Mĩ Nam Bức Hôn
-
Chương 9
Phí Kiệt và Hứa Ân kết hôn ngày đầu tiên,
"Philadelphia" vẫn hoạt động bình thường.
Trên thực tế, hai người nếu muốn hưởng tuần trăng mật thì phải đợi đến ngày nghỉ mỗi ba tháng của nhà hàng.
Việc ở nhà hàng rất bận rộn, may là Phí Kiệt cùng Hứa Ân Ân đã quen với chuyện này. Cùng nhau làm với suốt 5 năm, hai người cũng biết rõ sự vất vả của mỗi người, vì vậy không ai oán than một câu nào.
Tối nay, nhà hàng dùng ly sâm banh làm thành một tòa tháp sâm banh, chùm đèn thủy tinh trên trần nhà lóe ra ánh sáng óng ánh rạng ngời.
Mỗi vị khách bước vào nhà hàng đều được thưởng thức một ly sâm banh và được tặng một đóa hoa hồng, nhưng khi họ hỏi có việc gì mà nhà hàng ai nấy đều vui, nhân viên nhà hàng chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Chín giờ, đa số món chính đều đã được dọn lên bàn, Phí Kiệt kéo Ân Ân đi đến sảnh nhà hàng.
Phí Kiệt vẫn như cũ trưng bộ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng trước mặt mọi người, nhưng khi anh cúi đầu nhìn Ân Ân—đôi mắt anh lóe sáng có thể sánh bằng kim cương, yêu thương đong đầy trong mắt, làm cho Hứa Ân Ân cúi đầu cười, cũng làm cho khách nữ trong nhà hàng mê như điếu đổ.
"Mời sâm banh là vì sáng nay chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn." Phí Kiệt ôm bả vai Ân Ân, lớn tiếng nói.
Khách nhân không hẹn mà cùng trầm trồ chúc mừng, đứng lên vỗ tay.
Hứa Ân Ân cười cùng mọi người, cô mặc một bộ âu phục màu đen đứng bên cạnh Phí Kiệt, tay phải nắm lấy tay anh.
Phí Kiệt nhìn thấy có vài máy chụp hình đang nhắn ngay bọn họ, đôi mắt sáng đẹp lập tức nheo lại tức giận, khách nhân sợ tới mức đều thu hồi máy ảnh lại.
Hứa Ân Ân giật nhẹ cánh tay anh, thấp giọng nói, "Làm gì hung dữ vậy ?"
"Anh hôm nay đã chụp rất nhiều hình cưới rồi." Anh cố chấp, không chịu thỏa hiệp.
"Anh chỉ chụp có mười tấm." Bàn tay bị anh nắm chặt duỗi ra mười ngón giơ trước mặt anh.
"Bọn họ còn sửa lông mi, còn trang điểm nữa." Phí Kiệt nghĩ đến việc trưa nay, anh đột nhiên rùng mình một cái.
"Bọn họ chỉ giúp anh đánh phấn lại, để màu da của anh nhìn giống màu da của em, để chúng ta chụp hình đẹp hơn.", cô cười nói, "Nhưng hiện giờ anh cũng đâu có trang điểm, cũng đang ở nhà hàng, cười một cái đi."
"Vậy thì em đứng ở phía trước anh, để bọn họ chụp cho đã ghiền đi." Anh hừ lạnh một tiếng.
Cô ôm tay anh, nhẹ giọng nói, "Nhưng em muốn cùng chụp với anh."
Mây đen trên mặt Phí Kiệt không biết bay đi đâu hết, anh đột nhiên mỉm cười.
Khách nhân nhìn Phí Kiệt luôn lạnh lùng nhưng giờ lại mỉm cười ăn nói nhỏ nhẹ với Hứa Ân Ân, mặt họ cũng lộ ra nụ cười tươi.
Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt vì cô mở nở nụ cười, cô cảm thấy rất vui.
Cô cảm thấy mình như là một nhà ảo thuật, bởi vì Phí Kiệt luôn chiều theo ý cô. Phát hiện này lại càng cô thêm vui sướng, nhịn không được cô muốn thử một phen – "Khách nhân hiện tại có thể chụp hình rồi, phải không ?" Cô đặt một tay trước ngực anh, ánh mắt thập phần chờ mong nhìn Phí Kiệt.
"Sao cũng được ! Đem máy chụp hình các người ra đây hết đi, muốn chụp thì chụp một lần cho xong." Phí Kiệt nói xong, thấp giọng nguyền rủa hai câu thô tục mà chỉ hai người có thể nghe được.
"Tôi có chân máy, có thể giúp mọi người chụp một ảnh chung." Một nhiếp ảnh gia đưa cao máy ảnh lên.
"Trời ạ !" Phí Kiệt nhướng mắt, khuôn mặt đẹp trai như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Anh trừng mắt nhìn mọi người, nói, "Muốn chụp thì chụp nhanh đi ! Chụp xong thì dùng cơm, sau đó tôi còn phải trở về tận hưởng đêm tân hôn của tôi nữa."
Khách nhân cười to ra tiếng, Hứa Ân Ân nghe anh nói vậy mà mặt đỏ lên hết, lấy khủy tay húc vào ngực anh.
"Ai muốn chụp ảnh thì mời sang hành lang bên này. Chúng ta chỉ chụp một tấm, nếu không đầu bếp đẹp trai của chúng ta sẽ mất kiên nhẫn." Hứa Ân Ân Ân kêu nhân viên nhà hàng dẫn đường cho mọi người, "Những người chụp hình xin hãy để địa chỉ ở quầy tính tiền, tôi sẽ gửi ảnh lại cho mọi người."
Khách nhân rất nhanh đứng xếp sau Ân Ân và Phí Kiệt, nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh chụp tự động xong cũng vội vàng đi qua.
"Tôi điều chỉnh chụp trong 3 giây." Nhiếp ảnh gia nói.
Phí Kiệt ôm thắt lưng Ân Ân, cô ngẩng đầu nhìn anh cười --- Anh bỗng nhiên cúi đầu, hôn môi của cô.
Cửa chập máy ảnh lóe sáng, một tiếng "cách" vang lên. Toàn bộ khách nhân đều đang nhìn hai người bọn họ hôn môi.
Phí Kiệt ngẩng đầu đắc ý nhìn cô mà cười, "Buổi trưa cũng chụp hình như vậy thì tốt rồi, ít nhất cũng có chút hứng thú."
Hai má Ân Ân đỏ ửng lan đến cả hai bên lỗ tai, khuôn mặt thập phần vui vẻ.
"Em đi làm việc." Hứa Ân Ân lẩm bẩm, giãy ở trong lòng Phí Kiệt.
Chỉ một giây sau, Phí Kiệt cũng đi theo cô lầu.
"Các người nhanh chóng về bàn dùng cơm, vợ tôi nói muốn hoàn thành chút việc, sau đó sẽ cùng tôi tận hưởng một khắc xuân thu đáng giá ngàn vàng." Phí Kiệt thản nhiên ôm eo Ân Ân, đi trở về văn phòng.
Hứa Ân Ân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vẻ đắc ý tươi cười mãn nguyện của anh, nhịn không được khiêu khích nói, "Buổi tối còn có Đình Đình nữa."
"Anh và ba em đã thương lượng rồi, ba sẽ giúp chúng ta làm bảo mẫu, ông ấy còn mừng như bắt được vàng, có thể độc chiếm Đình Đình cả đêm !" Phí Kiệt cất tiếng hát, lời bài hát tựa chừng như là "Trên đời này chỉ có nhạc phụ đại nhân tốt nhất"
Cô cười kéo anh đi vào trong văn phòng.
"Anh cứ nên cười vậy đi, về sau ngày nào cũng cười với mọi người như thế là tốt lắm." Cô nói.
"Không được, anh chỉ cười trước mặt em thôi." Phí Kiệt nhướng mày, lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày, "Đúng rồi, anh có một câu hỏi."
Anh ôm Ân Ân vào lòng, hôn lên mắt cô, sau đó nói, "Sáng nay em nói " em cũng đã sớm muốn gả cho anh" là có ý gì ?"
Cô ôm cổ Phí Kiệt, tươi cười nhìn anh.
"Bởi vì em đã thầm thích anh mười năm." Cô nhón chân nói thầm vài tai anh.
Phí Kiệt nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt cũng ngưng đọng, lòng giật thót lên.
"Mười năm ?" Anh lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy."
Phí Kiệt đầu tiên là nhếch môi, sau đó trừng mắt tức giận nhìn cô, gầm nhẹ ra tiếng, "Em có bị bệnh không, thích anh thì tại sao không nói sớm, báo hại anh lãng phí nhiều thời gian vậy ! Chúng ta còn ở đây chờ đợi cái gì nữa ? Đêm tân hôn đáng lẽ phải nên qua một trăm lần rồi !"
Phí Kiệt kéo tay cô định đi ra ngoài.
"Công việc còn chưa làm xong mà, buổi tối em còn phải cùng sư phó cung ứng đồ ăn đi kiểm kê nữa." Cô níu lấy cửa, không chịu đi với anh.
"Kêu hắn đi chết đi !" Phí Kiệt ẵm cô đi ra khỏi văn phòng, đám nhân viên nháo nhào ở phía sau huýt sáo, chúc họ "sớm sinh quý tử."
"Phí Kiệt, t*ng trùng anh chạy lên não sao, bỏ em xuống !" Cô nghĩ đến việc mọi người biết họ sắp làm gì, xấu hổ đến đem mặt úp vào ngực Phí Kiệt.
"Em nói đúng rồi đó." Phí Kiệt cúi đầu nhìn cô, càng ôm Ân Ân đi nhanh hơn.
Cô gái này nói thích anh mười năm, anh hiện tại cũng phải đem nhiệt tình đang tràn ngập trong người anh báo đáp lại cô, anh đâu chỉ có t*ng trùng dồn hết về não, anh vui đến cả não là gì cũng không nhớ rõ.
* * *
Ân Ân không nghĩ tới Phí Kiệt chở cô đến khách sạn 5 sao tận hưởng đêm tân hôn của hai người.
Khi cô bước vào căn phòng dành cho tuần trăng mật ở tầng cao nhất, cửa kiếng lớn có thể nhìn được toàn cảnh thành phố vào ban đêm lung linh ánh sáng, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng, căn phòng tầm 30m vuông, trang trí nội thất theo phong cách Châu Âu rất tinh tế, còn có chiếc giường cổ điển rải đầy hoa hồng trên đó.
"Đẹp quá !" Cô vui vẻ nói.
"Giường đủ lớn." Phí Kiệt hài lòng gật đầu, đứng dựa vào tường nhìn cô vui vẻ ngó đông ngó tây.
Biết Ân Ân rất thích phong cách Châu Âu, cho nên anh mới đặc biệt kiếm mua ra giường có ren này, đúng thật là làm khó cho một người đàn ông mà.
"Nhà ăn bận quá, không thể dẫn em đi hưởng tuần trăng mật được, cho nên chúng ta sẽ ở chỗ này 1 tuần." Phí Kiệt hào phóng nói.
"Chỗ này rất đắt, ở ba ngày là được rồi." Cô lắc đầu.
"Anh đây có tiền."
"Có tiền thì cũng nên tiết kiệm, chúng ta sắp mở hai nhà hàng nữa, cũng nên để tiền để dự phòng chứ."
Phí Kiệt đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận đánh giá cô.
"Em chỉ là có sao nói vậy thôi, chứ anh muốn sao ?" Cô khoanh hait ay trước ngực, bộ dáng đề phòng.
"Anh có cảm giác sau khi cưới em, nửa đời sau của anh sẽ rất an toàn." Phí Kiệt nhíu mày nói.
"Anh vì điều này mà cưới em sao ?" Cô nhăn mặt nói, ánh mắt tò mò nhìn Phí Kiệt.
"Em nói xem." Đầu ngón tay Phí Kiệt khẽ vuốt cổ cô, làm cả người Ân Ân run lên.
"Đương nhiên không phải, em vừa xinh đẹp vừa có năng lực làm việc, có thể thay anh chăm sóc Đình Đình mới có một tuổi, em là người vợ mà đàn ông trên thế giới này đều muốn kết hôn." Cô đứng thẳng lên, cố gắng thể hiện tầm quan trọng của mình.
"Phải không ?" Anh tao nhã bước lên phía trước vài bước, cơ thể hai người giờ dính sát vào nhau.
"Vậy tại sao anh lại cưới em ?" Cô nhìn đôi mắt anh lóe sáng tựa như bảo thạch, hai má cô liền ửng đỏ, không tự chủ thụt lùi lại vài bước, cả người cô vì thế mà ghí sát vào vách tường.
Một tay Phí Kiệt vuốt hai má Ân Ân, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
"Anh cưới em đương nhiên vì anh không khống chế được thú tính đàn ông của mình. Vì muốn giải phóng dục vọng của anh, để từ nay về sau anh có thể ở trong phòng muốn làm gì em mấy chục năm cũng được, nên chỉ còn cách cưới em về." Một tay anh ôm chặt thắt lưng cô, làm cơ thể cô gần sát vào anh thêm nữa.
"Dục vọng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh." Cô nhéo cánh tay Phí Kiệt, chính là bị anh nhìn chằm chằm, cả người cô cứ run rẩy mãi.
"Anh không nghĩ như vậy. Anh cũng không biết sao bản thân mình lại muốn em đến như vậy, muốn đem em khóa lại ở trong phòng, yêu em thiên trường địa cửu…." Phí Kiệt lần theo môi cô xuống đến cổ Ân Ân, khẽ hít lấy mùi thơm nữ tính trên người cô.
"….Cảnh sát đáng lẽ nên bắt tên biến thái như anh…" Cô thở hổn hển, cảm giác toàn thân như mềm hóa bởi đôi môi của anh.
"Cảnh sát chắc chắn sẽ thả một người đàn ông yêu thương vợ như anh…"
"Nói xạo. Anh không có yêu em."
"Không biết từ lúc nào, chỉ cần một ngày không thấy em, cả người anh rất khó chịu. Em đi ra ngoài mà không gọi cho anh, anh sẽ mất ngủ. Anh rất ghét thấy em đi cùng Kỉ Đại Vũ. Em mà lấy người khác, anh nhất định sẽ đóng cửa Philadelphia, tìm một nơi hẻo lánh nào đó mà sống…"
Thân mình Phí Kiệt đột nhiên động đậy, cả hai giờ đang nằm trên chiếc giường lớn.
Hứa Ân Ân nằm dưới người Phí Kiệt, nhìn hai mắt anh lóe sáng, mặt cô đỏ lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài, cô cảm giác được dục vọng trong người anh đã lên đến đỉnh điểm.
"Như vậy với em, còn chưa yêu hay sao ?" Anh nói.
"Em một chút cũng không tin anh." Cô kéo cổ Phí Kiệt, hôn lên môi anh. "Bởi vì em yêu anh quá lâu, lâu đến nỗi không thể đếm hết những người phụ nữ đã đi qua anh, lâu đến nỗi cho dù có đau lòng, cũng sẽ không thổ lộ với anh."
"Từ nay về sau anh chỉ yêu cô gái ngốc này thôi…" Phí Kiệt cuồng liệt hôn môi côi, nhấm nháp từng hương vị trên đôi môi đó.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, đầu lưỡi anh chạm vào từng góc ngách trong miệng cô, cuồng nhiệt hôn như sợ sẽ bỏ lỡ gì đó, làm cho Ân Ân thở hổn hển, cả người mềm nhũn, đến nỗi cái gì cũng quên hết.
"Em yêu anh ở điểm nào ?" Phí Kiệt cắn cái cổ trắng ngần của Ân Ân, đầu ngón tay khẽ vuốt ngực cô.
Cô mẫn cảm không chịu nổi đụng chạm, cong người lên, bỗng dưng cô cảm thấy cả người lành lạnh, thế này mới phát hiện bản thân đang nằm gọn trong người Phí Kiệt với mỗi nội y trên người mình.
"Em còn chưa tắm…. Em đi tắm cái đã." Cô đẩy anh ra, đột nhiên thẹn thùng.
Trời ạ, cô chưa từng khỏa thân trước mặt ai cả !
"Không cần, em rất thơm." Phí Kiệt hôn bầu ngực trắng sữa của cô, thích thú nhìn toàn thân cô trở nên hồng nộn.
"Không được, em nhất định phải tắm. Hôm nay là đên tân hôn, tất cả con gái đều hy vọng bản thân như là một miếng bánh chocolate khiến người khác nhìn vào thèm nhỏ dãi. Đều tại anh giục em, hại em ngay cả một bộ áo ngủ xinh đẹp cũng không mua được."
"Anh mua cho em rồi, ở trong phòng tắm."
"Anh mua?” Cô trừng lớn mắt, không thể tin người đàn ông ghét làm mấy chuyện lặt vặt lại mua áo ngủ cho cô.
Anh tựa vào đầu giường, áo sơmi đã cởi nút hết phân nữa cùng đôi mắt ám muội nhìn cô, làm cho anh giống như quân vương tà ác.
"Anh mua một bộ áo ngủ để thỏa mãn thú tính đàn ông của anh." Anh tựa tiếu phi tiếu nói.
Hứa Ân Ân trừng lớn mắt hơn, cảm thấy hoảng sợ. Cô cùng làm việc với đám nhân viên nam bao lâu nay, cũng hoàn toàn hiểu rõ đầy đủ định nghĩa của chữ “sexy” là thế nào.
"Em không thích áo ngủ lộ liễu như vậy.” Cô lớn giọng nói, lấy cái gối che trước ngực mình, rất nhanh xoay người xuống giường.
“Em cũng có thể chỉ choàng khăn đi ra.” Phí Kiệt cười gian xảo, tràn đầy chờ mong. “Hoặc là… không mặc cũng được.”
Mặt Hứa Ân Ân đỏ lên, le lưỡi làm mặt quỷ trêu Phí Kiệt, ôm gối chạy trối chết vào phòng tắm ---
Trong phòng tắm mười mét vuông, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị cả.
Bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, hoa hồng rải đầy trên đất, mùi thơm tinh dầu hoa hồng phảng phất trong không khí cùng ánh đèn vàng mờ ảo…
Cạnh tấm kiếng lớn, trên giá áo bằng gỗ có treo một áo ngủ hai dây màu trắng bằng lụa mỏng, cùng áo khoác dài bên ngoài. Một chiếc áo ngủ có ren, được thêu rất tinh tế, hoàn toàn giống như mơ ước của mỗi cô gái, đêm tân hôn lãng mạn cùng một bộ áo ngủ quyến rũ.
Hứa Ân Ân vuốt chiếc áo ngủ kia, đưa tay lên hôn chiếc nhẫn cưới.
“Cám ơn mày.”
“Cái mà em nên hôn không phải là nhẫn cưới đâu.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh đang đứng ở cửa, dựa vào cánh cửa gỗ, khuôn mặt điển trai như được tạc ra, như ma quỷ dụ hoặc cô rơi vào bẫy.
“Anh anh anh… sao lại vào đây?”
“Tắm.” Anh nhếch miệng cười, đi vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Cô nhìn người anh không một mảnh vải che thân, rất nhanh lấy tay che mắt, nhưng lại không nhịn được, cô he hé mắt nhìn chiếc lưng rắn chắc nhẵn bóng của anh.
“Hứa Ân Ân, lại đây.” Phí Kiệt xoay người, ngoắc ngoắc cô. Cô xấu hổ vội vàng nhìn lên trần nhà.
“Em tới số rồi, đàn ông kiêng kị nhất là bị con gái xem thường, vì thế em phải trả giá rất đắt." Phí Kiệt chậm rãi bước đến bên cô, tao nhã giống như một vương tử.
Ngược lại, Hứa Ân Ân cố gắng lấy tay che người mình, liều mạng chống đỡ.
“Chuẩn bị trả giá chưa? Mắc cỡ cái quái gì.” Phí Kiệt kéo tay cô ra, đôi mắt đen sâu nhìn xuyên suốt người cô, đột nhiên anh cúi xuống mãnh liệt hôn cô.
Ba giây sau, Hứa Ân Ân ngay cả tên mình cũng đều quên, càng không nói đến chuyện thẹn thùng nhỏ nhặt này….
* * *
Hứa Ân Ân nửa đêm tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Phí Kiệt.
Anh nằm sát cô, một tay để trên hông cô, chiếc mền màu trắng che khuất thân dưới cùng đường cong đầy nam tính của anh, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của anh.
Cô hít sau một hơi, vẫn là cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng.
Có bao nhiêu nhiêu người con gái có thể gả cho bạch mã hoàng tử trong mộng của mình chứ? Cô nghĩ con số cũng không nhiều lắm.
Nghĩ đến tối hôm qua anh bao nhiêu ác liệt dùng đủ loại phương thức ép hỏi cô yêu anh ở điểm nào, cô đỏ mặt, kéo mềm trùm hết cả đầu.
"Anh còn nghĩ em tối hôm qua đã dùng xong bộ mặt thẹn thùng đỏ bừng này rồi chứ."
Giọng nói trêu tức truyền vào tai Hứa Ân Ân, giây tiếp theo, chiếc mền bị kéo xuống, cô nhìn Phí Kiệt đang cười đến híp mắt.
Cô hít một hơi, cả người bỗng nhiên thụt lùi lại, gáy đập vào đầu giường rất mạnh.
"Cô gái ngốc!" Phí Kiệt biến sắc, lấy tay xoa xoa đầu cô, lần tìm đến chỗ vừa bị đụng, "Rất đau sao? Có cần bôi thuốc không? Khi không lại bị đụng đầu, sợ anh lắm sao?"
"Em không sao.” Cô kéo tay anh xuống, nhìn anh cười, thân mình vẫn là không tự chủ được mà lùi về phía sau.
“Anh đáng sợ lắm sao? Làm gì mà thấy anh là đã trốn? Có phải anh làm em đau không, nên em sợ? Thực nghiêm trọng sao? Anh quên em chưa có kinh nghiệm gì."
Phí Kiệt nằm đè trên người cô, trực tiếp quăng mền trên người cô sang một bên, tách đùi cô ra.
"Nằm yên, để anh xem có cần bôi thuốc hay không…."
“Không cần!” Hứa Ân Ân thét chói tai ra tiếng, dùng chân đá bờ vai của anh, “Anh dám xem, từ này về sau em không cho anh thân mật cùng em.”
Phí Kiệt cầm mắt cá chân của cô, thân người rắn chắc tao nhã đặt giữa hai chân cô.
“Em khẩn trương cái gì? Không phải tối hôm qua anh đã chứng thật anh không chỉ dám xem sao?” Anh nhẹ cắn vành tai cô.
Hứa Ân Ân nhắm chặt hai mắt, đảo tai, làm bộ mình không nghe được Phí Kiệt nói gì cả, cô cảm nhận được thân người nam tính nóng rực của anh đã chạm vào người mình, còn có nhiệt độ trong máu của cô cũng tăng lên rất nhanh.
“Nghe không được cũng tốt, anh cũng không cần nói nhảm cả buổi.” Phí Kiệt hôn môi Ân Ân, đầu ngón tay vờn trên cơ thể cô.
Cô rất nhanh quên mất bản thân mình, chỉ nhớ rõ mình thần hồn điên đảo ở dưới người Phí Kiệt.
Nhiều năm yêu say đắm bị vạch trần, cô quả thật vẫn e lệ không dám nhìn thẳng mặt anh, nhưng anh lại muốn bù lại mấy năm nay không thể thận mật, cuồng liệt dùng nhiều phương cách dụ hoặc cô.
Anh lão làng kinh nghiệm, anh biết cách dễ dàng đưa hai người thăng hoa cảm xúc, cũng biết nên như thế nào kéo dài nhiệt tình đến khi cô không thể chịu nổi mà khóc ra tiếng.
Vì thế, sau vài lần hoan ái cao trào, Hứa Ân Ân ngã xuống giường mà ngủ, mệt mỏi nằm gọn trong lòng Phí Kiệt.
“Em mệt quá, để cho em ngủ được không…” Cô ôm mềm, không có sức lực, nhưng cũng không kháng cự được thú tính ác ma đang trỗi dậy.
“A…” Khi anh lần nữa phóng túng thật sâu trong cơ thể cô, cô cong người lên, cảm giác một luồng điện ngàn vôn lướt qua người mình.
“Một lần nữa thôi.” Anh hôi môi cô, thân hình rắn chắc dán sát vào cơ thể nóng ấm của cô, làm anh không nỡ buông xuống.
Anh chưa bao giờ quyến luyến một cô gái nào như vậy, vừa mới hoan ái xong, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn hoàn toàn. Chỉ cần liếc mắt nhìn cô, dục vọng như nắng hạn gặp mưa rào mà bùng phát ra hết.
Hứa Ân Ân phe phẩy đầu, hoàn toàn không thể ngăn cản anh phóng túng dưới thân người cô, làm cho người ta phát ra những âm thanh thẹn thùng, cho đến khi tiếng điện thoại vang lên làm anh có chút xao lãng gục trên người cô.
Reng reng reng….
Di động Phí Kiệt vang lên, Hứa Ân Ân nhìn đồng hồ trên tường --- 4h sáng.
“Mặc kệ nó.” Phí Kiệt hôn phía sau lưng cô, hai bàn tay ôm chặt chiếc eo thon gọn cùng đường cong quyến rũ của cô, lưu luyến hôn chiếc cổ trắng ngần của cô.
Reng reng reng….
Điện thoại vang lên lúc này là của cô.
“Nhất định có việc.” Hứa Ân Ân quay đầu, tứ chi vô lực, đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Anh ôm người cô lên, đưa điện thoại đến bên tai cô.
“Alo, tôi là Ân Ân.” Vừa nghe đến lời nói đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai tay cũng run run cầm lấy tay anh đang đặt bên hông cô.
Phí Kiệt lập tức ngồi dậy, chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
"Được, tôi sẽ xử lý, chúng tôi lập tức đến đó."
Hứa Ân Ân cúp điện thoại, Phí Kiệt liền cầm bả vai cô.
"Chuyện gì ?" Anh trầm giọng hỏi.
Cô nhìn anh, nước mắt đột nhiên trào ra.
"Bác lao công trực buổi tối gọi điện nói nhà hàng bị cháy." Cô nói.
Đầu óc Phí Kiệt nháy mắt trống rỗng, ngực chợt nhiên nhói lên, làm cho anh không tự giác nắm chặt bàn tay.
"Mặc quần áo, anh đi gọi xe." Phí Kiệt ôm cô đi xuống giường, đi về phía vòng tắm.
Trong hai phút, hai người rời khỏi phòng
Ba phút sau, hai người đón taxi đi thẳng đến Philedelphia.
* * *
Từ khách sạn đến Philadelphia chỉ mất 10 phút đi xe, vì vậy lúc Phí Kiệt cùng Ân Ân đến hiện trường thì lửa vẫn chưa được dập tắt.
Hứa Ân Ân nhìn nhân viên chữa cháy chạy ra vào nhà hàng, cô cũng không nhịn được chạy vọt vào đám cháy, nhưng Phí Kiệt đã nhanh hơn ôm chặt thắt lưng Ân Ân, ngăn cản cô.
“Anh có thể mất nhà hàng, nhưng không thể mất em. Ở yên cho anh.” Phí Kiệt nói.
Cô xoay đầu nhìn anh, hốc mắt ngấn nước, lệ rơi xuống hai gò má.
Lúc trước lúc mời kiến trúc sư thiết kế nhà hàng, anh xì mũi coi thường thiết kế cổ điển bên trong, cô lấy bản thiết kế đánh đầu anh… Ngày đầu tiên khai trương, anh chỉ vỏn vẹn có 5 phút nghỉ ngơi, kéo cô đến cửa sau, trừng mắt nhìn cô, hại cô run như cầy sấy, nghĩ đến việc ngày hôm sau anh gom hành lý chạy lấy người… Mở nhà hàng được nửa năm, bọn họ lấy lại vốn, Phí Kiệt bao cả đám nhân viên đi tắm suối nước nóng, hôm đó anh uống say cứ nhìn cô mà cười…
Cô nhớ hôm qua còn ở chỗ này nói nói cười cười với mọi người, nhưng hôm nay mọi thứ đều bị cháy sạch hết…
Hứa Ân Ân khóc bù lu bù loa, cô nhận khăn giấy từ tay Phí Kiệt, nhưng như thế nào cũng không lau được nước mắt.
“Mọi người không sao cả, không có chuyện gì đâu, ngoan.” Phí Kiệt hôn trán cô, mặt không chút thay đổi nhìn ngọn lửa hừng hực đang cháy.
Cô gật đầu, dùng sức nắm chặt tay anh, bàn tay anh lạnh cóng, cô biết anh không phải hoàn toàn không quan tâm.
“Em yêu anh, bất luận có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Cô ôm chầm người Phí Kiệt, nức nở nói.
Phí Kiệt cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhăn đầy nước mắt của cô, lại còn cố gắng an ủi hắn. Anh cảm thấy cay cay mũi, nhưng anh không khống chế được, vì thế úp mặt vào tóc cô.
“Em tỏ tình ở thời điểm này quả thật là rất lãng mạn.” Anh thật muốn khóc, nhưng anh nói với chính mình anh còn có cô, mọi thứ không quá tệ.
Anh chính là tiếc nuối, chính là luyến tiếc, luyến tiếc nơi này, luyến tiếc cô mới gả cho anh, mà đã phải chịu khổ theo anh.
“Phí lão đại.” Bác lao công buổi tối thấy bọn họ liền vội vàng chạy tới.
“Bác, làm sao bác phát hiện được?” Phí Kiệt hỏi.
“Lúc đó tôi dọn dẹp được một nửa, thấy đói nên định đến phòng bếp kiếm đồ ăn, Tiểu Sa nói hôm nay các người kết hôn, có để dành cho ta bít tết và sâm banh, tôi còn chưa đi đến phòng bếp thì chợt nghe có tiếng gì đó ngã, tôi nghĩ là có trộm, nhưng lại nghe được mùi kì kì, đi đến nhìn thì đã thấy khói dày đặc, có người la lên “cháy”, nên tôi vội đi báo cảnh sát….” Bác lao công vội vàng giải thích.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác, vất vả rồi.” Phí Kiệt nắm chặt tay bác lao công, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhà hàng.
Đã trễ thế này nhà hàng sao còn có người? Là kẻ trộm? Cố ý phóng hỏa sao?
Hứa Ân Ân cắn môi, bất an hỏi, “Còn cháy bao lâu nữa, cháy nữa thì toàn bộ nhà hàng sẽ bị thiêu hủy?”
“Chỉ còn khói mà thôi, cũng rất nhanh dập tắt.” Phí Kiệt bình tĩnh nói, anh biết trong phòng bếp mọi thứ đã bị thiêu hủy, nhưng may mắn không có thứ gì dễ nổ, có thể được xem như là có cái may trong cái rủi.
“Các người là ông bà chủ của nhà hàng này sao?” Một nhân viên chữa cháy cùng cảnh sát đi tới.
“Phải.” Phí Kiệt gật đầu, một tay nắm chặt tay Hứa Ân Ân.
“Lửa đã được dập tắt, nhân viên giám chứng đã đi vào xác minh, tìm được chai rượu cùng một người đàn ông đang nằm ở dưới đất, bước đầu hoài nghi là phóng hỏa. Anh gần đây có xích mích với ai hay không?”
Hứa Ân Ân thân mình cứng đờ, cảm giác thân mình Phí Kiệt nháy mắt trở nên lạnh như băng.
“Chúng tôi có thể nhìn người đàn ông đó được không?” Hứa Ân Ân nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên có thể. Ông ta cả người đầy mùi rượu, trên người cũng có nhiều chỗ bị trọng thương. Có thể do hút nhiều khói nên tình trạng có vẻ nghiêm trọng, hiện tại đang lâm vào hôn mê.” Nhân viên chữa cháy nói.
Phí Kiệt mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, không chịu rời đi.
“Chúng ta đi đi.” Cô nói.
Hứa Ân Ân khẽ vuốt lưng anh, cô bước đi, Phí Kiệt cũng đi theo, nắm chặt thắt lưng cô.
Hai người sóng vai đi đến xe cứu thương, nhân viên cứu thương đang khiêng người đàn ông đó lên xe.
Phí Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông đang nằm trên cán, anh đột nhiên nhắm mắt lại, lui về phía sau vài bước.
Hứa Ân Ân hít một hơi thật sâu, đỡ lấy lưng Phí Kiệt, im lặng động viên anh.
"Các người quen ông ta sao?” Cảnh sát hỏi.
"Ông ta là ba tôi." Phí Kiệt lạnh lùng cười, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt người đàn ông biệt tăm biệt tích 1 năm nay – ba của anh Phí Chính Minh, lúc này trông ông già đi 10 tuổi.
"Các người có muốn đến bệnh viện luôn không ?" Cảnh sát hỏi.
"Không cần, ông ta đến tìm tôi thì cũng chỉ là vì tiền mà thôi." Phí Kiệt khinh bỉ nói.
Phí Chính Minh đang nằm trên cán bỗng mở mắt nhìn về phía Phí Kiệt.
Phí Chính Minh miệng lẩm bẩm gì đó, nhân viên cứu hộ cúi đầu nghe xong, thuật lai, "Ông ta nói "không phải tôi"".
"Ông dựa vào một câu "không phải tôi" thì phủ nhận hết tất cả mọi chuyện sao ? Nếu không phải ông, lửa tự dưng bốc lên sao ?" Phí Kiệt tức giận gầm lên, anh nhìn về phía đám lửa đã được dập tắt, nhà hàng giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn, "Từ lúc tôi được sinh ra tới nay, ông liền quăng tôi cho người khác nuôi. Lúc trước còn bắt tôi đi làm lưu manh, bán thuốc phiện, kiếm tiền cho ông đi cờ bạc, một người cha như vậy, ông muốn tôi làm sao tin là "không phải tôi" ?"
Phí Chính Minh vô lực nhắm mắt lại, được khiêng lên xe cứu thương.
Mặt Phí Kiệt không một chút thay đổi nhìn xe cứu thương rời đi, chỉ có Ân Ân đứng bên cạnh anh biết được toàn thân anh đang run lên.
Cô ôm chầm lấy Phí Kiệt, úp mặt vào ngực anh, nhẹ giọng nói, "Đừng lo, nếu ông ta còn dám làm hại anh, em sẽ tìm ông ta nói lý lẽ. Không ai có thể làm hại anh, em sẽ bảo vệ anh, đừng lo."
"Gió thổi qua một cái là em bay tuốt sang bên kia thế giới rồi, bảo vệ anh cái con khỉ." Phí Kiệt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, giọng nói châm chọc.
"Không tin thì anh đi hỏi đám nhân viên trong Philadelphia đi, bọn họ ai ai cũng biết em bảo kê anh mà." Cô ngẩng đầu cười với anh.
Khóe môi Phí Kiệt giương lên, đôi mắt đen lộ ra tia ôn nhu ngọt ngào.
Cô nhón chân hôn môi anh, "Thu phí bảo kê."
Phí Kiệt nhìn cô, tức giận trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
"Nếu anh không có một đồng dính túi…." Anh nói nhỏ, giọng nói mang chút phụng phịu.
"Em nuôi anh." Cô vỗ ngực cam đoan.
"Nếu chúng ta không thể xây lại nhà hàng, anh phải từ bỏ việc nấu ăn…"
"Anh mãi mãi là đầu bếp giỏi nhất trong lòng em." Cô kiên định nói.
Phí Kiệt cười, cúi đầu hôn môi cô, "Anh yêu em."
"Hai người tâm trạng cũng không tệ lắm, nhưng trước hết theo tôi đến sở cảnh sát để lấy lời khai." Cảnh sát nói.
Phí Kiệt giương mắt nhìn viên cảnh sát, nắm tay Ân Ân lên xe cảnh sát, nhưng ánh mắt anh không hề tức giận, bởi vì anh biết anh sẽ không bao giờ vì ba anh mà làm ảnh hưởng tâm trạng của mình, vì anh có một người vợ luôn đồng cam cộng khổ cùng anh xây dựng một cuộc sống mới….
Cuộc sống đó có tên là "Nhà".
Trên thực tế, hai người nếu muốn hưởng tuần trăng mật thì phải đợi đến ngày nghỉ mỗi ba tháng của nhà hàng.
Việc ở nhà hàng rất bận rộn, may là Phí Kiệt cùng Hứa Ân Ân đã quen với chuyện này. Cùng nhau làm với suốt 5 năm, hai người cũng biết rõ sự vất vả của mỗi người, vì vậy không ai oán than một câu nào.
Tối nay, nhà hàng dùng ly sâm banh làm thành một tòa tháp sâm banh, chùm đèn thủy tinh trên trần nhà lóe ra ánh sáng óng ánh rạng ngời.
Mỗi vị khách bước vào nhà hàng đều được thưởng thức một ly sâm banh và được tặng một đóa hoa hồng, nhưng khi họ hỏi có việc gì mà nhà hàng ai nấy đều vui, nhân viên nhà hàng chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Chín giờ, đa số món chính đều đã được dọn lên bàn, Phí Kiệt kéo Ân Ân đi đến sảnh nhà hàng.
Phí Kiệt vẫn như cũ trưng bộ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng trước mặt mọi người, nhưng khi anh cúi đầu nhìn Ân Ân—đôi mắt anh lóe sáng có thể sánh bằng kim cương, yêu thương đong đầy trong mắt, làm cho Hứa Ân Ân cúi đầu cười, cũng làm cho khách nữ trong nhà hàng mê như điếu đổ.
"Mời sâm banh là vì sáng nay chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn." Phí Kiệt ôm bả vai Ân Ân, lớn tiếng nói.
Khách nhân không hẹn mà cùng trầm trồ chúc mừng, đứng lên vỗ tay.
Hứa Ân Ân cười cùng mọi người, cô mặc một bộ âu phục màu đen đứng bên cạnh Phí Kiệt, tay phải nắm lấy tay anh.
Phí Kiệt nhìn thấy có vài máy chụp hình đang nhắn ngay bọn họ, đôi mắt sáng đẹp lập tức nheo lại tức giận, khách nhân sợ tới mức đều thu hồi máy ảnh lại.
Hứa Ân Ân giật nhẹ cánh tay anh, thấp giọng nói, "Làm gì hung dữ vậy ?"
"Anh hôm nay đã chụp rất nhiều hình cưới rồi." Anh cố chấp, không chịu thỏa hiệp.
"Anh chỉ chụp có mười tấm." Bàn tay bị anh nắm chặt duỗi ra mười ngón giơ trước mặt anh.
"Bọn họ còn sửa lông mi, còn trang điểm nữa." Phí Kiệt nghĩ đến việc trưa nay, anh đột nhiên rùng mình một cái.
"Bọn họ chỉ giúp anh đánh phấn lại, để màu da của anh nhìn giống màu da của em, để chúng ta chụp hình đẹp hơn.", cô cười nói, "Nhưng hiện giờ anh cũng đâu có trang điểm, cũng đang ở nhà hàng, cười một cái đi."
"Vậy thì em đứng ở phía trước anh, để bọn họ chụp cho đã ghiền đi." Anh hừ lạnh một tiếng.
Cô ôm tay anh, nhẹ giọng nói, "Nhưng em muốn cùng chụp với anh."
Mây đen trên mặt Phí Kiệt không biết bay đi đâu hết, anh đột nhiên mỉm cười.
Khách nhân nhìn Phí Kiệt luôn lạnh lùng nhưng giờ lại mỉm cười ăn nói nhỏ nhẹ với Hứa Ân Ân, mặt họ cũng lộ ra nụ cười tươi.
Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt vì cô mở nở nụ cười, cô cảm thấy rất vui.
Cô cảm thấy mình như là một nhà ảo thuật, bởi vì Phí Kiệt luôn chiều theo ý cô. Phát hiện này lại càng cô thêm vui sướng, nhịn không được cô muốn thử một phen – "Khách nhân hiện tại có thể chụp hình rồi, phải không ?" Cô đặt một tay trước ngực anh, ánh mắt thập phần chờ mong nhìn Phí Kiệt.
"Sao cũng được ! Đem máy chụp hình các người ra đây hết đi, muốn chụp thì chụp một lần cho xong." Phí Kiệt nói xong, thấp giọng nguyền rủa hai câu thô tục mà chỉ hai người có thể nghe được.
"Tôi có chân máy, có thể giúp mọi người chụp một ảnh chung." Một nhiếp ảnh gia đưa cao máy ảnh lên.
"Trời ạ !" Phí Kiệt nhướng mắt, khuôn mặt đẹp trai như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Anh trừng mắt nhìn mọi người, nói, "Muốn chụp thì chụp nhanh đi ! Chụp xong thì dùng cơm, sau đó tôi còn phải trở về tận hưởng đêm tân hôn của tôi nữa."
Khách nhân cười to ra tiếng, Hứa Ân Ân nghe anh nói vậy mà mặt đỏ lên hết, lấy khủy tay húc vào ngực anh.
"Ai muốn chụp ảnh thì mời sang hành lang bên này. Chúng ta chỉ chụp một tấm, nếu không đầu bếp đẹp trai của chúng ta sẽ mất kiên nhẫn." Hứa Ân Ân Ân kêu nhân viên nhà hàng dẫn đường cho mọi người, "Những người chụp hình xin hãy để địa chỉ ở quầy tính tiền, tôi sẽ gửi ảnh lại cho mọi người."
Khách nhân rất nhanh đứng xếp sau Ân Ân và Phí Kiệt, nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh chụp tự động xong cũng vội vàng đi qua.
"Tôi điều chỉnh chụp trong 3 giây." Nhiếp ảnh gia nói.
Phí Kiệt ôm thắt lưng Ân Ân, cô ngẩng đầu nhìn anh cười --- Anh bỗng nhiên cúi đầu, hôn môi của cô.
Cửa chập máy ảnh lóe sáng, một tiếng "cách" vang lên. Toàn bộ khách nhân đều đang nhìn hai người bọn họ hôn môi.
Phí Kiệt ngẩng đầu đắc ý nhìn cô mà cười, "Buổi trưa cũng chụp hình như vậy thì tốt rồi, ít nhất cũng có chút hứng thú."
Hai má Ân Ân đỏ ửng lan đến cả hai bên lỗ tai, khuôn mặt thập phần vui vẻ.
"Em đi làm việc." Hứa Ân Ân lẩm bẩm, giãy ở trong lòng Phí Kiệt.
Chỉ một giây sau, Phí Kiệt cũng đi theo cô lầu.
"Các người nhanh chóng về bàn dùng cơm, vợ tôi nói muốn hoàn thành chút việc, sau đó sẽ cùng tôi tận hưởng một khắc xuân thu đáng giá ngàn vàng." Phí Kiệt thản nhiên ôm eo Ân Ân, đi trở về văn phòng.
Hứa Ân Ân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vẻ đắc ý tươi cười mãn nguyện của anh, nhịn không được khiêu khích nói, "Buổi tối còn có Đình Đình nữa."
"Anh và ba em đã thương lượng rồi, ba sẽ giúp chúng ta làm bảo mẫu, ông ấy còn mừng như bắt được vàng, có thể độc chiếm Đình Đình cả đêm !" Phí Kiệt cất tiếng hát, lời bài hát tựa chừng như là "Trên đời này chỉ có nhạc phụ đại nhân tốt nhất"
Cô cười kéo anh đi vào trong văn phòng.
"Anh cứ nên cười vậy đi, về sau ngày nào cũng cười với mọi người như thế là tốt lắm." Cô nói.
"Không được, anh chỉ cười trước mặt em thôi." Phí Kiệt nhướng mày, lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày, "Đúng rồi, anh có một câu hỏi."
Anh ôm Ân Ân vào lòng, hôn lên mắt cô, sau đó nói, "Sáng nay em nói " em cũng đã sớm muốn gả cho anh" là có ý gì ?"
Cô ôm cổ Phí Kiệt, tươi cười nhìn anh.
"Bởi vì em đã thầm thích anh mười năm." Cô nhón chân nói thầm vài tai anh.
Phí Kiệt nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt cũng ngưng đọng, lòng giật thót lên.
"Mười năm ?" Anh lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy."
Phí Kiệt đầu tiên là nhếch môi, sau đó trừng mắt tức giận nhìn cô, gầm nhẹ ra tiếng, "Em có bị bệnh không, thích anh thì tại sao không nói sớm, báo hại anh lãng phí nhiều thời gian vậy ! Chúng ta còn ở đây chờ đợi cái gì nữa ? Đêm tân hôn đáng lẽ phải nên qua một trăm lần rồi !"
Phí Kiệt kéo tay cô định đi ra ngoài.
"Công việc còn chưa làm xong mà, buổi tối em còn phải cùng sư phó cung ứng đồ ăn đi kiểm kê nữa." Cô níu lấy cửa, không chịu đi với anh.
"Kêu hắn đi chết đi !" Phí Kiệt ẵm cô đi ra khỏi văn phòng, đám nhân viên nháo nhào ở phía sau huýt sáo, chúc họ "sớm sinh quý tử."
"Phí Kiệt, t*ng trùng anh chạy lên não sao, bỏ em xuống !" Cô nghĩ đến việc mọi người biết họ sắp làm gì, xấu hổ đến đem mặt úp vào ngực Phí Kiệt.
"Em nói đúng rồi đó." Phí Kiệt cúi đầu nhìn cô, càng ôm Ân Ân đi nhanh hơn.
Cô gái này nói thích anh mười năm, anh hiện tại cũng phải đem nhiệt tình đang tràn ngập trong người anh báo đáp lại cô, anh đâu chỉ có t*ng trùng dồn hết về não, anh vui đến cả não là gì cũng không nhớ rõ.
* * *
Ân Ân không nghĩ tới Phí Kiệt chở cô đến khách sạn 5 sao tận hưởng đêm tân hôn của hai người.
Khi cô bước vào căn phòng dành cho tuần trăng mật ở tầng cao nhất, cửa kiếng lớn có thể nhìn được toàn cảnh thành phố vào ban đêm lung linh ánh sáng, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng, căn phòng tầm 30m vuông, trang trí nội thất theo phong cách Châu Âu rất tinh tế, còn có chiếc giường cổ điển rải đầy hoa hồng trên đó.
"Đẹp quá !" Cô vui vẻ nói.
"Giường đủ lớn." Phí Kiệt hài lòng gật đầu, đứng dựa vào tường nhìn cô vui vẻ ngó đông ngó tây.
Biết Ân Ân rất thích phong cách Châu Âu, cho nên anh mới đặc biệt kiếm mua ra giường có ren này, đúng thật là làm khó cho một người đàn ông mà.
"Nhà ăn bận quá, không thể dẫn em đi hưởng tuần trăng mật được, cho nên chúng ta sẽ ở chỗ này 1 tuần." Phí Kiệt hào phóng nói.
"Chỗ này rất đắt, ở ba ngày là được rồi." Cô lắc đầu.
"Anh đây có tiền."
"Có tiền thì cũng nên tiết kiệm, chúng ta sắp mở hai nhà hàng nữa, cũng nên để tiền để dự phòng chứ."
Phí Kiệt đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận đánh giá cô.
"Em chỉ là có sao nói vậy thôi, chứ anh muốn sao ?" Cô khoanh hait ay trước ngực, bộ dáng đề phòng.
"Anh có cảm giác sau khi cưới em, nửa đời sau của anh sẽ rất an toàn." Phí Kiệt nhíu mày nói.
"Anh vì điều này mà cưới em sao ?" Cô nhăn mặt nói, ánh mắt tò mò nhìn Phí Kiệt.
"Em nói xem." Đầu ngón tay Phí Kiệt khẽ vuốt cổ cô, làm cả người Ân Ân run lên.
"Đương nhiên không phải, em vừa xinh đẹp vừa có năng lực làm việc, có thể thay anh chăm sóc Đình Đình mới có một tuổi, em là người vợ mà đàn ông trên thế giới này đều muốn kết hôn." Cô đứng thẳng lên, cố gắng thể hiện tầm quan trọng của mình.
"Phải không ?" Anh tao nhã bước lên phía trước vài bước, cơ thể hai người giờ dính sát vào nhau.
"Vậy tại sao anh lại cưới em ?" Cô nhìn đôi mắt anh lóe sáng tựa như bảo thạch, hai má cô liền ửng đỏ, không tự chủ thụt lùi lại vài bước, cả người cô vì thế mà ghí sát vào vách tường.
Một tay Phí Kiệt vuốt hai má Ân Ân, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
"Anh cưới em đương nhiên vì anh không khống chế được thú tính đàn ông của mình. Vì muốn giải phóng dục vọng của anh, để từ nay về sau anh có thể ở trong phòng muốn làm gì em mấy chục năm cũng được, nên chỉ còn cách cưới em về." Một tay anh ôm chặt thắt lưng cô, làm cơ thể cô gần sát vào anh thêm nữa.
"Dục vọng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh." Cô nhéo cánh tay Phí Kiệt, chính là bị anh nhìn chằm chằm, cả người cô cứ run rẩy mãi.
"Anh không nghĩ như vậy. Anh cũng không biết sao bản thân mình lại muốn em đến như vậy, muốn đem em khóa lại ở trong phòng, yêu em thiên trường địa cửu…." Phí Kiệt lần theo môi cô xuống đến cổ Ân Ân, khẽ hít lấy mùi thơm nữ tính trên người cô.
"….Cảnh sát đáng lẽ nên bắt tên biến thái như anh…" Cô thở hổn hển, cảm giác toàn thân như mềm hóa bởi đôi môi của anh.
"Cảnh sát chắc chắn sẽ thả một người đàn ông yêu thương vợ như anh…"
"Nói xạo. Anh không có yêu em."
"Không biết từ lúc nào, chỉ cần một ngày không thấy em, cả người anh rất khó chịu. Em đi ra ngoài mà không gọi cho anh, anh sẽ mất ngủ. Anh rất ghét thấy em đi cùng Kỉ Đại Vũ. Em mà lấy người khác, anh nhất định sẽ đóng cửa Philadelphia, tìm một nơi hẻo lánh nào đó mà sống…"
Thân mình Phí Kiệt đột nhiên động đậy, cả hai giờ đang nằm trên chiếc giường lớn.
Hứa Ân Ân nằm dưới người Phí Kiệt, nhìn hai mắt anh lóe sáng, mặt cô đỏ lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài, cô cảm giác được dục vọng trong người anh đã lên đến đỉnh điểm.
"Như vậy với em, còn chưa yêu hay sao ?" Anh nói.
"Em một chút cũng không tin anh." Cô kéo cổ Phí Kiệt, hôn lên môi anh. "Bởi vì em yêu anh quá lâu, lâu đến nỗi không thể đếm hết những người phụ nữ đã đi qua anh, lâu đến nỗi cho dù có đau lòng, cũng sẽ không thổ lộ với anh."
"Từ nay về sau anh chỉ yêu cô gái ngốc này thôi…" Phí Kiệt cuồng liệt hôn môi côi, nhấm nháp từng hương vị trên đôi môi đó.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, đầu lưỡi anh chạm vào từng góc ngách trong miệng cô, cuồng nhiệt hôn như sợ sẽ bỏ lỡ gì đó, làm cho Ân Ân thở hổn hển, cả người mềm nhũn, đến nỗi cái gì cũng quên hết.
"Em yêu anh ở điểm nào ?" Phí Kiệt cắn cái cổ trắng ngần của Ân Ân, đầu ngón tay khẽ vuốt ngực cô.
Cô mẫn cảm không chịu nổi đụng chạm, cong người lên, bỗng dưng cô cảm thấy cả người lành lạnh, thế này mới phát hiện bản thân đang nằm gọn trong người Phí Kiệt với mỗi nội y trên người mình.
"Em còn chưa tắm…. Em đi tắm cái đã." Cô đẩy anh ra, đột nhiên thẹn thùng.
Trời ạ, cô chưa từng khỏa thân trước mặt ai cả !
"Không cần, em rất thơm." Phí Kiệt hôn bầu ngực trắng sữa của cô, thích thú nhìn toàn thân cô trở nên hồng nộn.
"Không được, em nhất định phải tắm. Hôm nay là đên tân hôn, tất cả con gái đều hy vọng bản thân như là một miếng bánh chocolate khiến người khác nhìn vào thèm nhỏ dãi. Đều tại anh giục em, hại em ngay cả một bộ áo ngủ xinh đẹp cũng không mua được."
"Anh mua cho em rồi, ở trong phòng tắm."
"Anh mua?” Cô trừng lớn mắt, không thể tin người đàn ông ghét làm mấy chuyện lặt vặt lại mua áo ngủ cho cô.
Anh tựa vào đầu giường, áo sơmi đã cởi nút hết phân nữa cùng đôi mắt ám muội nhìn cô, làm cho anh giống như quân vương tà ác.
"Anh mua một bộ áo ngủ để thỏa mãn thú tính đàn ông của anh." Anh tựa tiếu phi tiếu nói.
Hứa Ân Ân trừng lớn mắt hơn, cảm thấy hoảng sợ. Cô cùng làm việc với đám nhân viên nam bao lâu nay, cũng hoàn toàn hiểu rõ đầy đủ định nghĩa của chữ “sexy” là thế nào.
"Em không thích áo ngủ lộ liễu như vậy.” Cô lớn giọng nói, lấy cái gối che trước ngực mình, rất nhanh xoay người xuống giường.
“Em cũng có thể chỉ choàng khăn đi ra.” Phí Kiệt cười gian xảo, tràn đầy chờ mong. “Hoặc là… không mặc cũng được.”
Mặt Hứa Ân Ân đỏ lên, le lưỡi làm mặt quỷ trêu Phí Kiệt, ôm gối chạy trối chết vào phòng tắm ---
Trong phòng tắm mười mét vuông, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị cả.
Bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, hoa hồng rải đầy trên đất, mùi thơm tinh dầu hoa hồng phảng phất trong không khí cùng ánh đèn vàng mờ ảo…
Cạnh tấm kiếng lớn, trên giá áo bằng gỗ có treo một áo ngủ hai dây màu trắng bằng lụa mỏng, cùng áo khoác dài bên ngoài. Một chiếc áo ngủ có ren, được thêu rất tinh tế, hoàn toàn giống như mơ ước của mỗi cô gái, đêm tân hôn lãng mạn cùng một bộ áo ngủ quyến rũ.
Hứa Ân Ân vuốt chiếc áo ngủ kia, đưa tay lên hôn chiếc nhẫn cưới.
“Cám ơn mày.”
“Cái mà em nên hôn không phải là nhẫn cưới đâu.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh đang đứng ở cửa, dựa vào cánh cửa gỗ, khuôn mặt điển trai như được tạc ra, như ma quỷ dụ hoặc cô rơi vào bẫy.
“Anh anh anh… sao lại vào đây?”
“Tắm.” Anh nhếch miệng cười, đi vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Cô nhìn người anh không một mảnh vải che thân, rất nhanh lấy tay che mắt, nhưng lại không nhịn được, cô he hé mắt nhìn chiếc lưng rắn chắc nhẵn bóng của anh.
“Hứa Ân Ân, lại đây.” Phí Kiệt xoay người, ngoắc ngoắc cô. Cô xấu hổ vội vàng nhìn lên trần nhà.
“Em tới số rồi, đàn ông kiêng kị nhất là bị con gái xem thường, vì thế em phải trả giá rất đắt." Phí Kiệt chậm rãi bước đến bên cô, tao nhã giống như một vương tử.
Ngược lại, Hứa Ân Ân cố gắng lấy tay che người mình, liều mạng chống đỡ.
“Chuẩn bị trả giá chưa? Mắc cỡ cái quái gì.” Phí Kiệt kéo tay cô ra, đôi mắt đen sâu nhìn xuyên suốt người cô, đột nhiên anh cúi xuống mãnh liệt hôn cô.
Ba giây sau, Hứa Ân Ân ngay cả tên mình cũng đều quên, càng không nói đến chuyện thẹn thùng nhỏ nhặt này….
* * *
Hứa Ân Ân nửa đêm tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Phí Kiệt.
Anh nằm sát cô, một tay để trên hông cô, chiếc mền màu trắng che khuất thân dưới cùng đường cong đầy nam tính của anh, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của anh.
Cô hít sau một hơi, vẫn là cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng.
Có bao nhiêu nhiêu người con gái có thể gả cho bạch mã hoàng tử trong mộng của mình chứ? Cô nghĩ con số cũng không nhiều lắm.
Nghĩ đến tối hôm qua anh bao nhiêu ác liệt dùng đủ loại phương thức ép hỏi cô yêu anh ở điểm nào, cô đỏ mặt, kéo mềm trùm hết cả đầu.
"Anh còn nghĩ em tối hôm qua đã dùng xong bộ mặt thẹn thùng đỏ bừng này rồi chứ."
Giọng nói trêu tức truyền vào tai Hứa Ân Ân, giây tiếp theo, chiếc mền bị kéo xuống, cô nhìn Phí Kiệt đang cười đến híp mắt.
Cô hít một hơi, cả người bỗng nhiên thụt lùi lại, gáy đập vào đầu giường rất mạnh.
"Cô gái ngốc!" Phí Kiệt biến sắc, lấy tay xoa xoa đầu cô, lần tìm đến chỗ vừa bị đụng, "Rất đau sao? Có cần bôi thuốc không? Khi không lại bị đụng đầu, sợ anh lắm sao?"
"Em không sao.” Cô kéo tay anh xuống, nhìn anh cười, thân mình vẫn là không tự chủ được mà lùi về phía sau.
“Anh đáng sợ lắm sao? Làm gì mà thấy anh là đã trốn? Có phải anh làm em đau không, nên em sợ? Thực nghiêm trọng sao? Anh quên em chưa có kinh nghiệm gì."
Phí Kiệt nằm đè trên người cô, trực tiếp quăng mền trên người cô sang một bên, tách đùi cô ra.
"Nằm yên, để anh xem có cần bôi thuốc hay không…."
“Không cần!” Hứa Ân Ân thét chói tai ra tiếng, dùng chân đá bờ vai của anh, “Anh dám xem, từ này về sau em không cho anh thân mật cùng em.”
Phí Kiệt cầm mắt cá chân của cô, thân người rắn chắc tao nhã đặt giữa hai chân cô.
“Em khẩn trương cái gì? Không phải tối hôm qua anh đã chứng thật anh không chỉ dám xem sao?” Anh nhẹ cắn vành tai cô.
Hứa Ân Ân nhắm chặt hai mắt, đảo tai, làm bộ mình không nghe được Phí Kiệt nói gì cả, cô cảm nhận được thân người nam tính nóng rực của anh đã chạm vào người mình, còn có nhiệt độ trong máu của cô cũng tăng lên rất nhanh.
“Nghe không được cũng tốt, anh cũng không cần nói nhảm cả buổi.” Phí Kiệt hôn môi Ân Ân, đầu ngón tay vờn trên cơ thể cô.
Cô rất nhanh quên mất bản thân mình, chỉ nhớ rõ mình thần hồn điên đảo ở dưới người Phí Kiệt.
Nhiều năm yêu say đắm bị vạch trần, cô quả thật vẫn e lệ không dám nhìn thẳng mặt anh, nhưng anh lại muốn bù lại mấy năm nay không thể thận mật, cuồng liệt dùng nhiều phương cách dụ hoặc cô.
Anh lão làng kinh nghiệm, anh biết cách dễ dàng đưa hai người thăng hoa cảm xúc, cũng biết nên như thế nào kéo dài nhiệt tình đến khi cô không thể chịu nổi mà khóc ra tiếng.
Vì thế, sau vài lần hoan ái cao trào, Hứa Ân Ân ngã xuống giường mà ngủ, mệt mỏi nằm gọn trong lòng Phí Kiệt.
“Em mệt quá, để cho em ngủ được không…” Cô ôm mềm, không có sức lực, nhưng cũng không kháng cự được thú tính ác ma đang trỗi dậy.
“A…” Khi anh lần nữa phóng túng thật sâu trong cơ thể cô, cô cong người lên, cảm giác một luồng điện ngàn vôn lướt qua người mình.
“Một lần nữa thôi.” Anh hôi môi cô, thân hình rắn chắc dán sát vào cơ thể nóng ấm của cô, làm anh không nỡ buông xuống.
Anh chưa bao giờ quyến luyến một cô gái nào như vậy, vừa mới hoan ái xong, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn hoàn toàn. Chỉ cần liếc mắt nhìn cô, dục vọng như nắng hạn gặp mưa rào mà bùng phát ra hết.
Hứa Ân Ân phe phẩy đầu, hoàn toàn không thể ngăn cản anh phóng túng dưới thân người cô, làm cho người ta phát ra những âm thanh thẹn thùng, cho đến khi tiếng điện thoại vang lên làm anh có chút xao lãng gục trên người cô.
Reng reng reng….
Di động Phí Kiệt vang lên, Hứa Ân Ân nhìn đồng hồ trên tường --- 4h sáng.
“Mặc kệ nó.” Phí Kiệt hôn phía sau lưng cô, hai bàn tay ôm chặt chiếc eo thon gọn cùng đường cong quyến rũ của cô, lưu luyến hôn chiếc cổ trắng ngần của cô.
Reng reng reng….
Điện thoại vang lên lúc này là của cô.
“Nhất định có việc.” Hứa Ân Ân quay đầu, tứ chi vô lực, đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Anh ôm người cô lên, đưa điện thoại đến bên tai cô.
“Alo, tôi là Ân Ân.” Vừa nghe đến lời nói đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai tay cũng run run cầm lấy tay anh đang đặt bên hông cô.
Phí Kiệt lập tức ngồi dậy, chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
"Được, tôi sẽ xử lý, chúng tôi lập tức đến đó."
Hứa Ân Ân cúp điện thoại, Phí Kiệt liền cầm bả vai cô.
"Chuyện gì ?" Anh trầm giọng hỏi.
Cô nhìn anh, nước mắt đột nhiên trào ra.
"Bác lao công trực buổi tối gọi điện nói nhà hàng bị cháy." Cô nói.
Đầu óc Phí Kiệt nháy mắt trống rỗng, ngực chợt nhiên nhói lên, làm cho anh không tự giác nắm chặt bàn tay.
"Mặc quần áo, anh đi gọi xe." Phí Kiệt ôm cô đi xuống giường, đi về phía vòng tắm.
Trong hai phút, hai người rời khỏi phòng
Ba phút sau, hai người đón taxi đi thẳng đến Philedelphia.
* * *
Từ khách sạn đến Philadelphia chỉ mất 10 phút đi xe, vì vậy lúc Phí Kiệt cùng Ân Ân đến hiện trường thì lửa vẫn chưa được dập tắt.
Hứa Ân Ân nhìn nhân viên chữa cháy chạy ra vào nhà hàng, cô cũng không nhịn được chạy vọt vào đám cháy, nhưng Phí Kiệt đã nhanh hơn ôm chặt thắt lưng Ân Ân, ngăn cản cô.
“Anh có thể mất nhà hàng, nhưng không thể mất em. Ở yên cho anh.” Phí Kiệt nói.
Cô xoay đầu nhìn anh, hốc mắt ngấn nước, lệ rơi xuống hai gò má.
Lúc trước lúc mời kiến trúc sư thiết kế nhà hàng, anh xì mũi coi thường thiết kế cổ điển bên trong, cô lấy bản thiết kế đánh đầu anh… Ngày đầu tiên khai trương, anh chỉ vỏn vẹn có 5 phút nghỉ ngơi, kéo cô đến cửa sau, trừng mắt nhìn cô, hại cô run như cầy sấy, nghĩ đến việc ngày hôm sau anh gom hành lý chạy lấy người… Mở nhà hàng được nửa năm, bọn họ lấy lại vốn, Phí Kiệt bao cả đám nhân viên đi tắm suối nước nóng, hôm đó anh uống say cứ nhìn cô mà cười…
Cô nhớ hôm qua còn ở chỗ này nói nói cười cười với mọi người, nhưng hôm nay mọi thứ đều bị cháy sạch hết…
Hứa Ân Ân khóc bù lu bù loa, cô nhận khăn giấy từ tay Phí Kiệt, nhưng như thế nào cũng không lau được nước mắt.
“Mọi người không sao cả, không có chuyện gì đâu, ngoan.” Phí Kiệt hôn trán cô, mặt không chút thay đổi nhìn ngọn lửa hừng hực đang cháy.
Cô gật đầu, dùng sức nắm chặt tay anh, bàn tay anh lạnh cóng, cô biết anh không phải hoàn toàn không quan tâm.
“Em yêu anh, bất luận có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Cô ôm chầm người Phí Kiệt, nức nở nói.
Phí Kiệt cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhăn đầy nước mắt của cô, lại còn cố gắng an ủi hắn. Anh cảm thấy cay cay mũi, nhưng anh không khống chế được, vì thế úp mặt vào tóc cô.
“Em tỏ tình ở thời điểm này quả thật là rất lãng mạn.” Anh thật muốn khóc, nhưng anh nói với chính mình anh còn có cô, mọi thứ không quá tệ.
Anh chính là tiếc nuối, chính là luyến tiếc, luyến tiếc nơi này, luyến tiếc cô mới gả cho anh, mà đã phải chịu khổ theo anh.
“Phí lão đại.” Bác lao công buổi tối thấy bọn họ liền vội vàng chạy tới.
“Bác, làm sao bác phát hiện được?” Phí Kiệt hỏi.
“Lúc đó tôi dọn dẹp được một nửa, thấy đói nên định đến phòng bếp kiếm đồ ăn, Tiểu Sa nói hôm nay các người kết hôn, có để dành cho ta bít tết và sâm banh, tôi còn chưa đi đến phòng bếp thì chợt nghe có tiếng gì đó ngã, tôi nghĩ là có trộm, nhưng lại nghe được mùi kì kì, đi đến nhìn thì đã thấy khói dày đặc, có người la lên “cháy”, nên tôi vội đi báo cảnh sát….” Bác lao công vội vàng giải thích.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác, vất vả rồi.” Phí Kiệt nắm chặt tay bác lao công, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhà hàng.
Đã trễ thế này nhà hàng sao còn có người? Là kẻ trộm? Cố ý phóng hỏa sao?
Hứa Ân Ân cắn môi, bất an hỏi, “Còn cháy bao lâu nữa, cháy nữa thì toàn bộ nhà hàng sẽ bị thiêu hủy?”
“Chỉ còn khói mà thôi, cũng rất nhanh dập tắt.” Phí Kiệt bình tĩnh nói, anh biết trong phòng bếp mọi thứ đã bị thiêu hủy, nhưng may mắn không có thứ gì dễ nổ, có thể được xem như là có cái may trong cái rủi.
“Các người là ông bà chủ của nhà hàng này sao?” Một nhân viên chữa cháy cùng cảnh sát đi tới.
“Phải.” Phí Kiệt gật đầu, một tay nắm chặt tay Hứa Ân Ân.
“Lửa đã được dập tắt, nhân viên giám chứng đã đi vào xác minh, tìm được chai rượu cùng một người đàn ông đang nằm ở dưới đất, bước đầu hoài nghi là phóng hỏa. Anh gần đây có xích mích với ai hay không?”
Hứa Ân Ân thân mình cứng đờ, cảm giác thân mình Phí Kiệt nháy mắt trở nên lạnh như băng.
“Chúng tôi có thể nhìn người đàn ông đó được không?” Hứa Ân Ân nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên có thể. Ông ta cả người đầy mùi rượu, trên người cũng có nhiều chỗ bị trọng thương. Có thể do hút nhiều khói nên tình trạng có vẻ nghiêm trọng, hiện tại đang lâm vào hôn mê.” Nhân viên chữa cháy nói.
Phí Kiệt mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, không chịu rời đi.
“Chúng ta đi đi.” Cô nói.
Hứa Ân Ân khẽ vuốt lưng anh, cô bước đi, Phí Kiệt cũng đi theo, nắm chặt thắt lưng cô.
Hai người sóng vai đi đến xe cứu thương, nhân viên cứu thương đang khiêng người đàn ông đó lên xe.
Phí Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông đang nằm trên cán, anh đột nhiên nhắm mắt lại, lui về phía sau vài bước.
Hứa Ân Ân hít một hơi thật sâu, đỡ lấy lưng Phí Kiệt, im lặng động viên anh.
"Các người quen ông ta sao?” Cảnh sát hỏi.
"Ông ta là ba tôi." Phí Kiệt lạnh lùng cười, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt người đàn ông biệt tăm biệt tích 1 năm nay – ba của anh Phí Chính Minh, lúc này trông ông già đi 10 tuổi.
"Các người có muốn đến bệnh viện luôn không ?" Cảnh sát hỏi.
"Không cần, ông ta đến tìm tôi thì cũng chỉ là vì tiền mà thôi." Phí Kiệt khinh bỉ nói.
Phí Chính Minh đang nằm trên cán bỗng mở mắt nhìn về phía Phí Kiệt.
Phí Chính Minh miệng lẩm bẩm gì đó, nhân viên cứu hộ cúi đầu nghe xong, thuật lai, "Ông ta nói "không phải tôi"".
"Ông dựa vào một câu "không phải tôi" thì phủ nhận hết tất cả mọi chuyện sao ? Nếu không phải ông, lửa tự dưng bốc lên sao ?" Phí Kiệt tức giận gầm lên, anh nhìn về phía đám lửa đã được dập tắt, nhà hàng giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn, "Từ lúc tôi được sinh ra tới nay, ông liền quăng tôi cho người khác nuôi. Lúc trước còn bắt tôi đi làm lưu manh, bán thuốc phiện, kiếm tiền cho ông đi cờ bạc, một người cha như vậy, ông muốn tôi làm sao tin là "không phải tôi" ?"
Phí Chính Minh vô lực nhắm mắt lại, được khiêng lên xe cứu thương.
Mặt Phí Kiệt không một chút thay đổi nhìn xe cứu thương rời đi, chỉ có Ân Ân đứng bên cạnh anh biết được toàn thân anh đang run lên.
Cô ôm chầm lấy Phí Kiệt, úp mặt vào ngực anh, nhẹ giọng nói, "Đừng lo, nếu ông ta còn dám làm hại anh, em sẽ tìm ông ta nói lý lẽ. Không ai có thể làm hại anh, em sẽ bảo vệ anh, đừng lo."
"Gió thổi qua một cái là em bay tuốt sang bên kia thế giới rồi, bảo vệ anh cái con khỉ." Phí Kiệt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, giọng nói châm chọc.
"Không tin thì anh đi hỏi đám nhân viên trong Philadelphia đi, bọn họ ai ai cũng biết em bảo kê anh mà." Cô ngẩng đầu cười với anh.
Khóe môi Phí Kiệt giương lên, đôi mắt đen lộ ra tia ôn nhu ngọt ngào.
Cô nhón chân hôn môi anh, "Thu phí bảo kê."
Phí Kiệt nhìn cô, tức giận trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
"Nếu anh không có một đồng dính túi…." Anh nói nhỏ, giọng nói mang chút phụng phịu.
"Em nuôi anh." Cô vỗ ngực cam đoan.
"Nếu chúng ta không thể xây lại nhà hàng, anh phải từ bỏ việc nấu ăn…"
"Anh mãi mãi là đầu bếp giỏi nhất trong lòng em." Cô kiên định nói.
Phí Kiệt cười, cúi đầu hôn môi cô, "Anh yêu em."
"Hai người tâm trạng cũng không tệ lắm, nhưng trước hết theo tôi đến sở cảnh sát để lấy lời khai." Cảnh sát nói.
Phí Kiệt giương mắt nhìn viên cảnh sát, nắm tay Ân Ân lên xe cảnh sát, nhưng ánh mắt anh không hề tức giận, bởi vì anh biết anh sẽ không bao giờ vì ba anh mà làm ảnh hưởng tâm trạng của mình, vì anh có một người vợ luôn đồng cam cộng khổ cùng anh xây dựng một cuộc sống mới….
Cuộc sống đó có tên là "Nhà".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook