Mệt Rồi! Em Buông Nhé!
-
Chương 38
Nó đã hôn mê mấy ngày rồi và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Mọi người trong gia đình thay phiên nhau chăm sóc cho nó.Vừa bay sang Úc xong thì giờ hắn lại phải quay về Việt Nam.Thấy em gái mình nằm trên giường với những vết thương trên cơ thể lòng hắn xót vô cùng.Bạn bè trong nhóm nhảy cũng đến nhưng chỉ được đứng từ ngoài chứ không được vào trong.Đau lòng nhưng không thể làm được gì chỉ biết đứng đó nhìn không thể làm nó tỉnh dậy.Nụ cười ấy của nó đâu, dáng người bé nhỏ ấy.Anh cũng đã biết chuyện. Anh đau lắm, anh hối hận khi đã để nó lại cho cậu. Anh muốn bay ra Hà Nội chăm sóc nó, chỉ cần nhìn mặt nó biết nó đã qua khỏi cơn nguy kịch thì anh cũng hạnh phúc lắm rồi. Khốn nỗi công việc của anh còn chưa sắp xếp xong anh không thể đi được. Nhưng sớm thôi anh sẽ ở bên nó che chở cho nó không phải với tư cách là đàn anh mà với tư cách là một người con trai muốn bảo về cho người con gái mà anh thương.
Cậu thì vẫn thế sáng thì đi học, chiều ra bệnh viện với nó rồi tối lại về xong khuya lại ra.Đều đặn như thế, không ngày nào là bác sĩ, y tá, bệnh nhân thấy thiếu bóng cậu. Nhưng hôm nay, cậu đã không đến bệnh viện vì một vị khách không mời “người lạ mà quen”.Không ai khác chính là người con gái cậu từng xem là tất cả - Hạ Vy.Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy mọi thứ về cô đều vẫn vậy nhưng lòng dạ thì vô cùng cay độc.
- Hạ Vy...Em....về có chuyện gì vậy? – Cậu không khỏi ngỡ ngàng hỏi cô.Vừa hỏi rồi ngồi xuống ghế đối diện cô.
- Em có hợp đồng quảng cáo bên đây nên về. Với lại em cũng muốn ở lại Việt Nam để còn làm con dâu mẹ anh chứ. À đặc biệt hơn em cũng sẽ học chung trường với anh. Từ giờ hai đứa có thế gặp nhau thường xuyên hơn rồi.
Thái độ và hành động của cô như thể cô đã quên những chuyện đã xảy ra.Quên rằng cô từng bỏ rơi cậu. Quên rằng chỉ vì một chút danh tiếng cô sẵn sàng chà đạp lên tình cảm của cậu. Khi nghe cô nói xong cậu đơ ra một vài phút rồi gật đầu đứng dậy bỏ lên phòng. Mẹ cậu không phản ứng gì quá với cậu con trai của mình bởi chỉ cần người con gái mà cậu chọn không là vật cản trong công việc của cậu là được. Hạ Vy trở về là người mẫu ảnh nổi tiếng bà cũng khá hài lòng. Cô thấy cậu phũ phàng thì rất hụt hẫng. Vì cái gì mà cậu bỗng thay đổi, cậu đã từng hi sinh tất cả vì cô vậy mà sao giờ lại lạnh nhạt.Nhưng tất cả những suy nghĩ đó không khiến cô từ bỏ ý định của mình.Cô gõ cửa rồi chờ đợi tiếng đáp trả.
- Hạ Vy. Nếu là em thì em hãy về đi. Tôi với em nếu còn tình cảm thì chỉ có thể là bạn bè, không hơn không kém. Mong em hiểu cho – cậu vừa mở cửa đã nói những câu như thế này lại cộng thêm sự cương quyết và lạnh lùng.Mọi thứ làm cô thấy có đôi chút sợ hãi.Cậu nói xong liền xuống lầu lấy xe để ra bệnh viện. Cô vẫn đứng đó cái cảm giác rờn rợn vẫn còn nhưng cô biết mình không được mất bình tĩnh. Mục đích cố về đây là chẳng có hợp đồng nào cả bởi cô có đôi chút tai tiếng không hay ở bên kia nên phải về đây. Cô bắt buộc phải trở thành con dâu họ Hoàng,lợi dụng sự giàu có để thăng tiến.Cô sẽ có được mọi thứ khi chiếm được cậu – người sẽ thừa kế gia tài nhà họ Hoàng.
Vội vã quay trở lại bệnh viện, cậu đã thấy mẹ nó ngồi ở hàng ghế chờ.Mắt bà đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Nhìn vậy lòng cậu ân hận vô cùng.Cậu run run đến trước mặt mẹ nó, không dám ngẩng đầu lên:
- Cháu.....Cháu.... Xin lỗi...Tai nạn ngày hôm đó là do cháu......Là do cháu đã gọi Bảo Anh khi cô ấy qua đường...Là do cháu...Cháu xin lỗi.
Mẹ nó nhìn cậu con trai trước mặt mình. Thật nhẹ nhàng và từ tốn bà đỡ cậu dậy ngồi lên ghế:
- Thôi được rồi. Bác hiểu rồi, bác không trách cháu bởi vì bác tin Bảo Anh cũng không muốn bác như vậy. Cho nên đừng tự đổ lỗi cho mình nữa.
Mẹ nó ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ vào lưng cậu. Cậu bỗng òa lên nức nở như đứa trẻ. Cậu nợ nó.Nợ nó đôi chân lành lặn. Nợ nó cả những ước mơ hoài bão.....
Cậu thì vẫn thế sáng thì đi học, chiều ra bệnh viện với nó rồi tối lại về xong khuya lại ra.Đều đặn như thế, không ngày nào là bác sĩ, y tá, bệnh nhân thấy thiếu bóng cậu. Nhưng hôm nay, cậu đã không đến bệnh viện vì một vị khách không mời “người lạ mà quen”.Không ai khác chính là người con gái cậu từng xem là tất cả - Hạ Vy.Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy mọi thứ về cô đều vẫn vậy nhưng lòng dạ thì vô cùng cay độc.
- Hạ Vy...Em....về có chuyện gì vậy? – Cậu không khỏi ngỡ ngàng hỏi cô.Vừa hỏi rồi ngồi xuống ghế đối diện cô.
- Em có hợp đồng quảng cáo bên đây nên về. Với lại em cũng muốn ở lại Việt Nam để còn làm con dâu mẹ anh chứ. À đặc biệt hơn em cũng sẽ học chung trường với anh. Từ giờ hai đứa có thế gặp nhau thường xuyên hơn rồi.
Thái độ và hành động của cô như thể cô đã quên những chuyện đã xảy ra.Quên rằng cô từng bỏ rơi cậu. Quên rằng chỉ vì một chút danh tiếng cô sẵn sàng chà đạp lên tình cảm của cậu. Khi nghe cô nói xong cậu đơ ra một vài phút rồi gật đầu đứng dậy bỏ lên phòng. Mẹ cậu không phản ứng gì quá với cậu con trai của mình bởi chỉ cần người con gái mà cậu chọn không là vật cản trong công việc của cậu là được. Hạ Vy trở về là người mẫu ảnh nổi tiếng bà cũng khá hài lòng. Cô thấy cậu phũ phàng thì rất hụt hẫng. Vì cái gì mà cậu bỗng thay đổi, cậu đã từng hi sinh tất cả vì cô vậy mà sao giờ lại lạnh nhạt.Nhưng tất cả những suy nghĩ đó không khiến cô từ bỏ ý định của mình.Cô gõ cửa rồi chờ đợi tiếng đáp trả.
- Hạ Vy. Nếu là em thì em hãy về đi. Tôi với em nếu còn tình cảm thì chỉ có thể là bạn bè, không hơn không kém. Mong em hiểu cho – cậu vừa mở cửa đã nói những câu như thế này lại cộng thêm sự cương quyết và lạnh lùng.Mọi thứ làm cô thấy có đôi chút sợ hãi.Cậu nói xong liền xuống lầu lấy xe để ra bệnh viện. Cô vẫn đứng đó cái cảm giác rờn rợn vẫn còn nhưng cô biết mình không được mất bình tĩnh. Mục đích cố về đây là chẳng có hợp đồng nào cả bởi cô có đôi chút tai tiếng không hay ở bên kia nên phải về đây. Cô bắt buộc phải trở thành con dâu họ Hoàng,lợi dụng sự giàu có để thăng tiến.Cô sẽ có được mọi thứ khi chiếm được cậu – người sẽ thừa kế gia tài nhà họ Hoàng.
Vội vã quay trở lại bệnh viện, cậu đã thấy mẹ nó ngồi ở hàng ghế chờ.Mắt bà đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Nhìn vậy lòng cậu ân hận vô cùng.Cậu run run đến trước mặt mẹ nó, không dám ngẩng đầu lên:
- Cháu.....Cháu.... Xin lỗi...Tai nạn ngày hôm đó là do cháu......Là do cháu đã gọi Bảo Anh khi cô ấy qua đường...Là do cháu...Cháu xin lỗi.
Mẹ nó nhìn cậu con trai trước mặt mình. Thật nhẹ nhàng và từ tốn bà đỡ cậu dậy ngồi lên ghế:
- Thôi được rồi. Bác hiểu rồi, bác không trách cháu bởi vì bác tin Bảo Anh cũng không muốn bác như vậy. Cho nên đừng tự đổ lỗi cho mình nữa.
Mẹ nó ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ vào lưng cậu. Cậu bỗng òa lên nức nở như đứa trẻ. Cậu nợ nó.Nợ nó đôi chân lành lặn. Nợ nó cả những ước mơ hoài bão.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook