Mị Thiên Giai
-
Chương 26
Bắc Thành quốc:
Đường phố vắng vẻ.
Các quán ăn ,gian hàng bị đổ ngổn ngang.
Không khí đìu hiu ,quang cảnh hoang tàn.
Tiếng trẻ con khóc,tiếng binh khí va đập,tiếng chém giết,mùi máu tươi nồng đậm.
Tim nàng đạp thình thịch, hoảng loạn ,cấp tốc chạy vào con đường đó.
Đàn ông thì bị giết,phụ nữ đang bị cưỡng hiếp,trẻ em sợ hãi đứng khóc,hoặc ngồi bên cạnh xác mẹ mà bú,những người già không chạy được bị đạp dưới chân mà chết...
"Xẹt ,xẹt......"
Nàng thầm vận không khí,tất cả binh lính đều chết sạch.
"Bà bà,bà bà có sao không?"
Đằng kia có xe ngựa: "Huýt".Ngựa chạy đến
"Nâng tất cả mọi người dậy,mau ngồi lên xe,đi vào hướng bên kia là đến biên giới Nguyệt quốc".
Rồi nàng lấy ra chục tờ ngân phiếu phát cho mỗi người:"Đây là tiền đi đường,hãy sống một cuộc sống mới"
Nàng nhìn vào con ngựa,nói thầm:"Chở mọi người bình an" ... "Đi"
"Tạ ơn công tử,đời này sẽ không bao giờ quên ơn người"
"Mọi người cẩn thận"
Nàng là thế,có lúc là ác ma giết người như cỏ rác,nhưng có lúc lại tốt bụng cứu người.Nên nàng là sự hợp thể hoàn hảo nhất giữa Quang và Ám,Chính và Tà.
Nàng dùng linh hồn theo dõi mọi người đi được bình an,rồi mới cấp tốc về Hoàng cung.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì"
Hoàng cung không bóng người,hoang tàn,đổ nát.
"Ở kia,tên kia ,bắt hắn lại"
Một đội thị vệ hùng hổ chạy về phía nàng,nàng không chạy,muốn biết phải vào hang hổ,không phải sao?
"Bắt hắn lại,đưa vào kia"
Nàng mặc cho bọn chúng trói lại rồi xách đi.
"Các vị huynh đài,tiểu đệ bị oan"
"Hừ,oan cái gì,Bắc Thành quốc muốn mưu phản Nguyệt quốc,Hoàng Thượng các ngươi đã chết,các ngươi cũng phải chết"
Thì ra là vậy,thảo nào tướng quân giỏi nhất Nguyệt quốc đến đây,chắc là thăm dò quân đi.Mưu phản sao,chưa chắc đã thế?
Bắc Thành quốc là cái gai trong mắt Nguyệt quốc nhiều năm nay,mượn cớ này để tiêu diệt gọn ghẽ, quang minh chính đại ,có thể dùng lí do này để bắt quân lính đã được huấn luyện bí mật phục vụ cho Nguyệt quốc,một mũi tên trúng 2 con nhạn.Nàng cười lạnh Hoàng Thượng Nguyệt quốc thật đủ mưu mô.
Khi nàng sắp bị đưa đến nơi hành quyết thì một người lên tiếng:
"Dừng tay,ta cần dùng người này,thả ra"
"Vâng" Có vẻ như người này có ít tiếng tăm.Hắn chính là cận vệ thân cận của Nhị Hoàng tử,và cũng chính là Mị Lâu-đệ nhất dùng độc.
"Người đâu,mang theo hắn đi"
Nàng mỉm cười,đi theo hắn.
Mị Lâu nhìn tên kia mà lòng đầy nghi vấn,hắn nhìn qua tên đó là nữ phẫn nam,trên người nhìn sơ qua chỉ là Huyền giai cấp 1,nhưng có 1 cái gì đó rất lạ,cảm giác thân thuộc ở đâu rồi,nhưng không nhận ra được.
Đường phố vắng vẻ.
Các quán ăn ,gian hàng bị đổ ngổn ngang.
Không khí đìu hiu ,quang cảnh hoang tàn.
Tiếng trẻ con khóc,tiếng binh khí va đập,tiếng chém giết,mùi máu tươi nồng đậm.
Tim nàng đạp thình thịch, hoảng loạn ,cấp tốc chạy vào con đường đó.
Đàn ông thì bị giết,phụ nữ đang bị cưỡng hiếp,trẻ em sợ hãi đứng khóc,hoặc ngồi bên cạnh xác mẹ mà bú,những người già không chạy được bị đạp dưới chân mà chết...
"Xẹt ,xẹt......"
Nàng thầm vận không khí,tất cả binh lính đều chết sạch.
"Bà bà,bà bà có sao không?"
Đằng kia có xe ngựa: "Huýt".Ngựa chạy đến
"Nâng tất cả mọi người dậy,mau ngồi lên xe,đi vào hướng bên kia là đến biên giới Nguyệt quốc".
Rồi nàng lấy ra chục tờ ngân phiếu phát cho mỗi người:"Đây là tiền đi đường,hãy sống một cuộc sống mới"
Nàng nhìn vào con ngựa,nói thầm:"Chở mọi người bình an" ... "Đi"
"Tạ ơn công tử,đời này sẽ không bao giờ quên ơn người"
"Mọi người cẩn thận"
Nàng là thế,có lúc là ác ma giết người như cỏ rác,nhưng có lúc lại tốt bụng cứu người.Nên nàng là sự hợp thể hoàn hảo nhất giữa Quang và Ám,Chính và Tà.
Nàng dùng linh hồn theo dõi mọi người đi được bình an,rồi mới cấp tốc về Hoàng cung.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì"
Hoàng cung không bóng người,hoang tàn,đổ nát.
"Ở kia,tên kia ,bắt hắn lại"
Một đội thị vệ hùng hổ chạy về phía nàng,nàng không chạy,muốn biết phải vào hang hổ,không phải sao?
"Bắt hắn lại,đưa vào kia"
Nàng mặc cho bọn chúng trói lại rồi xách đi.
"Các vị huynh đài,tiểu đệ bị oan"
"Hừ,oan cái gì,Bắc Thành quốc muốn mưu phản Nguyệt quốc,Hoàng Thượng các ngươi đã chết,các ngươi cũng phải chết"
Thì ra là vậy,thảo nào tướng quân giỏi nhất Nguyệt quốc đến đây,chắc là thăm dò quân đi.Mưu phản sao,chưa chắc đã thế?
Bắc Thành quốc là cái gai trong mắt Nguyệt quốc nhiều năm nay,mượn cớ này để tiêu diệt gọn ghẽ, quang minh chính đại ,có thể dùng lí do này để bắt quân lính đã được huấn luyện bí mật phục vụ cho Nguyệt quốc,một mũi tên trúng 2 con nhạn.Nàng cười lạnh Hoàng Thượng Nguyệt quốc thật đủ mưu mô.
Khi nàng sắp bị đưa đến nơi hành quyết thì một người lên tiếng:
"Dừng tay,ta cần dùng người này,thả ra"
"Vâng" Có vẻ như người này có ít tiếng tăm.Hắn chính là cận vệ thân cận của Nhị Hoàng tử,và cũng chính là Mị Lâu-đệ nhất dùng độc.
"Người đâu,mang theo hắn đi"
Nàng mỉm cười,đi theo hắn.
Mị Lâu nhìn tên kia mà lòng đầy nghi vấn,hắn nhìn qua tên đó là nữ phẫn nam,trên người nhìn sơ qua chỉ là Huyền giai cấp 1,nhưng có 1 cái gì đó rất lạ,cảm giác thân thuộc ở đâu rồi,nhưng không nhận ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook