Mèo Tinh Nhà Ta
-
Chương 47
Hôm nay, Đoàn Tử muốn chứng minh cho chủ nhân thấy mình là một đứa trẻ ngoan, nên tự động cầm quần áo cho vào máy giặt, giặt sạch. Giặt xong phát hiện thứ gì đó hồng hồng ở góc túi, lôi ra, thì ra là tiền.
Đoàn Tử rên rên rỉ rỉ chạy lên sân thượng phơi tờ tiền ướt sũng.
Giặt quần áo xong, Đoàn Tử không có việc gì làm, chán đến chết lăn lộn trên sofa, nghĩ thầm chính mình rất có tiềm năng trở thành oán phụ ở nhà chờ chồng, không được, nhất định hắn phải tìm việc a, tiếp tục như thế hắn sẽ thành kẻ ăn bám a, tuy rằng hắn đã ăn bám bảy năm nay, nhưng mà bây giờ hắn có thể biến thành người rồi thì hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ của loài người, hảo hảo làm việc.
Thầm thì. Bồ câu A Ngốc sà xuống sân thượng rỉa cánh, phát hiện nhân dân tệ, hưng phấn rung đùi đắc ý chuẩn bị trộm đồ bỏ trốn.
Đoàn Tử đúng lúc phát hiện tình hình nguy hiểm liền bay qua nhéo A Ngốc đoạt lại tiền của mình.
“Ngươi tới đây làm gì, không phải giao cho người theo dõi Long Tĩnh Thành rồi sao.” Đoàn Tử bất mãn nói.
“Ta tới để mật báo, hắn đi khỏi, hiện tại chính là thời cơ tốt để cứu Bạch Phồn a.” A Ngốc tự mãn nói.
Đoàn Tử do dự một chút, gật đầu: “Được rồi, ngươi dẫn đường, chúng ta đi cứu người.”
Hai người tay không bắt giặc, thực sự rất thiếu chuẩn bị.
“Ở đây sao?” Đoàn Tử chỉ vào tiểu khu sát vách hỏi.
“Thầm thì.” Bồ câu đậu trên vai hắn, gật đầu.
Người qua đường đều nhìn Đoàn Tử với ánh mắt thương cảm, một người bình thường sẽ không nói chuyện với bồ câu như thế, hơn nữa quần áo thiếu niên mặc chẳng hợp với hắn gì cả.
“Tầng mấy?”
Bồ câu mổ hai phát lên mặt hắn. Đoàn Tử nghiêm túc nhìn tòa nhà, tìm một nơi khuất nẻo biến thành mèo, nhẹ nhàng nhảy vào.
Nơi này là bếp, không có người, Đoàn Tử nhảy xuống cẩn thận tìm từng phòng, vào tới phòng khách phát hiện một người ngồi bắt chéo chân sụt sịt xem TV.
Đoàn Tử sửng sốt mất một lúc, dùng móng mèo dụi mắt, xác định người đang dùng khăn tay vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi chẳng có chút hình tượng kia chính là ca ca.
“Ca… Ca… Ca ca.” Đoàn Tử run run gọi.
Bạch Phồn nháy đôi mắt to tròn ngập nước, xoa xoa cái mũi hồng hồng, yếu ớt hỏi: “Ngươi là ai.”
Đoàn Tử rên rên rỉ rỉ chạy lên sân thượng phơi tờ tiền ướt sũng.
Giặt quần áo xong, Đoàn Tử không có việc gì làm, chán đến chết lăn lộn trên sofa, nghĩ thầm chính mình rất có tiềm năng trở thành oán phụ ở nhà chờ chồng, không được, nhất định hắn phải tìm việc a, tiếp tục như thế hắn sẽ thành kẻ ăn bám a, tuy rằng hắn đã ăn bám bảy năm nay, nhưng mà bây giờ hắn có thể biến thành người rồi thì hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ của loài người, hảo hảo làm việc.
Thầm thì. Bồ câu A Ngốc sà xuống sân thượng rỉa cánh, phát hiện nhân dân tệ, hưng phấn rung đùi đắc ý chuẩn bị trộm đồ bỏ trốn.
Đoàn Tử đúng lúc phát hiện tình hình nguy hiểm liền bay qua nhéo A Ngốc đoạt lại tiền của mình.
“Ngươi tới đây làm gì, không phải giao cho người theo dõi Long Tĩnh Thành rồi sao.” Đoàn Tử bất mãn nói.
“Ta tới để mật báo, hắn đi khỏi, hiện tại chính là thời cơ tốt để cứu Bạch Phồn a.” A Ngốc tự mãn nói.
Đoàn Tử do dự một chút, gật đầu: “Được rồi, ngươi dẫn đường, chúng ta đi cứu người.”
Hai người tay không bắt giặc, thực sự rất thiếu chuẩn bị.
“Ở đây sao?” Đoàn Tử chỉ vào tiểu khu sát vách hỏi.
“Thầm thì.” Bồ câu đậu trên vai hắn, gật đầu.
Người qua đường đều nhìn Đoàn Tử với ánh mắt thương cảm, một người bình thường sẽ không nói chuyện với bồ câu như thế, hơn nữa quần áo thiếu niên mặc chẳng hợp với hắn gì cả.
“Tầng mấy?”
Bồ câu mổ hai phát lên mặt hắn. Đoàn Tử nghiêm túc nhìn tòa nhà, tìm một nơi khuất nẻo biến thành mèo, nhẹ nhàng nhảy vào.
Nơi này là bếp, không có người, Đoàn Tử nhảy xuống cẩn thận tìm từng phòng, vào tới phòng khách phát hiện một người ngồi bắt chéo chân sụt sịt xem TV.
Đoàn Tử sửng sốt mất một lúc, dùng móng mèo dụi mắt, xác định người đang dùng khăn tay vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi chẳng có chút hình tượng kia chính là ca ca.
“Ca… Ca… Ca ca.” Đoàn Tử run run gọi.
Bạch Phồn nháy đôi mắt to tròn ngập nước, xoa xoa cái mũi hồng hồng, yếu ớt hỏi: “Ngươi là ai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook