Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình
Chương 6: Văn tự cổ đại - Ác ma chân chính (1)

Ngây ngốc nhìn bụi cỏ, Diệp Khiết Băng im lặng. Cô cảm thấy có chút sợ hãi. Bóng tối đã phủ xuống khu rừng, xung quanh không một tiếng động. Tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này khiến cô căng thẳng. Hiện tại không thể quay lại được, trừ khi có thể ra khỏi trận pháp này thì lối đi cô nhớ mới có tác dụng. Hít sâu một hơi, thầm nhủ với bản thân phải giữ bình tĩnh, Diệp Khiết Băng nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Khu rừng trong đêm tối, ánh trăng đã bị tán cây rậm rạp che phủ gần hết. Còn lại vài tia sáng le lói xuyên qua kẽ lá, in trên nền đất tạo nên những vệt sáng loang lổ. Quay đầu chậm rãi nhìn kĩ xung quanh, bỗng cô nhìn thấy một bóng đen lớn cách cô không xa về bên phải. Chớp mắt chăm chú nhìn kĩ, cô đột nhiên giật mình, đây chắc hẳn là Từ đường?

Trong đêm tối, cổng ra vào trước cửa Từ đường như một con quái vật có cái đầu to lớn, chỉ chực chờ người tới gần là nhảy ra nuốt chửng. Kiềm chế sợ hãi trong lòng, đột nhiên cảm giác không gian xung quanh đã không còn cảm giác bị bao vây như khi ở trong trận pháp, Diệp Khiết Băng kinh ngạc nhướng mày, chẳng lẽ đã thoát rồi? Kinh ngạc dần bị thay thế bởi tò mò, cô chậm chạp nâng chân, cẩn thận bước từng bước nhỏ về phía cổng Từ đường. Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng cô vẫn có cảm giác Từ đường không nguy hiểm như vẻ bề ngoài.

--- ------ ------ ------ ------ -------

“Cái gì? Tại sao lại chạy tới cấm lâm?”

“Thanh Viễn tiểu thiếu gia nói là làm rơi đồ, nhờ tiểu tiểu thư tìm hộ, không ngờ sơ ý đi vào cấm địa, không tìm thấy tiểu tiểu thư nên đi về.”

“Hồ đồ, làm gì có kẻ nào không biết nơi đó nguy hiểm thế nào, chỉ mới là trẻ con mà đã biết hại người, Minh gia chúng ta lại xuống dốc thế sao.”

“Lão gia bớt giận, việc cần thiết là tìm được tiểu tiểu thư.”

Minh Duệ cùng Minh Cẩn đều lo lắng, trận pháp bảo hộ từ đường có bao nhiêu nguy hiểm, bọn hắn dĩ nhiên biết.

“Mau chóng tháo cơ quan trong ngoài Từ đường, cho người vào tìm kiếm. Nhất định không được để xảy ra sai sót.”

“Lão gia, còn bên phía tiểu thư thì sao ạ?”

“Con bé càng sống càng thụt lùi, hiện giờ đã sớm không còn để người làm cha như ta vào trong mắt nữa rồi.”

“Lão gia, ngài xem Diệp gia cùng Âu Dương gia và mấy gia tộc khác đều có dị động, chỉ sợ sẽ sớm có rắc rối.”

“Không phải là sớm có, mà là đã đến rồi.”

“Vậy?”

“Minh gia đã đến lúc đi rồi, một thế hệ này có những ai ưu tú thì đều đã nhận được tin tức. Sau này sống như thế nào là tùy thuộc vào bản lĩnh của họ.”

“Lão gia chủ, còn người...”

“Chúng ta tới trang trại nhỏ ngoài đảo hoang, trồng rau cuốc đất là được.”

“Còn tiểu thư thì sao ạ?”

“Để con bé đi đi thôi, Hàn Khinh nói con bé đã không còn lưu luyến Minh gia.”

“Vâng.”

--- ------ ------ ------ ------ -------

Diệp Khiết Băng hít sâu một hơi, bước vào trong sân. Nhìn xung quanh một chút, do ở lâu trong bóng tối nên mắt cô đã có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Từ đường Minh gia với kiến trúc phương đông mang theo sự uy nghi, thâm trầm được xây dựng trên một khu đất lớn. Trong bóng râm của khu rừng, Từ đường như tỏa ra sự áp bách tới kẻ đối diện.

Tần ngần trong giây lát, Diệp Khiết Băng quyết định đi vào trong. Bên ngoài rất lạnh, tốt nhất là vào tránh rét đợi người tới đón. Hơn nữa cô có cảm giác càng đến gần Từ đường thì càng bớt nguy hiểm. Bước lên bậc tam cấp, đột nhiên cô có cảm giác bị nhìn từ đằng sau. Nhanh chóng quay đầu lại, đối diện với cô là khoảng đất trống trước cổng Từ đường. Không có ai cả. Hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ rằng không cần phải sợ, cô nhấc chân chậm rãi đi gần tới cánh cửa to lớn trước Từ đường.

Rụt rè duỗi tay chạm vào cánh cổng kim loại lạnh lẽo kia, hơi lạnh xuyên vào da thịt làm đầu ngón tay cô buốt nhói. Cánh cửa sắt nặng nề chậm chạp mở ra. Kinh ngạc đến không kịp sợ hãi, cô vô thức bước vào trong từ đường.

Đột nhiên, cả Từ đường bừng sáng.

Giật mình, Diệp Khiết Băng vội vàng quay lại nhưng cánh cửa Từ đường đã đóng kín. Gương mặt bầu bĩnh của cô trắng bệch, một phần là vì gió lạnh, một phần là vì sợ. Thế nhưng cô không khóc, chậm rãi quan sát xung quanh, đây đã trở thành thói quen của cô. Từ khi sinh ra cô đã có trí nhớ, hơn nữa việc gì đã nhớ thì sẽ không quên được. Cô lớn lên ở Minh gia, làm bạn với ông ngoại, ông chú cùng bác Chí. Những lúc không có ai chơi cùng, cô sẽ im lặng ngồi một chỗ, chăm chú nhìn những cảnh vật xung quanh. Cô có cảm giác như bản thân có một mối liên kết nào đó với thiên nhiên.

Cô đang đứng ở sảnh chính Từ đường, xung quanh là bốn chiếc đỉnh đồng lớn đặt ở bốn góc. Chúng đều có niên đại lâu đời và được tạo hình như những chiếc đỉnh trước điện thờ vua chúa. Bên trong đỉnh không phải là nhang hương mà là đĩa đèn. Không biết chúng được thắp bằng ngọn dầu gì mà cứ như ngọc lưu ly, không hề lay động. Chính giữa sảnh là lưỡng nghi trận đồ nhô cao lên so với mặt đất. Trên bức tường đối diện với Khiết Băng lúc này là những hoa văn kì dị. Phải nói thêm là Từ đường không hề có cột phụ, giống như một căn nhà cổ, vì vậy chỉ cần đứng trước cửa là có thể thấy được những hoa văn này. Tất nhiên là với điều kiện không bị che mắt bởi các cơ quan.

Chăm chú quan sát những hoa văn trên tường, Khiết Băng đứng im không nhúc nhích. Sàn Từ đường được lát bằng những viên gạch có màu sắc và kích thước khác nhau, nhìn sơ qua sẽ thấy nó như một bức tranh xếp hình bừa bộn. Cho dù là nhìn kĩ, nếu không có định lực chỉ sợ sẽ choáng váng, gặp ảo giác. Cô chắc chắn những viên gạch này được xếp theo quy luật, nếu sơ ý bước vào viên gạch khởi động cơ quan thì chính là tự sát. Hơn nữa cô cũng không đủ sức để khám phá nơi này, vẫn là đứng đợi ông ngoại thì hơn.

Nhìn một hồi lâu, mắt mỏi, miệng khô, bụng đói. Diệp Khiết Băng quả thực vô cùng chán nản. Sau này không nên xen vào chuyện của người khác thì hơn, đúng là tai bay vạ gió mà. Nói Minh Thanh Viễn không liên quan đến việc này, có quỷ mới tin! Ngồi xuống nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, dẫn khí vào đan điền, tỏa đi khắp tứ chi bách hải. Cơ thể nhỏ bé của cô đã dần ấm lên, cảm giác với xung quanh cũng rõ ràng hơn.

Chợt, ánh sáng trong Từ đường tắt ngấm. Cả thân hình cô cứng đờ, từng lỗ chân lông đều dựng đứng cả lên. Sau một lúc lâu không thấy phía trước có động tĩnh gì, cô chậm chạp mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một con mèo trắng - chính là con mèo đã dẫn đường cho cô ra khỏi trận pháp. Sửng sốt một hồi, con mèo đã chậm rãi đi về phía cô. Cũng như lần trước, nó cắn gấu quần cô kéo sang bên phải.

Không như lần trước, cô không ngoan ngoãn theo sau con mèo mà ngồi yên tại chỗ. Con mèo có vẻ nóng ruột, cứ cắn chắc lấy gấu quần cô mà lôi đi, như thể nếu cô không đi thì sẽ lỡ mất thứ gì đó rất quan trọng vậy. Nhíu mày nhìn con mèo một hồi, Diệp Khiết Băng hít sâu. Lẫn trước nó đã dẫn cô ra khỏi trận pháp, có lẽ lần này cũng thế thôi? Chậm chạp nhích chân về phía con mèo, trong lòng cô âm thầm niệm: chỉ cần biết nó muốn cho cô xem cái gì, sau đó liền nhanh chóng quay lại.

Con mèo đưa cô bước một bước tới viên gạch bên trái, dừng lại. Sau đó nó dùng vuốt trên bên phải làm trụ, từ chỗ viên gạch thứ hai, cả thân hình nó bật lên nhẹ nhàng nhảy vào viên gạch thứ ba. Rồi nó quay đầu lại nhìn cô ý bảo làm theo nó. Không chút nghĩ ngợi, cô liền làm theo. Đi được 15 phút, ngẩng đầu lên, cô đã thấy bản thân đứng trước lưỡng nghi trận đồ. Con mèo trắng đang đứng bên trên chờ đợi cô bước lên.

Bản tính tò mò trỗi dậy, Diệp Khiết Băng nhanh chân bước lên, đi vào chính giữa lưỡng nghi trận. Đúng lúc cô bước vào tâm trận pháp, cả trận đồ liền lún xuống khoảng 30 cm so với mặt sàn. Chưa kịp để cô nhúc nhích, cả trận đồ liền xoay tròn, lún xuống sâu hơn. Những viên gạch trên sàn nhà cũng từ từ di chuyển. Dần dần chúng hình thành một biểu tượng vô cùng quen thuộc với cô. Đó chính là đồ đằng của Minh gia. Chỉ là bây giờ, cả người cô đã nằm sõng soài dưới sàn nhà, không thể cử động được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương