Mị Giả Vô Cương
-
2: Quỷ Môn Thượng
Mãi một lúc sau, Lạc Tuyết mới đi tới cửa phòng, cuộn tròn thân thể trần trụi của mình, nhìn ra bên ngoài dò xét.
Bên ngoài là một cái sân ngoằn nghèo, giữa sân là hòn non bộ phủ đầy tuyết, cách đó không xa có một gốc tịch mai (*) nở hoa vàng rực.
(*) Hoa tịch mai:
Trong viện không một bóng người, xung quanh chỉ có ám hương bao phủ, tình cảnh thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Lạc Tuyết co rúm người lại, không thể chịu nổi cái lạnh bên ngoài.
Sau lưng bỗng có người vỗ bả vai nàng, một bàn tay sơn móng đỏ đột nhiên đặt lên vai khiến Lạc Tuyết không khỏi nhảy dựng lên.
"Ta làm ngươi sợ sao?" Người tới tủm tỉm cười.
"Ngươi có cảm thấy chỗ này của chúng ta cũng giống quỷ không? Bước đi không có tiếng động nào."
Lạc Tuyết quay đầu, nhận ra người này chính là nữ tử lúc trước cứu nàng ở bãi tha ma, vội vàng gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Nữ tử không cười, lấy áo khoác lông cừu bao lấy thân thể trần trụi của nàng, cầm tay nàng dắt đi: "Tên ta là Vãn Hương, bây giờ ngươi cùng ta đi gặp môn chủ."
Lạc Tuyết có chút giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh bước chân trần theo sau lưng nàng.
Xuyên qua hành lang, bước ra ngoài sân, phía ngoài khoảng sân này vẫn còn một cái sân nữa, tường trắng gạch đen dường như không có điểm cuối, màu sắc thanh đạm nhưng bố cục vô cùng rộng lớn.
Cuối cùng hai nàng đi vào một gian phòng phía đông, sau khi bước qua bình phong, Lạc Tuyết liền nghe thấy một mùi hương kỳ lạ, nhẹ nhàng sảng khoái như hương cỏ tháng ba.
Còn chưa kịp định hình, áo khoác lông cừu đã bị Vãn Hương cởi xuống, Lạc Tuyết đành phải trần trụi đứng giữa phòng, gương mặt đỏ ửng vì lửa nóng.
"Ngươi không sợ sao?" Bên trong gian phòng đột nhiên vang lên giọng nói, âm điệu lười biếng mà gợi cảm, hoàn toàn khác biệt so với giọng nói mềm mại đáng yêu của Vãn Hương.
Lúc này Lạc Tuyết mới phát hiện bên trái có một người nằm nghiêng trên ghế quý phi, ánh sáng mờ mờ trong phòng khiến nàng không thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng lờ mờ trong bóng đêm.
Lạc Tuyết vội vàng cúi đầu: "Ta sợ, nhưng vẫn có thể đứng được."
Người kia từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, mùi hương cũng theo tà váy chập chờn chuyển động, dáng đi phong lưu vô cùng.
"Quả là một bộ da tốt." Người kia đi quanh nàng một vòng.
"Người xinh đẹp lại có chút can đảm, tiểu cô nương, ta rất thích ngươi."
Lạc Tuyết ngẩng đầu, phát hiện ra người này có vóc dáng cực đẹp, nhưng bên trong đôi mắt hạnh lại chứa hàn khí, ép nàng phải cúi đầu thấp xuống.
Người kia mỉm cười, nâng cằm nàng lên tinh tế dò xét: "Thế nhưng ngươi có nguyện ý ở lại đây không, tiểu cô nương? Nếu như ngươi không tình nguyện, ta sẽ không miễn cưỡng."
"Nơi đây là nơi nào? Ta ở lại đây thì phải làm cái gì?" Lạc Tuyết rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi.
"Nơi này là miền cực lạc.
Ngươi nếu ở lại đây sẽ được hưởng thụ vui vẻ, ngươi có tình nguyện ở lại không?" Người kia thấp giọng đáp, trong con ngươi có ánh sáng chuyển động, toát ra vẻ dụ hoặc vô cùng.
Lạc Tuyết không tự chủ được, nhẹ gật đầu, giống như bị ma xui quỷ khiến.
"Vậy ngươi ở lại đây đi." Người kia nắm chặt tay nàng: "Nhưng hãy nhớ kỹ, người đã vào Quỷ Môn thì không thể trở về, kiếp này ngươi đã là người của Quỷ Môn."
"Quỷ Môn?" Nghe được hai chữ này, Lạc Tuyết run lên.
"Bọn họ đều gọi chúng ta là Quỷ Mị, vậy nên chúng ta dứt khoát gọi nơi này là Quỷ Môn." Người kia cười nhẹ, cầm tay nàng giao cho Vãn Hương: "Nhớ kỹ, từ nay về sau tên của ngươi là Vãn Mị, hãy quên quá khứ của ngươi, Vãn Hương sẽ huấn luyện ngươi thật tốt."
Vãn Mị.
Lúc Vãn Hương nắm tay nàng rời đi, Lạc Tuyết lẩm nhẩm hai chữ này, quay đầu lại, cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng, chỉ có hai chữ này mới là hiện thực.
Vãn Mị, từ nay về sau tên nàng là Vãn Mị, có tên không họ, hết thảy quá khứ đều đoạn tuyệt.
Suốt một đường Vãn Mị được dắt đi, quanh co trở lại sân viện lúc đầu, Vãn Hương nãy giờ đều không nói gì, đến khi bước vào cửa sân mới dừng bước cười.
"Về sau, nơi này chính là nhà của ngươi.
Nơi này tuy rộng lớn nhưng lại không có nhiều người hầu, rất nhiều việc ngươi phải tự mình làm lấy." Vãn Hương thấp giọng, mang nàng đi nhìn xung quanh: "Đây, chỗ này là phòng ngủ, chỗ này là phòng học, đây là phòng đánh đàn..."
Vãn Mị giật mình: "Ý tỷ là cả viện này đều là của muội sao?"
"Đương nhiên, đều là của ngươi." Vãn Hương cười, đi vào gian phòng kia, lấy ra chiếc ô đỏ: "Còn có chiếc ô này cũng thuộc về ngươi, cùng một ảnh tử gọi là Tiểu Tam."
Lời vừa dứt, đã có một người đứng sau lưng các nàng, đây là một nam tử cao gầy, mùa đông khắc nghiệt mà hắn chỉ mặc một áo bào trắng mỏng, chính là người chăm sóc Vãn Mị lúc trước.
Vãn Hương đưa tay chỉ: "Đó, người kia chính là ảnh tử của ngươi, tên là Tiểu Tam, có chuyện gì ngươi chỉ cần phân phó cho hắn."
Vãn Mị không biết phải làm gì, chỉ đành ôm chiếc ô đứng ngây ngốc một chỗ.
Vãn Hương vỗ tay một cái, chuẩn bị rời đi, quay đầu lạnh lùng dặn dò Tiểu Tam: "Ngươi phải hầu hạ vị chủ nhân này thật tốt, nếu như vị chủ nhân này cũng thất bại, ngươi hẳn là biết kết cục của mình."
Tiểu Tam đáp vâng, cúi đầu đứng sau lưng Vãn Mị: "Chủ tử, mời ngài tắm rửa trước, ta thấy ngài hẳn là xuất thân nghèo khó, da dẻ bị thô, phải điều trị nhiều hơn."
Hắn không chịu ngẩng đầu khi nói chuyện, Vãn Mị vẫn không có cơ hội nhìn rõ mặt mũi, chỉ nhìn thấy sắc mặt hắn hoàn toàn trắng bệch, dưới đáy mắt là quầng thâm mệt mỏi.
※※※
Vãn Mị từ trong thùng gỗ bước ra, khắp người tỏa hơi nước, đôi mắt phượng xếch lên càng thêm quyến rũ, tuy sự mê hoặc vẫn còn chút ngây thơ nhưng vẫn không ngừng mời gọi.
Tiểu Tam cầm vải tơ, thay nàng lau khô nước trên người, yêu cầu nàng nằm xuống, mở ra bình nhỏ, thay nàng thoa lên người.
Vãn Mị tránh đi, vẫn còn có chút ngượng ngùng lại không quen: "Ta thấy da ta vẫn tốt, đủ trắng đủ mịn đủ trơn bóng."
Tiểu Tam không nói lời nào, từ trong thùng nước lấy ra một chút nước, nhỏ từng giọt xuống cổ nàng.
Giọt nước chầm chậm rơi, cuối cùng bốc hơi trước khuôn ngực phập phòng.
"Không đủ." Hắn lắc đầu: "Giọt nước này phải trượt từ cổ đến hạ thân, không vỡ không nát thì mới đủ tiêu chuẩn."
Nói xong, hắn lấy một ít dầu vừng bên trong bình, cẩn thận xoa đều hai tay, tiếp đến lại hơ tay trên chậu than, khiến bên trong phòng bắt đầu tràn ngập hương hoa hồng.
Hai tay hắn ấm áp mà nhu hòa, ban đầu Vãn Mị còn kháng cự một chút, về sau cũng không khỏi cong người lên, hai mắt nhắm nghiền.
"Xương quai xanh không tồi, đủ mảnh mai." Chạm tới xương quai xanh, Tiểu Tam kết luận.
"Ngực cũng không tệ, no đủ nở nang, nhưng ngài phải chú ý chăm sóc, ngực to thì thường không dễ săn chắc." Tiểu Tam lưu luyến lướt qua ngực nàng, xoay người lại, lại mở ra một cái bình khác.
Là một loại cao dưỡng khác, màu trắng ngà, Tiểu Tam chậm rãi xoa đều lên bầu ngực của Vãn Mị.
"Cái này có thể giúp cho nhũ phong của ngài căng đầy, còn giúp duy trì nụ hoa hồng phấn." Tiểu Tam nhẹ giọng, lấy một ít thuốc cao bôi xung quanh nụ hoa của nàng.
Thân thể Vãn Mị căng chặt, hô hấp bắt đầu rối loạn.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta Quỷ Môn rốt cuộc là cái gì không? Vì sao ngươi lại là ảnh tử của ta?" Nàng bắt đầu hỏi ngắt quãng.
"Bên trong Quỷ Môn đều là sát thủ." Tiểu Tam tiếp tục xoa nắn nụ hoa của nàng, nhìn thuốc cao dần dần hòa tan, mà nụ hoa hồng phấn càng thêm dựng đứng: "Những người cầm ô đỏ giống ngài chính là sát thủ, những người mặc áo bào trắng như ta chính là ảnh tử, nghe theo phân phó của chủ tử."
Vãn Mị run lên: "Sát thủ? Thế nhưng ta còn không biết một chút võ công."
Tiểu Tam cười nhạt, hai tay rời khỏi ngực nàng, chậm rãi hạ xuống: "Giết người chưa hẳn cần có võ nghệ.
Ngài không cần luyện võ, thân thể của ngài chính là vũ khí lợi hại rồi.
Nếu như cuối cùng vẫn cần vũ lực để giải quyết, thì còn có ảnh tử là ta, loại việc nặng nhọc đó ta sẽ thay chủ tử làm.
Vãn Mị "Ồ!" một tiếng, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ, chỉ có thể yên lặng nhìn hai tay Tiểu Tam trượt đến bên hông nàng.
"Eo nhỏ, rốn cũng đẹp." Tiểu Tam dừng tay chỗ rốn nàng, lưu luyến thật lâu: "Ngày mai ta sẽ xỏ khuyên ở đây cho ngài."
Nơi đó vốn là điểm mẫn cảm của Vãn Mị, động tác này ngay lập tức khơi dậy lên dục vọng của nàng, nàng bắt đầu đổ mồ hôi, từng giọt mồ hôi trong suốt nổi lên trên da thịt mịn màng.
Tay Tiểu Tam lại tiếp tục hạ xuống, đi vào khu vực riêng tư của nàng, ngón tay thon dài mơn trớn lông tóc mềm mại.
"Mềm mại mượt mà, không tệ.
Chỉ tiếc là hình dạng không đẹp lắm." Tiểu Tam cất tiếng, xoay người, không biết từ đâu tìm được một cây kéo cùng một cây lược màu đỏ sẫm tinh tế mịn màng.
Tiểu Tam lấy lược chải qua bộ lông, bắt đầu cầm kéo lên: "Ngài đừng nhúc nhích, ta thay ngài sửa soạn một chút."
Bên tai Vãn Mị lập tức nóng bừng, giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì: "Nói vậy thì tức là ngươi biết võ công, vậy tại sao ngươi lại...?"
"Tại sao ta lại làm loại chuyện thấp hèn này à?" Tiểu Tam ngẩng đầu, mày như núi xa, mắt như suối trong, vô cùng đẹp đẽ: "Bởi vì nếu ta làm tốt, môn chủ từ bi, sẽ thưởng cho ta được chết một cách thống khoái."
Vãn Mị hít sâu một hơi, lúc trước toàn thân đổ mồ hôi mà giờ chợt thấy lạnh lẽo, im lặng hồi lâu cũng không biết phải nói tiếp điều gì.
Mà lúc này Tiểu Tam đã chỉnh sửa xong, cắt tỉa lông ở hạ thân nàng thành một hình tam giác hoàn mỹ.
Hắn buông kéo xuống, lấy thêm một ít dầu vừng.
"Ngài cũng sẽ chết, nếu sau một tháng nhiệm vụ không hoàn thành." Hắn lên tiếng trong lúc xoa dầu vào giữa hai chân Vãn Mị: "Hai người chủ tử lúc trước của ta đều đã chết.
Ngài hãy nhớ kỹ, ngài nhất định phải thành công.
Nếu không thì ta vạn kiếp bất phục."
"Mông đẫy đà nhưng không đủ vểnh, về sau lúc luyện công thì phải chú ý." Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu đánh giá Vãn Mị, hoàn toàn không để ý tới vấn đề mà Vãn Mị đưa ra."
"Nhiệm vụ gì thì về sau ngài sẽ tự biết." Hắn đứng lên, lấy đầu ngón tay chặn lên môi nàng: "Chuyện này ngài không thể không làm, những việc này về sau đừng hỏi lại, cũng đừng nghĩ nhiều."
Vãn Mị im lặng, Tiểu Tam không biết lấy từ đâu một sợi dây thừng dài, quen thuộc trói nàng vào giường.
"Ngài yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương ngài." Hắn thấp giọng, lại mở ra một cái bình, lấy một chút thuốc cao màu đỏ sậm, đầu ngón tay chậm rãi đẩy vào hoa huy*t của nàng.
Động tác vô cùng ôn nhu thương tiếc, ngón tay cũng đã bôi trơn, cho nên lần này Vãn Mị không đau chút nào, chỉ có một loại khoái cảm tê dại.
"Không tệ, rất chặt, nhưng phải giữ gìn." Tiểu Tam mím môi, lại bỏ thêm một ngón tay, khuấy đảo bên trong.
hoa huy*t càng ngày càng ẩm ướt, nụ hoa màu hồng phấn dựng thẳng như đài mai, lúc vách trong vừa bị ấn vào một điểm, Vãn Mị liền kích động run lên, ngay cả hô hấp cũng nhất thời ngừng lại.
"Chỗ này chính là điểm nhạy cảm của ngài."Tiểu Tam ấn vào chỗ đó vài cái, càng ngày càng có nhiều chất lỏng thuận theo ngón tay của hắn chảy tràn ra bên ngoài cơ thể nàng.
Đến khi chỉ cách cao trào nửa khắc, hắn đột nhiên thu tay lại, cầm một ngọc khí thô ráp lạnh lẽo thay thế ngón tay, không tốn chút sức nào nhét vào cửa huyệt trơn ướt.
Sau đó, hắn liền bắt đầu xoa bóp hai chân Vãn Mị, lắng nghe hơi thở của nàng càng lúc càng gấp gáp, đến cuối cùng giống như một con thú bị sập bẫy.
"Xin ngươi..." Hai tay Vãn Mị bị trói, rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng, âm cuối không ngừng run rẩy: "Xin ngươi..."
Mà bên trong hoa huy*t lúc này là ái dịch cuồn cuộn như suối nhỏ, thấm vào căn ngọc khiến nó ánh lên một mảnh xanh biếc.
Thứ Tiểu Tam vừa đẩy vào hoa huy*t của nàng là xuân dược cực mạnh, giờ phút này Vãn Mị chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không ngừng vặn vẹo thân thể, nụ hoa chạm vào dây thừng đang trói buộc nàng, muốn mượn chút cọ xát mà mang tới khoái cảm nhưng lại khiến nàng thêm điên cuồng.
"Xin ngươi...!Xin ngươi...!Xin ngươi...!Đẩy...!Đẩy thứ kia." Miệng nàng mở rộng như một chú cá thiếu nước, mồ hôi thấm đầy mặt mũi cơ thể, cả hô hấp cũng khô nóng.
Tiểu Tam duỗi ra hai ngón tay, đem ngọc khí chuyển động ra vào một lần, cúi đầu hỏi nàng: "Làm như vậy sao?"
"Phải! Phải!" Vãn Mị vội vã gật đầu, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Thật có lỗi, bài tập hôm nay dừng tại đây." Tiểu Tam thu tay về, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi: "Chúc chủ tử mơ đẹp."
"Sao ngươi dám?" Vãn Mị căm hận nói, răng cắn môi đến chảy máu: "Ngươi phải nhớ, ta là chủ tử của ngươi! Ngươi không sợ ta trừng trị ngươi sao?"
"Chủ tử giáo huấn nô tài, Tiểu Tam đã sớm quen rồi." Tiểu Tam vẫn ấm áp nói: "Nhưng mà huấn luyện như thế này là để chủ tử học cách khắc chế dục vọng, học cách khiến nam nhân cầu ngài chứ không phải là ngài cầu nam nhân, chủ tử cũng cần phải làm quen."
Nói xong hắn liền lui ra phía sau, không một tiếng động, không một hơi thở, thuận tay dập tắt ánh nến rồi đóng cửa phòng.
Toàn bộ sân viện chìm vào màn đêm quỷ dị, tuyết lớn mềm mại rơi xuống nền gạch xanh, giống như luôn lắng nghe tiếng kêu đến khàn giọng của Vãn Mị suốt một đêm dài.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai.
Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook