ưmmmm"
Thừa dịp đó,môi Lãnh Hoàng liên chạm đến môi nàng,đầu lưỡi bá đạo luồn vào khẽ hở,chơi đùa với chiếc lưỡi thơm tho ,đầu tiên là cuồn cuồn càn quét rồi cắn xé,lại ôn nhu vỗ về.Thiên Giai đôi mắt trợn to,hắn....cư nhiên hôn nàng,nàng ra sức sức đẩy hắn,nhưng hắn lại ôm chặt hơn,rất chặt.
Khi mà thấy nàng sắp thở không thông,lưu luyến rời khỏi ,nàng quá ngọt mềm mịn làm hắn còn muốn , môi chạm môi,thì thầm:"Vật nhỏ, không ngoan," .
Đôi mắt to rưng rưng đáng thương nhìn vào hắn giống như tố cáo hắn đang ngược đãi nàng.
Mắt Lãnh Hoàng đầy ý cười,lại hôn sâu 1 lúc sau đó mới rời ra,tay kia nâng gáy nàng,để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:"ngươi phải ở bên cạnh ta,làm sủng vật của ta"
nàng rất đáng yêu như con mèo nhỏ,rất thích hợp làm sủng vật,có thể chơi bất cứ lúc nào.
Một lúc sau nàng mới cân bằng lại hơi thở,trừng mắt:"Vương gia,ngài xem,ta không có lông ,da không mềm,thân hình gầy trơ xương,ngài vuốt,ôm sẽ không sướng,ngài muốn,ta sẽ ra ngoài mua cho ngài,đảm bảo béo tròn 1 cục"
Mỗ nữ ngây thơ vẫn nuôi hi vọng rời khỏi.
Lãnh Hoàng đôi mắt nheo lại,nhìn nàng từ trên xuống dưới như ,nàng cảm giác toàn thân lông tơ rựng đứng,giống như nàng đang không mặc gì vậy.
"Được ,được,làm sủng vật,"
nàng đồng ý rồi,đừng nhìn như vậy có được không.
Rất hài lòng,ôm chặt nàng vào lòng,lại gắm nhấm tai nàng,nhỏ nhẹ:"Vật nhỏ,ngủ đi"
tức đi, điểm huyệt ngủ của nàng,ngủ say trong lòng hắn.
Cúi người bế nàng đặt lên giường,hôn lên trán,mũi rồi đôi môi,nhẹ nhàng đắp chăn rồi đi ra ngoài.
Khuôn mặt lại trở lên lạnh lùng.
"Vào đi"
Cả 3 người cùng vào,bộ dáng vô cùng chật vật,Kiếm Nhất vì lúc trước trúng chưởng của nàng nên có vẻ nặng hơn,môi tái nhợt,rỉ máu.
"Đã khỏi" .
"Vương gia,tên kia...."
Lãnh Hoàng tao nhã ngồi xuống ghế,1 tay gõ nghịp xuống mặt bàn,tay kia cầm ly trà,hoàn toàn bộ dáng vương giả.
"Chiếc hộp kia vật nhỏ đang cầm"
3 người đều biết,"vật nhỏ" kia là chỉ ai.
"Thưa Vương vậy thì...."
"Vạn năm có một,vật nhỏ là người đó"
3 người khuôn mặt kinh ngạc,qua lời nói của Vương,hắn có thể mở chiếc hộp,thảo nào có thể giết được tên Thượng giai kia,quả nhiên sức mạnh đó không tưởng ,sau đó vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng:"Vương,nếu hắn chống đối ngài...."
"Vật nhỏ sao,?" Lãnh Hoàng nhếch khóe miệng "Ta làm sao cho thoát" hắn đã định rồi.
Nhìn lại 3 người kia,vật nhỏ lại không chừa đường sống mà,phất tay 3 người kia lui xuống,hắn bước về gian phòng bên,đứng trước giường,ngắm nhìn khuôn mặt Thiên Giai đang ngủ say.
"Lúc ngủ trông vô cùng dễ thương"
bàn tay trắng nõn sờ khắp khuôn mặt nàng:"Ta muốn gỡ ngay lập tức ,nhưng mà....từ từ chơi thì vui hơn,".....ta còn rất nhiều thời gian.
Lên giường nằm xuống bên cạnh,ôm cục mềm mềm thật chặt vào trong ngực , Thiên Giai nằm mơ thấy có 1 gối ôm bông cực lớn ,vô tư lấy 2 tay 2 chân vắt ngang trên người hắn.Lãnh Hoàng nheo đôi mắt ,vật nhỏ,mai ta hảo hảo tính sổ với nàng.
Màn đêm yên tĩnh,ánh trăng bị mây che khuất ,bóng tối lại bao trùm tất cả mọi vật.
Không ai biết rằng,ngay khi Thiên Giai xuất thần lực Ám thì một chuyện đã xảy ra.Chỉ thấy trong 1 hang động tối tăm,ẩm ướt,có 1 khối đá lớn màu đen,trơn nhẵn nằm trong góc.Màu đen bốc của khối đá dần bốc hơi tử khí,hiện lên bên trong rỗng tuếch,nhưng nếu nhìn kĩ,ở dưới đáy có 1 linh hồn đang ngủ say.Linh hồn đó bỗng mở mắt ,lật người lại- là 1 dung nhan giống hệt Lam Tuyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook