Mị Nhục Sinh Hương
-
Chương 15: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (7 - play trên xe ngựa)
Edit: Nguyệt Dao
Beta: Linxu
Khi Cố Minh Nguyệt tỉnh lại, cả người vẫn đang duy trì tư thế ngồi xổm gần như nằm bò trên bàn dài trước người. Hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, không có bóng dáng của Mộ Cẩn Du, có lẽ đã ra ngoài bãi cưỡi ngựa.
Nàng ngủ đến đau nhức cả người, chống cánh tay chầm chậm đứng thẳng dậy, liền phát hiện nửa người dười của mình từ phần eo trở xuống đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
"A..." Cố Minh Nguyệt thử hoạt động hai chân một chút, nhưng vô ích. Vì thế nàng đành phải dùng hai tay kéo thẳng đôi chân vừa động vào một chút liền run lên như bị kim đâm kia của mình từng chân từng chân một, hai động tác này khiến cho cả người nàng đổ đầy mồ hôi, một phen mất thật nhiều thời gian.
Thầm nghĩ bản thân mình vậy mà có thể ngủ trong tâm trạng căng thẳng cao độ đông thời phải tiếp nhận ánh mắt cao áp của Mộ Cẩn Du, không những ngủ mà còn thật sự ngủ rất ngon, Cố Minh Nguyệt không chỉ ngạc nhiên lại vừa cảm thấy may mắn.
Hôm nay vẻ mặt của Mộ Cẩn Du rất khác thường... Nàng vừa đấm thắt lưng vừa vỗ chân trầm tư, phỏng đoán vô số nguyên nhân khiến cho Vô Song công tử âm tình bất định, cuối cùng vẫn là nghĩ mãi không ra.
Đại khái... Chắc là... mới không phải vì nàng mà vậy đó chứ... Cuối cùng trong lòng Cố Minh Nguyệt tự an ủi mình, bởi vì nàng thật sự không nhớ rõ mình có làm chuyện gì làm cho Mộ Cẩn Du mất hứng hay không.
Người đời chỉ nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhưng mà tâm tư của nam nhân cũng giống sao trời mênh mông vậy làm cho người ta suy nghĩ không ra...
Lúc Cố Minh Nguyệt đang cảm khái tâm tư của nam nhân thật khó đoán, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hóa ra là Thánh Thượng hạ lệnh cho mọi người chỉnh đốn lại một chút. Một lát sau, cánh cửa gỗ tếch* bị người bên ngoài mở rộng ra, Mộ Cẩn Du khom nửa người, tay cầm roi ngựa, sau khi bước một bước vào phòng ngoài thì khoanh chân ngồi đối diện Cố Minh Nguyệt.
(* Gỗ tếch: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%BFch)
"Tỉnh?" Nam nhân vừa lấy cái khăn nhỏ màu trắng từ trong ngực ra lau mồ hôi trên trán và trên cổ, vừa nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của mỹ nhân, dáng vẻ lúc này của tiểu mỹ nhân giống như những từ miêu tả trong sách vậy: "Phát trang tửu nghiệm, hồng kiểm hạnh hoa xuân", rất đáng yêu.
*“Phát trang tửu nghiệm, hồng kiểm hạnh hoa xuân”: đại ý chỉ “trang dung như hơi rượu nồng, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng như hoa hạnh mùa xuân”.
"Vâng." Cố Minh Nguyệt mở đôi mắt to đầy sương mù, ngây thơ lên tiếng, dáng vẻ này rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.
Mộ Cẩn Du nhìn dáng vẻ tiểu mỹ nhân đáng thương giống như con mèo nhỏ nhỏ nhắn yếu ớt, không khỏi mỉm cười, nghiêng người về phía trước, cách một cái bàn dài dùng ngón trỏ cọ xát cái mũi khéo léo xinh xắn kia một chút, nói: "Đúng là một con mèo nhỏ lười biếng, còn không chạy nhanh lại đây xoa bóp hầu hạ gia."
Cố Minh Nguyệt bị nam nhân dùng loại hành động giống như cưng chiều khiến cho ngẩn ra, không kịp suy nghĩ tại sao thái độ của nam nhân này trước sau lại có sự biến hóa to lớn đến như thế, liền vội vàng đi vòng qua bàn dài, nhận lấy khăn nhỏ lau mồ hôi mà nam nhân đưa tới vào tay.
Tuy rằng chiếc khăn màu trắng dùng để lau mồ hôi nhẹ nhàng sạch sẽ lại mềm mại trơn nhẵn, lau trên người rất thoải mái, nhưng lại không hút mồi hôi lắm. Cố Minh Nguyệt cầm nó lau hai cái sau cổ nam nhân, khăn lau mồ hôi trên tay cứ như bị thấm đẫm nước. Cố Minh Nguyệt nhớ trước khi ra khỏi cửa nàng có bỏ vào trong bao quần áo mấy chiếc khăn con bằng bông mịn dùng để lau, bây giờ vừa đúng lúc có thể lấy ra dùng một chút, vì thế dịu dàng hỏi ý kiến của nam nhân. Sau khi được Mộ Cẩn Du gật đầu ra hiệu, đứng dậy di chuyển mở ra cái đệm mềm, mở ra ô vuông phía dưới lấy ra hai cái khăn bông. Đợi nàng trở lại thì thấy, nam nhân đã lộ ra cơ bắp thật săn chắc trên người, da thịt bóng loáng rõ ràng hiện ra, như có ánh sáng trong suốt lưu chuyển ở phía trên. Để tiện cho việc cưỡi ngựa, nam nhân mặc áo khoác dài màu nhũ đỏ bạc có hoa văn hình cây cỏ, bên trong là áo lót màu trắng, hiện nay nửa phần trên của quần áo toàn là tầng tầng lớp lớp buông hết xuống ngay thắt lưng bạc hình bối mẫu.
Ánh mắt Cố Minh Nguyệt mang theo vẻ tán thưởng, cho dù hai người thường xuyên trần trụi nhìn nhau, nhưng cơ thể của Mộ Cẩn Du có thể khiến cho người ta xem cả trăm lần cũng không chán.
Sắc đẹp mê người mà...tâm hồn Cố Minh Nguyệt lung lay vội cuối đầu, xua đi chút suy nghĩ kiều diễm, bắt đầu chuyên tầm lau người cho Mộ Cẩn Du.
Dáng người Cố Minh Nguyệt nhỏ nhắn xinh xắn, ngày thường sau khi đứng lên thì đỉnh đầu nàng còn chưa đến bả vai của Mộ Cẩn Du. Lúc này bên trong xe lại chật hẹp, nàng ngồi chồm hỗm phía sau nam nhân dịu dàng vì hắn lau đi mồ hôi sau lưng, lúc lau xong phía sau lưng rồi lau đến phía trước thì Cố Minh Nguyệt không thể không quỳ thẳng thân mình, không phải lau từ dưới nách nam nhân thì là với tới phía trước lau từ trên vai nam nhân. Bộ ngực no đủ đứng thẳng của nàng kề sát phía sau tấm lưng nhẵn bóng trần trụi của nam nhân, bàn tay nhỏ bé kia ở trước người cầm khăn bông mềm mại nỗ lực lau từ trên xuống dưới từ trái qua phải, giữa lúc lơ đãng lại cọ xát trượt qua hai điểm đậu đỏ trước ngực nam nhân.
Mỹ nhân cẩn thận ra sức hầu hạ, lúc này nàng vẫn chưa phát hiện ra động tác này đối với một nam tử trẻ tuổi tinh lực tràn trề như Mộ Cẩn Du mà nói chẳng khác nào một loại tra tấn vô hình. Lúc này hắn có chút hối hận vì để cho Cố Minh Nguyệt đến hầu hạ, đúng lúc hắn chuẩn bị mở miệng ngăn nàng lại, cửa xe ngựa lại bất ngờ bị người bên ngoài dùng lực lớn mở rộng ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Minh Nguyệt giống như con thỏ nhỏ bị giật mình vèo một tiếng co người đứng dậy trốn phía sau tấm lưng rộng lớn của Mộ Cẩn Du, vài giọng nam mang theo tiếng cười liền truyền vào trong tai.
"Ta nói Tử Giác chạy trốn đi đâu được, hóa ra là trở về xe ngựa bồi tiểu mỹ nhân, vậy mà để cho nhóm chúng ta tìm mãi!" Nói chuyện là một giọng nam sảng lãng, trong giọng nói lại mang theo vẻ trêu tức.
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu mỹ nhân ở đâu rồi? Còn không nhanh để cho mấy huynh đệ mở mang một chút xem rốt cuộc là loại thiên tư quốc sắc nào mà lại có thể khiến cho Tử Giác giấu kỹ như vậy?" Đây là một giọng nam khác hơi trầm thấp khàn khàn, tiếng nói vừa dứt thì xung quanh bắt đầu liền truyền đến tiếng cười vang cùng với tiếng động.
Mộ Cẩn Du, tự là Tử Giác, cũng giống với tên của hắn, có ý ngọc đẹp không tỳ vết.
Cố Minh Nguyệt tránh ở phía sau nam nhân, phát hiện cơ bắp người trước mắt theo sự trêu đùa của mọi người dần dần trở nên căng cứng. Nửa người trên trần trụi bị một đám bằng hữu quần áo lụa là đột nhiên xông vào chen chúc nhìn thấy, nghĩ cũng biết hắn thật sự rất xấu hổ.
Không riêng gì cơ bắp phía sau lưng Mộ Cẩn Du bị căng cứng, mà cơ bắp trên mặt cũng bị kéo căng ra. Sắc mặt hắn âm trầm, như mưa bão nổi lên, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn nhìn nữ nhân của ta, không phải là các ngươi không muốn tình nhân ở bên ngoài nữa chứ?"
Những lời này mang theo uy hiếp trắng trợn, nhưng người tới đều là thế gia quần áo lụa là thường quấn lấy cùng Mộ Cẩn Du ở bên ngoài, ngày thường ở bên ngoài đều có tình nhân vây quanh, nhưng mà đều phải che giấu. Chơi gái thì cũng thôi đi, nhưng nếu bị lão gia trong nhà biết được mình còn dám nuôi nữ tử phong trần ở bên ngoài, không thiếu được việc dùng gia pháp đánh cho một trận. Đây rõ ràng là Mộ Cẩn Du nói cho bọn hắn biết, hắn không ngại đem tiết lộ tên tình nhân của bọn họ cho các vị trong nhà những người ở đây biết.
Đừng nhìn bên ngoài Mộ Cẩn Du là một công tử nho nhã xuất sắc, nhưng những người quen biết hắn đều biết bên trong hắn có bao nhiêu tàn nhẫn bạc tình. Mượn chuyện ngày thường đi dạo quán ăn để nói, thanh quan bị hắn bao một khi bị hắn chơi chán rồi, mặc kệ nàng kia có bao nhiêu thâm tình với hắn, đều có thể mặt không đổi sắc sang tay cho người khác đùa bỡn.
Trong lúc nhất thời hứng trí của mọi người liền bị tiêu diệt hơn phân nửa, mỗi người đều cảm thấy ngượng ngùng, sự tò mò sinh ra đối với tiểu mỹ nhân của bạn thân cũng phải đè ép xuống.
Lần này Tử Giác, thật sự keo kiệt!
Mọi người nghĩ như vậy, liền lắc đầu rời đi.
Sau khi người cuối cùng đóng cửa rời đi, một lần nữa trong xe lại quay về yên lặng.
Mộ Cẩn Du chậm rãi nghiêng người, thấp giọng nói với Cố Minh Nguyệt còn lui ở trong góc: "Nhiều người ầm ĩ muốn tới nhìn ngươi như vậy, trái lại ngươi so với hoa khôi nương tử ở thanh lâu sở quán kia cũng đẹp như nhau rồi..."
Lúc này ngực Cố Minh Nguyệt bị nghẹn lại, nàng thật xúi quẩy mà, rõ ràng lời nói này của Mộ Cẩn Du chính là giận chó đánh mèo.
Mộ Cẩn Du đem nét mặt ủy khuất cùng hình cảnh đôi chân mày xinh đẹp của tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng chau lại thu hết vào mắt, trên mặt của hắn hiện ra chút ảo não không dễ dàng phát hiện. Tất nhiên là Cố Minh Nguyệt không có gì sai, nhưng chính hắn vừa nghĩ tới chuyện nếu nàng thật sự bị đám hồ bằng cẩu hữu kia nhìn thấy, bị nam nhân khác đặt trong lòng nhớ mãi không quên, trong lồng ngực liền sinh ra vô vàn sát khí.
Nữ nhân của hắn, tất nhiên là ai cũng không thể mơ tưởng!
Mộ Cẩn Du đem toàn bộ những cảm xúc khác thường này của mình đổ lỗi vì không muốn vật sở hữu cá nhân bị người khác xâm phạm mơ ước, lại không biết hắn thế này là đang trầm mình trong thùng dấm chua.
Lúc này Cố Minh Nguyệt mới xem là có chút mùi vị báo đáp. Không thể không nói, biểu hiện khác thường của Mộ Cẩn Du chính là một hiện tượng tốt.
Mộ Cẩn Du thấy tiểu mỹ nhân sẽ không trả lời hắn, trong lòng hắn liền không thoải mái, vội vàng muốn làm chút gì đó để biểu đạt sự uất ức trong lòng. Vì thế cánh tay dài của hắn chụp tới, ôm lấy Cố Minh Nguyệt đi vào phòng trong.
Lúc trời đất quay cuồng một trận, Cố Minh Nguyệt đã ngồi ở trên hông mặt đối mặt ngồi với Mộ Cẩn Du. Đôi bàn tay to vội vàng xé áo lót trên lưng của nàng, khiến cặp nhũ hoa mềm mại trắng như tuyết bại lộ ở trước mắt nam nhân.
Mộ Cẩn Du gục gặc, cuối đầu ngậm một bên ngực, trong lúc gần gũi cắn chặt nụ hoa cương cứng như trân châu màu phấn hồng, làm cho mỹ nhân thở dốc dồn dập từng cơn. Đồng thời tay hắn vén lên làn váy thạch lựu đỏ tươi trên người nữ nhân, chỉ nghe tiếng vải bị xé rách vang lên thật chói tai, quần lót dưới thân nàng liền mất tung mất tích, bộ lông nhỏ nhắn mềm mại trên hoa hộ bị một bàn tay to nóng cháy phủ lên trên.
Lúc này xe ngựa lại di chuyển một lần nữa, cự vật dưới thân Mộ Cẩn Du đã vội vã muốn phát tiết, hắn lấy ra nam căn đỏ sẫm đã sưng to hệt cánh tay trẻ con tìm được huyệt động mất hồn của nữ nhân điên cuồng mạnh mẽ cắm vào.
Cố Minh Nguyệt đau đến hét lên một tiếng, vành mắt thoáng cái phiếm hồng, bên trong huyệt của nàng còn chưa đủ ướt át, hoàn toàn không thể thừa nhận nam nhân cứng rắn cắm sâu tới trong cùng như vậy, đau đến thân thể không ngừng co rút.
Mộ Cẩn Du chỉ cảm thấy phân thân của mình bị siết lại gắt gao ở trong huyệt nhỏ hẹp của nữ tử kia, thịt non bên trong huyệt vẫn chưa thích ứng được, cực lực nhu động dồn nén muốn đẩy dương v*t đột nhiên đi vào kia ra ngoài. Bình thường tiểu huyệt ấm áp khiến cho hắn dục tiên dục tử này nay lại khô ráo, làm cho hắn không thể tùy ý co rút ở trong, vừa bị đùn đẩy đến sảng khoái đồng thời lại chịu sự dày vò vì không thể tận hứng.
Cố Minh Nguyệt cố gắng hít thở để thả lỏng tiểu huyệt của mình, đột nhiên ngực liền bị nam nhân vỗ nhẹ một chút.
"Tao hóa (Đồ lẳng lơ), tự ngươi đến động chuyển động hai mông ngậm lấy dương v*t của gia." Hai tay nam nhân chen vào giữa bộ ngực no tròn tinh tế, khàn giọng ra lệnh.
Mộ Cẩn Du nghĩ rằng, nếu để cho nữ nhân tự chuyển động trên người mình, có lẽ nàng sẽ ướt át nhanh một chút.
Trước đây Cố Minh Nguyệt chưa từng có cơ hội rong ruổi trên người nam nhân, vừa nghe xong trước mắt liền sáng ngời. Nàng thử chậm rãi nâng mông mình lên, lộ côn th*t ra ngoài, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống. Cứ như vậy, nàng di chuyển từ trên xuống dưới.
Tư thế nữ trên nam dưới có thể giúp cho Cố Minh Nguyệt nắm tiết tấu đưa đẩy trong tay làm cho mình thoải mái, cũng có thể làm cho nàng cảm nhận được cảm giác sung sướng theo cách dùng độ mạnh yếu cùng góc độ ve vuốt côn th*t.
Bởi vì trường săn nằm ở khu đất khá xa xôi, đường đi gồ ghề không bằng phẳng lắm. Lúc xe ngựa xóc nảy Cố Minh Nguyệt có thể không tốn chút sức nào làm nam nhân dưới thân. Loại cảm giác mới mẻ áp đảo nam nhân này làm cho tâm tình nàng vô cùng sung sướng và kích động.
Tác giả nói:
Tôi phát hiện không thể điều chỉnh thứ tự chương tiết. Đêm qua lúc tôi viết xong ngoại truyện rồi gửi đi, kết quả hôm nay phát hiện bản thảo tự động gửi đi lại không hiện được ở trang chủ, chỉ có thể hiện ngoại truyện phía sau bản xếp thứ tự bản thảo... Vì thế bây giờ tôi đem ngoại truyện thêm vào phần sau của bản thảo play trên xe ngựa hai ngày trước cắt bỏ đi rồi lại gửi đi một lần nữa... Thật sự rất là phiền phức!
Beta: Linxu
Khi Cố Minh Nguyệt tỉnh lại, cả người vẫn đang duy trì tư thế ngồi xổm gần như nằm bò trên bàn dài trước người. Hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, không có bóng dáng của Mộ Cẩn Du, có lẽ đã ra ngoài bãi cưỡi ngựa.
Nàng ngủ đến đau nhức cả người, chống cánh tay chầm chậm đứng thẳng dậy, liền phát hiện nửa người dười của mình từ phần eo trở xuống đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
"A..." Cố Minh Nguyệt thử hoạt động hai chân một chút, nhưng vô ích. Vì thế nàng đành phải dùng hai tay kéo thẳng đôi chân vừa động vào một chút liền run lên như bị kim đâm kia của mình từng chân từng chân một, hai động tác này khiến cho cả người nàng đổ đầy mồ hôi, một phen mất thật nhiều thời gian.
Thầm nghĩ bản thân mình vậy mà có thể ngủ trong tâm trạng căng thẳng cao độ đông thời phải tiếp nhận ánh mắt cao áp của Mộ Cẩn Du, không những ngủ mà còn thật sự ngủ rất ngon, Cố Minh Nguyệt không chỉ ngạc nhiên lại vừa cảm thấy may mắn.
Hôm nay vẻ mặt của Mộ Cẩn Du rất khác thường... Nàng vừa đấm thắt lưng vừa vỗ chân trầm tư, phỏng đoán vô số nguyên nhân khiến cho Vô Song công tử âm tình bất định, cuối cùng vẫn là nghĩ mãi không ra.
Đại khái... Chắc là... mới không phải vì nàng mà vậy đó chứ... Cuối cùng trong lòng Cố Minh Nguyệt tự an ủi mình, bởi vì nàng thật sự không nhớ rõ mình có làm chuyện gì làm cho Mộ Cẩn Du mất hứng hay không.
Người đời chỉ nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhưng mà tâm tư của nam nhân cũng giống sao trời mênh mông vậy làm cho người ta suy nghĩ không ra...
Lúc Cố Minh Nguyệt đang cảm khái tâm tư của nam nhân thật khó đoán, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hóa ra là Thánh Thượng hạ lệnh cho mọi người chỉnh đốn lại một chút. Một lát sau, cánh cửa gỗ tếch* bị người bên ngoài mở rộng ra, Mộ Cẩn Du khom nửa người, tay cầm roi ngựa, sau khi bước một bước vào phòng ngoài thì khoanh chân ngồi đối diện Cố Minh Nguyệt.
(* Gỗ tếch: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%BFch)
"Tỉnh?" Nam nhân vừa lấy cái khăn nhỏ màu trắng từ trong ngực ra lau mồ hôi trên trán và trên cổ, vừa nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của mỹ nhân, dáng vẻ lúc này của tiểu mỹ nhân giống như những từ miêu tả trong sách vậy: "Phát trang tửu nghiệm, hồng kiểm hạnh hoa xuân", rất đáng yêu.
*“Phát trang tửu nghiệm, hồng kiểm hạnh hoa xuân”: đại ý chỉ “trang dung như hơi rượu nồng, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng như hoa hạnh mùa xuân”.
"Vâng." Cố Minh Nguyệt mở đôi mắt to đầy sương mù, ngây thơ lên tiếng, dáng vẻ này rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.
Mộ Cẩn Du nhìn dáng vẻ tiểu mỹ nhân đáng thương giống như con mèo nhỏ nhỏ nhắn yếu ớt, không khỏi mỉm cười, nghiêng người về phía trước, cách một cái bàn dài dùng ngón trỏ cọ xát cái mũi khéo léo xinh xắn kia một chút, nói: "Đúng là một con mèo nhỏ lười biếng, còn không chạy nhanh lại đây xoa bóp hầu hạ gia."
Cố Minh Nguyệt bị nam nhân dùng loại hành động giống như cưng chiều khiến cho ngẩn ra, không kịp suy nghĩ tại sao thái độ của nam nhân này trước sau lại có sự biến hóa to lớn đến như thế, liền vội vàng đi vòng qua bàn dài, nhận lấy khăn nhỏ lau mồ hôi mà nam nhân đưa tới vào tay.
Tuy rằng chiếc khăn màu trắng dùng để lau mồ hôi nhẹ nhàng sạch sẽ lại mềm mại trơn nhẵn, lau trên người rất thoải mái, nhưng lại không hút mồi hôi lắm. Cố Minh Nguyệt cầm nó lau hai cái sau cổ nam nhân, khăn lau mồ hôi trên tay cứ như bị thấm đẫm nước. Cố Minh Nguyệt nhớ trước khi ra khỏi cửa nàng có bỏ vào trong bao quần áo mấy chiếc khăn con bằng bông mịn dùng để lau, bây giờ vừa đúng lúc có thể lấy ra dùng một chút, vì thế dịu dàng hỏi ý kiến của nam nhân. Sau khi được Mộ Cẩn Du gật đầu ra hiệu, đứng dậy di chuyển mở ra cái đệm mềm, mở ra ô vuông phía dưới lấy ra hai cái khăn bông. Đợi nàng trở lại thì thấy, nam nhân đã lộ ra cơ bắp thật săn chắc trên người, da thịt bóng loáng rõ ràng hiện ra, như có ánh sáng trong suốt lưu chuyển ở phía trên. Để tiện cho việc cưỡi ngựa, nam nhân mặc áo khoác dài màu nhũ đỏ bạc có hoa văn hình cây cỏ, bên trong là áo lót màu trắng, hiện nay nửa phần trên của quần áo toàn là tầng tầng lớp lớp buông hết xuống ngay thắt lưng bạc hình bối mẫu.
Ánh mắt Cố Minh Nguyệt mang theo vẻ tán thưởng, cho dù hai người thường xuyên trần trụi nhìn nhau, nhưng cơ thể của Mộ Cẩn Du có thể khiến cho người ta xem cả trăm lần cũng không chán.
Sắc đẹp mê người mà...tâm hồn Cố Minh Nguyệt lung lay vội cuối đầu, xua đi chút suy nghĩ kiều diễm, bắt đầu chuyên tầm lau người cho Mộ Cẩn Du.
Dáng người Cố Minh Nguyệt nhỏ nhắn xinh xắn, ngày thường sau khi đứng lên thì đỉnh đầu nàng còn chưa đến bả vai của Mộ Cẩn Du. Lúc này bên trong xe lại chật hẹp, nàng ngồi chồm hỗm phía sau nam nhân dịu dàng vì hắn lau đi mồ hôi sau lưng, lúc lau xong phía sau lưng rồi lau đến phía trước thì Cố Minh Nguyệt không thể không quỳ thẳng thân mình, không phải lau từ dưới nách nam nhân thì là với tới phía trước lau từ trên vai nam nhân. Bộ ngực no đủ đứng thẳng của nàng kề sát phía sau tấm lưng nhẵn bóng trần trụi của nam nhân, bàn tay nhỏ bé kia ở trước người cầm khăn bông mềm mại nỗ lực lau từ trên xuống dưới từ trái qua phải, giữa lúc lơ đãng lại cọ xát trượt qua hai điểm đậu đỏ trước ngực nam nhân.
Mỹ nhân cẩn thận ra sức hầu hạ, lúc này nàng vẫn chưa phát hiện ra động tác này đối với một nam tử trẻ tuổi tinh lực tràn trề như Mộ Cẩn Du mà nói chẳng khác nào một loại tra tấn vô hình. Lúc này hắn có chút hối hận vì để cho Cố Minh Nguyệt đến hầu hạ, đúng lúc hắn chuẩn bị mở miệng ngăn nàng lại, cửa xe ngựa lại bất ngờ bị người bên ngoài dùng lực lớn mở rộng ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Minh Nguyệt giống như con thỏ nhỏ bị giật mình vèo một tiếng co người đứng dậy trốn phía sau tấm lưng rộng lớn của Mộ Cẩn Du, vài giọng nam mang theo tiếng cười liền truyền vào trong tai.
"Ta nói Tử Giác chạy trốn đi đâu được, hóa ra là trở về xe ngựa bồi tiểu mỹ nhân, vậy mà để cho nhóm chúng ta tìm mãi!" Nói chuyện là một giọng nam sảng lãng, trong giọng nói lại mang theo vẻ trêu tức.
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu mỹ nhân ở đâu rồi? Còn không nhanh để cho mấy huynh đệ mở mang một chút xem rốt cuộc là loại thiên tư quốc sắc nào mà lại có thể khiến cho Tử Giác giấu kỹ như vậy?" Đây là một giọng nam khác hơi trầm thấp khàn khàn, tiếng nói vừa dứt thì xung quanh bắt đầu liền truyền đến tiếng cười vang cùng với tiếng động.
Mộ Cẩn Du, tự là Tử Giác, cũng giống với tên của hắn, có ý ngọc đẹp không tỳ vết.
Cố Minh Nguyệt tránh ở phía sau nam nhân, phát hiện cơ bắp người trước mắt theo sự trêu đùa của mọi người dần dần trở nên căng cứng. Nửa người trên trần trụi bị một đám bằng hữu quần áo lụa là đột nhiên xông vào chen chúc nhìn thấy, nghĩ cũng biết hắn thật sự rất xấu hổ.
Không riêng gì cơ bắp phía sau lưng Mộ Cẩn Du bị căng cứng, mà cơ bắp trên mặt cũng bị kéo căng ra. Sắc mặt hắn âm trầm, như mưa bão nổi lên, chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn nhìn nữ nhân của ta, không phải là các ngươi không muốn tình nhân ở bên ngoài nữa chứ?"
Những lời này mang theo uy hiếp trắng trợn, nhưng người tới đều là thế gia quần áo lụa là thường quấn lấy cùng Mộ Cẩn Du ở bên ngoài, ngày thường ở bên ngoài đều có tình nhân vây quanh, nhưng mà đều phải che giấu. Chơi gái thì cũng thôi đi, nhưng nếu bị lão gia trong nhà biết được mình còn dám nuôi nữ tử phong trần ở bên ngoài, không thiếu được việc dùng gia pháp đánh cho một trận. Đây rõ ràng là Mộ Cẩn Du nói cho bọn hắn biết, hắn không ngại đem tiết lộ tên tình nhân của bọn họ cho các vị trong nhà những người ở đây biết.
Đừng nhìn bên ngoài Mộ Cẩn Du là một công tử nho nhã xuất sắc, nhưng những người quen biết hắn đều biết bên trong hắn có bao nhiêu tàn nhẫn bạc tình. Mượn chuyện ngày thường đi dạo quán ăn để nói, thanh quan bị hắn bao một khi bị hắn chơi chán rồi, mặc kệ nàng kia có bao nhiêu thâm tình với hắn, đều có thể mặt không đổi sắc sang tay cho người khác đùa bỡn.
Trong lúc nhất thời hứng trí của mọi người liền bị tiêu diệt hơn phân nửa, mỗi người đều cảm thấy ngượng ngùng, sự tò mò sinh ra đối với tiểu mỹ nhân của bạn thân cũng phải đè ép xuống.
Lần này Tử Giác, thật sự keo kiệt!
Mọi người nghĩ như vậy, liền lắc đầu rời đi.
Sau khi người cuối cùng đóng cửa rời đi, một lần nữa trong xe lại quay về yên lặng.
Mộ Cẩn Du chậm rãi nghiêng người, thấp giọng nói với Cố Minh Nguyệt còn lui ở trong góc: "Nhiều người ầm ĩ muốn tới nhìn ngươi như vậy, trái lại ngươi so với hoa khôi nương tử ở thanh lâu sở quán kia cũng đẹp như nhau rồi..."
Lúc này ngực Cố Minh Nguyệt bị nghẹn lại, nàng thật xúi quẩy mà, rõ ràng lời nói này của Mộ Cẩn Du chính là giận chó đánh mèo.
Mộ Cẩn Du đem nét mặt ủy khuất cùng hình cảnh đôi chân mày xinh đẹp của tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng chau lại thu hết vào mắt, trên mặt của hắn hiện ra chút ảo não không dễ dàng phát hiện. Tất nhiên là Cố Minh Nguyệt không có gì sai, nhưng chính hắn vừa nghĩ tới chuyện nếu nàng thật sự bị đám hồ bằng cẩu hữu kia nhìn thấy, bị nam nhân khác đặt trong lòng nhớ mãi không quên, trong lồng ngực liền sinh ra vô vàn sát khí.
Nữ nhân của hắn, tất nhiên là ai cũng không thể mơ tưởng!
Mộ Cẩn Du đem toàn bộ những cảm xúc khác thường này của mình đổ lỗi vì không muốn vật sở hữu cá nhân bị người khác xâm phạm mơ ước, lại không biết hắn thế này là đang trầm mình trong thùng dấm chua.
Lúc này Cố Minh Nguyệt mới xem là có chút mùi vị báo đáp. Không thể không nói, biểu hiện khác thường của Mộ Cẩn Du chính là một hiện tượng tốt.
Mộ Cẩn Du thấy tiểu mỹ nhân sẽ không trả lời hắn, trong lòng hắn liền không thoải mái, vội vàng muốn làm chút gì đó để biểu đạt sự uất ức trong lòng. Vì thế cánh tay dài của hắn chụp tới, ôm lấy Cố Minh Nguyệt đi vào phòng trong.
Lúc trời đất quay cuồng một trận, Cố Minh Nguyệt đã ngồi ở trên hông mặt đối mặt ngồi với Mộ Cẩn Du. Đôi bàn tay to vội vàng xé áo lót trên lưng của nàng, khiến cặp nhũ hoa mềm mại trắng như tuyết bại lộ ở trước mắt nam nhân.
Mộ Cẩn Du gục gặc, cuối đầu ngậm một bên ngực, trong lúc gần gũi cắn chặt nụ hoa cương cứng như trân châu màu phấn hồng, làm cho mỹ nhân thở dốc dồn dập từng cơn. Đồng thời tay hắn vén lên làn váy thạch lựu đỏ tươi trên người nữ nhân, chỉ nghe tiếng vải bị xé rách vang lên thật chói tai, quần lót dưới thân nàng liền mất tung mất tích, bộ lông nhỏ nhắn mềm mại trên hoa hộ bị một bàn tay to nóng cháy phủ lên trên.
Lúc này xe ngựa lại di chuyển một lần nữa, cự vật dưới thân Mộ Cẩn Du đã vội vã muốn phát tiết, hắn lấy ra nam căn đỏ sẫm đã sưng to hệt cánh tay trẻ con tìm được huyệt động mất hồn của nữ nhân điên cuồng mạnh mẽ cắm vào.
Cố Minh Nguyệt đau đến hét lên một tiếng, vành mắt thoáng cái phiếm hồng, bên trong huyệt của nàng còn chưa đủ ướt át, hoàn toàn không thể thừa nhận nam nhân cứng rắn cắm sâu tới trong cùng như vậy, đau đến thân thể không ngừng co rút.
Mộ Cẩn Du chỉ cảm thấy phân thân của mình bị siết lại gắt gao ở trong huyệt nhỏ hẹp của nữ tử kia, thịt non bên trong huyệt vẫn chưa thích ứng được, cực lực nhu động dồn nén muốn đẩy dương v*t đột nhiên đi vào kia ra ngoài. Bình thường tiểu huyệt ấm áp khiến cho hắn dục tiên dục tử này nay lại khô ráo, làm cho hắn không thể tùy ý co rút ở trong, vừa bị đùn đẩy đến sảng khoái đồng thời lại chịu sự dày vò vì không thể tận hứng.
Cố Minh Nguyệt cố gắng hít thở để thả lỏng tiểu huyệt của mình, đột nhiên ngực liền bị nam nhân vỗ nhẹ một chút.
"Tao hóa (Đồ lẳng lơ), tự ngươi đến động chuyển động hai mông ngậm lấy dương v*t của gia." Hai tay nam nhân chen vào giữa bộ ngực no tròn tinh tế, khàn giọng ra lệnh.
Mộ Cẩn Du nghĩ rằng, nếu để cho nữ nhân tự chuyển động trên người mình, có lẽ nàng sẽ ướt át nhanh một chút.
Trước đây Cố Minh Nguyệt chưa từng có cơ hội rong ruổi trên người nam nhân, vừa nghe xong trước mắt liền sáng ngời. Nàng thử chậm rãi nâng mông mình lên, lộ côn th*t ra ngoài, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống. Cứ như vậy, nàng di chuyển từ trên xuống dưới.
Tư thế nữ trên nam dưới có thể giúp cho Cố Minh Nguyệt nắm tiết tấu đưa đẩy trong tay làm cho mình thoải mái, cũng có thể làm cho nàng cảm nhận được cảm giác sung sướng theo cách dùng độ mạnh yếu cùng góc độ ve vuốt côn th*t.
Bởi vì trường săn nằm ở khu đất khá xa xôi, đường đi gồ ghề không bằng phẳng lắm. Lúc xe ngựa xóc nảy Cố Minh Nguyệt có thể không tốn chút sức nào làm nam nhân dưới thân. Loại cảm giác mới mẻ áp đảo nam nhân này làm cho tâm tình nàng vô cùng sung sướng và kích động.
Tác giả nói:
Tôi phát hiện không thể điều chỉnh thứ tự chương tiết. Đêm qua lúc tôi viết xong ngoại truyện rồi gửi đi, kết quả hôm nay phát hiện bản thảo tự động gửi đi lại không hiện được ở trang chủ, chỉ có thể hiện ngoại truyện phía sau bản xếp thứ tự bản thảo... Vì thế bây giờ tôi đem ngoại truyện thêm vào phần sau của bản thảo play trên xe ngựa hai ngày trước cắt bỏ đi rồi lại gửi đi một lần nữa... Thật sự rất là phiền phức!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook