Mị Sát
-
Chương 57: Ngoại truyện Sở Hành - Xương trong máu
Edit: Chickenliverpate
Anh Túc đã từng hỏi anh, cuối mùa xuân năm đó, trong bảy đứa bé gái đứng trong nội viện Sở gia, dựa vào cái gì mà cứ khăng khăng chọn cô.
Khi hỏi câu này, tuổi của cô cũng còn khá nhỏ, cô ngồi xổm bên cạnh anh, mấy ngón tay cào cào trên đùi anh, từ dưới đất nhìn lên anh. Trong con mắt đen lay láy đã không còn sự khiếp đảm khi mới tới Sở gia, mà xuất hiện chút long lanh, ngoan ngoãn và thân thiết, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy hoạt bát sôi nổi, ngây thơ đáng yêu.
Anh chưa từng nói cho cô biết, ngày đó cô có thể ở lại, cũng bởi vì một ánh mắt như vậy.
Mang theo chút nhạy bén, lại có chút khờ khạo, quan trọng là, mấy đứa bé gái khác đều có bộ dạng cúi mặt phục tùng, ngẫu nhiên cũng có lúc tò mò mà nâng mí mắt nhìn sang, nhưng cũng lập tức nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, chỉ riêng một mình cô, bất luận trong đáy mắt tồn tại một tia dè dặt, nhưng từ khi nhìn thấy anh liền tiếp tục nhìn anh, hơn nữa còn nhìn qua một cách thẳng thắn, nhìn một cách vô tư, nhìn một cách quang minh chính đại.
Khi đó Sở Hành dùng một tay chống gò má, có chút buồn cười suy nghĩ, xách một con nhóc như vậy ở bên người, cuộc sống sau này nhất định sẽ không nhàm chán như ngày xưa nữa.
Ngày đó, anh đánh giá cô cũng chỉ qua một cái liếc mắt, không cần câu hỏi, cũng đã có thể mò mẫm bảy tám phần tính khí của cô nàng. Con nhóc này không có nhiều kiên nhẫn, thậm chí có lẽ tính tình còn rất kém, nhưng đầu óc lại cực kỳ sáng suốt linh hoạt, lá gan không nhỏ, không chừng về sau sẽ không nhịn được mà giở một ít trò ma mãnh, thậm chí còn có thể bằng mặt không bằng lòng, hoạt động bí mật.
Mỗi một lần anh mang cô ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ một tháng ngắn ngủi, người bên ngoài đã lan truyền cái tên Anh Túc khắp nơi. Lại mấy ngày tiếp theo, Sau khi hoàn tất báo cáo công vụ, Lộ Minh đã buột miệng nói nhiều hơn một câu, nói tiệc sinh nhật hôm trước của anh, lễ vật đưa tới so với năm ngoái có sự khác biệt, rất nhiều người đã đổi sang tặng các loại nữ trang châu báu thích hợp cho con gái đeo, thậm chí còn có người tặng một khối ngọc Miến Điện, cao cỡ nửa người, chạm khắc theo gương mặt của Anh Túc.
Khi Sở Hành nghe những lời này, đưa mắt nhìn Anh Túc đang đứng trên hàng lang bên ngoài thư phòng. Chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay cô đã trượt lên trên cánh tay, cô đang kiễng chân, chuyên tâm đùa giỡn với con chim sẻ mỏ to đuôi đen ở trong lồng, hồn nhiên không hề phát giác bản thân đã trở thành đối tượng nịnh hót của người khác.
Về sau anh vẫn âm thầm quan sát cô, phát hiện Anh Túc không hề có cảm giác với mấy thứ này, chẳng qua bởi vì cô chưa từng nghĩ đến đám người đó mà mà thôi.
Khi đó tâm tư của cô cũng trong suốt thấu đáo như ánh mắt cô, vô cùng dễ đoán. Mỗi ngày cô đều rất thích nghiêng đầu nhìn ngắm anh, những lúc nói chuyện với anh thì trong mắt lúc nào cũng ánh lên nét cười, thỉnh thoảng tùy ý làm bậy, ánh mắt cũng đều sáng rực, chẳng qua cũng chỉ vì muốn thân mật kề cận với anh mà thôi.
Anh vẫn luôn có thói quen đơn độc một mình, nhưng từ khi Anh Túc đến Sở gia, anh lại có cảm giác thêm một người bên cạnh cũng không tệ lắm.
Thậm chí có thể cho là mơ hồ sung sướng. Người tinh tường có thể nhận ra một người không để bất cứ ai vào mắt, trong mắt lại chứa đầy một người. Một người có thể thoải mái chi phối tất cả hỉ nộ ái ố của cô ấy, cái loại tư vị độc chiếm này, so với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Anh mang theo cô bên cạnh, chiếu theo những tiêu chuẩn tốt nhất, mời thầy giỏi nhất, nghiêm túc cẩn thận dạy dỗ cô. Lại mặc kệ cô sai người xây một cái xích đu trên hành lang bên ngoài thư phòng, thậm chí ngầm cho phép cô kéo anh ra ngoài trong khi Ly Chi đang báo cáo, chỉ vì để cô cưỡi lên vai anh, hái cành hoa hải đường ở tít trên cao. Đủ mọi loại việc như thế, hoặc khác người hoặc hoang đường, chỉ cần Anh Túc đề xuất, anh gần như chưa bao giờ không đáp ứng.
Anh sẽ cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi kiêu ngạo của cô, cho nên vô tình tạo cho cô thói quen vô pháp vô thiên, một lòng muốn để cho cô kiêu căng xinh đẹp lớn lên. Quản lý Sở gia, trong lòng anh cũng lập kế hoạch cho cô, nhưng không để cho cô nhúng tay vào hắc đạo. Những thứ máu tanh tàn nhẫn của Sở gia, xuất hiện trong tầm mắt Anh Túc đều bị anh nhẹ nhàng phủi bay sạch sẽ. Anh dạy cô tri thư thức lễ, hy vọng cô có thể giống như con gái một gia đình bình thường, anh có thể tạo ra bóng mát che chở cho cô, để cô yên tâm thoải mái sống một cuộc đời an ổn.
Anh Túc cũng không bằng lòng làm theo. Anh bảo cô đọc kinh sử, cô lại chỉ thích "Hàn Phi Tử"; anh bảo cô xem lịch sử nước ngoài, không biết từ nơi nào cô lại làm ra một bản "quân chủ luận". Nội dung những cái này đều rất lý trí và nguội lạnh, chuyên nói về những đấu đá tính toán phức tạp, Anh Túc lại đọc làu làu. Mà những thứ như Luận Ngữ, Sử Ký, mỗi cái đều do anh kiên quyết ép buộc, cô mới dùng dằng không tình nguyện học thuộc.
Nhưng cũng có đôi khi, mặc dù kiên quyết ép buộc, Anh Túc cũng sẽ vắt óc trốn tránh. Thủ đoạn thường dùng chính là thừa dịp tâm trạng của anh rất tốt cọ qua cọ lại mấy cái, từ từ ngồi xổm trước mặt anh, hai tay sợ hãi bám vào đầu gối anh, ngửa mặt nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầu khẩn cầu.
Gặp phải những hành động như vậy của cô, Sở Hành đang trong tâm trạng muốn giáo huấn cô, cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Anh lớn hơn cô mười một tuổi, cảm xúc đã sớm trầm lắng hướng nội, tâm địa lạnh lùng cứng rắn theo năm tháng. Tự mình tiếp quản Sở gia, vẹn tròn quy củ, thưởng phạt phân minh. Trong thói quen đã không có ba từ không khống chế, nhưng sau này khi anh hồi tưởng lại, những cái này khi đối mặt với cầu xin khéo léo của Anh Túc, gần như kết cục mỗi lần đều là anh mềm lòng đầu hàng dưới ánh mắt của cô, ôm cô ngồi lên đùi, vuốt ve mái tóc cô, ngược lại còn dụ dỗ cô.
Số lần như vậy theo thời gian ngày một nhiều hơn, thế cho nên có một lần Thương Dật đến, nhìn thấy cách thức bọn họ ở chung, lúc gần đi mới cười như không cười nói với anh một câu: “Nhìn hiện tại, ngược lại giống như là con nhóc mà cậu nuôi dưỡng đang cưỡi trên đầu cậu.”
Thương Dật không chỉ nói qua một lần là anh đã quá nuông chiều Anh Túc, mỗi lần như vậy, anh đều lơ đễnh, tự nhận chẳng qua đối cô có đôi chút dung túng quá mức, còn lâu lắm mới đạt tới trình độ kinh khủng. Mãi cho đến bây giờ Thương Dật sửa lại cách nói, để cho anh cuối cùng cũng phải trố mắt, chấn động.
Anh phải mất mấy ngày lưu tâm đánh giá Anh Túc, mới phát giác cô đã sớm trưởng thành, nhưng chưa trở thành dáng vẻ mà anh tưởng tượng.
Anh vẫn cho rằng chẳng qua cô cũng chỉ có chút tùy ý tùy hứng mà thôi, nhưng mấy ngày sau đó anh mới thật sự hiểu rõ, Anh Túc ở sau lưng anh, đã làm ra những hành động tàn nhẫn lạnh lùng vượt xa dự liệu của anh.
Anh chưa bao giờ trao cho cô bất cứ quyền lực gì, chỉ một lần lúc có Ly Chi, Anh Túc đang bám đầu gối anh đột nhiên mở miệng, lần đó vốn do Ly Chi phụ trách vào nhà giam thẩm vấn. Anh nhíu mày không đồng ý, nhưng lại bị Anh Túc ôm lấy cánh tay mong chờ đung đưa hai cái, anh vẫn nhịn không được mà mềm lòng. Ngày đó Anh Túc vui vẻ đi, chờ thêm hai ngày, cô giao lại bản ghi chép sau khi thẩm vấn. Trận thẩm vấn đó vốn không tính là sự kiện quan trọng gì, bản thân anh lại bận rộn, chỉ lướt nhìn kết quả, thuận miệng hỏi hai ba câu liền gác sang một bên. Vài ngày sau, anh bất ngờ nghĩ đến chuyện này, gọi Lộ Minh tới hỏi hai câu, mới biết ngày đó Anh Túc thẩm vấn có bao nhiêu tàn nhẫn và bạo lực.
Ngày đó, cô chủ trì thẩm vấn, so với ngày thường Lộ Minh chủ trì còn đơn giản mà đẫm máu hơn. Anh Túc chỉ thờ ơ nhìn hai người trước bàn biện bạch đấu đá lẫn nhau chừng mười mấy phút liền mất kiên nhẫn, tiện tay đẩy bộ trà cụ gốm sứ trên bàn xuống đất. Đến khi phòng thẩm vấn yên lặng trở lại, mới mở miệng: “Hai người các anh đánh nhau một trận, không giới hạn bất cứ bộ phận nào trên cơ thể. Người nào bị đánh chết trước, người đó chính là thủ phạm. Nếu không chịu động thủ, chẳng khác nào tự động cam chịu để người khác ngộ sát. Y theo gia quy Sở gia mà xử trí. Bây giờ, bắt đầu đi.”
Sau đó, quả thật một người trong đó rõ ràng bị đánh tới thất khiếu chảy máu mà chết.
Nghe Lộ Minh nói xong, anh liền tìm lại bản ghi chép thẩm vấn mà Anh Túc trình lên, suốt cả quá trình không nói một chữ. Lúc này mới gọi Anh Túc đến thư phòng, không ngờ bị chất trách xong, Anh Túc chỉ trầm mặc một lúc, rồi chống đối nói: “Chết thì chết rồi, có gì ghê gớm chứ.”
Anh bị cô dùng những lời này để chống đối thật sự không thể tin. Trong nháy mắt trở nên kinh ngạc và phẫn nộ, gần như muốn ném bay cái chặn giấy: “Em thử nói lại một lần nữa xem!”
Anh chưa từng có thái độ giận dữ như vậy với cô, Anh Túc lén lút nhìn anh đánh giá, cắn môi, cuối cùng vẫn quật cường nói: “Em có gì không dám nói? Sở gia nuôi mấy thứ sát thủ này, có ai mỗi ngày không phải lo lắng đề phòng, có mấy ai có thể chân chính chờ đến ngày rửa tay trong chậu vàng? Vẫn là không sớm thì muộn cũng bị đồng đảng phản bội, cấp trên xử tử, bị kẻ thù đuối giết. Nếu sớm cũng chết, muộn cũng chết, dù sao trong lúc này sai ra ngoài, chẳng qua cũng có thể thu thêm mấy cái mạng, có chết hay không thì có gì ghê gớm chứ? Chết như thế nào mới ghê gớm? Dù sao hai người kia, người nào còn sống cũng chẳng có gì khác.”
Cô chắp tay sau lưng, hất cằm lên, nói những lời ngụy biện thật sự hợp tình hợp lý. Anh tức giận kinh khủng, nhưng trên mặt cũng không thấy chút giận dữ nào, ngược lại còn chậm rãi cười: “Những lời này của em thật sự có thể lôi diêm vương lên mặt đất. Chiếu theo lời em, Sở gia không còn có quy củ rồi!”
Như thế trong nháy mắt, anh nhìn thấy cô cười nhạt khi nghe anh niệm hai chữ "quy củ", nhưng sau đó lại che giấu cực kỳ tốt, chỉ yên lặng đứng đó không nói. Anh nhất thời không thể nghĩ thông, làm sao cô có thể bất ngờ trở thành dáng vẻ như thế này, trong cơn giận dữ, anh trầm giọng trách mắng: “Là ai đã dạy em những thứ lộn xộn không ăn nhập này!”
“Không ai cả.”
“Nói hay không?”
“Không ai cả.” Anh Túc lẳng lặng ngẩng đầu lên. “Anh cảm thấy em lớn lên ở cái nơi này, những thứ đó còn cần phải có người đặc biệt dạy em sao?”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bộ quần áo cưỡi ngựa màu hồng chưa được thay ra, thân hình linh hoạt mà hiên ngang, sắc thái bức người, không một chút sợ hãi, ngược lại còn xinh đẹp rực rỡ. Anh nhìn cô, chỉ cảm thấy mạch máu ngay thái dương đập dữ dội, một tay kéo cô qua, đặt lên trên đùi, rồi hung hăng đánh vào hai bàn tay cô.
Đã rất lâu Anh Túc không bị đối xử như vậy, liền sửng sốt, rồi bắt đầu khóc, nghiêng đầu sang chỗ khác, lớn tiếng nói: “Anh dựa vào cái gì đánh tôi! Tôi không có sai! Anh không được phép đánh tôi!”
Anh trầm giọng nói: “Không đánh em nữa, nên em làm phản lên tới trời rồi! Anh đã dạy em lòng dạ ngoan độc đến mức này khi nào!”
Anh Túc vùng vẫy dưới bàn tay anh, khóc thành tiếng: “Ly Chi và Lộ Minh, bọn họ rõ ràng đều làm như vậy mà! Vì sao anh chỉ phạt một mình tôi không phạt bọn họ! Những việc bọn họ đã làm so với cái này còn ngoan độc hơn gấp trăm lần, anh cũng chưa nói qua một câu! Tôi hoàn toàn không có sai! Anh bất công! Anh không công bằng!”
Anh giận quá hóa cười: “Anh bất công? Em và bọn họ cùng một dạng sao? Những chuyện bọn họ làm đều thuộc bổn phận, từ lúc nào, từ lúc nào anh cho em cái quyền giết người lung tung?”
Anh Túc ngẩn ngơ, bất ngờ tăng sức phản kháng, anh nhất thời không bắt kịp, để cô thoát được, nhảy ra xa cách anh vài thước, anh đè xuống tức giận gọi cô đi qua, miệng Anh Túc quật cường đến nỗi có thể treo một bình dầu, vừa hét vào mặt anh: “Anh nói đúng, sao tôi có thể cùng một dạng với bọn họ! Cái gì anh cũng không cho tôi nhúng tay, anh thật sự coi tôi như một món đồ chơi của anh! Lúc nào tôi cũng phải ngước đầu xem sắc mặt và hơi thở của anh! Anh là đồ hỗn đản! Biến thái! Lưu manh!”
“Nói hưu nói vượn gì đó!” Sắc mặt anh sa sầm, cố gắng kềm nén một tia lý trí. “Đến đây cho anh!”
Kết quả cô chỉ hậm hực liếc anh một cái, rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Đến giờ cơm chiều, Anh Túc vẫn chưa trở về, quản gia hỏi anh có cần đi tìm hay không, cơn giận của anh vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, chỉ xua tay không để ý. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn lo lắng, gọi người đến phân phó: “Ra ngoài tìm.”
Quản gia đáp lại một tiếng, rồi hỏi: “Tìm được rồi, có kêu tiểu thư Anh Túc về nhà không?”
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy muốn trở về thì trở về, không trở về, các người cũng đừng để ý.”
Anh đợi hai ngày, mỗi lần người theo dõi báo cáo Anh Túc ở bên ngoài không tốt lắm, thiếu chút nữa bị xe đụng, nhưng vẫn không có ý muốn về nhà. Anh muốn lợi dụng cơ hội này mài dũa tâm tính cô, kềm lại tính nóng nảy. Hết một tuần lễ, rốt cuộc cũng có người báo cáo, nói tiểu thư Anh Túc đã trở lại.
Anh không để ý cô một lúc lâu, mới gọi cô vào thư phòng, vừa trầm mặt phê duyệt văn kiện, vừa dùng khóe mắt lẳng lặng quan sát cô. Nhìn thấy cô chỉ qua một tuần ngắn ngủi, thân hình đã có chút gầy gò. Vốn đứng ngay cửa do dự một hồi, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, rồi lề mề đi đến gần, vẫn bộ dáng biết sai tội nghiệp như cũ - - nửa ngồi xổm xuống, mấy đầu ngón tay gắt gao bám lấy đầu gối anh, ngửa mặt lên, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh.
Anh nhớ lại cô đã quen dùng bộ dáng độc nhất vô nhị này đối phó với anh, càng không muốn để ý cô. Mãi cho đến khi Anh Túc kéo kéo góc áo của anh, cất giọng yếu ớt: “Anh Túc biết sai rồi, có được hay không? Người đừng tức giận nha.”
Anh vốn định hỏi cô sai ở chỗ nào, cúi đầu xuống, thì nhìn thấy cánh tay chi chít vết thương của cô. Anh Túc theo ánh mắt anh liền rụt tay lại, bị anh bắt được, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi nhìn vào đủ loại vết thương nho nhỏ.
Anh không muốn mềm lòng, nhưng theo bản năng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Chơi cái gì?”
Anh vừa hỏi như vậy, nước mắt Anh Túc liền trào ra khỏi hốc mắt, mang theo vẻ mặt ẩn nhẫn uất ức: “Đi làm thêm, lúc rửa bát làm rơi chén, bị mảnh vỡ cắt trúng.”
Trước mặt anh, lúc nào cô cũng tỏ ra kiêu căng, đôi khi còn có thể giương nanh múa vuốt, dáng vẻ này thì rất hiếm thấy, khiến cho anh hoàn toàn mềm lòng, một mặt kêu quản gia lấy thuốc trị thương, mặt khác giáo huấn cô: “Nuôi em lớn như vậy, là để đi rửa bát cho người ta sao?”
Tính khí của cô càng lúc càng lớn, kêu gào với anh: “Ai bảo anh không cần em nữa!”
“Anh nói không cần em khi nào?”
“Em bỏ đi một tuần lễ, anh cũng đâu cho người đi tìm! Là bản thân em mò về! Anh hoàn toàn không nhớ em, hoàn toàn không thương yêu em!”
Anh vốn định tiếp tục giáo huấn cô thêm hai ba câu, nhưng khi nhìn đến nước mắt và mấy vết thương của cô, thì một câu "lần sau không được làm ra chuyện như vậy nữa" cũng không nói nên lời. Chỉ có thể nhận mệnh bế cô nàng lên trên đùi, từng chút từng chút một thoa thuốc trị thương cho cô, một mặt chịu đựng cô cố ý không ngừng than đau ầm ĩ bên lỗ tai anh.
Về sau anh đã từng nhớ lại hai lần, nếu ngày đó cứ để mặc cho cô một khóc hai nháo, mà hạ quyết tâm sắt đá cảnh cáo nhắc nhở cô, có phải kết quả đã khác rồi hay không. Nhưng mà nghĩ lại, nếu sự việc có khả năng phát sinh thêm một lần nữa, anh không tránh được vẫn sẽ bảo trì nguyên dạng để cho nó phát sinh thêm một lần nữa.
Cuối cùng thì anh cũng sẽ không đành lòng, mặc kệ là lần đầu tiên, hay là sau đó phát sinh thêm bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên dung túng đi qua, lá gan của Anh Túc càng lúc càng lớn. Dường như cô nắm chắc anh nhất định sẽ đối xử với cô như thế nào, hoặc giả cho rằng bản thân mình giấu diếm rất tốt, dám âm thầm nhúng tay vào sự vụ của Lộ Minh. Khi Lộ Minh thuật lại tình hình, anh đã suy nghĩ rất lâu, rồi nói với anh ta: “Thuận theo cô ấy đi.”
“... Thiếu gia?”
Anh nhàn nhạt nói: “Đến thời điểm thích hợp thì bày ra cho cô ấy xem.”
Anh đợi hai tháng, mãi cho đến khi Anh Túc cho rằng đã có thể thu võng, chẳng qua chỉ là một cái thay đổi nhẹ, khiến cho hai tháng tâm huyết của cô như nước chảy về biển đông. Anh gọi cô đến bên cạnh, bày ra chứng cớ và sơ hở của cô, né tránh ánh mắt của cô, mang theo một chút thờ ơ mà khiển trách. Anh ám chỉ cho cô biết mình thất vọng, lại có chút cảnh cáo, gương mặt trầm như nước, không màng đến tình cảm riêng. Đến khi thấy sắc mặt cô tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ, mới thu miệng.
Anh cho rằng cô sẽ tiếp nhận một chút, không ngờ sau khi cắn môi một lúc lâu, cô lẳng lặng mở miệng: “Nếu anh vẫn muốn tôi mỗi ngày đều ngơ ngẩn ở trong Sở Trạch giống như trước kia, mỗi ngày đối diện với một mình anh, không bằng để tôi chết đi.”
Những lời này đến bất ngờ không chút phòng bị, giống như một cái dùi bén nhọn xuyên thật sâu vào trong lòng anh, làm cho anh nhỏ máu.
Anh nuôi dưỡng cô nhiều năm qua, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, lại nhận được một câu như vậy của cô.
Anh không thể diễn tả tâm trạng trong lòng mình bây giờ. Chờ cô phủi tay áo bỏ đi, quản gia mang theo ấm trà tiến vào, sau khi trầm mặc một hồi, mới không nóng không lạnh khuyên nhủ: “Chẳng qua tiểu thư Anh Túc cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ không trưởng thành, đều phê phán tâm tư của người lớn. Người lớn bảo nó không đúng chỗ nào, không tốt, không được làm, nó nhất định không tin, càng muốn thử một chút. Lúc này nói gì cũng là vô dụng, áp chế còn có thể khiến cô ấy phản ứng ngược lại, ngài đừng ngại để cô ấy ra ngoài va chạm đến đầu rơi máu chảy, lúc đó mới biết cái gì là đúng, cái gì là sai, tự nhiên sẽ trở về thôi.”
Anh tạm thời nghe lọt đề nghị này. Có một khoảng thời gian rất dài không để ý đến Anh Túc. Anh vốn tưởng rằng Anh Túc sẽ kềm lại tính tình một chút mà đến tìm anh, không ngờ cô lại không chủ động tới gặp anh một lần. Anh không quan tâm, dường như Anh Túc ngược lại càng yên tâm hơn, càng lúc càng làm theo ý mình, làm ra hành động lớn hơn. Nhưng cuối cùng tuổi cùng còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, thời điểm tính kế người khác cũng để cho người ta tính kế lại, có một buổi tối đến bến tàu nhận hàng, bị người ta ám toán, bị một phát súng sượt qua bụng.
Đêm đó, anh ngủ rất nông, sau khi nhận cuộc gọi của Lộ Minh, khoảnh khắc biết được sự tình liền thanh tỉnh.
Anh chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, trên eo có một vệt máu lớn đã khô hơn một nửa.
Anh cảm thấy cái lạnh xuyên thấu từ đầu đến chân.
Cuối cùng anh vẫn không đành lòng như trước kia. Mỗi lần anh muốn mài dũa tính tình của cô, kết quả là mài ra góc cạnh, ngược lại còn phản phé lại trên người anh. Anh Túc xuất viện, anh đích thân dạy cô kỹ thuật đánh nhau, lại dạy cô thủ pháp bắn súng, sau đó còn chia cho cô một phần sự vụ của Lộ Minh. Anh nhìn gương mặt không cảm xúc của cô, nhàn nhạt cảnh cáo: “Làm tốt công việc của em, đừng có tâm tư sai lệch, nửa phần cũng không được.”
Biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ khom người đáp "vâng".
Anh cảm thấy trong biểu cảm nhạt nhẽo của cô, mang theo một chút không đồng ý. Những chuyện phát sinh sau đó cũng đã chứng minh, cô hoàn toàn không nghe những gì anh nói. Vẫn thường xuyên trêu chọc Ly Chi và Lộ Minh, bởi vì quyền lực trong tay nên càng lúc càng thuận lợi, cũng càng lúc càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng anh còn nghe từ miệng người khác cáo trạng có liên quan đến Anh Túc, cho dù anh đã nhắc nhở vài lần, lần nào cô cũng khom người thưa vâng, bước ra khỏi thư phòng đảo mắt một cái liền quên sạch.
Mãi đến một ngày anh có một cuộc gặp gỡ nho nhỏ với Thương Dật, sau khi nhìn Anh Túc bưng trà vào rồi im lặng lui ra, anh ta liền nhìn sắc mặt anh, lắc lắc chén trà, rồi cười hỏi: “Sao gần đây tôi nghe nói trong nhà cậu không vừa mắt?”
“Tin đồn nhảm mà thôi.”
“Đối với biểu hiện nãy giờ của cậu, cũng cảm thấy; cũng hiểu được cậu với con nhóc cậu nuôi lớn kia hình như thật sự không hòa thuận lắm?”
Anh lườm anh ta một cái, chẳng muốn đáp lại. Thương Dật cũng không muốn dễ dàng bỏ qua đề tài này, lại cười nói: “Lúc trước không phải cậu nói với tôi, cậu đặt con nhóc này bên cạnh, chẳng qua là muốn tìm một người ngoan ngoãn biết nghe lời để giải buồn sao? Nếu bây giờ cậu cảm thấy con nhóc này trưởng thành không hợp ý cậu, sớm gả cô ấy ra ngoài không phải là được rồi sao, hoặc là phái cô ấy đến Tây Nam không nhìn thấy nữa cũng được mà. Tóm lại mấy cô nàng xinh đẹp lanh lợi ở Sở gia các người thật sự rất nhiều, lại tìm một người giống như vậy mang theo bên cạnh thôi.”
Thương Dật nhẹ nhàng bâng quơ, bàn tay Sở Hành khẽ ngừng lại, sau một lúc lâu mới đơn giản nói: “Không dễ dàng như vậy.”
Thương Dật chợt nhíu mày, cười nói: “Cái gì không dễ dàng? Tôi cảm thấy việc này rất dễ dàng.”
Anh cảm thấy cái tên Thương Dật này thật sự là miệng quạ đen, mỗi một lần đến thành phố C đều có thể nhẹ nhàng vứt xuống một đống mầm mống tai vạ. Đến tối, khi Anh Túc đến thư phòng, anh liếc nhìn cô một cái, mới giật mình phát hiện ra từ lúc cô mới tới Sở trạch, thấm thoát đã trôi qua rất nhiều năm.
Vóc dáng cô đã từng nhỏ nhắn, lại nghịch ngợm, oai phong hùng dũng khí phách hiên leo lên cây hải đường, leo được nửa đường thì sợ hãi, vẫn muốn anh ẵm xuống. Cho tới bây giờ, cô đã đứng tới cằm anh, gương mặt mũm mĩm như trẻ sơ sinh đã sớm không thấy, thân thể cũng phát dục rất rõ ràng, cử chỉ càng lúc càng trầm tĩnh, càng lúc càng tha thướt, sóng mắt lưu chuyển lộ ra một sắc đẹp uyển chuyển, thanh tú đẹp đẽ bức người, khiến người ta chói mắt.
Cô bưng trà cho anh, trong lòng anh không yên tiếp nhận, vô tình đánh nghiêng chiếc cốc, đổ lên tay cô. May mà nước trà không nóng. Lần này anh không lau tay cho cô, chỉ đưa tay khăn tay qua, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, mới từ từ tiếp nhận, lau khô từng ngón tay. Anh nhìn một hồi, rồi thong thả nói: “Anh Túc, trước kia em nói em không muốn ngơ ngẩn trong Sở trạch, tôi sẽ phái em đi thành phố D, chỗ đó đều do em quản, em muốn hay không?”
Anh Túc mở to mắt, có chút không dám tin nhìn anh. Anh tìm thật lâu trong mắt cô, cũng không phát hiện ra cảm cúc vui sướng, chỉ hàm chứa kinh ngạc và nghi ngờ, uất ức và oán hận, hơn nữa nước mắt liền trào ra, nói với anh: “Anh đuổi tôi đi sao?”
Bộ dáng này của cô, anh lại thấy mềm lòng: “Em không muốn đi, vậy thì quyết định đi.”
Chuyện này không biết sao có thể truyền đến tai Thương Dật, hai ngày sau, đặc biệt gọi điện tới cười hỏi anh: “Ơ này, lúc ấy tôi cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cậu lại có thể tống con nhóc bảo bối kia của cậu ra khỏi thành phố A? Cậu thật sự có thể bỏ được?”
Anh trả lời: “Anh nghe mấy thứ nhảm nhí này ở đâu vậy, không có chuyện này.”
Khoảnh khắc đề xuất đưa cô đi, anh thừa nhận, anh rõ ràng có cảm giác không nỡ.
Thậm chí, không chỉ là không nỡ. Hai chữ "giữ lại" này bất ngờ xuất hiện rất rõ ràng trong suy nghĩ của anh khi đó, khiến bản thân anh có chút trở tay không kịp.
Trước đêm đó, anh chưa từng động đến ý nghĩ như vậy.
Năm đó anh dẫn cô theo bên cạnh, vẫn chưa nghĩ tới nháy mắt sẽ trôi qua nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên anh bỏ qua đống văn kiện cần được phúc đáp gấp, ôm Anh Túc vừa gặp ác mộng lên đùi dỗ ngủ, trong lòng nhớ lại chẳng qua đã bốn năm năm sau, cuối cùng tình cảm cũng quá mỏng manh. Đến lúc đó anh tham khảo ý kiến cô, cho cô một đường lui thật tốt.
Mà nay bốn năm năm đã qua đi, ý niệm trong đầu anh năm đó chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền đè nén không đề cập tới.
Hiện giờ muốn anh tống cô ra ngoài, anh nhất định sẽ không đồng ý; nhưng nếu thuận theo ý tứ của anh, kết quả cuối cùng Anh Túc cúng sẽ không đồng ý.
Cô đã nói rõ từ rất sớm, không muốn ngơ ngẩn ở trong nhà, cũng không muốn mỗi ngày phải đối diện với anh. Nhưng anh để cho cô đi thành phố D, người người đều biết thế lực của Sở gia tập trung ở thành phố A và biên giới Tây Nam, anh làm như vậy, cho dù không tồn tại tâm tư nào khác, trong mắt cô và người ngoài, chẳng khác nào lưu đày trá hình.
Đột nhiên mất đi người dựa so với chưa bao giờ có người dựa thì sa sút hơn, đạo lý này, bản thân Anh Túc cũng biết.
Anh chưa bao giờ suy xét sự tình mà tốn thời gian lâu như vậy, cẩn thận đến do dự. Anh thử trở lại thời điểm Anh Túc còn chưa tới Sở gia, suốt đêm anh làm bạn với thuốc lá rượu chè ma túy và phụ nữ đẹp. Anh bỏ ra một tháng, thử dung nhập xa hoa trụy lạc nhuyễn ngọc ôn hương, phóng túng hoang phí, cuối cùng phát hiện không thích hợp. Lại muốn đủ loại phương pháp khác, phần lớn còn chưa thi hành liền bị tiêu trừ ngay trong đầu, còn lại hai ba loại, cũng chỉ là lướt qua thì kết thúc. Hơn nữa càng lúc càng xác nhận, muốn anh tống cô ra ngoài, anh nhất định không đồng ý.
Sau khi đã chắc chắn ý nghĩ này, liền suy tính làm cách nào không tiếng động lấy lại lòng người, nhưng phát hiện thời gian này, Anh Túc đối với anh càng lúc càng xa lánh.
Cô rất ít làm nũng năn nỉ trước mặt anh, cũng không tiếp tục quấn lấy anh làm một chút chuyện thú vị quá giới hạn. Ngược lại, lại trở nên quá ngoan ngoãn hiểu chuyện một cách kỳ lạ, hơn nữa còn trầm mặc ít nói, luôn luôn cúi mắt, thỉnh thoảng, khi muốn nhìn sắc mặt của anh mới cẩn thận nhấc mí mắt, nhưng nhanh chóng hạ thấp xuống. Trước mặt anh cũng không còn tùy ý, mà dần dần làm được một vừa hai phải, tiến thoái thoả đáng.
Đôi mắt cô vẫn trong veo trắng đen rõ ràng như cũ, không biết cụ thể từ khi nào, anh rất khó khăn nghiền ngẫm tâm tư của cô.
Trước mặt anh, cô vẫn duy trì lớp mặt nạ này thật lâu, anh vẫn không thể nào quen nổi. Một lần rốt cuộc cũng hỏi cô tại sao có thể đột nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Anh Túc khẽ mím môi, mí mắt cũng không nâng lên, mà nói: “Sợ người ta lại đuổi tôi đi.”
Anh nói: “Anh đuổi em đi khi nào?”
Thái độ của cô vẫn vô cùng mềm mại, không để ý anh lại hỏi như thế nào, cũng không lên tiếng. Gần đây cô đều tỏ thái độ này đối với anh, anh liếc nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Là vì chuyện đưa em đi thành phố D?”
Cô nghe xong, lông mi khẽ giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ từ từ lộ ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ. Trong lòng anh biết rõ cô đang giả ngu, đầu ngón tay cào vào trong lòng bàn tay cô một cái, cô vẫn đang bất tỉnh, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, nhắm mắt khẽ nói với anh: “Anh còn có việc khác sao?”
Anh liếc nhìn cô một cái, không trả lời mà hỏi lại: “Em mệt sao?”
Sau khi cô thật sự gật đầu, anh duỗi tay về phía cô: “Đến đây.”
Anh có thể đọc ra sửng sốt trong mắt cô, trên mặt là vẻ rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, cởi giầy nằm đưa lưng về phía anh trên ghế mĩ nhân. Anh vốn định kêu cô xoay người lại, nghĩ một chút lại thôi, chỉ vén mấy lọn tóc đang quấn trên cần cổ cô, một tay vòng qua eo cô, vỗ nhẹ nhàng, dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Cô vốn chỉ giả bộ ngủ, lại bị anh không ngừng vỗ vỗ vào lưng thật lâu, cuối cùng cũng từ từ ngủ mất. Một tay anh chống má, một tay cho cô gối đầu, nhìn cô nàng ngủ vung tay vung chân, bộ dáng vô ý thức, tùy hứng muốn độc chiếm cả cái ghế mỹ nhân, anh cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác bị cô chọc tức ban nãy cũng tiêu tan hơn phân nửa, đang véo nhẹ chóp mũi của cô, thì thấy con mắt cô chuyển động, mi tâm hơi nhí lại, trong miệng bắt đầu nói cái gì đó không rõ, là đang nằm mơ.
Anh khẽ cúi người, rốt cuộc cũng nghe rõ cô muốn nói gì: “Sở Hành, tôi hận an.”
Anh nhất thời ngẩn ra.
Lập tức bất động, đang nghi ngờ bản thân nghe lầm, thì lại nghe cô thì thào lập lại một lần nữa: “Sở Hành, tôi hận anh.”
Toàn thân anh như bị đóng đinh ở đó, sau một lúc lâu cũng không thể động đậy.
Hoàng hôn đến bên ngoài cửa sổ, cả thế giới đều trở nên nhu hòa. Cũng thời điểm này mấy năm trước, anh bế cô từ trên cây hải đường xuống, động tác đó làm những cánh hoa hải đường bay lả tả. Có một cánh hoa rơi trên chóp mũi cô, màu hồng nhàn nhạt, vừa vặn tôn lên hai đốm má hồng trên gò má.
Nhiều năm gần gũi, anh vốn hy vọng sẽ mãi như vậy cho đến khi đầu bạc. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được ba chữ đơn giản của cô, tôi hận anh. Như vậy mà thôi.
Anh Túc đã từng hỏi anh, cuối mùa xuân năm đó, trong bảy đứa bé gái đứng trong nội viện Sở gia, dựa vào cái gì mà cứ khăng khăng chọn cô.
Khi hỏi câu này, tuổi của cô cũng còn khá nhỏ, cô ngồi xổm bên cạnh anh, mấy ngón tay cào cào trên đùi anh, từ dưới đất nhìn lên anh. Trong con mắt đen lay láy đã không còn sự khiếp đảm khi mới tới Sở gia, mà xuất hiện chút long lanh, ngoan ngoãn và thân thiết, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy hoạt bát sôi nổi, ngây thơ đáng yêu.
Anh chưa từng nói cho cô biết, ngày đó cô có thể ở lại, cũng bởi vì một ánh mắt như vậy.
Mang theo chút nhạy bén, lại có chút khờ khạo, quan trọng là, mấy đứa bé gái khác đều có bộ dạng cúi mặt phục tùng, ngẫu nhiên cũng có lúc tò mò mà nâng mí mắt nhìn sang, nhưng cũng lập tức nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, chỉ riêng một mình cô, bất luận trong đáy mắt tồn tại một tia dè dặt, nhưng từ khi nhìn thấy anh liền tiếp tục nhìn anh, hơn nữa còn nhìn qua một cách thẳng thắn, nhìn một cách vô tư, nhìn một cách quang minh chính đại.
Khi đó Sở Hành dùng một tay chống gò má, có chút buồn cười suy nghĩ, xách một con nhóc như vậy ở bên người, cuộc sống sau này nhất định sẽ không nhàm chán như ngày xưa nữa.
Ngày đó, anh đánh giá cô cũng chỉ qua một cái liếc mắt, không cần câu hỏi, cũng đã có thể mò mẫm bảy tám phần tính khí của cô nàng. Con nhóc này không có nhiều kiên nhẫn, thậm chí có lẽ tính tình còn rất kém, nhưng đầu óc lại cực kỳ sáng suốt linh hoạt, lá gan không nhỏ, không chừng về sau sẽ không nhịn được mà giở một ít trò ma mãnh, thậm chí còn có thể bằng mặt không bằng lòng, hoạt động bí mật.
Mỗi một lần anh mang cô ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ một tháng ngắn ngủi, người bên ngoài đã lan truyền cái tên Anh Túc khắp nơi. Lại mấy ngày tiếp theo, Sau khi hoàn tất báo cáo công vụ, Lộ Minh đã buột miệng nói nhiều hơn một câu, nói tiệc sinh nhật hôm trước của anh, lễ vật đưa tới so với năm ngoái có sự khác biệt, rất nhiều người đã đổi sang tặng các loại nữ trang châu báu thích hợp cho con gái đeo, thậm chí còn có người tặng một khối ngọc Miến Điện, cao cỡ nửa người, chạm khắc theo gương mặt của Anh Túc.
Khi Sở Hành nghe những lời này, đưa mắt nhìn Anh Túc đang đứng trên hàng lang bên ngoài thư phòng. Chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay cô đã trượt lên trên cánh tay, cô đang kiễng chân, chuyên tâm đùa giỡn với con chim sẻ mỏ to đuôi đen ở trong lồng, hồn nhiên không hề phát giác bản thân đã trở thành đối tượng nịnh hót của người khác.
Về sau anh vẫn âm thầm quan sát cô, phát hiện Anh Túc không hề có cảm giác với mấy thứ này, chẳng qua bởi vì cô chưa từng nghĩ đến đám người đó mà mà thôi.
Khi đó tâm tư của cô cũng trong suốt thấu đáo như ánh mắt cô, vô cùng dễ đoán. Mỗi ngày cô đều rất thích nghiêng đầu nhìn ngắm anh, những lúc nói chuyện với anh thì trong mắt lúc nào cũng ánh lên nét cười, thỉnh thoảng tùy ý làm bậy, ánh mắt cũng đều sáng rực, chẳng qua cũng chỉ vì muốn thân mật kề cận với anh mà thôi.
Anh vẫn luôn có thói quen đơn độc một mình, nhưng từ khi Anh Túc đến Sở gia, anh lại có cảm giác thêm một người bên cạnh cũng không tệ lắm.
Thậm chí có thể cho là mơ hồ sung sướng. Người tinh tường có thể nhận ra một người không để bất cứ ai vào mắt, trong mắt lại chứa đầy một người. Một người có thể thoải mái chi phối tất cả hỉ nộ ái ố của cô ấy, cái loại tư vị độc chiếm này, so với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Anh mang theo cô bên cạnh, chiếu theo những tiêu chuẩn tốt nhất, mời thầy giỏi nhất, nghiêm túc cẩn thận dạy dỗ cô. Lại mặc kệ cô sai người xây một cái xích đu trên hành lang bên ngoài thư phòng, thậm chí ngầm cho phép cô kéo anh ra ngoài trong khi Ly Chi đang báo cáo, chỉ vì để cô cưỡi lên vai anh, hái cành hoa hải đường ở tít trên cao. Đủ mọi loại việc như thế, hoặc khác người hoặc hoang đường, chỉ cần Anh Túc đề xuất, anh gần như chưa bao giờ không đáp ứng.
Anh sẽ cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi kiêu ngạo của cô, cho nên vô tình tạo cho cô thói quen vô pháp vô thiên, một lòng muốn để cho cô kiêu căng xinh đẹp lớn lên. Quản lý Sở gia, trong lòng anh cũng lập kế hoạch cho cô, nhưng không để cho cô nhúng tay vào hắc đạo. Những thứ máu tanh tàn nhẫn của Sở gia, xuất hiện trong tầm mắt Anh Túc đều bị anh nhẹ nhàng phủi bay sạch sẽ. Anh dạy cô tri thư thức lễ, hy vọng cô có thể giống như con gái một gia đình bình thường, anh có thể tạo ra bóng mát che chở cho cô, để cô yên tâm thoải mái sống một cuộc đời an ổn.
Anh Túc cũng không bằng lòng làm theo. Anh bảo cô đọc kinh sử, cô lại chỉ thích "Hàn Phi Tử"; anh bảo cô xem lịch sử nước ngoài, không biết từ nơi nào cô lại làm ra một bản "quân chủ luận". Nội dung những cái này đều rất lý trí và nguội lạnh, chuyên nói về những đấu đá tính toán phức tạp, Anh Túc lại đọc làu làu. Mà những thứ như Luận Ngữ, Sử Ký, mỗi cái đều do anh kiên quyết ép buộc, cô mới dùng dằng không tình nguyện học thuộc.
Nhưng cũng có đôi khi, mặc dù kiên quyết ép buộc, Anh Túc cũng sẽ vắt óc trốn tránh. Thủ đoạn thường dùng chính là thừa dịp tâm trạng của anh rất tốt cọ qua cọ lại mấy cái, từ từ ngồi xổm trước mặt anh, hai tay sợ hãi bám vào đầu gối anh, ngửa mặt nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầu khẩn cầu.
Gặp phải những hành động như vậy của cô, Sở Hành đang trong tâm trạng muốn giáo huấn cô, cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Anh lớn hơn cô mười một tuổi, cảm xúc đã sớm trầm lắng hướng nội, tâm địa lạnh lùng cứng rắn theo năm tháng. Tự mình tiếp quản Sở gia, vẹn tròn quy củ, thưởng phạt phân minh. Trong thói quen đã không có ba từ không khống chế, nhưng sau này khi anh hồi tưởng lại, những cái này khi đối mặt với cầu xin khéo léo của Anh Túc, gần như kết cục mỗi lần đều là anh mềm lòng đầu hàng dưới ánh mắt của cô, ôm cô ngồi lên đùi, vuốt ve mái tóc cô, ngược lại còn dụ dỗ cô.
Số lần như vậy theo thời gian ngày một nhiều hơn, thế cho nên có một lần Thương Dật đến, nhìn thấy cách thức bọn họ ở chung, lúc gần đi mới cười như không cười nói với anh một câu: “Nhìn hiện tại, ngược lại giống như là con nhóc mà cậu nuôi dưỡng đang cưỡi trên đầu cậu.”
Thương Dật không chỉ nói qua một lần là anh đã quá nuông chiều Anh Túc, mỗi lần như vậy, anh đều lơ đễnh, tự nhận chẳng qua đối cô có đôi chút dung túng quá mức, còn lâu lắm mới đạt tới trình độ kinh khủng. Mãi cho đến bây giờ Thương Dật sửa lại cách nói, để cho anh cuối cùng cũng phải trố mắt, chấn động.
Anh phải mất mấy ngày lưu tâm đánh giá Anh Túc, mới phát giác cô đã sớm trưởng thành, nhưng chưa trở thành dáng vẻ mà anh tưởng tượng.
Anh vẫn cho rằng chẳng qua cô cũng chỉ có chút tùy ý tùy hứng mà thôi, nhưng mấy ngày sau đó anh mới thật sự hiểu rõ, Anh Túc ở sau lưng anh, đã làm ra những hành động tàn nhẫn lạnh lùng vượt xa dự liệu của anh.
Anh chưa bao giờ trao cho cô bất cứ quyền lực gì, chỉ một lần lúc có Ly Chi, Anh Túc đang bám đầu gối anh đột nhiên mở miệng, lần đó vốn do Ly Chi phụ trách vào nhà giam thẩm vấn. Anh nhíu mày không đồng ý, nhưng lại bị Anh Túc ôm lấy cánh tay mong chờ đung đưa hai cái, anh vẫn nhịn không được mà mềm lòng. Ngày đó Anh Túc vui vẻ đi, chờ thêm hai ngày, cô giao lại bản ghi chép sau khi thẩm vấn. Trận thẩm vấn đó vốn không tính là sự kiện quan trọng gì, bản thân anh lại bận rộn, chỉ lướt nhìn kết quả, thuận miệng hỏi hai ba câu liền gác sang một bên. Vài ngày sau, anh bất ngờ nghĩ đến chuyện này, gọi Lộ Minh tới hỏi hai câu, mới biết ngày đó Anh Túc thẩm vấn có bao nhiêu tàn nhẫn và bạo lực.
Ngày đó, cô chủ trì thẩm vấn, so với ngày thường Lộ Minh chủ trì còn đơn giản mà đẫm máu hơn. Anh Túc chỉ thờ ơ nhìn hai người trước bàn biện bạch đấu đá lẫn nhau chừng mười mấy phút liền mất kiên nhẫn, tiện tay đẩy bộ trà cụ gốm sứ trên bàn xuống đất. Đến khi phòng thẩm vấn yên lặng trở lại, mới mở miệng: “Hai người các anh đánh nhau một trận, không giới hạn bất cứ bộ phận nào trên cơ thể. Người nào bị đánh chết trước, người đó chính là thủ phạm. Nếu không chịu động thủ, chẳng khác nào tự động cam chịu để người khác ngộ sát. Y theo gia quy Sở gia mà xử trí. Bây giờ, bắt đầu đi.”
Sau đó, quả thật một người trong đó rõ ràng bị đánh tới thất khiếu chảy máu mà chết.
Nghe Lộ Minh nói xong, anh liền tìm lại bản ghi chép thẩm vấn mà Anh Túc trình lên, suốt cả quá trình không nói một chữ. Lúc này mới gọi Anh Túc đến thư phòng, không ngờ bị chất trách xong, Anh Túc chỉ trầm mặc một lúc, rồi chống đối nói: “Chết thì chết rồi, có gì ghê gớm chứ.”
Anh bị cô dùng những lời này để chống đối thật sự không thể tin. Trong nháy mắt trở nên kinh ngạc và phẫn nộ, gần như muốn ném bay cái chặn giấy: “Em thử nói lại một lần nữa xem!”
Anh chưa từng có thái độ giận dữ như vậy với cô, Anh Túc lén lút nhìn anh đánh giá, cắn môi, cuối cùng vẫn quật cường nói: “Em có gì không dám nói? Sở gia nuôi mấy thứ sát thủ này, có ai mỗi ngày không phải lo lắng đề phòng, có mấy ai có thể chân chính chờ đến ngày rửa tay trong chậu vàng? Vẫn là không sớm thì muộn cũng bị đồng đảng phản bội, cấp trên xử tử, bị kẻ thù đuối giết. Nếu sớm cũng chết, muộn cũng chết, dù sao trong lúc này sai ra ngoài, chẳng qua cũng có thể thu thêm mấy cái mạng, có chết hay không thì có gì ghê gớm chứ? Chết như thế nào mới ghê gớm? Dù sao hai người kia, người nào còn sống cũng chẳng có gì khác.”
Cô chắp tay sau lưng, hất cằm lên, nói những lời ngụy biện thật sự hợp tình hợp lý. Anh tức giận kinh khủng, nhưng trên mặt cũng không thấy chút giận dữ nào, ngược lại còn chậm rãi cười: “Những lời này của em thật sự có thể lôi diêm vương lên mặt đất. Chiếu theo lời em, Sở gia không còn có quy củ rồi!”
Như thế trong nháy mắt, anh nhìn thấy cô cười nhạt khi nghe anh niệm hai chữ "quy củ", nhưng sau đó lại che giấu cực kỳ tốt, chỉ yên lặng đứng đó không nói. Anh nhất thời không thể nghĩ thông, làm sao cô có thể bất ngờ trở thành dáng vẻ như thế này, trong cơn giận dữ, anh trầm giọng trách mắng: “Là ai đã dạy em những thứ lộn xộn không ăn nhập này!”
“Không ai cả.”
“Nói hay không?”
“Không ai cả.” Anh Túc lẳng lặng ngẩng đầu lên. “Anh cảm thấy em lớn lên ở cái nơi này, những thứ đó còn cần phải có người đặc biệt dạy em sao?”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bộ quần áo cưỡi ngựa màu hồng chưa được thay ra, thân hình linh hoạt mà hiên ngang, sắc thái bức người, không một chút sợ hãi, ngược lại còn xinh đẹp rực rỡ. Anh nhìn cô, chỉ cảm thấy mạch máu ngay thái dương đập dữ dội, một tay kéo cô qua, đặt lên trên đùi, rồi hung hăng đánh vào hai bàn tay cô.
Đã rất lâu Anh Túc không bị đối xử như vậy, liền sửng sốt, rồi bắt đầu khóc, nghiêng đầu sang chỗ khác, lớn tiếng nói: “Anh dựa vào cái gì đánh tôi! Tôi không có sai! Anh không được phép đánh tôi!”
Anh trầm giọng nói: “Không đánh em nữa, nên em làm phản lên tới trời rồi! Anh đã dạy em lòng dạ ngoan độc đến mức này khi nào!”
Anh Túc vùng vẫy dưới bàn tay anh, khóc thành tiếng: “Ly Chi và Lộ Minh, bọn họ rõ ràng đều làm như vậy mà! Vì sao anh chỉ phạt một mình tôi không phạt bọn họ! Những việc bọn họ đã làm so với cái này còn ngoan độc hơn gấp trăm lần, anh cũng chưa nói qua một câu! Tôi hoàn toàn không có sai! Anh bất công! Anh không công bằng!”
Anh giận quá hóa cười: “Anh bất công? Em và bọn họ cùng một dạng sao? Những chuyện bọn họ làm đều thuộc bổn phận, từ lúc nào, từ lúc nào anh cho em cái quyền giết người lung tung?”
Anh Túc ngẩn ngơ, bất ngờ tăng sức phản kháng, anh nhất thời không bắt kịp, để cô thoát được, nhảy ra xa cách anh vài thước, anh đè xuống tức giận gọi cô đi qua, miệng Anh Túc quật cường đến nỗi có thể treo một bình dầu, vừa hét vào mặt anh: “Anh nói đúng, sao tôi có thể cùng một dạng với bọn họ! Cái gì anh cũng không cho tôi nhúng tay, anh thật sự coi tôi như một món đồ chơi của anh! Lúc nào tôi cũng phải ngước đầu xem sắc mặt và hơi thở của anh! Anh là đồ hỗn đản! Biến thái! Lưu manh!”
“Nói hưu nói vượn gì đó!” Sắc mặt anh sa sầm, cố gắng kềm nén một tia lý trí. “Đến đây cho anh!”
Kết quả cô chỉ hậm hực liếc anh một cái, rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Đến giờ cơm chiều, Anh Túc vẫn chưa trở về, quản gia hỏi anh có cần đi tìm hay không, cơn giận của anh vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, chỉ xua tay không để ý. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn lo lắng, gọi người đến phân phó: “Ra ngoài tìm.”
Quản gia đáp lại một tiếng, rồi hỏi: “Tìm được rồi, có kêu tiểu thư Anh Túc về nhà không?”
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy muốn trở về thì trở về, không trở về, các người cũng đừng để ý.”
Anh đợi hai ngày, mỗi lần người theo dõi báo cáo Anh Túc ở bên ngoài không tốt lắm, thiếu chút nữa bị xe đụng, nhưng vẫn không có ý muốn về nhà. Anh muốn lợi dụng cơ hội này mài dũa tâm tính cô, kềm lại tính nóng nảy. Hết một tuần lễ, rốt cuộc cũng có người báo cáo, nói tiểu thư Anh Túc đã trở lại.
Anh không để ý cô một lúc lâu, mới gọi cô vào thư phòng, vừa trầm mặt phê duyệt văn kiện, vừa dùng khóe mắt lẳng lặng quan sát cô. Nhìn thấy cô chỉ qua một tuần ngắn ngủi, thân hình đã có chút gầy gò. Vốn đứng ngay cửa do dự một hồi, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, rồi lề mề đi đến gần, vẫn bộ dáng biết sai tội nghiệp như cũ - - nửa ngồi xổm xuống, mấy đầu ngón tay gắt gao bám lấy đầu gối anh, ngửa mặt lên, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh.
Anh nhớ lại cô đã quen dùng bộ dáng độc nhất vô nhị này đối phó với anh, càng không muốn để ý cô. Mãi cho đến khi Anh Túc kéo kéo góc áo của anh, cất giọng yếu ớt: “Anh Túc biết sai rồi, có được hay không? Người đừng tức giận nha.”
Anh vốn định hỏi cô sai ở chỗ nào, cúi đầu xuống, thì nhìn thấy cánh tay chi chít vết thương của cô. Anh Túc theo ánh mắt anh liền rụt tay lại, bị anh bắt được, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi nhìn vào đủ loại vết thương nho nhỏ.
Anh không muốn mềm lòng, nhưng theo bản năng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Chơi cái gì?”
Anh vừa hỏi như vậy, nước mắt Anh Túc liền trào ra khỏi hốc mắt, mang theo vẻ mặt ẩn nhẫn uất ức: “Đi làm thêm, lúc rửa bát làm rơi chén, bị mảnh vỡ cắt trúng.”
Trước mặt anh, lúc nào cô cũng tỏ ra kiêu căng, đôi khi còn có thể giương nanh múa vuốt, dáng vẻ này thì rất hiếm thấy, khiến cho anh hoàn toàn mềm lòng, một mặt kêu quản gia lấy thuốc trị thương, mặt khác giáo huấn cô: “Nuôi em lớn như vậy, là để đi rửa bát cho người ta sao?”
Tính khí của cô càng lúc càng lớn, kêu gào với anh: “Ai bảo anh không cần em nữa!”
“Anh nói không cần em khi nào?”
“Em bỏ đi một tuần lễ, anh cũng đâu cho người đi tìm! Là bản thân em mò về! Anh hoàn toàn không nhớ em, hoàn toàn không thương yêu em!”
Anh vốn định tiếp tục giáo huấn cô thêm hai ba câu, nhưng khi nhìn đến nước mắt và mấy vết thương của cô, thì một câu "lần sau không được làm ra chuyện như vậy nữa" cũng không nói nên lời. Chỉ có thể nhận mệnh bế cô nàng lên trên đùi, từng chút từng chút một thoa thuốc trị thương cho cô, một mặt chịu đựng cô cố ý không ngừng than đau ầm ĩ bên lỗ tai anh.
Về sau anh đã từng nhớ lại hai lần, nếu ngày đó cứ để mặc cho cô một khóc hai nháo, mà hạ quyết tâm sắt đá cảnh cáo nhắc nhở cô, có phải kết quả đã khác rồi hay không. Nhưng mà nghĩ lại, nếu sự việc có khả năng phát sinh thêm một lần nữa, anh không tránh được vẫn sẽ bảo trì nguyên dạng để cho nó phát sinh thêm một lần nữa.
Cuối cùng thì anh cũng sẽ không đành lòng, mặc kệ là lần đầu tiên, hay là sau đó phát sinh thêm bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên dung túng đi qua, lá gan của Anh Túc càng lúc càng lớn. Dường như cô nắm chắc anh nhất định sẽ đối xử với cô như thế nào, hoặc giả cho rằng bản thân mình giấu diếm rất tốt, dám âm thầm nhúng tay vào sự vụ của Lộ Minh. Khi Lộ Minh thuật lại tình hình, anh đã suy nghĩ rất lâu, rồi nói với anh ta: “Thuận theo cô ấy đi.”
“... Thiếu gia?”
Anh nhàn nhạt nói: “Đến thời điểm thích hợp thì bày ra cho cô ấy xem.”
Anh đợi hai tháng, mãi cho đến khi Anh Túc cho rằng đã có thể thu võng, chẳng qua chỉ là một cái thay đổi nhẹ, khiến cho hai tháng tâm huyết của cô như nước chảy về biển đông. Anh gọi cô đến bên cạnh, bày ra chứng cớ và sơ hở của cô, né tránh ánh mắt của cô, mang theo một chút thờ ơ mà khiển trách. Anh ám chỉ cho cô biết mình thất vọng, lại có chút cảnh cáo, gương mặt trầm như nước, không màng đến tình cảm riêng. Đến khi thấy sắc mặt cô tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ, mới thu miệng.
Anh cho rằng cô sẽ tiếp nhận một chút, không ngờ sau khi cắn môi một lúc lâu, cô lẳng lặng mở miệng: “Nếu anh vẫn muốn tôi mỗi ngày đều ngơ ngẩn ở trong Sở Trạch giống như trước kia, mỗi ngày đối diện với một mình anh, không bằng để tôi chết đi.”
Những lời này đến bất ngờ không chút phòng bị, giống như một cái dùi bén nhọn xuyên thật sâu vào trong lòng anh, làm cho anh nhỏ máu.
Anh nuôi dưỡng cô nhiều năm qua, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, lại nhận được một câu như vậy của cô.
Anh không thể diễn tả tâm trạng trong lòng mình bây giờ. Chờ cô phủi tay áo bỏ đi, quản gia mang theo ấm trà tiến vào, sau khi trầm mặc một hồi, mới không nóng không lạnh khuyên nhủ: “Chẳng qua tiểu thư Anh Túc cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ không trưởng thành, đều phê phán tâm tư của người lớn. Người lớn bảo nó không đúng chỗ nào, không tốt, không được làm, nó nhất định không tin, càng muốn thử một chút. Lúc này nói gì cũng là vô dụng, áp chế còn có thể khiến cô ấy phản ứng ngược lại, ngài đừng ngại để cô ấy ra ngoài va chạm đến đầu rơi máu chảy, lúc đó mới biết cái gì là đúng, cái gì là sai, tự nhiên sẽ trở về thôi.”
Anh tạm thời nghe lọt đề nghị này. Có một khoảng thời gian rất dài không để ý đến Anh Túc. Anh vốn tưởng rằng Anh Túc sẽ kềm lại tính tình một chút mà đến tìm anh, không ngờ cô lại không chủ động tới gặp anh một lần. Anh không quan tâm, dường như Anh Túc ngược lại càng yên tâm hơn, càng lúc càng làm theo ý mình, làm ra hành động lớn hơn. Nhưng cuối cùng tuổi cùng còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, thời điểm tính kế người khác cũng để cho người ta tính kế lại, có một buổi tối đến bến tàu nhận hàng, bị người ta ám toán, bị một phát súng sượt qua bụng.
Đêm đó, anh ngủ rất nông, sau khi nhận cuộc gọi của Lộ Minh, khoảnh khắc biết được sự tình liền thanh tỉnh.
Anh chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, trên eo có một vệt máu lớn đã khô hơn một nửa.
Anh cảm thấy cái lạnh xuyên thấu từ đầu đến chân.
Cuối cùng anh vẫn không đành lòng như trước kia. Mỗi lần anh muốn mài dũa tính tình của cô, kết quả là mài ra góc cạnh, ngược lại còn phản phé lại trên người anh. Anh Túc xuất viện, anh đích thân dạy cô kỹ thuật đánh nhau, lại dạy cô thủ pháp bắn súng, sau đó còn chia cho cô một phần sự vụ của Lộ Minh. Anh nhìn gương mặt không cảm xúc của cô, nhàn nhạt cảnh cáo: “Làm tốt công việc của em, đừng có tâm tư sai lệch, nửa phần cũng không được.”
Biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ khom người đáp "vâng".
Anh cảm thấy trong biểu cảm nhạt nhẽo của cô, mang theo một chút không đồng ý. Những chuyện phát sinh sau đó cũng đã chứng minh, cô hoàn toàn không nghe những gì anh nói. Vẫn thường xuyên trêu chọc Ly Chi và Lộ Minh, bởi vì quyền lực trong tay nên càng lúc càng thuận lợi, cũng càng lúc càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng anh còn nghe từ miệng người khác cáo trạng có liên quan đến Anh Túc, cho dù anh đã nhắc nhở vài lần, lần nào cô cũng khom người thưa vâng, bước ra khỏi thư phòng đảo mắt một cái liền quên sạch.
Mãi đến một ngày anh có một cuộc gặp gỡ nho nhỏ với Thương Dật, sau khi nhìn Anh Túc bưng trà vào rồi im lặng lui ra, anh ta liền nhìn sắc mặt anh, lắc lắc chén trà, rồi cười hỏi: “Sao gần đây tôi nghe nói trong nhà cậu không vừa mắt?”
“Tin đồn nhảm mà thôi.”
“Đối với biểu hiện nãy giờ của cậu, cũng cảm thấy; cũng hiểu được cậu với con nhóc cậu nuôi lớn kia hình như thật sự không hòa thuận lắm?”
Anh lườm anh ta một cái, chẳng muốn đáp lại. Thương Dật cũng không muốn dễ dàng bỏ qua đề tài này, lại cười nói: “Lúc trước không phải cậu nói với tôi, cậu đặt con nhóc này bên cạnh, chẳng qua là muốn tìm một người ngoan ngoãn biết nghe lời để giải buồn sao? Nếu bây giờ cậu cảm thấy con nhóc này trưởng thành không hợp ý cậu, sớm gả cô ấy ra ngoài không phải là được rồi sao, hoặc là phái cô ấy đến Tây Nam không nhìn thấy nữa cũng được mà. Tóm lại mấy cô nàng xinh đẹp lanh lợi ở Sở gia các người thật sự rất nhiều, lại tìm một người giống như vậy mang theo bên cạnh thôi.”
Thương Dật nhẹ nhàng bâng quơ, bàn tay Sở Hành khẽ ngừng lại, sau một lúc lâu mới đơn giản nói: “Không dễ dàng như vậy.”
Thương Dật chợt nhíu mày, cười nói: “Cái gì không dễ dàng? Tôi cảm thấy việc này rất dễ dàng.”
Anh cảm thấy cái tên Thương Dật này thật sự là miệng quạ đen, mỗi một lần đến thành phố C đều có thể nhẹ nhàng vứt xuống một đống mầm mống tai vạ. Đến tối, khi Anh Túc đến thư phòng, anh liếc nhìn cô một cái, mới giật mình phát hiện ra từ lúc cô mới tới Sở trạch, thấm thoát đã trôi qua rất nhiều năm.
Vóc dáng cô đã từng nhỏ nhắn, lại nghịch ngợm, oai phong hùng dũng khí phách hiên leo lên cây hải đường, leo được nửa đường thì sợ hãi, vẫn muốn anh ẵm xuống. Cho tới bây giờ, cô đã đứng tới cằm anh, gương mặt mũm mĩm như trẻ sơ sinh đã sớm không thấy, thân thể cũng phát dục rất rõ ràng, cử chỉ càng lúc càng trầm tĩnh, càng lúc càng tha thướt, sóng mắt lưu chuyển lộ ra một sắc đẹp uyển chuyển, thanh tú đẹp đẽ bức người, khiến người ta chói mắt.
Cô bưng trà cho anh, trong lòng anh không yên tiếp nhận, vô tình đánh nghiêng chiếc cốc, đổ lên tay cô. May mà nước trà không nóng. Lần này anh không lau tay cho cô, chỉ đưa tay khăn tay qua, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, mới từ từ tiếp nhận, lau khô từng ngón tay. Anh nhìn một hồi, rồi thong thả nói: “Anh Túc, trước kia em nói em không muốn ngơ ngẩn trong Sở trạch, tôi sẽ phái em đi thành phố D, chỗ đó đều do em quản, em muốn hay không?”
Anh Túc mở to mắt, có chút không dám tin nhìn anh. Anh tìm thật lâu trong mắt cô, cũng không phát hiện ra cảm cúc vui sướng, chỉ hàm chứa kinh ngạc và nghi ngờ, uất ức và oán hận, hơn nữa nước mắt liền trào ra, nói với anh: “Anh đuổi tôi đi sao?”
Bộ dáng này của cô, anh lại thấy mềm lòng: “Em không muốn đi, vậy thì quyết định đi.”
Chuyện này không biết sao có thể truyền đến tai Thương Dật, hai ngày sau, đặc biệt gọi điện tới cười hỏi anh: “Ơ này, lúc ấy tôi cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cậu lại có thể tống con nhóc bảo bối kia của cậu ra khỏi thành phố A? Cậu thật sự có thể bỏ được?”
Anh trả lời: “Anh nghe mấy thứ nhảm nhí này ở đâu vậy, không có chuyện này.”
Khoảnh khắc đề xuất đưa cô đi, anh thừa nhận, anh rõ ràng có cảm giác không nỡ.
Thậm chí, không chỉ là không nỡ. Hai chữ "giữ lại" này bất ngờ xuất hiện rất rõ ràng trong suy nghĩ của anh khi đó, khiến bản thân anh có chút trở tay không kịp.
Trước đêm đó, anh chưa từng động đến ý nghĩ như vậy.
Năm đó anh dẫn cô theo bên cạnh, vẫn chưa nghĩ tới nháy mắt sẽ trôi qua nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên anh bỏ qua đống văn kiện cần được phúc đáp gấp, ôm Anh Túc vừa gặp ác mộng lên đùi dỗ ngủ, trong lòng nhớ lại chẳng qua đã bốn năm năm sau, cuối cùng tình cảm cũng quá mỏng manh. Đến lúc đó anh tham khảo ý kiến cô, cho cô một đường lui thật tốt.
Mà nay bốn năm năm đã qua đi, ý niệm trong đầu anh năm đó chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền đè nén không đề cập tới.
Hiện giờ muốn anh tống cô ra ngoài, anh nhất định sẽ không đồng ý; nhưng nếu thuận theo ý tứ của anh, kết quả cuối cùng Anh Túc cúng sẽ không đồng ý.
Cô đã nói rõ từ rất sớm, không muốn ngơ ngẩn ở trong nhà, cũng không muốn mỗi ngày phải đối diện với anh. Nhưng anh để cho cô đi thành phố D, người người đều biết thế lực của Sở gia tập trung ở thành phố A và biên giới Tây Nam, anh làm như vậy, cho dù không tồn tại tâm tư nào khác, trong mắt cô và người ngoài, chẳng khác nào lưu đày trá hình.
Đột nhiên mất đi người dựa so với chưa bao giờ có người dựa thì sa sút hơn, đạo lý này, bản thân Anh Túc cũng biết.
Anh chưa bao giờ suy xét sự tình mà tốn thời gian lâu như vậy, cẩn thận đến do dự. Anh thử trở lại thời điểm Anh Túc còn chưa tới Sở gia, suốt đêm anh làm bạn với thuốc lá rượu chè ma túy và phụ nữ đẹp. Anh bỏ ra một tháng, thử dung nhập xa hoa trụy lạc nhuyễn ngọc ôn hương, phóng túng hoang phí, cuối cùng phát hiện không thích hợp. Lại muốn đủ loại phương pháp khác, phần lớn còn chưa thi hành liền bị tiêu trừ ngay trong đầu, còn lại hai ba loại, cũng chỉ là lướt qua thì kết thúc. Hơn nữa càng lúc càng xác nhận, muốn anh tống cô ra ngoài, anh nhất định không đồng ý.
Sau khi đã chắc chắn ý nghĩ này, liền suy tính làm cách nào không tiếng động lấy lại lòng người, nhưng phát hiện thời gian này, Anh Túc đối với anh càng lúc càng xa lánh.
Cô rất ít làm nũng năn nỉ trước mặt anh, cũng không tiếp tục quấn lấy anh làm một chút chuyện thú vị quá giới hạn. Ngược lại, lại trở nên quá ngoan ngoãn hiểu chuyện một cách kỳ lạ, hơn nữa còn trầm mặc ít nói, luôn luôn cúi mắt, thỉnh thoảng, khi muốn nhìn sắc mặt của anh mới cẩn thận nhấc mí mắt, nhưng nhanh chóng hạ thấp xuống. Trước mặt anh cũng không còn tùy ý, mà dần dần làm được một vừa hai phải, tiến thoái thoả đáng.
Đôi mắt cô vẫn trong veo trắng đen rõ ràng như cũ, không biết cụ thể từ khi nào, anh rất khó khăn nghiền ngẫm tâm tư của cô.
Trước mặt anh, cô vẫn duy trì lớp mặt nạ này thật lâu, anh vẫn không thể nào quen nổi. Một lần rốt cuộc cũng hỏi cô tại sao có thể đột nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Anh Túc khẽ mím môi, mí mắt cũng không nâng lên, mà nói: “Sợ người ta lại đuổi tôi đi.”
Anh nói: “Anh đuổi em đi khi nào?”
Thái độ của cô vẫn vô cùng mềm mại, không để ý anh lại hỏi như thế nào, cũng không lên tiếng. Gần đây cô đều tỏ thái độ này đối với anh, anh liếc nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Là vì chuyện đưa em đi thành phố D?”
Cô nghe xong, lông mi khẽ giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ từ từ lộ ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ. Trong lòng anh biết rõ cô đang giả ngu, đầu ngón tay cào vào trong lòng bàn tay cô một cái, cô vẫn đang bất tỉnh, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, nhắm mắt khẽ nói với anh: “Anh còn có việc khác sao?”
Anh liếc nhìn cô một cái, không trả lời mà hỏi lại: “Em mệt sao?”
Sau khi cô thật sự gật đầu, anh duỗi tay về phía cô: “Đến đây.”
Anh có thể đọc ra sửng sốt trong mắt cô, trên mặt là vẻ rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, cởi giầy nằm đưa lưng về phía anh trên ghế mĩ nhân. Anh vốn định kêu cô xoay người lại, nghĩ một chút lại thôi, chỉ vén mấy lọn tóc đang quấn trên cần cổ cô, một tay vòng qua eo cô, vỗ nhẹ nhàng, dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Cô vốn chỉ giả bộ ngủ, lại bị anh không ngừng vỗ vỗ vào lưng thật lâu, cuối cùng cũng từ từ ngủ mất. Một tay anh chống má, một tay cho cô gối đầu, nhìn cô nàng ngủ vung tay vung chân, bộ dáng vô ý thức, tùy hứng muốn độc chiếm cả cái ghế mỹ nhân, anh cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác bị cô chọc tức ban nãy cũng tiêu tan hơn phân nửa, đang véo nhẹ chóp mũi của cô, thì thấy con mắt cô chuyển động, mi tâm hơi nhí lại, trong miệng bắt đầu nói cái gì đó không rõ, là đang nằm mơ.
Anh khẽ cúi người, rốt cuộc cũng nghe rõ cô muốn nói gì: “Sở Hành, tôi hận an.”
Anh nhất thời ngẩn ra.
Lập tức bất động, đang nghi ngờ bản thân nghe lầm, thì lại nghe cô thì thào lập lại một lần nữa: “Sở Hành, tôi hận anh.”
Toàn thân anh như bị đóng đinh ở đó, sau một lúc lâu cũng không thể động đậy.
Hoàng hôn đến bên ngoài cửa sổ, cả thế giới đều trở nên nhu hòa. Cũng thời điểm này mấy năm trước, anh bế cô từ trên cây hải đường xuống, động tác đó làm những cánh hoa hải đường bay lả tả. Có một cánh hoa rơi trên chóp mũi cô, màu hồng nhàn nhạt, vừa vặn tôn lên hai đốm má hồng trên gò má.
Nhiều năm gần gũi, anh vốn hy vọng sẽ mãi như vậy cho đến khi đầu bạc. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được ba chữ đơn giản của cô, tôi hận anh. Như vậy mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook