Mị Quân
-
Chương 15-2: Ngây thơ 2
“Cái gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên.
“Ta đã xem qua hồ sơ đại ca trình lên, thời điểm màn đêm buông xuống ở yến lâu, Cao Sĩ Kiệt đã gặp người từng là thủ hạ của cô cô - Nguyễn Thu Hòa, hai người ở trong phòng mật đàm một canh giờ. Khi tùy tùng của Cao Sĩ Kiệt đi vào đưa trà, có nghe được mấy câu ngắt quãng, về: Chứng cứ, Tống gia, Lan Lăng công chúa.”
“Ta đoán, Nguyễn Thu Hòa phản bội cô cô, lo lắng bị giết, liền muốn tìm được chứng cứ trong tay Cao Sĩ Kiệt, muốn dùng nó lật đổ Lan Lăng công chúa, như vậy hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ.”
Sắt Sắt nghi hoặc: “Nhưng nếu thật sự laf như thế, vậy thì trong tay Nguyễn thị cũng phải có đồ mà Cao Sĩ Kiệt muốn có, bằng không hắn dựa vào cái gì…… Tống cô nương!”
Sắt Sắt ngẫm nghĩ thêm một lúc, càng thêm khẳng định: “Nguyễn thị từng là cận thần mà mẫu thân cực kỳ nể trọng, hắn có cơ hội thám thính bí mật trong phủ công chúa, hắn nhất định là biết Tống cô nương đang ở đâu.”
“Cao Sĩ Kiệt phải dùng chứng cứ trong tay chính mình đổi lấy nữ nhi của chủ cũ - Tống cô nương.”
Thẩm Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Sắt Sắt, đáy mắt lưu chuyển muôn vàn tình sắ phức tạp, cuối cùng chung quy vẫn quay về vẻ trầm tĩnh, còn mang theo chút cả giận: “Đến việc này mà Từ Trường Lâm cũng nói co ngươi biết, các ngươi quan hệ thật đúng là không bình thường.”
Sắt Sắt trầm mặc một lát, biểu tình nghiêm túc nói: “A Chiêu, ta cảm thấy chúng ta là đang đàm luận chính sự, thái độ hẳn là nghiêm túc, ngôn ngữ hẳn là cô đọng, nhưng ngươi lại muốn ghen tuông như vậy, vô cớ gây rối, đến bao giờ mới có thể tìm ra manh mối?”
Thẩm Chiêu biểu tình ở trên mặt tức thì cứng ngắc.
Nàng thế nhưng lại còn ghét bỏ hắn!
Trên đài biểu diễn sắp diễn xong rồi, trong lúc cả gian phòng đang yên tĩnh thì ở gian cách vách có người nghị luận: “Diễn chung quy là diễn, cũng không dám diễn đến cuối cùng. Không diễn đến cháu ngoại Tống Ngọc là đương kim Thái Tử. Hắn vì đế vị mà không dám lật lại vụ án của Tống gia để sửa lại án sai. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nhìn hiện tại là tội nhân, tương lai thế nào thật đúng là không thể biết được đâu.”
“Lại phải nói vị đương kim điện hạ này thật đúng là lợi hại, ẩn nhẫn chờ vụ bê bối lắng xuống, không hiện sơn không lộ thủy, còn có thể yên ổn ngồi vững trong Đông Cung.”
“Hắn có gì mà lợi hại chứ, là Lan Lăng công chúa lợi hại. Vị nữ trung hào kiệt này tuyển ai là Thái Tử thì người đó chính là Thái Tử. Ngươi không nghe nói là vị đó muốn đem nữ nhi gả đến Đông Cung à. Nhìn xem nhân gia người ta mưu tính hành sự bày binh bố trận, mới thật sự là vọng mắt trông xa, xuống tay lưu loát.”
“Cũng không hẳn vậy, Thái Tử cũng là nhi tử do Bùi Hoàng Hậu dưỡng ở dưới gối, Bệ hạ cũng phải cho Bùi gia vài phần thể diện.”
“Nhưng Ta nghe nói, năm đó Tống Quý Phi là tự sát, chính là vì để có thể làm cho nhi tử không có mẹ ruột, để cho Hoàng Hậu thu dưỡng. Tống gia thật không hổ là võ môn thế gia, mọi chuyện muốn làm đều có thể làm đén tàn nhẫn.”
“Hắc, ngươi nói…… Là tự sát, ta thấy vẫn là bị người bức tử……”
Sắt Sắt đang châm trà, chẳng qua là mấy câu chuyện buôn miệng, từ nhỏ nàng đã nghe quá nhiều, sớm đã không còn để trong lòng. Nhưng nay nghe bọn họ nhắc đến Tống Quý Phi, nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Bùi Nguyên Hạo ở trong mật thất buột miệng thốt ra câu: Cũng đừng quên năm đó Tống Quý Phi là chết như thế nào.
Tay nàng run lên, nước trong ấm nóng bỏng theo miệng ấm trà chảy ra, bắn vài giọt lên trên cổ tay nàng. Nàng giật mình đau đớn, khẽ rên len một tiếng, đem ấm trà ném ra.
Thẩm Chiêu vội đi kéo tay áo nàng lên.
May mà, chỉ là bắn chút bọt nước ở trên cổ tay, hơi hơi sưng đỏ, không có trở ngại.
Thẩm Chiêu thổi thổi cho nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gian phòng cách vách, lôi kéo Sắt Sắt đứng dậy, nói: “Vở diễn cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi nơi khác đi.”
Hai người theo Bình Khang Phường bước chậm, Thẩm Chiêu nhìn vẻ mặt Sắt Sắt mất hồn mất vía, nói: “Ta đã nói rồi, ngươi nhất định không thừa nhận được chân tướng, mới đến này một bước liền thành ra bộ dáng như vậy ……”
Sắt Sắt ngẩng đầu: “Ta đây nếu là thật thừa nhận không được thì phải làm thế nào?”
Thẩm Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Còn có thể nào? Ngươi chỉ còn cách tránh ở phía sau ta, để ta thay ngươi che mưa chắn gió.”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng hắn tuấn dật thản nhiên mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy một hồi, lấy tay áo rộng che lấp, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay hắn, nói: “Ngươi như vậy thật đúng là rất đáng yêu.”
Bị đùa giỡn Thẩm Chiêu lười nhác nhìn mắt Sắt Sắt, nói: “May mắn ngươi là một cô nương gia, có lễ giáo ước thúc, bằng không, nếu là một lang quân, chắc chắn sẽ là một tên lãng tử phong lưu sớm ba chiều bốn, thấy người liền yêu, là một tên hoa tâm đại củ cải.”
Sắt Sắt không biết xấu hổ mà cười rộ lên, mềm mại ngọt ngào nói: “Sao có thể như vậy được? Ta bảo đảm, yêu cũng là ngươi, thương cũng là ngươi, người khác ai cũng không thể sánh bằng ngươi.”
Thẩm Chiêu như cũ không dao động, phá lệ cực kỳ tỉnh táo mà tổng kết: “Ôn Sắt Sắt ngươi là quỷ gạt người.”
Dứt lời, đem nàng đẩy mạnh đến trước cẩm tú phường, nói: “Để lão gia ta cho ngươi đổi sang nam trang, ta mang ngươi vào yến lâu đi dạo.”
Sắt Sắt lập tức nuốt hạ nước miếng, hai mắt tỏa sáng: “Yến lâu, ta nghe nói nơi đó đặc biệt có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp a.”
Người dịch: Huyền Trang
- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 15.2: Ngây thơ
“Cái gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên.
“Ta đã xem qua hồ sơ đại ca trình lên, thời điểm màn đêm buông xuống ở yến lâu, Cao Sĩ Kiệt đã gặp người từng là thủ hạ của cô cô - Nguyễn Thu Hòa, hai người ở trong phòng mật đàm một canh giờ. Khi tùy tùng của Cao Sĩ Kiệt đi vào đưa trà, có nghe được mấy câu ngắt quãng, về: Chứng cứ, Tống gia, Lan Lăng công chúa.”
“Ta đoán, Nguyễn Thu Hòa phản bội cô cô, lo lắng bị giết, liền muốn tìm được chứng cứ trong tay Cao Sĩ Kiệt, muốn dùng nó lật đổ Lan Lăng công chúa, như vậy hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ.”
Sắt Sắt nghi hoặc: “Nhưng nếu thật sự laf như thế, vậy thì trong tay Nguyễn thị cũng phải có đồ mà Cao Sĩ Kiệt muốn có, bằng không hắn dựa vào cái gì…… Tống cô nương!”
Sắt Sắt ngẫm nghĩ thêm một lúc, càng thêm khẳng định: “Nguyễn thị từng là cận thần mà mẫu thân cực kỳ nể trọng, hắn có cơ hội thám thính bí mật trong phủ công chúa, hắn nhất định là biết Tống cô nương đang ở đâu.”
“Cao Sĩ Kiệt phải dùng chứng cứ trong tay chính mình đổi lấy nữ nhi của chủ cũ - Tống cô nương.”
Thẩm Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Sắt Sắt, đáy mắt lưu chuyển muôn vàn tình sắ phức tạp, cuối cùng chung quy vẫn quay về vẻ trầm tĩnh, còn mang theo chút cả giận: “Đến việc này mà Từ Trường Lâm cũng nói co ngươi biết, các ngươi quan hệ thật đúng là không bình thường.”
Sắt Sắt trầm mặc một lát, biểu tình nghiêm túc nói: “A Chiêu, ta cảm thấy chúng ta là đang đàm luận chính sự, thái độ hẳn là nghiêm túc, ngôn ngữ hẳn là cô đọng, nhưng ngươi lại muốn ghen tuông như vậy, vô cớ gây rối, đến bao giờ mới có thể tìm ra manh mối?”
Thẩm Chiêu biểu tình ở trên mặt tức thì cứng ngắc.
Nàng thế nhưng lại còn ghét bỏ hắn!
Trên đài biểu diễn sắp diễn xong rồi, trong lúc cả gian phòng đang yên tĩnh thì ở gian cách vách có người nghị luận: “Diễn chung quy là diễn, cũng không dám diễn đến cuối cùng. Không diễn đến cháu ngoại Tống Ngọc là đương kim Thái Tử. Hắn vì đế vị mà không dám lật lại vụ án của Tống gia để sửa lại án sai. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nhìn hiện tại là tội nhân, tương lai thế nào thật đúng là không thể biết được đâu.”
“Lại phải nói vị đương kim điện hạ này thật đúng là lợi hại, ẩn nhẫn chờ vụ bê bối lắng xuống, không hiện sơn không lộ thủy, còn có thể yên ổn ngồi vững trong Đông Cung.”
“Hắn có gì mà lợi hại chứ, là Lan Lăng công chúa lợi hại. Vị nữ trung hào kiệt này tuyển ai là Thái Tử thì người đó chính là Thái Tử. Ngươi không nghe nói là vị đó muốn đem nữ nhi gả đến Đông Cung à. Nhìn xem nhân gia người ta mưu tính hành sự bày binh bố trận, mới thật sự là vọng mắt trông xa, xuống tay lưu loát.”
“Cũng không hẳn vậy, Thái Tử cũng là nhi tử do Bùi Hoàng Hậu dưỡng ở dưới gối, Bệ hạ cũng phải cho Bùi gia vài phần thể diện.”
“Nhưng Ta nghe nói, năm đó Tống Quý Phi là tự sát, chính là vì để có thể làm cho nhi tử không có mẹ ruột, để cho Hoàng Hậu thu dưỡng. Tống gia thật không hổ là võ môn thế gia, mọi chuyện muốn làm đều có thể làm đén tàn nhẫn.”
“Hắc, ngươi nói…… Là tự sát, ta thấy vẫn là bị người bức tử……”
Sắt Sắt đang châm trà, chẳng qua là mấy câu chuyện buôn miệng, từ nhỏ nàng đã nghe quá nhiều, sớm đã không còn để trong lòng. Nhưng nay nghe bọn họ nhắc đến Tống Quý Phi, nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Bùi Nguyên Hạo ở trong mật thất buột miệng thốt ra câu: Cũng đừng quên năm đó Tống Quý Phi là chết như thế nào.
Tay nàng run lên, nước trong ấm nóng bỏng theo miệng ấm trà chảy ra, bắn vài giọt lên trên cổ tay nàng. Nàng giật mình đau đớn, khẽ rên len một tiếng, đem ấm trà ném ra.
Thẩm Chiêu vội đi kéo tay áo nàng lên.
May mà, chỉ là bắn chút bọt nước ở trên cổ tay, hơi hơi sưng đỏ, không có trở ngại.
Thẩm Chiêu thổi thổi cho nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gian phòng cách vách, lôi kéo Sắt Sắt đứng dậy, nói: “Vở diễn cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi nơi khác đi.”
Hai người theo Bình Khang Phường bước chậm, Thẩm Chiêu nhìn vẻ mặt Sắt Sắt mất hồn mất vía, nói: “Ta đã nói rồi, ngươi nhất định không thừa nhận được chân tướng, mới đến này một bước liền thành ra bộ dáng như vậy ……”
Sắt Sắt ngẩng đầu: “Ta đây nếu là thật thừa nhận không được thì phải làm thế nào?”
Thẩm Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Còn có thể nào? Ngươi chỉ còn cách tránh ở phía sau ta, để ta thay ngươi che mưa chắn gió.”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng hắn tuấn dật thản nhiên mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy một hồi, lấy tay áo rộng che lấp, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay hắn, nói: “Ngươi như vậy thật đúng là rất đáng yêu.”
Bị đùa giỡn Thẩm Chiêu lười nhác nhìn mắt Sắt Sắt, nói: “May mắn ngươi là một cô nương gia, có lễ giáo ước thúc, bằng không, nếu là một lang quân, chắc chắn sẽ là một tên lãng tử phong lưu sớm ba chiều bốn, thấy người liền yêu, là một tên hoa tâm đại củ cải.”
Sắt Sắt không biết xấu hổ mà cười rộ lên, mềm mại ngọt ngào nói: “Sao có thể như vậy được? Ta bảo đảm, yêu cũng là ngươi, thương cũng là ngươi, người khác ai cũng không thể sánh bằng ngươi.”
Thẩm Chiêu như cũ không dao động, phá lệ cực kỳ tỉnh táo mà tổng kết: “Ôn Sắt Sắt ngươi là quỷ gạt người.”
Dứt lời, đem nàng đẩy mạnh đến trước cẩm tú phường, nói: “Để lão gia ta cho ngươi đổi sang nam trang, ta mang ngươi vào yến lâu đi dạo.”
Sắt Sắt lập tức nuốt hạ nước miếng, hai mắt tỏa sáng: “Yến lâu, ta nghe nói nơi đó đặc biệt có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp a.”
Người dịch: Huyền Trang
“Ta đã xem qua hồ sơ đại ca trình lên, thời điểm màn đêm buông xuống ở yến lâu, Cao Sĩ Kiệt đã gặp người từng là thủ hạ của cô cô - Nguyễn Thu Hòa, hai người ở trong phòng mật đàm một canh giờ. Khi tùy tùng của Cao Sĩ Kiệt đi vào đưa trà, có nghe được mấy câu ngắt quãng, về: Chứng cứ, Tống gia, Lan Lăng công chúa.”
“Ta đoán, Nguyễn Thu Hòa phản bội cô cô, lo lắng bị giết, liền muốn tìm được chứng cứ trong tay Cao Sĩ Kiệt, muốn dùng nó lật đổ Lan Lăng công chúa, như vậy hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ.”
Sắt Sắt nghi hoặc: “Nhưng nếu thật sự laf như thế, vậy thì trong tay Nguyễn thị cũng phải có đồ mà Cao Sĩ Kiệt muốn có, bằng không hắn dựa vào cái gì…… Tống cô nương!”
Sắt Sắt ngẫm nghĩ thêm một lúc, càng thêm khẳng định: “Nguyễn thị từng là cận thần mà mẫu thân cực kỳ nể trọng, hắn có cơ hội thám thính bí mật trong phủ công chúa, hắn nhất định là biết Tống cô nương đang ở đâu.”
“Cao Sĩ Kiệt phải dùng chứng cứ trong tay chính mình đổi lấy nữ nhi của chủ cũ - Tống cô nương.”
Thẩm Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Sắt Sắt, đáy mắt lưu chuyển muôn vàn tình sắ phức tạp, cuối cùng chung quy vẫn quay về vẻ trầm tĩnh, còn mang theo chút cả giận: “Đến việc này mà Từ Trường Lâm cũng nói co ngươi biết, các ngươi quan hệ thật đúng là không bình thường.”
Sắt Sắt trầm mặc một lát, biểu tình nghiêm túc nói: “A Chiêu, ta cảm thấy chúng ta là đang đàm luận chính sự, thái độ hẳn là nghiêm túc, ngôn ngữ hẳn là cô đọng, nhưng ngươi lại muốn ghen tuông như vậy, vô cớ gây rối, đến bao giờ mới có thể tìm ra manh mối?”
Thẩm Chiêu biểu tình ở trên mặt tức thì cứng ngắc.
Nàng thế nhưng lại còn ghét bỏ hắn!
Trên đài biểu diễn sắp diễn xong rồi, trong lúc cả gian phòng đang yên tĩnh thì ở gian cách vách có người nghị luận: “Diễn chung quy là diễn, cũng không dám diễn đến cuối cùng. Không diễn đến cháu ngoại Tống Ngọc là đương kim Thái Tử. Hắn vì đế vị mà không dám lật lại vụ án của Tống gia để sửa lại án sai. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nhìn hiện tại là tội nhân, tương lai thế nào thật đúng là không thể biết được đâu.”
“Lại phải nói vị đương kim điện hạ này thật đúng là lợi hại, ẩn nhẫn chờ vụ bê bối lắng xuống, không hiện sơn không lộ thủy, còn có thể yên ổn ngồi vững trong Đông Cung.”
“Hắn có gì mà lợi hại chứ, là Lan Lăng công chúa lợi hại. Vị nữ trung hào kiệt này tuyển ai là Thái Tử thì người đó chính là Thái Tử. Ngươi không nghe nói là vị đó muốn đem nữ nhi gả đến Đông Cung à. Nhìn xem nhân gia người ta mưu tính hành sự bày binh bố trận, mới thật sự là vọng mắt trông xa, xuống tay lưu loát.”
“Cũng không hẳn vậy, Thái Tử cũng là nhi tử do Bùi Hoàng Hậu dưỡng ở dưới gối, Bệ hạ cũng phải cho Bùi gia vài phần thể diện.”
“Nhưng Ta nghe nói, năm đó Tống Quý Phi là tự sát, chính là vì để có thể làm cho nhi tử không có mẹ ruột, để cho Hoàng Hậu thu dưỡng. Tống gia thật không hổ là võ môn thế gia, mọi chuyện muốn làm đều có thể làm đén tàn nhẫn.”
“Hắc, ngươi nói…… Là tự sát, ta thấy vẫn là bị người bức tử……”
Sắt Sắt đang châm trà, chẳng qua là mấy câu chuyện buôn miệng, từ nhỏ nàng đã nghe quá nhiều, sớm đã không còn để trong lòng. Nhưng nay nghe bọn họ nhắc đến Tống Quý Phi, nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Bùi Nguyên Hạo ở trong mật thất buột miệng thốt ra câu: Cũng đừng quên năm đó Tống Quý Phi là chết như thế nào.
Tay nàng run lên, nước trong ấm nóng bỏng theo miệng ấm trà chảy ra, bắn vài giọt lên trên cổ tay nàng. Nàng giật mình đau đớn, khẽ rên len một tiếng, đem ấm trà ném ra.
Thẩm Chiêu vội đi kéo tay áo nàng lên.
May mà, chỉ là bắn chút bọt nước ở trên cổ tay, hơi hơi sưng đỏ, không có trở ngại.
Thẩm Chiêu thổi thổi cho nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gian phòng cách vách, lôi kéo Sắt Sắt đứng dậy, nói: “Vở diễn cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi nơi khác đi.”
Hai người theo Bình Khang Phường bước chậm, Thẩm Chiêu nhìn vẻ mặt Sắt Sắt mất hồn mất vía, nói: “Ta đã nói rồi, ngươi nhất định không thừa nhận được chân tướng, mới đến này một bước liền thành ra bộ dáng như vậy ……”
Sắt Sắt ngẩng đầu: “Ta đây nếu là thật thừa nhận không được thì phải làm thế nào?”
Thẩm Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Còn có thể nào? Ngươi chỉ còn cách tránh ở phía sau ta, để ta thay ngươi che mưa chắn gió.”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng hắn tuấn dật thản nhiên mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy một hồi, lấy tay áo rộng che lấp, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay hắn, nói: “Ngươi như vậy thật đúng là rất đáng yêu.”
Bị đùa giỡn Thẩm Chiêu lười nhác nhìn mắt Sắt Sắt, nói: “May mắn ngươi là một cô nương gia, có lễ giáo ước thúc, bằng không, nếu là một lang quân, chắc chắn sẽ là một tên lãng tử phong lưu sớm ba chiều bốn, thấy người liền yêu, là một tên hoa tâm đại củ cải.”
Sắt Sắt không biết xấu hổ mà cười rộ lên, mềm mại ngọt ngào nói: “Sao có thể như vậy được? Ta bảo đảm, yêu cũng là ngươi, thương cũng là ngươi, người khác ai cũng không thể sánh bằng ngươi.”
Thẩm Chiêu như cũ không dao động, phá lệ cực kỳ tỉnh táo mà tổng kết: “Ôn Sắt Sắt ngươi là quỷ gạt người.”
Dứt lời, đem nàng đẩy mạnh đến trước cẩm tú phường, nói: “Để lão gia ta cho ngươi đổi sang nam trang, ta mang ngươi vào yến lâu đi dạo.”
Sắt Sắt lập tức nuốt hạ nước miếng, hai mắt tỏa sáng: “Yến lâu, ta nghe nói nơi đó đặc biệt có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp a.”
Người dịch: Huyền Trang
- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 15.2: Ngây thơ
“Cái gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên.
“Ta đã xem qua hồ sơ đại ca trình lên, thời điểm màn đêm buông xuống ở yến lâu, Cao Sĩ Kiệt đã gặp người từng là thủ hạ của cô cô - Nguyễn Thu Hòa, hai người ở trong phòng mật đàm một canh giờ. Khi tùy tùng của Cao Sĩ Kiệt đi vào đưa trà, có nghe được mấy câu ngắt quãng, về: Chứng cứ, Tống gia, Lan Lăng công chúa.”
“Ta đoán, Nguyễn Thu Hòa phản bội cô cô, lo lắng bị giết, liền muốn tìm được chứng cứ trong tay Cao Sĩ Kiệt, muốn dùng nó lật đổ Lan Lăng công chúa, như vậy hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ.”
Sắt Sắt nghi hoặc: “Nhưng nếu thật sự laf như thế, vậy thì trong tay Nguyễn thị cũng phải có đồ mà Cao Sĩ Kiệt muốn có, bằng không hắn dựa vào cái gì…… Tống cô nương!”
Sắt Sắt ngẫm nghĩ thêm một lúc, càng thêm khẳng định: “Nguyễn thị từng là cận thần mà mẫu thân cực kỳ nể trọng, hắn có cơ hội thám thính bí mật trong phủ công chúa, hắn nhất định là biết Tống cô nương đang ở đâu.”
“Cao Sĩ Kiệt phải dùng chứng cứ trong tay chính mình đổi lấy nữ nhi của chủ cũ - Tống cô nương.”
Thẩm Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Sắt Sắt, đáy mắt lưu chuyển muôn vàn tình sắ phức tạp, cuối cùng chung quy vẫn quay về vẻ trầm tĩnh, còn mang theo chút cả giận: “Đến việc này mà Từ Trường Lâm cũng nói co ngươi biết, các ngươi quan hệ thật đúng là không bình thường.”
Sắt Sắt trầm mặc một lát, biểu tình nghiêm túc nói: “A Chiêu, ta cảm thấy chúng ta là đang đàm luận chính sự, thái độ hẳn là nghiêm túc, ngôn ngữ hẳn là cô đọng, nhưng ngươi lại muốn ghen tuông như vậy, vô cớ gây rối, đến bao giờ mới có thể tìm ra manh mối?”
Thẩm Chiêu biểu tình ở trên mặt tức thì cứng ngắc.
Nàng thế nhưng lại còn ghét bỏ hắn!
Trên đài biểu diễn sắp diễn xong rồi, trong lúc cả gian phòng đang yên tĩnh thì ở gian cách vách có người nghị luận: “Diễn chung quy là diễn, cũng không dám diễn đến cuối cùng. Không diễn đến cháu ngoại Tống Ngọc là đương kim Thái Tử. Hắn vì đế vị mà không dám lật lại vụ án của Tống gia để sửa lại án sai. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng nhìn hiện tại là tội nhân, tương lai thế nào thật đúng là không thể biết được đâu.”
“Lại phải nói vị đương kim điện hạ này thật đúng là lợi hại, ẩn nhẫn chờ vụ bê bối lắng xuống, không hiện sơn không lộ thủy, còn có thể yên ổn ngồi vững trong Đông Cung.”
“Hắn có gì mà lợi hại chứ, là Lan Lăng công chúa lợi hại. Vị nữ trung hào kiệt này tuyển ai là Thái Tử thì người đó chính là Thái Tử. Ngươi không nghe nói là vị đó muốn đem nữ nhi gả đến Đông Cung à. Nhìn xem nhân gia người ta mưu tính hành sự bày binh bố trận, mới thật sự là vọng mắt trông xa, xuống tay lưu loát.”
“Cũng không hẳn vậy, Thái Tử cũng là nhi tử do Bùi Hoàng Hậu dưỡng ở dưới gối, Bệ hạ cũng phải cho Bùi gia vài phần thể diện.”
“Nhưng Ta nghe nói, năm đó Tống Quý Phi là tự sát, chính là vì để có thể làm cho nhi tử không có mẹ ruột, để cho Hoàng Hậu thu dưỡng. Tống gia thật không hổ là võ môn thế gia, mọi chuyện muốn làm đều có thể làm đén tàn nhẫn.”
“Hắc, ngươi nói…… Là tự sát, ta thấy vẫn là bị người bức tử……”
Sắt Sắt đang châm trà, chẳng qua là mấy câu chuyện buôn miệng, từ nhỏ nàng đã nghe quá nhiều, sớm đã không còn để trong lòng. Nhưng nay nghe bọn họ nhắc đến Tống Quý Phi, nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Bùi Nguyên Hạo ở trong mật thất buột miệng thốt ra câu: Cũng đừng quên năm đó Tống Quý Phi là chết như thế nào.
Tay nàng run lên, nước trong ấm nóng bỏng theo miệng ấm trà chảy ra, bắn vài giọt lên trên cổ tay nàng. Nàng giật mình đau đớn, khẽ rên len một tiếng, đem ấm trà ném ra.
Thẩm Chiêu vội đi kéo tay áo nàng lên.
May mà, chỉ là bắn chút bọt nước ở trên cổ tay, hơi hơi sưng đỏ, không có trở ngại.
Thẩm Chiêu thổi thổi cho nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gian phòng cách vách, lôi kéo Sắt Sắt đứng dậy, nói: “Vở diễn cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi nơi khác đi.”
Hai người theo Bình Khang Phường bước chậm, Thẩm Chiêu nhìn vẻ mặt Sắt Sắt mất hồn mất vía, nói: “Ta đã nói rồi, ngươi nhất định không thừa nhận được chân tướng, mới đến này một bước liền thành ra bộ dáng như vậy ……”
Sắt Sắt ngẩng đầu: “Ta đây nếu là thật thừa nhận không được thì phải làm thế nào?”
Thẩm Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Còn có thể nào? Ngươi chỉ còn cách tránh ở phía sau ta, để ta thay ngươi che mưa chắn gió.”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng hắn tuấn dật thản nhiên mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy một hồi, lấy tay áo rộng che lấp, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay hắn, nói: “Ngươi như vậy thật đúng là rất đáng yêu.”
Bị đùa giỡn Thẩm Chiêu lười nhác nhìn mắt Sắt Sắt, nói: “May mắn ngươi là một cô nương gia, có lễ giáo ước thúc, bằng không, nếu là một lang quân, chắc chắn sẽ là một tên lãng tử phong lưu sớm ba chiều bốn, thấy người liền yêu, là một tên hoa tâm đại củ cải.”
Sắt Sắt không biết xấu hổ mà cười rộ lên, mềm mại ngọt ngào nói: “Sao có thể như vậy được? Ta bảo đảm, yêu cũng là ngươi, thương cũng là ngươi, người khác ai cũng không thể sánh bằng ngươi.”
Thẩm Chiêu như cũ không dao động, phá lệ cực kỳ tỉnh táo mà tổng kết: “Ôn Sắt Sắt ngươi là quỷ gạt người.”
Dứt lời, đem nàng đẩy mạnh đến trước cẩm tú phường, nói: “Để lão gia ta cho ngươi đổi sang nam trang, ta mang ngươi vào yến lâu đi dạo.”
Sắt Sắt lập tức nuốt hạ nước miếng, hai mắt tỏa sáng: “Yến lâu, ta nghe nói nơi đó đặc biệt có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp a.”
Người dịch: Huyền Trang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook