“Phu nhân, người đến rồi.” - Trong đầu Minh Hiểu đột nhiên vang lên lời nói đều đều của ảnh vệ.

Từ sớm đã biết kế hoạch của cha, Minh Hiểu gật nhẹ đầu.

“Viu”

Mượn lực của cành cây nhảy lên, đáp xuống một cành cây khác. Cứ liên tục như vậy Minh Hiểu cùng ảnh vệ nhanh chóng chạy khỏi nơi ẩn thân. Dẫn đường cho họ là một con rắn lục.

Ngay sau khi hai người đi khỏi, một nhóm bảy người mặc trang phục rằn ri, mang trên mình những chiếc ba lô màu xanh đen nhanh chóng tỏa ra khắp nơi trong khu rừng. Mỗi nơi họ đi qua đều có những viên nhỏ hình cầu màu đen xám rơi xuống. Rất khó để nhận ra chúng được sắp xếp có quy luật, bởi quy luật của chúng rất dài và phức tạp, bao trùm lên một vùng rừng rộng lớn. Nhưng nếu có thể nhìn ra quy luật, người hiểu biết sẽ thấy ngay được rằng chúng sắp xếp theo trận đồ bát quái.

--- ------ ------ ------ ------ ----

Đại sảnh Minh gia.

Nơi đây mang phong cách đặc trưng của phương Đông, tỏa ra khí thế uy nghi của một gia tộc lâu đời. Chính giữa sảnh là bộ bàn ghế bằng gỗ Cẩm Lai với đường nét chạm trổ tỉ mỉ, hoa văn in chìm và cả đồ đằng riêng tượng trưng cho cả Minh gia. Một bông hoa bỉ ngạn tím kiêu ngạo nở rộ giữa hai con rắn xếp thành chữ Minh (明). Con rắn nhỏ màu bạc, con rắn lớn màu lục.

Chiếc ghế dài ở vị trí trung tâm của bức tường đối diện với cửa vào được chạm trổ tinh tế với tạo hình là bốn thần thú (long, ly, quy, phượng) đặt theo phương hướng: tả thanh long, hữu bạch hổ, nam chu tước, bắc huyền vũ. (Rồng xanh bên trái, hổ trắng bên phải, phượng đỏ phía nam, rùa đen hướng bắc). Bốn thần thú, mỗi con chiếm lĩnh một phương, canh gác, trấn thủ bốn hướng của nhà chính.

Tĩnh tọa trên chiếc ghế dài là một nam nhân trung niên. Thoạt nhìn không thể nào đoán được tuổi của nam nhân này bởi khí chất và ngoại hình hoàn toàn không tuân theo quy luật của tự nhiên. Mái tóc đen nhánh được vuốt lên lộ ra vầng trán cao rộng. Đôi mày ngọa tằm (mày ngài) đậm nét cùng với đôi mắt rồng sáng quắc khiến cho người đối diện không tự chủ được mà sinh ý kính trọng, nể sợ. Gương mặt vuông chữ điền cùng mũi rồng lại khiến cho người nhìn dễ sinh thiện cảm. Khí chất trầm tĩnh, uy phong, từng trải, dù chỉ ngồi đó nhưng cũng đủ để người khác phải kiêng dè. Đây chính là Minh Duệ - lão gia chủ của Minh gia.

Ngồi trên hàng ghế đầu, phân biệt hai bên trái phải là Minh Cẩn - em trai song sinh của Minh Duệ, chú của Minh Hiểu và Minh Chí - con trai trưởng của Minh Duệ, anh trai của Minh Hiểu.

“Lão gia chủ, Nhị trưởng lão, thiếu gia, thập tam tiểu thư đã về.”

“Cha, con gái bất hiếu.” - Nhìn thấy người cha sau ba năm xa cách, Minh Hiểu không kìm được nước mắt vội nhào vào lòng ông. Trong lúc này, chỉ còn có cha là luôn nghĩ cho bà, nếu không có sự can thiệp của cha thì chỉ sợ ngay sau khi sinh hạ tiểu Diệp, Diệp Phi Vũ đã cho người giết chết bà rồi.

Bất đắc dĩ ôm lấy cô con gái nhỏ, tuy rằng ba năm không gặp nhưng Minh Duệ vẫn quan tâm đến cô vô cùng. Mặt ngoài không quan tâm là để con gái tự mình trải qua những tranh đấu trong nội bộ Diệp gia, hơn nữa ông cũng không thể che chở con bé suốt đời. Mặc dù rất vui vì con gái đã trưởng thành, thế nhưng ông vẫn không nhịn được oán trách:

“Đã sinh một đứa bé rồi mà sao vẫn như trẻ con vậy? Đi đứng chẳng có ý tứ gì cả.”

“Ha ha, Hiểu nhi chỉ thấy anh Duệ mà không thèm đoái hoài tới ta nha, thật là làm cho người ta đau lòng. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà.” - Một giọng nói hài hước vang lên cắt đứt lời cằn nhằn của Minh Duệ. Người nói chính là Minh Cẩn, em trai song sinh của Minh Duệ. Khác với anh trai, chiếc mũi sư tử cùng khí chất ôn hòa, điềm đạm của ông khiến người khác dễ tin cậy, tự giác muốn đối xử tốt. Có điều lời nói ra như con chim sẻ đậu trên cành trúc, làm cho ba người trong đại sảnh đều dở khóc dở cười.

“Chú, chú đã 73 rồi mà còn đóng giả tiểu tức phụ (con dâu nhỏ) sao? Cháu thấy chú nên đi đóng kịch đi, đỡ làm mai một tài năng trời cho của chú.”

“Ai da, già rồi già rồi, rốt cuộc không thể đo miệng lưỡi với lũ trẻ các người được.”

“Chú nói đùa, cha cháu còn không than già đâu, chú ra đời sau cha ba phút, đâu thể tính là già.” - Vẫn ngồi một bên xem tiết mục người thân lâu ngày gặp mặt, rốt cuộc Minh Chí cũng mở lời.

“Tiểu tử nhà ngươi là ám chỉ ta nói cha các người già sao? Các người xem hắn một chút, có chỗ nào giống cụ già 73 chứ!? Hoàn toàn là một bộ dáng thanh niên nghiêm túc thế kỷ XXI đấy.”

“Lão đệ, ta biết người ghen tị với sự dẻo dai, trắng kiện của ta, cứ nói thẳng ra, không cần ngại.”

“Lão già, ai ghen tị với anh, suốt ngày bày ra bộ dáng ta vẫn còn trẻ các ngươi đừng hòng qua mặt ta cho ai xem chứ? Xí, cái bản mặt đó chỉ lừa được mấy đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa thôi, bọn ta chẳng nhìn đến mòn con mắt rồi ấy chứ.”

Bốn người nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không nhắc đến việc Diệp Phi Vũ muốn hại Minh Hiểu. Đột nhiên có người từ ngoài đi vào, sắc mặt lo lắng, căng thẳng. Hắn tiến tới tiền sảnh, cúi người lên tiếng:

“Lão gia chủ, tin báo về nói rằng Diệp Phi Vũ dùng bom tuần hoàn hủy toàn bộ phần rừng phía hạ lưu sông Điểu. Lăng tiên sinh cùng tiểu tiểu thư không rõ tung tích. Người của ta mới thăm dò được phía gần thung lũng Hủ Thảo có dấu vết của nha mật trong rượu của Lăng tiên sinh.”

Trong sảnh lặng ngắt như tờ, Minh Hiểu ngồi cạnh cha, run sợ. Bom tuần hoàn - bom xếp luân phiên, tuần tự, kéo dài không dứt, không cách thoát thân. Chú Lăng, vú Trương, Thu Yên, Hinh Thủy, còn có...con bà. Diệp Phi Vũ, hắn lợi dụng bà chưa nói, giờ còn muốn hại cả con bà, chẳng lẽ Liễu Như Lan quan trọng với hắn đến vậy?

Minh Duệ cùng Minh Cẩn đều nhíu mày, Diệp Phi Vũ này cũng quá làm càn đi. Tuy rằng Minh Hiểu đã giết mất một bé trai của hắn, nhưng bọn họ đều hiểu rằng đó chỉ là mặt ngoài. Diệp gia có rất nhiều kẻ không muốn hắn có con trai, cái chết của đứa bé đó cũng do nhiều kẻ nhúng tay vào mà Minh Hiểu chỉ là một mắt xích, hay nói đúng hơn là bia đỡ đạn mà thôi. Tính ra thì Minh Hiểu mới chính là người bị hại, nhưng vì suy nghĩ cho cô, hai người đều ngầm đồng ý tạo ra cuộc đuổi giết này để quét sạch nội bộ Diệp gia. Chỉ có như vậy thì vị trí vợ cả của cô mới không thể dao động.

Có điều việc phá hủy khu rừng tuyệt đối không phải là để dụ xà xuất động (dẫn rắn ra hang). Hắn ta không thể không biết việc tiểu Diệp còn chưa tới Minh gia, chẳng lẽ hắn muốn giết con bé? Nhưng việc này hoàn toàn không mang lại lợi ích cho Diệp Phi Vũ, nếu giết con bé thì tương đương với tuyên chiến với Minh gia. Trong tình thế hiện nay, đó là hành động cực kì ngu xuẩn. Minh gia và Diệp gia có thực lực ngang nhau, thế hệ trẻ cũng có nhiều thiên tài xuất sắc, tâm tính mỗi người đều khá ổn, vậy nên việc đối chọi với nhau chính là đồng quy vu tận. Nhưng với dã tâm của Diệp Phi Vũ, làm gì có chuyện hắn đi tìm chết chỉ vì một cô gái không hề xuất chúng như Liễu Như Lan?

Chẳng lẽ...hai người nhìn nhau, đều cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng đối phương. Cùng sánh vai nhiều năm như vậy, giữa hai người đã sớm có sự ăn ý không nói nên lời. Nếu quân đội Diệp gia có gian tế, vậy thì đến lúc cần thiết hãy ra mặt. Còn về cô bé con kia, chỉ cần cô bé có một chút sơ sẩy, họ liền khiến Diệp Phi Vũ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.

Minh Chí kinh ngạc nhướng mày, liếc nhìn phản ứng của hai lão hồ ly liền hiểu bọn họ đã có chủ trương, lòng thầm kính phục đồng thời cũng tự nhắc bản thân phải nỗ lực học tập được bản lĩnh của họ mới mong chấn hưng gia tộc.

Vỗ lưng con gái, Minh Duệ thở dài trong lòng. Con gái ông cái gì cũng tốt, chính là quá si tình, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ gây tai họa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương