Mị Sát
-
Chương 48
Edit: Chickenliverpate
Ly Chi là người trong dòng tộc Lương gia, mấy chục năm nay cùng với Sở gia nhạt như nước ốc, đến bây giờ sớm đã đến mức rối rắm không rõ ràng.
Từ khi Sở Hành làm đương gia cho tới nay, mối liên hệ với Lương gia ngày càng xa cách. Cho đến khi Ly Chi đến đây, hai nhà mới dần dần khôi phục qua lại. Hiện nay gia chủ Lương gia cũng là ba của Ly Chi, khi xử lý một số vấn đề liên quan đến lợi ích cùng với Sở Hành, lúc nào cũng phải thật sự nghiền ngẫm mấy lần sắc mặt và ánh mắt của anh; khi Sở Hành bắt tay Lương gia hợp tác trong công việc, cũng sẽ kéo dài thời gian suy nghĩ về phía thành phố T có thể xuất hiện phản ứng và thái độ gì.
Sở Hành nghe xong, từ chối cho ý kiến. Anh đặt một tay lên hai chân đang bắt chéo, không lên tiếng. Vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa, cầu xin: "Tôi bị Ly Chi ép buộc mới làm ra chuyện này, thiếu gia! Kế hoạch của Ly Chi không liên quan gì đến tôi, thiếu gia! Cô ta kêu tôi làm việc này, không nói muốn làm hại chính là tiểu thư Anh Túc! Hơn nữa lúc Ly Chi cầm dao muốn phá hủy gương mặt của tiểu thư Anh Túc, là tôi ở bên cạnh khuyên thật lâu cô ta mới bỏ dao xuống! Thiếu gia tha mạng, thiếu gia!"
Sở Hành vốn đã ra đến bên ngoài phòng giam, sau khi nghe anh ta nói như vậy, bước chân dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu.
Anh liếc vệ sĩ kia một cái, trong ánh mắt không chứa bất kỳ loại cảm xúc nào. Sau đó, nhìn thấy anh xua tay một cách dứt khoát.
Lộ Minh vội vàng khom người: "Vâng, tôi sẽ xử lý."
Đến khi bóng dáng Sở Hành biến mất khỏi nhà giam tư nhân, Lộ Minh xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Thất thần ở đó làm gì, còn không mau kéo nó vào kho lạnh cho đông chết!"
Vệ sĩ đó sững sờ, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng tôi không làm gì cả! Thật sự không hề làm gì cả mà! Trợ lý tổng giám đốc Lộ! Trợ lý tổng giám đốc Lộ, anh cứu tôi với!"
"Đã giúp Ly Chi làm ra chuyện như vậy, làm nhiều hay làm ít có gì khác nhau?" Lộ Minh nhận lấy tấm vải bố thủ hạ đưa tới, cứng rắn bịt miệng anh ta lại, nhìn anh ta không ngừng giãy giụa, âm thầm thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "An tâm lên đường đi. Cậu chẳng qua chỉ là người thứ nhất mà thôi. Thêm vài ngày nữa, cậu cho rằng người có liên quan còn có thể thoát sao?"
Khi Sở Hành trở lại phòng ngủ thì Anh Túc đang co chân nghiêng người nằm trên ghế mỹ nhân, lười biếng dùng tay khều khều mấy cái lá của một gốc điếu lan ở bên cạnh.
Những hành vi tự bế của Anh Túc hai ngày qua vẫn còn, nhưng trạng thái tinh thần đã khá hơn trước rất nhiều. Nhưng đồng thời thái độ đối xử với Sở Hành cũng trở nên tệ hơn rất nhiều. Chống đối lại ý của anh được coi là khá nhẹ nhàng, thậm chí ban cho anh một câu "tránh ra" cũng xem như bình thường, có nhiều lúc còn không nói tiếng nào, không để ý tới ai, rõ ràng nghe lọt tất cả lời nói, nhưng trong con mắt trong vắt long lanh đó, lại lạnh băng băng không có bất kỳ phản ứng nào.
Loại hành vi này theo Yên Ngọc giải thích là: "Chẳng qua là do thần trí của Anh Túc không rõ ràng, cũng không hẳn là mất trí nhớ. Khi thần trí không rõ ràng, anh có thể định đoạt cô ấy như thế nào cũng được, nhưng khi thần trí rõ ràng, tất cả những chuyện anh đã làm cô ấy đều nhớ hết. Nếu đúng như thế mà cô ấy còn có sắc mặt tốt với anh, vậy thì cô ấy so với thánh mẫu không có gì khác biệt."
Anh Túc vừa nhìn thấy anh, liền thả mấy cái lá ra. Rồi kéo mền trùm lên người, lật sang hướng khác.
Lúc mới bắt đầu, Sở Hành còn cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút không thể xuống tay. Cô không cho phép người khác đến gần, lại càng không cho phép Sở Hành đến gần, Sở Hành đành phải đợi đến khi cô ngủ mới đến nhìn một cái. Nhưng mà hai ngày tiếp theo, Sở Hành đối với hành động từ chối người ngoài ngàn dặm của Anh Túc, cũng dần dần làm như không thấy. Mặc kệ cô dùng chân đá dùng móng tay cào hoặc là dùng răng cắn, anh vẫn nhất nhất chịu đựng, chờ Anh Túc chơi đùa mệt mỏi, cũng sẽ thuận theo anh.
Sở Hành vứt áo khoác thấm đẫm cái giá lạnh bên ngoài lên thành ghế, ngồi xuống tháp mỹ nhân, vỗ nhè nhẹ vào lưng Anh Túc, cười trêu chọc cô: "Vẫn không để ý người khác?"
Lưng Anh Túc khẽ động, không chút do dự hất tay anh xuống.
Sở Hành lơ đễnh đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân mịn màng lộ ra bên ngoài của cô, xuống thêm chút nữa, là mấy ngón chân xinh đẹp sạch sẽ nằm bên ngoài cái mền bông. Sở Hành thuận tay kéo mền che lại cho cô, nhưng chỉ chốc lát đã bị Anh Túc đá ra. Anh nhìn bao quát một lượt, rồi nhìn đến một chiếc vớ bị cô nàng tuột ra ở cuối giường, anh túm lấy lòng bàn chân rồi mang vào cho cô, kết quả chỉ mang được một nửa, thì đã bị Anh Túc rụt chân lại, chà chà xuống mặt khăn trải giường.
Cuối cùng Sở Hành cũng không nhịn được cười một tiếng. Cúi người xuống, ôm một bọc cả người lẫn mền vào trong ngực. Anh Túc từ từ nhắm hai mắt bắt đầu vùng vẫy, không thể tránh thoát, ngược lại còn bị Sở Hành càng ôm chàng chặt, chặt đến nỗi hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt vẫn không mở ra.
Sở Hành cười cười nhìn cô, cúi đầu, cọ cọ vào má cô, nhỏ giọng nói: "Anh biết sai rồi, em nói một câu, có được hay không?"
Mí mắt thật mỏng của Anh Túc run lên một cái, rốt cuộc cũng chậm chạp mở ra.
Cô nhìn chằm chằm Sở Hành một hồi, bình tĩnh. Nhìn hàng mi dày vểnh lên nhưng không nhúc nhích. Cuối cùng, dường như cảm thấy không thú vị, lại từ từ nhắm nghiền hai mắt. Sau đó mặc kệ Sở Hành nói cái gì, cũng xoay mặt đi, không thèm quan tâm.
Sở Hành dỗ Anh Túc ngủ xong, bế cô lên giường, chèn góc chăn cho cô, mới ra khỏi phòng ngủ. Chạng vạng tối, Lộ Minh từ kho lạnh trở lại, báo cáo với anh: "Người đã chết. Sau khi nhìn anh ta tắt thở, đã cho người đưa anh ta đi hỏa táng ở địa phương."
Sở Hành "ừ" một tiếng, Lộ Minh do dự một chút, rồi nói: "Tưởng Tín mới vừa gọi tới, nói muốn ‘mượn tạm" mảnh đất trống ở Thành Tây của chúng ta."
Sở Hành lại "ừ" một tiếng, nói: "Cho anh ta."
"Đây là lần thứ tư trong vòng ba tháng qua rồi đó. Lần đầu tiên là thông qua Sở Gia tay không vơ vét không ít béo bở, lần này lại muốn há mồm nuốt chửng miếng đất. Lần sau không biết có phải dâng toàn bộ lợi ích của Thành phố A cho anh ta luôn không!" Lộ Minh không nhịn được nhắc nhở. "Cho chó ăn cũng không thể hễ nó muốn ăn cái gì thì cho ăn cái đó! Khẩu vị hiện tại của Tưởng Tín càng lúc càng trắng trợn hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi. Không phải chỉ vì anh ta đang nắm trong tay con át chủ bài Anh Túc hay sao, ngoại trừ cái ‘trăm không một phải’ này, sao ngài không nói những chuyện này cho Anh Túc? Dù sao thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi. Từ lúc bắt đầu Tưởng gia cũng chẳng ôm tâm tư tốt lành gì, Tưởng Miên và Tưởng Tín ngấm ngầm làm ra những chuyện này......"
Sở Hành không đợi hắn nói xong, nhàn nhạt cắt ngang: "Tôi nói, cho anh ta."
Lộ Minh lập tức im lặng. Một lúc sau, mới nhẹ giọng hỏi: "Trong lòng ngài đã có kế hoạch gì đối với Tưởng gia sao?"
"Không có."
Lộ Minh bĩu môi, muốn nói lại thôi. Sở Hành liếc anh ta một cái, không giải thích thêm, chỉ phân phó: "Đến Lương gia đòi Ly Chi. Hạn cho bọn họ một ngày phải giao người ra."
Lộ Minh trả lời "vâng", vừa định lui ra ngoài, thì Sở Hành lại nói: "Nói với Lương Thiên Thành, ba đứa con trai ba đứa con gái của ông ta, một người trong đó còn có đứa con gái tiểu bảo bối. Nếu chịu giao Ly Chi ra, thì chỉ mất đi một người. Còn không chịu giao, bảo ông ta chuẩn bị trước tâm lý, ngay cả cô ta và mấy đứa con khác cũng sẽ gặp bất hạnh ngoài ý muốn."
Mặc dù Lộ Minh cũng đã lường trước kết quả cuối cùng sẽ như thế này, nhưng giờ phút này mí mắt vẫn giựt giựt mấy cái. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Sở Hành vẫn bình thản, hoàn toàn giống như đang nói về thời tiết ngày hôm nay.
"Nhưng mà... " Lộ Minh lại không nhịn được lải nhải nhắc nhở: "Cứ như vậy, chúng ta và Lương gia coi như sẽ hoàn toàn trở mặt. Lúc này đã không còn gì có thể bù đắp, nếu thật sự đấu nữa, nhất định hai bên đều tổn hại......"
Sở Hành nâng mí mắt, thong thả nói: "Vậy thì sao?"
Lộ Minh kinh hãi. Một lúc sau mới phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Tôi đã hiểu."
Buổi chiều ngày hôm sau, Anh Túc đang ngủ trưa thì Sở Hành ngồi trên mép giường chờ cô tỉnh dậy.
Không biết Anh Túc vô tình hay là cố ý, suốt quá trình ngủ trưa đều không để cho Sở Hành dễ chịu. Không ngừng dùng chân đá vào người anh, sức lực lại còn khá lớn, đến cuối cùng cũng đạp Sở Hành xuống đất. Cô nằm sấp trên giường dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, mặc dù nằm bên dưới cái mền, cũng có thể nhìn ra tư thế ngủ không có một chút hình tượng. Sở Hành đứng ở bên giường, một tay chống nạnh, mặt không chút thay đổi nhìn cô một lát. Rồi quay người ra khỏi phòng.
Lúc trở lại trong tay đang cầm một cây bút lông. Sở Hành cúi thấp người, ở trên mặt Anh Túc, nhanh chóng vẽ ba cái râu mèo nho nhỏ.
Cái thứ tư còn chưa kịp hạ xuống, Anh Túc đã mở bừng mắt.
Sở Hành cười cười, còn chưa kịp nói tiếng nào, cấy bút trong tay đã bị Anh Túc đoạt đi, còn nhân tiện vẫy hai đường mực nước lên chiếc quần sáng màu của anh. Anh Túc hoàn toàn mặc kệ, vuốt mặt một cái, sau khi cảm giác được cái gì đó, trong mắt lập tức bắn ra luồng ánh sáng hung hăng.
Cô lập tức ngồi dậy, cầm lấy bút lông muốn bôi lên mặt Sở Hành. Sở Hành lui về sau một bước, Anh Túc với không tới, liền nhanh chóng xuống giường đuổi theo. Sở Hành lại lui về phía sau một bước, Anh Túc ngay cả giầy cũng không kịp mang, tức giận tràn đầy trên mặt, tiến tới gần. Mãi cho đến khi Sở Hành lùi đến ghế mỹ nhân, không thể lui được nữa, mới ngừng lại, Anh Túc túm lấy vạt áo của anh, nhanh chóng vẽ lên má anh mỗi bên một dấu x.
Lúc Lộ Minh tiến vào, đứng ngay ngưỡng cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng không thể chịu đựng: trên mặt, trên quần áo của Sở Hành đều là mấy dấu x đen thui do bút lông gây ra, bị Anh Túc nắm tay, dũng mãnh đè ở trên ghế mỹ nhân; Anh Túc đang cưỡi lên người anh, trên mặt là mấy cái râu mèo, trong tay cầm một cây bút lông, đang muốn tiếp tục vẽ xuống cổ của Sở Hành, không hề có một chút hình tượng thục nữ.
Lộ Minh đứng im bất động tại chỗ, hơi thở bị nghẹn lại trong phổi, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Sở Hành thấy anh ta, trên gương mặt bị vẽ bông vẽ hoa giờ phút này vẫn có thể giữ vững một thái độ hờ hững: "Chuyện gì?"
Anh Túc dừng lại động tác, cũng quay đầu lại, nhìn Lộ Minh một cái, vẻ mặt không chút thay đổi. Ngẫm nghĩ một lát, rồi dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại oán hận cầm bút lông chọc xuống mặt Sở Hành một cái, mới ném bút lông đi, từ trên người Sở Hành bò dậy, làm như không có việc gì trở về giường.
Lộ Minh nhìn đến hai mắt muốn lọt ra ngoài, qua một hồi lâu, hồn mới từ trên trời chậm rãi trôi trở về, toàn thân chấn động, chợt cụp mắt xuống, lắp ba lắp bắp: "...... Lương gia không thả người, Ly Chi vẫn chưa trở về."
Khuôn mặt Sở Hành bất động, anh rút khăn giấy lau tay, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy thì bắt đầu từ con út của Lương Thiên Thành. Chậm nhất là tối mai, tôi muốn mạng anh ta."
Ly Chi là người trong dòng tộc Lương gia, mấy chục năm nay cùng với Sở gia nhạt như nước ốc, đến bây giờ sớm đã đến mức rối rắm không rõ ràng.
Từ khi Sở Hành làm đương gia cho tới nay, mối liên hệ với Lương gia ngày càng xa cách. Cho đến khi Ly Chi đến đây, hai nhà mới dần dần khôi phục qua lại. Hiện nay gia chủ Lương gia cũng là ba của Ly Chi, khi xử lý một số vấn đề liên quan đến lợi ích cùng với Sở Hành, lúc nào cũng phải thật sự nghiền ngẫm mấy lần sắc mặt và ánh mắt của anh; khi Sở Hành bắt tay Lương gia hợp tác trong công việc, cũng sẽ kéo dài thời gian suy nghĩ về phía thành phố T có thể xuất hiện phản ứng và thái độ gì.
Sở Hành nghe xong, từ chối cho ý kiến. Anh đặt một tay lên hai chân đang bắt chéo, không lên tiếng. Vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa, cầu xin: "Tôi bị Ly Chi ép buộc mới làm ra chuyện này, thiếu gia! Kế hoạch của Ly Chi không liên quan gì đến tôi, thiếu gia! Cô ta kêu tôi làm việc này, không nói muốn làm hại chính là tiểu thư Anh Túc! Hơn nữa lúc Ly Chi cầm dao muốn phá hủy gương mặt của tiểu thư Anh Túc, là tôi ở bên cạnh khuyên thật lâu cô ta mới bỏ dao xuống! Thiếu gia tha mạng, thiếu gia!"
Sở Hành vốn đã ra đến bên ngoài phòng giam, sau khi nghe anh ta nói như vậy, bước chân dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu.
Anh liếc vệ sĩ kia một cái, trong ánh mắt không chứa bất kỳ loại cảm xúc nào. Sau đó, nhìn thấy anh xua tay một cách dứt khoát.
Lộ Minh vội vàng khom người: "Vâng, tôi sẽ xử lý."
Đến khi bóng dáng Sở Hành biến mất khỏi nhà giam tư nhân, Lộ Minh xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Thất thần ở đó làm gì, còn không mau kéo nó vào kho lạnh cho đông chết!"
Vệ sĩ đó sững sờ, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng tôi không làm gì cả! Thật sự không hề làm gì cả mà! Trợ lý tổng giám đốc Lộ! Trợ lý tổng giám đốc Lộ, anh cứu tôi với!"
"Đã giúp Ly Chi làm ra chuyện như vậy, làm nhiều hay làm ít có gì khác nhau?" Lộ Minh nhận lấy tấm vải bố thủ hạ đưa tới, cứng rắn bịt miệng anh ta lại, nhìn anh ta không ngừng giãy giụa, âm thầm thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "An tâm lên đường đi. Cậu chẳng qua chỉ là người thứ nhất mà thôi. Thêm vài ngày nữa, cậu cho rằng người có liên quan còn có thể thoát sao?"
Khi Sở Hành trở lại phòng ngủ thì Anh Túc đang co chân nghiêng người nằm trên ghế mỹ nhân, lười biếng dùng tay khều khều mấy cái lá của một gốc điếu lan ở bên cạnh.
Những hành vi tự bế của Anh Túc hai ngày qua vẫn còn, nhưng trạng thái tinh thần đã khá hơn trước rất nhiều. Nhưng đồng thời thái độ đối xử với Sở Hành cũng trở nên tệ hơn rất nhiều. Chống đối lại ý của anh được coi là khá nhẹ nhàng, thậm chí ban cho anh một câu "tránh ra" cũng xem như bình thường, có nhiều lúc còn không nói tiếng nào, không để ý tới ai, rõ ràng nghe lọt tất cả lời nói, nhưng trong con mắt trong vắt long lanh đó, lại lạnh băng băng không có bất kỳ phản ứng nào.
Loại hành vi này theo Yên Ngọc giải thích là: "Chẳng qua là do thần trí của Anh Túc không rõ ràng, cũng không hẳn là mất trí nhớ. Khi thần trí không rõ ràng, anh có thể định đoạt cô ấy như thế nào cũng được, nhưng khi thần trí rõ ràng, tất cả những chuyện anh đã làm cô ấy đều nhớ hết. Nếu đúng như thế mà cô ấy còn có sắc mặt tốt với anh, vậy thì cô ấy so với thánh mẫu không có gì khác biệt."
Anh Túc vừa nhìn thấy anh, liền thả mấy cái lá ra. Rồi kéo mền trùm lên người, lật sang hướng khác.
Lúc mới bắt đầu, Sở Hành còn cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút không thể xuống tay. Cô không cho phép người khác đến gần, lại càng không cho phép Sở Hành đến gần, Sở Hành đành phải đợi đến khi cô ngủ mới đến nhìn một cái. Nhưng mà hai ngày tiếp theo, Sở Hành đối với hành động từ chối người ngoài ngàn dặm của Anh Túc, cũng dần dần làm như không thấy. Mặc kệ cô dùng chân đá dùng móng tay cào hoặc là dùng răng cắn, anh vẫn nhất nhất chịu đựng, chờ Anh Túc chơi đùa mệt mỏi, cũng sẽ thuận theo anh.
Sở Hành vứt áo khoác thấm đẫm cái giá lạnh bên ngoài lên thành ghế, ngồi xuống tháp mỹ nhân, vỗ nhè nhẹ vào lưng Anh Túc, cười trêu chọc cô: "Vẫn không để ý người khác?"
Lưng Anh Túc khẽ động, không chút do dự hất tay anh xuống.
Sở Hành lơ đễnh đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân mịn màng lộ ra bên ngoài của cô, xuống thêm chút nữa, là mấy ngón chân xinh đẹp sạch sẽ nằm bên ngoài cái mền bông. Sở Hành thuận tay kéo mền che lại cho cô, nhưng chỉ chốc lát đã bị Anh Túc đá ra. Anh nhìn bao quát một lượt, rồi nhìn đến một chiếc vớ bị cô nàng tuột ra ở cuối giường, anh túm lấy lòng bàn chân rồi mang vào cho cô, kết quả chỉ mang được một nửa, thì đã bị Anh Túc rụt chân lại, chà chà xuống mặt khăn trải giường.
Cuối cùng Sở Hành cũng không nhịn được cười một tiếng. Cúi người xuống, ôm một bọc cả người lẫn mền vào trong ngực. Anh Túc từ từ nhắm hai mắt bắt đầu vùng vẫy, không thể tránh thoát, ngược lại còn bị Sở Hành càng ôm chàng chặt, chặt đến nỗi hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt vẫn không mở ra.
Sở Hành cười cười nhìn cô, cúi đầu, cọ cọ vào má cô, nhỏ giọng nói: "Anh biết sai rồi, em nói một câu, có được hay không?"
Mí mắt thật mỏng của Anh Túc run lên một cái, rốt cuộc cũng chậm chạp mở ra.
Cô nhìn chằm chằm Sở Hành một hồi, bình tĩnh. Nhìn hàng mi dày vểnh lên nhưng không nhúc nhích. Cuối cùng, dường như cảm thấy không thú vị, lại từ từ nhắm nghiền hai mắt. Sau đó mặc kệ Sở Hành nói cái gì, cũng xoay mặt đi, không thèm quan tâm.
Sở Hành dỗ Anh Túc ngủ xong, bế cô lên giường, chèn góc chăn cho cô, mới ra khỏi phòng ngủ. Chạng vạng tối, Lộ Minh từ kho lạnh trở lại, báo cáo với anh: "Người đã chết. Sau khi nhìn anh ta tắt thở, đã cho người đưa anh ta đi hỏa táng ở địa phương."
Sở Hành "ừ" một tiếng, Lộ Minh do dự một chút, rồi nói: "Tưởng Tín mới vừa gọi tới, nói muốn ‘mượn tạm" mảnh đất trống ở Thành Tây của chúng ta."
Sở Hành lại "ừ" một tiếng, nói: "Cho anh ta."
"Đây là lần thứ tư trong vòng ba tháng qua rồi đó. Lần đầu tiên là thông qua Sở Gia tay không vơ vét không ít béo bở, lần này lại muốn há mồm nuốt chửng miếng đất. Lần sau không biết có phải dâng toàn bộ lợi ích của Thành phố A cho anh ta luôn không!" Lộ Minh không nhịn được nhắc nhở. "Cho chó ăn cũng không thể hễ nó muốn ăn cái gì thì cho ăn cái đó! Khẩu vị hiện tại của Tưởng Tín càng lúc càng trắng trợn hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi. Không phải chỉ vì anh ta đang nắm trong tay con át chủ bài Anh Túc hay sao, ngoại trừ cái ‘trăm không một phải’ này, sao ngài không nói những chuyện này cho Anh Túc? Dù sao thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi. Từ lúc bắt đầu Tưởng gia cũng chẳng ôm tâm tư tốt lành gì, Tưởng Miên và Tưởng Tín ngấm ngầm làm ra những chuyện này......"
Sở Hành không đợi hắn nói xong, nhàn nhạt cắt ngang: "Tôi nói, cho anh ta."
Lộ Minh lập tức im lặng. Một lúc sau, mới nhẹ giọng hỏi: "Trong lòng ngài đã có kế hoạch gì đối với Tưởng gia sao?"
"Không có."
Lộ Minh bĩu môi, muốn nói lại thôi. Sở Hành liếc anh ta một cái, không giải thích thêm, chỉ phân phó: "Đến Lương gia đòi Ly Chi. Hạn cho bọn họ một ngày phải giao người ra."
Lộ Minh trả lời "vâng", vừa định lui ra ngoài, thì Sở Hành lại nói: "Nói với Lương Thiên Thành, ba đứa con trai ba đứa con gái của ông ta, một người trong đó còn có đứa con gái tiểu bảo bối. Nếu chịu giao Ly Chi ra, thì chỉ mất đi một người. Còn không chịu giao, bảo ông ta chuẩn bị trước tâm lý, ngay cả cô ta và mấy đứa con khác cũng sẽ gặp bất hạnh ngoài ý muốn."
Mặc dù Lộ Minh cũng đã lường trước kết quả cuối cùng sẽ như thế này, nhưng giờ phút này mí mắt vẫn giựt giựt mấy cái. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Sở Hành vẫn bình thản, hoàn toàn giống như đang nói về thời tiết ngày hôm nay.
"Nhưng mà... " Lộ Minh lại không nhịn được lải nhải nhắc nhở: "Cứ như vậy, chúng ta và Lương gia coi như sẽ hoàn toàn trở mặt. Lúc này đã không còn gì có thể bù đắp, nếu thật sự đấu nữa, nhất định hai bên đều tổn hại......"
Sở Hành nâng mí mắt, thong thả nói: "Vậy thì sao?"
Lộ Minh kinh hãi. Một lúc sau mới phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Tôi đã hiểu."
Buổi chiều ngày hôm sau, Anh Túc đang ngủ trưa thì Sở Hành ngồi trên mép giường chờ cô tỉnh dậy.
Không biết Anh Túc vô tình hay là cố ý, suốt quá trình ngủ trưa đều không để cho Sở Hành dễ chịu. Không ngừng dùng chân đá vào người anh, sức lực lại còn khá lớn, đến cuối cùng cũng đạp Sở Hành xuống đất. Cô nằm sấp trên giường dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, mặc dù nằm bên dưới cái mền, cũng có thể nhìn ra tư thế ngủ không có một chút hình tượng. Sở Hành đứng ở bên giường, một tay chống nạnh, mặt không chút thay đổi nhìn cô một lát. Rồi quay người ra khỏi phòng.
Lúc trở lại trong tay đang cầm một cây bút lông. Sở Hành cúi thấp người, ở trên mặt Anh Túc, nhanh chóng vẽ ba cái râu mèo nho nhỏ.
Cái thứ tư còn chưa kịp hạ xuống, Anh Túc đã mở bừng mắt.
Sở Hành cười cười, còn chưa kịp nói tiếng nào, cấy bút trong tay đã bị Anh Túc đoạt đi, còn nhân tiện vẫy hai đường mực nước lên chiếc quần sáng màu của anh. Anh Túc hoàn toàn mặc kệ, vuốt mặt một cái, sau khi cảm giác được cái gì đó, trong mắt lập tức bắn ra luồng ánh sáng hung hăng.
Cô lập tức ngồi dậy, cầm lấy bút lông muốn bôi lên mặt Sở Hành. Sở Hành lui về sau một bước, Anh Túc với không tới, liền nhanh chóng xuống giường đuổi theo. Sở Hành lại lui về phía sau một bước, Anh Túc ngay cả giầy cũng không kịp mang, tức giận tràn đầy trên mặt, tiến tới gần. Mãi cho đến khi Sở Hành lùi đến ghế mỹ nhân, không thể lui được nữa, mới ngừng lại, Anh Túc túm lấy vạt áo của anh, nhanh chóng vẽ lên má anh mỗi bên một dấu x.
Lúc Lộ Minh tiến vào, đứng ngay ngưỡng cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng không thể chịu đựng: trên mặt, trên quần áo của Sở Hành đều là mấy dấu x đen thui do bút lông gây ra, bị Anh Túc nắm tay, dũng mãnh đè ở trên ghế mỹ nhân; Anh Túc đang cưỡi lên người anh, trên mặt là mấy cái râu mèo, trong tay cầm một cây bút lông, đang muốn tiếp tục vẽ xuống cổ của Sở Hành, không hề có một chút hình tượng thục nữ.
Lộ Minh đứng im bất động tại chỗ, hơi thở bị nghẹn lại trong phổi, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Sở Hành thấy anh ta, trên gương mặt bị vẽ bông vẽ hoa giờ phút này vẫn có thể giữ vững một thái độ hờ hững: "Chuyện gì?"
Anh Túc dừng lại động tác, cũng quay đầu lại, nhìn Lộ Minh một cái, vẻ mặt không chút thay đổi. Ngẫm nghĩ một lát, rồi dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại oán hận cầm bút lông chọc xuống mặt Sở Hành một cái, mới ném bút lông đi, từ trên người Sở Hành bò dậy, làm như không có việc gì trở về giường.
Lộ Minh nhìn đến hai mắt muốn lọt ra ngoài, qua một hồi lâu, hồn mới từ trên trời chậm rãi trôi trở về, toàn thân chấn động, chợt cụp mắt xuống, lắp ba lắp bắp: "...... Lương gia không thả người, Ly Chi vẫn chưa trở về."
Khuôn mặt Sở Hành bất động, anh rút khăn giấy lau tay, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy thì bắt đầu từ con út của Lương Thiên Thành. Chậm nhất là tối mai, tôi muốn mạng anh ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook