Mị Sát
-
Chương 45
Edit: Chickenliverpate
Trong một lần châm trà rót nước, quản gia đã từng ôn hòa khuyên nhủ: "Chẳng qua tiểu thư Anh Túc chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Một đứa trẻ không chịu lớn, đều sẽ phản ánh tâm tư của anh. Người lớn nói không đúng chỗ nào, không được làm cái gì, thì cô nàng nhất định sẽ không tin, cố tình phải làm thử mới được. Ngài cần gì phải dùng thủ đoạn để áp chế, đợi đến lúc va chạm bể đầu chảy máu, cũng sẽ biết cái gì đúng, cái gì sai, tự nhiên sẽ tỉnh ra thôi."
Anh nghe theo, sau khi áp dụng một lần, lại cảm thấy hoàn toàn không dễ dàng như đã nói.
Khi cô vẫn còn trong lòng bàn tay anh, trở mình như thế nào cũng không ra khỏi trời và đất, ngay cả khi gây ra phiền phức lớn hơn nữa, cũng sẽ không thật sự chuốc lấy tai họa nguy hiểm chết người khó giải quyết. Chỉ cần cô ngoan ngoãn sống dưới đôi cánh bảo vệ của anh, thì cả đời này sẽ an toàn yên ổn.
Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, Anh Túc sẽ vì một người ngoài, mà chống đối với anh.
Lại càng không ngờ sẽ có một ngày, Anh Túc sẽ trở thành bộ dáng như bây giờ.
Sau khi Sở Hành đi không bao lâu, một mình Ly Chi từ từ đi vào phòng khách trên lầu một.
Nơi Sở Hành sinh sống, vốn có một hệ thống bảo vệ kiên cố, người được chọn cũng là tinh anh nhất của Sở gia. Nhưng kể từ khi Anh Túc phát bệnh, Sở Hành nhận thấy cô không muốn gặp người khác, cũng từ từ rút bớt vệ sĩ. Hiện tại, số lượng vệ sĩ xung quanh nơi ở, thậm chí đếm trên đầu một bàn tay.
Thời điểm thay ca, cảnh giới lại càng lỏng lẻo. Ly Chi nắm được sở hở này, động tác nhanh chóng, bất ngờ đi vào.
Cô ta không bỏ lỡ một giây phút nào, sau khi đảo mắt một vòng, xác định không có ai, liền trực tiếp đi lên lầu hai.
Khi đẩy cửa phòng ngủ chính, thật ra trong lòng Ly Chi cũng có chút căng thẳng.
Cô ta ở Sở gia hơn mười năm, cho đến bây giờ, được vô số người nịnh nọt, nhưng trong mắt Sở Hành thì chẳng có gì khác. Người ngoài đều nói, con gái Sở gia đến rồi đi, thay đổi như đèn kéo quân, duy chỉ có cô ta và Anh Túc được đi theo bên cạnh Sở Hành quanh năm. Thậm chí Sở Hành còn tin tưởng cô ta hơn cả Anh Túc, quyền lợi trong tay cô ta rất ít suy suyển, tài liệu mà cô ta trình lên, đa số đều được Sở Hành sảng khoái phê duyệt.
Chỉ có mỗi cô ta biết được, từ khi Anh Túc tới Sở gia, thì ngay cả lầu hai cô ta cũng không có cơ hội bước lên.
Nguyên nhân không là gì khác, chỉ vì Anh Túc không chịu, Sở Hành cũng thuận nước đẩy thuyền.
Mười năm trước, lúc Anh Túc mới tới Sở gia, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã hoàn toàn đập nát hào quang của cô ta.
Khi đó trên dưới Sở gia đều biết, lần đầu tiên khi Ly Chi báo cáo công vụ với Sở Hành, thì Anh Túc không nói một lời nào, kéo anh ra khỏi thư phòng, rồi cùng nhau đung đưa bàn đu dưới tàng cây. Ly Chi cứng đờ người tại đó một lúc lâu mà không thốt nên lời, Sở Hành lại thuận theo cô.
Khi đó toàn bộ Sở gia cũng đều biết, có một lần, Ly Chi ở bên trong phòng trên lầu hai ngủ trưa, bị Anh Túc không nói tiếng nào kéo dậy, kéo một đường đến cửa phòng ngủ. Sau đó Ly Chi tố cáo với Sở Hành, không ngờ Sở Hành lại xem như gió thoảng qua tai, hoàn toàn bao che cho cô.
Đó là lần cuối cùng Ly Chi bước vào nơi này, từ đó đến nay đã mười năm, tất cả đều do Anh Túc ngang nhiên chiếm đoạt.
Hiện tại Anh Túc điên dại, u mê, si ngốc, vẫn ngủ ở nơi này bình thường cứ như thiên kinh địa nghĩa, như chuyện đương nhiên, hưởng thụ loại chăm sóc "một giọt nước cũng không lọt".
Ly Chi đứng trước giường cô, nhìn chằm chằm cô đang hít thở đều đặn, dáng vẻ khi ngủ không thể yên ổn hơn, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao, mà lóc xương lóc thịt cô trong nháy mắt.
Cô ta cúi người xuống, túm tóc của Anh Túc, rồi từ từ cuộn lại, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác đau đớn trên da đầu khiến Anh Túc tỉnh lại. Mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt vì ghen ghét mà trở nên dữ tợn của Ly Chi.
Còn chưa phát giác đang xảy ra chuyện gì, thì mũi miệng đã bị chặn lại, một mùi nồng nặc mạnh mẽ xông lên mũi, cô lập tức mất đi tri giác.
Anh Túc bị người ta dội một thau nước lạnh, mới chậm rãi mở mắt ra.
Ly Chi cười lạnh một tiếng: "Tiểu thư Anh Túc, cảm thấy lạnh sao?"
Bây giờ họ đang ở trong kho lạnh của Sở gia, nhiệt độ xuống đến -20 độ C. Trên người Anh Túc ngoại trừ chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, thì không mặc thêm cái gì khác. Lòng bàn chân cũng để trần, giẫm lên băng đá, đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Theo bản năng, Anh Túc muốn bò ra bên ngoài, lại bị Ly Chi gọi vệ sĩ lôi trở lại. Cô đã không còn hơi sức, cổ tay gầy mảnh khảnh không thể chịu nổi thô bạo, sau khi dồn hết sức giãy giụa, kết quả vệ sĩ chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng đè lại.
Nhìn thấy Anh Túc rét run cả người, Ly Chi chợt sinh ra một loại khoái cảm hả giận.
Cô ta nửa ngồi trước mặt Anh Túc, cầm dao găm nâng cằm cô lên, lưỡi dao sắc bén dựng thẳng đứng, nhẹ nhàng vạch một đường.
Máu theo khe hở trên vết thương chậm rãi chảy ra.
Anh Túc đau đến mở trừng hai mắt, khẽ rên lên một tiếng. Vết máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết, cực kỳ đáng sợ. Vệ sĩ sau lưng Ly Chi không đành lòng, quay mặt đi chỗ khác.
"Không phải mày đã từng nói tao sẽ chết trước khi mày điên sao?" Giọng nói Ly Chi nhẹ nhàng mềm mại, nhìn Anh Túc khóc không ra tiếng, nụ càng điềm đạm hơn: "Thật đáng tiếc, mày không làm được."
Sắc mặt Anh Túc trắng bệch, nhìn mũi dao càng lúc càng gần, thì càng sợ hãi. Ly Chi nhìn rất hài lòng, cười khẽ: "Ngay cả thắng xe không ăn cũng không đụng chết mày, vậy mày đoán coi, lần này mày có thoát được hay không?"
"Mày đoán coi, lần này thiếu gia thấy mày biến mất, sẽ nghĩ chính mày giả ngu bỏ trốn, hay thật sự bị người ta bắt đi?" Ly Chi dứt lời, lưỡi dao đã nằm trên gò má Anh Túc, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao đang nằm trên mặt cô. "Mày mất tích nhiều lần như vậy, đều là cố ý. Lần này coi như không phải, thì ai tin? Đợi mày chết rồi, cũng đừng có trách tao. Chỉ có thể nói, cái này gọi là nhân quả báo ứng."
Anh Túc cố gắng lui về phía sau, bị cô ta thô bạo lôi trở lại. Đang định xuống tay, thì rốt cuộc vệ sĩ sau lưng cũng không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Ly Chi......"
"Cái gì?"
"Không biết khi nào thiếu gia sẽ trở lại. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Vệ sĩ nhìn ánh mắt phẫn hận đến tột cùng của Ly Chi, càng lúc càng hối hận tại sao lại để nhược điểm rơi vào tay cô ta, liền khuyên nhủ: "...... Ném cô ấy ở đây, không lâu sau, cũng sẽ bị chết rét trong im lặng mà thôi. Nhưng nếu chậm chạp không rời khỏi đây, để thiếu gia nhìn thấy, bản thân cô phải làm sao?"
Ly Chi lạnh lùng nói: "Anh bị vẻ bề ngoài của nó mê hoặc, muốn cầu xin cho nó? Anh có biết lòng dạ của nó ác độc đến tàn nhẫn, không khác gì rắn rết hay không?"
Vệ sĩ cúi người nói: "Tiểu thư Ly Chi, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi. Cuối cùng người cũng sẽ phải chết, cô cần gì phải lãng phí thời gian như vậy, lại có nhiều nguy cơ bị người ta phát hiện?"
Ly Chi nghe xong, cũng không cam tâm, nhìn Anh Túc thêm một cái.
Anh Túc nhìn cô ta bằng đôi mắt tràn ngập sợ hãi, đôi môi bị cắn đến trắng bệch. Mấy ngày qua tinh thần cô suy nhược kiệt quệ, tựa như một dòng suối sắp khô cạn nước, yếu đuối không một chút sức sống, Ly Chi nhìn ánh mắt vô tri thuần khiết như trẻ con của cô, cơn giận bùng lên không thể lý giải.
"Thiếu gia không cho phép người ta gọi mày là con ngốc đần độn." Ly Chi cười lạnh nói. "Bộ dáng của mày bây giờ, so với kẻ đần độn thì khác nhau chỗ nào?"
Cô ta giơ tay lên, thô bạo đẩy Anh Túc ngã ra đất, nhìn thấy gáy cô đập mạnh vào cạnh băng, ngất đi, mới oán hận rời đi không quay đầu lại.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau, Sở Hành đã gấp gáp từ hội quán chạy về. Ly Chi đang chờ bên ngoài, nhìn thấy anh lập tức đứng lên chào đón, Sở Hành chỉ liếc qua một cái, không kịp nói chuyện, liền trực tiếp đi lên lầu hai. Quản gia đi theo phía sau anh, nhỏ giọng báo cáo suốt thời gian này trong phòng ngủ vẫn an tĩnh, có lẽ tiểu thư Anh Túc vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mọi người không dám tùy tiện quấy rầy tiểu thư, chưa từng đến gõ cửa. Sở Hành nghe xong, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Gần đây khi cô ấy tỉnh ngủ thường hay phát cáu."
Đến khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, nụ cười trên khóe môi còn chưa kịp biến mất, thì bỗng dưng cứng lại.
Quản gia luôn bình tĩnh đi theo sau lưng Sở Hành, chỉ nhìn thoáng vào bên trong, khóe mắt mở trừng trừng, rồi lập tức cúi gập người.
Sở Hành lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"
Ly Chi đi theo đến nơi, đưa mắt nhìn sang, nhẹ giọng nói: "Mưu kế của Anh Túc kín đáo, lần này khó đảm bảo sẽ không lại đùa giỡn giả bộ ngu ngơ rồi chạy trốn."
Sở Hành quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn cô ta. Cả người Ly Chi rét run, lập tức cúi đầu.
Quản gia nhíu mày, không nóng không lạnh nói: "Nếu tiểu thư Anh Túc giả điên để chạy trốn, ban đầu cần gì phải đồng ý trở lại. Những năm gần đây, tiểu thư Anh Túc cũng đã vô tình gây thù chuốc oán rất nhiều, nếu có người thừa dịp sơ hở trả thù, cũng không phải là không có khả năng."
Sở Hành trầm mặc chốc lát, rồi sải bước đi ra ngoài, trầm giọng nói: "Đi tìm. Trong ngoài Sở gia, lật từng tấc đất."
Khi Anh Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã lạnh đến đôi môi tím tái, tay chân không còn cảm giác. Cô ôm lấy cái gáy bị thương do va đập, nhìn quanh quất một hồi lâu, rồi đưa ngón tay lên nhìn, cả người đờ đẫn, bất ngờ òa khóc.
Đã nhiều ngày cô không nói một câu, đến lúc mở miệng, lại hít phải luồng không khí lạnh buốt, nên bắt đầu ho khan. Anh Túc mặc kệ, vừa khóc, vừa dùng tất cả sức lực đập vào tường băng. Hầm chứa đá đã bị Ly Chi khóa từ bên ngoài, tường băng lại rất dầy, cô đập mạnh đến thế nào, khóc thê thảm ra sao, thì người bên ngoài đi ngang qua, cũng chỉ nghe thấy những tiếng động rất nhỏ như muỗi vo ve mà thôi.
Khi Sở Hành dẫn người đi ngang qua, ngay cả tiếng bước chân cũng lớn hơn so với âm thanh Anh Túc truyền ra. Những người còn lại đều hoảng hốt đi đến phía trước lục soát, Sở Hành đi qua hai bước, thì bất ngờ dừng lại.
Anh quay đầu lại, mím môi lắng nghe hai giây, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cửa hầm chứa đá. Khi anh ra lệnh, giọng nói đã run rẩy: "Mở nó ra."
Cửa kho bị đạp mở tung ra, ngay khoảnh khắc Sở Hành nhìn thấy Anh Túc, thân hình không thể khống chế khẽ lảo đảo.
Trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt anh tái mét không còn chút máu, bước chân như chạy. Đường bên trong hầm chứa đá khá mấp mô, đầu gối anh đụng mạnh vào một góc băng bén nhọn. Sở Hành lảo đảo khụy xuống, gần như ngã nhào, vậy mà giống như không phát giác ra.
Anh Túc muốn đứng lên, hai tay không còn cảm giác cố gắng chống lên mặt đất, nhưng chưa kịp dùng sức, đã bị ai đó ôm vào trong ngực, thật chặt.
Sở Hành quỳ một chân trên mặt đất, hô hấp dồn dập, hay tay run rẩy dữ dội, không ngừng hôn lên tóc trên đỉnh đầu cô, liên tục lẩm bẩm gọi cô: "Anh Túc. Anh Túc."
Tiếng gọi của anh về sau càng nghẹn ngào, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người. Anh Túc mềm oặt trong lồng ngực anh, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, Sở Hành vụng về nói mấy câu an ủi, đưa tay vuốt tóc cô, bất ngờ sờ đến một chất lỏng dính dính sền sệt, đưa ra trước mắt, thì toàn thân chấn động.
Quản gia đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt Sở Hành thoáng chốc đã trở nên cực kỳ u ám.
"Tra."
Trong một lần châm trà rót nước, quản gia đã từng ôn hòa khuyên nhủ: "Chẳng qua tiểu thư Anh Túc chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Một đứa trẻ không chịu lớn, đều sẽ phản ánh tâm tư của anh. Người lớn nói không đúng chỗ nào, không được làm cái gì, thì cô nàng nhất định sẽ không tin, cố tình phải làm thử mới được. Ngài cần gì phải dùng thủ đoạn để áp chế, đợi đến lúc va chạm bể đầu chảy máu, cũng sẽ biết cái gì đúng, cái gì sai, tự nhiên sẽ tỉnh ra thôi."
Anh nghe theo, sau khi áp dụng một lần, lại cảm thấy hoàn toàn không dễ dàng như đã nói.
Khi cô vẫn còn trong lòng bàn tay anh, trở mình như thế nào cũng không ra khỏi trời và đất, ngay cả khi gây ra phiền phức lớn hơn nữa, cũng sẽ không thật sự chuốc lấy tai họa nguy hiểm chết người khó giải quyết. Chỉ cần cô ngoan ngoãn sống dưới đôi cánh bảo vệ của anh, thì cả đời này sẽ an toàn yên ổn.
Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, Anh Túc sẽ vì một người ngoài, mà chống đối với anh.
Lại càng không ngờ sẽ có một ngày, Anh Túc sẽ trở thành bộ dáng như bây giờ.
Sau khi Sở Hành đi không bao lâu, một mình Ly Chi từ từ đi vào phòng khách trên lầu một.
Nơi Sở Hành sinh sống, vốn có một hệ thống bảo vệ kiên cố, người được chọn cũng là tinh anh nhất của Sở gia. Nhưng kể từ khi Anh Túc phát bệnh, Sở Hành nhận thấy cô không muốn gặp người khác, cũng từ từ rút bớt vệ sĩ. Hiện tại, số lượng vệ sĩ xung quanh nơi ở, thậm chí đếm trên đầu một bàn tay.
Thời điểm thay ca, cảnh giới lại càng lỏng lẻo. Ly Chi nắm được sở hở này, động tác nhanh chóng, bất ngờ đi vào.
Cô ta không bỏ lỡ một giây phút nào, sau khi đảo mắt một vòng, xác định không có ai, liền trực tiếp đi lên lầu hai.
Khi đẩy cửa phòng ngủ chính, thật ra trong lòng Ly Chi cũng có chút căng thẳng.
Cô ta ở Sở gia hơn mười năm, cho đến bây giờ, được vô số người nịnh nọt, nhưng trong mắt Sở Hành thì chẳng có gì khác. Người ngoài đều nói, con gái Sở gia đến rồi đi, thay đổi như đèn kéo quân, duy chỉ có cô ta và Anh Túc được đi theo bên cạnh Sở Hành quanh năm. Thậm chí Sở Hành còn tin tưởng cô ta hơn cả Anh Túc, quyền lợi trong tay cô ta rất ít suy suyển, tài liệu mà cô ta trình lên, đa số đều được Sở Hành sảng khoái phê duyệt.
Chỉ có mỗi cô ta biết được, từ khi Anh Túc tới Sở gia, thì ngay cả lầu hai cô ta cũng không có cơ hội bước lên.
Nguyên nhân không là gì khác, chỉ vì Anh Túc không chịu, Sở Hành cũng thuận nước đẩy thuyền.
Mười năm trước, lúc Anh Túc mới tới Sở gia, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã hoàn toàn đập nát hào quang của cô ta.
Khi đó trên dưới Sở gia đều biết, lần đầu tiên khi Ly Chi báo cáo công vụ với Sở Hành, thì Anh Túc không nói một lời nào, kéo anh ra khỏi thư phòng, rồi cùng nhau đung đưa bàn đu dưới tàng cây. Ly Chi cứng đờ người tại đó một lúc lâu mà không thốt nên lời, Sở Hành lại thuận theo cô.
Khi đó toàn bộ Sở gia cũng đều biết, có một lần, Ly Chi ở bên trong phòng trên lầu hai ngủ trưa, bị Anh Túc không nói tiếng nào kéo dậy, kéo một đường đến cửa phòng ngủ. Sau đó Ly Chi tố cáo với Sở Hành, không ngờ Sở Hành lại xem như gió thoảng qua tai, hoàn toàn bao che cho cô.
Đó là lần cuối cùng Ly Chi bước vào nơi này, từ đó đến nay đã mười năm, tất cả đều do Anh Túc ngang nhiên chiếm đoạt.
Hiện tại Anh Túc điên dại, u mê, si ngốc, vẫn ngủ ở nơi này bình thường cứ như thiên kinh địa nghĩa, như chuyện đương nhiên, hưởng thụ loại chăm sóc "một giọt nước cũng không lọt".
Ly Chi đứng trước giường cô, nhìn chằm chằm cô đang hít thở đều đặn, dáng vẻ khi ngủ không thể yên ổn hơn, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao, mà lóc xương lóc thịt cô trong nháy mắt.
Cô ta cúi người xuống, túm tóc của Anh Túc, rồi từ từ cuộn lại, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác đau đớn trên da đầu khiến Anh Túc tỉnh lại. Mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt vì ghen ghét mà trở nên dữ tợn của Ly Chi.
Còn chưa phát giác đang xảy ra chuyện gì, thì mũi miệng đã bị chặn lại, một mùi nồng nặc mạnh mẽ xông lên mũi, cô lập tức mất đi tri giác.
Anh Túc bị người ta dội một thau nước lạnh, mới chậm rãi mở mắt ra.
Ly Chi cười lạnh một tiếng: "Tiểu thư Anh Túc, cảm thấy lạnh sao?"
Bây giờ họ đang ở trong kho lạnh của Sở gia, nhiệt độ xuống đến -20 độ C. Trên người Anh Túc ngoại trừ chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, thì không mặc thêm cái gì khác. Lòng bàn chân cũng để trần, giẫm lên băng đá, đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Theo bản năng, Anh Túc muốn bò ra bên ngoài, lại bị Ly Chi gọi vệ sĩ lôi trở lại. Cô đã không còn hơi sức, cổ tay gầy mảnh khảnh không thể chịu nổi thô bạo, sau khi dồn hết sức giãy giụa, kết quả vệ sĩ chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng đè lại.
Nhìn thấy Anh Túc rét run cả người, Ly Chi chợt sinh ra một loại khoái cảm hả giận.
Cô ta nửa ngồi trước mặt Anh Túc, cầm dao găm nâng cằm cô lên, lưỡi dao sắc bén dựng thẳng đứng, nhẹ nhàng vạch một đường.
Máu theo khe hở trên vết thương chậm rãi chảy ra.
Anh Túc đau đến mở trừng hai mắt, khẽ rên lên một tiếng. Vết máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết, cực kỳ đáng sợ. Vệ sĩ sau lưng Ly Chi không đành lòng, quay mặt đi chỗ khác.
"Không phải mày đã từng nói tao sẽ chết trước khi mày điên sao?" Giọng nói Ly Chi nhẹ nhàng mềm mại, nhìn Anh Túc khóc không ra tiếng, nụ càng điềm đạm hơn: "Thật đáng tiếc, mày không làm được."
Sắc mặt Anh Túc trắng bệch, nhìn mũi dao càng lúc càng gần, thì càng sợ hãi. Ly Chi nhìn rất hài lòng, cười khẽ: "Ngay cả thắng xe không ăn cũng không đụng chết mày, vậy mày đoán coi, lần này mày có thoát được hay không?"
"Mày đoán coi, lần này thiếu gia thấy mày biến mất, sẽ nghĩ chính mày giả ngu bỏ trốn, hay thật sự bị người ta bắt đi?" Ly Chi dứt lời, lưỡi dao đã nằm trên gò má Anh Túc, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao đang nằm trên mặt cô. "Mày mất tích nhiều lần như vậy, đều là cố ý. Lần này coi như không phải, thì ai tin? Đợi mày chết rồi, cũng đừng có trách tao. Chỉ có thể nói, cái này gọi là nhân quả báo ứng."
Anh Túc cố gắng lui về phía sau, bị cô ta thô bạo lôi trở lại. Đang định xuống tay, thì rốt cuộc vệ sĩ sau lưng cũng không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Ly Chi......"
"Cái gì?"
"Không biết khi nào thiếu gia sẽ trở lại. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Vệ sĩ nhìn ánh mắt phẫn hận đến tột cùng của Ly Chi, càng lúc càng hối hận tại sao lại để nhược điểm rơi vào tay cô ta, liền khuyên nhủ: "...... Ném cô ấy ở đây, không lâu sau, cũng sẽ bị chết rét trong im lặng mà thôi. Nhưng nếu chậm chạp không rời khỏi đây, để thiếu gia nhìn thấy, bản thân cô phải làm sao?"
Ly Chi lạnh lùng nói: "Anh bị vẻ bề ngoài của nó mê hoặc, muốn cầu xin cho nó? Anh có biết lòng dạ của nó ác độc đến tàn nhẫn, không khác gì rắn rết hay không?"
Vệ sĩ cúi người nói: "Tiểu thư Ly Chi, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi. Cuối cùng người cũng sẽ phải chết, cô cần gì phải lãng phí thời gian như vậy, lại có nhiều nguy cơ bị người ta phát hiện?"
Ly Chi nghe xong, cũng không cam tâm, nhìn Anh Túc thêm một cái.
Anh Túc nhìn cô ta bằng đôi mắt tràn ngập sợ hãi, đôi môi bị cắn đến trắng bệch. Mấy ngày qua tinh thần cô suy nhược kiệt quệ, tựa như một dòng suối sắp khô cạn nước, yếu đuối không một chút sức sống, Ly Chi nhìn ánh mắt vô tri thuần khiết như trẻ con của cô, cơn giận bùng lên không thể lý giải.
"Thiếu gia không cho phép người ta gọi mày là con ngốc đần độn." Ly Chi cười lạnh nói. "Bộ dáng của mày bây giờ, so với kẻ đần độn thì khác nhau chỗ nào?"
Cô ta giơ tay lên, thô bạo đẩy Anh Túc ngã ra đất, nhìn thấy gáy cô đập mạnh vào cạnh băng, ngất đi, mới oán hận rời đi không quay đầu lại.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau, Sở Hành đã gấp gáp từ hội quán chạy về. Ly Chi đang chờ bên ngoài, nhìn thấy anh lập tức đứng lên chào đón, Sở Hành chỉ liếc qua một cái, không kịp nói chuyện, liền trực tiếp đi lên lầu hai. Quản gia đi theo phía sau anh, nhỏ giọng báo cáo suốt thời gian này trong phòng ngủ vẫn an tĩnh, có lẽ tiểu thư Anh Túc vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mọi người không dám tùy tiện quấy rầy tiểu thư, chưa từng đến gõ cửa. Sở Hành nghe xong, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Gần đây khi cô ấy tỉnh ngủ thường hay phát cáu."
Đến khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, nụ cười trên khóe môi còn chưa kịp biến mất, thì bỗng dưng cứng lại.
Quản gia luôn bình tĩnh đi theo sau lưng Sở Hành, chỉ nhìn thoáng vào bên trong, khóe mắt mở trừng trừng, rồi lập tức cúi gập người.
Sở Hành lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"
Ly Chi đi theo đến nơi, đưa mắt nhìn sang, nhẹ giọng nói: "Mưu kế của Anh Túc kín đáo, lần này khó đảm bảo sẽ không lại đùa giỡn giả bộ ngu ngơ rồi chạy trốn."
Sở Hành quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn cô ta. Cả người Ly Chi rét run, lập tức cúi đầu.
Quản gia nhíu mày, không nóng không lạnh nói: "Nếu tiểu thư Anh Túc giả điên để chạy trốn, ban đầu cần gì phải đồng ý trở lại. Những năm gần đây, tiểu thư Anh Túc cũng đã vô tình gây thù chuốc oán rất nhiều, nếu có người thừa dịp sơ hở trả thù, cũng không phải là không có khả năng."
Sở Hành trầm mặc chốc lát, rồi sải bước đi ra ngoài, trầm giọng nói: "Đi tìm. Trong ngoài Sở gia, lật từng tấc đất."
Khi Anh Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã lạnh đến đôi môi tím tái, tay chân không còn cảm giác. Cô ôm lấy cái gáy bị thương do va đập, nhìn quanh quất một hồi lâu, rồi đưa ngón tay lên nhìn, cả người đờ đẫn, bất ngờ òa khóc.
Đã nhiều ngày cô không nói một câu, đến lúc mở miệng, lại hít phải luồng không khí lạnh buốt, nên bắt đầu ho khan. Anh Túc mặc kệ, vừa khóc, vừa dùng tất cả sức lực đập vào tường băng. Hầm chứa đá đã bị Ly Chi khóa từ bên ngoài, tường băng lại rất dầy, cô đập mạnh đến thế nào, khóc thê thảm ra sao, thì người bên ngoài đi ngang qua, cũng chỉ nghe thấy những tiếng động rất nhỏ như muỗi vo ve mà thôi.
Khi Sở Hành dẫn người đi ngang qua, ngay cả tiếng bước chân cũng lớn hơn so với âm thanh Anh Túc truyền ra. Những người còn lại đều hoảng hốt đi đến phía trước lục soát, Sở Hành đi qua hai bước, thì bất ngờ dừng lại.
Anh quay đầu lại, mím môi lắng nghe hai giây, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cửa hầm chứa đá. Khi anh ra lệnh, giọng nói đã run rẩy: "Mở nó ra."
Cửa kho bị đạp mở tung ra, ngay khoảnh khắc Sở Hành nhìn thấy Anh Túc, thân hình không thể khống chế khẽ lảo đảo.
Trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt anh tái mét không còn chút máu, bước chân như chạy. Đường bên trong hầm chứa đá khá mấp mô, đầu gối anh đụng mạnh vào một góc băng bén nhọn. Sở Hành lảo đảo khụy xuống, gần như ngã nhào, vậy mà giống như không phát giác ra.
Anh Túc muốn đứng lên, hai tay không còn cảm giác cố gắng chống lên mặt đất, nhưng chưa kịp dùng sức, đã bị ai đó ôm vào trong ngực, thật chặt.
Sở Hành quỳ một chân trên mặt đất, hô hấp dồn dập, hay tay run rẩy dữ dội, không ngừng hôn lên tóc trên đỉnh đầu cô, liên tục lẩm bẩm gọi cô: "Anh Túc. Anh Túc."
Tiếng gọi của anh về sau càng nghẹn ngào, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người. Anh Túc mềm oặt trong lồng ngực anh, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, Sở Hành vụng về nói mấy câu an ủi, đưa tay vuốt tóc cô, bất ngờ sờ đến một chất lỏng dính dính sền sệt, đưa ra trước mắt, thì toàn thân chấn động.
Quản gia đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt Sở Hành thoáng chốc đã trở nên cực kỳ u ám.
"Tra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook