Mèo Xù Ngốc Nghếch
-
Chương 101
Những dòng nước ấm nóng làm trôi đi mọi ưu phiền, mệt mỏi đeo bám trên người Vy. Cô thở dài, mắt nhắm lại để thư giãn. Dường như mọi thứ vẫn còn chưa chấm dứt hoàn toàn, nó vẫn đi theo cô từng ngày, từng ngày.
Tắm xong, cô bước ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, đôi mắt hơi khép lại. Bây giờ đã là 10 rưỡi đêm, cô cần phải đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm, suy nghĩ nhiều chỉ khiến cô thêm mệt mỏi mà thôi.
And baby
It’s amazing I’m in this maze with you
I just can’t crack the code
One day you screaming you love me loud
The next day you’re so cold
One day you here, one day you there, one day you care
You’re so unfair sipping from the cup
Till it runneth over, Holy Grail...
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, Vy bước đến. Cô sững sờ khi nhìn trên màn hình biểu thị: Kevin is calling...
Đôi tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại, đôi mắt cô lại nhòe đi. Cái tên này sao mà quen thuộc quá! Cái tên mà khiến cô nghĩ về hàng đêm, khi làm việc và ngay cả trong giấc ngủ của mình. Nhưng ngay lập tức những thứ đó được cô gạt bỏ, cô nhấn mạnh nút CANCEL để cuộc gọi kết thúc.
Tại sao mình lại phải nghe? Tại sao mình lại phải khóc như thế? Tại sao mình lại yếu đuối khi nhìn cái tên đó đến vậy? Tại sao...
Cô vứt chiếc điện thoại lên giường, đầu óc lại bất đầu choáng váng. Cô đã cố gắng quên đi, vậy mà tại sao khi sắp đạt được rồi thì anh lại đến để đẩy cô quay trở lại vị trí ban đầu? Tại sao? Anh ta ghét cô đến vậy sao? Đã đẩy cô vào bước đường cùng rồi mà cũng không chịu buông tha sao?
Reng reng...
Màn hình chiếc điện thoại sáng lên, nó tự hiển thị tin nhắn mới cho người đọc.
...
Đọc những dòng chữ trên, cô hốt hoảng mở tủ quần áo, lấy tạm chiếc áo khoác rồi chạy đến địa chỉ ở trong nội dung tin nhắn.
***
Tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar làm Vy cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay cô luôn cho rằng nơi đây là dành cho những con người hư hỏng, chỉ biết đốt tiền và ăn chơi trác táng. Cô cố gắng len lỏi vào trong, tránh xa những đứa mắt xanh mỏ đỏ kia. Mặt mũi thì non choẹt mà lại vào những nơi như thế này để đập phá, quả thật là đáng lo ngại.
Vy sững sờ, trước mặt cô là chàng trai cầm trong tay chức vụ cao nhất của một tập đoàn lớn trên toàn thế giới, xung quanh anh chất đầy những mảnh vỡ thủy tinh, rượu và bia văng tung tóe khắp sàn. Vy chạy tới đỡ lấy Kevin, khắp người anh nồng nặc mùi rượu mạnh. Nó xộc vào mũi khiến cô khó thở.
- Chị là Tiểu Vy phải không? Phiền chị đưa anh ấy về nhà hộ tôi nhé!
- Tại sao cậu lại biết tên tôi?
- Bởi vì...
***
Kính coong...
Cánh cổng rộng lớn được mở ra, bà Kim hốt hoảng chạy đến, đằng sau là vài cô hầu gái.
- Cậu chủ!
Những cô hầu gái đỡ lấy anh, bà Kim cũng đi theo họ để đưa anh lên phòng. Khi bà quay lại thì chiếc xe taxi trắng đã biến mất.
Vy dựa người ra đằng sau, câu nói của anh bồi bàn đã khiến cô suy nghĩ suốt từ nãy đến giờ.
Bởi vì cậu Kevin cứ nhắc đến tên chị rồi lại đập phá lung tung. Tiếng đổ vỡ làm khách khứa cảm thấy khó chịu. Tình cờ tôi mở điện thoại thì thấy tên chị ngay đầu tiên. Vậy nên tôi đã gọi điện nhưng chị lại tắt máy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhắn tin cho chị!
Anh ấy vẫn còn yêu cô sao? Ngay cả trong cơn say, anh không ngừng nhắc đến tên cô, muốn cô xuất hiện để anh lại được cảm nhận hơi ấm từ những cái ôm của cô. Thế nhưng tất cả chỉ là ảo giác, muốn cũng chẳng được.
Anh ta đâu còn yêu mình? Tất cả chỉ là dối trá mà thôi! Đều là diễn kịch hết!
Cô cười chua xót, ánh mắt đượm buồn, nước mắt bắt đầu đọng dần trên khóe mi, chỉ cần cô đồng ý thì nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tình yêu đã khiến cô trở nên điên dại, không một ngày nào là không nghĩ đến người con trai đó. Bóng dáng của anh cứ dính chặt lấy cô mà không gì có thể tháo rời ra được. Tại sao cứ phải là Kevin mà không phải người khác? Ông trời thật trớ trêu, đưa cô đến với anh rồi lại tách rời ra như muốn trêu đùa tình yêu của 2 người, để giờ đây cô và anh phải tự hành hạ bản thân, dằn vặt với những tội lỗi mà mình đã gây ra. Chả lẽ cô cứ phải mang sự hành hạ này cho đến khi chết sao?
***
Xoảng...
- Chết tiệt!
- Sao thế? Lại có chuyện gì à?
- Tại sao cô ấy lại yêu hắn đến vậy? Hắn hơn gì ở tôi? Cô ấy vẫn chưa tỉnh ra sau những gì hắn đã gây ra cho mình sao?
- Cô ấy ư? À! Có phải cô gái tên Tiểu Vy không?
- Ừ! Tên Kevin khốn kiếp ấy! Tôi chỉ muốn giết chết hắn ta thôi!
- Cậu ghét Kevin đến vậy sao? Bình tĩnh đi! Đằng nào mà Kevin chẳng thất bại dưới tay chúng ta? Tức giận sẽ trở nên hồ đồ đấy!
- Nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi căm hận hắn ta!
Nụ cười tinh quái thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đã đứng tuổi. Ông ta đẩy cặp kính, rót rượu ra một cái ly khác.
- Mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong rồi! Cậu có thể thực hiện bất cứ lúc nào cậu muốn!
- Cái gì? Ông đã xong rồi ư? Từ lúc nào vậy?
- Cũng mới đây thôi! Cậu cũng biết tôi là người như thế nào rồi đấy! Muốn ép bọn chúng bán cổ phần với giá rẻ thì cũng dễ thôi mà!
Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Nhấp một ngụm rượu, anh trầm giọng:
- Tốt lắm! Tôi thực sự khâm phục ông!
- Cậu quá khen rồi! Một phần công lao cũng là của cậu mà!
- Phải rồi! Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào tuần sau! Nếu chúng ta thắng, Fashion King sẽ thuộc về chúng ta!
Anh hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, một tòa nhà lớn hiện lên ngay phía trước.
Kevin! Mày chết chắc rồi!
***
Tắm xong, cô bước ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, đôi mắt hơi khép lại. Bây giờ đã là 10 rưỡi đêm, cô cần phải đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm, suy nghĩ nhiều chỉ khiến cô thêm mệt mỏi mà thôi.
And baby
It’s amazing I’m in this maze with you
I just can’t crack the code
One day you screaming you love me loud
The next day you’re so cold
One day you here, one day you there, one day you care
You’re so unfair sipping from the cup
Till it runneth over, Holy Grail...
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, Vy bước đến. Cô sững sờ khi nhìn trên màn hình biểu thị: Kevin is calling...
Đôi tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại, đôi mắt cô lại nhòe đi. Cái tên này sao mà quen thuộc quá! Cái tên mà khiến cô nghĩ về hàng đêm, khi làm việc và ngay cả trong giấc ngủ của mình. Nhưng ngay lập tức những thứ đó được cô gạt bỏ, cô nhấn mạnh nút CANCEL để cuộc gọi kết thúc.
Tại sao mình lại phải nghe? Tại sao mình lại phải khóc như thế? Tại sao mình lại yếu đuối khi nhìn cái tên đó đến vậy? Tại sao...
Cô vứt chiếc điện thoại lên giường, đầu óc lại bất đầu choáng váng. Cô đã cố gắng quên đi, vậy mà tại sao khi sắp đạt được rồi thì anh lại đến để đẩy cô quay trở lại vị trí ban đầu? Tại sao? Anh ta ghét cô đến vậy sao? Đã đẩy cô vào bước đường cùng rồi mà cũng không chịu buông tha sao?
Reng reng...
Màn hình chiếc điện thoại sáng lên, nó tự hiển thị tin nhắn mới cho người đọc.
...
Đọc những dòng chữ trên, cô hốt hoảng mở tủ quần áo, lấy tạm chiếc áo khoác rồi chạy đến địa chỉ ở trong nội dung tin nhắn.
***
Tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar làm Vy cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay cô luôn cho rằng nơi đây là dành cho những con người hư hỏng, chỉ biết đốt tiền và ăn chơi trác táng. Cô cố gắng len lỏi vào trong, tránh xa những đứa mắt xanh mỏ đỏ kia. Mặt mũi thì non choẹt mà lại vào những nơi như thế này để đập phá, quả thật là đáng lo ngại.
Vy sững sờ, trước mặt cô là chàng trai cầm trong tay chức vụ cao nhất của một tập đoàn lớn trên toàn thế giới, xung quanh anh chất đầy những mảnh vỡ thủy tinh, rượu và bia văng tung tóe khắp sàn. Vy chạy tới đỡ lấy Kevin, khắp người anh nồng nặc mùi rượu mạnh. Nó xộc vào mũi khiến cô khó thở.
- Chị là Tiểu Vy phải không? Phiền chị đưa anh ấy về nhà hộ tôi nhé!
- Tại sao cậu lại biết tên tôi?
- Bởi vì...
***
Kính coong...
Cánh cổng rộng lớn được mở ra, bà Kim hốt hoảng chạy đến, đằng sau là vài cô hầu gái.
- Cậu chủ!
Những cô hầu gái đỡ lấy anh, bà Kim cũng đi theo họ để đưa anh lên phòng. Khi bà quay lại thì chiếc xe taxi trắng đã biến mất.
Vy dựa người ra đằng sau, câu nói của anh bồi bàn đã khiến cô suy nghĩ suốt từ nãy đến giờ.
Bởi vì cậu Kevin cứ nhắc đến tên chị rồi lại đập phá lung tung. Tiếng đổ vỡ làm khách khứa cảm thấy khó chịu. Tình cờ tôi mở điện thoại thì thấy tên chị ngay đầu tiên. Vậy nên tôi đã gọi điện nhưng chị lại tắt máy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhắn tin cho chị!
Anh ấy vẫn còn yêu cô sao? Ngay cả trong cơn say, anh không ngừng nhắc đến tên cô, muốn cô xuất hiện để anh lại được cảm nhận hơi ấm từ những cái ôm của cô. Thế nhưng tất cả chỉ là ảo giác, muốn cũng chẳng được.
Anh ta đâu còn yêu mình? Tất cả chỉ là dối trá mà thôi! Đều là diễn kịch hết!
Cô cười chua xót, ánh mắt đượm buồn, nước mắt bắt đầu đọng dần trên khóe mi, chỉ cần cô đồng ý thì nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tình yêu đã khiến cô trở nên điên dại, không một ngày nào là không nghĩ đến người con trai đó. Bóng dáng của anh cứ dính chặt lấy cô mà không gì có thể tháo rời ra được. Tại sao cứ phải là Kevin mà không phải người khác? Ông trời thật trớ trêu, đưa cô đến với anh rồi lại tách rời ra như muốn trêu đùa tình yêu của 2 người, để giờ đây cô và anh phải tự hành hạ bản thân, dằn vặt với những tội lỗi mà mình đã gây ra. Chả lẽ cô cứ phải mang sự hành hạ này cho đến khi chết sao?
***
Xoảng...
- Chết tiệt!
- Sao thế? Lại có chuyện gì à?
- Tại sao cô ấy lại yêu hắn đến vậy? Hắn hơn gì ở tôi? Cô ấy vẫn chưa tỉnh ra sau những gì hắn đã gây ra cho mình sao?
- Cô ấy ư? À! Có phải cô gái tên Tiểu Vy không?
- Ừ! Tên Kevin khốn kiếp ấy! Tôi chỉ muốn giết chết hắn ta thôi!
- Cậu ghét Kevin đến vậy sao? Bình tĩnh đi! Đằng nào mà Kevin chẳng thất bại dưới tay chúng ta? Tức giận sẽ trở nên hồ đồ đấy!
- Nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi căm hận hắn ta!
Nụ cười tinh quái thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đã đứng tuổi. Ông ta đẩy cặp kính, rót rượu ra một cái ly khác.
- Mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong rồi! Cậu có thể thực hiện bất cứ lúc nào cậu muốn!
- Cái gì? Ông đã xong rồi ư? Từ lúc nào vậy?
- Cũng mới đây thôi! Cậu cũng biết tôi là người như thế nào rồi đấy! Muốn ép bọn chúng bán cổ phần với giá rẻ thì cũng dễ thôi mà!
Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Nhấp một ngụm rượu, anh trầm giọng:
- Tốt lắm! Tôi thực sự khâm phục ông!
- Cậu quá khen rồi! Một phần công lao cũng là của cậu mà!
- Phải rồi! Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào tuần sau! Nếu chúng ta thắng, Fashion King sẽ thuộc về chúng ta!
Anh hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, một tòa nhà lớn hiện lên ngay phía trước.
Kevin! Mày chết chắc rồi!
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook