Mị Nhục Sinh Hương
-
Chương 14: Ngoại truyện
Edit + Beta: Linxu
Sau khi Cố Minh Nguyệt làm xong nhiệm vụ thứ tư, ngày nào đó chẳng biết vì có gì mà hệ thống lại được thăng cấp.
Sau khi thăng cấp giao diện của hệ thống nhiều hơn một hạng mục 【Câu chuyện sau này của nhiệm vụ trong thế giới trước】, vì vậy Cố Minh Nguyệt rất hứng thú mở ra xem.
Rốt cuộc nàng đã có cơ hội tìm hiểu một chút những chuyện phát sinh ở đó sau khi nàng thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ. Đương nhiên, đồng thời nàng cố ý tránh khỏi những thứ mà nàng không muốn nghĩ lại, tận lực quên đi những người và sự việc không muốn nghĩ.
Trước hết, là thế giới mà lần đầu tiên nàng thực hiện nhiệm vụ của người chơi mới. Cố Minh Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình lớn đang phát ra ánh sáng mờ mịt trước mắt, không ngờ trong nháy mắt linh hồn của nàng bị kéo vào trong thế giới của nhiệm vụ đó.
Lúc này thế tử Tần vương còn đang lên triều, mà Lục Thục Nghiên lại ưỡn cái bụng đã sắp đủ tháng của mình tản bộ trong vườn hoa. Bụng của nàng rất lớn, Cố Minh Nguyệt vừa thấy đã hết hồn.
Đây là hài tử đầu tiên của Lưu Dật, tương lai tất cả những đứa bé khác của hắn cũng sẽ từ trong bụng của Lục Thục Nghiên đi ra.
Đối với một vị nam nhân quý tộc thời cổ đại mà nói, đây không khác gì lời tâm tình khiến người khác rung động nhất, lãng mạn nhất trong tình cảm nam nữ.
Tư tưởng của Cố Minh Nguyệt cùng Lục Thục Nghiên thật giống như được một sợ tơ tằm kết nối lại với nhau, tâm tình cùng tư tưởng của Lục Thục Nghiên thông qua sợi tơ kia, liên tục truyền vào trong đầu Cố Minh Nguyệt.
Hiện tại dường như Lục Thục Nghiên chính là thân thể nguyên bản hòa hợp hoàn mỹ với Cố Minh Nguyệt, nắm giữ ký ức từ nhỏ đến lớn của Lục Thục Nghiên, lại thừa kế toàn bộ suy nghĩ, giọng nói, cùng hành vi đặc điểm của Cố Minh Nguyệt chiếu theo đó mà hành động. Tính cách của nàng giống y hệt Cố Minh Nguyệt.
Đây là... Một nàng khác sinh ra và lớn lên trong thế giới của nhiệm vụ...
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Minh Nguyệt ấm áp. Thật ra sự thực chính là như vậy, sau khi nàng lọt vào thế giới này đã cải biến nội dung vốn có của vở kịch cùng quỹ tích số phận của các nhân vật chính trong đó, cho nên tất cả số liệu của Lục Thục Nghiên đều được tự động điều chỉnh, tất cả thuộc tính phục chế không kém Cố Minh Nguyệt một li.
Điểm khác biệt giữa Lục Thục Nghiên và Cố Minh Nguyệt, đó chính là nàng ấy thật sự toàn tâm toàn ý yêu Lưu Dật, tình cảm trong sáng chân thật không có chút tạp chất nào. So với Cố Minh Nguyệt nàng lại càng có thể quan tâm chăm sóc Lưu Dật hơn, cũng càng dịu dàng như nước hơn. Nỗ lực hết lòng của nàng, hiển nhiên cũng nhận được sự đáp lại trăm phần trăm từ Lưu Dật.
Hắn thực hiện hệt như lời thề, không có thông phòng, không thị thiếp, coi như thời gian Lục Thục Nghiên mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng, Lưu Dật cũng tuân thủ chỉ có riêng mình nàng.
Nàng biết Lục Thục Nghiên trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, như vậy rất tốt. Lục Thục Nghiên không có những kí ức đau đớn cũng không mang trên mình những thù hận như nàng, nàng thay thế cho mình làm một người đơn thuần trong sạch, ngây thơ vô ưu tiếp tục sống cuộc sống vui sướng ở nơi này.
Đột nhiên lúc này Lục Thục Nghiên kinh hô một tiếng, sau đó làn váy dưới chân nàng lộ ra một mảng nước chảy dài trên mặt đất. Nha hoàn cùng ma ma bên cạnh lập tức tìm người truyền tin tức cho phu phụ Tần vương cùng thế tử, lại đi mời hai bà đỡ đã được đưa vào trong phủ từ trước, tiếp đó khẩn cấp đỡ Lục Thục Nghiên vào trong phòng sinh đã bố trí sẵn.
Trong phòng sinh, tiếng hét thảm thiết của Lục Thục Nghiên truyền ra một tiếng lại cao hơn một tiếng, linh thể của Cố Minh Nguyệt đứng ở bên người nàng, bà đỡ sợ nàng gào thét tiêu hao sức lực, bèn đưa mảnh gỗ tới miệng cho nàng cắn. Mồ hôi Lục Thục Nghiên chảy như mưa, theo từng cơn đau co thắt mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt giăng đầy tơ máu.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng biết sinh con là việc vô cùng đau đớn, lúc trước trong thế giới nhiệm vụ nàng cũng từng mang thai, cũng đã sinh ra một bé trai hoạt bát. Ở thế giới kia trang bị kỹ thuật điều trị cực kỳ phát triển, nàng sinh bé còn có chút khó khăn. Trong thế giới nhiệm vụ cổ đại trang bị kỹ thuật chữa bệnh tương đối lạc hậu hơn rất nhiều này, nữ nhân sinh con đó là bước một bước vào cánh cửa Diêm Vương điện.
Xem ra tình huống của Lục Thục Nghiên cũng không tốt lắm, nàng đã sắp hao hết sức lực mà đứa bé vẫn chưa sinh ra được. Hai bà đỡ chỉ phải dùng thủ pháp đấm bóp đi xoa bụng nàng, làm nàng kêu rên liên hồi.
Lòng Cố Minh Nguyệt như lửa đốt muốn làm chút gì, nhưng hiện tại nàng chỉ là một linh thể, có lòng mà không đủ lực.
"Thế tử phi?! Thế tử phi?!" Bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn, hoá ra là ánh mắt của Lục Thục Nghiên đang dần tan rã, đây là dấu hiệu nàng không kiên trì nổi.
Cố Minh Nguyệt biết Lưu Dật đã chạy về, đang ở ngoài phòng sinh, nhưng đáng tiếc hắn không vào được. Nàng không cho là phòng sinh là một nơi có thể làm cho nam nhân dính phải xui xẻo, có nam nhân nào mà không ra đời từ trong căn phòng sinh này, nhưng nghĩ tới trên thân nam nhân có thể chứa vi khuẩn, Cố Minh Nguyệt cảm thấy thật ra cấm người dư thừa đi vào phòng sinh vẫn có chút đạo lý.
"Thế tử phi khó sinh! Nhanh! Nhanh đi hỏi Tần vương thế tử giữ người lớn hay giữ đứa nhỏ!" Trong giọng nói bà đỡ lộ ra lo lắng, trong mười phụ nhân ắt sẽ có một người khó sinh, bà làm như vậy cũng là theo thói quen.
Lưu Dật ở bên ngoài nghe được lời nha hoàn truyền ra nói, thân hình nhất thời nhoáng lên. Chỉ nghe "Keng" của một tiếng, hắn rút bội kiếm bên hông ra, quát với những người trong phòng sinh: "Thế tử phi cùng thế tôn đều phải giữ được, nếu hai người các nàng có gì bất trắc, các ngươi đều phải chôn theo!"
Ánh mắt hắn đỏ như máu, bàn tay nắm chuôi kiếm cũng run lên nhè nhẹ, nơi khóe mắt cũng chảy xuống hai dòng lệ. Cố Minh Nguyệt nhìn hắn lòng nàng cũng rung động mạnh mẽ, một nam nhân xưa nay luôn thoải mái hiên ngang, cũng có thể không hề che giấu mà tỏ ra nét mặt đau buồn muốn chết như thế này.
Cố Minh Nguyệt về tới bên người Lục Thục Nghiên, nói nhỏ vào tai nàng: "Ngươi phải cố gắng lên, ngươi nhất định có thể bình an sinh ra hài tử. Nghĩ tới Lưu Dật, các ngươi còn phải nắm tay nhau cả đời chứ."
Thật giống như nàng ấy có thể nghe được lời của nàng, trong nháy mắt ánh mắt của Lục Thục Nghiên tìm về tiêu cự, nàng lại bắt đầu liều mạng dùng hết sức lực mà dồn xuống sản đạo. Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tiếng khóc to rõ của trẻ con vang lên, mọi người vui vẻ nói: "Sinh! Là một tiểu thế tôn! Nhanh đi chúc mừng thế tử và Vương gia Vương phi!"
Cố Minh Nguyệt dùng chút phần thưởng của mình tiến hành trao đổi với hệ thống, bảo đảm Lục Thục Nghiên không những có thể bình yên vô sự mà sinh hạ đứa bé này, mà trong tương lai nàng cũng có thể bình an sinh ra thật nhiều kết tinh tình yêu với Lưu Dật.
Ừm, mặc dù có chút đắt, thế nhưng đáng giá.
Cố Minh Nguyệt biết, công việc của nàng đã xong sắp đến lúc rời đi. Nàng cảm giác linh thể của mình càng ngày càng nhẹ, hệ thống đang kêu gọi nàng.
Khi nàng sắp biến mất, Lục Thục Nghiên như cảm ứng được điều gì, bất thình lình ánh mắt tìm được vị trí chính xác của nàng. Trong ánh mắt đó, Cố Minh Nguyệt thấy được vẻ cảm kích khôn nguôi.
Nàng ấy hé miệng nói với nàng, mặc dù không có giọng nói, Cố Minh Nguyệt cũng nghe được giọng nữ có chút yếu ớt, mang theo cõi lòng quyến luyến nói thật rõ ràng.
"Cảm ơn ngươi, một ta khác trong ba ngàn thế giới này..."
Tác giả nói:
Ôi mẹ ta ơi viết ngoại truyện thật không dễ dàng, rốt cuộc đã gửi lên đây trước 0h, tuân thủ được cam kết với các bạn yêu!
Sau khi Cố Minh Nguyệt làm xong nhiệm vụ thứ tư, ngày nào đó chẳng biết vì có gì mà hệ thống lại được thăng cấp.
Sau khi thăng cấp giao diện của hệ thống nhiều hơn một hạng mục 【Câu chuyện sau này của nhiệm vụ trong thế giới trước】, vì vậy Cố Minh Nguyệt rất hứng thú mở ra xem.
Rốt cuộc nàng đã có cơ hội tìm hiểu một chút những chuyện phát sinh ở đó sau khi nàng thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ. Đương nhiên, đồng thời nàng cố ý tránh khỏi những thứ mà nàng không muốn nghĩ lại, tận lực quên đi những người và sự việc không muốn nghĩ.
Trước hết, là thế giới mà lần đầu tiên nàng thực hiện nhiệm vụ của người chơi mới. Cố Minh Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình lớn đang phát ra ánh sáng mờ mịt trước mắt, không ngờ trong nháy mắt linh hồn của nàng bị kéo vào trong thế giới của nhiệm vụ đó.
Lúc này thế tử Tần vương còn đang lên triều, mà Lục Thục Nghiên lại ưỡn cái bụng đã sắp đủ tháng của mình tản bộ trong vườn hoa. Bụng của nàng rất lớn, Cố Minh Nguyệt vừa thấy đã hết hồn.
Đây là hài tử đầu tiên của Lưu Dật, tương lai tất cả những đứa bé khác của hắn cũng sẽ từ trong bụng của Lục Thục Nghiên đi ra.
Đối với một vị nam nhân quý tộc thời cổ đại mà nói, đây không khác gì lời tâm tình khiến người khác rung động nhất, lãng mạn nhất trong tình cảm nam nữ.
Tư tưởng của Cố Minh Nguyệt cùng Lục Thục Nghiên thật giống như được một sợ tơ tằm kết nối lại với nhau, tâm tình cùng tư tưởng của Lục Thục Nghiên thông qua sợi tơ kia, liên tục truyền vào trong đầu Cố Minh Nguyệt.
Hiện tại dường như Lục Thục Nghiên chính là thân thể nguyên bản hòa hợp hoàn mỹ với Cố Minh Nguyệt, nắm giữ ký ức từ nhỏ đến lớn của Lục Thục Nghiên, lại thừa kế toàn bộ suy nghĩ, giọng nói, cùng hành vi đặc điểm của Cố Minh Nguyệt chiếu theo đó mà hành động. Tính cách của nàng giống y hệt Cố Minh Nguyệt.
Đây là... Một nàng khác sinh ra và lớn lên trong thế giới của nhiệm vụ...
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Minh Nguyệt ấm áp. Thật ra sự thực chính là như vậy, sau khi nàng lọt vào thế giới này đã cải biến nội dung vốn có của vở kịch cùng quỹ tích số phận của các nhân vật chính trong đó, cho nên tất cả số liệu của Lục Thục Nghiên đều được tự động điều chỉnh, tất cả thuộc tính phục chế không kém Cố Minh Nguyệt một li.
Điểm khác biệt giữa Lục Thục Nghiên và Cố Minh Nguyệt, đó chính là nàng ấy thật sự toàn tâm toàn ý yêu Lưu Dật, tình cảm trong sáng chân thật không có chút tạp chất nào. So với Cố Minh Nguyệt nàng lại càng có thể quan tâm chăm sóc Lưu Dật hơn, cũng càng dịu dàng như nước hơn. Nỗ lực hết lòng của nàng, hiển nhiên cũng nhận được sự đáp lại trăm phần trăm từ Lưu Dật.
Hắn thực hiện hệt như lời thề, không có thông phòng, không thị thiếp, coi như thời gian Lục Thục Nghiên mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng, Lưu Dật cũng tuân thủ chỉ có riêng mình nàng.
Nàng biết Lục Thục Nghiên trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, như vậy rất tốt. Lục Thục Nghiên không có những kí ức đau đớn cũng không mang trên mình những thù hận như nàng, nàng thay thế cho mình làm một người đơn thuần trong sạch, ngây thơ vô ưu tiếp tục sống cuộc sống vui sướng ở nơi này.
Đột nhiên lúc này Lục Thục Nghiên kinh hô một tiếng, sau đó làn váy dưới chân nàng lộ ra một mảng nước chảy dài trên mặt đất. Nha hoàn cùng ma ma bên cạnh lập tức tìm người truyền tin tức cho phu phụ Tần vương cùng thế tử, lại đi mời hai bà đỡ đã được đưa vào trong phủ từ trước, tiếp đó khẩn cấp đỡ Lục Thục Nghiên vào trong phòng sinh đã bố trí sẵn.
Trong phòng sinh, tiếng hét thảm thiết của Lục Thục Nghiên truyền ra một tiếng lại cao hơn một tiếng, linh thể của Cố Minh Nguyệt đứng ở bên người nàng, bà đỡ sợ nàng gào thét tiêu hao sức lực, bèn đưa mảnh gỗ tới miệng cho nàng cắn. Mồ hôi Lục Thục Nghiên chảy như mưa, theo từng cơn đau co thắt mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt giăng đầy tơ máu.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng biết sinh con là việc vô cùng đau đớn, lúc trước trong thế giới nhiệm vụ nàng cũng từng mang thai, cũng đã sinh ra một bé trai hoạt bát. Ở thế giới kia trang bị kỹ thuật điều trị cực kỳ phát triển, nàng sinh bé còn có chút khó khăn. Trong thế giới nhiệm vụ cổ đại trang bị kỹ thuật chữa bệnh tương đối lạc hậu hơn rất nhiều này, nữ nhân sinh con đó là bước một bước vào cánh cửa Diêm Vương điện.
Xem ra tình huống của Lục Thục Nghiên cũng không tốt lắm, nàng đã sắp hao hết sức lực mà đứa bé vẫn chưa sinh ra được. Hai bà đỡ chỉ phải dùng thủ pháp đấm bóp đi xoa bụng nàng, làm nàng kêu rên liên hồi.
Lòng Cố Minh Nguyệt như lửa đốt muốn làm chút gì, nhưng hiện tại nàng chỉ là một linh thể, có lòng mà không đủ lực.
"Thế tử phi?! Thế tử phi?!" Bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn, hoá ra là ánh mắt của Lục Thục Nghiên đang dần tan rã, đây là dấu hiệu nàng không kiên trì nổi.
Cố Minh Nguyệt biết Lưu Dật đã chạy về, đang ở ngoài phòng sinh, nhưng đáng tiếc hắn không vào được. Nàng không cho là phòng sinh là một nơi có thể làm cho nam nhân dính phải xui xẻo, có nam nhân nào mà không ra đời từ trong căn phòng sinh này, nhưng nghĩ tới trên thân nam nhân có thể chứa vi khuẩn, Cố Minh Nguyệt cảm thấy thật ra cấm người dư thừa đi vào phòng sinh vẫn có chút đạo lý.
"Thế tử phi khó sinh! Nhanh! Nhanh đi hỏi Tần vương thế tử giữ người lớn hay giữ đứa nhỏ!" Trong giọng nói bà đỡ lộ ra lo lắng, trong mười phụ nhân ắt sẽ có một người khó sinh, bà làm như vậy cũng là theo thói quen.
Lưu Dật ở bên ngoài nghe được lời nha hoàn truyền ra nói, thân hình nhất thời nhoáng lên. Chỉ nghe "Keng" của một tiếng, hắn rút bội kiếm bên hông ra, quát với những người trong phòng sinh: "Thế tử phi cùng thế tôn đều phải giữ được, nếu hai người các nàng có gì bất trắc, các ngươi đều phải chôn theo!"
Ánh mắt hắn đỏ như máu, bàn tay nắm chuôi kiếm cũng run lên nhè nhẹ, nơi khóe mắt cũng chảy xuống hai dòng lệ. Cố Minh Nguyệt nhìn hắn lòng nàng cũng rung động mạnh mẽ, một nam nhân xưa nay luôn thoải mái hiên ngang, cũng có thể không hề che giấu mà tỏ ra nét mặt đau buồn muốn chết như thế này.
Cố Minh Nguyệt về tới bên người Lục Thục Nghiên, nói nhỏ vào tai nàng: "Ngươi phải cố gắng lên, ngươi nhất định có thể bình an sinh ra hài tử. Nghĩ tới Lưu Dật, các ngươi còn phải nắm tay nhau cả đời chứ."
Thật giống như nàng ấy có thể nghe được lời của nàng, trong nháy mắt ánh mắt của Lục Thục Nghiên tìm về tiêu cự, nàng lại bắt đầu liều mạng dùng hết sức lực mà dồn xuống sản đạo. Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe tiếng khóc to rõ của trẻ con vang lên, mọi người vui vẻ nói: "Sinh! Là một tiểu thế tôn! Nhanh đi chúc mừng thế tử và Vương gia Vương phi!"
Cố Minh Nguyệt dùng chút phần thưởng của mình tiến hành trao đổi với hệ thống, bảo đảm Lục Thục Nghiên không những có thể bình yên vô sự mà sinh hạ đứa bé này, mà trong tương lai nàng cũng có thể bình an sinh ra thật nhiều kết tinh tình yêu với Lưu Dật.
Ừm, mặc dù có chút đắt, thế nhưng đáng giá.
Cố Minh Nguyệt biết, công việc của nàng đã xong sắp đến lúc rời đi. Nàng cảm giác linh thể của mình càng ngày càng nhẹ, hệ thống đang kêu gọi nàng.
Khi nàng sắp biến mất, Lục Thục Nghiên như cảm ứng được điều gì, bất thình lình ánh mắt tìm được vị trí chính xác của nàng. Trong ánh mắt đó, Cố Minh Nguyệt thấy được vẻ cảm kích khôn nguôi.
Nàng ấy hé miệng nói với nàng, mặc dù không có giọng nói, Cố Minh Nguyệt cũng nghe được giọng nữ có chút yếu ớt, mang theo cõi lòng quyến luyến nói thật rõ ràng.
"Cảm ơn ngươi, một ta khác trong ba ngàn thế giới này..."
Tác giả nói:
Ôi mẹ ta ơi viết ngoại truyện thật không dễ dàng, rốt cuộc đã gửi lên đây trước 0h, tuân thủ được cam kết với các bạn yêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook